Trình Gia Có Hỉ
Chương 32: Anh cũng sẽ nhớ cô
Edit: gau5555
Beta: meott
Buổi sáng hôm nay, Xuân Hỉ mượn cớ ra cửa. Đầu tiên là cô đến cửa hàng mua thật nhiều đồ ăn, rồi lại về nhà trọ của Gia lập, làm một bàn đồ ăn ngon để vào trong hộp giữ ấm đưa bệnh viện Gia Lập.
Gõ cửa vào phòng, mọi người trong phòng đều đồng loạt nhìn ra, Xuân Hỉ cười vẫy tay với bọn họ: “Xin chào mọi người, xin chào mọi người! Tôi đến thăm mọi người!”
Nói xong, toàn bộ mọi người lại cúi đầu làm việc không ai để ý đến cô, chỉ có Tiếu Hàm, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hộp giữ ấm trong tay cô.
Xuân Hỉ nhanh chóng đưa ra phía sau, nói: “Anh làm gì! Không phải đưa cho anh!”
Tiếu Hàm chậc chậc lắc đầu: “Cố Xuân Hỉ, em xong rồi, anh đã nói gì đến cái hòm bảo bối kia của em đâu, cho Gia Lập sao?”
Xuân Hỉ cũng không ngượng ngùng, đương nhiên hừ một tiếng, hỏi: “Gia Lập đâu?”
Tiếu Hàm buông tay: “Ai biết, có lẽ đang làm gì đó cùng Tiền đại mỹ nữ.”
Thời điểm Dương Diệu đẩy cửa vào liền nghe thấy một câu như thế, cô nhìn thấy Xuân Hỉ, cao hứng đến nóng nảy, đem túi hồ sơ ném vào trong lòng Tiếu Hàm, kéo tay Xuân Hỉ.
Có người ở một bên xen mồm: “Tiếu Hàm, anh luôn lừa gạt tiểu cô nương nhà người ta làm gì? Xuân Hỉ a, Gia Lập nhà cô đang bị lão Tiền gọi đến văn phòng, đợi lát nữa sẽ trở lại.”
Dương Diệu nói: “Đừng để ý đến bọn họ, đi, đến chỗ tôi đi!”
“Gần đây thế nào?” Dương Diệu hỏi.
“Rất tốt, đi học nâng cao, còn rất nhàn nhã.” Xuân Hỉ cười cười.
“Còn có bác sĩ Trình chứ? Nghe nói hai người đang cùng một chỗ.”
Xuân Hỉ ngại ngùng cười, gật gật đầu, lại nói tiếp, cảm giác như vậy làm cho cô cảm thấy không thực, có đôi khi vừa tỉnh ngủ, cô lại không dám xác định cô cùng với Gia Lập ở một chỗ, mãi đến khi Gia Lập thỉnh thoảng sáng sớm gọi điện thoại tới, mỉm cười gọi rời giường, cô mới cảm giác được tình yêu này là thật.
“Khẳng định là Tiếu Hàm nhiều lời!” Xuân Hỉ nói, “Cô thì sao? Thu phục Tiếu Hàm chưa?”
Dương Diệu thở dài: “Anh ta cả ngày hi hi ha ha, không biết khi nào thì thực, khi nào thì giả, tôi có túm cũng không được, nói cái gì hình như cũng đều là vô ích. Kỳ thật cũng không có gì, tôi cũng không phải thích anh ta đến mức không thoát ra được, tôi chính là người thẳng thắn, lần khác tôi sẽ hỏi anh ta một chút, nếu anh ta không có cảm giác với tôi, tôi… đỡ phải lãng phí thời gian.”
Xuân Hỉ nghe xong gật đầu, cô nếu có một nửa khí phách của Dương Diệu cũng không đến mức đến bây giờ mới cùng Gia Lập, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Gia Lập là loại người nào, nếu là bá vương cứng rắn thượng cung, chỉ sợ làm cho anh chán ghét.
Hai người tán gẫu trong chốc lát, cửa đã bị đẩy ra, Gia Lập cùng Tiếu Hàm cùng nhau tiến vào, bất đồng là, Gia Lập chuyển ghế ngồi vào bên cạnh Xuân Hỉ, Tiếu Hàm lôi kéo Dương Diệu nói: “Đi, mời cô đi ăn cơm trưa.”
Xuân Hỉ quay đầu nhìn Dương Diệu tay chân đang giãy dụa rời đi, nhịn không được hô với bọn họ: “Dương Diệu, phế anh ta đi!”
Gia Lập đem đầu cô quay lại, nói: “Ăn cơm.”
Xuân Hỉ ánh mắt loan loan ý cười: “Anh ăn đi, em về nhà sẽ ăn.”
Gia Lập nhìn đến hộp cơm của anh, đưa đồ ăn, để tới trước mặt Xuân Hỉ: “Em mang nhiều như vậy, coi anh là thùng cơm a? Mau ăn.”
