Triền Miên
Chương 20: Hạ Vũ cũng thủ đoạn
Như một bóng ma, Hạ Vũ xuất hiện trong phòng.
Trí Đức cũng không vội vàng gì hưởng thụ. Ly nước có bỏ một liều thuốc kích thích cực mạnh. Chỉ giây phút nữa thôi, Đình Nhi sẽ phải quỳ dưới chân anh ta mà van vỉ, van vỉ yêu thương.
Camera cũng đang mở, chuẩn bị quay lại cảnh ân ái loạn cuồng. Âm mưu cực kỳ hoàn hảo, tiếc là Trí Đức đã gặp phải một đối thủ không đến từ thế giới này.
Bàn tay Hạ Vũ phất nhẹ, thân người anh như ảo ảnh tan biến.
Đình Nhi bỗng dưng mở choàng mắt. Cô hét lên:
– Anh….Sao anh lại ở đây? Anh Trí Đức?
Cô nhìn xuống áo mình, vẫn nguyên vẹn tuy có phần xốc xếch:
– Mạn Yên! Mạn Yên ơi!
Sự tỉnh táo của Đình Nhi khiến Trí Đức hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng, ánh mắt đó đanh lại. Anh nhếch môi cười, đằng nào hôm nay cô cũng không thoát khỏi đâu.
– Mạn Yên! Mạn Yên ơi!
Cửa đã chốt ngoài, Đình Nhi đập tay lên cửa, gào thét trong tuyệt vọng.
– Không cần kêu nữa. Không ai đến cứu em đâu.
Trí Đức hung hăng chồm tới. Một cái xô mạnh, Đình Nhi đã ngã nhào trên tấm đệm giường. Cô kinh hoàng khi Trí Đức lạnh lùng cởi những chiếc áo sơ mi, để lộ khuôn ngực khỏe mạnh:
– Á!
Toàn bộ thân hình mảnh mai của Đình Nhi bị tấm thân to lớn đó đè lên. Cô vùng vẫy kịch liệt, cô né tránh những nụ hôn trút xuống người mình. Một phần chiếc áo bị xé toạt, lộ ra phần da thịt nõn nà:
– Không! Không đươc… Không! Cứu tôi với….! Anh Hạ Vũ ơi! Cứu em…
Hạ Vũ! Cái tên được thốt lên khìến Trí Đức sững lại và con tim của bóng hình sương khói kia cũng cất lên những nhịp rộn ràng.
Kèm theo là cảm giác tự trách ùa đến. Anh nhìn lại tay mình, đã nắm chặt tự lúc nào.
– Em… thật là… Đừng trách tôi…
Trí Đức toan cúi xuống. Bỗng dưng có ai đang chạm vào người anh ta. Giật mình, Trí Đức quay lại:
– Rầm!
Một cú đấm, khiến anh ta văng ra xa. Đình Nhi hoảng loạn nắm lấy bàn tay của Hạ Vũ đang đỡ cô lên, gục đầu vào ngực anh, cô khóc như chưa bao giờ được khóc. Trên làn da trắng mịn, những dấu tay vẫn còn hằn lại, cổ của Đình Nhi còn có dấu cắn. Tim Hạ Vũ đau nhói, anh hối hận, so với cái gã đàn ông kia, anh hèn hạ cũng đâu có kém gì.
Xin lỗi em, Đình Nhi!
– Anh tại sao anh vào đây được. – Trí Đức kinh ngạc nhìn cánh cửa vẫn khoá. Ôm lấy tấm thân nhỏ bé, Hạ Vũ vỗ khẽ vào đầu cô.
Lạ lùng thay, chỉ trong phút chốc Đình Nhi đã an ổn khép mắt. Phòng bỗng lặng như tờ.
Hạ Vũ phất nhẹ tay. Chiếc ti vi tinh thể lỏng trên tường bật lên. Trong đó là toàn bộ cảnh Trí Đức toan cưỡng bức Đình Nhi.
– Anh… anh là ai?
