Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]
Chương 92: Đào hoa (hoa chạy trốn)
- Không phải sao? Cây đào kia nở thịnh biết bao, vượng biết bao, đep biết bao, thơm biết bao, rực rỡ biết bao, mê người biết bao.
Lão bản Ôn Lục Trì của nơi này cảm thán nói:
- Ta vốn là vì nó mà đến, nhưng hôm nay lại vì nó mà đi. Nó chính thứ quan trọng trong khách sạn của ta.
Vương Tiểu Thạch đương nhiên không hiểu ý của y, nhưng lại có thể lĩnh hội được sự thương cảm của y.
Ôn Lục Trì và Tam Cô đại sư cùng nhau đi tới. Lúc Tam Cô đại sư nhìn cây hoa đào kia, gương mặt cũng rất hoa đào.
Y dường như nhìn đến ngây dại, say mê.
La Bạch Ái ngẩng đầu nhìn y (y cao hơn La Bạch Ái một cái đầu), cũng nhìn đến như mê như say.
Mặc dù Vương Tiểu Thạch không biết vì sao Ôn Lục Trì lại cảm khái, nhưng hắn hiểu rõ, nếu như một người có cảm xúc, ngươi tốt nhất nên để y bày tỏ cảm xúc một phen.
Như vậy, y sẽ dễ chịu hơn một chút, ngươi sẽ hiểu hơn một chút, y cũng sẽ cảm kích ngươi hơn một chút.
Chuyện mà mọi người đều tốt, đừng ngại làm, hơn nữa còn nên làm nhiều.
Nguyên tắc hiện giờ của Vương Tiểu Thạch là nên làm thì làm, nên nói thì nói. Ngày trước khi hắn còn trẻ, rất nhiều chuyện không rõ, không hiểu, nguyên tắc của hắn là nên học thì học, nên tiến thì tiến. Sau này khi hắn chuẩn bị vào tráng niên, nguyên tắc lại trở thành nên bỏ thì bỏ, nên chơi thì chơi. Đến lúc già, nguyên tắc có lẽ là nên lùi thì lùi, nên nhàn thì nhàn.
Tại mỗi thời kỳ, con người nên làm chuyện của thời kỳ đó. Thời gian đến mà không làm thì sẽ hối hận, thời cơ chưa tới nhưng vẫn muốn làm thì cũng vô vị.
Mỗi thời kỳ đều có tình hoài và mục đích khác nhau, giống như phong cảnh và biến thiên bốn mùa không ngừng thay đổi.
Mỗi thời gian đều có thời cơ bất đồng, hơn nữa mỗi người đều khác biệt, mỗi lần đều không giống nhau.
Vừa rồi là lúc nên trả lời, cho nên Vương Tiểu Thạch trả lời thắc mắc của La Bạch Ái.
Bây giờ là thời gian nên hỏi, vì vậy Vương Tiểu Thạch liền hỏi:
- Tại sao? Hoa ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Ôn Lục Trì thong thả hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy hoa đào này có chỗ nào đặc biệt?
Vương Tiểu Thạch hít một hơi thật sâu, dùng sức chớp chớp mắt, giống như không chỉ hít mùi hương của cây hoa đào này vào trong phổi, còn thu vẻ đẹp của nó vào trong mắt, như thế sẽ có thể vĩnh viễn không quên, khắc sâu ghi nhớ.
Sau đó, hắn dùng giọng điệu vừa rồi của Ôn Lục Trì nói:
- Cây hoa này nở rất thịnh, rất vượng, rất đẹp, rất thơm, rất rực rỡ, cũng rất mê người…
Hắn dùng ngữ điệu của Ôn Lục Trì để hình dung, bởi vì hắn biết, chỉ như vậy mới có thể nhanh chóng khơi dậy cảm nhận sâu sắc của Ôn Lục Trì, khiến sinh ra đồng cảm, khiến đối phương có thể nói ra lời từ đáy lòng mà mình muốn nói.
