Trình Gia Có Hỉ
Chương 14
Cuối cùng, bọn họ thắng lợi trở về, Xuân Hỉ vui tươi hớn hở cầm theo mấy túi to, hoàn toàn quên tất cả chuyện không vui trong ngày hôm nay. Có vẻ như khi cùng Gia Lập ở một chỗ, chuyện phiền não gì cũng đều có thể quên hết.
Trong thang máy, Xuân Hỉ cắn môi, nhìn mặt kính phản xạ thân ảnh mơ hồ của Gia Lập, cô rối rắm nửa ngày, rốt cục vẫn hỏi: “Gia Lập, anh làm sao biết được số đo nội y em mặc bao nhiêu?”
Gia Lập nghiêng đầu nhìn hai má cô đỏ ửng, tâm tình càng khoan khoái thêm, nhịn không được muốn trêu đùa cô, vì thế trầm ngâm nói: “Nhìn ra.”
Xuân Hỉ quẫn bách cúi đầu xuống, lại cảm thấy không thích hợp, đột nhiên ngẩng đầu giảo hoạt nói: “Gia Lập anh rất có kinh nghiệm a!”
Gia Lập nhướng mày, một bộ dáng ra vẻ đạo mạo: “ Trên người của em làm sao anh lại không biết? Kinh nguyệt đến lúc nào anh còn biết, em…”
Xuân Hỉ càng nghe càng thấy lung túng, cửa thang máy vừa mở ra, Gia Lập còn chưa nói xong, cô liền chạy vội đi ra ngoài, lấy chìa khoá mở cửa chạy biến vào trong phòng, túi mua sắm được đều ở bên ngoài.
Gia Lập buồn cười, kỳ thật vài năm trước, Xuân Hỉ từng không đầu không đuôi gọi điện thoại cho anh nói cô rốt cuộc cũng biết kích cỡ nội y của mình, thanh âm hưng phấn thông qua điện thoại vang vọng toàn bộ văn phòng, Gia Lập khi đó xấu hổ muốn chết, còn bị đồng nghiệp trong văn phòng trêu ghẹo, chuyện tình khó quên như vậy, anh làm sao có thể quên. Nếu như Xuân Hỉ không có phát dục lần thứ hai, như vậy số đo kia khẳng định là đúng.
Xuân Hỉ tắm rửa xong đi ra, trên tóc còn có mấy giọt nước, trước ngực lại bị ẩm ướt một mảnh. Gia Lập lúc này đang ở trước máy tính trả lời email, toàn tiếng Anh .
Cô đi qua, để sát vào muốn nhìn Gia Lập viết nội dung gì một chút. Những giọt nước trên tóc cô liền nhỏ xuống trên cánh tay của Gia Lập, dọc theo những đường cong của cánh tay anh trượt xuống dưới, có chút ngứa. Anh vừa quay đầu lại, chóp mũi suýt nữa chạm vào khuôn mặt của cô, Xuân Hỉ vừa tắm rửa xong nên mùi hương thơm ngát liền kéo đến bao phủ xung quanh cảm quan của anh.
Gia Lập chớp mắt một cái tim đập mạnh và loạn nhịp, lập tức hoàn hồn lôi từ trong ngăn kéo ra máy sấy tóc nhét vào trong tay Xuân Hỉ: “Sấy tóc rồi đi ngủ, giuờng chiếu đã đổi mới cho em, không có việc gì thì trở về phòng của em đi.”
Gia Lập hạ lệnh trục khách. Xuân Hỉ bĩu bĩu môi: “Còn sớm mà! Đuổi em đi để làm gì? Anh có phải đang làm chuyện gì ám muội hay không?”
“Tùy em, anh hiện tại có việc cần hoàn thành, em yên lặng một chút là được. Em nếu cảm thấy nhàm chán, cũng có thể đến phòng khách xem tivi.” Gia Lập nói xong, ánh mắt tập trung trên màn hình máy tính, không để ý đến cô.
Xuân Hỉ hừ hừ hai tiếng liền đi ra ngoài.
Gia Lập nhợt nhạt, thở phào nhẹ nhõm. Xuân Hỉ tuy rằng ngốc, nhưng mà cô tốt xấu gì cũng là một nữ nhân, không thể phủ nhận, cô rất được, chỉ là cô cũng không biết một động tác tuỳ ý, một biểu hiện vô tình của cô có thể làm cho nam nhân tâm viên ý mã*, giống như lần trước ở trong hôn lễ, cô vô tình say rượu làm cho Hứa Trữ không tự chủ được muốn hôn cô. Mà lần này, Gia Lập không hề phòng bị bị cô xâm nhập vào không gian riêng tư, chân tay anh bỗng nhiên có chút luống cuống .