“Về sau giữa trưa đừng tới đây nữa.” Gia Lập nói.
Xuân Hỉ sửng sốt: “Vì sao?”
“Em mỗi này đều nấu cơm cho anh đi, anh sẽ trở về ăn, em đừng đưa lại đây.”
Trái tim của Xuân Hỉ bị một chất lỏng ấm áp thay thế cảm xúc co rút đau đớn, là một loại thỏa mãn không cần nói cũng biết, có thể là quá vẹn toàn, trái tim của cô đều có chút đau.
Gia Lập thấy cô khẽ nhíu mày ôm ngực, không khỏi khẩn trương lên: “Làm sao vậy?”
Xuân Hỉ mỉm cười: “Quá cảm động, trái tim chịu không nổi.”
Gia Lập không nói gì, lắc đầu, cuối cùng vẫn nhịn không được cười rộ lên.
“Vừa rồi hẹn với bác sĩ Tiền?” Xuân Hỉ hỏi.
Gia Lập lắc đầu, “Không có, em nghe ai nói?”
“Tiếu Hàm.”
“Về sau cách xa hắn ta một chút, hắn ta có vấn đề.” Gia Lập nói.
Xuân Hỉ cảm thấy buồn cười, “Có người nói huynh đệ của mình như thế sao?”
“Lần trước hắn để em bị lạc.” Gia Lập bỗng nhiên nói.
Nói là lần leo núi kia.
Xuân Hỉ ăn miếng cơm, nhỏ giọng nói: “Không quan hệ, anh không đem em quăng đi là được rồi.”
Gia Lập nhìn nhìn cô: “Trước kia không có, về sau cũng sẽ không.”
Cơm nước xong, Gia Lập thu dọn lại bàn, nói: “Anh đã đặt nhà hàng rồi, buổi tối mời cả ba mẹ em, hai nhà chúng ta ăn bữa cơm đi.”
“A? Vì sao?” Xuân Hỉ khẩn trương đứng lên.
“Em không biết là chuyện của chúng ta cần thiết phải để cho mọi người biết sao?” Gia Lập không cảm thấy có cái gì kỳ quái, “Cũng là để em cảm thấy anh không thể không phụ trách đối với em?”
Xuân Hỉ nhanh chóng lắc đầu, anh làm gì mà lúc này đã nói đến phụ trách, “Không cần không cần, anh….Anh không cảm thấy là quá nhanh sao?”
“Chúng ta cũng không phải mới yêu đương không bao lâu, cha mẹ cũng đều hy vọng chúng ta cùng một chỗ, anh không thấy là có vấn đề gì.”
“Không cần! Chúng ta yêu đương là chuyện của chúng ta, vì sao nhất định phải để cho bọn họ biết, cũng không phải kết hôn!”
“Nếu em muốn kết hôn, chúng ta ngày mai cũng có thể đi cục dân chính.” Gia Lập nhìn cô, nói nghiêm túc, không có một chút bộ dáng hay nói giỡn.
Xuân Hỉ bị sự nghiêm túc của anh doạ, kết hôn? Rất khoa trương! Cô còn chưa từng nghĩ tới đâu! Cho dù đối tượng là Gia Lập. Cô có chút lo lắng, cầm giữ hộp cơm muốn đi: “Dù sao em cũng không muốn để cho bọn họ hiện tại biết, em… em còn chưa chuẩn bị tốt, anh hãy huỷ bỏ đặt nhà hàng đi!”
Xuân Hỉ không phải không nghĩ tới chuyện để cho cha mẹ biết quan hệ của bọn họ, chỉ là cô cảm thấy ngượng ngùng. Trước kia vô tâm vô phế cùng Gia Lập làm càn, đó là ỷ vào Gia Lập coi cô như em gái mà chiều, nhưng hiện tại nếu làm sáng tỏ quan hệ của bọn họ, cô cùng Gia Lập làm càn, cha mẹ hai nhà ánh mắt nhìn bọn họ khẳng định sẽ không giống với trước kia. Cô cảm thấy như vậy rất kỳ quái, hơn nữa mẹ già cô khẳng định sẽ cười nhạo cô trước kia cứ khăng khăng thanh minh mình không thích Gia Lập, không thể nào cùng Gia Lập. Ngẫm lại đều cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Nói xong Xuân Hỉ bước đi, đi tới cửa, lại cảm thấy không nên đi như thế này, bạn gái đưa cơm trưa cho bạn trai, trước khi đi không phải… Nên hôn tạm biệt sao?
Cô xoay lại trước mặt Gia Lập, vẫn là vẻ mặt biểu tình mất hứng. Cô kiễng mũi chân, kéo áo Gia Lập để cho anh cúi đầu, sau đó cô sai nghiêng đầu ở trên mặt của anh chạm nhẹ một cái, mới bay nhanh trốn.
