Triền Miên
Chương 8: Ta thích nàng, nàng là của ta
….- Ăn đi!
Trong sơn động, hắn không ngừng đưa thức ăn cho nàng. Đôi mắt sưng đỏ, Khiết Trinh đã khóc rất nhiều:
– Lại khóc nữa à? Đừng khóc nữa…
Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng…
– Ông tránh ra đi, ông là ma quỷ. Ma quỷ mà!
Khiết Trinh không còn sợ hắn nữa. Hay là nỗi ê chề, tủi nhục đã làm nàng quên đi nỗi sợ, chỉ còn lại uất ức trong lòng. Khiết Trinh đánh mạnh vào người hắn, dù càng đánh càng thấy tay đau buốt. Hắn chụp lấy tay nàng, nhẹ nhàng:
– Ở đây có nhiều thú dữ lắm! Nếu ta bỏ đi chúng sẽ đến tìm nàng, ăn thịt cũa nàng, sợ không?
Hắn kéo lấy Khiết Trinh, mặc sự giãy dụa cứ ôm chặt nàng vào lòng. Con người bé nhỏ này, từ hôm đó, khi tên kia viết văn tự bán vợ, hắn tìm mọi cách để dỗ dành nàng, nhưng mỗi lúc một mình nàng lại khóc, ăn uống cũng ít hơn…
Không lẽ vì còn thương nhớ kẻ kia?
– Ta đi…
– Ông đi đâu? – Lời hăm dọa của hắn quả nhiên có tác dụng, Khiết Trinh níu lấy người hắn, lo lắng hỏi ngay:
– Ta đi giết cái tên họ Trịnh kia…
– Sao lại giết người ta? – Khiết Trinh hoảng sợ hơn, níu chặt tay áo hắn – Ông hứa giúp người ta rồi mà!
– Ta đã giúp hắn rồi. Ta khai thông trí não cho hắn, từ nay hắn sẽ hiểu biết hơn người, chẳng bao lâu không sợ gì không đậu chức trạng nguyên. Với bản lĩnh nịnh hót và luồn lách của hắn, hắn sẽ nhanh chóng đạt được vị trí mình mong muốn.
– Nhưng sao lại muốn giết người ta?
– Ngươi nhớ tới hắn! Vì hắn mà ngươi khóc!
Khiết Trinh hiểu ra. Người đàn ông này như một đứa trẻ, nhưng có nhiều chuyện lại rất thuần thục. Nhất là khả năng nhìn thấy và nắm chặt lòng con người.
– Tôi không có nhớ đến người đó. Tôi chỉ không biết mình đã làm gì mà hai người, hai người xem tôi như một món hàng. Tôi không phải là một món hàng.
Đau lắm chứ!… Nàng chỉ là một cô gái bình thường. Mong muốn của nàng rất bình dị, chỉ muốn làm vợ hiền, sống an phận. Trịnh công tử, được quan chức cũng không sao, thư sinh nghèo túng cũng không sao. Khiết Trinh đâu mơ ước gì ngôi vị phu nhân quyền thế đó. Thế mà… nàng chỉ đáng làm một món hàngcho hắn ta mang bán, đổi lấy danh vọng và địa vị. Còn người này nữa, hắn cũng chỉ xem nàng như một trò chơi… Một dòng lệ rơi xuống má, cứ rơi mà không dừng được. Khiết Trinh cảm thấy rất tủi thân:
Lòng hắn không hề thoải mái… Thậm chí lại thấy đau:
– Đừng khóc! Ta chỉ mua ngươi từ hắn thôi…. Ta hứa sẽ không bán ngươi cho ai. Ta sẽ bảo vệ ngươi mà!
Con người…Đàn ông và phụ nữ. Làm sao mới khiến một kẻ khác loài, khác giới của mình vui vẻ hơn chút nữa. Nàng khóc, hắn khổ sở. Nàng đau lòng vì kẻ khác, hắn thấy khó chịu, đau lòng. Phải làm sao để nàng vui trở lại? Làm sao?