Quả nhiên, Ôn Lục Trì nói:
- Hoa này rất xuất sắc, ngoại trừ hoa nở rất nhiều, rất vượng, thịnh, thơm, rực rỡ, nó còn có một chuyện lạ…
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Chuyện lạ gì?
- Nó nở ra hoa đào.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Đương nhiên rồi, nó là cây hoa đào, nở ra đương nhiên là hoa đào, không thể nở thành hoa quế chứ?
Ôn Lục Trì nói:
- Nhưng nó mọc lại là quả mận.
Vương Tiểu Thạch kêu lên:
- Cái gì?
Ôn Lục Trì lặp lại:
- Nó nở hoa đào, kết quả mận.
Vương Tiểu Thạch nhất thời khó tin:
- Có chuyện như vậy sao?
Ôn Lục Trì nói:
- Đúng vậy. Ta vốn nhìn trúng cây hoa đào này nở rực rỡ như vậy, lại kết quả lạ thường, cho nên mới mở khách sạn ở đây.
Vương Tiểu Thạch rất đồng ý:
- Xem ra đây thật là phong thủy bảo địa, mới có kỳ hoa dị quả.
Ôn Lục Trì đính chính:
- Kỳ hoa khổ quả.
Vương Tiểu Thạch không hiểu:
- Là đào hoa lý quả (hoa đào quả mận). Đây hẳn là đào lý xuân phong (học trò được thầy ân cần dạy dỗ), đào lý mãn môn (học trò đầy nhà) mới hợp lý. Nơi này của ngươi khách tới như mây, phòng khách thường đầy, càng ngày càng vượng, là cát hoa tường quả mới đúng.
Ôn Lục Trì thở dài nói:
- Nam nhi không thể quá chí khí, như vậy sẽ dễ gặp ngăn trở. Nữ nhân không thể quá xinh đẹp, như vậy sẽ dễ rơi vào phong trần. Ngay cả cây hoa cũng không thể quá hiếm lạ, như vậy sẽ dễ gặp nạn.
Vương Tiểu Thạch không hiểu:
- Gặp nạn?
Ôn Lục Trì nói:
- Ngươi có từng nghe hoa thạch cương ở nơi này hay chưa?
Vương Tiểu Thạch hừ lạnh nói:
- Lại là triều đình ở nơi này lập cục Ứng Phụng, cướp đoạt vật lạ quý hiếm của trời đất tự nhiên, thiên hạ bách tính, nói là đồ dâng cho thiên tử, đúng không?
Ôn Lục Trì cũng hừ lạnh nói:
- Đều nói là dâng cho phủ Khai Phong, nhưng trung gian rốt cuộc bị người nào đục khoét, có ai biết được? Nơi nào biết được? Nhưng quan viên ác bá ở nơi này lại nhân cơ hội vơ vét, mượn danh nghĩa cung phụng thiên tử, thấy vật gì quý là chiếm, thấy vật gì tốt là giành, thấy trân thấy bảo càng mặc sức cướp đoạt, chỉ khổ cho lê dân bách tính trong thiên hạ.
Vương Tiểu Thạch lập tức hiểu được một nửa, hỏi:
- Cây hoa đào này đã bị nhìn trúng sao?
Ôn Lục Trì nói:
- Đúng vậy. Ngươi xem, thân cây đã dán sắc hịch niêm phong, không ai có thể đến gần, không ai có thể đụng đến.
Vương Tiểu Thạch hừ một tiếng nói:
- Cây này dâng cho hoàng đế à? Làm sao vận chuyển? Đào cả gốc lên, hay là chặt làm mấy đoạn? Như vậy hoa còn có thể nở sao? Quả còn có thể kết sao? Cây còn có thể sống sao? Đây là chuyện do người làm sao?
