Trình Gia Có Hỉ
Chương 24: Thật sự nói tạm biệt
Edit: gau5555
Beta: meott
Xuân Hỉ ai cũng không nói, một mình một người đi đến quán bar, Điền Nghiên cô cũng không gọi. Cô đến ngồi chỗ quầy bar, vỗ vỗ cái bàn, há miệng muốn hét: “Cho tôi một ly Vodka”, nghĩ nghĩ, cô vẫn thở dài: “Phiền toái cho tôi một ly trà đảo dài ( tên loại rượu mà mình chịu) đá.”
Người pha chế sửng sốt một chút, hỏi: “Xác định muốn….trà đảo đá dài?”
Xuân Hỉ cảm thấy chính mình thực sự mất mặt, khẽ gật đầu.
Người pha chế đưa cho cô một ly trà đảo đá dài, cô ngửa đầu một ngụm uống xong, còn chưa có uống hết cô liền che miệng ho lên, hương vị chua cay làm cho cổ họng cùng lồng ngực đau đớn, giống như sắp bốc hỏa.
Cô đem cái ly đẩy ra, con bà nó! Trà đá dài đảo sao lại không phải trà? Hố cha nó chứ!
“Mỹ nữ, cô sẽ không nghĩ là trà đá dài đảo là trà chứ? Uống mạnh như vậy.”Namnhân bên cạnh đi đến gần, đưa cho Xuân Hỉ tờ giấy ăn.
Xuân Hỉ xoa xoa miệng, da mặt dày nói: “Tôi đương nhiên biết đây là rượu! Không thấy tâm trạng của tôi không được tốt sao!”
Namnhân gật đầu: “Đã nhìn ra, còn uống không? Tôi mời cô.”
Xuân Hỉ thanh thanh cổ họng: “Không cần, tôi cũng không biết anh.”
Namnhân không để ý tới, đổi chỗ nói với người pha chế: “Mang cho cô ấy một ly.”
“Chờ một chút!” Xuân Hỉ duỗi tay ra, cười cười, “Vẫn là cho tôi bia đi.”
Namnhân chạm cốc với cô, nhíu mày: “Xin hỏi phương danh mỹ nữ? Xưng hô như thế nào a?”
“Jenny Phất…” Xuân Hỉ nói.
“Trân Trân sao…”
Xuân Hỉ phốc phun ra một ngụm bia: “Jenny Phất! Cám ơn!”
“Jenny Phất, uống xong rượu đến chỗ tôi nhé?”Namnhân ngả ngớn nói.
Xuân Hỉ rụt rụt cổ, “Anh, cái người này sao không biết giữ trong lòng vậy?” Cô ngửa đầu uống một ngụm bia lạnh, nghĩ nghĩ nói: “Chỗ của anh là chỗ nào?”
Namnhân lắc đầu cười rộ lên, cô gái này thật đúng là còn non, giả bộ thông minh sợ người khác không biết. Hắn thay đổi đề tài: “Jenny Phất, nói xem cô có cái gì không vui?”
Xuân Hỉ biết miệng: “Tôi không tìm được công việc!”
“Chỉ vì chuyện này sao?”Namnhân bật cười, hiện nay các cô gái trẻ động một tý chỉ vì một việc nhỏ mà tự tìm buồn rầu.
“Chuyện này còn nhỏ! Tôi không tìm đựơc việc sẽ không có cơm ăn, sẽ chết đói! Nếu không chết đói thì cũng bị mẹ tôi mắng chết!”
“Cô làm cái gì?”
“Phiên dịch. Uhm… Nhưng việc khác tôi cũng có thể làm!”
“Rất đơn giản, cô đưa phương thức liên hệ cho tôi, tôi quen biết không ít công ty đang nhận người, cô chờ điện thoại là được rồi, cam đoan cô sẽ có công việc!”
Xuân Hỉ liếm liếm môi: “Tôi dựa vào gì mà tin anh?”
Namnhân nói với người pha chế: “Nói cho cô ấy, tôi là ai!”
“Lý Nghị Duy, bác sĩ, người trong nhà đều làm lãnh đạo, một người đáng tin tưởng!”
Xuân Hỉ cười rộ lên: “Quản nhị đại a! Là rất đáng tin tưởng .”