Gia Lập nhìn cái ót đen tuyền của cô dần dần biến mất, dở khóc dở cười.
Thời điểm sắp tan tầm, Tiền Vi San từ bên ngoài trở về. Cô đẩy cửa nhìn Gia Lập liền hỏi: “Nhị viện mời anh đi ‘Pháp tứ’ giải phẫu vì sao anh không đi?”
Trong lúc nhất thời, phòng trở nên lặng im vô cùng, tất cả mọi người nhìn Trình Gia Lập, Tiếu Hàm lại kinh ngạc.
Gia Lập nhìn cô ta một cái: “Không có vì sao.”
“Đó là một cơ hội tốt? Nói không chừng Nhị viện người ta bởi vậy sẽ mời anh, anh chẳng lẽ không biết ở thành phố B, Nhị viện là bệnh viện tốt nhất? Anh liền cam tâm tình nguyện đứng ở trung y viện không lớn không nhỏ này cả đời?”
“Nơi này không có gì không tốt, hơn nữa, anh đi chỗ nào đối với em cũng không quan hệ gì.” Gia Lập có chút không kiên nhẫn, cởi áo dài trắng, chuẩn bị tan tầm.
Tiền Vi San không thuận theo không buông tha, “Sư huynh, anh đi đi, ông nội của em cũng sẽ để anh đi, chuyện này anh không cần lo lắng.”
Rốt cục, Gia Lập nhăn mặt mày, tàn khốc nói: “Bác sĩ Tiền, cô nói như vậy làm cho các bác sĩ ở đây làm sao mà chịu nổi? Trung y viện kém như vậy sao? Nơi này mỗi thầy thuốc đều là toàn tâm toàn ý cứu giúp bệnh nhân, làm sao so với người khác kém hơn? Cô nếu cảm thấy Nhị Viện tốt, lúc trước nên đi vào trong đó thực tập, chúng tôi ở nơi này không phải giống cô tâm cao khí ngạo!”
Tiền Vi San không thể tin nhìn Gia Lập, “Em tới nơi này còn không phải bởi vì anh! Bởi vì anh ở trong này sao?”
Gia Lập mặt không chút thay đổi, không chút nào vì thế mà lay động: “Nơi này là nơi cứu người, không phải là nơi nhi nữ tình trường. Còn có, tôi đã có bạn gái, thật xin lỗi.”
Gia Lập ở trong ánh mắt tán thưởng của mọi người rời đi, Tiếu Hàm đuổi theo chặn đứng anh lại, nói: “Gia Lập, cậu vẫn là nên đi thôi, nơi này chỉ làm cậu mai một.”
Tiếu Hàm thấy sắc mặt Gia Lập không tốt, còn nói: “Mình không phải có ý kia, thì, đúng vậy, Trung y viện này không có gì không tốt, nhưng tóm lại Nhị Viện vẫn tốt hơn, mặc kệ là ở phương tiện hay là trình độ chuyên nghiệp của bác sĩ. Nếu là cứu người, đi nơi nào cứu không phải giống nhau sao, đi Nhị viện như vậy thì có quan hệ gì? Mình biết cậu đối với sự kiện năm đó vẫn canh cánh trong lòng…”
“Mình không có!” Gia Lập ngắt lời anh ta, “Mình đã bốn năm không cầm qua dao, không thể lấy sinh mệnh bệnh nhân để cho mình luyện tập, mình cảm thấy mình không thể đảm nhiệm.”
……….
Gia Lập tan tầm lại không về nhà, mà là trở về nhà trọ, anh không muốn đem cảm xúc không tốt của mình cho ảnh hưởng tới người nhà.
Vừa vào cửa, trong phòng lạnh lẽo chợt có hơi thở quen thuộc như ập đến, đây là hương vị đặc trưng trên người Xuân Hỉ, mùi hương thản nhiên, có chút giống với hương vị của sữa trên người trẻ con mới sinh.
Anh mở tủ lạnh ra, quả nhiên, bên trong có đồ ăn thừa lúc trước, xem ra Xuân Hỉ giữa trưa đã tới nơi này. Đột nhiên, tất cả cảm xúc khó chịu của anh biến mất không tung tích, ngược lại bị một loại xúc động muốn nhìn thấy Xuân Hỉ thay thế. Cô là người đơn giản đơn thuần như vậy, dường như ở một chỗ với cô, mỗi giờ mỗi giây đều là hạnh phúc.
Xuân Hỉ đang lúc mẹ già của cô dùng ma âm điếc tai gọi cô ra ăn cơm thì nhận được điện thoại của Gia Lập, anh nói: “Buổi tối đến chỗ anh ăn cơm, thế nào?”
Cô không hề nghĩ ngợi đáp ứng, thay đổi quần áo nói với Cố mẹ: “Mẹ, con có bài tập không hiểu, con qua bên Gia Lập nhờ anh ấy, mọi người cứ ăn đi!”