Hạ Vũ mỉm cười:
– Cám ơn anh đã tạo cho tôi một cơ hội. Cái đấm lúc nãy không nhẹ…. Tôi xin lỗi nhé! Nhưng anh thông cảm, đàn ông đều có thủ đoạn của mình.
Quan trọng là sau cơ hội đó, người ta làm thế nào để giữ lại cơ hội mới được mở ra. Nét mặt Hạ Vũ vẫn hết sức lạnh lùng.
-Chúc anh mau tìm được một người thích hợp với mình. Đình Nhi còn ngây thơ lắm, cô ấy sẽ không chịu nổi khi phải sống trong thù hận với anh đâu.
Hạ Vũ lại phất tay. Trí Đức ngã xuống giường. Anh đã lấy đi toàn bộ ký ức sau khi mình bước vào phòng.
Thủ đoạn của Trí Đức rất hoàn hảo. Nhưng lại mở ra một cơ hội lớn cho Hạ Vũ.Anh biết Đình Nhi vẫn còn thích hắn. Chuyện lần này sẽ loại hoàn toàn cái tên đó khỏi tâm trí cô. Từ nay, anh sẽ độc chiếm Đình Nhi theo cách của riêng mình.
Hạ Vũ bồng Đình Nhi rời đi. Chủ nhân là bản năng không tính toán, còn Hạ Vũ là có cả tâm cơ…
…..Đình Nhi dần tỉnh… Đập vào mắt cô là ánh mắt lo lắng của Hạ Vũ… Những ký ức rời rạc lần lượt quay về! Những dấu bầm trên cơ thể, nụ hôn của Trí Đức. Cảm giác ghê tởm vẫn còn vẹn nguyên trong trái tim cô.
Cô bật khóc… Hà Vũ dịu dàng ôm Đình Nhi vào lòng, môi đặt lên trán cô nụ hôn nhẹ, trấn an:
– Ngoan… Không có việc gì! Có anh đây…
– Anh… Anh Vũ!
Hạ Vũ hôn lên những giọt nước mắt trong suốt. Vị mặn của nó khiến lòng anh cũng xót xa vô hạn. Yêu quả là đáng sợ! Anh hôn xuống cổ cô, càng đau lòng hơn khi nhìn thấy vết đỏ vẫn còn in trên. Sự ích kỷ, tính toán của Hạ Vũ đã làm cô phải sợ, làm cô đau lòng biết bao nhiêu:
– Anh xin lỗi. Quả thật xin lỗi em!
– Không, không có gì đâu. Anh tới kịp…. Em cảm ơn anh!
Cô không đủ bình tĩnh thắc mắc về sự có mặt kịp thời đó. Hạ Vũ là cứu tinh, là người mang đến cho Đình Nhi cảm giác ấm áp. Hạ Vũ một khi đã quyết, sẽ làm đến cùng. Anh cũng không muốn đè nén bản thân mình nữa:
– Anh yêu em…
Anh ngã người, kéo cô xuống giường. Nhẹ nhàng ve vuốt, để bàn tay mình xóa đi những sợ hãi trong lòng cô:
– Anh Vũ… em… Em!
Cô đưa tay nắm chặt khi Hạ Vũ lần tay trên những chiếc cúc áo. Chiếc váy liền quần là một cơ hội tốt. Hạ Vũ vừa hôn, vừa nhanh chóng trườn lên tấm thân mảnh khảnh, áp sát cô xuống giường.
Lại hôn! Đình Nhi yếu ớt chống lại những âu yếm của anh. Chỉ mới đây thôi Trí Đức nhẫn tâm. . . . Lúc đó cô đã nghĩ, nếu anh ta còn làm càn, cô cũng không tiếc sinh mạng này nữa. Đình Nhi không phải là công cụ phát dục của bất kỳ ai cả . Cô là con người. Trí Đức lấy tư cách gì mà khinh rẻ, chà đạp cô chứ. Cô có lỗi gì với anh đâu?
Cô cũng không muốn mình hổ thẹn với Hạ Vũ. Trong lòng Đình Nhi, sớm đã có chỗ cho anh rồi:
– Đình Nhi!
