Trinh Thám Đại Thiếu Gia
Chương 3: Vụ án thứ nhất
19 giờ 35 phút, ngày 7 tháng 7 năm 2017
_Dạ, con sẽ đến ngay chú Ba!
Logan nhanh chóng đem theo một số đồ vật cần thiết và khoác lên người một chiếc áo jeans. Anh cũng không quên dặn dò Anna chuẫn bị một số giấy tờ quan trọng trước khi họ rời nhà cùng một số thành viên trong đội cạn vệ gồm: Tý, Sửu, Dần và Long.
Tất cả sáu người cùng lên ngồi trên chiếc xe BMW được Max chuẫn bị từ trước cho Logan, mọi người được Logan thông báo tin tức về lý do xuất phát nên bầu không khí trong xe có phần căng thẳng. Riêng Logan thì lại cảm thấy việc này xảy ra thật không đúng lúc, vì anh còn đang có ý định tăng thêm tình cảm giữa mình và các bạn nhân viên mới, mà chuyện này sẽ làm mất đi mọi cảm xúc tốt, vốn đã ít õi mà mọi người dành cho anh.
Nhưng ngoài việc đó ra anh cũng cảm thấy thương tiếc cho người bị nạn, dù người đó có là ai đi nữa.
Sau một hồi lâu, xe đỗ trước cửa công ty, lúc này bên trong sân cũng có vài chiếc xe cãnh sát đậu từ lúc nào, còn có vài người cảnh sát mặc áo xanh đứng trò chuyện với nhau gần chiếc xe đó, khi thấy chiếc xe anh sắp tiến tới, mọi người dừng nói chuyện và chăm chú nhìn về phía chiếc xe.
Từ nét mặt của họ, Logan cảm thấy đây sẽ là chuyện phức tạp. Anh ra lệnh đội cận vệ ở bên ngoài chuẩn bị, chỉ cần anh và Anna vào bên trong là được. Logan và mọi người bước xuống xe rồi nhanh chóng tiến vào tòa nhà, nơi mà chú Ba đang cùng ngồi cho khẩu cung với vài vị cảnh sát.
Thấy Logan bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, còn chú Ba thì lập tức đứng dậy, giới thiệu Logan với người cảnh sát đang trò chuyện với mình nãy giờ:
_Thưa đồng chí, đây là cháu tôi, người mà tôi có nhắc qua với đồng chí.
Logan nhanh chóng tiến lên phía trước đón cánh tay của một trong hai người cảnh sát đang đưa ra:
_ Chào anh, tôi là Công, cảnh sát thuộc đội điều tra phòng chống tệ nạn, vì có một nhân viên trong công ty anh là một nạn nhân của một vụ án nghiêm trọng, xin anh vui lòng phối hợp cung cấp cho chúng tôi một số thông tin.
_Chào anh, tôi tên Logan, tôi đồng ý cùng các anh hợp tác. Mời các anh ngồi.
Anh bình tĩnh quay sang Anna căn dặn:
-Anna, gọi điện trực tiếp thông báo cho Đại Tướng!
-Dạ!
Nét mặt bình tĩnh cùng những lời vừa rồi của anh làm cho hai người cảnh sát và chú Ba có phần khó hiểu. Chú Ba nghĩ đáng lý anh nên cảm thấy lo lắng hơn là bĩnh tĩnh trong tình huống như thế này, dù sao anh cũng chỉ là người mới vừa du học ở nước ngoài trỡ về, vì sao lại có thể giữ thái độ như thế này đối với việc vừa xãy ra? Đây là một vụ án giết người!
Trong khi mọi người còn đang thắc mắc nhìn nhau rồi quay sang nhìn Logan, Anna đi vào phía ít người và làm một cuộc điện thoại. Nhìn nét mặt của mọi người, Logan hiễu được mọi người đang nghĩ gì, Logan từ từ ngồi cạnh chú Ba và nói:
_Các anh và chú Ba đừng hiểu lầm, vì khi tôi còn đang công tác tại Mỹ, tôi đã tốt nghiệp ngành Trinh sát tội phạm, cụ thể là tôi đã có bằng cấp trong việc phát họa Tâm lý tội phạm. Ngoài ra tôi còn giúp đỡ CIA phá nhiều vụ án nghiêm trọng trong năm năm sau đó. Lúc đó tôi cũng nhận được một vụ án cũng khá nghiêm trọng mang tính xuyên Quốc tế, nên sau này Chính Phũ Mỹ và các nước có liên quan đã quyết định cấp cho tôi một loại bằng cấp đặc biệt, nhằm giúp tôi có thể hỗ trợ điều tra với các anh trong tình huống nếu tôi thấy cần thiết. Đây là Huy hiệu của tôi, còn giấy tờ chứng minh thì sẽ được trợ lý của tôi cung cấp cho các anh sau.
Logan vừa nói vừa lấy ra một vật từ túi áo trong đưa cho hai người cảnh sát. Hai người cảnh sát đón nhận vật Logan vừa trao, đó là một cái phù hiệu cảnh sát được làm bằng loại hợp kim cao cấp màu bạc, bên trên có ký hiệu của cảnh sát và Liên Hiệp Quốc, phía dưới là tên của Logan được in chìm cùng với hàng chữ “Expert Detective – ICPO”. Nhìn chăm chú cái phù hiệu một hồi, hai người cảnh sát lại nhìn nhau một cái, trong mắt của cả hai đều toát lên vẽ kinh ngạc nồng đậm. Vì đều là cảnh sát nên họ hiểu được ICPO là tượng trưng cho điều gì: Tổ chức cảnh sát hình sự Quốc Tế! Chú Ba thì chỉ cần nghe nói tới Logan có quan hệ với CIA thôi cũng đã là một tin chấn động rồi.
Lúc này, từ phía cửa tiến vào một người cảnh sát trung niên, vừa đi ông vừa nghe điện thoại và tiến về phía nơi Logan đang ngồi. Thấy người này vừa đến, anh Công và người đồng nghiệp lập tức đứng nghiêm trang đưa tay lên chào.
_-Chào Thiếu Úy!
Người trung niên cũng chào lại với hai người kia và cất điện thoại đi. Song ông quay sang Logan, lúc này anh và chú Ba cũng đã đứng lên.
_ Xin chào, tôi là Thiếu Úy của Cục điều tra tội phạm xuyên Quốc gia. Xin cho tôi được biết anh có phải là Đại Úy Long mà Đại Tướng vừa gọi điện cho tôi?
-Dạ phải, chào Thiếu Úy. Rất vinh dự được hợp tác cùng các vị hôm nay.
Cuộc chào hỏi giữa hai người chỉ diễn ra không quá một phút mà đã khiến chú Ba cùng hai người kia há hốc mồm và vô cùng chấn động: “Còn trẽ vậy mà đã là Đại Úy? Người này là loại nhân vật gì đây?!”
Anna lúc này đi lên từ phía sau Logan, đã chuẫn bị sẵn một xấp hồ sơ đưa cho Logan. Logan đón lấy và quay sang người Thiếu Úy kia:
_Đây là toàn bộ hồ sơ cá nhân đã được thẫm duyệt qua của tôi, theo đây có thể nói tôi không hề có bất kỳ liên quan gì đến vụ án này mà còn có toàn bộ quyền hạn tham gia hợp tác phá án cùng mọi người. Xin anh xem qua.
_À, được rồi, Đại Tướng đã nói rõ cho tôi nghe rồi, anh không cần phải khách sáo như vậy, chuyện giấy tờ có thể để cho các anh em trong đội xem sau là được, chúng ta là người một nhà cã mà, chuyện giấy tờ tôi xem sau cũng được.
Nhìn thấy đội trưởng của mình ấp úng và khách khí với người thanh niên này như vậy, hai người anh Công cũng hiễu rõ đây đã là một nhân vật lớn, không nằm trong phạm vi “người cần điều tra” nữa, nên giấy tờ của Logan từ tay Thiếu Úy truyền cho các anh, các anh cũng không dám xem thường, lập tức đón lấy và cẩn thận để nép vào một bên, cũng không muốn mỡ ra xem ngay lập tức.
_Nếu vậy các anh cứ giữ lấy, vì đây chỉ là bản sao, có thể đem về Cục làm rõ sau. Bây giờ tôi muốn trực tiếp tham gia việc điều tra, các anh thấy như thế nào?
_Được chứ! Được Đại Úy giúp đỡ, công việc chúng tôi cũng sẽ nhẹ nhàng hơn, hơn nữa anh còn có sự đề cử của cấp trên, chúng tôi phải lấy làm vinh hạnh mới đúng.
-Tốt, chúng ta mau ngồi xuống cùng nhau thảo luận về việc này!
Đối với vụ án này, bên Cục cũng đã điều tra mấy tháng nay mà vẫn chưa có manh mối nào có thể lần ra hung thủ, còn đang có phần đau đầu vì có rất nhiều sức ép từ báo chí và dư luận. Đột nhiên có người đến giúp, mà còn là người có địa vị cao hơn mình, nên việc đầu tiên là cứ giao hết trách nhiệm cho người mang mác “Đại Úy” này cho khõe. Do đó ông Thiếu Úy cũng không ngại ngùng mà nói rõ rang thông tin mật của toàn bộ vụ án cho Logan biết:
_Trước hết tôi xin giới thiệu với Đại Úy, tôi tên Ninh. Tôi cùng đơn vị điều tra đã tiếp nhận những vụ án tương tự từ ba tháng nay, nhưng vì hung thủ đã xử dụng những hành vi vô cùng tàn bạo lên các nạn nhân, nên bên đội Khám nghiệm vẫn đang làm rõ để chứng minh đây có phải là cùng một hung thủ gây ra hay không. Ngoài ra các nạn nhân được phát hiện tại các địa điểm khác nhau nên việc thu thập chứng cứ cũng khá mất thời gian. Cho đến thời điểm này đã có bốn nạn nhân được phát hiện, tất cã đều là nữ, có một vài điểm chung trên thi thể các nạn nhân có thể nhận ra là: đầu, da, nội tạng và vùng kín của các nạn nhân đều bị mất. Nạn nhân gần đây nhất như cậu biết là một nữ nhân viên tên Ái Vy đang công tác tại công ty cậu.
Ninh Thiếu Úy vừa nói đến đây, nét mặt của chú Ba có phần ngưng trọng, mồ hôi chợt hiện rõ trên trán, không ngờ thủ đoạn tên hung thủ này lại tàn nhẫn như vậy. Logan đã tiếp xúc qua cô gái này, nên cũng cảm thấy đau thương cho số phận của cô, cặp lông mày cũng hơi nhíu lại:
_Tôi hiểu rồi, anh có thể dẫn tôi đến nơi cất giữ xác của những người này được không? Tôi muốn làm rõ một số vấn đề
Câu nói này càng khiến cho chú Ba giật mình, nghe kể như vậy thôi đã có thể làm cho người khác cảm thấy khủng khiếp đến mức độ nào rồi, mà Logan còn muốn xem trực tiếp nữa. Chú Ba định thần lại, lau sơ mồ hôi trên trán nói với Logan:
_Long à, thôi để cảnh sát họ làm đi con, mấy chuyện kinh khủng như vậy, chú thấy …
_Dạ không sao đâu chú Ba, con thấy mấy chuyện này nhiều rồi, nên con cũng có một chút kinh nghiệm, hơn nữa đây lại là người của công ty mình, con cảm thấy mình lại càng có trách nhiệm hơn.
