Triền Miên
Chương 21: Tình bạn – Tình thân
Hạ Vũ về nhà thì gặp Vương Lăng – con trai ông Vương – đang lúi húi dưới bếp:
– Bác Vương đâu rồi Tiểu Lăng?
– Ba em ra ngoài mua nguyên liệu rồi ạ! – Vương Lăng cười – Anh Hạ Vũ chiều nay có lộc ăn rồi. Mẹ bảo hôm nay nghỉ bán sẽ làm món sủi cảo.
– Ừ!
Hạ Vũ vốn không quan tâm đến thức ăn. Thậm chí có vài lần anh còn bị nôn ra bởi không thích nghi được chúng. Nhưng những buổi họp mặt gia đình thế này, không thể không ăn.
Bữa cơm gia đình tụ họp đủ người. Ông Vương vui vẻ:
– Ăn đi hai đứa. Ăn nhiều vào!
Ông gắp cho Hạ Vũ một miếng gà, Vương Lăng một miếng gà. Bà Vương hạnh phúc nhìn chồng con ăn ngon miệng. Hạnh phúc đôi khi đơn giản vậy thôi.
– Tiểu Vũ à! Con và Tiểu Đình định khi nào thì thành hôn?
– Dạ, có lẽ cũng sắp rồi! Khi ba cô ấy hoàn toàn bình phục, chúng con sẽ kết hôn.
– Thế cũng được. Thật lòng con và chúng ta quen biết chưa lâu nhưng bác đã xem con như con cháu trong gia đình. Có vợ rồi càng phải tu chí làm ăn, ráng lo cho vợ con.
– Dạ!
– Ăn đi ông, để cháu nó thoải mái mà.
Hạ Vũ đã có ý định. Sau khi kết hôn, có lẽ anh sẽ mua một ngôi nhà nhỏ, để cả nhà Đình Nhi và ông Vương cùng chung sống với mình.
Hạ Vũ thích cảm giác ấm áp của những người thực sự quan tâm đến nhau, lo lắng vì nhau….Gia đình, hạnh phúc chỉ có khi bên ta là những người thân!
Trong lúc đó, lòng Vương Lăng lại như đang dâng trào một cơn sóng. Nhìn ba mẹ, anh chợt thở dài.
– Có tâm sự à?
Sau bữa cơm, ông bà Vương đã lui vào trong, Vương Lăng cùng Hạ Vũ dọn bàn. Nghe câu hỏi của anh, cậu ta gượng gạo:
– Không ạ!
– Đừng giấu anh! Mấy ngày nay em luôn không được vui. Có chuyện gì?
Có những lúc dồn nén quá, người ta sẽ phải nói hết mọi tâm sự trong lòng:
– Em yêu một cô gái…
– Ừ!
– Cô ấy rất giàu có. Gia đình cô ấy muốn em cùng cô ấy đi du học.
– Ừ!
– Nhưng gia đình cô ấy lại không muốn làm thông gia với một gia đình bán mì. Họ bảo với em, một người bạn của họ sẽ nhận em làm con nuôi. Em sẽ đổi họ. Sau này kết hôn sẽ dễ dàng hơn.
– Anh vốn không quan trọng tên họ. Nhưng anh nghĩ ý họ là em không nhận ba mẹ em nữa. Em sẽ là một con người mới, cao quý hơn, có đúng không?
– Dạ!
– Em định thế nào?
– Em yêu cô ấy… Rất yêu!….
– Ba mẹ em cũng rất thương em.
– Cô ấy bảo với em, chỉ cần một thời gian thôi. Sau này em có sự nghiệp, sẽ không cần che giấu nữa.
– Bao lâu mới có được sự nghiệp? 5 năm,10 năm hay cả đời?….. Nếu em không có được sự nghiệp, không lẽ suốt thời gian đó, ba mẹ em không có quyền có một người con sao?
Vương Lăng im lặng. Hạ Vũ cũng im lặng. Anh không có người thân. Chủ nhân, tạo ra anh, song gắn bó chỉ có vậy. Người có quan tâm khác của người, Hạ Vũ vốn là một thực thể không tồn tại trong lòng người. Cuộc sống bất tử tẻ nhạt và vô vị, Hạ Vũ lẫn chủ nhân đều đang đi tìm mục đích sống, để thời gian trôi qua không vô ích lẫn buồn chán,cô đơn…
Bác Vương cũng như lão sư là những người quan tâm tới Hạ Vũ, thật lòng!