Lý Nghị Duy không nói gì, huých Xuân Hỉ: “Lúc này tin tưởng tôi rồi chứ? Anh ta nói mọi người đều biết tôi, nếu tôi gạt cô, cô tuỳ tiện hỏi một người cũng có thể tìm được tôi. Điện thoại bao nhiêu? Nhanh chút, anh trai đây sẽ giúp cô!”
Xuân Hỉ đọc số di động của mình.
Lý Nghị Duy lặp lại một lần, sau đó hỏi: “Jenny Phất đúng không?”
Xuân Hỉ khoát tay: “Không đúng không đúng, tôi hay nói đùa. Tôi là Cố Xuân Hỉ. Cố trong chiếu cố, Xuân trong mùa xuân, Hỉ trong vui mừng.”
Lý Nghị Duy giương mắt: “Sinh vào mùa xuân?”
Xuân Hỉ gật đầu cười cười.
Xuân Hỉ thấy hắn không giống người xấu, nên cứ yên tâm cùng hắn đối ẩm. Mới khoảng ba chai bia, cô liền không phân rõ phương hướng, miệng mơ hồ không biết nói cái gì.
Lý Nghị Duy giúp đỡ cô đang nghiêng ngả lảo đảo, nói: “Đến chỗ tôi nhé?”
Xuân Hỉ lảo đảo lắc đầu: “Không… Không cần! Mẹ tôi nói, buổi tối không thể nói chuyện với người xa lạ! Chúng ta phải nghe….phải nghe mẹ nói!”
Lý Nghị Duy nhỏ giọng tự nói: Không phải say sao? Đầu óc rõ ràng thế!
Hắn còn nói: “Vậy cô ở chỗ nào a? Tôi phải đưa cô về!”
Xuân Hỉ giơ lên ngón trỏ để ở trên môi, “Hư! Chuyện này… Không thể nói cho anh!”
Lý Nghị Duy đau đầu: “Không nói, vậy tôi mang cô đến khách sạn tìm phòng nhé!”
Xuân Hỉ đưa tay tát một cái, “Ba” một tiếng, rất thanh thúy: “Cầm thú!”
Lý Nghị Duy sờ sờ mặt, nhớn nhác. Xuân Hỉ đánh rất mạnh, làm cho hai má của hắn run lên, khổ không nói nổi. Hắn mang theo cô đi ra ngoài: “Đứa trẻ hư, tôi còn không trị được cô sao? Lá gan rất lớn a, tôi mà cô còn dám đánh!”
Xuân Hỉ bị hắn kéo vừa đi vừa ồn ào: “Anh làm sao, anh làm sao, anh làm sao!”
“Tìm phòng!”
Xuân Hỉ oa một tiếng khóc lên: “Buông… Tôi chỉ biết anh không phải người tốt… Cứu mạng a! Người này cầm thú cường X dân nữ!”
Lý Nghị Duy để cô ở ven đường chặn miệng của cô: “Ầm ỹ muốn chết! Câm miệng cho tôi! Cô, mẹ nó chứ, tốt xấu gì cũng phải đưa địa chỉ, bằng không tôi đưa cô trở về thế nào?”
Xuân Hỉ vung tay lên: “Không trở về nhà, sẽ bị mẹ mắng. Anh gọi cho Gia Lập tới đón tôi.”
Lý Nghị Duy ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: “Gia Lập? Trình… Gia Lập? Cái tên bất cẩu ngôn tiếu ( không cười không nói tức là lúc nào cũng nghiêm trang) Trình Gia Lập?”
Xuân Hỉ ha ha cười, dùng sức gật đầu: “Chính là tên mặt than kia!
Gia Lập từ phòng tắm đi ra, di động liền kêu lên không ngừng, nhưng mà dãy số quả thật rất lạ. Anh do dự một chút liền nhận.
“Xin chào, ai đấy?”
“Lý Nghị Duy. Nhớ rõ chưa?”
Gia Lập khẽ nhíu mày, chuẩn bị ngắt điện thoại.
Lý Nghị Duy ngay sau đó nói: “Trong vòng 15 phút đến trước cửa quán bar ‘Vương Giả”, quá thời hạn tôi sẽ mang cô gái của anh đến khách sạn.”