_Nhưng mà…
_Chú yên tâm đi, con có người bảo vệ rồi, không sao đâu
Vì biết Logan đã đem theo một số trợ thủ cho mình, nên chú Ba cũng phần nào yên tâm:
_uh, nếu con đã quyết định như vậy thì chú cũng không nói thêm nữa, nhưng chuyện gì cũng nên cẩn thận nghe con, với lại nhớ kết thúc sớm mà về nghĩ ngơi nữa...
_Dạ, con biết rồi chú Ba. Chú cứ về trước đi, con song việc sẽ về ngay. Khi về con sẽ điện cho chú.
Logan cùng mọi người tiễn chú Ba ra xe, sau đó Logan được sự hướng dẫn của Thiếu Úy Ninh, trực tiếp đưa anh và đoàn người đến Cục trinh sát, nơi cất giữ và cũng là nơi ông Ninh đang làm việc. Trên đường đi Logan có hỏi ông Ninh về việc người phát hiện ra thi thể của Ái Vy đầu tiên là ai, được biết rằng bên cảnh sát nhận được cú điện thoại từ một người hàng xóm của nạn nhân, trong lúc đang đi đổ rác ở bãi rác trống gần nhà như thường ngày thì phát hiện ra một vật lạ màu đỏ lồi ra ngoài, mới đầu vì màn đêm phủ trùm toàn bộ đống rác nên ông ta còn tưỡng là 1 miếng xúc xích, nên tính đem về cho mấy con chó ăn, khi kéo ra thì mới phát hiện đó là một ngón tay trên một bàn tay người, ông ta vì quá hoãng sợ nên đã lập tức chạy ra ngoài thông báo cho những người khác, rồi một trong số họ báo cho cảnh sát địa phương đến hiện trường. Sau đó cảnh sát lập hiện trường và phát hiện trong đống rác là một cảnh tượng hết sức khủng khiếp:
Một thi thể không đầu, da đã bị lột ra để lộ những ra những thớ thịt đỏ tươi rướm máu, một vết thương cực lớn kéo dài từ vị trí trước ngực nạn nhân đến giữa hai chân, toàn bộ cơ quan nội tạng bên trong đều không còn. Gần đó còn có bộ quần áo rách nát dính đầy máu và bùn được cho là của nạn nhân lúc đó.
Thông tin của nạn nhân được tìm thấy từ chiếc bóp trong ví xách tay của nạn nhân được tìm thấy gần đó, đội cảnh sát đã liên lạc với gia đình nạn nhân và làm một số thủ tục lấy lời khai về thời gian cô mất tích. Được người nhà cho biết họ đã liên lạc với cô sau giờ tan ca nhưng không thấy cô trả lời, mọi người còn đang hoang mang thì được tin sét đánh do phía cảnh sát thông báo.
oOo
Xe dừng lại trước chỗ đỗ xe trong Cục, mọi người lập tức xuống xe và đi ngay đến phòng giữ xác. Bây giờ tuy đã tối mà bên trong Cục nhân viên vẫn đang làm việc tất bật, cả khi đám người Logan đi vào cũng chỉ có người canh giữ ngoài cửa là nhận thấy sự có mặt của họ còn lại toàn bộ đều đang chăm chú làm việc của mình. Trên gương mặt ai cũng lộ ra vẻ căng thẳng, một số người tóc tai còn rối tung lên, đôi mắt thì thâm quầng sâu quắm, trông vô cùng mệt mỏi. Chứng tỏ rằng mấy tháng qua tình hình trong cục vốn đã có khá nhiều vấn đề nan giải, hôm nay lại thêm một vụ án mạng nữa, làm cho bầu không khí nơi này càng trở nên nghiêm trọng.
Ông Ninh thoáng nhìn cảnh tượng đó một chút cũng không khỏi thở dài rồi nhanh chóng hướng dẫn mọi người tiến đến khu vực khác của Cục. đi đến một gian phòng khá rộng với cửa kính điện tử tự động, phía trên có treo bảng “Phòng lưu giữ tử thi” to tướng, màu đõ chót. Đến đây mọi người dừng lại, mặc đồng phục blouse trắng theo chỉ thị của ông Ninh, đội nón trùm hết cả nửa đầu, đeo găng tay dành cho các bác sĩ giải phẫu và đeo cã khẫu trang để tránh bệnh lây nhiễm, sau đó mới bước vào bên trong.
Bên trong phòng, sau khi cánh cửa kính mỡ ra, luồng khí lạnh phà vào người khiến ai nấy đều thoáng rùng mình tuy đã cách vài lớp áo khá dày, bầu không khí căng thẳng này hệt như những gì diễn ra trong các bộ phim kinh dị khiến ai cũng có chút lo sợ. Cái mà mọi người nhìn thấy là một căn phòng rộng với đèn sáng trưng, hai bên tường đều là các ngăn tủ hình vuông được làm bằng hợp kim chống rỉ sét sáng bóng. Không ai nói ai nhưng mọi người đều biếu đằng sau những cửa tủ ấy là gì.
Phía cuối phòng có hai người nam một già một trẻ đứng tập trung nhìn về phía trước, hình như đang xem một bản báo cáo trên máy tính, họ vẫn chưa nhận thấy sự có mặt của những người mới đến.
- Đồng chí Trung!
Ông Ninh phá vỡ sự yên tĩnh làm cho hai người đằng kia chợt giựt mình. Người đàn ông tên Trung quay ra phía sau, cặp long mày hơi nhíu lại chứng tỏ ông đang tức giận vì tiếng dọa lớn tiếng vừa rồi, chợt trông thấy xung quanh ông Ninh có khá nhiều người nên ông nhanh chóng thu lại ánh mắt cùng cơn tức giận của mình. Ông Trung nghĩ đây chắc là một phái đoàn xuống điều tra vụ án nên có phần hơi khẩn trương, vội đứng dậy, gương mặt nở nụ cười ngập ngừng. Cậu trai trẻ đứng kế bên cũng có vẽ lúng túng không kém.
_ Giới thiệu với anh đây là Đại Úy Long. Được sự đề cử của cấp trên nên hôm nay đến hỗ trợ chúng ta điều tra mấy vụ án này
_Dạ, chào Đại Úy
Chú Trung ra dáng chào các sĩ quan với Logan
_Dạ, chào chú. Sau này chắc chúng ta sẽ gặp nhau nhiều, nên chú cứ gọi con là Long là được rồi. Còn đây là trợ lý của con, tên là Anna, cô ấy là một bác sĩ giãi phẫu rất có kinh nghiệm, hy vọng chú có thể giúp đỡ cô ấy nhiều hơn.
Lúc này ông Ninh và mọi người cũng ngỡ ngàng về thân phận của cô gái này, mới đầu tất cả chỉ nghĩ đây là trợ lý đi theo sau, chuyên lo về mặt giấy tờ cho Logan. Đâu có ai ngờ mỹ nhân có gương mặt lạnh như băng này lại là một nữ pháp y, một công việc mà ngay cả đối với đàn ông cũng có phần hơi kiêng dè.
Sau màn chào hỏi, thì chú Trung giới thiệu luôn người thanh niên đứng kế bên, anh tên là Toàn, con trai chú. Toàn cũng theo nghề pháp y, đã có bằng chuyên ngành nên đang theo cha làm việc để có thêm kinh nghiệm. Lúc này anh đang ngẩn người ngắm nhìn vóc dáng của Anna, tuy lúc này cô cũng đeo khẫu trang và mặc áo Blouse như mọi người, nhưng qua đôi mắt anh đoán được cô là một mỹ nhân nhan sắc động lòng người.
Logan yêu cầu chú Trung cho xem qua bốn thi thể của các vụ án xảy ra gần đây để Anna tiến hành kiểm tra tổng quát. Chú Trung hơi lo ngại điều gì, nên có ý quay sang ông Ninh:
_ Việc này…
_Không sao đâu, chú cứ cho họ xem xét. Biết đâu lại có manh mối gì đó!
Ông Ninh như hiểu được ánh mắt của chú Trung nên cũng nhanh chóng trả lời.
Được sự cho phép, hai cha con chú Trung lần lượt tiến về phía các ngăn tủ kia, dùng xe đẩy để dễ dàng di chuyễn những nạn nhân. Bốn thi thể không trọn vẹn lần lượt được đem ra, tất cã đều được đặt trong một chiếc túi cách không bằng chất liệu nhựa đặc biệt có kéo. Chiếc túi trong suốt, nên nhìn từ bên ngoài giống như bên trong là mấy loại thịt đông lạnh bán ở các siêu thị. Cho đến khi Anna tiến đến và kéo phần dây kéo xuống, những bộ phận cơ thể người đỏ au từ từ lộ ra. Ông Ninh là người đột nhiên chạy ra ngoài đầu tiên, sau đó là một dàn âm thanh ói mữa vang lên.
Không để ý tới ông Ninh, Logan và Anna vẫn tiếp tục làm phần việc của mình. Sau khi đã cỡi bõ hết các lớp bao bọc, hiện tại cô có thể tiến hành kiểm tra. Qua ánh mắt vô cùng tập trung của mình, từng động tác đo lường, từng hành động nâng đỡ của cơ thể nạn nhân lên đều được cô làm một cách bài bản và thuần thục. Chú Trung và Toàn đứng kế bên còn phải ngạc nhiên thán phục với tốc độ và sự khéo léo trong lúc kiểm tra của Anna, trong mắt họ cô đúng là một bậc thầy trong ngành. Trong đầu họ lúc này cũng hiện lên hai chữ
- Cao Thủ!
Chỉ sau nữa tiếng đồng hồ, Anna đã kiễm tra qua hết tất cã các thi thể, ngoài ra cô còn viết tay một bảng báo cáo dài ngoằng bằng tiếng anh. Sau đó cô đễ các thi thễ về vị trí cũ của họ như trước một cách theo thói quen, lúc này Toàn là người đầu tiên lấy lại phong độ và cố ý tiến lên giúp người đẹp thu dọn.
- Để anh giúp em – Toàn mĩm cười
- Vâng, phiền em giúp chị di chuyễn, cám ơn em
Toàn như bị xịt bê tông lên mặt, còn đám người kia – ngoại trừ Logan đang xem xét bảng báo cáo của Anna – thì đang bụm miệng phì cười.
_Anna, lần sau viết báo cáo em dùng tiếng Việt được không? Anh đọc mà không hiểu gì hết nè!
Logan hơi chau mày làm cái vẽ mặt cười như không cười với Anna
_Viết tiếng Việt anh cũng sẽ không hiểu đâu. Để em nói sơ cho anh và mọi người cùng nắm rõ
Làm việc với Logan trong một khoãng thời gian dài nên cô cũng hiểu cách làm việc của anh, bình thường anh ấy cũng chĩ muốn nghe Anna nói sơ là có thể phá án, nên hôm nay việc cầm bảng báo cáo của cô lên rồi nói đùa như vậy, cô biết là anh muốn làm mọi người bớt căng thẵng mà thôi.
_Theo như xét nghiệm tổng quát vừa rồi, các cô gái đều từ độ tuổi 18 đến 20. Thời gian tử vong của nạn nhân mới nhất là vào lúc 16h30 – 17h chiều hôm nay. Trên các cơ thể không có dấu hiệu bị đánh đập hay xâm hại tình dục, chỉ có một đòn chí mạng tại vùng cổ dẫn đến tữ vong. Ngoài ra, cã bốn thi thể đều bị lóc da, moi nội tạng và cắt bõ vùng kín sau khi bị hung thủ giết chết và treo ngược lên cao. Bằng chứng là các vết hằn trên cổ chân các nạn nhân cho thấy chúng được xiết rất chặt nhưng không có vết thương do sự dãy dụa lúc họ còn sống tạo ra, việc đó cũng được chứng minh qua các khớp xương cũng bình thường, không có dấu hiệu trật khớp hay gãy. Hơn nữa, các thớ thịt của các nạn nhân cũng cho thấy là họ đã bị treo ngược sau khi giết chết, do toàn bộ máu trong cơ thể đều bị trút ra ngoài trong thời gian nhanh nhất.