Hắn sực nhớ…Có llần hắn thấy một đôi nam nữ kéo vào hang ân ân ái ái. Cô gái có vẻ rất thoải mái, người đàn ông thì rất sung sướng. Hắn cũng thấy lũ thú thân mật như thế, nhưng chúng không có cảm giác đó! Hình như chỉ có con người, chỉ có con người mới thấy thoải mái và thấy vui khi làm chuyện đó mà thôi.
Nàng là nữ…Và nàng cũng là một con người.
Khiết Trinh giật mình khi hắn không chỉ ôm lấy nàng, còn vùi mặt vào ngực nàng nữa:
– Buông tôi ra… Ông… ông làm gì vậy?
– Ta muốn thử… xem… nam nữ hoan ái có làm ngươi dễ chịu hơn không?
Hắn có khả năng bắt chước rất nhanh những gì mình trông thấy.
Hắn lập lại hành động ngày nào đó của tên đàn ông trong động. Mặt Khiết Trinh nhanh chóng nhuộm hồng. Nàng bấn loạn khi tay hắn đặt lên ngực, kéo y phục của mình ra.
– Không… Buông tôi ra… Buông…
Cảm giác lâng lâng tê dại…Thì ra không chỉ con người thoải mái, thích thú khi làm chuyện đó. Hắn cũng nhận ra, khi rướn người đi vào trong Khiết Trinh, sự tuyệt vời lại làm hắn quên đi phần nào sự sảng khoái của giấc ngủ đem tới. Hắn càng lúc càng say mê, đắm đuối. Tay biến thành gọng kềm giữ chặt Khiết Trinh xuống đất, thỏa mãn chiếm đoạt nàng.
– Buông ra… Đừng mà… Đừng…
Khiết Trinh hoàn toàn không đủ sức kháng cự. Hắn đã chiếm được nàng, hưởng thụ trong đê mê. Mặc Khiết Trinh gào khóc, van xin, và cuối cùng xuôi tay trong tuyệt vọng.
Nàng có tội tình gì chứ? Cái gã đàn ông đó lại có thể mua nàng, sau đó còn tàn nhẫn cưỡng bức nàng. Khiết Trinh không hận hắn, chỉ không biết mình đã gây ra tội lỗi gì và làm sao mới thoát ra được? Nàng phải làm gì để tránh khỏi cảm giác bẽ bàng, đau đớn này đây?
– Ta thích ngươi lắm… ngươi là của ta… Của ta…
Hắn hài lòng tuyên bố quyền sỡ hữu, nhìn nàng mệt nhoài, lịm đi trong lòng hắn. Sơn động lặng ngắt, mặt trăng mới hiện lên cũng xấu hổ, vội giấu mình vào những đám mấy.
Hắn rất thích Khiết Trinh. Vì thích nàng nên dù nàng liên tục làm hắn không vui, hắn cũng bỏ qua tất cả. Nhưng càng lúc nàng càng quá đáng. Liên tục bỏ trốn, dù lần nào cũng không thể thoát được hắn, luôn thấy hắn đứng trước mặt mình.
Khiết Trinh càng lúc càng hoảng loạn. Nàng quỳ thụp xuống, nước mắt như mưa:
– Van ông buông tha tôi đi… Tôi…
Nàng không thể chấp nhận cuộc sống được dùng như một món hàng của hắn. Nàng không nợ gì hắn. Không thể để hắn biến mình thành thứ đồ chơi đùa nghịch. Dù là gái thanh lâu thì người ta vẫn có liêm sỉ, huống gì nàng, dù sao cũng là khuê nữ nhà lành.
– Tại sao cứ muốn trốn khỏi ta? Tại sao vậy chứ?
Hắn không giỏi che giấu và cũng chẳng muốn che giấu cảm xúc. Hắn không thích nàng xem mình như kẻ đáng sợ. Không cần phải trốn chạy hắn, lần nào thấy hắn cũng như là thấy ma quỷ, vội vã bỏ chạy rất nhanh!