Lý Nghị Duy vừa nói xong, Gia Lập chợt nghe thấy tiếng Xuân Hỉ ở bên kia hi hi ha ha kêu: “Gia Lập! Gia Lập a, anh mau tới, em sắp bị người xấu mang đi …”
Gia Lập cổ họng căng thẳng, ngắt điện thoại mặc xong quần áo, đóng sầm cửa bước đi.
Anh vựơt qua mấy cái đèn đỏ, thời điểm đuổi tới, Xuân Hỉ đang ngồi xổm ở ven đường ôm ngực nôn mửa, mà Lý Nghị Duy đứng ở bên cạnh đưa nước cho cô.
Gia Lập xuống xe đóng sầm cửa xe lại, lập tức đi qua, không dấu vết đẩy Lý Nghị Duy ra, ôm Xuân Hỉ ở bên người mình, sắc mặt u ám nhìn Lý Nghị Duy: “Phiền toái cậu giải thích cho tôi một chút sự tình phát sinh.”
Lý Nghị Duy nhún vai: “Tôi cũng không phải bức cô ấy uống rượu, quen biết trong quán bar, nếu biết đây là cô gái của cậu, đánh chết tôi cũng không chạm vào.”
Gia Lập buông Xuân Hỉ ra, vung tay đánh một quyền, Lý Nghị Duy bị đánh ra phía sau lảo đảo vài bước, “Chạm vào chỗ nào của cô ấy rồi?”
Lý Nghị Duy lau vết máu trên miệng, “Con mẹ nó, Trình Gia Lập, anh có bệnh có phải hay không? Tôi muốn chạm vào cô ta thì sẽ không gọi anh đến đây! Bệnh thần kinh! Một quyền ngày hôm nay tôi nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, tôi Lý Nghị Duy với anh không thiếu nợ nhau!”
Gia Lập giúp đỡ Xuân Hỉ đi sát bên người anh, chỉ để lại một câu: “Cậu nợ tôi đời này cũng đừng mong hoàn lại đủ.”
Gia Lập ôm Xuân Hỉ trở về nhà trọ, cô đã sớm mê man, say bất tỉnh nhân sự. Gia Lập lau mặt cho cô, lại đút cô uống trà, sau đó quăng cô lên giường, giúp cô cởi áo khoác, quần ngoài. Ai ngờ trời lạnh như này Xuân Hỉ chỉ mặc một cái quần, Gia Lập kéo quần xuống, quần lót của cô liền lộ ra, vẫn là viền ren màu hồng nhạt, tôn lên da thịt tuyết trắng.
Gia Lập mím môi, lại giúp cô mặc quần áo vào, sau đó nhét cô vào ổ chăn.
Buổi sáng hôm sau, Xuân Hỉ trong cơn đau đầu mãnh liệt tỉnh lại, đầu chui ra khỏi chăn, ngây ngốc nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng. Cô kinh hô một tiếng, không phải bị tên ở quán bar kia đưa về nhà chứ? Cô nhảy xuống giường, ra khỏi phòng, mới ý thức được, nơi này đúng là nhà trọ của Gia Lập!
Cô ảo não vỗ vỗ đầu mình, mặc kệ là lúc nào, cô luôn theo bản năng tìm kiếm Gia Lập, kêu cô làm sao có thể quên mất anh, bắt đầu một lần nữa?
Gia Lập từ phòng khách qua, thấy cô đứng đấy sững sờ, vì thế ôm cánh tay đứng ở trước mặt cô: “Một mình đi quán bar uống say, không biết tốt xấu đi theo đàn ông lạ. Cố Xuân Hỉ, em lần này không có việc gì xảy ra thật phải cảm tạ thượng đế. Viết kiểm điểm ba ngàn chữ, ăn xong điểm tâm phải đi viết, tan tầm trở về anh sẽ kiểm tra!”
Nói xong anh đưa tay kéo tay cô qua, lại bị cô lập tức phủi đi.
Xuân Hỉ mặt không chút thay đổi nói: “Anh cho anh là ai? Dựa vào cái gì quản em? Em đi vui chơi ở chỗ nào có quan hệ gì với anh chứ! Còn viết kiểm điểm ba ngàn chữ, em đâu phải học sinh tiểu học! Anh có thể ít quản em một chút không? Anh có biết anh làm cho em cảm thấy rất phiền chán hay không!”