(Tâm viên ý mã*: là cái tâm như con khỉ, cái ý như con ngựa.
Tâm viên là cái Tâm như con khỉ, ý nói cái Tâm lúc nào cũng nhảy nhót như con khỉ, hết tưởng việc nầy lại tưởng việc khác, không lúc nào lặng yên. Do đó, người tu cần phải định cái Tâm, kềm giữ không cho dao động, tư tưởng không không.
Ý mã là cái ý nghĩ như con ngựa, lúc nào cũng muốn chạy đi, chạy theo ngoại cảnh, không chịu đứng yên.
Người tu hành cần phải gìn cái Tâm, giữ cái ý, không cho phóng túng, cốt làm sao cho tâm ý đạt được trạng thái lặng lẽ không không
Theo Cao Đài từ điển.)
Hơn nửa đêm, Xuân Hỉ cẩn thận xem xét một chút xem phòng Gia Lập có động tĩnh gì hay không. Hơn nữa ngày, cô rốt cục xác định Gia Lập đã ngủ. Nhưng mà cô lại mất ngủ.
Xuân Hỉ quen giường, tại hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, cô lại có chút bất an, nơi này không có vật gì mà cô quen thuộc. Cô rất mệt mỏi, nhưng lại không ngủ được. Xuân Hỉ buồn bã cúi đầu trong chốc lát, quyết định không bao giờ ép buộc chuyện tìm bạn gái cho Gia Lập nữa, cũng không để ý tới tính của của mẹ mình cùng Trình mẹ nữa, cô muốn cùng Gia Lập trở lại như trước kia, cùng hòa thuận ở chung.
Giống như hạ quyết tâm, Xuân Hỉ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, vì thế đứng lên, rón ra rón rén lưu tiến vào phòng Gia Lập.
Dáng vẻ Gia Lập ngủ rất nhu hoà, mặt mày khoan khoái thả lỏng, bờ môi không ngờ nhìn mềm mại như thế, nghiêng thân, một tay đặt trên bụng. Xuân Hỉ ghé vào bên giường quan sát trong chốc lát, xác định Gia Lập chắc chắn đã ngủ say, cô mới nhấc chăn lên nhẹ tay nhẹ chân nằm ở bên cạnh Gia Lập.
Cô ngừng trong chốc lát, Gia Lập không có bị đánh thức, cô mới tiến gần lại một chút, nghiêng người, đem đầu chôn ở trước ngực anh. Nhất thời, xộc vào mũi cô, bao phủ hết các giác quan của cô, đều là hương vị của Gia Lập mà cô quen thuộc, an tâm vô cùng. Cô vụng trộm cười cười, đưa tay ôm lấy thắt lưng của Gia Lập, mệt mỏi kéo đến, cô cứ như vậy ôm Gia Lập nặng nề ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, thời điểm Gia Lập tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên qua khe màn cửa sổ lặng lẽ chui vào, toả ra ánh sáng màu vàng, mùi đồ ăn nhè nhẹ từ bên ngoài bay vào. Anh giống như si ngốc, sau đó rời giường đánh răng rửa mặt.
Đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Xuân Hỉ khuôn mặt tươi cười như nắng xuân, một ngày bắt đầu, tâm tình của anh cứ như vậy tốt lên một cách kỳ diệu.
“Tại sao lại không ngủ thêm?” Gia Lập nói.
Xuân Hỉ đem trứng đã ốp xong để vào trong đĩa, bưng đến trước mặt Gia Lập, ngượng ngùng nói: “Ở nhà của anh, thì phải báo đáp anh! Anh coi thường em không biết nghĩ sao? Đạo lý đối nhân xử thế em vẫn còn biết đó!”
Kỳ thật Xuân Hỉ muốn nói là: em ngủ bên cạnh anh, chẳng qua ngượng ngùng không muốn anh biết mà thôi. Hơn nữa, để có thể, có thể, tối hôm nay còn phải tiếp tục ngủ cùng anh.
Gia Lập nếm một miếng, nở nụ cười: “Tư tưởng giác ngộ không sai, có tiến bộ.”