Cã đám người ngây ngốc nhìn Anna trình bày, cô đọc báo cáo khám nghiệm và đưa ra những lập luận một cách chính xác chỉ trong vòng chưa đến một tiếng. Hơn nữa, những khám nghiệm đó, bên Cục phải mất cả tháng mới có kết quả, cô gái này chỉ cần làm trong ba mươi phút. Thật sự đây có thể gọi là thiên tài!
- Em có biết hung khí cụ thể của kẻ giết những cô gái này đã dùng không?
- Từ vị trí vết thương trên vùng cổ cho thấy có thể do hung khí bằng cưa làm ra. Dựa theo các vết thương còn lại trên cơ thể cho thấy rằng hắn dùng một loại dao đặc biệt lóc da các cô gái, sơ ý để lại những dấu vết thừa còn hằn trên thịt. Tính theo góc độ của vết cắt và độ sâu cũng như chiều rộng của nó, đây phải là hung khí có độ dài vừa phải, nhưng có đầu nhọn và rất bén. Chứng tỏ đây là một con dao lóc thịt!
- Tốt, còn phát hiện gì nữa không?
_Tạm thời chỉ có vậy. Ngoài ra chỉ cần chờ khám nghiệm DNA để xác minh những thi thể này có đúng là của các cô gái mà chúng ta cho là nạn nhân của hung thủ hay không
Logan cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:
_Được. Bây giờ tôi có thể nói cho mọi nghe một số đặc điểm nhận dạng về tên hung thủ này. Dĩ nhiên là bên ngoài, sau khi tôi dùng một điếu thuốc.
Logan nở nụ cười tự tin với ông Ninh
So với việc chứng kiến một cô gái trẻ có thể thành thục giải phẫu xác chết và đưa ra các chứng cứ vô cùng quan trọng trong thời gian ngắn thì lời nói sau cùng của Logan còn khiến toàn bộ số người trong phòng càng cảm thấy ngạc nhiên và chấn động hơn!
Chỉ với việc xem kết quả khám nghiệm mà cũng có thể phân tích được đặc điểm nhận dạng của hung thủ ngay lập tức hay sao? Đến cuối cùng thì đây là loại người có chỉ số IQ cao hay là một người chỉ muốn phô trương? Mọi người đều không thể xác minh cho đến khi nghe được lời giải thích từ Logan nên tất cả tạm thời không ai nói ai, đều lần lượt nghe theo lời của Logan tiến ra vườn cây phía trong sân sau của Cục.
T T
Chú Trung cũng là người hút thuốc, nên khi ra đến sân thì rút ngay trong túi quần ra một gói Khánh Hội và mời Logan một điếu. Logan cầm lấy điếu thuốc và châm lửa, kéo một hơi thật sâu, lượng nicotine dồi dào nhanh chóng được truyền vào máu và dẫn lên não bộ, làm cho Logan có cảm giác thư giản thoãi mái vô cùng, nhưng anh cũng biết là việc này cũng chỉ kéo dài trong vài phút. Anh vừa phà khói thuốc, vừa đưa đôi mắt suy tư hướng lên bầu trời đen tối, nơi có những vì sao xa xa và mường tượng đến một vấn đế gì đó, gương mặt thoáng có nét đau buồn.
Ông Ninh và những người còn lại cũng đứng gần đó chờ đợi câu trả lời của Logan trong nôn nóng, nhưng tất cả chỉ biết giữ im lặng vì chính bản thân họ vốn cũng chẵng có chút manh mối cụ thể nào.
Ba tháng, bốn xác chết dị dạng của bốn cô gái khác nhau và giữa họ cũng không hề có bất kỳ sự liên hệ nào, hoàn cảnh gia đình cũng bình thường, hiện trường từng vụ cũng cách xa nhau vài cây số, lại không hề để lại bất kì giấu vết nào. Ông Ninh và những người cấp dưới của ông đang vô cùng khẩn trương đối với những vụ án loại này, vì đó là bản chất của các Cảnh sát hình sự: Khi còn chưa bắt được hung thủ trong thời gian sớm nhất, ai biết được sẽ có tổng cộng bao nhiêu thi thể vào ngày mai?
Cuối cùng vì quá nôn nóng nên ông Ninh đành tiến lên phía Logan với nét mặt khổ sở:
_Đại Úy à… về vấn đề nhận diện hung thủ, anh có thể nào nói rõ cho chúng tôi biết được không? Và anh dựa vào các chi tiết nào mà anh khẳng định điều đó?
_Có phải các anh vẫn còn chưa tin tôi?
Logan nhẹ mỉm cười quay sang ông Ninh, dĩ nhiên anh biết ông đang lo lắng điều gì lúc này. Vì nếu đưa ra một giả thuyết để phá án sai, hậu quả là ngoài việc mọi người phải tốn công sức vô ích, còn có thể đã thảo kinh xà, làm cho hung thủ biết được hướng điều tra của cảnh sát mà cao chạy xa bay thì thật sự không tốt. Đó là còn chưa nói đến trường hợp tên hung thủ có thể sẽ cảm thấy bị thách thức, từ đó rat ay tàn nhẫn hơn, hoặc gây thêm nhiều vụ án với cách thức khác thì càng đau đầu hơn!
_À, dĩ nhiên là không phải rồi… nhưng mà anh biết đó… làm việc điều tra thì cần phải có bằng chứng rõ rang, để sau này còn dễ viết báo cáo, nếu chỉ dựa vào các suy đoán thì e rằng khó làm cấp trên hài lòng, mà còn mất thời gian nữa … Nên…
_Uh, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tóm lượt những vấn đề sau đây về nhân dạng cũng như hoàn cảnh sống của tên hung thủ, anh có thể lấy giấy viết ra ghi lại, rồi ngày mai có muốn tiếp tục điều tra theo hướng của tôi hay không thì tùy các anh.
Nói đến đây ông Ninh cùng cha con chú Trung liền lôi ra một quyển sổ tay và một cay bút bi đem theo trên người, giống như là một sinh viên đang chuẩn bị tư thế để nghe giáo viên đọc đáp án đề thi trong Đại Học.
_Đầu tiên, dựa vào hình thức giết người của cả bốn thi thể, có thể cho thấy đây là do một người đàn ông trung niên làm, tuổi từ 30 đến 39, hoàn cảnh gia đình khó khăn, đã từng làm những công việc nặng nhọc để sống qua ngày. Vì sao? Cách thức giết người như khi nãy Anna báo cáo lại, đây rõ ràng là hoàn toàn mô phỏng vào thói quen săn bắt thú rừng của các thợ săn, họ săn chúng sau đó lọc bỏ nội tạng rồi phơi ngược chúng lên để ăn từ từ. Mà muốn treo các thi thễ những người phụ nữ này lên cao, hung thủ phải là người có sức khõe hoặc từng làm các công việc nặng như vậy hàng ngày. Môt điều lưu ý, đây là cách mà các thợ săn ở những vùng có khí hậu lạnh giá hay làm, vì khi mùa đông đến, các con thú sẽ rất hiếm gặp, họ làm như vậy là để dự trữ thức ăn cho mùa đông. Mà chúng ta đang ở Việt Nam, làm gì có mùa đông hay kiểu săn bắt như vậy?
Chỉ có một cách giải thích duy nhất, cũng là dựa vào khía cạnh Tâm lý tội phạm học: để gải tỏa một tư tưởng hay một cảm xúc nào đó của mình, một số tội phạm sẽ chọn cách mô phỏng theo người bọn chúng cho là “thần tượng” hay nói cách khác là người đã đem lại cho hắn nguồn cảm hứng giết người, và đôi khi chỉ đơn giản là hắn cảm thấy mình và người đó có nhiều tình cảnh giống nhau… Dựa vào việc này, tôi khẳng định rằng tên hung thủ này đang mô phỏng theo tác phong của một tên sát nhân khét tiếng trong lịch sử có tên: Edward Gein
Logan dừng lại, kéo thêm một hơi thuốc trong sự theo dõi vô cùng tập trung của tất cả mọi người. Anh tiếp:
_ Edward Gein – biệt danh Eddie Gein – sinh năm 1906 mất năm 1984, sống tại Mỹ. Đây là một tên sát nhân hàng loạt sống ở vùng Wisconsin, với cha là người nghiện rựu nặng, mẹ là một người sùng bái tôn giáo theo tư tưởng hết sức cực đoan và một anh trai sau này do chính tay hắn giết. Hằng ngày, bà nhồi nhét vào đầu của lũ trẻ rằng tất cả phụ nữ (ngoại trừ bà ta ra) đều là những kẻ suy đồi đạo đức, với hy vọng sẽ ngăn cản 2 đứa con sẽ tránh xa được những ham muốn dục vọng đời thường. Người cha chẵng những không có khả năng dạy bảo lũ trẽ mà còn là một người mà bà mẹ coi thường nhất. Sau khi người cha qua đời vì bệnh tật, ngoại trừ việc cho các con đến trường, bà không chấp nhật việc con bà có bạn bè hay có bất cứ qua lại gì với người ngoài. Bà kiếm tiền và dời nhà ra một nơi vắng vẻ, cách người hàng xóm gần nhất cả cây số để “bảo vệ” cho 2 đứa con. Việc này dĩ nhiên là không đúng lý lẽ nhưng những lời dạy bảo răn đe của người mẹ đã in sâu trong đầu óc Eddie nên hắn cảm thấy tất cả đều bình thường. Bị bạn bè trêu chọc là kẻ ẻo lã, lúc nào cũng hay e thẹn, rồi dần dần cũng rất ít người tiếp xúc nhưng Eddie vẫn cãm thấy như không có gì tồi tệ. Trong mắt Eddie mẹ hắn là một vị Chúa, nhưng bà thì chưa bao giờ đáp lại tình cảm của hắn dù chỉ một nụ cười. Năm tháng trôi qua, Eddie và anh cùng lớn lên trong hoàn cảnh bất thường như vậy, nhưng anh trai hắn thì không đến nỗi, còn hắn thì có xu hướng biểu hiện của trí tuệ phát triển không bình thường, bằng chứng là tuy đã trưỡng thành nhưng Eddie vẫn xem những đứa trẻ con là bạn và thích tâm sự tất cả mọi chuyện với chúng.
Anh trai hắn thấy hắn bất thường nên đã nói với mẹ, nhưng mẹ hắn không cho là như vậy, nên họ đã có vài lần cãi vã. Trong mắt Eddie, việc anh hắn dám cãi lại mẹ là một việc vô cùng hỗn láo, dẫn đến động lực giết chết chính anh của mình sau này vào năm 1944. Lúc đó trong 1 vụ hỏa hoạn, nhân lúc mọi người tản ra dập lửa, hắn đã nổi cơn và đập chết anh mình, sau đó giả vờ như đang tìm kiếm anh trai và thông báo cho tất cả mọi người. Trong mắt mọi người thì hắn vốn là người ẻo lã, không phải là dạng người có thể gây ra án mạng nên việc phát hiện thi thể anh hắn sau đám cháy với vết bầm tím sau gáy, hoàn toàn là do nghẹt thở bởi khói độc dẫn đến tử vong!