Ôn Lục Trì nói:
- Bọn họ vẫn mặc kệ. Bọn họ vốn chỉ muốn hoa, muốn quả, còn muốn khách sạn. Bọn họ đã niêm phong cả khách sạn này, nói là trong vòng mười ngày phải kết thúc rời đi, còn nói rằng khác sạn này nhờ phúc của hoàng thượng nên mới có thể thịnh vượng, bây giờ phải quy về quốc hữu, triều đình sẽ phái người đến tiếp quản.
Vương Tiểu Thạch không nhịn được giận tím mặt:
- Bọn hắn coi đây là dâng vật quý cho thiên tử sao? Ta thấy bọn hắn là thừa nước đục thả câu, thấy khách sạn này có thể kiếm lời, muốn nhân cơ hội chiếm đoạt mới là sự thật.
Ôn Lục Trì chỉ cười lạnh không nói.
La Bạch Ái nghiêng đầu, mắt nhìn lên phía trên, nhìn cây nhìn hoa, không nhịn được nói:
- Cây đào kết quả mận, vậy thì có gì hiếm lạ? Rồng sinh chín con, sinh đến con thứ mười lại thành rắn. Trấn Vũ Bảo quê ta còn có con chó mẹ sinh ra con mèo nhỏ, có con mèo sinh ra con chuột nhỏ. Hóa ra là nó ngày thường gần mèo nhiều, hoặc là con mèo kia tham ăn nuốt quá nhiều chuột. Cây này khiến cho nơi này bị niêm phong, rốt cuộc là vật lành, cây quý hay là thứ gây tai họa?
Ôn Lục Trì nói:
- Ta đây còn xem là tốt, ít nhất cũng báo trước binh sau. Trong thôn Lạp Loan có ao của Cáp gia mọc mấy cây sen vua, trên mặt lá có thể cho vài đứa trẻ ngồi. Tiểu nhân ở đó biết được, báo cáo lên trên, cục Ứng Phụng lập tức phái người tới niêm phong nhà, trục xuất một nhà lớn nhỏ của Cáp Đại Mã. Một gia đình vốn hoà thuận vui vẻ, hiện nay hoàn toàn trở thành kẻ lưu lạc, đến nỗi bán con bán cái, vợ chồng ly tán, khổ không thể tả. Cổ Đả Tiểu Truân còn có một Tôn gia, bình thường sản xuất khung dệt. Khung dệt do y tạo ra khi hoạt động, ngay cả tiếng kêu cũng giống như tiếng nhạc, nghe động lòng người, người ta gọi y là “Tôn Khiếu Cơ”. Cũng bởi vì trong khuê phòng nữ nhi của y có trồng một chậu lan điếu, nhưng mọc lên trên không, hoàn toàn không dính bùn đất, chỉ dựa vào thân rễ buông xuống, hút nước trong không khí để tồn tại. Cha con Chu Miễn của cục Ứng Phụng vừa biết được, lập tức phái người tới niêm phong cây lan kia, thấy nữ nhi của Tôn gia xinh đẹp cũng bắt đi luôn, nói là dâng cho hoàng thượng. Tôn Khiếu Cơ nhịn không được, nói mấy câu dọa dẫm, liền bị giết chết ngay tại chỗ. Một gia đình cũng từ đó tan nát. Cho nên, những vật lạ này nói đến chỉ là biến đổi của sự vật ban đầu, là vật lành hay là vật chẳng lành, cũng khó nói được ngay.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Trên đường chúng ta đến đây, cũng nghe thấy, nhìn thấy không ít chuyện bi thảm. Những nhà mà ngươi nói ít nhất thật sự có bảo vật dị vật, nhưng rất nhiều nhà ở khu vực này, có thể chỉ vì kết oán với tiểu nhân, có thể chỉ vì có người muốn cậy quyền cướp của, liền bị người ta dùng danh nghĩa dâng tặng thiên tử, tiến hành cướp đoạt hãm hại, quả thật không đếm xuể.
