Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)
Quyển 1 - Chương 85-1
Lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ hôm nay mình thực sự sẽ bị sét đánh thành gà nướng? Chủy thủ, chủy thủ đâu? Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng đứng dậy đi tìm, một đạo thiên lôi không hề báo trước cứ thế đánh xuống. Trong tiếng nổ vang dội, một cột sáng u lam điện quang chớp động, giống như một con Thương Long đang tức giận bổ thẳng xuống, bao phủ hoàn toàn Gia Cát Minh Nguyệt.
Trong phút chốc, toàn thân tê dại, dòng điện như xuyên thấu qua từng tế bào, tê dại cùng đau đớn không nói nên lời.
Gia Cát Minh Nguyệt ngồi phịch xuống đất, nàng nhớ rõ ràng lúc Lăng Phi Dương tấn thăng, đạo thiên lôi thứ nhất tuy khí thế kinh người nhưng cũng chỉ to bằng cánh tay, sao đạo thiên lôi của mình lại bao phủ toàn thân, thiên lôi tôi thể cái gì, muốn triệt để tiêu diệt mình thì có.
Trên bầu trời, sấm sét giống như cự long lao nhanh, hấp thu tất cả lôi điện xung quanh, hợp thành một đạo, cùng nhau đánh xuống, căn bản là không cho Gia Cát Minh Nguyệt chút thời gian nào để chuẩn bị.
“ Ầm.” Trên người bị điện giật còn chưa hết tê dại, Gia Cát Minh Nguyệt đã bị một đạo thiên lôi khác bao phủ. Đầu óc Gia Cát Minh Nguyệt lúc này hoàn toàn mụ mị, bên tai chỉ còn tiếng ầm ầm, và tiếng “ken két” của điện lưu. Ngẩng đầu lên chỉ thấy thiên lôi như cự long u lam đang nhe nanh múa vuốt, há miệng dữ tợn, một đạo tiếp một đạo, hướng thân mình mà bổ xuống.
Gia Cát Minh Nguyệt lăn một vòng, nhặt chủy thủ lên. Nắm chặt chủy thủ làm giống Lăng Phi Dương lúc trước, tụ khởi chút sức lực còn lại, không còn lựa chọn nào khác, đánh về phía thiên lôi, nhưng lúc trước Lăng Phi Dương đối mặt thiên lôi, đâu có sấm sét như long tường cửu thiên* thế này.
(*) rồng bay lượn giữa chín tầng mây. Để Hán Việt cho nó hay. =)))
“ Ầm.” Chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt đánh trúng đạo thiên lôi kia nhưng lại không có chút tác dụng nào, cơ thể bị năng lượng ẩn chứa trong thiên lôi ném lên không trung, xương cốt toàn thân như vỡ vụn, thân thể mềm nhũn không còn khí lực.
“ Ầm.” Đạo sấm sét thứ ba nuốt trọn nàng, cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt giống như bị lực lượng khổng lồ ném lên cao lần nữa, rồi đập mạnh xuống đất. Khóe miệng Gia Cát Minh Nguyệt rỉ ra máu tươi, phẫn hận nhìn lên trời, thiên lôi như thế này, căn bản là không phải người nào cũng có thể chống đỡ, đừng nói Linh hồn cấp, sợ là Thánh cấp cũng không chắc chắn có thể ngăn cản được.
Gia Cát Minh Nguyệt lờ mờ hiểu ra, có lẽ vì lực lượng trong cơ thể nên nàng mới phải đối mặt với thiên lôi đáng sợ như vậy. Ngạn Hống giúp nàng ngăn trở cỗ lực lượng kia đã kiệt sức, không thể nhờ hắn giúp mình ngăn cản thiên lôi được nữa, Cự Phong cũng không thể chống đỡ được thiên lôi như vậy. Dạ Mị Hân Lam và Vẹt Mập lại càng không phải nghĩ.
“ Lão thiên gia khốn kiếp. Ngươi có biết cái gì là khoa học không hả?”* Gia Cát Minh Nguyệt ngửa đầu chửi bới. Đây hoàn toàn không phải là thiên lôi tôi thể, đây là muốn mạng của nàng mà.
(*) Ý bà ấy chửi ông trời làm việc không có tính khoa học gì cả. :3
Chín đạo thiên lôi, lúc này mới chịu ba đạo đã khiến nàng mất nửa cái mạng, còn tiếp tục như vậy nữa thật ứng với lời của Ấn Phi Đào, chắc chắn phải chết, không thể nghi ngờ.
Ở kinh thành, các cao thủ đều đứng ở nơi cao nhất kinh ngạc nhìn về phía xảy ra thiên lôi. Là ai tấn thăng lên Thánh cấp? Thanh thế thật đáng sợ! Từng đạo sấm sét giống như Thương Long phẫn nộ. Bọn họ chưa từng thấy qua người nào tấn thăng Thánh cấp mà phải trải qua thiên lôi đáng sợ như vậy.