– Tôi van ông, ông có năng lực siêu phàm. Ông muốn ai cũng được. Tôi đã thê thảm lắm rồi! Tôi không muốn, không muốn là món đồ cho ông đùa giỡn…Tha cho tôi đi mà! Cho tôi về nhà đi mà!
Dù hắn có cho nàng vàng bạc châu báu, thậm chí nếu nàng thích, hắn sẽ cho nàng làm hoàng hậu tôn quý, Khiết Trinh cũng chỉ muốn rời khỏi hắn. Lần đầu tiên trong bao năm tồn tại, hắn cáu gắt quát lên:
– Nàng muốn gì? Muốn gì thì mới chịu ở lại với ta?
Ánh mắt hắn bỗng tha thiết. Hắn “người lớn” hẳn, không còn những câu hỏi ngô nghê của kẻ không quan tâm, không biết đến sự đời.
– Ông…
– Tại sao chạy trốn ta? Về với cái tên đó sao? Hắn sẽ làm quan, hắn không thích nàng đâu.
– Tôi không về đó – Nàng không còn chịu đựng được, uất ức – Nhưng tôi không phải là công cụ cho ông phát tiết. Tôi không phải là đồ dùng của ông! Tôi là người!
Nàng lại khóc… Hắn càng đau lòng, càng cuống quýt khi nàng khóc, vội dỗ dành:
– Được rồi… Không khóc nữa. Ta mua nàng về vì ta thích nàng! Thật sự ta rất thích nàng.
Nhìn lại, nàng biết mình không thanh tú diễm lệ, đôi tay nhỏ nhắn hằn những vết chai của những tháng ngày quay tơ canh cửi. Một ngày nào đó, hắn thích nữ tử khác, sẽ lại bỏ rơi nàng.
– Ông….một ngày nào đó, có một cô nương khác đẹp hơn tôi, hát hay hơn tôi, mùi hương trên người quyến rũ hơn tôi, ông sẽ bỏ rơi tôi.Ông muốn ai cũng được, hà tất phải vì tôi mà dây dưa mãi. Tha cho tôi đi!
Hắn không cho nàng đi vì thân thể của nàng vẫn còn quyến rũ. Rồi một mai khác, có một thân thể mới đẹp đẽ hơn, tươi mát hơn, hắn sẽ vứt bỏ nàng không thương tiếc. Khiết Trinh như con chim sợ ná, không muốn một lần nữa bị bỏ rơi.
Hắn chẵng biết nàng nghĩ gì. Nhưng bao nhiêu năm rồi, tuy thời gian thức của mình không dài lắm nhưng cộng lại cũng hơn cả đời người. Có nhiều cô nương thơm hơn nàng, song chẳng có ai làm hắn thoải mái như nàng cả, không làm hắn cảm thấy khi nàng khóc là mình rầu rĩ, là mình lại thấy đau đau:
– Ta chỉ thích nàng thôi! Nữ nhân của ta chỉ có một, đó là nàng…. Dù có cô gái nào thơm hơn nàng thì ta vẫn chỉ thích mùi hương trên người nàng. Không ai bắt chước được…Không có ai.
Hắn không phải không biết Khiết Trinh như con chim sợ ná. Nàng sợ bị bỏ rơi, bị phản bội. Nhưng hắn biết, mình sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng.
– Không có đâu. Ta không bao giờ bỏ nàng đâu!
Mấy ngày nay hắn đã không cần bắt chước con người, vẫn có thể hôn môi nàng, âu yếm nàng. Khiết Trinh vô lực trong lòng hắn. Nước mắt không còn nữa. Nàng thất thân với người ta, xấu tốt gì cũng đã là người của người ta. Hắn cổ quái, lại không giống người nhưng lấy gà theo gà, lấy chó thì theo chó. Tay buông thõng, nàng để hắn bế mình lên. vô thức ôm cổ hắn.Từ nay nàng sẽ là người của hắn hoàn toàn.
….Cũng trong sơn động, Khiết Trinh ngồi chải tóc trên giường đá. Hắn loay hoay dưới cái gì đó trong góc khuất, bất chợt hỏi Khiết Trinh:
– Nàng có thích quần áo mới không?
