Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi
Chương 160
Chương 160
Giọng nói quen thuộc, có phần nghẹn ngào đau xót vang lên…
Đứng trước mặt của Mạc Kỳ Vân bây giờ là Lãnh Huyết, người cô tình nguyện trao trọn cả trái tim lẫn thể xác. Cô có thể vì anh mà sẵn sàng buông bỏ hận thù, nhưng hôm đó anh không đồng ý… anh không hề yêu cô.
Kỳ Vân, tôi đồng ý cưới em. Cùng em đi thật xa, xa khỏi nơi này.
Anh nói dối.
Tôi nói thật.
Đôi mắt của Lãnh Huyết trở nên xót xa, phải, anh đã yêu Mạc Kỳ Vân. Anh hối hận vì lúc đó đã nói nặng lời với cô khi không tìm hiểu rõ lý do tại sao cô làm vậy.
Anh xem Mộ Duật Hành như là ba, là anh, là người thân của mình. Phản bội là hai chữ không bao giờ xuất hiện trong đầu của anh, vậy nên khi cô làm vậy anh thật sự rất khó chấp nhận.
Lý trí và trái tim bắt đầu đấu tranh với nhau. Ánh mắt nghi ngờ nhìn Lãnh Huyết rồi nhìn sang Vương Đằng…
Lãnh Huyết có thật sự muốn cưới cô không, có thật sự cùng cô rời đi không?
Hắn chỉ dụ cô thôi, đừng để tình yêu mù quáng làm hỏng kế hoạch của chúng ta.
Đôi mắt Vương Đằng trở nên giật giật, như báo hiệu cho một tin chẳng lành sắp sửa xảy ra.
Lúc này Sở Mặc cùng với Bạch Thiện gấp gáp đi vào. Lăng Lập Thành cũng có mặt, khi nãy anh cùng với Lãnh Huyết khống chế hết toàn bộ thuộc hạ của Vương Đằng.
Kỳ Vân, cháu của ta.
Tóc tài bạc phơ, bàn tay to lớn run rẩy, đôi mắt đỏ hoe ứa nước, sau đó rơi xuống gương mặt đã già nhăng nheo của Bạch Thiện.
13 năm, đúng 13 năm ông mới tìm được cháu gái bé bổng của mình. Ông cứ nghĩ cháu gái của mình đã không thoát khỏi bàn tay ma quỷ, tàn nhẫn của Hà Lâm…
Kỳ Vân, buông bỏ hận thù đi con.
Lúc này, trái tim yếu đuối của Mạc Kỳ Vân đã chiến thắng lý trí mạnh mẽ. Cô muốn nhào vào lòng của bác mình khóc thật lớn để trôi đi hết những đau thương trong lòng, cô muốn kể hết những gì 13 năm qua cô đã trải qua….
Đau khổ lắm, cực khổ lắm, tủi nhục lắm….
Cô gồng mình mạnh mẽ đến mệt rồi!
Bác…
Không có sức mạnh nào lớn hơn tình yêu. Tình yêu chân thành, thuần khiết sẽ chữa lành hết tất cả những vết thương, những đau khổ trong cuộc sống và cũng có thể xóa nhòa đi những hận thù nghiệt ngã trong lòng.
Vương Đằng quan sát xung quanh, thuộc hạ của ông hình như đã bị hai tên Lăng Lập Thành và Mộ Duật Hành khống chế gần hết.
Chết tiệt! Lúc nào ông cũng bại trước hai thằng nhóc này.
Vương Đằng nháy mắt ra hiệu với thuộc hạ, bây giờ chỉ có thể dùng Trình Ngữ Lam ông mới có thể an toàn thoát khỏi nơi đây.
Nhưng ông tính không bằng Mạc Kỳ Vân ra tay, chỉ vài động tác xoay người của cô đã dễ dàng khống chế được Vương Đằng trong tay, nhắm súng vào đầu của ông hung hăng lệnh với hai người thuộc của ông đang đứng gần đó:
Mau cởi trói cho cả hai, nếu không tôi bắn.
Mạc Kỳ Vân, cô ngốc lắm, cô làm vậy Mộ Duật Hành liệu có tha cho cô không.
Vương Đằng nghiến răng ken két, cuối cùng điều ông lo sợ nhất cũng đã xảy ra…