Gia Lập hai tròng mắt giật giật: “Cảm thấy chính mình không có làm sai? Cảm thấy anh phiền? Tốt lắm, Cố Xuân Hỉ, em được lắm, như em mong muốn, về sau anh sẽ không xen vào chuyện của em, tự giải quyết cho tốt!”
Xuân Hỉ nhất thời cảm thấy cái mũi đau xót, ánh mắt nóng nóng, Gia Lập thì ra có thể nói ra những lời quyết liệt như vậy. Đúng vậy? Kỳ thật tất cả đều là cô tự mình đa tình, không biết tự lượng sức mình. Nếu không nể mặt mũi bố mẹ cô, anh khẳng định sẽ mặc kệ cô!
Xuân Hỉ xoay người trở về phòng mặc xong quần áo, trong lòng chán nản, cô lại đem toàn bộ quần áo trong tủ lôi ra, tìm cái kéo, đi đến trước mặt Gia Lập, trước mặt của anh cắt từng bộ từng bộ.
“Trình Gia Lập, thấy rõ ràng, em về sau sẽ không sẽ tìm anh, lại càng không làm phiền đến anh, nơi này em cũng sẽ không đến, tạm biệt!” Xuân Hỉ bỏ qua kéo cầm túi của mình đi ra hướng cửa.
Cửa mở ra trong nháy mắt, Gia Lập bỗng nhiên đưa tay “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, đem cô vây cùng anh trong ván cửa.
Xuân Hỉ xoay người ngẩng đầu nhìn anh, khiêu khích nhướng mày: “Làm gì? Muốn đánh em?”
Gia Lập nhấp mím môi, yết hầu di chuyển một chút, thấp giọng nói: “Đừng náo loạn, ăn điểm tâm trước.”
Xuân Hỉ nhắm mắt, tiện đà mở: “Anh cảm thấy em đang làm càn, em đang nói giỡn có phải hay không? Trình Gia Lập anh không cần tự cho là đúng, đừng tưởng rằng em sợ anh, không rời được khỏi anh! Không có anh em chết cũng không xong quăng không được! Cút ngay!”
Cô sử dụng hết khí lực của toàn thân đem anh đẩy ra, mở cửa chạy đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, gian phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng đồng hồ báo thức tích tắc, cùng với tiếng hít thở ẩn nhẫn của Gia Lập. Gia Lập thoáng cúi đầu, mới nhìn thấy Xuân Hỉ ngay cả giầy cũng chưa đi. Anh nhíu mày, cầm giầy đuổi theo, đuổi tới dưới lầu, Xuân Hỉ vừa vặn đi chân trần ngồi trên taxi mà đi.
Anh nhìn theo phương hướng kia, tay nắm thật chặt, mày nhíu lại, biểu tình kia có chút hối hận cùng ảo não.
Cố ba Cố mẹ dường như nhìn ra manh mối. Buổi tối, Cố mẹ cắt một đĩa hoa quả đưa đến trong phòng Xuân Hỉ, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Con cùng Gia Lập sao lại thế này? Có phải đã lâu không liên hệ hay không a?”
Xuân Hỉ vẻ mặt không sao cả nói: “Có cái gì mà liên hệ? Chúng con vốn không có quan hệ gì, không có việc gì cần thiết đi.”
“Cãi nhau? Vợ chồng son nào không cãi nhau a? Ngày mai mẹ bảo nó đến gọi con, đừng lòng dạ hẹp hòi, khẳng định là con có chỗ nào không đúng, chọc đến nó.”
Xuân Hỉ tức giận : “Mẹ, con gái của mẹ không đúng tý nào như vậy sao? Trình Gia Lập làm cái gì cũng đều đúng, con cái gì cũng đều sai? Nói lại cho mẹ một lần, con cùng Trình Gia Lập đồng chí, không diễn! Không diễn mẹ có hiểu hay không! Phiền toái chuyển cáo Trình mẹ. Con ngủ, hoa quả mẹ đưa cho ba con ăn đi.”
Nói xong Xuân Hỉ liền tiến vào ổ chăn, dùng chăn chùm đầu, không tiếng động kháng nghị.
Cố mẹ thở dài: “Còn không phải là vì người ta sao! Đầu năm nay tìm nam nhân tốt để gả có bao nhiêu khó khăn con biết không, ai, đáng tiếc a.”