Sau đó thì chỉ còn lại hắn và người mẹ. Rồi đến năm 1945, cú sốc lớn lại đến với hắn, bà mẹ qua đời vì cơn đau tim. Hắn muốn tỏ lòng tôn sùng với bà nên sau đám tang, tất cả những vật dụng của bà hắn đều không dùng đến, căn phòng ngũ cũng được hắn khóa lại. Từ đó về sau hắn dồn hết thời gian vào việc đọc sách, việc duy nhất hắn được cho là đã làm rất tốt lúc còn học tiểu học. Hắn đọc tất cả, từ báo chí cho đến những quyễn sách nhặt được ngoài bãi rác, nhưng tất cả chỉ có hai nội dung hắn thích nhất: giải phẫu cơ thể và các vụ án mạng. Hắn thường xuyên ra các khu nghĩa trang sau khi đọc sách để đem xác vừa mới chôn về nhà rồi thực hành mỗ xẻ các xác chết như trong sách.
Ông Ninh ghi lại những gì vừa nghe kể cũng đã cảm thấy mõi cả tay, mồ hôi tươm ra không ít từ trong lòng bàn tay. Ông hỏi Logan đầy lo lắng:
_ Thưa, Đại Úy, vậy người tên Eddie này có liên quan gì đến hung thủ chúng ta đang truy tìm? Hắn là một người bà con của tên hung thủ sao?
_Không hề có quan hệ. Nhưng cả hai đều có chung thủ pháp với các nạn nhân: giết người, lột da, chặt đầu, moi nội tạng. Theo tâm lý học, đây là những hành vi của một người có một tâm lý bất thường, bị đả kích do một số hoàn cảnh nhất định tạo nên. Trường hợp này tên hung thủ nghĩ mình là nhân vật Eddie tôi vừa kể, nên muốn bắt chước các thũ pháp của Eddie chỉ nhằm thõa mãn các cảm xúc của bản thân. Vì sao hắn lại chọn Eddie chứ không phải là nhân vật khác? Là do cả hai đều có chung hoàn cảnh giống nhau: gia đình không được giáo dục, thuộc tầng lớp lao động, bị cô lập từ nhõ và điều đặc biệt trong chuyện này: người mẹ chính là chất xúc tác cho tâm lý bệnh hoạn của kẻ sát nhân.
- Vậy bây giờ…
Nghe Logan nói song thì ông Ninh có vẻ vẫn còn chìm trong sự khiếp sợ bỡi những thú vui chẵng giống ai của những tên sát nhân này, nên tạm thời vẫn chưa biết nên làm gì tiếp theo
_Như tôi nói lúc trước, gần nơi ở của hung thủ phải có nghĩa trang, phạm vi tìm kiếm lấy tâm là khu nghĩa trang đó mà tìm, thấy được gia đình nào có hoàn cảnh tương tự như tôi đã nói thì lập tức bắt giữ và tìm thêm chứng cứ tại nơi hắn sống. Tôi chắc rằng các anh sẽ tìm thấy một chiếc ghế bọc trong lớp da người và một số tô chén thì được làm từ nữa trên của sọ người trong ngôi nhà đó.
T T
7h37, Ngày 8 tháng 7 năm 2017
Vừa trở về nước chưa được mấy tiếng, Logan phải lao vào một cuộc điều tra đến gần khuya, sau đó còn phải đích thân đến thăm gia đình của Ái Vy, cô thư ký đáng thương đồng thời cũng là nạn nhân của vụ án này, thắp cho cô vài nén nhang. Anh cũng đã đích tay đưa cho ba mẹ cô một số tiền để an ủi phần nào mất mát trong họ, tuy vậy anh vẫn cảm thấy số tiền đó vẫn chưa đũ để bù đắp những đau thường của người thân trong gia đình. Anh và Anna trở về nhà trong xót thương.
Tuy vẫn còn đau buồn cho số phận của một người, nhưng vì quá mệt mõi, nên vừa về đến nhà Logan đã chui ngay vào trong chăn làm một giấc tới sáng hôm sau vẫn chưa muốn dậy. Đang còn chìm trong giấc mơ nào đó của mình, Logan bị tiếng của Max đứng ngay cạnh giường làm cho thức giấc:
- Dạ, thưa cậu chủ!
Hình như là cảm giác được Max đã đứng đó gọi mình được vài lần, Logan bừng tỉnh từ từ ngồi dậy với dáng vẽ mõi mệt:
- Uhm… Mấy giờ rồi chú?
- Dạ bây giờ là gần tám giờ sáng rồi ạ. Cậu có muốn tôi cho người chuẩn bị điểm tâm cho cậu không ạ?
_Oa... a... oàm… Đã trễ vậy rồi sao? Thôi được, cũng lâu chưa ăn món Việt Nam rồi. Chú cho người chuẩn bị đi, con rửa mặt rồi xuống ngay.
_Dạ vâng. À còn một chuyện nữa thưa cậu
_ Người bên cảnh sát kiếm con phải không? Chú cứ bảo họ làm song phần việc của mình rồi quay lại đây cũng chưa muộn
Tối qua Max đã nghe Tý và những người còn lại kễ về cách anh ấy phá án, trông thật oai phong và thần thánh, nhìn anh lúc đó cứ như là đọc thấu hết tâm tư của tên hung thủ vậy. Max lúc đó cũng bán tín bán nghi, không biết có phãi vì những người này vì xem phim Hồng Kông quá nhiều rồi không?
Cho đến lúc này Max mới giật mình, quả thật càng nói chuyện lâu với Logan, ông càng cảm thấy dường như anh sẽ nhìn thấu hết những suy nghĩ trong đầu mình. Ông ngạc nhiên và thầm thán phục:
_Dạ vâng, tôi sẽ liên lạc với họ
Sau khi làm vệ sinh cá nhân song, Logan thay quần áo rồi xuống lầu, đi đến phòng ăn. Vừa bước vào anh đã thấy Anna trên tay cầm một tờ báo, chân đan chéo, vừa đọc vừa uống tách cà phê nóng hổi.
_Anh còn thấy mệt không? Em đã liên lạc với chú Ba, xin cho anh nghĩ một ngày rồi. Chú Ba sau khi biết anh giúp bên cảnh sát phá được vụ án, an toàn về nhà nên cũng đã hoàn toàn đồng ý, còn ý nói em nên dẫn anh đi đâu đó thư giãn.
_À, haha… Thật sự không cần đâu. Anh chỉ cần ăn món gì đó ngon ngon là được rồi, chẵng hạn như tô phở này nè
Vừa nói với Anna, anh vừa kéo ghế ngồi trước tô phở tái còn đang nghi ngút khói do một người hầu vừa đem lên. Sau đó thì hì hụp ăn, vẫn giữ nét tao nhã hàng ngày, nhưng chỉ có điều động tác hơi nhanh hơn bình thường một chút. Vừa ăn hết tô phở, Logan cầm lên ly nước cam trước mặt định uống, chuông điện thoại gác trên tường chợt reo, người hầu đứng gần đó lập tức bắt máy nói chuyện, sau đó cúp máy và nói với Logan:
_Dạ thưa cậu chủ, có người bên phía cảnh sát đến tiềm cậu, họ đang đợi cậu ở phòng khách ạ.
_Uhm, nói họ tôi sẽ ra ngay
Lúc này trong phòng khách, Thiếu úy Ninh và một nhân viên cảnh sát đang ngồi trên chiếc ghế salon dài, hồi hộp chờ đợi Logan xuất hiện để báo tin. Chỉ một lúc sau, Logan và Anna cùng xuất hiện
_Chào anh Ninh, anh tiềm tôi có việc gì?
Ông mừng rỡ, vội đứng lên tiến về phía Logan với nụ cười trên khuôn mặt, quên đi cã việc chào hõi thường lệ của các sĩ quan, cả hai cùng bắt tay rồi vui vẻ ngồi xuống ghế:
_Dạ chào Đại tá, chúng tôi đã phái một đội đặc nhiệm đến khu vực đó để điều tra rồi, và chúng tôi thật sự đã kiếm được một đối tượng sống trong ngôi nhà gần nghĩa trang. Chúng tôi cũng thật sự đã kiếm được một số chứng cứ như Đại tá miêu tả tối hôm qua: ghế được bọc da người bên ngoài, sọ người thì dùng làm chén ăn cơm… ngoài ra chúng tôi còn phát hiện một chiếc hộp… uhm…
Biết ông Ninh thấy có vẻ hơi ngập ngừng khi nhắc đến vật đó, Logan biết ngay bên trong hộp là gì:
_Bên trong hộp là những bộ phận bị mất trên thi thể các nạn nhân phải không?
_À, dạ dạ… dạ phải. Đại tá à, tôi thật sự phải cảm thấy khâm phục tài suy luận của anh. Anh chỉ cần ngồi ở nhà, mà đã biết hết mọi hành động của hung thủ, giúp đội cảnh sát chúng tôi phá một vụ án lớn như thế này…
_Tôi chỉ làm theo trách nhiệm là một người cố vấn cho các ông thôi, người phá án và bắt tên hung thủ ra trước pháp luật là tất cả anh em trong đội, không phải tôi.
Logan cười nhẹ nhàng, anh cũng không để ý lắm đến những lời khen ngợi của ông Ninh cùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ của anh cảnh sát viên đứng kế bên.
_Dạ, Đại tá cũng khiêm tốn quá rồi.
Ông Ninh từ khi quen được Logan, đã cảm thấy phẩm chất của anh không tệ, lại còn được chứng kiến tài trinh thám của anh, trong lòng không khỏi bội phục và cảm thấy rất mến anh
_Hiện tại chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ để xác định đây là tên hung thủ đứng sau những vụ án nghiêm trọng trong mấy tháng qua. Chúng tôi lập tức phát lệnh truy bắt hắn khẩn cấp trên toàn khu vực. Tên hắn là N.T. Lâm, hoàn cảnh gia đình thì đúng y như lời anh miêu tả tối qua. Vì bà con sống gần khu nhà ổ chuột của hắn chỉ có vài người mà nhà nào cũng cách rất xa nhau, cho nên cũng ít người thật sự biết hành tung của hắn. Các anh em trong đội đặc nhiệm đã phải ẩn nấp xung quanh nhà để chờ hắn về rồi tóm gọn, không cho hắn có cơ hội tẩu thoát. Thật may là hắn trở về nhà trong lúc sáng, mà có vẻ như hắn đã uống khá nhiều rựu tối qua nên lúc bắt hắn cũng không mất nhiều công sức… Các anh em trong đội rất là vui mừng vì cuối cùng cũng phá được án, mọi người ai cũng muốn được trực tiếp gặp mặt Đại tá một lần để nói lời cám ơn, cho nên chiều nay chúng tôi có đặt một bữa tiệc nhõ tại một nhà hàng gần đây…
_À, chuyện đó chúng ta tính sau, nếu các ông đã bắt được hắn, vậy có thể thu xếp cho tôi gặp và nói chuyện với hắn một chút được không?
Dù không biết anh định gặp hắn làm gì nhưng ông Ninh vẫn hết sức vui vẽ đồng ý, sau đó Logan cùng Anna tiễn hai người họ ra về. Dự định của Logan là muốn gặp tên hung thủ, để nhận diện gương mặt cũng như là một số đặc điểm trên người y, điều này rất hữu ích trong việc giúp anh phát họa nhân vật cho các vụ án sau này.
Sau khi nói chuyện thêm một chút, Logan cho người tiễn hai người ông Ninh ra về, sau đó quay lại gian phòng làm việc của mình và nói Anna tiềm hiểu một chút tin tức trên mạng về những công ty kinh doanh cạnh tranh với công ty Sky Dragon tại Việt Nam.