Thanh Vân Châu hiển nhiên cũng bị kinh động, hắn đứng ở lầu các cao nhất, đứng chắp tay, nhìn từng đạo sấm sét ở phía xa. Trong lòng vừa hưng phấn vừa lo lắng. Là ai đang tấn thăng Thánh cấp? Là người của Đan Lăng quốc sao? Nếu đúng là người của Đan Lăng tấn thăng Thánh cấp, như vậy Đan Lăng quốc lại có thêm một người bảo hộ. Nếu như không phải người của Đan Lăng quốc, hơn nữa, lại có ý quấy rối Đan Lăng, nếu như hôm nay, người này tấn thăng thành công, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Thương Vô Nhai và Hình Lâm Châu cũng kinh ngạc nhìn dị tượng ngoài thành. Nơi đó cách kinh thành rất xa, nhưng bọn họ đều có thể cảm nhận được sự đáng sợ của từng đạo thiên lôi kia. Sao hôm nay uy lực của thiên lôi lại mạnh như vậy? Người kia có thể cố gắng vượt qua không?
Giờ khắc này, không ai nghĩ rằng người đang trải qua lôi kiếp là Gia Cát Minh Nguyệt.
Lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt đang cắn răng chống đỡ đạo thiên lôi tiếp theo. Một đạo tiếp một đạo, chín đạo thiên lôi không chút lưu tình ầm ầm giáng xuống. Nàng chỉ cảm thấy ý thức dần mơ hồ, run rẩy nâng chủy thủ trong tay, nhìn đâu cũng thấy máu. Bây giờ, nàng đã trở thành một huyết nhân, toàn thân máu chảy đầm đìa, ai thấy cũng phải kinh hãi.
Nhưng vẫn may là nàng còn sống … .
Mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng ít ra là vẫn còn thở.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn bóng đêm, cười khổ một tiếng, cuối cùng, cuối cùng cũng đã vượt qua. Chủy thủ trong tay cũng phát ra tiếng ông ông. Trận pháp trên vỏ bao đã bị phá hủy từ đạo thiên lôi thứ hai.
Chống lại thiên lôi như vậy, trận pháp kia không có cách nào chống đỡ được, cũng không thể nào luyện khí được nữa. Gia Cát Minh Nguyệt quyết định, sau khi trở về, nhất định phải cải thiện trận pháp, khiến nó mạnh mẽ hơn nữa.
Ở kinh thành, những người vẫn theo dõi từ đầu đến cuối, thấy thiên lôi đã kết thúc, trong lòng dấy lên hoài nghi, người kia rốt cuộc là thành công hay thất bại?
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại bị cảnh tượng kinh hãi trên bầu trời làm cho ngây dại.
Toàn bộ chín đạo thiên lôi đã giáng xuống, nhưng mây đen trên trời không những không tản đi mà tụ lại ngày càng nhiều hơn. Tiếng sấm ầm ầm cũng tiếp tục vang lên.
Tình huống gì đây? Chuyện gì đang xảy ra?
Mà Gia Cát Minh Nguyệt lúc này cũng đang ngơ ngác nhìn mây đen trên trời, càng tụ càng nhiều, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, cuối cùng là nổi điên lên.
“ Cmn! Lão thiên, ngươi muốn giết chết ta đúng không?”* Gia Cát Minh Nguyệt ngửa đầu nhìn trời chửi ầm lên, nhưng cũng chẳng giải quyết được gì, mây đen càng tụ càng dày, giữa mây đen thấp thoáng tiếng sấm, rồi càng ngày càng nổ to.
(*) Nguyên bản là “ Ngọa tào”, nhưng mà mị không dịch được. Nghĩ chắc nó là câu chửi nên Việt hóa luôn cho dễ hiểu. :3
Gia Cát Minh Nguyệt giãy giụa muốn đứng lên, nhưng làm thế nào cũng không cử động được.
Nàng thực sự nghĩ không ra, chín đạo thiên lôi đã không giống bình thường rồi. Lúc trước còn có thể nói là do lực lượng kinh khủng trong cơ thể. Nhưng bây giờ chín đạo thiên lôi đã qua, sao lại vẫn còn thiên lôi nữa?
Thiên lôi của thiên lôi tôi thể là không thể tránh khỏi. Bất luận người có chạy đi nơi nào, thiên lôi cũng sẽ theo sau như hình với bóng. Lần này tránh thoát, lần sau sẽ phải chịu gấp bội! Càng trốn tránh càng bị thiên lôi nghiêm khắc trừng phạt.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng hiểu rõ điều này, cho nên cũng thu lại suy nghĩ muốn triệu hoán Cự Phong ra để chạy trốn.
Cảm giác cái chết đang đến gần, thật là không vui chút nào.
Tiếng sấm sét trên bầu trời càng ngày càng to, ban đêm cũng dần trở nên giống ban ngày.
Một đạo thiên lôi ầm ầm giáng xuống.
Gia Cát Minh Nguyệt cật lực vận động lực lượng trong cơ thể, chuẩn bị chống đỡ. Nàng không thể kiểm soát lực lượng kinh khủng trong cơ thể, nếu mạnh mẽ thúc giục, có thể nàng sẽ chết. Nhưng nếu không sử dụng, cũng sẽ bị thiên lôi đánh chết. Không bằng, đánh cược một ván!
Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc phát hiện, nàng chỉ có thể thúc giục được một lực lượng rất nhỏ.
Miễn cưỡng gắng gượng được qua đạo thiên lôi thứ nhất.
Gia Cát Minh Nguyệt như muốn ngất xỉu, đạo thứ hai đã ầm ầm đánh tới.
Cứ như thế mà chết, nàng không cam lòng!
Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu đựng đạo thiên lôi thứ hai, có lẽ cũng là đạo cuối cùng. ( ý là đạo này đánh xuống, bà ấy chết rồi nên nó cũng là đạo cuối cùng. =))) )
Ngay khi đạo thứ hai chuẩn bị đánh xuống, “ Minh Nguyệt …”, một tiếng gọi lo lắng vang lên, đó là thanh âm của Lăng Phi Dương. ( Tại sao? Tại sao? Tại sao? Hai người ko phải một đôi. :’( )
Phi Dương? Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc, mở mắt ra đã thấy vẻ mặt đau lòng của Lăng Phi Dương. Sao Phi Dương lại xuất hiện ở nơi này? Gia Cát Minh Nguyệt ngơ ngác.
Mà Lăng Phi Dương khi nhìn thấy một màn này, tim hắn như bị bóp nát, trong mắt, một mảnh sương mù chớp động. Gia Cát Minh Nguyệt toàn thân là máu, yếu ớt ngồi đó, kinh ngạc nhìn hắn.
Nhún người một cái, Lăng Phi Dương đã đến bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, đối mặt với thiên lôi đang giáng xuống, giơ lên Phá Sát kiếm, một kiếm bổ ra mang theo vô vàn hận ý.
Đây là một kiếm bao hàm nộ ý và căm hận của Thánh cấp kiếm sĩ, kình khí ngưng tụ, như một băng trụ trong suốt xông thẳng lên trời, mang theo khí phách phá hủy thiên địa, không gì có thể ngăn cản.
Thế nhưng, một kiếm như vậy, cũng không thể phá được thiên uy oai nghiêm, điện quang bao phủ cả hai người, Lăng Phi Dương đưa tay kéo Gia Cát Minh Nguyệt vào trong lòng, ôm thật chặt, bản thân mình thì nhận lấy phần lớn uy lực của thiên lôi.
Toàn thân đau đớn, Lăng Phi Dương kinh ngạc phát hiện, đạo thiên lôi này còn đáng sợ hơn chín đạo thiên lôi hắn phải thừa thụ hợp lại, nhưng cho dù có phải thay Gia Cát Minh Nguyệt chống đỡ đến đạo thiên lôi cuối cùng, vẫn khá hơn so với nàng bây giờ. Lăng Phi Dương thần sắc ngưng trọng, giơ Phá Sát kiếm lên lần nữa.
Tuy rằng là Thánh cấp kiếm sĩ, nhưng đối mặt với thiên lôi như thế này, Lăng Phi Dương còn cảm thấy vô lực hơn so với lúc trước là cao thủ cấp Linh hồn đối mặt thiên lôi tôi thể.
“ Phi Dương, sao ngươi lại ở đây?” Gia Cát Minh Nguyệt cố hết sức hỏi.
“ Đừng nói gì cả.” Lăng Phi Dương nhìn người trong ngực, tâm xiết chặt. Không bảo vệ được nàng, không bảo vệ tốt nàng, mình không thể bảo vệ tốt nàng, để nàng bị thương tổn như vậy. Tim Lăng Phi Dương như đao cắt, vừa đau đớn, vừa tự trách mình. ( :’( )
Thiên lôi tiếp tục đánh xuống, sau khi ngăn cản chín đạo thiên lôi, toàn thân Lăng Phi Dương đã rướm máu, nhưng trong lòng trầm xuống, vì hắn cảm nhận được, mình đã đến cực hạn rồi. Hắn cũng đã sớm nhận ra thiên lôi hôm nay không giống bình thường. Lúc chạy tới, nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt thê thảm như vậy, cũng biết nàng đã trải qua thiên lôi. Hắn hiểu rõ, thiên lôi lần này không giống với chín đạo thiên lôi lần trước của hắn. Thiên lôi Minh Nguyệt chịu lần này kinh khủng hơn nhiều, hơn nữa, đã đánh xuống nhiều như vậy mà vẫn chưa thấy có dấu hiệu ngừng lại.
“ Xin lỗi, Minh Nguyệt…” Nghe tiếng sấm sét ầm vang trên bầu trời, lại cúi đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, Lăng Phi Dương khẽ thở dài, giọng nói tràn đầy áy náy và hổ thẹn. Nếu như còn khí lực, cho dù chỉ là một chút, hắn cũng sẽ đứng lên, không chút do dự, thay Gia Cát Minh Nguyệt ngăn cản tất cả nguy hiểm, thế nhưng bây giờ, khí lực trong cơ thể hắn như bị hút hết, ngay cả sức cầm Phá Sát kiếm lên cũng không có.