Beta: meott
Xuân Hỉ ai cũng không nói, một mình một người đi đến quán bar, Điền Nghiên cô cũng không gọi. Cô đến ngồi chỗ quầy bar, vỗ vỗ cái bàn, há miệng muốn hét: “Cho tôi một ly Vodka”, nghĩ nghĩ, cô vẫn thở dài: “Phiền toái cho tôi một ly trà đảo dài ( tên loại rượu mà mình chịu) đá.”
Người pha chế sửng sốt một chút, hỏi: “Xác định muốn….trà đảo đá dài?”
Xuân Hỉ cảm thấy chính mình thực sự mất mặt, khẽ gật đầu.
Người pha chế đưa cho cô một ly trà đảo đá dài, cô ngửa đầu một ngụm uống xong, còn chưa có uống hết cô liền che miệng ho lên, hương vị chua cay làm cho cổ họng cùng lồng ngực đau đớn, giống như sắp bốc hỏa.
Cô đem cái ly đẩy ra, con bà nó! Trà đá dài đảo sao lại không phải trà? Hố cha nó chứ!
“Mỹ nữ, cô sẽ không nghĩ là trà đá dài đảo là trà chứ? Uống mạnh như vậy.”Namnhân bên cạnh đi đến gần, đưa cho Xuân Hỉ tờ giấy ăn.
Xuân Hỉ xoa xoa miệng, da mặt dày nói: “Tôi đương nhiên biết đây là rượu! Không thấy tâm trạng của tôi không được tốt sao!”
Namnhân gật đầu: “Đã nhìn ra, còn uống không? Tôi mời cô.”
Xuân Hỉ thanh thanh cổ họng: “Không cần, tôi cũng không biết anh.”
Namnhân không để ý tới, đổi chỗ nói với người pha chế: “Mang cho cô ấy một ly.”
“Chờ một chút!” Xuân Hỉ duỗi tay ra, cười cười, “Vẫn là cho tôi bia đi.”
Namnhân chạm cốc với cô, nhíu mày: “Xin hỏi phương danh mỹ nữ? Xưng hô như thế nào a?”
“Jenny Phất…” Xuân Hỉ nói.
“Trân Trân sao…”
Xuân Hỉ phốc phun ra một ngụm bia: “Jenny Phất! Cám ơn!”
“Jenny Phất, uống xong rượu đến chỗ tôi nhé?”Namnhân ngả ngớn nói.
Xuân Hỉ rụt rụt cổ, “Anh, cái người này sao không biết giữ trong lòng vậy?” Cô ngửa đầu uống một ngụm bia lạnh, nghĩ nghĩ nói: “Chỗ của anh là chỗ nào?”
Namnhân lắc đầu cười rộ lên, cô gái này thật đúng là còn non, giả bộ thông minh sợ người khác không biết. Hắn thay đổi đề tài: “Jenny Phất, nói xem cô có cái gì không vui?”
Xuân Hỉ biết miệng: “Tôi không tìm được công việc!”
“Chỉ vì chuyện này sao?”Namnhân bật cười, hiện nay các cô gái trẻ động một tý chỉ vì một việc nhỏ mà tự tìm buồn rầu.
“Chuyện này còn nhỏ! Tôi không tìm đựơc việc sẽ không có cơm ăn, sẽ chết đói! Nếu không chết đói thì cũng bị mẹ tôi mắng chết!”
“Cô làm cái gì?”
“Phiên dịch. Uhm… Nhưng việc khác tôi cũng có thể làm!”
“Rất đơn giản, cô đưa phương thức liên hệ cho tôi, tôi quen biết không ít công ty đang nhận người, cô chờ điện thoại là được rồi, cam đoan cô sẽ có công việc!”
Xuân Hỉ liếm liếm môi: “Tôi dựa vào gì mà tin anh?”
Namnhân nói với người pha chế: “Nói cho cô ấy, tôi là ai!”
“Lý Nghị Duy, bác sĩ, người trong nhà đều làm lãnh đạo, một người đáng tin tưởng!”
Xuân Hỉ cười rộ lên: “Quản nhị đại a! Là rất đáng tin tưởng .”