Anh say mê gọi tên cô, tự bao giờ, trên mặt đất đã la liệt quần áo bị cởi xuống…. Hai người tiếp xúc thật gần. Hạ Vũ hít một hơi thật sâu. Anh biết từ nay mình sẽ gắn bó chặt chẽ với con người, nếu vượt qua giới hạn kia.
Nhưng thân thể cô, làn môi cô ngọt ngào khiến Hạ Vũ càng lúc càng đắm đuối. Anh khẽ mở đôi chân trắng nõn theo bản năng mà khép chặt, luồn vào trong, dấn thân… !
Đình Nhi oằn người vì đau đớn, cái đau của bước ngoặt trở thành một người đàn bà… Mặc cho cái bấu chặt của cô, Hạ Vũ vẫn nhẹ nhàng rồi mãnh liệt di chuyển. Thân thể cô như một tấm mền lớn ấm áp, anh tham lam ôm lấy, tận hưởng tất cả những điều quý giá nhất trên đời mà Đình Nhi gìn giữ bấy lâu nay…
Hoàng hôn vừa xuống. Bóng đêm phủ xuống căn phòng. Trong bóng tối, tiếng thở dốc thỏa mãn của đàn ông rền vang, kéo dài. Hạ Vũ đã là một con người. Một con người đang tham luyến con người. Bất kể sau đó là trầm luân và đau đớn. Sự cách biệt có thể kéo họ càng lúc càng xa.
….Lúc Đình Nhi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Cô nhìn lại mình. Tấm thân bé nhỏ đau như dần, dấu đỏ còn in lại trên vai, trên cổ. Má cô bỗng chốc đỏ bừng bởi cái dấu vết trên giường còn in rõ ràng kia.
– Tiểu Đình!
Giọng nói trầm ấm của Hạ Vũ cất lên. Trên tay anh là bộ quần áo mới.
– Đồ của em hôm qua dơ rồi. Anh có mua cho em bộ đồ này. Thử xem có vừa không?
Thực tế là hàng nút áo trong lúc say mê đã bị Hạ Vũ mạnh tay giật tung đi! Đình Nhi ngượng không biết trốn vào đâu khi anh cứ đăm đắm vào mình:
– Anh… anh đi ra ngoài đi! Em thay đồ…
– Ử! – Yêu thương hôn lên trán cô, Hạ Vũ nhẹ nhàng – Em tắm rửa rồi thay đồ cho thoải mái. Anh chỉnh chế độ nước nóng rồi.
Sự lo lắng, chăm chút khiến Đình Nhi chỉ biết dạ nhỏ trong cổ họng. Cuộc đời con gái cô đã trao không lầm người.
Điện thoại của Đình Nhi từ đêm tới giờ đã có gần 10 cuộc gọi nhỡ. Từ số của Đình Tâm tới số của Mạn Yên!
Mạn Yên!…Hạ Vũ nắm chặt tay hình dung tới cô gái ấy. Cô ta là một con quỷ. Còn đáng sợ hơn cả Trí Đức. Anh không trách Trí Đức. Anh ta cũng là một người đàn ông trong cơn tuyệt vọng nhận ra người mình yêu sắp thuộc về kẻ khác nên vội vàng ra tay cưỡng đoạt. Hạ Vũ không phải cũng sử dụng thủ đoạn, để Đình Nhi nhìn thấy con người tàn nhẫn của anh ta mà quên đi những lưu luyến trong lòng sao?
Nhưng Mạn Yên thì khác. Cô ta chơi thân cùng Đình Nhi đã mấy năm, không ngờ lại có thể vì lòng ganh tỵ mà đối xử với cô ấy như vậy. Chuyện này quyết không thể bỏ qua!