– Thiếp…… – Bây giờ nàng mới nhớ tới mình, chỉ có bộ y phục hỷ, mà mấy hôm nay mỗi lần yêu đương, hắn đều tiện tay kéo kéo, làm rách không ít. Nhà thiếp còn quần áo, chàng… chàng về nhà lấy giùm thiếp có được không? Mang vài cây dâu con cho thiếp trồng nữa.
– Không cần đâu. Hôm nay ta ra suối lấy nước cho nàng, thấy có nhiều người lắm. Bọn chúng có y phục đẹp nhưng đều đã chết cả rồi. Lấy về rồi đâu ai phiền nữa. Cũng không cần phải trả tiền.
Có ngươì chết. Nàng sợ hãi rùng mình. Thật lòng nàng rất sợ người chết. Nếu quả thật có nhiều người chết bên suối, nàng làm sao còn dám ra múc nước suối về dùng? Còn việc tắm giặt nữa. Mấy hôm trước nàng vất vả lắm mới dụ hắn ra suối cho mình tắm gội. Cuối cùng tuy phải dùng đến hạ sách, lấy thân thể làm mồi nhử, để hắn thỏa thích một phen trong nước song Khiết Trinh đã có thể chải và bới tóc cho tướng công mà không phải ngại ngần đám bụi bẩn trên thân thể hắn….Nhìn kỹ thì tướng công không khác đại nhân là mấy. Nhất định khi có dịp phải hỏi dò xem hai người họ có quan hệ thế nào?
-Sao? Không lấy à? Áo đẹp lắm.
-Thiếp không mặc đâu- Khiết Trinh không nhận ra, mình càng lúc càng rỏ ra nũng nịu như một con mèo khi ở cạnh hắn-Chàng về lấy đồ cho thiếp đi.
Khiết Trinh đã nói vậy hắn cũng không miễn cưỡng. Nàng thích mặc đồ của chính mình, hắn sẽ về lấy lại đồ đạc của nàng.
– Ta sẽ về lấy đồ cho nàng. Nàng đi theo ta không?
Khiết Trinh nghĩ tới những người trong làng. Đã xuất giá với Trịnh Lương Tài, bây giờ đột ngột đi chung với một người khác, nàng sợ những tiếng xầm xì.
– Chàng đi đi! Thiếp đợi…
– Không bỏ trốn nữa chứ?
Đã quyết tâm lấy gà theo gà, lấy chó theo chó rồi. Hơn nữa ngoài tính cuồng bạo, chuyên quyền, không quan tâm tới phản kháng của nàng ra, hắn đối xử với Khiết Trinh như một bát nước đầy.
– Không! Thiếp không trốn đâu, chàng đi đi!
Nhìn vào ánh mắt nàng, hắn có vẻ yên tâm. Lưu luyến một chút nữa rồi hắn mới bước đi.
Hắn đi rồi, nàng quan sát bên trong hang động. Từ đây đó là nhà của Khiết Trinh.
Nhiều tảng đá chồng lên nhau. Một số tảng đá khá to, được hắn mang đủ thứ êm ái nhất trải lên, là nơi nàng nằm ngủ. Hắn cũng đã theo hướng dẫn của nàng, làm cho Khiết Trinh một khung cửi. Giờ chỉ cần có sợi là dệt được. Khiết Trinh quay quay khung cửi, đầu chợt hiện ra một số thắc mắc…
Phủ đài đại nhân trông rất giống hắn. Là anh em chăng? Nhưng nàng nghe gọi, hình như không phải là đại ca? Hắn là gì?
Hình như có tiếng động ngoài cửa động. Không lẽ hắn trở về đến vậy sao?
– Chàng…
Khiết Trinh hoảng hốt khi trước mắt mình là một đám người. Một gã mặc y phục đạo sĩ, tay cầm theo một vật gì rất lạ.
Thấy nàng, gã đạo sĩ vẫy tay cho đám người đi theo:
– Nó… nó là yêu quái…… Bắt nó đi!