Lý Nghị Duy không nói gì, huých Xuân Hỉ: “Lúc này tin tưởng tôi rồi chứ? Anh ta nói mọi người đều biết tôi, nếu tôi gạt cô, cô tuỳ tiện hỏi một người cũng có thể tìm được tôi. Điện thoại bao nhiêu? Nhanh chút, anh trai đây sẽ giúp cô!”
Xuân Hỉ đọc số di động của mình.
Lý Nghị Duy lặp lại một lần, sau đó hỏi: “Jenny Phất đúng không?”
Xuân Hỉ khoát tay: “Không đúng không đúng, tôi hay nói đùa. Tôi là Cố Xuân Hỉ. Cố trong chiếu cố, Xuân trong mùa xuân, Hỉ trong vui mừng.”
Lý Nghị Duy giương mắt: “Sinh vào mùa xuân?”
Xuân Hỉ gật đầu cười cười.
Xuân Hỉ thấy hắn không giống người xấu, nên cứ yên tâm cùng hắn đối ẩm. Mới khoảng ba chai bia, cô liền không phân rõ phương hướng, miệng mơ hồ không biết nói cái gì.
Lý Nghị Duy giúp đỡ cô đang nghiêng ngả lảo đảo, nói: “Đến chỗ tôi nhé?”
Xuân Hỉ lảo đảo lắc đầu: “Không… Không cần! Mẹ tôi nói, buổi tối không thể nói chuyện với người xa lạ! Chúng ta phải nghe….phải nghe mẹ nói!”
Lý Nghị Duy nhỏ giọng tự nói: Không phải say sao? Đầu óc rõ ràng thế!
Hắn còn nói: “Vậy cô ở chỗ nào a? Tôi phải đưa cô về!”
Xuân Hỉ giơ lên ngón trỏ để ở trên môi, “Hư! Chuyện này… Không thể nói cho anh!”
Lý Nghị Duy đau đầu: “Không nói, vậy tôi mang cô đến khách sạn tìm phòng nhé!”
Xuân Hỉ đưa tay tát một cái, “Ba” một tiếng, rất thanh thúy: “Cầm thú!”
Lý Nghị Duy sờ sờ mặt, nhớn nhác. Xuân Hỉ đánh rất mạnh, làm cho hai má của hắn run lên, khổ không nói nổi. Hắn mang theo cô đi ra ngoài: “Đứa trẻ hư, tôi còn không trị được cô sao? Lá gan rất lớn a, tôi mà cô còn dám đánh!”
Xuân Hỉ bị hắn kéo vừa đi vừa ồn ào: “Anh làm sao, anh làm sao, anh làm sao!”
“Tìm phòng!”
Xuân Hỉ oa một tiếng khóc lên: “Buông… Tôi chỉ biết anh không phải người tốt… Cứu mạng a! Người này cầm thú cường X dân nữ!”
Lý Nghị Duy để cô ở ven đường chặn miệng của cô: “Ầm ỹ muốn chết! Câm miệng cho tôi! Cô, mẹ nó chứ, tốt xấu gì cũng phải đưa địa chỉ, bằng không tôi đưa cô trở về thế nào?”
Xuân Hỉ vung tay lên: “Không trở về nhà, sẽ bị mẹ mắng. Anh gọi cho Gia Lập tới đón tôi.”
Lý Nghị Duy ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: “Gia Lập? Trình… Gia Lập? Cái tên bất cẩu ngôn tiếu ( không cười không nói tức là lúc nào cũng nghiêm trang) Trình Gia Lập?”
Xuân Hỉ ha ha cười, dùng sức gật đầu: “Chính là tên mặt than kia!
Gia Lập từ phòng tắm đi ra, di động liền kêu lên không ngừng, nhưng mà dãy số quả thật rất lạ. Anh do dự một chút liền nhận.
“Xin chào, ai đấy?”
“Lý Nghị Duy. Nhớ rõ chưa?”
Gia Lập khẽ nhíu mày, chuẩn bị ngắt điện thoại.
Lý Nghị Duy ngay sau đó nói: “Trong vòng 15 phút đến trước cửa quán bar ‘Vương Giả”, quá thời hạn tôi sẽ mang cô gái của anh đến khách sạn.”