“Buổi tối có trở về không?” Cố mẹ hỏi.
Xuân Hỉ ngây ngẩn cả người, nghĩ nghĩ nói: “Chắc là không trở lại …”
Cố mẹ gật đầu: “Đi thôi đi thôi, không cần luôn làm phiền Gia Lập, phải hiểu chuyện một chút biết hay không!”
Đến nhà trọ Gia Lập, Gia Lập đã làm sẵn đồ ăn nóng chờ cô, anh mua thêm cho cô món cô thích nhất “Tôm hùm chiên cay”, hẳn là mua ở nhà hàng lớn gần đây đóng gói mang về.
Xuân Hỉ chờ không kịp, rửa tay ăn cơm, một bên cắn tôm hùm một bên uống nước, cay làm cho cô thở phì phò.
Anh nhìn cô, không tự giác nở nụ cười, tâm tình dần dần sung sướng.
Cơm nước xong, Xuân Hỉ đĩnh đạc ngồi ở trên sô pha xem tivi, Gia Lập rửa bát sạch sẽ cũng ngồi xuống. Cô ra vẻ tùy ý nói: “Buổi tối em không trở về.”
Ai ngờ Gia Lập cũng không phản đối, chỉ thản nhiên nói “Uh” một tiếng.
Bởi công việc của anh, nên thời gian bọn họ ở cùng một chỗ không nhiều lắm, thời điểm không ở cùng một chỗ cô cũng không thể làm gì, hiện tại ở cùng một chỗ, cô muốn nắm nhanh tất cả cơ hội yêu đương với anh.
Xuân Hỉ cao hứng nói: “Em bây giờ đi tắm rửa!”
Gia Lập bỗng nhiên bắt lấy tay cô, “Đợi lát đi, vừa cơm nước xong .”
Cô ngoan ngoãn ngồi, bọn họ lại không nói chuyện.
Chiếu đến tiết mục nghệ thuật, Gia Lập xem rất chăm chú, còn Xuân Hỉ tâm tư vẫn không ở ở tivi, chỉ cảm thấy vui vẻ, mặc kệ làm cái gì, chỉ cần cùng Gia Lập chung một chỗ, cô liền cảm thấy vui vẻ.
Cô chậm rãi ngồi gần Gia Lập, đưa tay ôm eo của anh, bả đầu chôn ở ngực của anh, nhắm mắt hít hương vị trên người anh, một lát sau, mới cảm thấy mỹ mãn buông anh ra, ngồi ngay ngắn trở về tiếp tục xem tivi.
Cô muốn cười, lại không dám cười, nghiêng đầu đi nhìn lén Gia Lập, phát hiện Gia Lập cũng đang nghiêng đầu nhìn cô, cô bỗng nhiên ngượng ngùng, đưa tay đẩy anh: “Nhìn tivi a, chứ nhìn em làm gì.”
Anh nắm lấy tay cô, đột nhiên ghé sát vào, hôn lên môi của cô, trằn trọc lưu luyến, gắn bó như môi với răng.
Sau một lúc lâu, anh buông cô ra, thản nhiên nói: “Có chút cay.”
Xuân Hỉ nhất thời quẫn không chỗ nào che giấu, đẩy anh ra nói: “Em đi tắm rửa!”
Trốn vào trong phòng vừa tìm quần áo vừa thì thào tự nói: “Gia Lập hôm nay làm sao vậy, lại chủ động như vậy! Ai… quần áo của mình đâu?”
Cô lúc này mới nhớ tới lúc trước, ở tại chỗ này quần áo từng cái từng cái bị cô cắt, chỉ tìm ra mấy cái quần nhỏ.
“Gia Lập, tìm áo ngủ cho em.” Cô chạy ra phòng khách hô, Gia Lập cũng không ở đó.
Gia Lập từ phòng ngủ đi ra, trong tay đã cầm một cái áo sơ mi trắng, “Mặc cái này đi, không có cái khác.”
Tắm rửa xong đi ra, Xuân Hỉ mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của Gia Lập , hai chân tinh tế trắng nõn lộ ở bên ngoài, xuất hiện ở trước mặt Gia lập, cô có chút run run, không hề có hình dáng mỹ nữ gợi cảm trong phim truyền hình, “Tìm quần cho em đi, lạnh muốn chết!”
Gia Lập tìm cho Xuân Hỉ cái quần đùi anh mặc mùa hè đi biển, mặc ở trên người Xuân Hỉ, nhất thời thành quần dài. Cô đứng ở trong gương, che miệng cười ha ha, như vậy rất buồn cười . Trên thân áo sơmi rộng thùng thình đổ xuống, dưới thân quần cũng nghiêng ngả đi xuống.
Gia Lập cũng cười rộ lên, đưa tay xoa rối loạn đầu của cô, “Thực xấu.”