Trong sơn động, hắn không ngừng đưa thức ăn cho nàng. Đôi mắt sưng đỏ, Khiết Trinh đã khóc rất nhiều:
– Lại khóc nữa à? Đừng khóc nữa…
Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng…
– Ông tránh ra đi, ông là ma quỷ. Ma quỷ mà!
Khiết Trinh không còn sợ hắn nữa. Hay là nỗi ê chề, tủi nhục đã làm nàng quên đi nỗi sợ, chỉ còn lại uất ức trong lòng. Khiết Trinh đánh mạnh vào người hắn, dù càng đánh càng thấy tay đau buốt. Hắn chụp lấy tay nàng, nhẹ nhàng:
– Ở đây có nhiều thú dữ lắm! Nếu ta bỏ đi chúng sẽ đến tìm nàng, ăn thịt cũa nàng, sợ không?
Hắn kéo lấy Khiết Trinh, mặc sự giãy dụa cứ ôm chặt nàng vào lòng. Con người bé nhỏ này, từ hôm đó, khi tên kia viết văn tự bán vợ, hắn tìm mọi cách để dỗ dành nàng, nhưng mỗi lúc một mình nàng lại khóc, ăn uống cũng ít hơn…
Không lẽ vì còn thương nhớ kẻ kia?
– Ta đi…
– Ông đi đâu? – Lời hăm dọa của hắn quả nhiên có tác dụng, Khiết Trinh níu lấy người hắn, lo lắng hỏi ngay:
– Ta đi giết cái tên họ Trịnh kia…
– Sao lại giết người ta? – Khiết Trinh hoảng sợ hơn, níu chặt tay áo hắn – Ông hứa giúp người ta rồi mà!
– Ta đã giúp hắn rồi. Ta khai thông trí não cho hắn, từ nay hắn sẽ hiểu biết hơn người, chẳng bao lâu không sợ gì không đậu chức trạng nguyên. Với bản lĩnh nịnh hót và luồn lách của hắn, hắn sẽ nhanh chóng đạt được vị trí mình mong muốn.
– Nhưng sao lại muốn giết người ta?
– Ngươi nhớ tới hắn! Vì hắn mà ngươi khóc!
Khiết Trinh hiểu ra. Người đàn ông này như một đứa trẻ, nhưng có nhiều chuyện lại rất thuần thục. Nhất là khả năng nhìn thấy và nắm chặt lòng con người.
– Tôi không có nhớ đến người đó. Tôi chỉ không biết mình đã làm gì mà hai người, hai người xem tôi như một món hàng. Tôi không phải là một món hàng.
Đau lắm chứ!… Nàng chỉ là một cô gái bình thường. Mong muốn của nàng rất bình dị, chỉ muốn làm vợ hiền, sống an phận. Trịnh công tử, được quan chức cũng không sao, thư sinh nghèo túng cũng không sao. Khiết Trinh đâu mơ ước gì ngôi vị phu nhân quyền thế đó. Thế mà… nàng chỉ đáng làm một món hàngcho hắn ta mang bán, đổi lấy danh vọng và địa vị. Còn người này nữa, hắn cũng chỉ xem nàng như một trò chơi… Một dòng lệ rơi xuống má, cứ rơi mà không dừng được. Khiết Trinh cảm thấy rất tủi thân:
Lòng hắn không hề thoải mái… Thậm chí lại thấy đau:
– Đừng khóc! Ta chỉ mua ngươi từ hắn thôi…. Ta hứa sẽ không bán ngươi cho ai. Ta sẽ bảo vệ ngươi mà!
Con người…Đàn ông và phụ nữ. Làm sao mới khiến một kẻ khác loài, khác giới của mình vui vẻ hơn chút nữa. Nàng khóc, hắn khổ sở. Nàng đau lòng vì kẻ khác, hắn thấy khó chịu, đau lòng. Phải làm sao để nàng vui trở lại? Làm sao?