Anh không mang lợi ích gì cho họ. Cuộc sống của họ vốn không cần những kẻ như thế. Nhưng bàn tay ấy vẫn trao cho Hạ Vũ hơi ấm. Lão sư, là một gói tay nải và lời dặn dò ân cần. Bác Vương, là một tô mì bốc khói, một mái nhà che nắng che mưa. Họ là một trong những tình thân làm Hạ Vũ thêm quyến luyến thế gian này.
– Anh nghĩ… nếu yêu em cô ấy sẽ hiểu, em có thể sống giả một lúc, không thể sống gian dối suốt đời. Tình thương vay mượn, không bao giờ là vĩnh cửu đâu nhóc ạ!
Để lại Vương Lăng dưới đất, Hạ Vũ lẳng lặng lên phòng. Nhấn số điện thoại, anh muốn nghe giọng của Đình Nhi:
– Anh đây… Tiểu Đình…Anh nhớ em….
….Đặt điện thoại xuống, Đình Nhi hít một hơi dài. Mạn Yên cũng vừa đến. Thấy cô, cô ấy liền nói ngay:
– Mình thực sự không cố ý… Hôm đó Trí Đức…
Đình Nhi nhìn gương mặt tràn ngập hối hận của bạn. Cô cũng từng nghĩ, một mai khi đối diện Mạn Yên thì sẽ phải làm gì? Đó cũng từng là người bạn thân thiết nhất của cô mà. Cô đã rất tin cô ấy, tại sao…
– Mình không biết nữa… Nhưng mình không như ngày xưa được nữa… Mình không quên được ngày hôm đó, mình đã đập cửa, đã mong bạn đến chừng nào… Tại sao lại phải để mình trải qua cảm giác đó chứ Tiểu Yên?
Nhìn nhau… để rồi, ngỡ ngàng, chua chát nhận ra trong mắt nhau, đã không còn là tình cảm vẹn nguyên trong sáng thời trung học, nửa bước không rời.
– Mình nghĩ là bạn yêu Trí Đức. Mình muốn thành toàn cho bạn… Mình không muốn bạn dối lòng mình.
– Bạn cũng biết là mình sợ anh ấy nữa mà. Mình sẽ không ở chung với anh ấy được. Mình không đủ sức chịu đựng hận thù của anh ấy. Bạn hiểu mà…
– Mình…
Mạn Yên im lặng, Đình Nhi đang khóc. Những giọt nước mắt làm đàn ông rung động. Ngoài nước mắt ra cô ta còn có gì nữa chứ? Nước mắt và nước mắt. Thế mà hết Trí Đức lại tới Hạ Vũ đều điên đảo vì cô:
– Bạn có biết mình ghét gì ở bạn nhất không? Tại sao lúc nào cũng vậy chứ? Tại sao cứ mong manh yếu đuối mà bọn đàn ông lại như thể thấy được báu vật? Làm ra vẻ yếu đuối để được họ chở che, bạn làm mình… Mình muốn bạn phải thật đau khổ, phải bị vùi dập… Bạn….
Mạn Yên cuối cùng đã nói lên suy nghĩ của lòng mình. Lòng Đình Nhi đau lắm, tim co thắt, như nghẹn đi:
– Mình cũng không biết phải nói thế nào. Mình chỉ muốn an phận sống bên ba, bên chị Đình Tâm thôi. Nếu bạn cho là mình đóng kịch, bạn không thích cái vẻ giả dối đó của mình thì đừng chơi với mình nữa. Sao vẫn phải làm thân với mình? Làm sao vẫn buộc mình đau đớn mới thôi?
– Vì mình ganh tỵ. Những con người tốt đều yêu bạn, tại sao mình lại không thể chứ?
– Vì những người tốt không thể đặt lên bàn chọn lựa.-Đình Nhi lớn tiếng- Bạn thích người ta, biết người ta là tốt nhưng chỉ cần không đủ điều kiện bạn đặt ra là bạn bỏ qua những người ấy ngay…. Bạn không nghĩ, chỉ cần tốt thôi đã là một tài sản rất đáng quý rồi. Bạn không an phận. Bạn có tham vọng. Và tham vọng của bạn phải dùng thủ đoạn mới đạt được. Bạn cứ như vậy, trọn đời này sẽ không ai yêu mến bạn thật lòng đâu.