“ Ngươi mau đi đi …” Gia Cát Minh Nguyệt cố hết sức quát khẽ một tiếng. Nhưng Lăng Phi Dương lại ôm chặt nàng, không chịu rời đi. Thật là ngốc … Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nhắm mắt, Phi Dương, ngươi thật là ngốc, ngươi làm thế này, ta biết lấy gì đền đáp ngươi đây?
U lam điện quang lần nữa dội xuống. Gia Cát Minh Nguyệt bi ai cảm thán, mình chết lại còn kéo theo cả Phi Dương.
Thế nhưng, sau một khắc, vẫn không thấy thiên lôi trí mạng rơi xuống trên người bọn họ.
“ Ta không cho phép, sao nàng có thể chết?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh như băng bỗng vang lên bên tai Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương.
Thanh âm này! Là Quân Khuynh Diệu! Ngữ khí vẫn bá đạo như vậy. Gia Cát Minh Nguyệt chợt mở mắt.
Là ảo giác sao? Không, không phải! Người đang đứng chặn thiên lôi trước mặt bọn họ chính là Quân Khuynh Diệu. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Khuynh Diệu xuất hiện vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng có, trên người hắn, kim quang nở rộ, màu vàng kia giống như ánh mặt trời lúc chiều tà chiếu rọi trên sa mạc. ( Đúng là trong mắt người tình hóa Tây Thi.)
Thiên lôi đánh vào người hắn tạo nên những gợn sóng màu vàng, thân thể hắn chợt run rẩy, khuôn mặt tuấn mỹ lộ rõ vẻ ẩn nhẫn, chân mày nhíu chặt, nhưng hai mắt lại sáng rực, dường như từ trong đó cũng bắn ra vô số kim quang.
Từng đạo thiên lôi giáng xuống người hắn, kim quang bao phủ toàn thân giống như thủy tinh bị đánh nát, bắn ra thiên tinh vạn điểm kim sắc, thân thể hắn run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn giống như trường thương thẳng tắp, che chắn trước người Gia Cát Minh Nguyệt, ngửa mặt lên trời, không hề sợ hãi.
“ Quân Khuynh Diệu …” Gia Cát Minh Nguyệt yếu ớt kêu một tiếng, lòng nàng đã thắt chặt từ lâu. Đầu tiên là Phi Dương, bây giờ là Quân Khuynh Diệu, đều liều lĩnh ngăn cản thiên lôi cho nàng. Nàng không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc trong lòng nàng lúc này. Dường như, mọi ngôn từ đều là vô nghĩa.
Hai mươi chín đạo thiên lôi, một đạo tiếp một đạo, cứ như vậy bổ xuống người Quân Khuynh Diệu. Lăng Phi Dương kinh ngạc nhìn một màn này, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin. Quân Khuynh Diệu này rốt cuộc là người như thế nào? Thiên lôi kinh khủng như thế mà hắn lại có thể chống đỡ nhiều như vậy. Hắn chịu chín đạo đã sức cùng lực kiệt mà Quân Khuynh Diệu chịu hai mươi chín đạo vẫn còn sống. Thực lực của hắn rốt cuộc là cường hãn đến mức nào?
Tất cả cao thủ ở kinh thành cũng không kiềm chế được nữa, rối rít chạy qua bên này.
Rốt cuộc là người nào tấn thăng mà lại kéo theo nhiều thiên lôi đáng sợ như vậy. Thực lực của người này cường hãn đến mức nào, mà khiến lão thiên phải khảo nghiệm hà khắc như vậy?
Khóe miệng Quân Khuynh Diệu đã rỉ ra một vết máu, cuối cùng rên một tiếng, nửa quỳ trên mặt đất.
Tổng cộng bốn mươi tám đạo thiên lôi, thế nhưng, đây vẫn chưa phải là kết thúc!
Trên bầu trời, tiếng nổ vẫn không ngừng vang lên.
Một đạo u lam điện quang lấp lóe, như Thương Long ngạo du cửu thiên, như một vị vương giả cao cao tại thượng đang địa sát mặt đất, vừa ngang tàng, vừa cuồng phóng. Trong tiếng rống to cuồng nộ, con Thương Long mang theo uy phong tối cao của cửu thiên, lao nhanh về phía Gia Cát Minh Nguyệt.
Đây là thiên lôi mạnh nhất. Với thực lực của bọn họ bây giờ, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được đạo thiên lôi này.
Thiên lôi mạnh nhất từ giữa trời cao bổ xuống, toàn bộ thiên địa cũng bị chấn động mãnh liệt, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt ngửa đầu nhìn lên, sinh hay tử được quyết định bởi một khắc cuối cùng này.
Bỗng nhiên, một đạo nhân ảnh lăng không xuất hiện, cưỡi gió mà đi, trực tiếp đón nhận đạo thiên lôi kia. “Ầm”, u lam điện quang bắn ra tứ phía, đem người nọ bao phủ hoàn toàn, người nọ sừng sững đứng thẳng trước mặt bọn họ, ngăn trở hoàn toàn đạo thiên lôi này.