Tay của Hạ Vũ bỗng bật ra những móng vuốt. Anh và chủ nhân, chung một dòng nhựa sống, nhưng cơ thể Hạ Vũ uyển chuyển hơn. Không biết chủ nhân có biết lạnh, có biết nóng? Hạ Vũ vẫn có cảm giác đó. Trong lửa, không thể thiêu cháy, trong nước sức mạnh lại càng tăng đến bội phần. Gần đây Hạ Vũ phát hiện máu anh không có màu đen tuyền như chủ nhân. Nó là màu đỏ, thậm chí Hạ Vũ còn xét nghiệm được nó thuộc dạng máu O. Đúng là…
Hạ Vũ bấm điện thoại gọi lại cho Đình Tâm:
– Alo?
– Là em đây. Chị không cần lo, tối qua Đình Nhi ở với em. Em sẽ đưa cô ấy về nhà ngay ạ!
…..Trong văn phòng giám đốc, Trí Đức ôm lấy đầu. Những ký ức đêm qua, anh chỉ nhớ đến đoạn Hạ Vũ xông vào phòng, mang Đình Nhi đi! Sau đó là những khoảng trắng mờ mịt. Ký ức mông lung.
– Đình Nhi!
Có lẽ sau chuyện này đó đã là kết thúc:
– Thưa Khương tổng… có người muốn gặp ông.
– Tôi không gặp ai cả…
– Người này nói có chuyện rất gấp… Là trợ lý Hạ của Hoàn Vũ…
Là anh ta…
– Cho mời vào!
Đến đây làm gì? Cười nhạo một kẻ thất bại sao?
Môi của Trí Đức vẫn còn đau.
– Chào anh!
– Chào anh!
Hai người đàn ông. Hai thái cực, nhưng lại cùng yêu một con người. Hạ Vũ có dáng vóc khá thư sinh. Gương mặt thanh tú, nụ cười điềm đạm. Giờ đây khuôn mặt đó nhìn Trí Đức giống như đang thách thức, khiến anh ta không nén được bực bội trong lòng.
– Anh muốn nói gì?
– Tôi mong anh đừng nghĩ cách làm phiền Đình Nhi nữa. Cô ấy là một cô gái tốt.
– Anh đến để tuyên bố quyền chiến thắng à? Tôi biết mình đã thua. Nhưng thua một lần không phải là mãi mãi sẽ thua.
Hạ Vũ khẽ cười. Cố chấp, háo thắng, con người kiêu ngạo thường thế mà.
– Tôi không có hứng thú đó. Tôi chỉ muốn nói với Khương tổng. Đình Nhi là của tôi! Và cũng như anh…. Tôi không buông cô ấy ra đâu.
– … … … … … … … … …
– Khương tổng… tôi hiểu cảm giác khi nhận ra mình đang có một kho báu nhưng vì chủ quan, vì tự ái đã bỏ qua nó… Tới lúc người khác nhặt được, tổn thương sẽ rất sâu. Anh tìm mọi cách đoạt lại. Tôi có thể tiếp tục chơi với anh… Nhưng Đình Nhi thì không thể, cô ấy không thể vì cuộc chiến của những người đàn ông mà bị tổn thương. Như vậy là không công bằng.
– Bài học đạo đức này anh rao giảng thuần thục quá! Tôi không muốn nghe, anh Hạ à…Mời anh về cho.
– Khương tổng… Nếu chuyện này còn 1 lần nữa tái diễn, tôi không để yên cho anh đâu.
Gương mặt của Hạ Vũ thoáng trở nên lạnh lùng. Trên tay anh là một đĩa VCD
– Khương tổng, tội danh cưỡng hiếp không thành cũng có thể lập thành án tù. Báo chí lại như hổ đói mồi, anh nghĩ họ có bỏ qua cơ hội này không? Chưa kẻ, Đình Nhi nhìn lại những hình ảnh này sẽ đau đớn thế nào.
Hạ Vũ đặt VCD trên bàn. Anh biết, đối với sói thì mình phải là sói, thậm chí là con sói đầu đàn, tinh ranh và quỷ quyệt hơn.
– Anh Hạ muốn uy hiếp tôi sao?
– Không dám… Tôi chỉ nghĩ cho Khương tổng thôi. Còn cuộc chiến của chúng ta trên thương trường, Hạ Vũ sẽ không ngần ngại mà đón tiếp anh! Chào anh nhé!…Đình Nhi đang đợi tôi ở nhà.