Đình Nhi đang nói đến Hạ Vũ. Cơn giận trong lòng Mạn Yên chợt bùng lên:
– Bạn muốn trên tư thế người chiến thắng trêu cợt tôi sao? Hạ Vũ có thể tốt với bạn lúc này nhưng anh ta cũng là đàn ông. Tôi không tin đàn ông sẽ chung thủy mãi. Khi bạn không còn xinh đẹp nữa, khi người ta chán ngấy cái vẻ ngây thơ của bạn, người ta sẽ vứt bạn như vứt một con búp bê bị hỏng thôi.
– Mình… mình chỉ biết hiện giờ anh ấy yêu mình và mình cũng yêu anh ấy! Vậy là đủ lắm rồi. Chuyện tương lai, giữ được hay không có nói trước cũng không giải quyết được gì…. Mình nghĩ chúng ta nói chuyện vậy thôi. Mình phải về!
– Đình Đình… Không lẽ bạn không thể bỏ qua cho mình sao? Mình…
– Mình xin lỗi… Mình không giận bạn nhưng… mình sợ bạn lắm! Một khi đã sợ cũng không còn như ngày xưa nữa. Gượng ép không vui vẻ gì đâu. Mình về!
Đình Nhi không phải là không buồn. Cô rất muốn khóc, nhưng lại không thể khóc được. Một tình bạn, chấm dứt không phải vì phai nhạt tình cảm mà là vì không thể lúc nào cũng đề phòng nhau.
Hạ Vũ đứng đợi cô:
– Anh…
– Ừ. Về thôi em!
Anh đã từng muốn trừng phạt cô ta, buộc cô ta sống những ngày sống không bằng chết. Nhưng khi nhìn Đình Nhi luyến tiếc cái khung ảnh hai cô gái quàng tay nhau, rạng rỡ nụ cười thì lòng lại chùng xuống. Anh biết, khi cô gái đó đau đớn Đình Nhi của anh sẽ không thể vui gì. Trọn cuộc đời cô ta sẽ không được yêu. Nếu cứ để mình vào tăm tối, hạnh phúc sẽ mãi rời khỏi, cô ta chỉ là một cái bóng trong quãng đời ngắn ngủi của con người. Đó có lẽ sẽ là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất mà tạo hóa có thể nghĩ ra. Cứ vậy đi!
– Mình đi thử áo cưới em nhé! Tiệm áo cưới có gọi điện cho anh rồi.
– Dạ…
Hạnh phúc đâu tự có, phải không?
– Bác Vương đâu rồi Tiểu Lăng?
– Ba em ra ngoài mua nguyên liệu rồi ạ! – Vương Lăng cười – Anh Hạ Vũ chiều nay có lộc ăn rồi. Mẹ bảo hôm nay nghỉ bán sẽ làm món sủi cảo.
– Ừ!
Hạ Vũ vốn không quan tâm đến thức ăn. Thậm chí có vài lần anh còn bị nôn ra bởi không thích nghi được chúng. Nhưng những buổi họp mặt gia đình thế này, không thể không ăn.
Bữa cơm gia đình tụ họp đủ người. Ông Vương vui vẻ:
– Ăn đi hai đứa. Ăn nhiều vào!
Ông gắp cho Hạ Vũ một miếng gà, Vương Lăng một miếng gà. Bà Vương hạnh phúc nhìn chồng con ăn ngon miệng. Hạnh phúc đôi khi đơn giản vậy thôi.
– Tiểu Vũ à! Con và Tiểu Đình định khi nào thì thành hôn?
– Dạ, có lẽ cũng sắp rồi! Khi ba cô ấy hoàn toàn bình phục, chúng con sẽ kết hôn.
– Thế cũng được. Thật lòng con và chúng ta quen biết chưa lâu nhưng bác đã xem con như con cháu trong gia đình. Có vợ rồi càng phải tu chí làm ăn, ráng lo cho vợ con.
– Dạ!
– Ăn đi ông, để cháu nó thoải mái mà.
Hạ Vũ đã có ý định. Sau khi kết hôn, có lẽ anh sẽ mua một ngôi nhà nhỏ, để cả nhà Đình Nhi và ông Vương cùng chung sống với mình.
Hạ Vũ thích cảm giác ấm áp của những người thực sự quan tâm đến nhau, lo lắng vì nhau….Gia đình, hạnh phúc chỉ có khi bên ta là những người thân!
Trong lúc đó, lòng Vương Lăng lại như đang dâng trào một cơn sóng. Nhìn ba mẹ, anh chợt thở dài.
– Có tâm sự à?