La Bạch Ái vẫn tò mò hỏi:
- Ôn lão bản, cây hoa này “được ơn” rồi, khách sạn của ông cũng đóng cửa, ông phải làm sao đây?
Ôn Lục Trì cười:
- Trời lớn đất lớn, nơi nào không đi được? Chỉ là trong lòng không nỡ. Ta đã nhờ người nói tốt, nếu chuyện thật sự không thể cứu vãn, vậy thì đi thôi, lưu luyến cũng chẳng có ích gì.
Lúc dứt câu, chợt nghe tiếng rì rào liên tục vang lên, trong sân dường như có thứ gì lướt qua, giống như đến từ bầu trời, lại giống như từ dưới lòng đất truyền đến.
Mọi người nghe không cẩn thận, lại cảm thấy dư hương vẫn còn.
Ba người trong lòng nghi hoặc. Ôn Lục Trì nhìn vào trong sân, chợt “ồ” một tiếng, trong mắt tràn đầy cảm khái và cảm tình.
Vương Tiểu Thạch và La Bạch Ái nhìn theo, chỉ thấy sân vắng hương hoa, ngoại trừ một nơi hoa rơi đỏ tươi, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Lập tức dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Ôn Lục Trì.
Ôn Lục Trì khẽ cười, nụ cười rất thương cảm cay đắng:
- Cây hoa kia.
Hai người lại nhìn cây hoa kia, cũng không cảm thấy có gì khác thường.
- Cây hoa kia đã đi vài bước.
Ôn Lục Trì dùng tay chỉ vào vị trí ban đầu của cây kia:
- Vốn ở nơi đó, hiện giờ nó lại ở chỗ này. Nó đã bắt đầu chạy trốn rồi.
Y cười một chút lại nói:
- Có lẽ nó dù sao cũng là linh vật, không muốn rơi vào trong tay kẻ giết người đoạt bảo, làm xằng làm bậy.
Ba người nhìn hoa đào trong sân, có người rung động, có người kinh ngạc, có người buồn bã không vui.
Lão bản Ôn Lục Trì của nơi này cảm thán nói:
- Ta vốn là vì nó mà đến, nhưng hôm nay lại vì nó mà đi. Nó chính thứ quan trọng trong khách sạn của ta.
Vương Tiểu Thạch đương nhiên không hiểu ý của y, nhưng lại có thể lĩnh hội được sự thương cảm của y.
Ôn Lục Trì và Tam Cô đại sư cùng nhau đi tới. Lúc Tam Cô đại sư nhìn cây hoa đào kia, gương mặt cũng rất hoa đào.
Y dường như nhìn đến ngây dại, say mê.
La Bạch Ái ngẩng đầu nhìn y (y cao hơn La Bạch Ái một cái đầu), cũng nhìn đến như mê như say.
Mặc dù Vương Tiểu Thạch không biết vì sao Ôn Lục Trì lại cảm khái, nhưng hắn hiểu rõ, nếu như một người có cảm xúc, ngươi tốt nhất nên để y bày tỏ cảm xúc một phen.
Như vậy, y sẽ dễ chịu hơn một chút, ngươi sẽ hiểu hơn một chút, y cũng sẽ cảm kích ngươi hơn một chút.
Chuyện mà mọi người đều tốt, đừng ngại làm, hơn nữa còn nên làm nhiều.
Nguyên tắc hiện giờ của Vương Tiểu Thạch là nên làm thì làm, nên nói thì nói. Ngày trước khi hắn còn trẻ, rất nhiều chuyện không rõ, không hiểu, nguyên tắc của hắn là nên học thì học, nên tiến thì tiến. Sau này khi hắn chuẩn bị vào tráng niên, nguyên tắc lại trở thành nên bỏ thì bỏ, nên chơi thì chơi. Đến lúc già, nguyên tắc có lẽ là nên lùi thì lùi, nên nhàn thì nhàn.
