Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
Chương 77 Phong Hàng Lãng, anh đừng lộn xộn
“Ừ.” Phong Hàng Lãng lãnh đạm đáp lại một tiếng, động tác nhanh nhẹn và bình tĩnh xóa tin nhắn trong khoảnh khắc đầu Tuyết Lạc ghé sát vào. Về phần tại sao muốn xóa tin nhắn này, không ai biết được.
Mà Tuyết Lạc chỉ kịp thấy vài chữ “Lãng, mấy ngày nay”, những chữ phía sau căn bản là chưa nhìn kịp đã bị người đàn ông này xóa mắt.
“Xóa làm gì chứ? Chắc là bạn gái của anh rồi, thích gọi anh là “Lãng” sao? Rất thân mật!” Phản ứng đầu tiên của Tuyết Lạc chính là người có thể gọi Phong Hàng Lãng là “Lãng”, chắc chắn phải là một cô gái xinh đẹp. Hơn nữa quan hệ với Phong Hàng Lãng hẳn không phải quan hệ bình thường.
Lại còn bạn gái? Con ngươi Phong Hàng Lãng lạnh dần, xem ra tên Nghiêm Bang quyết tâm muốn cùng anh trai Phong Lập Hân của hắn tiếp tục chơi đùa!
“Thế nào, cô ghen sao?” Phong Hàng Lãng nhếch môi nhàn nhạt: “Nếu cô thích, cô cũng có thể gọi tôi như thế!”
Để cho cô gọi hắn là “Lãng”? Tuyết Lạc thật không mở miệng được. Tiếng “Lãng” này đồng âm với “lang”, gọi thế này cũng quá mờ ám rồi!
Chính là khoảnh khắc trong mắt người phụ nữ này mang vẻ thẹn thùng, đột nhiên Phong Hàng Lãng nghĩ đến, nếu như có một người phụ nữ nằm dưới thân hắn, vui vẻ gọi hắn là “Lãng”, cảnh tượng đó sẽ như thế nào? Hình như, Phong Hàng Lãng có chút nhộn nhạo muốn thử loại kϊƈɦ thích này.
Tuyết Lạc đẹp kiêu ôn nhu điềm đạm mà không chói lòa, vô cùng khiêm tốn, đẹp một cách tinh tế. Nhưng hét lần này tới lần khác lại mang theo vẻ dịu dàng hấp dẫn, làm cho người ta yêu mến.
Có đôi lúc, cô kiên trì dáng vẻ sắc nhọn, càng khiến cho Phong Hàng Lãng có ham muốn đem cô chà đạp! Hắn muốn cô phục tùng, mềm yếu dưới thân hắn cầu xin thương xót. Một cơn khát ập đến khó lý giải, Phong Hàng Lãng kéo mạnh nút thắt cà vạt xuống khỏi cổ.
“Hàng Lãng, đừng đùa nữa, anh nhanh nghĩ cách ra khỏi đây đi. Anh trai anh vẫn chờ chúng ta về nhà đấy!” Hiện tại Tuyết Lạc không muốn cùng Phong Hàng Lãng ở đây khua môi múa mép. Người gửi tin nhắn đến cho hắn có phải bạn gái hắn hay không cũng không có quan hệ nào với cô.
Về việc nổi máu ghen? Tại sao cô lại ăn dấm của em dâu tương lai chứ!
Người phụ nữ này lại không muốn ở cùng một chỗ với anh sao? Cô nóng lòng muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, thoát khỏi hắn?
Nghe Tuyết Lạc nói như vậy, Phong Hàng Lãng càng tỏ vẻ lười biếng. Hắn trở lại ghế salon nằm xuống, chọn một tư thế thoải mái, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Người đàn ông này vậy mà còn đi ngủ? Bị mắc kẹt chỗ này, hắn lại có thể cảm thấy thoải mái như vậy? Cô không nhìn ra hắn có dấu hiệu nào muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, hoàn toàn là bộ dáng “đã tới nơi an toàn” rồi!
Tuyết Lạc hoàn toàn hết cách với người đàn ông này! Nếu hắn không nghĩ cách, vậy tự cô nghĩ. Tuyết Lạc muốn hét lên lần nữa để thu hút sự chú ý của bọn bắt cóc, nhưng lại sợ con chó ngao Tây Tạng hung dữ kia. Điều này có thể sẽ làʍ ȶìиɦ hình thêm rối loạn.