_Dạ, con sẽ đến ngay chú Ba!
Logan nhanh chóng đem theo một số đồ vật cần thiết và khoác lên người một chiếc áo jeans. Anh cũng không quên dặn dò Anna chuẫn bị một số giấy tờ quan trọng trước khi họ rời nhà cùng một số thành viên trong đội cạn vệ gồm: Tý, Sửu, Dần và Long.
Tất cả sáu người cùng lên ngồi trên chiếc xe BMW được Max chuẫn bị từ trước cho Logan, mọi người được Logan thông báo tin tức về lý do xuất phát nên bầu không khí trong xe có phần căng thẳng. Riêng Logan thì lại cảm thấy việc này xảy ra thật không đúng lúc, vì anh còn đang có ý định tăng thêm tình cảm giữa mình và các bạn nhân viên mới, mà chuyện này sẽ làm mất đi mọi cảm xúc tốt, vốn đã ít õi mà mọi người dành cho anh.
Nhưng ngoài việc đó ra anh cũng cảm thấy thương tiếc cho người bị nạn, dù người đó có là ai đi nữa.
Sau một hồi lâu, xe đỗ trước cửa công ty, lúc này bên trong sân cũng có vài chiếc xe cãnh sát đậu từ lúc nào, còn có vài người cảnh sát mặc áo xanh đứng trò chuyện với nhau gần chiếc xe đó, khi thấy chiếc xe anh sắp tiến tới, mọi người dừng nói chuyện và chăm chú nhìn về phía chiếc xe.
Từ nét mặt của họ, Logan cảm thấy đây sẽ là chuyện phức tạp. Anh ra lệnh đội cận vệ ở bên ngoài chuẩn bị, chỉ cần anh và Anna vào bên trong là được. Logan và mọi người bước xuống xe rồi nhanh chóng tiến vào tòa nhà, nơi mà chú Ba đang cùng ngồi cho khẩu cung với vài vị cảnh sát.
Thấy Logan bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, còn chú Ba thì lập tức đứng dậy, giới thiệu Logan với người cảnh sát đang trò chuyện với mình nãy giờ:
_Thưa đồng chí, đây là cháu tôi, người mà tôi có nhắc qua với đồng chí.
Logan nhanh chóng tiến lên phía trước đón cánh tay của một trong hai người cảnh sát đang đưa ra:
_ Chào anh, tôi là Công, cảnh sát thuộc đội điều tra phòng chống tệ nạn, vì có một nhân viên trong công ty anh là một nạn nhân của một vụ án nghiêm trọng, xin anh vui lòng phối hợp cung cấp cho chúng tôi một số thông tin.
_Chào anh, tôi tên Logan, tôi đồng ý cùng các anh hợp tác. Mời các anh ngồi.
Anh bình tĩnh quay sang Anna căn dặn:
-Anna, gọi điện trực tiếp thông báo cho Đại Tướng!
-Dạ!
Nét mặt bình tĩnh cùng những lời vừa rồi của anh làm cho hai người cảnh sát và chú Ba có phần khó hiểu. Chú Ba nghĩ đáng lý anh nên cảm thấy lo lắng hơn là bĩnh tĩnh trong tình huống như thế này, dù sao anh cũng chỉ là người mới vừa du học ở nước ngoài trỡ về, vì sao lại có thể giữ thái độ như thế này đối với việc vừa xãy ra? Đây là một vụ án giết người!
Trong khi mọi người còn đang thắc mắc nhìn nhau rồi quay sang nhìn Logan, Anna đi vào phía ít người và làm một cuộc điện thoại. Nhìn nét mặt của mọi người, Logan hiễu được mọi người đang nghĩ gì, Logan từ từ ngồi cạnh chú Ba và nói:
_Các anh và chú Ba đừng hiểu lầm, vì khi tôi còn đang công tác tại Mỹ, tôi đã tốt nghiệp ngành Trinh sát tội phạm, cụ thể là tôi đã có bằng cấp trong việc phát họa Tâm lý tội phạm. Ngoài ra tôi còn giúp đỡ CIA phá nhiều vụ án nghiêm trọng trong năm năm sau đó. Lúc đó tôi cũng nhận được một vụ án cũng khá nghiêm trọng mang tính xuyên Quốc tế, nên sau này Chính Phũ Mỹ và các nước có liên quan đã quyết định cấp cho tôi một loại bằng cấp đặc biệt, nhằm giúp tôi có thể hỗ trợ điều tra với các anh trong tình huống nếu tôi thấy cần thiết. Đây là Huy hiệu của tôi, còn giấy tờ chứng minh thì sẽ được trợ lý của tôi cung cấp cho các anh sau.
Logan vừa nói vừa lấy ra một vật từ túi áo trong đưa cho hai người cảnh sát. Hai người cảnh sát đón nhận vật Logan vừa trao, đó là một cái phù hiệu cảnh sát được làm bằng loại hợp kim cao cấp màu bạc, bên trên có ký hiệu của cảnh sát và Liên Hiệp Quốc, phía dưới là tên của Logan được in chìm cùng với hàng chữ “Expert Detective – ICPO”. Nhìn chăm chú cái phù hiệu một hồi, hai người cảnh sát lại nhìn nhau một cái, trong mắt của cả hai đều toát lên vẽ kinh ngạc nồng đậm. Vì đều là cảnh sát nên họ hiểu được ICPO là tượng trưng cho điều gì: Tổ chức cảnh sát hình sự Quốc Tế! Chú Ba thì chỉ cần nghe nói tới Logan có quan hệ với CIA thôi cũng đã là một tin chấn động rồi.
Lúc này, từ phía cửa tiến vào một người cảnh sát trung niên, vừa đi ông vừa nghe điện thoại và tiến về phía nơi Logan đang ngồi. Thấy người này vừa đến, anh Công và người đồng nghiệp lập tức đứng nghiêm trang đưa tay lên chào.
_-Chào Thiếu Úy!
Người trung niên cũng chào lại với hai người kia và cất điện thoại đi. Song ông quay sang Logan, lúc này anh và chú Ba cũng đã đứng lên.
_ Xin chào, tôi là Thiếu Úy của Cục điều tra tội phạm xuyên Quốc gia. Xin cho tôi được biết anh có phải là Đại Úy Long mà Đại Tướng vừa gọi điện cho tôi?
-Dạ phải, chào Thiếu Úy. Rất vinh dự được hợp tác cùng các vị hôm nay.
Cuộc chào hỏi giữa hai người chỉ diễn ra không quá một phút mà đã khiến chú Ba cùng hai người kia há hốc mồm và vô cùng chấn động: “Còn trẽ vậy mà đã là Đại Úy? Người này là loại nhân vật gì đây?!”
Anna lúc này đi lên từ phía sau Logan, đã chuẫn bị sẵn một xấp hồ sơ đưa cho Logan. Logan đón lấy và quay sang người Thiếu Úy kia:
_Đây là toàn bộ hồ sơ cá nhân đã được thẫm duyệt qua của tôi, theo đây có thể nói tôi không hề có bất kỳ liên quan gì đến vụ án này mà còn có toàn bộ quyền hạn tham gia hợp tác phá án cùng mọi người. Xin anh xem qua.
_À, được rồi, Đại Tướng đã nói rõ cho tôi nghe rồi, anh không cần phải khách sáo như vậy, chuyện giấy tờ có thể để cho các anh em trong đội xem sau là được, chúng ta là người một nhà cã mà, chuyện giấy tờ tôi xem sau cũng được.
Nhìn thấy đội trưởng của mình ấp úng và khách khí với người thanh niên này như vậy, hai người anh Công cũng hiễu rõ đây đã là một nhân vật lớn, không nằm trong phạm vi “người cần điều tra” nữa, nên giấy tờ của Logan từ tay Thiếu Úy truyền cho các anh, các anh cũng không dám xem thường, lập tức đón lấy và cẩn thận để nép vào một bên, cũng không muốn mỡ ra xem ngay lập tức.
_Nếu vậy các anh cứ giữ lấy, vì đây chỉ là bản sao, có thể đem về Cục làm rõ sau. Bây giờ tôi muốn trực tiếp tham gia việc điều tra, các anh thấy như thế nào?
_Được chứ! Được Đại Úy giúp đỡ, công việc chúng tôi cũng sẽ nhẹ nhàng hơn, hơn nữa anh còn có sự đề cử của cấp trên, chúng tôi phải lấy làm vinh hạnh mới đúng.
-Tốt, chúng ta mau ngồi xuống cùng nhau thảo luận về việc này!
Đối với vụ án này, bên Cục cũng đã điều tra mấy tháng nay mà vẫn chưa có manh mối nào có thể lần ra hung thủ, còn đang có phần đau đầu vì có rất nhiều sức ép từ báo chí và dư luận. Đột nhiên có người đến giúp, mà còn là người có địa vị cao hơn mình, nên việc đầu tiên là cứ giao hết trách nhiệm cho người mang mác “Đại Úy” này cho khõe. Do đó ông Thiếu Úy cũng không ngại ngùng mà nói rõ rang thông tin mật của toàn bộ vụ án cho Logan biết:
_Trước hết tôi xin giới thiệu với Đại Úy, tôi tên Ninh. Tôi cùng đơn vị điều tra đã tiếp nhận những vụ án tương tự từ ba tháng nay, nhưng vì hung thủ đã xử dụng những hành vi vô cùng tàn bạo lên các nạn nhân, nên bên đội Khám nghiệm vẫn đang làm rõ để chứng minh đây có phải là cùng một hung thủ gây ra hay không. Ngoài ra các nạn nhân được phát hiện tại các địa điểm khác nhau nên việc thu thập chứng cứ cũng khá mất thời gian. Cho đến thời điểm này đã có bốn nạn nhân được phát hiện, tất cã đều là nữ, có một vài điểm chung trên thi thể các nạn nhân có thể nhận ra là: đầu, da, nội tạng và vùng kín của các nạn nhân đều bị mất. Nạn nhân gần đây nhất như cậu biết là một nữ nhân viên tên Ái Vy đang công tác tại công ty cậu.
Ninh Thiếu Úy vừa nói đến đây, nét mặt của chú Ba có phần ngưng trọng, mồ hôi chợt hiện rõ trên trán, không ngờ thủ đoạn tên hung thủ này lại tàn nhẫn như vậy. Logan đã tiếp xúc qua cô gái này, nên cũng cảm thấy đau thương cho số phận của cô, cặp lông mày cũng hơi nhíu lại:
_Tôi hiểu rồi, anh có thể dẫn tôi đến nơi cất giữ xác của những người này được không? Tôi muốn làm rõ một số vấn đề
Câu nói này càng khiến cho chú Ba giật mình, nghe kể như vậy thôi đã có thể làm cho người khác cảm thấy khủng khiếp đến mức độ nào rồi, mà Logan còn muốn xem trực tiếp nữa. Chú Ba định thần lại, lau sơ mồ hôi trên trán nói với Logan:
_Long à, thôi để cảnh sát họ làm đi con, mấy chuyện kinh khủng như vậy, chú thấy …
_Dạ không sao đâu chú Ba, con thấy mấy chuyện này nhiều rồi, nên con cũng có một chút kinh nghiệm, hơn nữa đây lại là người của công ty mình, con cảm thấy mình lại càng có trách nhiệm hơn.
_Nhưng mà…
_Chú yên tâm đi, con có người bảo vệ rồi, không sao đâu
Vì biết Logan đã đem theo một số trợ thủ cho mình, nên chú Ba cũng phần nào yên tâm:
_uh, nếu con đã quyết định như vậy thì chú cũng không nói thêm nữa, nhưng chuyện gì cũng nên cẩn thận nghe con, với lại nhớ kết thúc sớm mà về nghĩ ngơi nữa...
