Triều Tư Mộ Noãn
Chương 9 9 Hiểu Lầm
Thập Nhất vừa lên lầu liền tắm vội, đứng dưới dòng nước lạnh nàng triệt để tỉnh táo lại, cũng cảm thấy mình quá lập dị, tình huống của nàng bây giờ trong mắt người ngoài, là bị bao dưỡng một điểm cũng không sai, cho dù nàng biết bản thân không phải, nhưng người bên ngoài không biết, cho nên nàng có lý do gì để khó chịu?
Nàng lắc đầu, nước lạnh lao xuống khuôn mặt, xối xuống gáy nàng, cảm giác lạnh lẽo làm cho nàng cả người đều tỉnh táo, nhớ đến lúc đầu khi nàng ở đến nhà chủ nhân đầu tiên đều là ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải mọi thời khắc đều phải cẩn thận từng chút một không thể phạm sai lầm lại phải đề phòng nam chủ nhân như đề phòng cướp, Tam tiểu thư đem nàng về cho nàng ăn tốt nghỉ tốt, hiện tại chỉ vì vài lời đàm tiếu, nàng liền kìm nén không được, quả nhiên là quá kỳ lạ, nghĩ tới đây Thập Nhất dần rút đi buồn bực, tắt nước lạnh mở nước ấm ra một lần nữa tắm vội.
Ra khỏi phòng vệ sinh thì trong phòng đã có thêm một người, đang đứng ở giường trước, cúi đầu nhìn cái gì đó, Thập Nhất đi tới gọi: "Trương mụ?"
Âm thanh của nàng là nhất quán nhược khí, còn có chút ngại ngùng, cho dù vừa rồi khi bị ủy khuất cũng không có giận chó đánh mèo bất luận người nào, Trương mụ xoay người, trên mặt không có chút ý cười mà nói: "Vừa rồi gõ cửa ngươi không có đáp lại nên ta liền đi vào.
"
Bà thay cách xưng hô từ tiểu thư biến thành ngươi.
Thập Nhất đương nhiên không phải quan tâm chuyện này, chỉ là nàng rõ ràng cảm nhận ra được thái độ của Trương mụ đối với nàng đã thay đổi, buổi trưa bà còn đối với mình ôn ôn nhu nhu, cười nói, thế nhưng buổi chiều, vẻ mặt bà liền lãnh lãnh đạm đạm, Thập Nhất cắn cắn môi: "Ta đang tắm.
"
Trương mụ gật đầu: "Ân, uống sữa đi.
"
Thập Nhất tiếp nhận cái ly bà đưa tới, ngửa đầu uống xuống, đem cái ly trả lại bà rồi gọi: "Trương mụ.
" Nàng xiết chặt cái ly nói: "Ta có phải đã làm gì sai không?"
Trương mụ liếc mắt nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng có chút bất an, bà hé miệng, vừa mới chuẩn bị nói chuyện lại nghĩ đến chiếc nhẫn mà bà nhìn thấy trong quần áo của nàng lúc buổi chiều, kiểu dáng cùng dáng vẻ xem ra đều có giá trị không nhỏ, rõ ràng cũng không phải là thứ mà thân phận như nàng nên có, lại nghĩ đến chuyện kẻ trộm mà mọi người hay nói đến, bà liền nghĩ đây là do Thập Nhất trộm đến.
Bà ở Vệ gia gần mười năm, đối với Vệ Kiều cũng là yêu thương từ đáy lòng như chính hài tử của mình, nếu như Thập Nhất là một cô nương bình thường, mà Tam tiểu thư lại có loại ham muốn này, bà hoàn toàn có thể mở một mắt nhắm một mắt làm như không nhìn thấy, thế nhưng hiện tại Thập Nhất, lại còn là kẻ trộm.
Vậy bà liền không thể nhẫn nhịn.
Tiểu Thúy nói không sai, người như vậy, giữ ở bên cạnh, thật bất an, càng không thể ở lại bên cạnh Tam tiểu thư, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa!
Thấy Thập Nhất vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm, lời nói đến bên miệng lại đột ngột bị Trương mụ thay đổi, nói: "Tiểu thư làm sao lại sai lầm, muốn nói có lỗi, cũng là những hạ nhân chúng ta sai.
Những lời vừa rồi ở dưới lầu tiểu thư nghe rồi đừng để trong lòng, các nàng đều là nhàn rỗi tán gẫu hai câu, không có ác ý.
"
"Tam tiểu thư từ trước đến giờ luôn là hảo tâm địa, vì vậy cũng xin tiểu thư hành động cẩn trọng một chút, đừng làm liên lụy đến Tam tiểu thư.