Lý Nghị Duy vừa nói xong, Gia Lập chợt nghe thấy tiếng Xuân Hỉ ở bên kia hi hi ha ha kêu: “Gia Lập! Gia Lập a, anh mau tới, em sắp bị người xấu mang đi …”
Gia Lập cổ họng căng thẳng, ngắt điện thoại mặc xong quần áo, đóng sầm cửa bước đi.
Anh vựơt qua mấy cái đèn đỏ, thời điểm đuổi tới, Xuân Hỉ đang ngồi xổm ở ven đường ôm ngực nôn mửa, mà Lý Nghị Duy đứng ở bên cạnh đưa nước cho cô.
Gia Lập xuống xe đóng sầm cửa xe lại, lập tức đi qua, không dấu vết đẩy Lý Nghị Duy ra, ôm Xuân Hỉ ở bên người mình, sắc mặt u ám nhìn Lý Nghị Duy: “Phiền toái cậu giải thích cho tôi một chút sự tình phát sinh.”
Lý Nghị Duy nhún vai: “Tôi cũng không phải bức cô ấy uống rượu, quen biết trong quán bar, nếu biết đây là cô gái của cậu, đánh chết tôi cũng không chạm vào.”
Gia Lập buông Xuân Hỉ ra, vung tay đánh một quyền, Lý Nghị Duy bị đánh ra phía sau lảo đảo vài bước, “Chạm vào chỗ nào của cô ấy rồi?”
Lý Nghị Duy lau vết máu trên miệng, “Con mẹ nó, Trình Gia Lập, anh có bệnh có phải hay không? Tôi muốn chạm vào cô ta thì sẽ không gọi anh đến đây! Bệnh thần kinh! Một quyền ngày hôm nay tôi nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, tôi Lý Nghị Duy với anh không thiếu nợ nhau!”
Gia Lập giúp đỡ Xuân Hỉ đi sát bên người anh, chỉ để lại một câu: “Cậu nợ tôi đời này cũng đừng mong hoàn lại đủ.”
Gia Lập ôm Xuân Hỉ trở về nhà trọ, cô đã sớm mê man, say bất tỉnh nhân sự. Gia Lập lau mặt cho cô, lại đút cô uống trà, sau đó quăng cô lên giường, giúp cô cởi áo khoác, quần ngoài. Ai ngờ trời lạnh như này Xuân Hỉ chỉ mặc một cái quần, Gia Lập kéo quần xuống, quần lót của cô liền lộ ra, vẫn là viền ren màu hồng nhạt, tôn lên da thịt tuyết trắng.
Gia Lập mím môi, lại giúp cô mặc quần áo vào, sau đó nhét cô vào ổ chăn.
Buổi sáng hôm sau, Xuân Hỉ trong cơn đau đầu mãnh liệt tỉnh lại, đầu chui ra khỏi chăn, ngây ngốc nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng. Cô kinh hô một tiếng, không phải bị tên ở quán bar kia đưa về nhà chứ? Cô nhảy xuống giường, ra khỏi phòng, mới ý thức được, nơi này đúng là nhà trọ của Gia Lập!
Cô ảo não vỗ vỗ đầu mình, mặc kệ là lúc nào, cô luôn theo bản năng tìm kiếm Gia Lập, kêu cô làm sao có thể quên mất anh, bắt đầu một lần nữa?
Gia Lập từ phòng khách qua, thấy cô đứng đấy sững sờ, vì thế ôm cánh tay đứng ở trước mặt cô: “Một mình đi quán bar uống say, không biết tốt xấu đi theo đàn ông lạ. Cố Xuân Hỉ, em lần này không có việc gì xảy ra thật phải cảm tạ thượng đế. Viết kiểm điểm ba ngàn chữ, ăn xong điểm tâm phải đi viết, tan tầm trở về anh sẽ kiểm tra!”
Nói xong anh đưa tay kéo tay cô qua, lại bị cô lập tức phủi đi.
Xuân Hỉ mặt không chút thay đổi nói: “Anh cho anh là ai? Dựa vào cái gì quản em? Em đi vui chơi ở chỗ nào có quan hệ gì với anh chứ! Còn viết kiểm điểm ba ngàn chữ, em đâu phải học sinh tiểu học! Anh có thể ít quản em một chút không? Anh có biết anh làm cho em cảm thấy rất phiền chán hay không!”