_Dạ, con biết rồi chú Ba. Chú cứ về trước đi, con song việc sẽ về ngay. Khi về con sẽ điện cho chú.
Logan cùng mọi người tiễn chú Ba ra xe, sau đó Logan được sự hướng dẫn của Thiếu Úy Ninh, trực tiếp đưa anh và đoàn người đến Cục trinh sát, nơi cất giữ và cũng là nơi ông Ninh đang làm việc. Trên đường đi Logan có hỏi ông Ninh về việc người phát hiện ra thi thể của Ái Vy đầu tiên là ai, được biết rằng bên cảnh sát nhận được cú điện thoại từ một người hàng xóm của nạn nhân, trong lúc đang đi đổ rác ở bãi rác trống gần nhà như thường ngày thì phát hiện ra một vật lạ màu đỏ lồi ra ngoài, mới đầu vì màn đêm phủ trùm toàn bộ đống rác nên ông ta còn tưỡng là 1 miếng xúc xích, nên tính đem về cho mấy con chó ăn, khi kéo ra thì mới phát hiện đó là một ngón tay trên một bàn tay người, ông ta vì quá hoãng sợ nên đã lập tức chạy ra ngoài thông báo cho những người khác, rồi một trong số họ báo cho cảnh sát địa phương đến hiện trường. Sau đó cảnh sát lập hiện trường và phát hiện trong đống rác là một cảnh tượng hết sức khủng khiếp:
Một thi thể không đầu, da đã bị lột ra để lộ những ra những thớ thịt đỏ tươi rướm máu, một vết thương cực lớn kéo dài từ vị trí trước ngực nạn nhân đến giữa hai chân, toàn bộ cơ quan nội tạng bên trong đều không còn. Gần đó còn có bộ quần áo rách nát dính đầy máu và bùn được cho là của nạn nhân lúc đó.
Thông tin của nạn nhân được tìm thấy từ chiếc bóp trong ví xách tay của nạn nhân được tìm thấy gần đó, đội cảnh sát đã liên lạc với gia đình nạn nhân và làm một số thủ tục lấy lời khai về thời gian cô mất tích. Được người nhà cho biết họ đã liên lạc với cô sau giờ tan ca nhưng không thấy cô trả lời, mọi người còn đang hoang mang thì được tin sét đánh do phía cảnh sát thông báo.
oOo
Xe dừng lại trước chỗ đỗ xe trong Cục, mọi người lập tức xuống xe và đi ngay đến phòng giữ xác. Bây giờ tuy đã tối mà bên trong Cục nhân viên vẫn đang làm việc tất bật, cả khi đám người Logan đi vào cũng chỉ có người canh giữ ngoài cửa là nhận thấy sự có mặt của họ còn lại toàn bộ đều đang chăm chú làm việc của mình. Trên gương mặt ai cũng lộ ra vẻ căng thẳng, một số người tóc tai còn rối tung lên, đôi mắt thì thâm quầng sâu quắm, trông vô cùng mệt mỏi. Chứng tỏ rằng mấy tháng qua tình hình trong cục vốn đã có khá nhiều vấn đề nan giải, hôm nay lại thêm một vụ án mạng nữa, làm cho bầu không khí nơi này càng trở nên nghiêm trọng.
Ông Ninh thoáng nhìn cảnh tượng đó một chút cũng không khỏi thở dài rồi nhanh chóng hướng dẫn mọi người tiến đến khu vực khác của Cục. đi đến một gian phòng khá rộng với cửa kính điện tử tự động, phía trên có treo bảng “Phòng lưu giữ tử thi” to tướng, màu đõ chót. Đến đây mọi người dừng lại, mặc đồng phục blouse trắng theo chỉ thị của ông Ninh, đội nón trùm hết cả nửa đầu, đeo găng tay dành cho các bác sĩ giải phẫu và đeo cã khẫu trang để tránh bệnh lây nhiễm, sau đó mới bước vào bên trong.
Bên trong phòng, sau khi cánh cửa kính mỡ ra, luồng khí lạnh phà vào người khiến ai nấy đều thoáng rùng mình tuy đã cách vài lớp áo khá dày, bầu không khí căng thẳng này hệt như những gì diễn ra trong các bộ phim kinh dị khiến ai cũng có chút lo sợ. Cái mà mọi người nhìn thấy là một căn phòng rộng với đèn sáng trưng, hai bên tường đều là các ngăn tủ hình vuông được làm bằng hợp kim chống rỉ sét sáng bóng. Không ai nói ai nhưng mọi người đều biếu đằng sau những cửa tủ ấy là gì.
Phía cuối phòng có hai người nam một già một trẻ đứng tập trung nhìn về phía trước, hình như đang xem một bản báo cáo trên máy tính, họ vẫn chưa nhận thấy sự có mặt của những người mới đến.
- Đồng chí Trung!
Ông Ninh phá vỡ sự yên tĩnh làm cho hai người đằng kia chợt giựt mình. Người đàn ông tên Trung quay ra phía sau, cặp long mày hơi nhíu lại chứng tỏ ông đang tức giận vì tiếng dọa lớn tiếng vừa rồi, chợt trông thấy xung quanh ông Ninh có khá nhiều người nên ông nhanh chóng thu lại ánh mắt cùng cơn tức giận của mình. Ông Trung nghĩ đây chắc là một phái đoàn xuống điều tra vụ án nên có phần hơi khẩn trương, vội đứng dậy, gương mặt nở nụ cười ngập ngừng. Cậu trai trẻ đứng kế bên cũng có vẽ lúng túng không kém.
_ Giới thiệu với anh đây là Đại Úy Long. Được sự đề cử của cấp trên nên hôm nay đến hỗ trợ chúng ta điều tra mấy vụ án này
_Dạ, chào Đại Úy
Chú Trung ra dáng chào các sĩ quan với Logan
_Dạ, chào chú. Sau này chắc chúng ta sẽ gặp nhau nhiều, nên chú cứ gọi con là Long là được rồi. Còn đây là trợ lý của con, tên là Anna, cô ấy là một bác sĩ giãi phẫu rất có kinh nghiệm, hy vọng chú có thể giúp đỡ cô ấy nhiều hơn.
Lúc này ông Ninh và mọi người cũng ngỡ ngàng về thân phận của cô gái này, mới đầu tất cả chỉ nghĩ đây là trợ lý đi theo sau, chuyên lo về mặt giấy tờ cho Logan. Đâu có ai ngờ mỹ nhân có gương mặt lạnh như băng này lại là một nữ pháp y, một công việc mà ngay cả đối với đàn ông cũng có phần hơi kiêng dè.
Sau màn chào hỏi, thì chú Trung giới thiệu luôn người thanh niên đứng kế bên, anh tên là Toàn, con trai chú. Toàn cũng theo nghề pháp y, đã có bằng chuyên ngành nên đang theo cha làm việc để có thêm kinh nghiệm. Lúc này anh đang ngẩn người ngắm nhìn vóc dáng của Anna, tuy lúc này cô cũng đeo khẫu trang và mặc áo Blouse như mọi người, nhưng qua đôi mắt anh đoán được cô là một mỹ nhân nhan sắc động lòng người.
Logan yêu cầu chú Trung cho xem qua bốn thi thể của các vụ án xảy ra gần đây để Anna tiến hành kiểm tra tổng quát. Chú Trung hơi lo ngại điều gì, nên có ý quay sang ông Ninh:
_ Việc này…
_Không sao đâu, chú cứ cho họ xem xét. Biết đâu lại có manh mối gì đó!
Ông Ninh như hiểu được ánh mắt của chú Trung nên cũng nhanh chóng trả lời.
Được sự cho phép, hai cha con chú Trung lần lượt tiến về phía các ngăn tủ kia, dùng xe đẩy để dễ dàng di chuyễn những nạn nhân. Bốn thi thể không trọn vẹn lần lượt được đem ra, tất cã đều được đặt trong một chiếc túi cách không bằng chất liệu nhựa đặc biệt có kéo. Chiếc túi trong suốt, nên nhìn từ bên ngoài giống như bên trong là mấy loại thịt đông lạnh bán ở các siêu thị. Cho đến khi Anna tiến đến và kéo phần dây kéo xuống, những bộ phận cơ thể người đỏ au từ từ lộ ra. Ông Ninh là người đột nhiên chạy ra ngoài đầu tiên, sau đó là một dàn âm thanh ói mữa vang lên.
Không để ý tới ông Ninh, Logan và Anna vẫn tiếp tục làm phần việc của mình. Sau khi đã cỡi bõ hết các lớp bao bọc, hiện tại cô có thể tiến hành kiểm tra. Qua ánh mắt vô cùng tập trung của mình, từng động tác đo lường, từng hành động nâng đỡ của cơ thể nạn nhân lên đều được cô làm một cách bài bản và thuần thục. Chú Trung và Toàn đứng kế bên còn phải ngạc nhiên thán phục với tốc độ và sự khéo léo trong lúc kiểm tra của Anna, trong mắt họ cô đúng là một bậc thầy trong ngành. Trong đầu họ lúc này cũng hiện lên hai chữ
- Cao Thủ!
Chỉ sau nữa tiếng đồng hồ, Anna đã kiễm tra qua hết tất cã các thi thể, ngoài ra cô còn viết tay một bảng báo cáo dài ngoằng bằng tiếng anh. Sau đó cô đễ các thi thễ về vị trí cũ của họ như trước một cách theo thói quen, lúc này Toàn là người đầu tiên lấy lại phong độ và cố ý tiến lên giúp người đẹp thu dọn.
- Để anh giúp em – Toàn mĩm cười
- Vâng, phiền em giúp chị di chuyễn, cám ơn em
Toàn như bị xịt bê tông lên mặt, còn đám người kia – ngoại trừ Logan đang xem xét bảng báo cáo của Anna – thì đang bụm miệng phì cười.
_Anna, lần sau viết báo cáo em dùng tiếng Việt được không? Anh đọc mà không hiểu gì hết nè!
Logan hơi chau mày làm cái vẽ mặt cười như không cười với Anna
_Viết tiếng Việt anh cũng sẽ không hiểu đâu. Để em nói sơ cho anh và mọi người cùng nắm rõ
Làm việc với Logan trong một khoãng thời gian dài nên cô cũng hiểu cách làm việc của anh, bình thường anh ấy cũng chĩ muốn nghe Anna nói sơ là có thể phá án, nên hôm nay việc cầm bảng báo cáo của cô lên rồi nói đùa như vậy, cô biết là anh muốn làm mọi người bớt căng thẵng mà thôi.
_Theo như xét nghiệm tổng quát vừa rồi, các cô gái đều từ độ tuổi 18 đến 20. Thời gian tử vong của nạn nhân mới nhất là vào lúc 16h30 – 17h chiều hôm nay. Trên các cơ thể không có dấu hiệu bị đánh đập hay xâm hại tình dục, chỉ có một đòn chí mạng tại vùng cổ dẫn đến tữ vong. Ngoài ra, cã bốn thi thể đều bị lóc da, moi nội tạng và cắt bõ vùng kín sau khi bị hung thủ giết chết và treo ngược lên cao. Bằng chứng là các vết hằn trên cổ chân các nạn nhân cho thấy chúng được xiết rất chặt nhưng không có vết thương do sự dãy dụa lúc họ còn sống tạo ra, việc đó cũng được chứng minh qua các khớp xương cũng bình thường, không có dấu hiệu trật khớp hay gãy. Hơn nữa, các thớ thịt của các nạn nhân cũng cho thấy là họ đã bị treo ngược sau khi giết chết, do toàn bộ máu trong cơ thể đều bị trút ra ngoài trong thời gian nhanh nhất.