Tuyết Lạc thử lắc lắc thanh lưới sắt nhưng chúng không hề nhúc nhích. Cái ống sắt nhỏ hơn cánh tay cô một chút, căn bản cũng không phải là thứ mà một cô gái nhỏ bé như cô có thể lay chuyển được. Tuyết Lạc lại đi một vòng quanh bốn góc nhà, một lần nữa cô trở về căn phòng bên trong.
Bên trong phòng, ngoài chiếc giường lớn ấm áp, còn có một phòng tắm. Vật dụng thiết yếu hàng ngày cũng đầy đủ, hơn nữa đều là hàng cao cấp. Lúc này, Tuyết Lạc phát hiện một lỗ thông gió để duy trì không khí trong phòng luôn thông thoáng, chỉ là nó có thêm một lớp lưới chống trộm dày bằng ngón tay.
Tuyết Lạc đứng trêи giường nhảy máy cái rồi nhận ra cô không thể với tới lưới chống trộm ở lỗ thông gió đó.
Đột nhiên, Tuyết Lạc nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng vang khác thường, giống như tiếng phụ nữ khóc lóc cầu xin tha thứ… Chẳng lẽ những người này còn bắt người phụ nữ khác nhốt vào đây?
Tuyết Lạc vội vàng đi ra khỏi phòng, nhanh chóng chạy ra phòng ngoài.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn… khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Lạc lập tức đỏ rần. Thì ra lúc nãy không có cô gái nào khóc lóc cầu xin tha thứ, mà là trêи màn hình tỉ vi trước ghế salon đang phát một bộ phim kϊƈɦ tình. Tiếng kêu không dứt của nữ diễn viên da trắng lan ra khắp phòng, từ phòng ngoài tới phòng trong.
“AI” Tuyết Lạc kinh sợ kêu một tiếng, hai tay bịt mắt mình.
Đừng nói cắm trẻ em, loại kϊƈɦ thích Âu Mỹ này ngay cả người châu Á trưởng thành xem cũng không hề thích hợp. Mạnh bạo như thé, giống như dùng cả tính mạng để biểu diễn.
Đây, đây là phim do Phong Hàng Lãng phát ra sao? Tuyết Lạc cực kỳ hoảng sợ nhìn về phía salon Phong Hàng Lãng đang nằm, vừa vặn lúc Phong Hàng Lãng nhìn sang, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, âm thanh kϊƈɦ tình của bộ phim vang lên, Tuyết Lạc càng thêm xấu hổ, máu như muốn bắn ra ngoài.
Một người thì chỉ xấu hỗ một nửa, nhưng hai người thì quá xấu hỗ rồi. Huống hồ còn là một nam một nữ!
“Anh… anh bật cái này làm gì? Nhanh tắt đi… tắt đi!” Bộ dạng Tuyết Lạc giống như bị nhuộm đỏ cả mặt, vô cùng xinh đẹp.
Nhất định là do Bạch Mặc không có tính người kia! Cho nên phát ra cái này để kϊƈɦ thích Phong Hàng Lãng hắn? Muốn hắn nhìn để khơi lên hỏa ɖu͙ƈ sao?
Chọn cũng không chọn cái dè dặt một chút, loại khẩu vị nặng như vậy, tư thế khoa trương, tiếng thét chói tai thủng màng nhĩ thế này có thể làm người ta sợ không chứ?
Phong Hàng Lãng nhảy dậy khỏi ghế salon, đi về phía Tuyết Lạc tìm kiếm điều khiển.
Tuyết Lạc ngắn ra, hoảng hốt lui về phía sau. “Phong… Phong Hàng Lãng, anh… anh muốn làm gì?”
Người đàn ông đột nhiên lại gần, Tuyết Lạc theo bản năng sợ hãi. Trêи tivi chiếu cảnh người phụ nữ làm cho người ta đỏ mặt tía tai, Tuyết Lạc không muốn liên tưởng đến phương diện kia cũng không được. Người đàn ông này không phải nhìn phim thấy kϊƈɦ thích, liền phát ɖu͙ƈ chứ?
Tuyết Lạc lui dần về sau, đột nhiên lưng chạm tới tivi, không còn đường lui nữa. Cứ như vậy, các tư thế và tiếng hét của người phụ nữ cùng với tiếng thở của người đàn ông phát ra ngày càng rõ ràng… Tuyết Lạc quẫn đến nỗi không biết nên đi nơi nào.