"
Một lời nói khiến cho sắc mặt Thập Nhất tái nhợt, chuyện nàng trộm đồ vật rất khó giải thích, quan hệ với Vệ Kiều cũng làm cho mọi người hiểu lầm, nàng vốn không phải là người giỏi ăn nói, hiện tại bị hiểu lầm cũng chỉ biết lặp lại: "Trương mụ, ta không có —— "
Trương mụ nghiêng đầu nhìn nàng, nắm chặt cái ly trong tay, trầm mặt lạnh lùng nói: "Ngươi không có cái gì? Ngươi không có lấy trộm đồ vật sao?"
Thập Nhất líu lưỡi, một câu nói chặn ở ngay cổ họng, chậm rãi nuốt xuống, cảm giác chua xót quanh quẩn trong ngực, khó chịu khiến cho nàng hận không thể nện lên nơi nghẹn khuất này, Trương mụ thấy vậy liền lắc đầu: "Tiểu thư tự mình lo liệu.
"
Cửa phòng khép lại, Thập Nhất ngồi xuống bên mép giường, nàng cầm lấy y phục ở trên giường, từ bên trong lấy ra một chiếc nhẫn.
Người giúp việc trong nhà hiểu lầm nàng, Trương mụ cũng nghĩ nàng như vậy, vậy còn Tam tiểu thư?
Tam tiểu thư, có phải cũng nhìn nàng như vậy hay không?
Nếu như thật sự cũng cho rằng nàng là kẻ trộm, vì sao lại dẫn nàng về nhà?
Nàng là căm ghét mình sao?
Có lẽ là vừa mới bị kích động, Thập Nhất nắm lấy chiếc nhẫn liền chạy về phía gian phòng của Vệ Kiều, bức thiết muốn giải thích gì đó, rõ ràng trước đây nàng tiếp thu nhiều hiểu lầm như vậy cũng không đáng kể, thế nhưng nghĩ đến Vệ Kiều sẽ hiểu lầm nàng, Thập Nhất liền không nhịn được mà muốn giải thích.
Có thể là bởi vì, ý nghĩa của Vệ Kiều trong lòng nàng, là không giống với những người khác.
Vệ Kiều là người cứu nàng ra khỏi chuồng hổ, đối với nàng tốt, là ân nhân ở bên ngoài sẽ che chở cho nàng.
Bước chân của Thập Nhất rất nhanh đi tới trước cửa, mở cửa, nhanh chóng đi về phía trước vài bước, nàng nhìn thấy Vệ Kiều đứng ở cửa phòng, trên tay Trương mụ còn bưng một ly sữa, Vệ Kiều uống vào sau đó ho khan hai tiếng, Trương mụ ân cần nói: "Tam tiểu thư, ngài cảm lạnh sao?"
Thanh âm Vệ Kiều lạnh lùng: "Lúc trở về trúng một chút gió lạnh.
"
Trương mụ một mặt căng thẳng: "Vậy ta nấu cho ngài chút canh gừng đi?"
Vệ Kiều xua tay: "Không cần.
"
Nàng đem cái ly đưa cho Trương mụ, nhẹ giọng nói: "Nghỉ ngơi một đêm là tốt rồi.
"
Nhìn gương mặt nàng tái nhợt lại ho nhẹ, trong phút chốc Thập Nhất đã nghĩ đến dáng vẻ phát sốt của nàng khi ở trong xe, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Thập Nhất xoắn lại, Vệ Kiều hiện tại không thoải mái, bản thân vẫn là đừng nên quấy rầy.
Thập Nhất nghĩ đến đây liền yên lặng lui về phía sau hai bước, nhưng không ngờ đã bị Vệ Kiều nhìn thấy.
Vệ Kiều quay đầu qua liền nhìn thấy Thập Nhất đang mặc đồ ngủ màu trắng, tóc dài ướt nhẹp xõa ở phía sau, không biết có phải là mới vừa tắm rửa hay không, ngay cả trên lông mi cũng vẫn còn đọng nước, ánh đèn chiếu lên, phát ra từng tia sáng lộng lẫy, phía dưới hàng lông mi dài chính là một đôi mắt thanh minh mà xinh đẹp, con ngươi đen như mực, ánh mắt sáng quắc.
Nàng mở miệng: "Thập Nhất?"
Thập Nhất không ngờ sẽ bị phát hiện, nàng theo bản năng mà đem hai tay chắp ở sau lưng, lòng bàn siết chặt chiếc nhẫn, đau đớn.
Vệ Kiều nhìn xuống, nhìn thấy Thập Nhất đi chân trần, mắt cá chân khéo léo, đầu ngón chân đang bất an mà co rút lại, nàng chớp mắt: "Có việc sao?"
Không giống như thái độ lãnh mạc đến cực điểm ở trên xe, nhưng cũng không thấy có chút nhu tình nào, một câu hỏi rất bình tĩnh, có một loại khí thế từ trên cao nhìn xuống, Thập Nhất bình tĩnh nhìn nàng, lại nhìn Trương mụ ở bên cạnh nàng, cắn môi: "Không có, Tam tiểu thư ngủ ngon.