Xuân Hỉ không tiếng động cười cười, thấy Gia Lập dường như đang đợi cô làm đồ ăn, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Cô vừa ăn vừa không đầu không đuôi nói một câu: “Gia Lập, chúng ta về sau không cần cãi nhau nữa, em sẽ mặc kệ chuyện của anh, anh cũng đừng quản em nữa, được không?”
Gia Lập nhìn cô một cái, không nói gì.
Xuân Hỉ lại nói tiếp: “Thời gian lâu, mẹ anh cùng mẹ em không thấy chúng ta có ý gì, khẳng định sẽ yên tĩnh. Anh cũng đừng làm căng với mẹ anh, bà không gặp anh sẽ thấy cô đơn như thế nào chứ, chờ khi bọn họ trở về, anh về nhà đi?”
Gia Lập vẫn im lặng. Nhưng mà trong lòng anh lại nổi lên từng gợn sóng.
Anh nghĩ rằng cô cái gì cũng đều không hiểu, kỳ thật cô ấy cái gì cũng biết. Lúc này anh chuyển đi, thật ra chỉ là anh tùy hứng một hồi. Không thể không thừa nhận, anh làm tổn thương cha mẹ mình, cũng làm tổn thương Xuân Hỉ.
Nhưng mà, chỉ có chính anh biết, anh chuyển đi, không chỉ vì trốn tránh mẹ anh bức bách, còn có, anh cũng không biết bất an từ đâu mà đến. Quan hệ của anh cùng Xuân Hỉ, vô tình dần dần bị cha mẹ hai nhà thay đổi, anh sợ hãi, sẽ cùng Xuân Hỉ đi ngược lại. Anh thầm nghĩ muốn cùng Xuân Hỉ giống như trước kia, bình an vô sự ở chung.
Xuân Hỉ thấy anh không hé răng, hơi hơi mất mát, anh ấy vẫn không muốn trở về.
Đã nhiều ngày, Xuân Hỉ đều đến giờ tan tầm đi mua đồ ăn, sau đó trở về nhà trọ nấu cơm chiều cho Gia Lập, mà chính cô cũng chưa phát hiện mình lại trở nên chịu khó
Cô hát một điệu dân ca, đem đồ ăn đã nấu xong bưng lên trên bàn, đúng lúc Gia Lập trở về.
Anh vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn, thay giầy liền thấy Xuân Hỉ buộc tóc đuôi ngựa ở trong phòng bếp bận việc. Lúc này cùng với lúc trước ở nhà, thấy mẹ bận việc cảm giác không giống nhau.
“Lại là trứng sốt cà chua cùng dấm chua khoai tây xào, thức ăn mới em còn chưa học được, anh đến đây ăn một chút đi! Dù sao so với anh ở bên ngoài ăn cơm hộp vẫn tốt hơn nhiều?” Xuân Hỉ lau tay, từ phòng bếp đi ra, thấy Gia Lập mang theo một quả dưa hấu, lập tức liền nở nụ cười.
Cô cầm lấy dưa hấu, rửa, cắt hai nửa bỏ vào trong tủ lạnh, lại cầm hai chén cơm đi ra, gọn gàng ngăn nắp, thuần thục rất giống một bà chủ gia đình.
“Mẹ em không cần lo lắng về việc em không gả được ra ngoài nữa, việc nhà làm rất lưu loát, bình thường chỉ là rất lười không muốn làm.” Gia Lập cười nói.
“Đó là em cố ý ! Em nếu như gặp nam nhân mà mình yêu, thì mới có thể để cho em cam tâm tình nguyện đảm đương bà chủ gia đình cho anh ấy như vậy! Em chính là đứa con tâm can bảo bối của mẹ em, cho nên bà mới luyến tiếc không cho em làm việc nặng!”
Gia Lập bỗng nhiên túm tay cô, nhìn nhìn, nói: “Da thịt mềm mại, nam nhân yêu em cũng sẽ không để cho em làm việc nặng.”
Xuân Hỉ ngượng ngùng rút tay về: “Chắc là thế!”
Xuân Hỉ mở TV lên, nghe tin tức, hai người vừa xem tivi vừa ăn cơm.
Xuân Hỉ đột nhiên hỏi: “Gia Lập, chúng ta như thế này có tính là ở chung trái pháp luật không?”