Beta: meott
Buổi sáng hôm nay, Xuân Hỉ mượn cớ ra cửa. Đầu tiên là cô đến cửa hàng mua thật nhiều đồ ăn, rồi lại về nhà trọ của Gia lập, làm một bàn đồ ăn ngon để vào trong hộp giữ ấm đưa bệnh viện Gia Lập.
Gõ cửa vào phòng, mọi người trong phòng đều đồng loạt nhìn ra, Xuân Hỉ cười vẫy tay với bọn họ: “Xin chào mọi người, xin chào mọi người! Tôi đến thăm mọi người!”
Nói xong, toàn bộ mọi người lại cúi đầu làm việc không ai để ý đến cô, chỉ có Tiếu Hàm, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hộp giữ ấm trong tay cô.
Xuân Hỉ nhanh chóng đưa ra phía sau, nói: “Anh làm gì! Không phải đưa cho anh!”
Tiếu Hàm chậc chậc lắc đầu: “Cố Xuân Hỉ, em xong rồi, anh đã nói gì đến cái hòm bảo bối kia của em đâu, cho Gia Lập sao?”
Xuân Hỉ cũng không ngượng ngùng, đương nhiên hừ một tiếng, hỏi: “Gia Lập đâu?”
Tiếu Hàm buông tay: “Ai biết, có lẽ đang làm gì đó cùng Tiền đại mỹ nữ.”
Thời điểm Dương Diệu đẩy cửa vào liền nghe thấy một câu như thế, cô nhìn thấy Xuân Hỉ, cao hứng đến nóng nảy, đem túi hồ sơ ném vào trong lòng Tiếu Hàm, kéo tay Xuân Hỉ.
Có người ở một bên xen mồm: “Tiếu Hàm, anh luôn lừa gạt tiểu cô nương nhà người ta làm gì? Xuân Hỉ a, Gia Lập nhà cô đang bị lão Tiền gọi đến văn phòng, đợi lát nữa sẽ trở lại.”
Dương Diệu nói: “Đừng để ý đến bọn họ, đi, đến chỗ tôi đi!”
“Gần đây thế nào?” Dương Diệu hỏi.
“Rất tốt, đi học nâng cao, còn rất nhàn nhã.” Xuân Hỉ cười cười.
“Còn có bác sĩ Trình chứ? Nghe nói hai người đang cùng một chỗ.”
Xuân Hỉ ngại ngùng cười, gật gật đầu, lại nói tiếp, cảm giác như vậy làm cho cô cảm thấy không thực, có đôi khi vừa tỉnh ngủ, cô lại không dám xác định cô cùng với Gia Lập ở một chỗ, mãi đến khi Gia Lập thỉnh thoảng sáng sớm gọi điện thoại tới, mỉm cười gọi rời giường, cô mới cảm giác được tình yêu này là thật.
“Khẳng định là Tiếu Hàm nhiều lời!” Xuân Hỉ nói, “Cô thì sao? Thu phục Tiếu Hàm chưa?”
Dương Diệu thở dài: “Anh ta cả ngày hi hi ha ha, không biết khi nào thì thực, khi nào thì giả, tôi có túm cũng không được, nói cái gì hình như cũng đều là vô ích. Kỳ thật cũng không có gì, tôi cũng không phải thích anh ta đến mức không thoát ra được, tôi chính là người thẳng thắn, lần khác tôi sẽ hỏi anh ta một chút, nếu anh ta không có cảm giác với tôi, tôi… đỡ phải lãng phí thời gian.”
Xuân Hỉ nghe xong gật đầu, cô nếu có một nửa khí phách của Dương Diệu cũng không đến mức đến bây giờ mới cùng Gia Lập, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Gia Lập là loại người nào, nếu là bá vương cứng rắn thượng cung, chỉ sợ làm cho anh chán ghét.
Hai người tán gẫu trong chốc lát, cửa đã bị đẩy ra, Gia Lập cùng Tiếu Hàm cùng nhau tiến vào, bất đồng là, Gia Lập chuyển ghế ngồi vào bên cạnh Xuân Hỉ, Tiếu Hàm lôi kéo Dương Diệu nói: “Đi, mời cô đi ăn cơm trưa.”
Xuân Hỉ quay đầu nhìn Dương Diệu tay chân đang giãy dụa rời đi, nhịn không được hô với bọn họ: “Dương Diệu, phế anh ta đi!”
Gia Lập đem đầu cô quay lại, nói: “Ăn cơm.”
Xuân Hỉ ánh mắt loan loan ý cười: “Anh ăn đi, em về nhà sẽ ăn.”
Gia Lập nhìn đến hộp cơm của anh, đưa đồ ăn, để tới trước mặt Xuân Hỉ: “Em mang nhiều như vậy, coi anh là thùng cơm a? Mau ăn.”
