Triều Tư Mộ Noãn
Chương 15 15 Khen Tặng
Có chú chó giữ chân, Thập Nhất cũng không có trở về ăn cơm trưa, nàng liền mua bánh mì chú chó một nửa người một nửa, cuối cùng đem nước suối đổ ra, không có chén, nàng không thể làm gì khác hơn là từ trên cây bẻ xuống hai chiếc lá thật lớn, rót một chút nước vào bên trong, thấy chú chó uống đến vui vẻ, nàng cũng không nhịn được tâm tình sung sướng.
Kỳ thực một vài chủ nhân của những nhà trước nàng từng ở qua đều có nuôi chó, chỉ là những chú chó kia đều có người chuyên biệt chăm sóc, bình thường nàng chỉ có thể từ xa xa liếc mắt nhìn, ngồi bên cạnh sờ một cái giống như thế này, là hoàn toàn không thể, trong lòng Thập Nhất yêu thương chú chó này, là cảm thấy nó giống như mình, đều không có nhà để về.
Con đường nhỏ này thực tại không có ai qua lại, Thập Nhất ngồi dựa gốc cây thằng đến khi chạng vạng, đều không thấy bóng người, nàng nhìn sắc trời đánh giá là không còn sớm, chú chó bên cạnh còn đang ngủ say, Thập Nhất vỗ vỗ đầu nó nhỏ giọng nói: "Ta ngày mai trở lại thăm ngươi.
"
Chú chó đang ngủ nghe được động tĩnh luền mở mắt ra lập tức đứng lên, đưa đầu cọ sát trên người Thập Nhất, khiến cho trang phục vốn màu vàng nhạt của nàng dính đầy bùn đất, màu nâu xám, Thập Nhất vò vò đầu nó, đứng dậy rời đi.
Bảo an đứng ở cửa lớn Vệ gia cũng không có hỏi nàng đi đâu, chỉ là mở cửa cung kính khom lưng, Thập Nhất có chút bối rối mà đi vào.
Vệ Kiều còn chưa trở về, Thập Nhất nhân lúc mọi người đều đang bận rộn làm cơm tối liền lên lầu tắm rửa sạch sẽ, thay đổi y phục bị bẩn, tóc dài cũng cẩn thận gội qua một lần, sau khi thu thập thỏa đáng mở cửa liền nghe được dưới lầu có âm thanh.
Vệ Kiều ngồi ở trên sofa trong phòng khách.
Bùi Thiên đứng bên cạnh nàng nói: "Lạc phó tổng đây là muốn dùng lý do giảm nhẹ vốn, cải tạo Lạn Vỹ lâu.
"
Đây là vấn đề ngày hôm nay được hội đồng quản trị thảo luận, gần đây Lạc Châu Bình nhiều lần liên hệ công ty vật liệu xây dựng chính là muốn trực tiếp cải tạo Lạn Vỹ lâu, vì vốn cũng đã được xây dựng tốt một phần, như vậy liền giảm bớt đi tài chính, điểm then chốt là, lại không ít cổ đông trong hội đồng quản trị hùa theo hắn, Vệ Kiều thật muốn chửi một câu lão hồ đồ, vốn Lạn Vỹ lâu là bởi vì chất lượng không tốt, lão bản chạy trốn, mới rơi vào kết cục này, kết quả những người kia lại còn muốn trực tiếp cải tạo, đã vài năm trôi qua, chất lượng vốn là không tốt, hiện tại càng là không thể để người ở, mà những người khác không biết, Vệ Kiều há có thể không biết tâm tư của Lạc Châu Bình, một mặt hắn là dùng công ty vật liệu xây dựng để đứng giữa mưu lợi, mặt khác, cải tạo Lạn Vỹ lâu, nếu như xảy ra bất kỳ chuyện gì, người phụ trách là nàng, Lạc Châu Bình đây là đang kéo nàng xuống ngựa.
May mắn là hôm nay cũng có không ít cổ đông phản đối, trong đó Thẩm Hạo, cũng không đồng ý, vì vậy đề nghị của Lạc Châu Bình mới không được thông qua, thế nhưng Vệ Kiều tin tưởng, hắn sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy.
Đặc biệt là Thẩm Hạo sau khi từ nơi này của mình ăn qua vài lần thiệt thòi, nếu như lại không chiếm được chỗ tốt, liền sẽ quay giáo cũng không chừng.
Người như vậy, muốn đứng cùng chiến tuyến với mình là dễ dàng, đứng sang phía đối lập, càng làdễ dàng.