"
Nàng nói xong liền quay đầu trở về phòng.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, nàng dựa lưng ở trên cửa, đem hai tay giấu ở sau lưng đặt lên trước ngực, chiếc nhẫn dưới ánh đèn thủy tinh mà phát sáng óng ánh, lấp lánh, Trương mụ nói một điểm cũng không sai.
Nàng chính là tên trộm.
Cho nên nàng còn có lý do gì biện giải?
Thập Nhất ngồi xổm ở sau cửa, ôm lấy hai tay, bờ vai rũ xuống, nơi cửa sổ hé mở có một một trận gió mát lùa vào, lạnh buốt, đem tất cả hơi ấm trong phòng đều thổi tan.
Ngoài cửa, sắc mặt Trương mụ thâm trầm, nói với Vệ Kiều: "Tam tiểu thư thân thể không thoải mái liền đi vào nghỉ ngơi đi.
"
Vệ Kiều vừa uống thuốc còn chưa cảm thấy muốn ngủ, tuy nàng nhìn ra Thập Nhất là có lời muốn nói, nhưng nàng lại không có tinh lực để nghe, cho nên nàng nghe lời Trương mụ mà gật đầu: "Ân, ngươi đi xuống đi.
"
Trương mụ đáp lại một tiếng: "Hảo.
"
Vệ Kiều trở lại trong phòng liền cởi áo ngủ lại ho khan hai tiếng, hai gò má nổi lên nét đỏ ửng không bình thường, nàng tựa ở bên giường, cau mày mở ngăn tủ trên đầu giường ra, từ trong đó lấy thuốc ra uống xuống hai viên, nhịp tim chậm rãi khôi phục bình thường, trên mặt rút đi nét đỏ ửng, hiện ra nét tái nhợt bất thường.
Vệ Kiều nâng lọ thuốc lên trước mắt, nhìn chằm chằm vào những chữ ở trên đó một hồi lâu sau lại lần nữa bỏ vào trong ngăn kéo, khóa lại.
Chín giờ là thời gian cố định nàng lên giường nghỉ ngơi, luôn duy trì, nhưng đêm nay lăn qua lộn lại lại có chút ngủ không được, không biết có phải là bởi vì vừa phát bệnh hay không, trong lòng nàng rối loạn, nghĩ một chút nàng vẫn là đứng dậy đi tới trước bàn đọc sách, từ trên bàn cầm điện thoại lên gọi điện cho Tô Tử Ngạn.
Điện thoại được tiếp, âm thanh mang ý cười của Tô Tử Ngạn truyền đến: "Khoảng thời gian này, ngươi không phải là nên nghỉ ngơi sao?"
"Ân.
" Sau khi không nhẹ không nặng đáp lại Vệ Kiều hỏi: "Kết quả kiểm tra của đứa nhỏ kia đã có chưa?"
Nàng nói xong lại ho nhẹ, thân thể không còn chút sức lực nào, ngồi thẳng thắn bên cạnh bàn, dùng lòng bàn tay chống cái trán, tầm mắt mơ hồ trong chốc lát, âm thanh Tô Tử Ngạn lúc gần lúc xa: "Đã có, sáng mai! "
Đứt quãng, Vệ Kiều nghe được đại khái, bên tai dường như nổ vang, nàng ngồi yên nghỉ ngơi vài phút trước mắt mới lại khôi phục vẻ thanh minh, bên tai là âm thanh của Tô Tử Ngạn: "Làm sao vậy?"
Vệ Kiều từ tốn nói: "Không có chuyện gì, buổi tối đi đến một tiệc rượu, uống hai ly rượu.
"
Nói xong nàng liền kéo điện thoại cách bên tai xa ra một chút, đúng như dự đoán, đầu bên kia truyền đến âm thanh có chút lớn: "Ngươi không muốn sống nữa a!"
"Hiện tại cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Bằng không ta đi đến một chuyến?"
Vệ Kiều thấp giọng nói: "Không cần, ta không có chuyện gì, mới vừa uống thuốc.
"
Nghe thấy nàng đã uống thuốc Tô Tử Ngạn ân một tiếng, vẫn là không yên lòng mà dặn dò: "Có tình huống gì liền gọi điện cho ta.
Không được, ngày mai ngươi vẫn là đến đây làm kiểm tra đi.
"
Trái tim Vệ Kiều nhảy lên một nhịp, vội nói: "Không cần.
"
"Được rồi, tháng trước ngươi liền chưa kịp là kiềm tra, tháng này không thể lại kéo dài nữa, không phải ngày mai muốn lấy kết quả kiểm tra của đứa nhỏ kia sao, ngươi thuận tiện đưa đứa nhỏ kia đến đây, có người hỏi đến, ta liền nói là làm kiểm tra cho đứa nhỏ kia.