Trời đất khôi phục lại sự tĩnh lặng, ánh mặt trời lại chiếu rọi khắp nơi, bốn phía xung quanh tràn trề sức sống.
Trong phút chốc, toàn thân tê dại, dòng điện như xuyên thấu qua từng tế bào, tê dại cùng đau đớn không nói nên lời.
Gia Cát Minh Nguyệt ngồi phịch xuống đất, nàng nhớ rõ ràng lúc Lăng Phi Dương tấn thăng, đạo thiên lôi thứ nhất tuy khí thế kinh người nhưng cũng chỉ to bằng cánh tay, sao đạo thiên lôi của mình lại bao phủ toàn thân, thiên lôi tôi thể cái gì, muốn triệt để tiêu diệt mình thì có.
Trên bầu trời, sấm sét giống như cự long lao nhanh, hấp thu tất cả lôi điện xung quanh, hợp thành một đạo, cùng nhau đánh xuống, căn bản là không cho Gia Cát Minh Nguyệt chút thời gian nào để chuẩn bị.
“ Ầm.” Trên người bị điện giật còn chưa hết tê dại, Gia Cát Minh Nguyệt đã bị một đạo thiên lôi khác bao phủ. Đầu óc Gia Cát Minh Nguyệt lúc này hoàn toàn mụ mị, bên tai chỉ còn tiếng ầm ầm, và tiếng “ken két” của điện lưu. Ngẩng đầu lên chỉ thấy thiên lôi như cự long u lam đang nhe nanh múa vuốt, há miệng dữ tợn, một đạo tiếp một đạo, hướng thân mình mà bổ xuống.
Gia Cát Minh Nguyệt lăn một vòng, nhặt chủy thủ lên. Nắm chặt chủy thủ làm giống Lăng Phi Dương lúc trước, tụ khởi chút sức lực còn lại, không còn lựa chọn nào khác, đánh về phía thiên lôi, nhưng lúc trước Lăng Phi Dương đối mặt thiên lôi, đâu có sấm sét như long tường cửu thiên* thế này.
(*) rồng bay lượn giữa chín tầng mây. Để Hán Việt cho nó hay. =)))
“ Ầm.” Chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt đánh trúng đạo thiên lôi kia nhưng lại không có chút tác dụng nào, cơ thể bị năng lượng ẩn chứa trong thiên lôi ném lên không trung, xương cốt toàn thân như vỡ vụn, thân thể mềm nhũn không còn khí lực.
“ Ầm.” Đạo sấm sét thứ ba nuốt trọn nàng, cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt giống như bị lực lượng khổng lồ ném lên cao lần nữa, rồi đập mạnh xuống đất. Khóe miệng Gia Cát Minh Nguyệt rỉ ra máu tươi, phẫn hận nhìn lên trời, thiên lôi như thế này, căn bản là không phải người nào cũng có thể chống đỡ, đừng nói Linh hồn cấp, sợ là Thánh cấp cũng không chắc chắn có thể ngăn cản được.
Gia Cát Minh Nguyệt lờ mờ hiểu ra, có lẽ vì lực lượng trong cơ thể nên nàng mới phải đối mặt với thiên lôi đáng sợ như vậy. Ngạn Hống giúp nàng ngăn trở cỗ lực lượng kia đã kiệt sức, không thể nhờ hắn giúp mình ngăn cản thiên lôi được nữa, Cự Phong cũng không thể chống đỡ được thiên lôi như vậy. Dạ Mị Hân Lam và Vẹt Mập lại càng không phải nghĩ.
“ Lão thiên gia khốn kiếp. Ngươi có biết cái gì là khoa học không hả?”* Gia Cát Minh Nguyệt ngửa đầu chửi bới. Đây hoàn toàn không phải là thiên lôi tôi thể, đây là muốn mạng của nàng mà.
(*) Ý bà ấy chửi ông trời làm việc không có tính khoa học gì cả. :3
Chín đạo thiên lôi, lúc này mới chịu ba đạo đã khiến nàng mất nửa cái mạng, còn tiếp tục như vậy nữa thật ứng với lời của Ấn Phi Đào, chắc chắn phải chết, không thể nghi ngờ.
Ở kinh thành, các cao thủ đều đứng ở nơi cao nhất kinh ngạc nhìn về phía xảy ra thiên lôi. Là ai tấn thăng lên Thánh cấp? Thanh thế thật đáng sợ! Từng đạo sấm sét giống như Thương Long phẫn nộ. Bọn họ chưa từng thấy qua người nào tấn thăng Thánh cấp mà phải trải qua thiên lôi đáng sợ như vậy.