“Về sau giữa trưa đừng tới đây nữa.” Gia Lập nói.
Xuân Hỉ sửng sốt: “Vì sao?”
“Em mỗi này đều nấu cơm cho anh đi, anh sẽ trở về ăn, em đừng đưa lại đây.”
Trái tim của Xuân Hỉ bị một chất lỏng ấm áp thay thế cảm xúc co rút đau đớn, là một loại thỏa mãn không cần nói cũng biết, có thể là quá vẹn toàn, trái tim của cô đều có chút đau.
Gia Lập thấy cô khẽ nhíu mày ôm ngực, không khỏi khẩn trương lên: “Làm sao vậy?”
Xuân Hỉ mỉm cười: “Quá cảm động, trái tim chịu không nổi.”
Gia Lập không nói gì, lắc đầu, cuối cùng vẫn nhịn không được cười rộ lên.
“Vừa rồi hẹn với bác sĩ Tiền?” Xuân Hỉ hỏi.
Gia Lập lắc đầu, “Không có, em nghe ai nói?”
“Tiếu Hàm.”
“Về sau cách xa hắn ta một chút, hắn ta có vấn đề.” Gia Lập nói.
Xuân Hỉ cảm thấy buồn cười, “Có người nói huynh đệ của mình như thế sao?”
“Lần trước hắn để em bị lạc.” Gia Lập bỗng nhiên nói.
Nói là lần leo núi kia.
Xuân Hỉ ăn miếng cơm, nhỏ giọng nói: “Không quan hệ, anh không đem em quăng đi là được rồi.”
Gia Lập nhìn nhìn cô: “Trước kia không có, về sau cũng sẽ không.”
Cơm nước xong, Gia Lập thu dọn lại bàn, nói: “Anh đã đặt nhà hàng rồi, buổi tối mời cả ba mẹ em, hai nhà chúng ta ăn bữa cơm đi.”
“A? Vì sao?” Xuân Hỉ khẩn trương đứng lên.
“Em không biết là chuyện của chúng ta cần thiết phải để cho mọi người biết sao?” Gia Lập không cảm thấy có cái gì kỳ quái, “Cũng là để em cảm thấy anh không thể không phụ trách đối với em?”
Xuân Hỉ nhanh chóng lắc đầu, anh làm gì mà lúc này đã nói đến phụ trách, “Không cần không cần, anh….Anh không cảm thấy là quá nhanh sao?”
“Chúng ta cũng không phải mới yêu đương không bao lâu, cha mẹ cũng đều hy vọng chúng ta cùng một chỗ, anh không thấy là có vấn đề gì.”
“Không cần! Chúng ta yêu đương là chuyện của chúng ta, vì sao nhất định phải để cho bọn họ biết, cũng không phải kết hôn!”
“Nếu em muốn kết hôn, chúng ta ngày mai cũng có thể đi cục dân chính.” Gia Lập nhìn cô, nói nghiêm túc, không có một chút bộ dáng hay nói giỡn.
Xuân Hỉ bị sự nghiêm túc của anh doạ, kết hôn? Rất khoa trương! Cô còn chưa từng nghĩ tới đâu! Cho dù đối tượng là Gia Lập. Cô có chút lo lắng, cầm giữ hộp cơm muốn đi: “Dù sao em cũng không muốn để cho bọn họ hiện tại biết, em… em còn chưa chuẩn bị tốt, anh hãy huỷ bỏ đặt nhà hàng đi!”
Xuân Hỉ không phải không nghĩ tới chuyện để cho cha mẹ biết quan hệ của bọn họ, chỉ là cô cảm thấy ngượng ngùng. Trước kia vô tâm vô phế cùng Gia Lập làm càn, đó là ỷ vào Gia Lập coi cô như em gái mà chiều, nhưng hiện tại nếu làm sáng tỏ quan hệ của bọn họ, cô cùng Gia Lập làm càn, cha mẹ hai nhà ánh mắt nhìn bọn họ khẳng định sẽ không giống với trước kia. Cô cảm thấy như vậy rất kỳ quái, hơn nữa mẹ già cô khẳng định sẽ cười nhạo cô trước kia cứ khăng khăng thanh minh mình không thích Gia Lập, không thể nào cùng Gia Lập. Ngẫm lại đều cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Nói xong Xuân Hỉ bước đi, đi tới cửa, lại cảm thấy không nên đi như thế này, bạn gái đưa cơm trưa cho bạn trai, trước khi đi không phải… Nên hôn tạm biệt sao?
Cô xoay lại trước mặt Gia Lập, vẫn là vẻ mặt biểu tình mất hứng. Cô kiễng mũi chân, kéo áo Gia Lập để cho anh cúi đầu, sau đó cô sai nghiêng đầu ở trên mặt của anh chạm nhẹ một cái, mới bay nhanh trốn.