“Phong Hàng Lãng, anh… anh bình tĩnh một chút đi… ngàn vạn lần đừng lộn xôn…” Tuyết Lạc muôn phần hoảng sợ.
Theo dõi diễn biến trong phòng, nhìn thấy Phong Hàng Lãng đi về phía Tuyết Lạc, Bạch Mặc hưng phấn đến độ nhảy cẵng lên từ ghế salon. “Anh Bang, thế nào, đồ này tôi chuẩn bị rất tốt đó chứ? Anh xem, Phong Hàng Lãng muốn kiềm cũng không được! Ha ha ha hai”
Thì ra bộ phim tình yêu kϊƈɦ thích này thật sự do Bạch Mặc sai người điều khiển phát ra trêи màn hình. Phong Lập Hân không phải muốn cho em trai yêu quý của hắn và em dâu vui vẻ tạo ra một đứa bé sao? Bộ phim này, không thể nghỉ ngờ chính là chất xúc tác hữu hiệu!
“…” Bộ lông mày rậm của Nghiêm Bang nhíu lại. Hắn vẫn cảm thấy phương thức này của Bạch Mặc không đáng tin cậy.
Nhưng hắn lại chẳng thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
Đây dường như là di nguyện của Phong Lập Hân trước khi chết, Nghiêm Bang rất muốn chính mình giúp Phong Lập Hân hoàn thành nguyện vọng.
Có lẽ suy nghĩ của Phong Lập Hân rất đúng, sau khi Phong Lập Hân chết đi, Phong Hàng Lãng nhất định sẽ đắm chìm trong hận thù không thoát ra được, đúng là cần một thứ tình cảm ruột thịt gắn bó để xoa dịu sự mất mát người anh trai Phong Lập Hân này.
Mà Tuyết Lạc chỉ kịp thấy vài chữ “Lãng, mấy ngày nay”, những chữ phía sau căn bản là chưa nhìn kịp đã bị người đàn ông này xóa mắt.
“Xóa làm gì chứ? Chắc là bạn gái của anh rồi, thích gọi anh là “Lãng” sao? Rất thân mật!” Phản ứng đầu tiên của Tuyết Lạc chính là người có thể gọi Phong Hàng Lãng là “Lãng”, chắc chắn phải là một cô gái xinh đẹp. Hơn nữa quan hệ với Phong Hàng Lãng hẳn không phải quan hệ bình thường.
Lại còn bạn gái? Con ngươi Phong Hàng Lãng lạnh dần, xem ra tên Nghiêm Bang quyết tâm muốn cùng anh trai Phong Lập Hân của hắn tiếp tục chơi đùa!
“Thế nào, cô ghen sao?” Phong Hàng Lãng nhếch môi nhàn nhạt: “Nếu cô thích, cô cũng có thể gọi tôi như thế!”
Để cho cô gọi hắn là “Lãng”? Tuyết Lạc thật không mở miệng được. Tiếng “Lãng” này đồng âm với “lang”, gọi thế này cũng quá mờ ám rồi!
Chính là khoảnh khắc trong mắt người phụ nữ này mang vẻ thẹn thùng, đột nhiên Phong Hàng Lãng nghĩ đến, nếu như có một người phụ nữ nằm dưới thân hắn, vui vẻ gọi hắn là “Lãng”, cảnh tượng đó sẽ như thế nào? Hình như, Phong Hàng Lãng có chút nhộn nhạo muốn thử loại kϊƈɦ thích này.
Tuyết Lạc đẹp kiêu ôn nhu điềm đạm mà không chói lòa, vô cùng khiêm tốn, đẹp một cách tinh tế. Nhưng hét lần này tới lần khác lại mang theo vẻ dịu dàng hấp dẫn, làm cho người ta yêu mến.
Có đôi lúc, cô kiên trì dáng vẻ sắc nhọn, càng khiến cho Phong Hàng Lãng có ham muốn đem cô chà đạp! Hắn muốn cô phục tùng, mềm yếu dưới thân hắn cầu xin thương xót. Một cơn khát ập đến khó lý giải, Phong Hàng Lãng kéo mạnh nút thắt cà vạt xuống khỏi cổ.
“Hàng Lãng, đừng đùa nữa, anh nhanh nghĩ cách ra khỏi đây đi. Anh trai anh vẫn chờ chúng ta về nhà đấy!” Hiện tại Tuyết Lạc không muốn cùng Phong Hàng Lãng ở đây khua môi múa mép. Người gửi tin nhắn đến cho hắn có phải bạn gái hắn hay không cũng không có quan hệ nào với cô.