Vì vậy chuyện cải tạo Lạn Vỹ lâu nhất định phải nhanh chóng xác định phương án, ngoài ra, môi đỏ Vệ Kiều khẽ mở nói: "Ngươi ngày mai liên hệ Đỗ tiên sinh.
"
Bùi Thiên mày kiếm cau lại: "Đỗ tiên sinh?"
Vệ Kiều gật đầu: "So với để cho hắn tọa sơn quan hổ đấu, không bằng chia chó hắn một chén canh.
"
Bùi Thiên ngay lập tức hiểu rõ ý tứ của Vệ Kiều, Thẩm Hạo đây chính là một trái bom nổ chậm, cũng không ai biết được khi nào hắn sẽ nổ tung, vì an toàn, trước tiên liền phủ một lớp bảo hiểm cho hắn.
Có thể từ moi thịt từ trong miệng Thẩm gia, cũng chỉ có Đỗ gia, vì vậy Đỗ gia, không thể nghi ngờ chính là lớp bảo hiểm này.
Thế nhưng Đỗ gia là có thể kết giao hay không, còn rất khó nói.
Vệ Kiều hiển nhiên cũng rõ ràng, nàng cùng Đỗ Nguyệt Hàn tiếp xúc qua vài lần, xem như là có sự hiểu biết nhất định, có thể đem hắn kéo vào được hay không, đúng là một ẩn số, nghĩ tới đây nàng nói: "Ngươi trước tiên đi liên hệ, cuối tuần ta đi bái phỏng Đỗ lão tiên sinh.
"
Bùi Thiên gật đầu: "Hảo.
"
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng vang, Vệ Kiều quay đầu, nhìn thấy Thập Nhất đang đứng ở cầu thang, nàng nghĩ đến lần gặp mặt trước cùng Đỗ Nguyệt Minh mở miệng: "Ta dẫn nàng cùng đi.
"
Bùi Thiên nghiêng đầu nhìn Thập Nhất, sắc mặt nghiêm túc, vẫn là cúi đầu đi ra ngoài.
Thập Nhất tiếp thu ánh mắt có chút khó hiểu của hắn, cúi đầu gọi: "Tam tiểu thư.
"
Vệ gia trước kia ít có người khác tồn tại, ngày thường đến nhiều nhất cũng chính là Tô Tử Ngạn, vì vậy khi mới vừa mang đứa nhỏ này trở về, bản thân Vệ Kiều còn sẽ không quen, hiện nghĩ lại, hoàn toàn là lo nghĩ không đâu, đứa nhỏ này hiểu biết nhất chính là hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của bản thân, nếu như không lên tiếng, chắc chắn sẽ không có người phát hiện.
Nàng gật đầu: "Cơm tối sắp được rồi, ngồi xuống một chút.
"
Thập Nhất ngồi xuống sofa đối diện nàng, quần áo rộng lớn khoác lên người càng hiện ra vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, gầy yếu, cả khuôn mặt trắng nõn, không dùng bất kỳ mỹ phẩm gì, lộ ra sự thủy nhuận mà thiếu nữ nên có, chỉ ngoại trừ hai ba vết thương trên trán, chỗ tối hôm qua bị đụng vào tuy rằng không có rách da, thế nhưng trong một đêm liền hiện ra vết bầm, so với vết thương đã được điều trị trước đó có vẻ nặng hơn một chút, Vệ Kiều bình tĩnh nhìn vài giây lại hỏi: "Có cần Tử Ngạn tới xem một chút hay không?"
Hắn nói, gương mặt nữ hài tử, để lại sẹo liền không tốt.
Thập Nhất lập tức lắc đầu thấp giọng nói: "Không cần làm phiền bác sĩ Tô.
" Nàng dừng lại một chút: "Thuốc trước đó hắn đưa cho vẫn còn.
"
Vệ Kiều không nhẹ không nặng mà ân một tiếng.
Cơm tối còn chưa xong, trong phòng bếp người giúp việc đang bận bịu, thỉnh thoảng có mùi thơm truyền vào trong phòng khách, Thập Nhất ngồi ngay ngắn trên sofa, vừa ngẩng đầu nhìn thấy dáng dấp Vệ Kiều làm việc, nàng cụp mắt xem văn kiện trước mặt, thần sắc nghiêm túc, đuôi lông mày sắc bén luôn cau lại, Vệ Kiều khi không nói lời nào cả người liền toả ra một loại khí tức, chính là người lạ chớ lại gần.