Tại mỗi thời kỳ, con người nên làm chuyện của thời kỳ đó. Thời gian đến mà không làm thì sẽ hối hận, thời cơ chưa tới nhưng vẫn muốn làm thì cũng vô vị.
Mỗi thời kỳ đều có tình hoài và mục đích khác nhau, giống như phong cảnh và biến thiên bốn mùa không ngừng thay đổi.
Mỗi thời gian đều có thời cơ bất đồng, hơn nữa mỗi người đều khác biệt, mỗi lần đều không giống nhau.
Vừa rồi là lúc nên trả lời, cho nên Vương Tiểu Thạch trả lời thắc mắc của La Bạch Ái.
Bây giờ là thời gian nên hỏi, vì vậy Vương Tiểu Thạch liền hỏi:
- Tại sao? Hoa ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Ôn Lục Trì thong thả hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy hoa đào này có chỗ nào đặc biệt?
Vương Tiểu Thạch hít một hơi thật sâu, dùng sức chớp chớp mắt, giống như không chỉ hít mùi hương của cây hoa đào này vào trong phổi, còn thu vẻ đẹp của nó vào trong mắt, như thế sẽ có thể vĩnh viễn không quên, khắc sâu ghi nhớ.
Sau đó, hắn dùng giọng điệu vừa rồi của Ôn Lục Trì nói:
- Cây hoa này nở rất thịnh, rất vượng, rất đẹp, rất thơm, rất rực rỡ, cũng rất mê người…
Hắn dùng ngữ điệu của Ôn Lục Trì để hình dung, bởi vì hắn biết, chỉ như vậy mới có thể nhanh chóng khơi dậy cảm nhận sâu sắc của Ôn Lục Trì, khiến sinh ra đồng cảm, khiến đối phương có thể nói ra lời từ đáy lòng mà mình muốn nói.
Quả nhiên, Ôn Lục Trì nói:
- Hoa này rất xuất sắc, ngoại trừ hoa nở rất nhiều, rất vượng, thịnh, thơm, rực rỡ, nó còn có một chuyện lạ…
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Chuyện lạ gì?
- Nó nở ra hoa đào.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Đương nhiên rồi, nó là cây hoa đào, nở ra đương nhiên là hoa đào, không thể nở thành hoa quế chứ?
Ôn Lục Trì nói:
- Nhưng nó mọc lại là quả mận.
Vương Tiểu Thạch kêu lên:
- Cái gì?
Ôn Lục Trì lặp lại:
- Nó nở hoa đào, kết quả mận.
Vương Tiểu Thạch nhất thời khó tin:
- Có chuyện như vậy sao?
Ôn Lục Trì nói:
- Đúng vậy. Ta vốn nhìn trúng cây hoa đào này nở rực rỡ như vậy, lại kết quả lạ thường, cho nên mới mở khách sạn ở đây.
Vương Tiểu Thạch rất đồng ý:
- Xem ra đây thật là phong thủy bảo địa, mới có kỳ hoa dị quả.
Ôn Lục Trì đính chính:
- Kỳ hoa khổ quả.
Vương Tiểu Thạch không hiểu:
- Là đào hoa lý quả (hoa đào quả mận). Đây hẳn là đào lý xuân phong (học trò được thầy ân cần dạy dỗ), đào lý mãn môn (học trò đầy nhà) mới hợp lý. Nơi này của ngươi khách tới như mây, phòng khách thường đầy, càng ngày càng vượng, là cát hoa tường quả mới đúng.
Ôn Lục Trì thở dài nói:
- Nam nhi không thể quá chí khí, như vậy sẽ dễ gặp ngăn trở. Nữ nhân không thể quá xinh đẹp, như vậy sẽ dễ rơi vào phong trần. Ngay cả cây hoa cũng không thể quá hiếm lạ, như vậy sẽ dễ gặp nạn.