Hắn sực nhớ…Có llần hắn thấy một đôi nam nữ kéo vào hang ân ân ái ái. Cô gái có vẻ rất thoải mái, người đàn ông thì rất sung sướng. Hắn cũng thấy lũ thú thân mật như thế, nhưng chúng không có cảm giác đó! Hình như chỉ có con người, chỉ có con người mới thấy thoải mái và thấy vui khi làm chuyện đó mà thôi.
Nàng là nữ…Và nàng cũng là một con người.
Khiết Trinh giật mình khi hắn không chỉ ôm lấy nàng, còn vùi mặt vào ngực nàng nữa:
– Buông tôi ra… Ông… ông làm gì vậy?
– Ta muốn thử… xem… nam nữ hoan ái có làm ngươi dễ chịu hơn không?
Hắn có khả năng bắt chước rất nhanh những gì mình trông thấy.
Hắn lập lại hành động ngày nào đó của tên đàn ông trong động. Mặt Khiết Trinh nhanh chóng nhuộm hồng. Nàng bấn loạn khi tay hắn đặt lên ngực, kéo y phục của mình ra.
– Không… Buông tôi ra… Buông…
Cảm giác lâng lâng tê dại…Thì ra không chỉ con người thoải mái, thích thú khi làm chuyện đó. Hắn cũng nhận ra, khi rướn người đi vào trong Khiết Trinh, sự tuyệt vời lại làm hắn quên đi phần nào sự sảng khoái của giấc ngủ đem tới. Hắn càng lúc càng say mê, đắm đuối. Tay biến thành gọng kềm giữ chặt Khiết Trinh xuống đất, thỏa mãn chiếm đoạt nàng.
– Buông ra… Đừng mà… Đừng…
Khiết Trinh hoàn toàn không đủ sức kháng cự. Hắn đã chiếm được nàng, hưởng thụ trong đê mê. Mặc Khiết Trinh gào khóc, van xin, và cuối cùng xuôi tay trong tuyệt vọng.
Nàng có tội tình gì chứ? Cái gã đàn ông đó lại có thể mua nàng, sau đó còn tàn nhẫn cưỡng bức nàng. Khiết Trinh không hận hắn, chỉ không biết mình đã gây ra tội lỗi gì và làm sao mới thoát ra được? Nàng phải làm gì để tránh khỏi cảm giác bẽ bàng, đau đớn này đây?
– Ta thích ngươi lắm… ngươi là của ta… Của ta…
Hắn hài lòng tuyên bố quyền sỡ hữu, nhìn nàng mệt nhoài, lịm đi trong lòng hắn. Sơn động lặng ngắt, mặt trăng mới hiện lên cũng xấu hổ, vội giấu mình vào những đám mấy.
Hắn rất thích Khiết Trinh. Vì thích nàng nên dù nàng liên tục làm hắn không vui, hắn cũng bỏ qua tất cả. Nhưng càng lúc nàng càng quá đáng. Liên tục bỏ trốn, dù lần nào cũng không thể thoát được hắn, luôn thấy hắn đứng trước mặt mình.
Khiết Trinh càng lúc càng hoảng loạn. Nàng quỳ thụp xuống, nước mắt như mưa:
– Van ông buông tha tôi đi… Tôi…
Nàng không thể chấp nhận cuộc sống được dùng như một món hàng của hắn. Nàng không nợ gì hắn. Không thể để hắn biến mình thành thứ đồ chơi đùa nghịch. Dù là gái thanh lâu thì người ta vẫn có liêm sỉ, huống gì nàng, dù sao cũng là khuê nữ nhà lành.
– Tại sao cứ muốn trốn khỏi ta? Tại sao vậy chứ?
Hắn không giỏi che giấu và cũng chẳng muốn che giấu cảm xúc. Hắn không thích nàng xem mình như kẻ đáng sợ. Không cần phải trốn chạy hắn, lần nào thấy hắn cũng như là thấy ma quỷ, vội vã bỏ chạy rất nhanh!