Trí Đức cũng không vội vàng gì hưởng thụ. Ly nước có bỏ một liều thuốc kích thích cực mạnh. Chỉ giây phút nữa thôi, Đình Nhi sẽ phải quỳ dưới chân anh ta mà van vỉ, van vỉ yêu thương.
Camera cũng đang mở, chuẩn bị quay lại cảnh ân ái loạn cuồng. Âm mưu cực kỳ hoàn hảo, tiếc là Trí Đức đã gặp phải một đối thủ không đến từ thế giới này.
Bàn tay Hạ Vũ phất nhẹ, thân người anh như ảo ảnh tan biến.
Đình Nhi bỗng dưng mở choàng mắt. Cô hét lên:
– Anh….Sao anh lại ở đây? Anh Trí Đức?
Cô nhìn xuống áo mình, vẫn nguyên vẹn tuy có phần xốc xếch:
– Mạn Yên! Mạn Yên ơi!
Sự tỉnh táo của Đình Nhi khiến Trí Đức hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng, ánh mắt đó đanh lại. Anh nhếch môi cười, đằng nào hôm nay cô cũng không thoát khỏi đâu.
– Mạn Yên! Mạn Yên ơi!
Cửa đã chốt ngoài, Đình Nhi đập tay lên cửa, gào thét trong tuyệt vọng.
– Không cần kêu nữa. Không ai đến cứu em đâu.
Trí Đức hung hăng chồm tới. Một cái xô mạnh, Đình Nhi đã ngã nhào trên tấm đệm giường. Cô kinh hoàng khi Trí Đức lạnh lùng cởi những chiếc áo sơ mi, để lộ khuôn ngực khỏe mạnh:
– Á!
Toàn bộ thân hình mảnh mai của Đình Nhi bị tấm thân to lớn đó đè lên. Cô vùng vẫy kịch liệt, cô né tránh những nụ hôn trút xuống người mình. Một phần chiếc áo bị xé toạt, lộ ra phần da thịt nõn nà:
– Không! Không đươc… Không! Cứu tôi với….! Anh Hạ Vũ ơi! Cứu em…
Hạ Vũ! Cái tên được thốt lên khìến Trí Đức sững lại và con tim của bóng hình sương khói kia cũng cất lên những nhịp rộn ràng.
Kèm theo là cảm giác tự trách ùa đến. Anh nhìn lại tay mình, đã nắm chặt tự lúc nào.
– Em… thật là… Đừng trách tôi…
Trí Đức toan cúi xuống. Bỗng dưng có ai đang chạm vào người anh ta. Giật mình, Trí Đức quay lại:
– Rầm!
Một cú đấm, khiến anh ta văng ra xa. Đình Nhi hoảng loạn nắm lấy bàn tay của Hạ Vũ đang đỡ cô lên, gục đầu vào ngực anh, cô khóc như chưa bao giờ được khóc. Trên làn da trắng mịn, những dấu tay vẫn còn hằn lại, cổ của Đình Nhi còn có dấu cắn. Tim Hạ Vũ đau nhói, anh hối hận, so với cái gã đàn ông kia, anh hèn hạ cũng đâu có kém gì.
Xin lỗi em, Đình Nhi!
– Anh tại sao anh vào đây được. – Trí Đức kinh ngạc nhìn cánh cửa vẫn khoá. Ôm lấy tấm thân nhỏ bé, Hạ Vũ vỗ khẽ vào đầu cô.
Lạ lùng thay, chỉ trong phút chốc Đình Nhi đã an ổn khép mắt. Phòng bỗng lặng như tờ.
Hạ Vũ phất nhẹ tay. Chiếc ti vi tinh thể lỏng trên tường bật lên. Trong đó là toàn bộ cảnh Trí Đức toan cưỡng bức Đình Nhi.
– Anh… anh là ai?
Hạ Vũ mỉm cười:
– Cám ơn anh đã tạo cho tôi một cơ hội. Cái đấm lúc nãy không nhẹ…. Tôi xin lỗi nhé! Nhưng anh thông cảm, đàn ông đều có thủ đoạn của mình.