Tuy rằng khí thế rất lạnh lẽo, nhưng trong lòng Thập Nhất vẫn là âm thầm nghĩ, Tam tiểu thư đúng là nữ nhân xinh đẹp nhất nàng từng gặp qua, đường nét khuôn mặt tinh xảo, dường như là được tỉ mỉ điêu khắc, đúng mực vừa vặn, lông mi dài mắt to, ngũ quan thâm thúy lại lập thể, mái tóc nâu dài tùy ý xõa tung ở phía sau, có vài sợi tóc không nghe lời buông xuống trước ngực, áp sát ở trên ngực, ánh mắt Thập Nhất rơi xuống đuôi sợi tóc, suy nghĩ đến giấc mộng tối hôm qua, hài từ nàng ôm trong lòng cũng xinh đẹp giống như Vệ Kiều, người đang bị nàng nhìn chằm chằm ho nhẹ, Thập Nhất bỗng nhiên thu hồi ánh mắt, ngồi đoan chính.
Nửa giờ sau, ăn cơm tối, Vệ Kiều xưa nay vẫn thường ăn chay, khẩu vị thanh đạm, thế nhưng trên bàn lại bày ra không ít món ăn mặn, buổi trưa hôm nay Thập Nhất liền ăn một ít bănh mỳ ở bên ngoài, giờ khắc này ngửi được mùi thức ăn cái bụng liền sôi lên một tiếng, nàng có chút xấu hổ mà nhìn về phía Vệ Kiều, chỉ thấy người kia mang vẻ mặt như thường mà nói: "Được rồi, đều đi ra ngoài.
"
Trương mụ đưa một ánh mắt cho những người khác, xoay người cùng đi ra ngoài, Vệ Kiều nói: "Ăn đi.
"
Không còn ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, lúc này Thập Nhất mới cúi đầu ăn cơm, trước mặt đột nhiên xuất hiện một dĩa xương sườn hầm tương, trên mặt rắc những hạt vừng, mùi thơm nức mũi, Vệ Kiều nói: "Ta không có thói quen lấy thức ăn cho người khác, vì vậy ngươi muốn ăn cái gì liền tự mình lấy.
"
"Nơi này là Vệ gia, ngươi không cần quá câu thúc, càng không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy, có bất cứ chuyện gì, ngươi có thể trực tiếp phân phó Trương mụ.
"
Vệ Kiều nhìn Thập Nhất, ánh mắt rất bình tĩnh nói xong những lời này, không phải là nàng không thích thái độ câu nệ như vậy của Thập Nhất, chỉ là Thập Nhất bó tay bó chân như vậy, liền ăn một bữa cơm cũng phải nhìn sắc mặt người khác mới dám ăn, thân thể gầy yếu như vậy, cho dù sau này có thể thật sự đáp ứng giao dịch, khẳng định lại phải cố gắng bù đắp rất nhiều.
Nàng xưa nay không thích lãng phí thời gian, nếu đã chắc chắn Thập Nhất có thể đáp ứng, vậy thì bắt đầu từ bây giờ liền dưỡng cho tốt thân thể.
Mà đầu tiên, liền muốn nàng từ bỏ tật xấu nhát gan, nhu nhược.
Thập Nhất ngẩng đầu đối diện vẻ mặt nghiêm túc của nàng, trong run lên, gật đầu: "Hảo.
"
Vệ Kiều múc một chén canh, nhìn thấy Thập Nhất cúi đầu ăn vài miếng cơm, sau đó vươn đôi đũa ra gắp một miếng xương sườn, thịt bò, thịt viên, có lẽ là do quá trình trưởng thành của nàng, khi nàng ăn cơm động tác rất nhã nhặn, tuy rằng cùng sự tao nhã còn có cách biệt rất xa, nhưng ít ra không thô lậu khó coi, Vệ Kiều nhấp một ngụm canh, dùng khăn tay lau khóe miệng nói: "Ta ăn no.
"
Thập Nhất vừa định để đũa xuống liền nghe được Vệ Kiều nói: "Ngươi tiếp tục đi.
Ăn no mới thôi.
"
Thập Nhất nắm lấy đôi đũa nhìn Vệ Kiều, gật đầu: "Hảo.
"
Sau khi Vệ Kiều từ nhà ăn rời đi Thập Nhất lại ăn thêm non nửa bát cơm, đây là lần đầu tiên nàng mở rộng bụng mà ăn cơm, khó tránh khỏi có chút cảm xúc, sau khi ăn no, ngồi trên ghế đều có thể cảm giác dạ dày tràn đầy, một điểm cũng không khó chịu, còn có một loại cảm giác hạnh phúc nhỏ bé.