Sau bữa cơm, ông bà Vương đã lui vào trong, Vương Lăng cùng Hạ Vũ dọn bàn. Nghe câu hỏi của anh, cậu ta gượng gạo:
– Không ạ!
– Đừng giấu anh! Mấy ngày nay em luôn không được vui. Có chuyện gì?
Có những lúc dồn nén quá, người ta sẽ phải nói hết mọi tâm sự trong lòng:
– Em yêu một cô gái…
– Ừ!
– Cô ấy rất giàu có. Gia đình cô ấy muốn em cùng cô ấy đi du học.
– Ừ!
– Nhưng gia đình cô ấy lại không muốn làm thông gia với một gia đình bán mì. Họ bảo với em, một người bạn của họ sẽ nhận em làm con nuôi. Em sẽ đổi họ. Sau này kết hôn sẽ dễ dàng hơn.
– Anh vốn không quan trọng tên họ. Nhưng anh nghĩ ý họ là em không nhận ba mẹ em nữa. Em sẽ là một con người mới, cao quý hơn, có đúng không?
– Dạ!
– Em định thế nào?
– Em yêu cô ấy… Rất yêu!….
– Ba mẹ em cũng rất thương em.
– Cô ấy bảo với em, chỉ cần một thời gian thôi. Sau này em có sự nghiệp, sẽ không cần che giấu nữa.
– Bao lâu mới có được sự nghiệp? 5 năm,10 năm hay cả đời?….. Nếu em không có được sự nghiệp, không lẽ suốt thời gian đó, ba mẹ em không có quyền có một người con sao?
Vương Lăng im lặng. Hạ Vũ cũng im lặng. Anh không có người thân. Chủ nhân, tạo ra anh, song gắn bó chỉ có vậy. Người có quan tâm khác của người, Hạ Vũ vốn là một thực thể không tồn tại trong lòng người. Cuộc sống bất tử tẻ nhạt và vô vị, Hạ Vũ lẫn chủ nhân đều đang đi tìm mục đích sống, để thời gian trôi qua không vô ích lẫn buồn chán,cô đơn…
Bác Vương cũng như lão sư là những người quan tâm tới Hạ Vũ, thật lòng!
Anh không mang lợi ích gì cho họ. Cuộc sống của họ vốn không cần những kẻ như thế. Nhưng bàn tay ấy vẫn trao cho Hạ Vũ hơi ấm. Lão sư, là một gói tay nải và lời dặn dò ân cần. Bác Vương, là một tô mì bốc khói, một mái nhà che nắng che mưa. Họ là một trong những tình thân làm Hạ Vũ thêm quyến luyến thế gian này.
– Anh nghĩ… nếu yêu em cô ấy sẽ hiểu, em có thể sống giả một lúc, không thể sống gian dối suốt đời. Tình thương vay mượn, không bao giờ là vĩnh cửu đâu nhóc ạ!
Để lại Vương Lăng dưới đất, Hạ Vũ lẳng lặng lên phòng. Nhấn số điện thoại, anh muốn nghe giọng của Đình Nhi:
– Anh đây… Tiểu Đình…Anh nhớ em….
….Đặt điện thoại xuống, Đình Nhi hít một hơi dài. Mạn Yên cũng vừa đến. Thấy cô, cô ấy liền nói ngay:
– Mình thực sự không cố ý… Hôm đó Trí Đức…
Đình Nhi nhìn gương mặt tràn ngập hối hận của bạn. Cô cũng từng nghĩ, một mai khi đối diện Mạn Yên thì sẽ phải làm gì? Đó cũng từng là người bạn thân thiết nhất của cô mà. Cô đã rất tin cô ấy, tại sao…
– Mình không biết nữa… Nhưng mình không như ngày xưa được nữa… Mình không quên được ngày hôm đó, mình đã đập cửa, đã mong bạn đến chừng nào… Tại sao lại phải để mình trải qua cảm giác đó chứ Tiểu Yên?
Nhìn nhau… để rồi, ngỡ ngàng, chua chát nhận ra trong mắt nhau, đã không còn là tình cảm vẹn nguyên trong sáng thời trung học, nửa bước không rời.
– Mình nghĩ là bạn yêu Trí Đức. Mình muốn thành toàn cho bạn… Mình không muốn bạn dối lòng mình.