Quan trọng là sau cơ hội đó, người ta làm thế nào để giữ lại cơ hội mới được mở ra. Nét mặt Hạ Vũ vẫn hết sức lạnh lùng.
-Chúc anh mau tìm được một người thích hợp với mình. Đình Nhi còn ngây thơ lắm, cô ấy sẽ không chịu nổi khi phải sống trong thù hận với anh đâu.
Hạ Vũ lại phất tay. Trí Đức ngã xuống giường. Anh đã lấy đi toàn bộ ký ức sau khi mình bước vào phòng.
Thủ đoạn của Trí Đức rất hoàn hảo. Nhưng lại mở ra một cơ hội lớn cho Hạ Vũ.Anh biết Đình Nhi vẫn còn thích hắn. Chuyện lần này sẽ loại hoàn toàn cái tên đó khỏi tâm trí cô. Từ nay, anh sẽ độc chiếm Đình Nhi theo cách của riêng mình.
Hạ Vũ bồng Đình Nhi rời đi. Chủ nhân là bản năng không tính toán, còn Hạ Vũ là có cả tâm cơ…
…..Đình Nhi dần tỉnh… Đập vào mắt cô là ánh mắt lo lắng của Hạ Vũ… Những ký ức rời rạc lần lượt quay về! Những dấu bầm trên cơ thể, nụ hôn của Trí Đức. Cảm giác ghê tởm vẫn còn vẹn nguyên trong trái tim cô.
Cô bật khóc… Hà Vũ dịu dàng ôm Đình Nhi vào lòng, môi đặt lên trán cô nụ hôn nhẹ, trấn an:
– Ngoan… Không có việc gì! Có anh đây…
– Anh… Anh Vũ!
Hạ Vũ hôn lên những giọt nước mắt trong suốt. Vị mặn của nó khiến lòng anh cũng xót xa vô hạn. Yêu quả là đáng sợ! Anh hôn xuống cổ cô, càng đau lòng hơn khi nhìn thấy vết đỏ vẫn còn in trên. Sự ích kỷ, tính toán của Hạ Vũ đã làm cô phải sợ, làm cô đau lòng biết bao nhiêu:
– Anh xin lỗi. Quả thật xin lỗi em!
– Không, không có gì đâu. Anh tới kịp…. Em cảm ơn anh!
Cô không đủ bình tĩnh thắc mắc về sự có mặt kịp thời đó. Hạ Vũ là cứu tinh, là người mang đến cho Đình Nhi cảm giác ấm áp. Hạ Vũ một khi đã quyết, sẽ làm đến cùng. Anh cũng không muốn đè nén bản thân mình nữa:
– Anh yêu em…
Anh ngã người, kéo cô xuống giường. Nhẹ nhàng ve vuốt, để bàn tay mình xóa đi những sợ hãi trong lòng cô:
– Anh Vũ… em… Em!
Cô đưa tay nắm chặt khi Hạ Vũ lần tay trên những chiếc cúc áo. Chiếc váy liền quần là một cơ hội tốt. Hạ Vũ vừa hôn, vừa nhanh chóng trườn lên tấm thân mảnh khảnh, áp sát cô xuống giường.
Lại hôn! Đình Nhi yếu ớt chống lại những âu yếm của anh. Chỉ mới đây thôi Trí Đức nhẫn tâm. . . . Lúc đó cô đã nghĩ, nếu anh ta còn làm càn, cô cũng không tiếc sinh mạng này nữa. Đình Nhi không phải là công cụ phát dục của bất kỳ ai cả . Cô là con người. Trí Đức lấy tư cách gì mà khinh rẻ, chà đạp cô chứ. Cô có lỗi gì với anh đâu?
Cô cũng không muốn mình hổ thẹn với Hạ Vũ. Trong lòng Đình Nhi, sớm đã có chỗ cho anh rồi:
– Đình Nhi!