Sau khi nàng ăn xong Trương mụ tiến vào tới thu thập bát đũa, Thập Nhất thấy bà đem xương cùng xương sườn còn chưa ăn hết dồn vào cùng một chỗ, hẳn là muốn đổ đi, nàng nghĩ đến chú chó còn cột ở bên ngoài lập tức gọi: "Trương mụ.
"
Nơi này là Vệ gia, ngươi không cần quá câu thúc, càng không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy, có bất cứ chuyện gì, ngươi có thể trực tiếp phân phó Trương mụ.
Lời nói này của Vệ Kiều vang lên bên tai, Thập Nhất nói: "Ngươi cho thức ăn vào một cái túi, ngày mai cho ta.
" Ngừng lại vài giây nàng thêm vào: "Được không?"
Trương mụ cau mày, muốn hỏi nàng làm như vậy để làm gì, nhưng nghĩ đến thân phận của nàng bây giờ liền không thể làm gì khác hơn mà nói: "Hảo.
"
Thập Nhất không nghĩ tới Trương mụ lại ngay lập tức sẽ đáp ứng, trên mặt nàng hiếm khi thêm chút ý cười, ánh mắt thành khẩn nói: "Cảm ơn Trương mụ.
"
Ngữ khí Trương mụ cứng rắn: "Không cần.
"
Khi Thập Nhất mang tâm tình cảm ơn quay lại phòng khách, Vệ Kiều đã không còn ở đó, trên bàn trà văn kiện cũng đều không còn, nàng nâng mắt nhìn lầu hai, phòng cửa Vệ Kiều là đóng chặt.
Nàng mới vừa ăn xong, dạ dày thật căng, liền không có lên lầu, đi ra phòng khách, đi bộ ở vườn hoa phụ cận, trong vườn có một vài lối đi lát đá, hai bên đường lát đá đều có đèn đường, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào những đóa hoa mềm mại, gió vừa thổi, từng trận hương hoa liền lan tỏa.
Thập Nhất đi hai vòng lại ngồi xuống ghế dài trong vườn hoa, sau khi ngồi xuống nhắm mắt lại, nghe trong không khí mùi thơm thoang thoảng, bốn phía vắng vẻ, đèn đường mờ nhạt chiếu ở trên người nàng, đem bóng dáng của nàng kéo ra rất dài, gió vừa thổi, truyền đến một thanh âm, Thập Nhất vừa mở ra mắt, đã nhìn thấy phía bên kia ghế dài có đặt một quyển sách, bìa sách được gió thổi nâng lên, những trang giấy bên trong đang reo lên vang vọng.
Sách rất dầy, bìa sách màu đen, phía trên là kiểu chữ thiếp vàng, viết kinh doanh.
Cái này là, sách của Tam tiểu thư sao?
Vẫn chưa ngẫm nghĩ xong, lại một cơn gió thổi tới, đem những trang sách nhấc lên càng nhiều, Thập Nhất tiện tay cầm lấy quyển sách, nghĩ chút nữa sẽ mang về trả lại cho Tam tiểu thư, nhưng không ngờ nhìn thấy bên trong còn có chữ viết tay, những dòng chữ viết nhỏ dưới ánh đèn đường nhìn không rõ ràng, còn nữa, nàng căn bản cũng xem không hiểu những từ ngữ chuyên môn.
"Xem cái gì?" Phía sau truyền đến âm thanh, Thập Nhất giật mình, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Vệ Kiều mặc một bộ áo ngủ màu xám nhạt đứng ở phía sau, khoác thêm một cái áo khoác ngoài, gió thổi tung bay mái tóc mềm mại của nàng, để lộ ra ngũ quan tuyệt đẹp.
Thập Nhất đưa sách lên: "Sách của ngài.
"
Vệ Kiều cụp mắt nhìn vào cuốn sách, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Xem hiểu không?"
"Xem không hiểu.
" Thập Nhất có chút thẹn thùng cắn môi: "Liền cảm thấy chữ của ngài, thật là đẹp mắt.
"
Nghĩ đến vừa rồi khi ăn cơm tối Vệ Kiều nói không cần câu thúc, Thập Nhất cũng thử bắt đầu nói ra một lời khen tặng đầu tiên trong đời: "Cũng, cũng đẹp giống như ngài vậy.
"
Lời nói chân thành, ánh mắt xích thành*, vẻ mặt chăm chú, Vệ Kiều bị nàng nhìn chằm chằm tựa hồ bị gió làm sặc, ho nhẹ hai tiếng: "Trời lạnh, về sớm một chút nghỉ ngơi.
"
(*Tuyệt đối chân thật)
Nói xong không đợi Thập Nhất đáp lại liền xoay người rời đi.