Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi
Chương 188
Chương 188
Trình Ngữ Lam giật thót người lên, trái tim đập mạnh như đánh trống, hơi thở gấp gáp rối loạn, miệng nhỏ run rẩy nhìn hết sức đáng thương.
Bà xã…
Một tiếng cũng bà xã, hai tiếng cũng bà xã thì làm sao cô chịu nổi được đây?
Đúng là đời này của cô đã thua thảm hại trước sự ngọt ngào của anh.
Ông xã..
Trình Ngữ Lam chủ động xoay người lại, ánh mắt thâm tình nhìn anh. Bao nhiêu yêu thương dành cho anh, anh điều nhìn rõ ràng và cảm nhận qua ánh mắt đó.
Ôm lấy cơ thể mềm mại của cô đặt lên bàn trang điểm, chen đứng giữa hai chân của cô, cúi xuống ngậm lấy đôi môi gợi tình..
Hơi thở quấn quýt vào nhau, Trình Ngữ Lam ôm lấy cổ anh, lưỡi cuộn lấy lưỡi nhau không rời một giây, bao nhiêu mật ngọt của mình đều dành trọn cho đối phương.
Dứt nụ hôn cuồng nhiệt, khuôn mặt của cả hai đều đỏ lên vì bị lửa tình thiêu đốt. Mấy năm trôi qua, nhưng cảm xúc khi cả hai thân mật vẫn như ngày đầu, lúc nào cũng hồi hộp xen lẫn cảm giác ham muốn đối phương…
Kéo hai dây váy ngủ xuống khỏi bờ vai mảnh khảnh, Mộ Duật Hành vùi mặt vào nơi vung tròn mút mát, bàn tay thì xoa nắn thỏa thích, nhờ anh mà vòng 1 của cô ngày càng to hơn…
Cả người của Trình Ngữ Lam mềm nhũn dựa về sau làm điểm tựa, đầu óc trống rỗng, cặp mắt mơ màng vì bị dục vọng khống chế, ưỡn cong người hưởng thụ khoái cảm tuyệt vời này..
Mộ Duật Hành cởi chiếc áo thun trên người mình quăng xuống đất, kéo theo chiếc quần lót nhỏ xinh đã ướt đẫm của cô xuống tận gót chân, cúi thấp người trực tiếp vỗ về nơi non mềm ẩm ướt của cô.
Cả người của Trình Ngữ Lam như bị điện giật, hơi thở dồn dập, bầu ngực to tròn trắng noãn phập phồng lên xuống kịch liệt, hé miệng ngân nga rên rỉ, móng tay càu lên vai anh khích thích…
Qua một lúc, Mộ Duật Hành đứng dậy, giải phóng cậu nhỏ dũng mãnh đang gào thét đưa vào bên trong cơ thể chặt khít của cô..
Cả hai sung sướng thỏa mãn rên lên thành tiếng. Trình Ngữ Lam xổm người ôm lấy cổ anh rên rỉ, bàn tay của anh thì đang cố định ở mông cô điên cuồng ra vào, những cú thúc mạnh mẽ đâm sâu tận bên trong cô, đưa cô bay lơ lửng giữa thiên đường hạnh phúc.
Ưm….nhẹ thôi ông xã…
Thời gian dần trôi, trong phòng chỉ nghe tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn của người phụ nữ. Cả người của Trình Ngữ Lam run rẩy, anh đánh úp cô từng đợt, đưa cô tới đỉnh điểm của sự cao trào, sau đó điên cuồng chạy nước rút, phun hết t*nh d*ch vào sâu bên trong thân thể cô.
Cả người của Trình Ngữ Lam xịu lơ gục vào vai anh. Bây giờ dù để tiền trước mắt cô, cô cũng không còn sức để cầm lấy…
Trời ơi, cảm giác này bao nhiêu năm qua cô không thể cưỡng lại được…
Sung sướng, hạnh phúc đến kỳ lạ!
…
Sáng hôm sau, cả hai bị đánh thức bởi tiếng đập cửa và giọng nói non nớt của tiểu Thâm và tiểu Thiên. Nhưng Trình Ngữ Lam nào nhúc nhích thân thể được, cả đêm hì hục với anh, nằm trên nằm dưới đủ kiểu, bao nhiêu tinh lực của anh đều dồn ép vào người cô…
Mộ Duật Hành day day thái dương, kéo chăn phủ lên tới cổ của Trình Ngữ Lam, sau đó loạng choạng đi tìm áo choàng mặc vào.
Lão ba, mẹ dậy chưa? Muốn hôn mẹ.
Mẹ còn ngủ, hai đứa đừng ồn nữa.
Mộ Duật Hành nhướn nhướn mày, anh cũng buồn ngủ chết đi được.
Tiểu Thâm và tiểu Thiên ló đầu vào bên trong quan sát, quả thật mẹ còn đang ngủ, nhưng lạ quá…
Chiếc váy của mẹ nằm dưới nền kìa!
Chẳng lẽ mẹ không mặc quần áo khi ngủ, như vậy dễ bị bệnh lắm.
Lão ba, ba không thương mẹ, lỡ mẹ bệnh thì như thế nào.
Cái gì?
Tại sao ba không mặc đồ vào cho mẹ, lỡ mẹ bị nhiễm lạnh thì thế nào.
Tiểu Thâm chu môi lên tiếng, gương mặt mười phần không hài lòng với Mộ Duật Hành.
Cả người của anh như chấn động, quay mặt nhìn vào bên trong quan sát, hai đứa trẻ này đã nhìn thấy cái gì rồi?