Gia Lập nhìn cũng chưa nhìn cô, nói: “Không tính, nhiều lắm thì được cho là ngụy ở chung trái pháp luật.”
“A, vậy cảnh sát sẽ không tới bắt chúng ta chứ?”
Gia Lập cười rộ lên, gõ một chút vào đầu của cô: “Ăn cơm của em đi, nói nhiều quá!”
Buổi tối, Xuân Hỉ chờ Gia Lập ngủ, lại lén lút lẻn vào phòng của anh, bò lên trên giường của anh. Cô mấy ngày nay đều làm như vậy rồi, Gia Lập cũng chưa phát hiện, cô cũng ngủ an ổn.
Xuân Hỉ ở trong lòng anh cọ cọ, hít vào một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương trên người Gia Lập. Trong lòng cô hơi hơi nóng lên, vừa nhấc đầu, liền chạm vào cằm của Gia Lập. Cô sợ tới mức ngừng thở, một cử động nhỏ cũng không dám.
Gia Lập chỉ nghiêng đầu, cũng không tỉnh lại. Xuân Hỉ thở phào thật dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực.
Ánh trăng xuyên qua mành cửa chiếu vào trên mặt Gia Lập, ánh sáng lúc xanh lúc đen ẩn ẩn, khuôn mặt anh tuấn như ẩn như hiện, hô hấp vững vàng phả lên trán Xuân Hỉ .
Xuân Hỉ có chút thất thần. Cô đỡ ngực Gia lập, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn, sau đó không chuyển mắt nhìn Gia Lập. Tiếp theo, cô chậm rãi tiếp cận, đem môi của mình chạm vào hai cánh môi bạc của Gia Lập. Cảm xúc mềm mại ẩm ướt nhất thời làm cho tim Xuân Hỉ ngừng đập.
Cô bối rối đẩy Gia Lập ra, mở to hai mắt che miệng, cô đang làm gì? Cô lại có thể hôn trộm Gia Lập! Cô sao có thể làm như vậy? Nếu như bị phát hiện làm sao bây giờ? Gia Lập khẳng định sẽ chán ghét cô ! Cô hoá ra là một đại sắc nữ không hơn không kém!
Xuân Hỉ còn đang ảo não, đột nhiên, thanh âm thuần phát của Gia Lập mang theo chút khàn khàn ở trên đỉnh đầu của cô vang lên: “Cố Xuân Hỉ, em đang làm gì?”
Trong thang máy, Xuân Hỉ cắn môi, nhìn mặt kính phản xạ thân ảnh mơ hồ của Gia Lập, cô rối rắm nửa ngày, rốt cục vẫn hỏi: “Gia Lập, anh làm sao biết được số đo nội y em mặc bao nhiêu?”
Gia Lập nghiêng đầu nhìn hai má cô đỏ ửng, tâm tình càng khoan khoái thêm, nhịn không được muốn trêu đùa cô, vì thế trầm ngâm nói: “Nhìn ra.”
Xuân Hỉ quẫn bách cúi đầu xuống, lại cảm thấy không thích hợp, đột nhiên ngẩng đầu giảo hoạt nói: “Gia Lập anh rất có kinh nghiệm a!”
Gia Lập nhướng mày, một bộ dáng ra vẻ đạo mạo: “ Trên người của em làm sao anh lại không biết? Kinh nguyệt đến lúc nào anh còn biết, em…”
Xuân Hỉ càng nghe càng thấy lung túng, cửa thang máy vừa mở ra, Gia Lập còn chưa nói xong, cô liền chạy vội đi ra ngoài, lấy chìa khoá mở cửa chạy biến vào trong phòng, túi mua sắm được đều ở bên ngoài.
Gia Lập buồn cười, kỳ thật vài năm trước, Xuân Hỉ từng không đầu không đuôi gọi điện thoại cho anh nói cô rốt cuộc cũng biết kích cỡ nội y của mình, thanh âm hưng phấn thông qua điện thoại vang vọng toàn bộ văn phòng, Gia Lập khi đó xấu hổ muốn chết, còn bị đồng nghiệp trong văn phòng trêu ghẹo, chuyện tình khó quên như vậy, anh làm sao có thể quên. Nếu như Xuân Hỉ không có phát dục lần thứ hai, như vậy số đo kia khẳng định là đúng.
Xuân Hỉ tắm rửa xong đi ra, trên tóc còn có mấy giọt nước, trước ngực lại bị ẩm ướt một mảnh. Gia Lập lúc này đang ở trước máy tính trả lời email, toàn tiếng Anh .