Anh say mê gọi tên cô, tự bao giờ, trên mặt đất đã la liệt quần áo bị cởi xuống…. Hai người tiếp xúc thật gần. Hạ Vũ hít một hơi thật sâu. Anh biết từ nay mình sẽ gắn bó chặt chẽ với con người, nếu vượt qua giới hạn kia.
Nhưng thân thể cô, làn môi cô ngọt ngào khiến Hạ Vũ càng lúc càng đắm đuối. Anh khẽ mở đôi chân trắng nõn theo bản năng mà khép chặt, luồn vào trong, dấn thân… !
Đình Nhi oằn người vì đau đớn, cái đau của bước ngoặt trở thành một người đàn bà… Mặc cho cái bấu chặt của cô, Hạ Vũ vẫn nhẹ nhàng rồi mãnh liệt di chuyển. Thân thể cô như một tấm mền lớn ấm áp, anh tham lam ôm lấy, tận hưởng tất cả những điều quý giá nhất trên đời mà Đình Nhi gìn giữ bấy lâu nay…
Hoàng hôn vừa xuống. Bóng đêm phủ xuống căn phòng. Trong bóng tối, tiếng thở dốc thỏa mãn của đàn ông rền vang, kéo dài. Hạ Vũ đã là một con người. Một con người đang tham luyến con người. Bất kể sau đó là trầm luân và đau đớn. Sự cách biệt có thể kéo họ càng lúc càng xa.
….Lúc Đình Nhi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Cô nhìn lại mình. Tấm thân bé nhỏ đau như dần, dấu đỏ còn in lại trên vai, trên cổ. Má cô bỗng chốc đỏ bừng bởi cái dấu vết trên giường còn in rõ ràng kia.
– Tiểu Đình!
Giọng nói trầm ấm của Hạ Vũ cất lên. Trên tay anh là bộ quần áo mới.
– Đồ của em hôm qua dơ rồi. Anh có mua cho em bộ đồ này. Thử xem có vừa không?
Thực tế là hàng nút áo trong lúc say mê đã bị Hạ Vũ mạnh tay giật tung đi! Đình Nhi ngượng không biết trốn vào đâu khi anh cứ đăm đắm vào mình:
– Anh… anh đi ra ngoài đi! Em thay đồ…
– Ử! – Yêu thương hôn lên trán cô, Hạ Vũ nhẹ nhàng – Em tắm rửa rồi thay đồ cho thoải mái. Anh chỉnh chế độ nước nóng rồi.
Sự lo lắng, chăm chút khiến Đình Nhi chỉ biết dạ nhỏ trong cổ họng. Cuộc đời con gái cô đã trao không lầm người.
Điện thoại của Đình Nhi từ đêm tới giờ đã có gần 10 cuộc gọi nhỡ. Từ số của Đình Tâm tới số của Mạn Yên!
Mạn Yên!…Hạ Vũ nắm chặt tay hình dung tới cô gái ấy. Cô ta là một con quỷ. Còn đáng sợ hơn cả Trí Đức. Anh không trách Trí Đức. Anh ta cũng là một người đàn ông trong cơn tuyệt vọng nhận ra người mình yêu sắp thuộc về kẻ khác nên vội vàng ra tay cưỡng đoạt. Hạ Vũ không phải cũng sử dụng thủ đoạn, để Đình Nhi nhìn thấy con người tàn nhẫn của anh ta mà quên đi những lưu luyến trong lòng sao?
Nhưng Mạn Yên thì khác. Cô ta chơi thân cùng Đình Nhi đã mấy năm, không ngờ lại có thể vì lòng ganh tỵ mà đối xử với cô ấy như vậy. Chuyện này quyết không thể bỏ qua!
Tay của Hạ Vũ bỗng bật ra những móng vuốt. Anh và chủ nhân, chung một dòng nhựa sống, nhưng cơ thể Hạ Vũ uyển chuyển hơn. Không biết chủ nhân có biết lạnh, có biết nóng? Hạ Vũ vẫn có cảm giác đó. Trong lửa, không thể thiêu cháy, trong nước sức mạnh lại càng tăng đến bội phần. Gần đây Hạ Vũ phát hiện máu anh không có màu đen tuyền như chủ nhân. Nó là màu đỏ, thậm chí Hạ Vũ còn xét nghiệm được nó thuộc dạng máu O. Đúng là…
Hạ Vũ bấm điện thoại gọi lại cho Đình Tâm:
– Alo?