Gia Lập nhìn cái ót đen tuyền của cô dần dần biến mất, dở khóc dở cười.
Thời điểm sắp tan tầm, Tiền Vi San từ bên ngoài trở về. Cô đẩy cửa nhìn Gia Lập liền hỏi: “Nhị viện mời anh đi ‘Pháp tứ’ giải phẫu vì sao anh không đi?”
Trong lúc nhất thời, phòng trở nên lặng im vô cùng, tất cả mọi người nhìn Trình Gia Lập, Tiếu Hàm lại kinh ngạc.
Gia Lập nhìn cô ta một cái: “Không có vì sao.”
“Đó là một cơ hội tốt? Nói không chừng Nhị viện người ta bởi vậy sẽ mời anh, anh chẳng lẽ không biết ở thành phố B, Nhị viện là bệnh viện tốt nhất? Anh liền cam tâm tình nguyện đứng ở trung y viện không lớn không nhỏ này cả đời?”
“Nơi này không có gì không tốt, hơn nữa, anh đi chỗ nào đối với em cũng không quan hệ gì.” Gia Lập có chút không kiên nhẫn, cởi áo dài trắng, chuẩn bị tan tầm.
Tiền Vi San không thuận theo không buông tha, “Sư huynh, anh đi đi, ông nội của em cũng sẽ để anh đi, chuyện này anh không cần lo lắng.”
Rốt cục, Gia Lập nhăn mặt mày, tàn khốc nói: “Bác sĩ Tiền, cô nói như vậy làm cho các bác sĩ ở đây làm sao mà chịu nổi? Trung y viện kém như vậy sao? Nơi này mỗi thầy thuốc đều là toàn tâm toàn ý cứu giúp bệnh nhân, làm sao so với người khác kém hơn? Cô nếu cảm thấy Nhị Viện tốt, lúc trước nên đi vào trong đó thực tập, chúng tôi ở nơi này không phải giống cô tâm cao khí ngạo!”
Tiền Vi San không thể tin nhìn Gia Lập, “Em tới nơi này còn không phải bởi vì anh! Bởi vì anh ở trong này sao?”
Gia Lập mặt không chút thay đổi, không chút nào vì thế mà lay động: “Nơi này là nơi cứu người, không phải là nơi nhi nữ tình trường. Còn có, tôi đã có bạn gái, thật xin lỗi.”
Gia Lập ở trong ánh mắt tán thưởng của mọi người rời đi, Tiếu Hàm đuổi theo chặn đứng anh lại, nói: “Gia Lập, cậu vẫn là nên đi thôi, nơi này chỉ làm cậu mai một.”
Tiếu Hàm thấy sắc mặt Gia Lập không tốt, còn nói: “Mình không phải có ý kia, thì, đúng vậy, Trung y viện này không có gì không tốt, nhưng tóm lại Nhị Viện vẫn tốt hơn, mặc kệ là ở phương tiện hay là trình độ chuyên nghiệp của bác sĩ. Nếu là cứu người, đi nơi nào cứu không phải giống nhau sao, đi Nhị viện như vậy thì có quan hệ gì? Mình biết cậu đối với sự kiện năm đó vẫn canh cánh trong lòng…”
“Mình không có!” Gia Lập ngắt lời anh ta, “Mình đã bốn năm không cầm qua dao, không thể lấy sinh mệnh bệnh nhân để cho mình luyện tập, mình cảm thấy mình không thể đảm nhiệm.”
……….
Gia Lập tan tầm lại không về nhà, mà là trở về nhà trọ, anh không muốn đem cảm xúc không tốt của mình cho ảnh hưởng tới người nhà.
Vừa vào cửa, trong phòng lạnh lẽo chợt có hơi thở quen thuộc như ập đến, đây là hương vị đặc trưng trên người Xuân Hỉ, mùi hương thản nhiên, có chút giống với hương vị của sữa trên người trẻ con mới sinh.
Anh mở tủ lạnh ra, quả nhiên, bên trong có đồ ăn thừa lúc trước, xem ra Xuân Hỉ giữa trưa đã tới nơi này. Đột nhiên, tất cả cảm xúc khó chịu của anh biến mất không tung tích, ngược lại bị một loại xúc động muốn nhìn thấy Xuân Hỉ thay thế. Cô là người đơn giản đơn thuần như vậy, dường như ở một chỗ với cô, mỗi giờ mỗi giây đều là hạnh phúc.
Xuân Hỉ đang lúc mẹ già của cô dùng ma âm điếc tai gọi cô ra ăn cơm thì nhận được điện thoại của Gia Lập, anh nói: “Buổi tối đến chỗ anh ăn cơm, thế nào?”
Cô không hề nghĩ ngợi đáp ứng, thay đổi quần áo nói với Cố mẹ: “Mẹ, con có bài tập không hiểu, con qua bên Gia Lập nhờ anh ấy, mọi người cứ ăn đi!”