Cô đi qua, để sát vào muốn nhìn Gia Lập viết nội dung gì một chút. Những giọt nước trên tóc cô liền nhỏ xuống trên cánh tay của Gia Lập, dọc theo những đường cong của cánh tay anh trượt xuống dưới, có chút ngứa. Anh vừa quay đầu lại, chóp mũi suýt nữa chạm vào khuôn mặt của cô, Xuân Hỉ vừa tắm rửa xong nên mùi hương thơm ngát liền kéo đến bao phủ xung quanh cảm quan của anh.
Gia Lập chớp mắt một cái tim đập mạnh và loạn nhịp, lập tức hoàn hồn lôi từ trong ngăn kéo ra máy sấy tóc nhét vào trong tay Xuân Hỉ: “Sấy tóc rồi đi ngủ, giuờng chiếu đã đổi mới cho em, không có việc gì thì trở về phòng của em đi.”
Gia Lập hạ lệnh trục khách. Xuân Hỉ bĩu bĩu môi: “Còn sớm mà! Đuổi em đi để làm gì? Anh có phải đang làm chuyện gì ám muội hay không?”
“Tùy em, anh hiện tại có việc cần hoàn thành, em yên lặng một chút là được. Em nếu cảm thấy nhàm chán, cũng có thể đến phòng khách xem tivi.” Gia Lập nói xong, ánh mắt tập trung trên màn hình máy tính, không để ý đến cô.
Xuân Hỉ hừ hừ hai tiếng liền đi ra ngoài.
Gia Lập nhợt nhạt, thở phào nhẹ nhõm. Xuân Hỉ tuy rằng ngốc, nhưng mà cô tốt xấu gì cũng là một nữ nhân, không thể phủ nhận, cô rất được, chỉ là cô cũng không biết một động tác tuỳ ý, một biểu hiện vô tình của cô có thể làm cho nam nhân tâm viên ý mã*, giống như lần trước ở trong hôn lễ, cô vô tình say rượu làm cho Hứa Trữ không tự chủ được muốn hôn cô. Mà lần này, Gia Lập không hề phòng bị bị cô xâm nhập vào không gian riêng tư, chân tay anh bỗng nhiên có chút luống cuống .
(Tâm viên ý mã*: là cái tâm như con khỉ, cái ý như con ngựa.
Tâm viên là cái Tâm như con khỉ, ý nói cái Tâm lúc nào cũng nhảy nhót như con khỉ, hết tưởng việc nầy lại tưởng việc khác, không lúc nào lặng yên. Do đó, người tu cần phải định cái Tâm, kềm giữ không cho dao động, tư tưởng không không.
Ý mã là cái ý nghĩ như con ngựa, lúc nào cũng muốn chạy đi, chạy theo ngoại cảnh, không chịu đứng yên.
Người tu hành cần phải gìn cái Tâm, giữ cái ý, không cho phóng túng, cốt làm sao cho tâm ý đạt được trạng thái lặng lẽ không không
Theo Cao Đài từ điển.)
Hơn nửa đêm, Xuân Hỉ cẩn thận xem xét một chút xem phòng Gia Lập có động tĩnh gì hay không. Hơn nữa ngày, cô rốt cục xác định Gia Lập đã ngủ. Nhưng mà cô lại mất ngủ.
Xuân Hỉ quen giường, tại hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, cô lại có chút bất an, nơi này không có vật gì mà cô quen thuộc. Cô rất mệt mỏi, nhưng lại không ngủ được. Xuân Hỉ buồn bã cúi đầu trong chốc lát, quyết định không bao giờ ép buộc chuyện tìm bạn gái cho Gia Lập nữa, cũng không để ý tới tính của của mẹ mình cùng Trình mẹ nữa, cô muốn cùng Gia Lập trở lại như trước kia, cùng hòa thuận ở chung.
Giống như hạ quyết tâm, Xuân Hỉ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, vì thế đứng lên, rón ra rón rén lưu tiến vào phòng Gia Lập.
Dáng vẻ Gia Lập ngủ rất nhu hoà, mặt mày khoan khoái thả lỏng, bờ môi không ngờ nhìn mềm mại như thế, nghiêng thân, một tay đặt trên bụng. Xuân Hỉ ghé vào bên giường quan sát trong chốc lát, xác định Gia Lập chắc chắn đã ngủ say, cô mới nhấc chăn lên nhẹ tay nhẹ chân nằm ở bên cạnh Gia Lập.