– Tôi van ông, ông có năng lực siêu phàm. Ông muốn ai cũng được. Tôi đã thê thảm lắm rồi! Tôi không muốn, không muốn là món đồ cho ông đùa giỡn…Tha cho tôi đi mà! Cho tôi về nhà đi mà!
Dù hắn có cho nàng vàng bạc châu báu, thậm chí nếu nàng thích, hắn sẽ cho nàng làm hoàng hậu tôn quý, Khiết Trinh cũng chỉ muốn rời khỏi hắn. Lần đầu tiên trong bao năm tồn tại, hắn cáu gắt quát lên:
– Nàng muốn gì? Muốn gì thì mới chịu ở lại với ta?
Ánh mắt hắn bỗng tha thiết. Hắn “người lớn” hẳn, không còn những câu hỏi ngô nghê của kẻ không quan tâm, không biết đến sự đời.
– Ông…
– Tại sao chạy trốn ta? Về với cái tên đó sao? Hắn sẽ làm quan, hắn không thích nàng đâu.
– Tôi không về đó – Nàng không còn chịu đựng được, uất ức – Nhưng tôi không phải là công cụ cho ông phát tiết. Tôi không phải là đồ dùng của ông! Tôi là người!
Nàng lại khóc… Hắn càng đau lòng, càng cuống quýt khi nàng khóc, vội dỗ dành:
– Được rồi… Không khóc nữa. Ta mua nàng về vì ta thích nàng! Thật sự ta rất thích nàng.
Nhìn lại, nàng biết mình không thanh tú diễm lệ, đôi tay nhỏ nhắn hằn những vết chai của những tháng ngày quay tơ canh cửi. Một ngày nào đó, hắn thích nữ tử khác, sẽ lại bỏ rơi nàng.
– Ông….một ngày nào đó, có một cô nương khác đẹp hơn tôi, hát hay hơn tôi, mùi hương trên người quyến rũ hơn tôi, ông sẽ bỏ rơi tôi.Ông muốn ai cũng được, hà tất phải vì tôi mà dây dưa mãi. Tha cho tôi đi!
Hắn không cho nàng đi vì thân thể của nàng vẫn còn quyến rũ. Rồi một mai khác, có một thân thể mới đẹp đẽ hơn, tươi mát hơn, hắn sẽ vứt bỏ nàng không thương tiếc. Khiết Trinh như con chim sợ ná, không muốn một lần nữa bị bỏ rơi.
Hắn chẵng biết nàng nghĩ gì. Nhưng bao nhiêu năm rồi, tuy thời gian thức của mình không dài lắm nhưng cộng lại cũng hơn cả đời người. Có nhiều cô nương thơm hơn nàng, song chẳng có ai làm hắn thoải mái như nàng cả, không làm hắn cảm thấy khi nàng khóc là mình rầu rĩ, là mình lại thấy đau đau:
– Ta chỉ thích nàng thôi! Nữ nhân của ta chỉ có một, đó là nàng…. Dù có cô gái nào thơm hơn nàng thì ta vẫn chỉ thích mùi hương trên người nàng. Không ai bắt chước được…Không có ai.
Hắn không phải không biết Khiết Trinh như con chim sợ ná. Nàng sợ bị bỏ rơi, bị phản bội. Nhưng hắn biết, mình sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng.
– Không có đâu. Ta không bao giờ bỏ nàng đâu!
Mấy ngày nay hắn đã không cần bắt chước con người, vẫn có thể hôn môi nàng, âu yếm nàng. Khiết Trinh vô lực trong lòng hắn. Nước mắt không còn nữa. Nàng thất thân với người ta, xấu tốt gì cũng đã là người của người ta. Hắn cổ quái, lại không giống người nhưng lấy gà theo gà, lấy chó thì theo chó. Tay buông thõng, nàng để hắn bế mình lên. vô thức ôm cổ hắn.Từ nay nàng sẽ là người của hắn hoàn toàn.
….Cũng trong sơn động, Khiết Trinh ngồi chải tóc trên giường đá. Hắn loay hoay dưới cái gì đó trong góc khuất, bất chợt hỏi Khiết Trinh:
– Nàng có thích quần áo mới không?