"
Vệ Kiều nắm điện thoại, đường nét khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, vài giây sau nàng mới mở miệng: "Hảo, ta biết rồi.
"
Tựa hồ là sợ nàng không đến, Tô Tử Ngạn hạ tối hậu thư: "Muộn nhất là chín giờ, không đến ta liền đi đến công ty tìm ngươi.
"
Biết đây là giới hạn cuối cùng của hắn, Vệ Kiều trầm thấp đáp: "Ta biết rồi.
"
Sau khi thu hồi di động Vệ Kiều lại ho nhẹ hai tiếng, đặt tay lên trán cảm thấy vẫn là bị sốt nhẹ, nàng như vậy ngày mai đi gặp Tô Tử Ngạn liền sẽ bị giáo huấn không ít.
Nghĩ đến những lời người kia sẽ nói, Vệ Kiều vốn là có chút đau đầu liền càng thêm đau.
Ban đêm gần như là ngủ không ngon, hôm sau trời lờ mờ sáng nàng liền tỉnh lại, cảm giác mất ngủ đã hồi lâu không có, sau khi tỉnh lại nàng còn có chút choáng váng, chờ cảm giác không khỏe trong người qua đi, Vệ Kiều mới ngồi dậy, rửa mặt sau đó liền xuống lầu, nhìn thấy Thập Nhất đang ngồi trên sofa, bóng người đơn bạc.
Thập Nhất nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nàng liền quay đầu, nhìn thấy Vệ Kiều mặc y phục ở nhà nhạt màu đứng ở phía sau, không biết có phải là bởi vì tối hôm qua sinh bệnh hay không, sắc mặt nàng không phải quá tốt, tái nhợt, trước mắt còn có nhàn nhạt thâm quầng, Thập Nhất vội vàng đứng dậy gọi: "Tam tiểu thư.
"
Vệ Kiều liếc mắt nhìn nàng, gật đầu gọi: "Trương mụ.
"
Trương mụ lập tức từ trong phòng bếp đi ra: "Tam tiểu thư, ngài tỉnh rồi.
"
Vệ Kiều xoa huyệt Thái dương: "Rót ly nước cho ta.
"
Trương mụ ân một tiếng, vừa mới chuẩn bị rót nước liền nhìn thấy Thập Nhất quay người qua, từ trên bàn trà rót một ly nước đưa cho Vệ Kiều, nhỏ giọng nói: "Tam tiểu thư, nước còn mới, còn ấm.
"
Vệ Kiều không có tiếp nhận, chỉ là nâng mắt nhìn nàng, Trương mụ lập tức từ trên tay nàng lấy đi cái ly: "Tam tiểu thư không thích dùng ly người khác đã dùng qua.
"
"Ta đi lấy một ly nước khác cho ngài a.
"
Bàn tay của Thập Nhất buông xuống bên người, muốn nói rằng nàng biết trước bữa sáng Vệ Kiều sẽ uống một ly nước, cái ly này nàng đã rửa kỹ rất nhiều lần, thậm chí độ ấm trong nước cũng đã tính toán tốt, nhưng đầu lưỡi ngốc nghếch lại không nghe lời, trước lời nói nhanh chóng của Trương mụ, nàng cổ lấy dũng khí hai lần lời nói đều chỉ nghẹn ở yết hầu.
"Trương mụ.
" Vệ Kiều mở miệng: "Đưa lại đây cho ta.
"
Trương mụ sững sờ vài giây: "Tam tiểu thư, ta lấy cho ngài! "
"Không cần.
" Vệ Kiều nhàn nhạt nói: " Đưa lại đây cho ta.
"
Trương mụ không thể làm gì khác hơn là đem cái ly đưa cho Vệ Kiều, quay đầu nhìn lại liền thấy ánh mắt kinh ngạc của Thập Nhất, khóe mắt cụp xuống.
Thập Nhất nhìn Vệ Kiều nhấp một ngụm nước trong ly, ánh mặt trời phóng qua sofa bao phủ trên người nàng, khiến cho da thịt trắng nõn của nàng càng gần như là trong suốt, khi ngửa đầu liền lộ ra cần cổ thon dài như thiên nga, xương quai xanh tinh xảo với những đường vòng cung hoàn mỹ, nét kinh ngạc nơi đáy mắt của nàng chậm rãi thu liễm lại, chuyển đổi thành một loại vẻ mặt khác.
Vệ Kiều nguyện ý tiếp nhận nước của mình.
Nguyện ý tiếp nhận sự quan tâm của mình.
Này có phải chính là, kỳ thực nàng cũng không có chán ghét mình như vậy?