Cô ngừng trong chốc lát, Gia Lập không có bị đánh thức, cô mới tiến gần lại một chút, nghiêng người, đem đầu chôn ở trước ngực anh. Nhất thời, xộc vào mũi cô, bao phủ hết các giác quan của cô, đều là hương vị của Gia Lập mà cô quen thuộc, an tâm vô cùng. Cô vụng trộm cười cười, đưa tay ôm lấy thắt lưng của Gia Lập, mệt mỏi kéo đến, cô cứ như vậy ôm Gia Lập nặng nề ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, thời điểm Gia Lập tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên qua khe màn cửa sổ lặng lẽ chui vào, toả ra ánh sáng màu vàng, mùi đồ ăn nhè nhẹ từ bên ngoài bay vào. Anh giống như si ngốc, sau đó rời giường đánh răng rửa mặt.
Đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Xuân Hỉ khuôn mặt tươi cười như nắng xuân, một ngày bắt đầu, tâm tình của anh cứ như vậy tốt lên một cách kỳ diệu.
“Tại sao lại không ngủ thêm?” Gia Lập nói.
Xuân Hỉ đem trứng đã ốp xong để vào trong đĩa, bưng đến trước mặt Gia Lập, ngượng ngùng nói: “Ở nhà của anh, thì phải báo đáp anh! Anh coi thường em không biết nghĩ sao? Đạo lý đối nhân xử thế em vẫn còn biết đó!”
Kỳ thật Xuân Hỉ muốn nói là: em ngủ bên cạnh anh, chẳng qua ngượng ngùng không muốn anh biết mà thôi. Hơn nữa, để có thể, có thể, tối hôm nay còn phải tiếp tục ngủ cùng anh.
Gia Lập nếm một miếng, nở nụ cười: “Tư tưởng giác ngộ không sai, có tiến bộ.”
Xuân Hỉ không tiếng động cười cười, thấy Gia Lập dường như đang đợi cô làm đồ ăn, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Cô vừa ăn vừa không đầu không đuôi nói một câu: “Gia Lập, chúng ta về sau không cần cãi nhau nữa, em sẽ mặc kệ chuyện của anh, anh cũng đừng quản em nữa, được không?”
Gia Lập nhìn cô một cái, không nói gì.
Xuân Hỉ lại nói tiếp: “Thời gian lâu, mẹ anh cùng mẹ em không thấy chúng ta có ý gì, khẳng định sẽ yên tĩnh. Anh cũng đừng làm căng với mẹ anh, bà không gặp anh sẽ thấy cô đơn như thế nào chứ, chờ khi bọn họ trở về, anh về nhà đi?”
Gia Lập vẫn im lặng. Nhưng mà trong lòng anh lại nổi lên từng gợn sóng.
Anh nghĩ rằng cô cái gì cũng đều không hiểu, kỳ thật cô ấy cái gì cũng biết. Lúc này anh chuyển đi, thật ra chỉ là anh tùy hứng một hồi. Không thể không thừa nhận, anh làm tổn thương cha mẹ mình, cũng làm tổn thương Xuân Hỉ.
Nhưng mà, chỉ có chính anh biết, anh chuyển đi, không chỉ vì trốn tránh mẹ anh bức bách, còn có, anh cũng không biết bất an từ đâu mà đến. Quan hệ của anh cùng Xuân Hỉ, vô tình dần dần bị cha mẹ hai nhà thay đổi, anh sợ hãi, sẽ cùng Xuân Hỉ đi ngược lại. Anh thầm nghĩ muốn cùng Xuân Hỉ giống như trước kia, bình an vô sự ở chung.
Xuân Hỉ thấy anh không hé răng, hơi hơi mất mát, anh ấy vẫn không muốn trở về.
Đã nhiều ngày, Xuân Hỉ đều đến giờ tan tầm đi mua đồ ăn, sau đó trở về nhà trọ nấu cơm chiều cho Gia Lập, mà chính cô cũng chưa phát hiện mình lại trở nên chịu khó
Cô hát một điệu dân ca, đem đồ ăn đã nấu xong bưng lên trên bàn, đúng lúc Gia Lập trở về.