– Bạn cũng biết là mình sợ anh ấy nữa mà. Mình sẽ không ở chung với anh ấy được. Mình không đủ sức chịu đựng hận thù của anh ấy. Bạn hiểu mà…
– Mình…
Mạn Yên im lặng, Đình Nhi đang khóc. Những giọt nước mắt làm đàn ông rung động. Ngoài nước mắt ra cô ta còn có gì nữa chứ? Nước mắt và nước mắt. Thế mà hết Trí Đức lại tới Hạ Vũ đều điên đảo vì cô:
– Bạn có biết mình ghét gì ở bạn nhất không? Tại sao lúc nào cũng vậy chứ? Tại sao cứ mong manh yếu đuối mà bọn đàn ông lại như thể thấy được báu vật? Làm ra vẻ yếu đuối để được họ chở che, bạn làm mình… Mình muốn bạn phải thật đau khổ, phải bị vùi dập… Bạn….
Mạn Yên cuối cùng đã nói lên suy nghĩ của lòng mình. Lòng Đình Nhi đau lắm, tim co thắt, như nghẹn đi:
– Mình cũng không biết phải nói thế nào. Mình chỉ muốn an phận sống bên ba, bên chị Đình Tâm thôi. Nếu bạn cho là mình đóng kịch, bạn không thích cái vẻ giả dối đó của mình thì đừng chơi với mình nữa. Sao vẫn phải làm thân với mình? Làm sao vẫn buộc mình đau đớn mới thôi?
– Vì mình ganh tỵ. Những con người tốt đều yêu bạn, tại sao mình lại không thể chứ?
– Vì những người tốt không thể đặt lên bàn chọn lựa.-Đình Nhi lớn tiếng- Bạn thích người ta, biết người ta là tốt nhưng chỉ cần không đủ điều kiện bạn đặt ra là bạn bỏ qua những người ấy ngay…. Bạn không nghĩ, chỉ cần tốt thôi đã là một tài sản rất đáng quý rồi. Bạn không an phận. Bạn có tham vọng. Và tham vọng của bạn phải dùng thủ đoạn mới đạt được. Bạn cứ như vậy, trọn đời này sẽ không ai yêu mến bạn thật lòng đâu.
Đình Nhi đang nói đến Hạ Vũ. Cơn giận trong lòng Mạn Yên chợt bùng lên:
– Bạn muốn trên tư thế người chiến thắng trêu cợt tôi sao? Hạ Vũ có thể tốt với bạn lúc này nhưng anh ta cũng là đàn ông. Tôi không tin đàn ông sẽ chung thủy mãi. Khi bạn không còn xinh đẹp nữa, khi người ta chán ngấy cái vẻ ngây thơ của bạn, người ta sẽ vứt bạn như vứt một con búp bê bị hỏng thôi.
– Mình… mình chỉ biết hiện giờ anh ấy yêu mình và mình cũng yêu anh ấy! Vậy là đủ lắm rồi. Chuyện tương lai, giữ được hay không có nói trước cũng không giải quyết được gì…. Mình nghĩ chúng ta nói chuyện vậy thôi. Mình phải về!
– Đình Đình… Không lẽ bạn không thể bỏ qua cho mình sao? Mình…
– Mình xin lỗi… Mình không giận bạn nhưng… mình sợ bạn lắm! Một khi đã sợ cũng không còn như ngày xưa nữa. Gượng ép không vui vẻ gì đâu. Mình về!
Đình Nhi không phải là không buồn. Cô rất muốn khóc, nhưng lại không thể khóc được. Một tình bạn, chấm dứt không phải vì phai nhạt tình cảm mà là vì không thể lúc nào cũng đề phòng nhau.
Hạ Vũ đứng đợi cô:
– Anh…
– Ừ. Về thôi em!
Anh đã từng muốn trừng phạt cô ta, buộc cô ta sống những ngày sống không bằng chết. Nhưng khi nhìn Đình Nhi luyến tiếc cái khung ảnh hai cô gái quàng tay nhau, rạng rỡ nụ cười thì lòng lại chùng xuống. Anh biết, khi cô gái đó đau đớn Đình Nhi của anh sẽ không thể vui gì. Trọn cuộc đời cô ta sẽ không được yêu. Nếu cứ để mình vào tăm tối, hạnh phúc sẽ mãi rời khỏi, cô ta chỉ là một cái bóng trong quãng đời ngắn ngủi của con người. Đó có lẽ sẽ là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất mà tạo hóa có thể nghĩ ra. Cứ vậy đi!
– Mình đi thử áo cưới em nhé! Tiệm áo cưới có gọi điện cho anh rồi.
– Dạ…
Hạnh phúc đâu tự có, phải không?
Tác giả :
Ngưng Văn