Gia Lập hai tròng mắt giật giật: “Cảm thấy chính mình không có làm sai? Cảm thấy anh phiền? Tốt lắm, Cố Xuân Hỉ, em được lắm, như em mong muốn, về sau anh sẽ không xen vào chuyện của em, tự giải quyết cho tốt!”
Xuân Hỉ nhất thời cảm thấy cái mũi đau xót, ánh mắt nóng nóng, Gia Lập thì ra có thể nói ra những lời quyết liệt như vậy. Đúng vậy? Kỳ thật tất cả đều là cô tự mình đa tình, không biết tự lượng sức mình. Nếu không nể mặt mũi bố mẹ cô, anh khẳng định sẽ mặc kệ cô!
Xuân Hỉ xoay người trở về phòng mặc xong quần áo, trong lòng chán nản, cô lại đem toàn bộ quần áo trong tủ lôi ra, tìm cái kéo, đi đến trước mặt Gia Lập, trước mặt của anh cắt từng bộ từng bộ.
“Trình Gia Lập, thấy rõ ràng, em về sau sẽ không sẽ tìm anh, lại càng không làm phiền đến anh, nơi này em cũng sẽ không đến, tạm biệt!” Xuân Hỉ bỏ qua kéo cầm túi của mình đi ra hướng cửa.
Cửa mở ra trong nháy mắt, Gia Lập bỗng nhiên đưa tay “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, đem cô vây cùng anh trong ván cửa.
Xuân Hỉ xoay người ngẩng đầu nhìn anh, khiêu khích nhướng mày: “Làm gì? Muốn đánh em?”
Gia Lập nhấp mím môi, yết hầu di chuyển một chút, thấp giọng nói: “Đừng náo loạn, ăn điểm tâm trước.”
Xuân Hỉ nhắm mắt, tiện đà mở: “Anh cảm thấy em đang làm càn, em đang nói giỡn có phải hay không? Trình Gia Lập anh không cần tự cho là đúng, đừng tưởng rằng em sợ anh, không rời được khỏi anh! Không có anh em chết cũng không xong quăng không được! Cút ngay!”
Cô sử dụng hết khí lực của toàn thân đem anh đẩy ra, mở cửa chạy đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, gian phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng đồng hồ báo thức tích tắc, cùng với tiếng hít thở ẩn nhẫn của Gia Lập. Gia Lập thoáng cúi đầu, mới nhìn thấy Xuân Hỉ ngay cả giầy cũng chưa đi. Anh nhíu mày, cầm giầy đuổi theo, đuổi tới dưới lầu, Xuân Hỉ vừa vặn đi chân trần ngồi trên taxi mà đi.
Anh nhìn theo phương hướng kia, tay nắm thật chặt, mày nhíu lại, biểu tình kia có chút hối hận cùng ảo não.
Cố ba Cố mẹ dường như nhìn ra manh mối. Buổi tối, Cố mẹ cắt một đĩa hoa quả đưa đến trong phòng Xuân Hỉ, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Con cùng Gia Lập sao lại thế này? Có phải đã lâu không liên hệ hay không a?”
Xuân Hỉ vẻ mặt không sao cả nói: “Có cái gì mà liên hệ? Chúng con vốn không có quan hệ gì, không có việc gì cần thiết đi.”
“Cãi nhau? Vợ chồng son nào không cãi nhau a? Ngày mai mẹ bảo nó đến gọi con, đừng lòng dạ hẹp hòi, khẳng định là con có chỗ nào không đúng, chọc đến nó.”
Xuân Hỉ tức giận : “Mẹ, con gái của mẹ không đúng tý nào như vậy sao? Trình Gia Lập làm cái gì cũng đều đúng, con cái gì cũng đều sai? Nói lại cho mẹ một lần, con cùng Trình Gia Lập đồng chí, không diễn! Không diễn mẹ có hiểu hay không! Phiền toái chuyển cáo Trình mẹ. Con ngủ, hoa quả mẹ đưa cho ba con ăn đi.”
Nói xong Xuân Hỉ liền tiến vào ổ chăn, dùng chăn chùm đầu, không tiếng động kháng nghị.
Cố mẹ thở dài: “Còn không phải là vì người ta sao! Đầu năm nay tìm nam nhân tốt để gả có bao nhiêu khó khăn con biết không, ai, đáng tiếc a.”
Tác giả :
Di Sinh Hạ Thảo