Thanh Vân Châu hiển nhiên cũng bị kinh động, hắn đứng ở lầu các cao nhất, đứng chắp tay, nhìn từng đạo sấm sét ở phía xa. Trong lòng vừa hưng phấn vừa lo lắng. Là ai đang tấn thăng Thánh cấp? Là người của Đan Lăng quốc sao? Nếu đúng là người của Đan Lăng tấn thăng Thánh cấp, như vậy Đan Lăng quốc lại có thêm một người bảo hộ. Nếu như không phải người của Đan Lăng quốc, hơn nữa, lại có ý quấy rối Đan Lăng, nếu như hôm nay, người này tấn thăng thành công, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Thương Vô Nhai và Hình Lâm Châu cũng kinh ngạc nhìn dị tượng ngoài thành. Nơi đó cách kinh thành rất xa, nhưng bọn họ đều có thể cảm nhận được sự đáng sợ của từng đạo thiên lôi kia. Sao hôm nay uy lực của thiên lôi lại mạnh như vậy? Người kia có thể cố gắng vượt qua không?
Giờ khắc này, không ai nghĩ rằng người đang trải qua lôi kiếp là Gia Cát Minh Nguyệt.
Lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt đang cắn răng chống đỡ đạo thiên lôi tiếp theo. Một đạo tiếp một đạo, chín đạo thiên lôi không chút lưu tình ầm ầm giáng xuống. Nàng chỉ cảm thấy ý thức dần mơ hồ, run rẩy nâng chủy thủ trong tay, nhìn đâu cũng thấy máu. Bây giờ, nàng đã trở thành một huyết nhân, toàn thân máu chảy đầm đìa, ai thấy cũng phải kinh hãi.
Nhưng vẫn may là nàng còn sống … .
Mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng ít ra là vẫn còn thở.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn bóng đêm, cười khổ một tiếng, cuối cùng, cuối cùng cũng đã vượt qua. Chủy thủ trong tay cũng phát ra tiếng ông ông. Trận pháp trên vỏ bao đã bị phá hủy từ đạo thiên lôi thứ hai.
Chống lại thiên lôi như vậy, trận pháp kia không có cách nào chống đỡ được, cũng không thể nào luyện khí được nữa. Gia Cát Minh Nguyệt quyết định, sau khi trở về, nhất định phải cải thiện trận pháp, khiến nó mạnh mẽ hơn nữa.
Ở kinh thành, những người vẫn theo dõi từ đầu đến cuối, thấy thiên lôi đã kết thúc, trong lòng dấy lên hoài nghi, người kia rốt cuộc là thành công hay thất bại?
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại bị cảnh tượng kinh hãi trên bầu trời làm cho ngây dại.
Toàn bộ chín đạo thiên lôi đã giáng xuống, nhưng mây đen trên trời không những không tản đi mà tụ lại ngày càng nhiều hơn. Tiếng sấm ầm ầm cũng tiếp tục vang lên.
Tình huống gì đây? Chuyện gì đang xảy ra?
Mà Gia Cát Minh Nguyệt lúc này cũng đang ngơ ngác nhìn mây đen trên trời, càng tụ càng nhiều, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, cuối cùng là nổi điên lên.
“ Cmn! Lão thiên, ngươi muốn giết chết ta đúng không?”* Gia Cát Minh Nguyệt ngửa đầu nhìn trời chửi ầm lên, nhưng cũng chẳng giải quyết được gì, mây đen càng tụ càng dày, giữa mây đen thấp thoáng tiếng sấm, rồi càng ngày càng nổ to.
(*) Nguyên bản là “ Ngọa tào”, nhưng mà mị không dịch được. Nghĩ chắc nó là câu chửi nên Việt hóa luôn cho dễ hiểu. :3
Gia Cát Minh Nguyệt giãy giụa muốn đứng lên, nhưng làm thế nào cũng không cử động được.
Nàng thực sự nghĩ không ra, chín đạo thiên lôi đã không giống bình thường rồi. Lúc trước còn có thể nói là do lực lượng kinh khủng trong cơ thể. Nhưng bây giờ chín đạo thiên lôi đã qua, sao lại vẫn còn thiên lôi nữa?
Thiên lôi của thiên lôi tôi thể là không thể tránh khỏi. Bất luận người có chạy đi nơi nào, thiên lôi cũng sẽ theo sau như hình với bóng. Lần này tránh thoát, lần sau sẽ phải chịu gấp bội! Càng trốn tránh càng bị thiên lôi nghiêm khắc trừng phạt.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng hiểu rõ điều này, cho nên cũng thu lại suy nghĩ muốn triệu hoán Cự Phong ra để chạy trốn.
Cảm giác cái chết đang đến gần, thật là không vui chút nào.
Tiếng sấm sét trên bầu trời càng ngày càng to, ban đêm cũng dần trở nên giống ban ngày.
Một đạo thiên lôi ầm ầm giáng xuống.
Gia Cát Minh Nguyệt cật lực vận động lực lượng trong cơ thể, chuẩn bị chống đỡ. Nàng không thể kiểm soát lực lượng kinh khủng trong cơ thể, nếu mạnh mẽ thúc giục, có thể nàng sẽ chết. Nhưng nếu không sử dụng, cũng sẽ bị thiên lôi đánh chết. Không bằng, đánh cược một ván!
Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc phát hiện, nàng chỉ có thể thúc giục được một lực lượng rất nhỏ.