Vương Tiểu Thạch không hiểu:
- Gặp nạn?
Ôn Lục Trì nói:
- Ngươi có từng nghe hoa thạch cương ở nơi này hay chưa?
Vương Tiểu Thạch hừ lạnh nói:
- Lại là triều đình ở nơi này lập cục Ứng Phụng, cướp đoạt vật lạ quý hiếm của trời đất tự nhiên, thiên hạ bách tính, nói là đồ dâng cho thiên tử, đúng không?
Ôn Lục Trì cũng hừ lạnh nói:
- Đều nói là dâng cho phủ Khai Phong, nhưng trung gian rốt cuộc bị người nào đục khoét, có ai biết được? Nơi nào biết được? Nhưng quan viên ác bá ở nơi này lại nhân cơ hội vơ vét, mượn danh nghĩa cung phụng thiên tử, thấy vật gì quý là chiếm, thấy vật gì tốt là giành, thấy trân thấy bảo càng mặc sức cướp đoạt, chỉ khổ cho lê dân bách tính trong thiên hạ.
Vương Tiểu Thạch lập tức hiểu được một nửa, hỏi:
- Cây hoa đào này đã bị nhìn trúng sao?
Ôn Lục Trì nói:
- Đúng vậy. Ngươi xem, thân cây đã dán sắc hịch niêm phong, không ai có thể đến gần, không ai có thể đụng đến.
Vương Tiểu Thạch hừ một tiếng nói:
- Cây này dâng cho hoàng đế à? Làm sao vận chuyển? Đào cả gốc lên, hay là chặt làm mấy đoạn? Như vậy hoa còn có thể nở sao? Quả còn có thể kết sao? Cây còn có thể sống sao? Đây là chuyện do người làm sao?
Ôn Lục Trì nói:
- Bọn họ vẫn mặc kệ. Bọn họ vốn chỉ muốn hoa, muốn quả, còn muốn khách sạn. Bọn họ đã niêm phong cả khách sạn này, nói là trong vòng mười ngày phải kết thúc rời đi, còn nói rằng khác sạn này nhờ phúc của hoàng thượng nên mới có thể thịnh vượng, bây giờ phải quy về quốc hữu, triều đình sẽ phái người đến tiếp quản.
Vương Tiểu Thạch không nhịn được giận tím mặt:
- Bọn hắn coi đây là dâng vật quý cho thiên tử sao? Ta thấy bọn hắn là thừa nước đục thả câu, thấy khách sạn này có thể kiếm lời, muốn nhân cơ hội chiếm đoạt mới là sự thật.
Ôn Lục Trì chỉ cười lạnh không nói.
La Bạch Ái nghiêng đầu, mắt nhìn lên phía trên, nhìn cây nhìn hoa, không nhịn được nói:
- Cây đào kết quả mận, vậy thì có gì hiếm lạ? Rồng sinh chín con, sinh đến con thứ mười lại thành rắn. Trấn Vũ Bảo quê ta còn có con chó mẹ sinh ra con mèo nhỏ, có con mèo sinh ra con chuột nhỏ. Hóa ra là nó ngày thường gần mèo nhiều, hoặc là con mèo kia tham ăn nuốt quá nhiều chuột. Cây này khiến cho nơi này bị niêm phong, rốt cuộc là vật lành, cây quý hay là thứ gây tai họa?