“Buổi tối có trở về không?” Cố mẹ hỏi.
Xuân Hỉ ngây ngẩn cả người, nghĩ nghĩ nói: “Chắc là không trở lại …”
Cố mẹ gật đầu: “Đi thôi đi thôi, không cần luôn làm phiền Gia Lập, phải hiểu chuyện một chút biết hay không!”
Đến nhà trọ Gia Lập, Gia Lập đã làm sẵn đồ ăn nóng chờ cô, anh mua thêm cho cô món cô thích nhất “Tôm hùm chiên cay”, hẳn là mua ở nhà hàng lớn gần đây đóng gói mang về.
Xuân Hỉ chờ không kịp, rửa tay ăn cơm, một bên cắn tôm hùm một bên uống nước, cay làm cho cô thở phì phò.
Anh nhìn cô, không tự giác nở nụ cười, tâm tình dần dần sung sướng.
Cơm nước xong, Xuân Hỉ đĩnh đạc ngồi ở trên sô pha xem tivi, Gia Lập rửa bát sạch sẽ cũng ngồi xuống. Cô ra vẻ tùy ý nói: “Buổi tối em không trở về.”
Ai ngờ Gia Lập cũng không phản đối, chỉ thản nhiên nói “Uh” một tiếng.
Bởi công việc của anh, nên thời gian bọn họ ở cùng một chỗ không nhiều lắm, thời điểm không ở cùng một chỗ cô cũng không thể làm gì, hiện tại ở cùng một chỗ, cô muốn nắm nhanh tất cả cơ hội yêu đương với anh.
Xuân Hỉ cao hứng nói: “Em bây giờ đi tắm rửa!”
Gia Lập bỗng nhiên bắt lấy tay cô, “Đợi lát đi, vừa cơm nước xong .”
Cô ngoan ngoãn ngồi, bọn họ lại không nói chuyện.
Chiếu đến tiết mục nghệ thuật, Gia Lập xem rất chăm chú, còn Xuân Hỉ tâm tư vẫn không ở ở tivi, chỉ cảm thấy vui vẻ, mặc kệ làm cái gì, chỉ cần cùng Gia Lập chung một chỗ, cô liền cảm thấy vui vẻ.
Cô chậm rãi ngồi gần Gia Lập, đưa tay ôm eo của anh, bả đầu chôn ở ngực của anh, nhắm mắt hít hương vị trên người anh, một lát sau, mới cảm thấy mỹ mãn buông anh ra, ngồi ngay ngắn trở về tiếp tục xem tivi.
Cô muốn cười, lại không dám cười, nghiêng đầu đi nhìn lén Gia Lập, phát hiện Gia Lập cũng đang nghiêng đầu nhìn cô, cô bỗng nhiên ngượng ngùng, đưa tay đẩy anh: “Nhìn tivi a, chứ nhìn em làm gì.”
Anh nắm lấy tay cô, đột nhiên ghé sát vào, hôn lên môi của cô, trằn trọc lưu luyến, gắn bó như môi với răng.
Sau một lúc lâu, anh buông cô ra, thản nhiên nói: “Có chút cay.”
Xuân Hỉ nhất thời quẫn không chỗ nào che giấu, đẩy anh ra nói: “Em đi tắm rửa!”
Trốn vào trong phòng vừa tìm quần áo vừa thì thào tự nói: “Gia Lập hôm nay làm sao vậy, lại chủ động như vậy! Ai… quần áo của mình đâu?”
Cô lúc này mới nhớ tới lúc trước, ở tại chỗ này quần áo từng cái từng cái bị cô cắt, chỉ tìm ra mấy cái quần nhỏ.
“Gia Lập, tìm áo ngủ cho em.” Cô chạy ra phòng khách hô, Gia Lập cũng không ở đó.
Gia Lập từ phòng ngủ đi ra, trong tay đã cầm một cái áo sơ mi trắng, “Mặc cái này đi, không có cái khác.”
Tắm rửa xong đi ra, Xuân Hỉ mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của Gia Lập , hai chân tinh tế trắng nõn lộ ở bên ngoài, xuất hiện ở trước mặt Gia lập, cô có chút run run, không hề có hình dáng mỹ nữ gợi cảm trong phim truyền hình, “Tìm quần cho em đi, lạnh muốn chết!”
Gia Lập tìm cho Xuân Hỉ cái quần đùi anh mặc mùa hè đi biển, mặc ở trên người Xuân Hỉ, nhất thời thành quần dài. Cô đứng ở trong gương, che miệng cười ha ha, như vậy rất buồn cười . Trên thân áo sơmi rộng thùng thình đổ xuống, dưới thân quần cũng nghiêng ngả đi xuống.
Gia Lập cũng cười rộ lên, đưa tay xoa rối loạn đầu của cô, “Thực xấu.”
Tác giả :
Di Sinh Hạ Thảo