Miễn cưỡng gắng gượng được qua đạo thiên lôi thứ nhất.
Gia Cát Minh Nguyệt như muốn ngất xỉu, đạo thứ hai đã ầm ầm đánh tới.
Cứ như thế mà chết, nàng không cam lòng!
Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu đựng đạo thiên lôi thứ hai, có lẽ cũng là đạo cuối cùng. ( ý là đạo này đánh xuống, bà ấy chết rồi nên nó cũng là đạo cuối cùng. =))) )
Ngay khi đạo thứ hai chuẩn bị đánh xuống, “ Minh Nguyệt …”, một tiếng gọi lo lắng vang lên, đó là thanh âm của Lăng Phi Dương. ( Tại sao? Tại sao? Tại sao? Hai người ko phải một đôi. :’( )
Phi Dương? Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc, mở mắt ra đã thấy vẻ mặt đau lòng của Lăng Phi Dương. Sao Phi Dương lại xuất hiện ở nơi này? Gia Cát Minh Nguyệt ngơ ngác.
Mà Lăng Phi Dương khi nhìn thấy một màn này, tim hắn như bị bóp nát, trong mắt, một mảnh sương mù chớp động. Gia Cát Minh Nguyệt toàn thân là máu, yếu ớt ngồi đó, kinh ngạc nhìn hắn.
Nhún người một cái, Lăng Phi Dương đã đến bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, đối mặt với thiên lôi đang giáng xuống, giơ lên Phá Sát kiếm, một kiếm bổ ra mang theo vô vàn hận ý.
Đây là một kiếm bao hàm nộ ý và căm hận của Thánh cấp kiếm sĩ, kình khí ngưng tụ, như một băng trụ trong suốt xông thẳng lên trời, mang theo khí phách phá hủy thiên địa, không gì có thể ngăn cản.
Thế nhưng, một kiếm như vậy, cũng không thể phá được thiên uy oai nghiêm, điện quang bao phủ cả hai người, Lăng Phi Dương đưa tay kéo Gia Cát Minh Nguyệt vào trong lòng, ôm thật chặt, bản thân mình thì nhận lấy phần lớn uy lực của thiên lôi.
Toàn thân đau đớn, Lăng Phi Dương kinh ngạc phát hiện, đạo thiên lôi này còn đáng sợ hơn chín đạo thiên lôi hắn phải thừa thụ hợp lại, nhưng cho dù có phải thay Gia Cát Minh Nguyệt chống đỡ đến đạo thiên lôi cuối cùng, vẫn khá hơn so với nàng bây giờ. Lăng Phi Dương thần sắc ngưng trọng, giơ Phá Sát kiếm lên lần nữa.
Tuy rằng là Thánh cấp kiếm sĩ, nhưng đối mặt với thiên lôi như thế này, Lăng Phi Dương còn cảm thấy vô lực hơn so với lúc trước là cao thủ cấp Linh hồn đối mặt thiên lôi tôi thể.
“ Phi Dương, sao ngươi lại ở đây?” Gia Cát Minh Nguyệt cố hết sức hỏi.
“ Đừng nói gì cả.” Lăng Phi Dương nhìn người trong ngực, tâm xiết chặt. Không bảo vệ được nàng, không bảo vệ tốt nàng, mình không thể bảo vệ tốt nàng, để nàng bị thương tổn như vậy. Tim Lăng Phi Dương như đao cắt, vừa đau đớn, vừa tự trách mình. ( :’( )
Thiên lôi tiếp tục đánh xuống, sau khi ngăn cản chín đạo thiên lôi, toàn thân Lăng Phi Dương đã rướm máu, nhưng trong lòng trầm xuống, vì hắn cảm nhận được, mình đã đến cực hạn rồi. Hắn cũng đã sớm nhận ra thiên lôi hôm nay không giống bình thường. Lúc chạy tới, nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt thê thảm như vậy, cũng biết nàng đã trải qua thiên lôi. Hắn hiểu rõ, thiên lôi lần này không giống với chín đạo thiên lôi lần trước của hắn. Thiên lôi Minh Nguyệt chịu lần này kinh khủng hơn nhiều, hơn nữa, đã đánh xuống nhiều như vậy mà vẫn chưa thấy có dấu hiệu ngừng lại.
“ Xin lỗi, Minh Nguyệt…” Nghe tiếng sấm sét ầm vang trên bầu trời, lại cúi đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, Lăng Phi Dương khẽ thở dài, giọng nói tràn đầy áy náy và hổ thẹn. Nếu như còn khí lực, cho dù chỉ là một chút, hắn cũng sẽ đứng lên, không chút do dự, thay Gia Cát Minh Nguyệt ngăn cản tất cả nguy hiểm, thế nhưng bây giờ, khí lực trong cơ thể hắn như bị hút hết, ngay cả sức cầm Phá Sát kiếm lên cũng không có.
“ Ngươi mau đi đi …” Gia Cát Minh Nguyệt cố hết sức quát khẽ một tiếng. Nhưng Lăng Phi Dương lại ôm chặt nàng, không chịu rời đi. Thật là ngốc … Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nhắm mắt, Phi Dương, ngươi thật là ngốc, ngươi làm thế này, ta biết lấy gì đền đáp ngươi đây?