Ôn Lục Trì nói:
- Ta đây còn xem là tốt, ít nhất cũng báo trước binh sau. Trong thôn Lạp Loan có ao của Cáp gia mọc mấy cây sen vua, trên mặt lá có thể cho vài đứa trẻ ngồi. Tiểu nhân ở đó biết được, báo cáo lên trên, cục Ứng Phụng lập tức phái người tới niêm phong nhà, trục xuất một nhà lớn nhỏ của Cáp Đại Mã. Một gia đình vốn hoà thuận vui vẻ, hiện nay hoàn toàn trở thành kẻ lưu lạc, đến nỗi bán con bán cái, vợ chồng ly tán, khổ không thể tả. Cổ Đả Tiểu Truân còn có một Tôn gia, bình thường sản xuất khung dệt. Khung dệt do y tạo ra khi hoạt động, ngay cả tiếng kêu cũng giống như tiếng nhạc, nghe động lòng người, người ta gọi y là “Tôn Khiếu Cơ”. Cũng bởi vì trong khuê phòng nữ nhi của y có trồng một chậu lan điếu, nhưng mọc lên trên không, hoàn toàn không dính bùn đất, chỉ dựa vào thân rễ buông xuống, hút nước trong không khí để tồn tại. Cha con Chu Miễn của cục Ứng Phụng vừa biết được, lập tức phái người tới niêm phong cây lan kia, thấy nữ nhi của Tôn gia xinh đẹp cũng bắt đi luôn, nói là dâng cho hoàng thượng. Tôn Khiếu Cơ nhịn không được, nói mấy câu dọa dẫm, liền bị giết chết ngay tại chỗ. Một gia đình cũng từ đó tan nát. Cho nên, những vật lạ này nói đến chỉ là biến đổi của sự vật ban đầu, là vật lành hay là vật chẳng lành, cũng khó nói được ngay.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Trên đường chúng ta đến đây, cũng nghe thấy, nhìn thấy không ít chuyện bi thảm. Những nhà mà ngươi nói ít nhất thật sự có bảo vật dị vật, nhưng rất nhiều nhà ở khu vực này, có thể chỉ vì kết oán với tiểu nhân, có thể chỉ vì có người muốn cậy quyền cướp của, liền bị người ta dùng danh nghĩa dâng tặng thiên tử, tiến hành cướp đoạt hãm hại, quả thật không đếm xuể.
La Bạch Ái vẫn tò mò hỏi:
- Ôn lão bản, cây hoa này “được ơn” rồi, khách sạn của ông cũng đóng cửa, ông phải làm sao đây?
Ôn Lục Trì cười:
- Trời lớn đất lớn, nơi nào không đi được? Chỉ là trong lòng không nỡ. Ta đã nhờ người nói tốt, nếu chuyện thật sự không thể cứu vãn, vậy thì đi thôi, lưu luyến cũng chẳng có ích gì.
Lúc dứt câu, chợt nghe tiếng rì rào liên tục vang lên, trong sân dường như có thứ gì lướt qua, giống như đến từ bầu trời, lại giống như từ dưới lòng đất truyền đến.
Mọi người nghe không cẩn thận, lại cảm thấy dư hương vẫn còn.
Ba người trong lòng nghi hoặc. Ôn Lục Trì nhìn vào trong sân, chợt “ồ” một tiếng, trong mắt tràn đầy cảm khái và cảm tình.
Vương Tiểu Thạch và La Bạch Ái nhìn theo, chỉ thấy sân vắng hương hoa, ngoại trừ một nơi hoa rơi đỏ tươi, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Lập tức dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Ôn Lục Trì.
Ôn Lục Trì khẽ cười, nụ cười rất thương cảm cay đắng:
- Cây hoa kia.
Hai người lại nhìn cây hoa kia, cũng không cảm thấy có gì khác thường.
- Cây hoa kia đã đi vài bước.
Ôn Lục Trì dùng tay chỉ vào vị trí ban đầu của cây kia:
- Vốn ở nơi đó, hiện giờ nó lại ở chỗ này. Nó đã bắt đầu chạy trốn rồi.
Y cười một chút lại nói:
- Có lẽ nó dù sao cũng là linh vật, không muốn rơi vào trong tay kẻ giết người đoạt bảo, làm xằng làm bậy.
Ba người nhìn hoa đào trong sân, có người rung động, có người kinh ngạc, có người buồn bã không vui.
Tác giả :
Ôn Thụy An