Anh vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn, thay giầy liền thấy Xuân Hỉ buộc tóc đuôi ngựa ở trong phòng bếp bận việc. Lúc này cùng với lúc trước ở nhà, thấy mẹ bận việc cảm giác không giống nhau.
“Lại là trứng sốt cà chua cùng dấm chua khoai tây xào, thức ăn mới em còn chưa học được, anh đến đây ăn một chút đi! Dù sao so với anh ở bên ngoài ăn cơm hộp vẫn tốt hơn nhiều?” Xuân Hỉ lau tay, từ phòng bếp đi ra, thấy Gia Lập mang theo một quả dưa hấu, lập tức liền nở nụ cười.
Cô cầm lấy dưa hấu, rửa, cắt hai nửa bỏ vào trong tủ lạnh, lại cầm hai chén cơm đi ra, gọn gàng ngăn nắp, thuần thục rất giống một bà chủ gia đình.
“Mẹ em không cần lo lắng về việc em không gả được ra ngoài nữa, việc nhà làm rất lưu loát, bình thường chỉ là rất lười không muốn làm.” Gia Lập cười nói.
“Đó là em cố ý ! Em nếu như gặp nam nhân mà mình yêu, thì mới có thể để cho em cam tâm tình nguyện đảm đương bà chủ gia đình cho anh ấy như vậy! Em chính là đứa con tâm can bảo bối của mẹ em, cho nên bà mới luyến tiếc không cho em làm việc nặng!”
Gia Lập bỗng nhiên túm tay cô, nhìn nhìn, nói: “Da thịt mềm mại, nam nhân yêu em cũng sẽ không để cho em làm việc nặng.”
Xuân Hỉ ngượng ngùng rút tay về: “Chắc là thế!”
Xuân Hỉ mở TV lên, nghe tin tức, hai người vừa xem tivi vừa ăn cơm.
Xuân Hỉ đột nhiên hỏi: “Gia Lập, chúng ta như thế này có tính là ở chung trái pháp luật không?”
Gia Lập nhìn cũng chưa nhìn cô, nói: “Không tính, nhiều lắm thì được cho là ngụy ở chung trái pháp luật.”
“A, vậy cảnh sát sẽ không tới bắt chúng ta chứ?”
Gia Lập cười rộ lên, gõ một chút vào đầu của cô: “Ăn cơm của em đi, nói nhiều quá!”
Buổi tối, Xuân Hỉ chờ Gia Lập ngủ, lại lén lút lẻn vào phòng của anh, bò lên trên giường của anh. Cô mấy ngày nay đều làm như vậy rồi, Gia Lập cũng chưa phát hiện, cô cũng ngủ an ổn.
Xuân Hỉ ở trong lòng anh cọ cọ, hít vào một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương trên người Gia Lập. Trong lòng cô hơi hơi nóng lên, vừa nhấc đầu, liền chạm vào cằm của Gia Lập. Cô sợ tới mức ngừng thở, một cử động nhỏ cũng không dám.
Gia Lập chỉ nghiêng đầu, cũng không tỉnh lại. Xuân Hỉ thở phào thật dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực.
Ánh trăng xuyên qua mành cửa chiếu vào trên mặt Gia Lập, ánh sáng lúc xanh lúc đen ẩn ẩn, khuôn mặt anh tuấn như ẩn như hiện, hô hấp vững vàng phả lên trán Xuân Hỉ .
Xuân Hỉ có chút thất thần. Cô đỡ ngực Gia lập, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn, sau đó không chuyển mắt nhìn Gia Lập. Tiếp theo, cô chậm rãi tiếp cận, đem môi của mình chạm vào hai cánh môi bạc của Gia Lập. Cảm xúc mềm mại ẩm ướt nhất thời làm cho tim Xuân Hỉ ngừng đập.
Cô bối rối đẩy Gia Lập ra, mở to hai mắt che miệng, cô đang làm gì? Cô lại có thể hôn trộm Gia Lập! Cô sao có thể làm như vậy? Nếu như bị phát hiện làm sao bây giờ? Gia Lập khẳng định sẽ chán ghét cô ! Cô hoá ra là một đại sắc nữ không hơn không kém!
Xuân Hỉ còn đang ảo não, đột nhiên, thanh âm thuần phát của Gia Lập mang theo chút khàn khàn ở trên đỉnh đầu của cô vang lên: “Cố Xuân Hỉ, em đang làm gì?”
Tác giả :
Di Sinh Hạ Thảo