U lam điện quang lần nữa dội xuống. Gia Cát Minh Nguyệt bi ai cảm thán, mình chết lại còn kéo theo cả Phi Dương.
Thế nhưng, sau một khắc, vẫn không thấy thiên lôi trí mạng rơi xuống trên người bọn họ.
“ Ta không cho phép, sao nàng có thể chết?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh như băng bỗng vang lên bên tai Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương.
Thanh âm này! Là Quân Khuynh Diệu! Ngữ khí vẫn bá đạo như vậy. Gia Cát Minh Nguyệt chợt mở mắt.
Là ảo giác sao? Không, không phải! Người đang đứng chặn thiên lôi trước mặt bọn họ chính là Quân Khuynh Diệu. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Khuynh Diệu xuất hiện vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng có, trên người hắn, kim quang nở rộ, màu vàng kia giống như ánh mặt trời lúc chiều tà chiếu rọi trên sa mạc. ( Đúng là trong mắt người tình hóa Tây Thi.)
Thiên lôi đánh vào người hắn tạo nên những gợn sóng màu vàng, thân thể hắn chợt run rẩy, khuôn mặt tuấn mỹ lộ rõ vẻ ẩn nhẫn, chân mày nhíu chặt, nhưng hai mắt lại sáng rực, dường như từ trong đó cũng bắn ra vô số kim quang.
Từng đạo thiên lôi giáng xuống người hắn, kim quang bao phủ toàn thân giống như thủy tinh bị đánh nát, bắn ra thiên tinh vạn điểm kim sắc, thân thể hắn run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn giống như trường thương thẳng tắp, che chắn trước người Gia Cát Minh Nguyệt, ngửa mặt lên trời, không hề sợ hãi.
“ Quân Khuynh Diệu …” Gia Cát Minh Nguyệt yếu ớt kêu một tiếng, lòng nàng đã thắt chặt từ lâu. Đầu tiên là Phi Dương, bây giờ là Quân Khuynh Diệu, đều liều lĩnh ngăn cản thiên lôi cho nàng. Nàng không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc trong lòng nàng lúc này. Dường như, mọi ngôn từ đều là vô nghĩa.
Hai mươi chín đạo thiên lôi, một đạo tiếp một đạo, cứ như vậy bổ xuống người Quân Khuynh Diệu. Lăng Phi Dương kinh ngạc nhìn một màn này, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin. Quân Khuynh Diệu này rốt cuộc là người như thế nào? Thiên lôi kinh khủng như thế mà hắn lại có thể chống đỡ nhiều như vậy. Hắn chịu chín đạo đã sức cùng lực kiệt mà Quân Khuynh Diệu chịu hai mươi chín đạo vẫn còn sống. Thực lực của hắn rốt cuộc là cường hãn đến mức nào?
Tất cả cao thủ ở kinh thành cũng không kiềm chế được nữa, rối rít chạy qua bên này.
Rốt cuộc là người nào tấn thăng mà lại kéo theo nhiều thiên lôi đáng sợ như vậy. Thực lực của người này cường hãn đến mức nào, mà khiến lão thiên phải khảo nghiệm hà khắc như vậy?
Khóe miệng Quân Khuynh Diệu đã rỉ ra một vết máu, cuối cùng rên một tiếng, nửa quỳ trên mặt đất.
Tổng cộng bốn mươi tám đạo thiên lôi, thế nhưng, đây vẫn chưa phải là kết thúc!
Trên bầu trời, tiếng nổ vẫn không ngừng vang lên.
Một đạo u lam điện quang lấp lóe, như Thương Long ngạo du cửu thiên, như một vị vương giả cao cao tại thượng đang địa sát mặt đất, vừa ngang tàng, vừa cuồng phóng. Trong tiếng rống to cuồng nộ, con Thương Long mang theo uy phong tối cao của cửu thiên, lao nhanh về phía Gia Cát Minh Nguyệt.
Đây là thiên lôi mạnh nhất. Với thực lực của bọn họ bây giờ, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được đạo thiên lôi này.
Thiên lôi mạnh nhất từ giữa trời cao bổ xuống, toàn bộ thiên địa cũng bị chấn động mãnh liệt, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt ngửa đầu nhìn lên, sinh hay tử được quyết định bởi một khắc cuối cùng này.
Bỗng nhiên, một đạo nhân ảnh lăng không xuất hiện, cưỡi gió mà đi, trực tiếp đón nhận đạo thiên lôi kia. “Ầm”, u lam điện quang bắn ra tứ phía, đem người nọ bao phủ hoàn toàn, người nọ sừng sững đứng thẳng trước mặt bọn họ, ngăn trở hoàn toàn đạo thiên lôi này.
Trời đất khôi phục lại sự tĩnh lặng, ánh mặt trời lại chiếu rọi khắp nơi, bốn phía xung quanh tràn trề sức sống.
Tác giả :
Vô Ý Bảo Bảo