– Là em đây. Chị không cần lo, tối qua Đình Nhi ở với em. Em sẽ đưa cô ấy về nhà ngay ạ!
…..Trong văn phòng giám đốc, Trí Đức ôm lấy đầu. Những ký ức đêm qua, anh chỉ nhớ đến đoạn Hạ Vũ xông vào phòng, mang Đình Nhi đi! Sau đó là những khoảng trắng mờ mịt. Ký ức mông lung.
– Đình Nhi!
Có lẽ sau chuyện này đó đã là kết thúc:
– Thưa Khương tổng… có người muốn gặp ông.
– Tôi không gặp ai cả…
– Người này nói có chuyện rất gấp… Là trợ lý Hạ của Hoàn Vũ…
Là anh ta…
– Cho mời vào!
Đến đây làm gì? Cười nhạo một kẻ thất bại sao?
Môi của Trí Đức vẫn còn đau.
– Chào anh!
– Chào anh!
Hai người đàn ông. Hai thái cực, nhưng lại cùng yêu một con người. Hạ Vũ có dáng vóc khá thư sinh. Gương mặt thanh tú, nụ cười điềm đạm. Giờ đây khuôn mặt đó nhìn Trí Đức giống như đang thách thức, khiến anh ta không nén được bực bội trong lòng.
– Anh muốn nói gì?
– Tôi mong anh đừng nghĩ cách làm phiền Đình Nhi nữa. Cô ấy là một cô gái tốt.
– Anh đến để tuyên bố quyền chiến thắng à? Tôi biết mình đã thua. Nhưng thua một lần không phải là mãi mãi sẽ thua.
Hạ Vũ khẽ cười. Cố chấp, háo thắng, con người kiêu ngạo thường thế mà.
– Tôi không có hứng thú đó. Tôi chỉ muốn nói với Khương tổng. Đình Nhi là của tôi! Và cũng như anh…. Tôi không buông cô ấy ra đâu.
– … … … … … … … … …
– Khương tổng… tôi hiểu cảm giác khi nhận ra mình đang có một kho báu nhưng vì chủ quan, vì tự ái đã bỏ qua nó… Tới lúc người khác nhặt được, tổn thương sẽ rất sâu. Anh tìm mọi cách đoạt lại. Tôi có thể tiếp tục chơi với anh… Nhưng Đình Nhi thì không thể, cô ấy không thể vì cuộc chiến của những người đàn ông mà bị tổn thương. Như vậy là không công bằng.
– Bài học đạo đức này anh rao giảng thuần thục quá! Tôi không muốn nghe, anh Hạ à…Mời anh về cho.
– Khương tổng… Nếu chuyện này còn 1 lần nữa tái diễn, tôi không để yên cho anh đâu.
Gương mặt của Hạ Vũ thoáng trở nên lạnh lùng. Trên tay anh là một đĩa VCD
– Khương tổng, tội danh cưỡng hiếp không thành cũng có thể lập thành án tù. Báo chí lại như hổ đói mồi, anh nghĩ họ có bỏ qua cơ hội này không? Chưa kẻ, Đình Nhi nhìn lại những hình ảnh này sẽ đau đớn thế nào.
Hạ Vũ đặt VCD trên bàn. Anh biết, đối với sói thì mình phải là sói, thậm chí là con sói đầu đàn, tinh ranh và quỷ quyệt hơn.
– Anh Hạ muốn uy hiếp tôi sao?
– Không dám… Tôi chỉ nghĩ cho Khương tổng thôi. Còn cuộc chiến của chúng ta trên thương trường, Hạ Vũ sẽ không ngần ngại mà đón tiếp anh! Chào anh nhé!…Đình Nhi đang đợi tôi ở nhà.
Tác giả :
Ngưng Văn