Cã đám người ngây ngốc nhìn Anna trình bày, cô đọc báo cáo khám nghiệm và đưa ra những lập luận một cách chính xác chỉ trong vòng chưa đến một tiếng. Hơn nữa, những khám nghiệm đó, bên Cục phải mất cả tháng mới có kết quả, cô gái này chỉ cần làm trong ba mươi phút. Thật sự đây có thể gọi là thiên tài!
- Em có biết hung khí cụ thể của kẻ giết những cô gái này đã dùng không?
- Từ vị trí vết thương trên vùng cổ cho thấy có thể do hung khí bằng cưa làm ra. Dựa theo các vết thương còn lại trên cơ thể cho thấy rằng hắn dùng một loại dao đặc biệt lóc da các cô gái, sơ ý để lại những dấu vết thừa còn hằn trên thịt. Tính theo góc độ của vết cắt và độ sâu cũng như chiều rộng của nó, đây phải là hung khí có độ dài vừa phải, nhưng có đầu nhọn và rất bén. Chứng tỏ đây là một con dao lóc thịt!
- Tốt, còn phát hiện gì nữa không?
_Tạm thời chỉ có vậy. Ngoài ra chỉ cần chờ khám nghiệm DNA để xác minh những thi thể này có đúng là của các cô gái mà chúng ta cho là nạn nhân của hung thủ hay không
Logan cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:
_Được. Bây giờ tôi có thể nói cho mọi nghe một số đặc điểm nhận dạng về tên hung thủ này. Dĩ nhiên là bên ngoài, sau khi tôi dùng một điếu thuốc.
Logan nở nụ cười tự tin với ông Ninh
So với việc chứng kiến một cô gái trẻ có thể thành thục giải phẫu xác chết và đưa ra các chứng cứ vô cùng quan trọng trong thời gian ngắn thì lời nói sau cùng của Logan còn khiến toàn bộ số người trong phòng càng cảm thấy ngạc nhiên và chấn động hơn!
Chỉ với việc xem kết quả khám nghiệm mà cũng có thể phân tích được đặc điểm nhận dạng của hung thủ ngay lập tức hay sao? Đến cuối cùng thì đây là loại người có chỉ số IQ cao hay là một người chỉ muốn phô trương? Mọi người đều không thể xác minh cho đến khi nghe được lời giải thích từ Logan nên tất cả tạm thời không ai nói ai, đều lần lượt nghe theo lời của Logan tiến ra vườn cây phía trong sân sau của Cục.
T T
Chú Trung cũng là người hút thuốc, nên khi ra đến sân thì rút ngay trong túi quần ra một gói Khánh Hội và mời Logan một điếu. Logan cầm lấy điếu thuốc và châm lửa, kéo một hơi thật sâu, lượng nicotine dồi dào nhanh chóng được truyền vào máu và dẫn lên não bộ, làm cho Logan có cảm giác thư giản thoãi mái vô cùng, nhưng anh cũng biết là việc này cũng chỉ kéo dài trong vài phút. Anh vừa phà khói thuốc, vừa đưa đôi mắt suy tư hướng lên bầu trời đen tối, nơi có những vì sao xa xa và mường tượng đến một vấn đế gì đó, gương mặt thoáng có nét đau buồn.
Ông Ninh và những người còn lại cũng đứng gần đó chờ đợi câu trả lời của Logan trong nôn nóng, nhưng tất cả chỉ biết giữ im lặng vì chính bản thân họ vốn cũng chẵng có chút manh mối cụ thể nào.
Ba tháng, bốn xác chết dị dạng của bốn cô gái khác nhau và giữa họ cũng không hề có bất kỳ sự liên hệ nào, hoàn cảnh gia đình cũng bình thường, hiện trường từng vụ cũng cách xa nhau vài cây số, lại không hề để lại bất kì giấu vết nào. Ông Ninh và những người cấp dưới của ông đang vô cùng khẩn trương đối với những vụ án loại này, vì đó là bản chất của các Cảnh sát hình sự: Khi còn chưa bắt được hung thủ trong thời gian sớm nhất, ai biết được sẽ có tổng cộng bao nhiêu thi thể vào ngày mai?
Cuối cùng vì quá nôn nóng nên ông Ninh đành tiến lên phía Logan với nét mặt khổ sở:
_Đại Úy à… về vấn đề nhận diện hung thủ, anh có thể nào nói rõ cho chúng tôi biết được không? Và anh dựa vào các chi tiết nào mà anh khẳng định điều đó?
_Có phải các anh vẫn còn chưa tin tôi?
Logan nhẹ mỉm cười quay sang ông Ninh, dĩ nhiên anh biết ông đang lo lắng điều gì lúc này. Vì nếu đưa ra một giả thuyết để phá án sai, hậu quả là ngoài việc mọi người phải tốn công sức vô ích, còn có thể đã thảo kinh xà, làm cho hung thủ biết được hướng điều tra của cảnh sát mà cao chạy xa bay thì thật sự không tốt. Đó là còn chưa nói đến trường hợp tên hung thủ có thể sẽ cảm thấy bị thách thức, từ đó rat ay tàn nhẫn hơn, hoặc gây thêm nhiều vụ án với cách thức khác thì càng đau đầu hơn!
_À, dĩ nhiên là không phải rồi… nhưng mà anh biết đó… làm việc điều tra thì cần phải có bằng chứng rõ rang, để sau này còn dễ viết báo cáo, nếu chỉ dựa vào các suy đoán thì e rằng khó làm cấp trên hài lòng, mà còn mất thời gian nữa … Nên…
_Uh, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tóm lượt những vấn đề sau đây về nhân dạng cũng như hoàn cảnh sống của tên hung thủ, anh có thể lấy giấy viết ra ghi lại, rồi ngày mai có muốn tiếp tục điều tra theo hướng của tôi hay không thì tùy các anh.
Nói đến đây ông Ninh cùng cha con chú Trung liền lôi ra một quyển sổ tay và một cay bút bi đem theo trên người, giống như là một sinh viên đang chuẩn bị tư thế để nghe giáo viên đọc đáp án đề thi trong Đại Học.
_Đầu tiên, dựa vào hình thức giết người của cả bốn thi thể, có thể cho thấy đây là do một người đàn ông trung niên làm, tuổi từ 30 đến 39, hoàn cảnh gia đình khó khăn, đã từng làm những công việc nặng nhọc để sống qua ngày. Vì sao? Cách thức giết người như khi nãy Anna báo cáo lại, đây rõ ràng là hoàn toàn mô phỏng vào thói quen săn bắt thú rừng của các thợ săn, họ săn chúng sau đó lọc bỏ nội tạng rồi phơi ngược chúng lên để ăn từ từ. Mà muốn treo các thi thễ những người phụ nữ này lên cao, hung thủ phải là người có sức khõe hoặc từng làm các công việc nặng như vậy hàng ngày. Môt điều lưu ý, đây là cách mà các thợ săn ở những vùng có khí hậu lạnh giá hay làm, vì khi mùa đông đến, các con thú sẽ rất hiếm gặp, họ làm như vậy là để dự trữ thức ăn cho mùa đông. Mà chúng ta đang ở Việt Nam, làm gì có mùa đông hay kiểu săn bắt như vậy?
Chỉ có một cách giải thích duy nhất, cũng là dựa vào khía cạnh Tâm lý tội phạm học: để gải tỏa một tư tưởng hay một cảm xúc nào đó của mình, một số tội phạm sẽ chọn cách mô phỏng theo người bọn chúng cho là “thần tượng” hay nói cách khác là người đã đem lại cho hắn nguồn cảm hứng giết người, và đôi khi chỉ đơn giản là hắn cảm thấy mình và người đó có nhiều tình cảnh giống nhau… Dựa vào việc này, tôi khẳng định rằng tên hung thủ này đang mô phỏng theo tác phong của một tên sát nhân khét tiếng trong lịch sử có tên: Edward Gein
Logan dừng lại, kéo thêm một hơi thuốc trong sự theo dõi vô cùng tập trung của tất cả mọi người. Anh tiếp:
_ Edward Gein – biệt danh Eddie Gein – sinh năm 1906 mất năm 1984, sống tại Mỹ. Đây là một tên sát nhân hàng loạt sống ở vùng Wisconsin, với cha là người nghiện rựu nặng, mẹ là một người sùng bái tôn giáo theo tư tưởng hết sức cực đoan và một anh trai sau này do chính tay hắn giết. Hằng ngày, bà nhồi nhét vào đầu của lũ trẻ rằng tất cả phụ nữ (ngoại trừ bà ta ra) đều là những kẻ suy đồi đạo đức, với hy vọng sẽ ngăn cản 2 đứa con sẽ tránh xa được những ham muốn dục vọng đời thường. Người cha chẵng những không có khả năng dạy bảo lũ trẽ mà còn là một người mà bà mẹ coi thường nhất. Sau khi người cha qua đời vì bệnh tật, ngoại trừ việc cho các con đến trường, bà không chấp nhật việc con bà có bạn bè hay có bất cứ qua lại gì với người ngoài. Bà kiếm tiền và dời nhà ra một nơi vắng vẻ, cách người hàng xóm gần nhất cả cây số để “bảo vệ” cho 2 đứa con. Việc này dĩ nhiên là không đúng lý lẽ nhưng những lời dạy bảo răn đe của người mẹ đã in sâu trong đầu óc Eddie nên hắn cảm thấy tất cả đều bình thường. Bị bạn bè trêu chọc là kẻ ẻo lã, lúc nào cũng hay e thẹn, rồi dần dần cũng rất ít người tiếp xúc nhưng Eddie vẫn cãm thấy như không có gì tồi tệ. Trong mắt Eddie mẹ hắn là một vị Chúa, nhưng bà thì chưa bao giờ đáp lại tình cảm của hắn dù chỉ một nụ cười. Năm tháng trôi qua, Eddie và anh cùng lớn lên trong hoàn cảnh bất thường như vậy, nhưng anh trai hắn thì không đến nỗi, còn hắn thì có xu hướng biểu hiện của trí tuệ phát triển không bình thường, bằng chứng là tuy đã trưỡng thành nhưng Eddie vẫn xem những đứa trẻ con là bạn và thích tâm sự tất cả mọi chuyện với chúng.
Anh trai hắn thấy hắn bất thường nên đã nói với mẹ, nhưng mẹ hắn không cho là như vậy, nên họ đã có vài lần cãi vã. Trong mắt Eddie, việc anh hắn dám cãi lại mẹ là một việc vô cùng hỗn láo, dẫn đến động lực giết chết chính anh của mình sau này vào năm 1944. Lúc đó trong 1 vụ hỏa hoạn, nhân lúc mọi người tản ra dập lửa, hắn đã nổi cơn và đập chết anh mình, sau đó giả vờ như đang tìm kiếm anh trai và thông báo cho tất cả mọi người. Trong mắt mọi người thì hắn vốn là người ẻo lã, không phải là dạng người có thể gây ra án mạng nên việc phát hiện thi thể anh hắn sau đám cháy với vết bầm tím sau gáy, hoàn toàn là do nghẹt thở bởi khói độc dẫn đến tử vong!