– Thiếp…… – Bây giờ nàng mới nhớ tới mình, chỉ có bộ y phục hỷ, mà mấy hôm nay mỗi lần yêu đương, hắn đều tiện tay kéo kéo, làm rách không ít. Nhà thiếp còn quần áo, chàng… chàng về nhà lấy giùm thiếp có được không? Mang vài cây dâu con cho thiếp trồng nữa.
– Không cần đâu. Hôm nay ta ra suối lấy nước cho nàng, thấy có nhiều người lắm. Bọn chúng có y phục đẹp nhưng đều đã chết cả rồi. Lấy về rồi đâu ai phiền nữa. Cũng không cần phải trả tiền.
Có ngươì chết. Nàng sợ hãi rùng mình. Thật lòng nàng rất sợ người chết. Nếu quả thật có nhiều người chết bên suối, nàng làm sao còn dám ra múc nước suối về dùng? Còn việc tắm giặt nữa. Mấy hôm trước nàng vất vả lắm mới dụ hắn ra suối cho mình tắm gội. Cuối cùng tuy phải dùng đến hạ sách, lấy thân thể làm mồi nhử, để hắn thỏa thích một phen trong nước song Khiết Trinh đã có thể chải và bới tóc cho tướng công mà không phải ngại ngần đám bụi bẩn trên thân thể hắn….Nhìn kỹ thì tướng công không khác đại nhân là mấy. Nhất định khi có dịp phải hỏi dò xem hai người họ có quan hệ thế nào?
-Sao? Không lấy à? Áo đẹp lắm.
-Thiếp không mặc đâu- Khiết Trinh không nhận ra, mình càng lúc càng rỏ ra nũng nịu như một con mèo khi ở cạnh hắn-Chàng về lấy đồ cho thiếp đi.
Khiết Trinh đã nói vậy hắn cũng không miễn cưỡng. Nàng thích mặc đồ của chính mình, hắn sẽ về lấy lại đồ đạc của nàng.
– Ta sẽ về lấy đồ cho nàng. Nàng đi theo ta không?
Khiết Trinh nghĩ tới những người trong làng. Đã xuất giá với Trịnh Lương Tài, bây giờ đột ngột đi chung với một người khác, nàng sợ những tiếng xầm xì.
– Chàng đi đi! Thiếp đợi…
– Không bỏ trốn nữa chứ?
Đã quyết tâm lấy gà theo gà, lấy chó theo chó rồi. Hơn nữa ngoài tính cuồng bạo, chuyên quyền, không quan tâm tới phản kháng của nàng ra, hắn đối xử với Khiết Trinh như một bát nước đầy.
– Không! Thiếp không trốn đâu, chàng đi đi!
Nhìn vào ánh mắt nàng, hắn có vẻ yên tâm. Lưu luyến một chút nữa rồi hắn mới bước đi.
Hắn đi rồi, nàng quan sát bên trong hang động. Từ đây đó là nhà của Khiết Trinh.
Nhiều tảng đá chồng lên nhau. Một số tảng đá khá to, được hắn mang đủ thứ êm ái nhất trải lên, là nơi nàng nằm ngủ. Hắn cũng đã theo hướng dẫn của nàng, làm cho Khiết Trinh một khung cửi. Giờ chỉ cần có sợi là dệt được. Khiết Trinh quay quay khung cửi, đầu chợt hiện ra một số thắc mắc…
Phủ đài đại nhân trông rất giống hắn. Là anh em chăng? Nhưng nàng nghe gọi, hình như không phải là đại ca? Hắn là gì?
Hình như có tiếng động ngoài cửa động. Không lẽ hắn trở về đến vậy sao?
– Chàng…
Khiết Trinh hoảng hốt khi trước mắt mình là một đám người. Một gã mặc y phục đạo sĩ, tay cầm theo một vật gì rất lạ.
Thấy nàng, gã đạo sĩ vẫy tay cho đám người đi theo:
– Nó… nó là yêu quái…… Bắt nó đi!
Tác giả :
Ngưng Văn