Sau đó thì chỉ còn lại hắn và người mẹ. Rồi đến năm 1945, cú sốc lớn lại đến với hắn, bà mẹ qua đời vì cơn đau tim. Hắn muốn tỏ lòng tôn sùng với bà nên sau đám tang, tất cả những vật dụng của bà hắn đều không dùng đến, căn phòng ngũ cũng được hắn khóa lại. Từ đó về sau hắn dồn hết thời gian vào việc đọc sách, việc duy nhất hắn được cho là đã làm rất tốt lúc còn học tiểu học. Hắn đọc tất cả, từ báo chí cho đến những quyễn sách nhặt được ngoài bãi rác, nhưng tất cả chỉ có hai nội dung hắn thích nhất: giải phẫu cơ thể và các vụ án mạng. Hắn thường xuyên ra các khu nghĩa trang sau khi đọc sách để đem xác vừa mới chôn về nhà rồi thực hành mỗ xẻ các xác chết như trong sách.
Ông Ninh ghi lại những gì vừa nghe kể cũng đã cảm thấy mõi cả tay, mồ hôi tươm ra không ít từ trong lòng bàn tay. Ông hỏi Logan đầy lo lắng:
_ Thưa, Đại Úy, vậy người tên Eddie này có liên quan gì đến hung thủ chúng ta đang truy tìm? Hắn là một người bà con của tên hung thủ sao?
_Không hề có quan hệ. Nhưng cả hai đều có chung thủ pháp với các nạn nhân: giết người, lột da, chặt đầu, moi nội tạng. Theo tâm lý học, đây là những hành vi của một người có một tâm lý bất thường, bị đả kích do một số hoàn cảnh nhất định tạo nên. Trường hợp này tên hung thủ nghĩ mình là nhân vật Eddie tôi vừa kể, nên muốn bắt chước các thũ pháp của Eddie chỉ nhằm thõa mãn các cảm xúc của bản thân. Vì sao hắn lại chọn Eddie chứ không phải là nhân vật khác? Là do cả hai đều có chung hoàn cảnh giống nhau: gia đình không được giáo dục, thuộc tầng lớp lao động, bị cô lập từ nhõ và điều đặc biệt trong chuyện này: người mẹ chính là chất xúc tác cho tâm lý bệnh hoạn của kẻ sát nhân.
- Vậy bây giờ…
Nghe Logan nói song thì ông Ninh có vẻ vẫn còn chìm trong sự khiếp sợ bỡi những thú vui chẵng giống ai của những tên sát nhân này, nên tạm thời vẫn chưa biết nên làm gì tiếp theo
_Như tôi nói lúc trước, gần nơi ở của hung thủ phải có nghĩa trang, phạm vi tìm kiếm lấy tâm là khu nghĩa trang đó mà tìm, thấy được gia đình nào có hoàn cảnh tương tự như tôi đã nói thì lập tức bắt giữ và tìm thêm chứng cứ tại nơi hắn sống. Tôi chắc rằng các anh sẽ tìm thấy một chiếc ghế bọc trong lớp da người và một số tô chén thì được làm từ nữa trên của sọ người trong ngôi nhà đó.
T T
7h37, Ngày 8 tháng 7 năm 2017
Vừa trở về nước chưa được mấy tiếng, Logan phải lao vào một cuộc điều tra đến gần khuya, sau đó còn phải đích thân đến thăm gia đình của Ái Vy, cô thư ký đáng thương đồng thời cũng là nạn nhân của vụ án này, thắp cho cô vài nén nhang. Anh cũng đã đích tay đưa cho ba mẹ cô một số tiền để an ủi phần nào mất mát trong họ, tuy vậy anh vẫn cảm thấy số tiền đó vẫn chưa đũ để bù đắp những đau thường của người thân trong gia đình. Anh và Anna trở về nhà trong xót thương.
Tuy vẫn còn đau buồn cho số phận của một người, nhưng vì quá mệt mõi, nên vừa về đến nhà Logan đã chui ngay vào trong chăn làm một giấc tới sáng hôm sau vẫn chưa muốn dậy. Đang còn chìm trong giấc mơ nào đó của mình, Logan bị tiếng của Max đứng ngay cạnh giường làm cho thức giấc:
- Dạ, thưa cậu chủ!
Hình như là cảm giác được Max đã đứng đó gọi mình được vài lần, Logan bừng tỉnh từ từ ngồi dậy với dáng vẽ mõi mệt:
- Uhm… Mấy giờ rồi chú?
- Dạ bây giờ là gần tám giờ sáng rồi ạ. Cậu có muốn tôi cho người chuẩn bị điểm tâm cho cậu không ạ?
_Oa... a... oàm… Đã trễ vậy rồi sao? Thôi được, cũng lâu chưa ăn món Việt Nam rồi. Chú cho người chuẩn bị đi, con rửa mặt rồi xuống ngay.
_Dạ vâng. À còn một chuyện nữa thưa cậu
_ Người bên cảnh sát kiếm con phải không? Chú cứ bảo họ làm song phần việc của mình rồi quay lại đây cũng chưa muộn
Tối qua Max đã nghe Tý và những người còn lại kễ về cách anh ấy phá án, trông thật oai phong và thần thánh, nhìn anh lúc đó cứ như là đọc thấu hết tâm tư của tên hung thủ vậy. Max lúc đó cũng bán tín bán nghi, không biết có phãi vì những người này vì xem phim Hồng Kông quá nhiều rồi không?
Cho đến lúc này Max mới giật mình, quả thật càng nói chuyện lâu với Logan, ông càng cảm thấy dường như anh sẽ nhìn thấu hết những suy nghĩ trong đầu mình. Ông ngạc nhiên và thầm thán phục:
_Dạ vâng, tôi sẽ liên lạc với họ
Sau khi làm vệ sinh cá nhân song, Logan thay quần áo rồi xuống lầu, đi đến phòng ăn. Vừa bước vào anh đã thấy Anna trên tay cầm một tờ báo, chân đan chéo, vừa đọc vừa uống tách cà phê nóng hổi.
_Anh còn thấy mệt không? Em đã liên lạc với chú Ba, xin cho anh nghĩ một ngày rồi. Chú Ba sau khi biết anh giúp bên cảnh sát phá được vụ án, an toàn về nhà nên cũng đã hoàn toàn đồng ý, còn ý nói em nên dẫn anh đi đâu đó thư giãn.
_À, haha… Thật sự không cần đâu. Anh chỉ cần ăn món gì đó ngon ngon là được rồi, chẵng hạn như tô phở này nè
Vừa nói với Anna, anh vừa kéo ghế ngồi trước tô phở tái còn đang nghi ngút khói do một người hầu vừa đem lên. Sau đó thì hì hụp ăn, vẫn giữ nét tao nhã hàng ngày, nhưng chỉ có điều động tác hơi nhanh hơn bình thường một chút. Vừa ăn hết tô phở, Logan cầm lên ly nước cam trước mặt định uống, chuông điện thoại gác trên tường chợt reo, người hầu đứng gần đó lập tức bắt máy nói chuyện, sau đó cúp máy và nói với Logan:
_Dạ thưa cậu chủ, có người bên phía cảnh sát đến tiềm cậu, họ đang đợi cậu ở phòng khách ạ.
_Uhm, nói họ tôi sẽ ra ngay
Lúc này trong phòng khách, Thiếu úy Ninh và một nhân viên cảnh sát đang ngồi trên chiếc ghế salon dài, hồi hộp chờ đợi Logan xuất hiện để báo tin. Chỉ một lúc sau, Logan và Anna cùng xuất hiện
_Chào anh Ninh, anh tiềm tôi có việc gì?
Ông mừng rỡ, vội đứng lên tiến về phía Logan với nụ cười trên khuôn mặt, quên đi cã việc chào hõi thường lệ của các sĩ quan, cả hai cùng bắt tay rồi vui vẻ ngồi xuống ghế:
_Dạ chào Đại tá, chúng tôi đã phái một đội đặc nhiệm đến khu vực đó để điều tra rồi, và chúng tôi thật sự đã kiếm được một đối tượng sống trong ngôi nhà gần nghĩa trang. Chúng tôi cũng thật sự đã kiếm được một số chứng cứ như Đại tá miêu tả tối hôm qua: ghế được bọc da người bên ngoài, sọ người thì dùng làm chén ăn cơm… ngoài ra chúng tôi còn phát hiện một chiếc hộp… uhm…
Biết ông Ninh thấy có vẻ hơi ngập ngừng khi nhắc đến vật đó, Logan biết ngay bên trong hộp là gì:
_Bên trong hộp là những bộ phận bị mất trên thi thể các nạn nhân phải không?
_À, dạ dạ… dạ phải. Đại tá à, tôi thật sự phải cảm thấy khâm phục tài suy luận của anh. Anh chỉ cần ngồi ở nhà, mà đã biết hết mọi hành động của hung thủ, giúp đội cảnh sát chúng tôi phá một vụ án lớn như thế này…
_Tôi chỉ làm theo trách nhiệm là một người cố vấn cho các ông thôi, người phá án và bắt tên hung thủ ra trước pháp luật là tất cả anh em trong đội, không phải tôi.
Logan cười nhẹ nhàng, anh cũng không để ý lắm đến những lời khen ngợi của ông Ninh cùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ của anh cảnh sát viên đứng kế bên.
_Dạ, Đại tá cũng khiêm tốn quá rồi.
Ông Ninh từ khi quen được Logan, đã cảm thấy phẩm chất của anh không tệ, lại còn được chứng kiến tài trinh thám của anh, trong lòng không khỏi bội phục và cảm thấy rất mến anh
_Hiện tại chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ để xác định đây là tên hung thủ đứng sau những vụ án nghiêm trọng trong mấy tháng qua. Chúng tôi lập tức phát lệnh truy bắt hắn khẩn cấp trên toàn khu vực. Tên hắn là N.T. Lâm, hoàn cảnh gia đình thì đúng y như lời anh miêu tả tối qua. Vì bà con sống gần khu nhà ổ chuột của hắn chỉ có vài người mà nhà nào cũng cách rất xa nhau, cho nên cũng ít người thật sự biết hành tung của hắn. Các anh em trong đội đặc nhiệm đã phải ẩn nấp xung quanh nhà để chờ hắn về rồi tóm gọn, không cho hắn có cơ hội tẩu thoát. Thật may là hắn trở về nhà trong lúc sáng, mà có vẻ như hắn đã uống khá nhiều rựu tối qua nên lúc bắt hắn cũng không mất nhiều công sức… Các anh em trong đội rất là vui mừng vì cuối cùng cũng phá được án, mọi người ai cũng muốn được trực tiếp gặp mặt Đại tá một lần để nói lời cám ơn, cho nên chiều nay chúng tôi có đặt một bữa tiệc nhõ tại một nhà hàng gần đây…
_À, chuyện đó chúng ta tính sau, nếu các ông đã bắt được hắn, vậy có thể thu xếp cho tôi gặp và nói chuyện với hắn một chút được không?
Dù không biết anh định gặp hắn làm gì nhưng ông Ninh vẫn hết sức vui vẽ đồng ý, sau đó Logan cùng Anna tiễn hai người họ ra về. Dự định của Logan là muốn gặp tên hung thủ, để nhận diện gương mặt cũng như là một số đặc điểm trên người y, điều này rất hữu ích trong việc giúp anh phát họa nhân vật cho các vụ án sau này.
Sau khi nói chuyện thêm một chút, Logan cho người tiễn hai người ông Ninh ra về, sau đó quay lại gian phòng làm việc của mình và nói Anna tiềm hiểu một chút tin tức trên mạng về những công ty kinh doanh cạnh tranh với công ty Sky Dragon tại Việt Nam.
Tác giả :
Eagle Phạm