Về việc nổi máu ghen? Tại sao cô lại ăn dấm của em dâu tương lai chứ!
Người phụ nữ này lại không muốn ở cùng một chỗ với anh sao? Cô nóng lòng muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, thoát khỏi hắn?
Nghe Tuyết Lạc nói như vậy, Phong Hàng Lãng càng tỏ vẻ lười biếng. Hắn trở lại ghế salon nằm xuống, chọn một tư thế thoải mái, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Người đàn ông này vậy mà còn đi ngủ? Bị mắc kẹt chỗ này, hắn lại có thể cảm thấy thoải mái như vậy? Cô không nhìn ra hắn có dấu hiệu nào muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, hoàn toàn là bộ dáng “đã tới nơi an toàn” rồi!
Tuyết Lạc hoàn toàn hết cách với người đàn ông này! Nếu hắn không nghĩ cách, vậy tự cô nghĩ. Tuyết Lạc muốn hét lên lần nữa để thu hút sự chú ý của bọn bắt cóc, nhưng lại sợ con chó ngao Tây Tạng hung dữ kia. Điều này có thể sẽ làʍ ȶìиɦ hình thêm rối loạn.
Tuyết Lạc thử lắc lắc thanh lưới sắt nhưng chúng không hề nhúc nhích. Cái ống sắt nhỏ hơn cánh tay cô một chút, căn bản cũng không phải là thứ mà một cô gái nhỏ bé như cô có thể lay chuyển được. Tuyết Lạc lại đi một vòng quanh bốn góc nhà, một lần nữa cô trở về căn phòng bên trong.
Bên trong phòng, ngoài chiếc giường lớn ấm áp, còn có một phòng tắm. Vật dụng thiết yếu hàng ngày cũng đầy đủ, hơn nữa đều là hàng cao cấp. Lúc này, Tuyết Lạc phát hiện một lỗ thông gió để duy trì không khí trong phòng luôn thông thoáng, chỉ là nó có thêm một lớp lưới chống trộm dày bằng ngón tay.
Tuyết Lạc đứng trêи giường nhảy máy cái rồi nhận ra cô không thể với tới lưới chống trộm ở lỗ thông gió đó.
Đột nhiên, Tuyết Lạc nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng vang khác thường, giống như tiếng phụ nữ khóc lóc cầu xin tha thứ… Chẳng lẽ những người này còn bắt người phụ nữ khác nhốt vào đây?
Tuyết Lạc vội vàng đi ra khỏi phòng, nhanh chóng chạy ra phòng ngoài.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn… khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Lạc lập tức đỏ rần. Thì ra lúc nãy không có cô gái nào khóc lóc cầu xin tha thứ, mà là trêи màn hình tỉ vi trước ghế salon đang phát một bộ phim kϊƈɦ tình. Tiếng kêu không dứt của nữ diễn viên da trắng lan ra khắp phòng, từ phòng ngoài tới phòng trong.
“AI” Tuyết Lạc kinh sợ kêu một tiếng, hai tay bịt mắt mình.
Đừng nói cắm trẻ em, loại kϊƈɦ thích Âu Mỹ này ngay cả người châu Á trưởng thành xem cũng không hề thích hợp. Mạnh bạo như thé, giống như dùng cả tính mạng để biểu diễn.
Đây, đây là phim do Phong Hàng Lãng phát ra sao? Tuyết Lạc cực kỳ hoảng sợ nhìn về phía salon Phong Hàng Lãng đang nằm, vừa vặn lúc Phong Hàng Lãng nhìn sang, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, âm thanh kϊƈɦ tình của bộ phim vang lên, Tuyết Lạc càng thêm xấu hổ, máu như muốn bắn ra ngoài.
Một người thì chỉ xấu hỗ một nửa, nhưng hai người thì quá xấu hỗ rồi. Huống hồ còn là một nam một nữ!
“Anh… anh bật cái này làm gì? Nhanh tắt đi… tắt đi!” Bộ dạng Tuyết Lạc giống như bị nhuộm đỏ cả mặt, vô cùng xinh đẹp.
Nhất định là do Bạch Mặc không có tính người kia! Cho nên phát ra cái này để kϊƈɦ thích Phong Hàng Lãng hắn? Muốn hắn nhìn để khơi lên hỏa ɖu͙ƈ sao?
Chọn cũng không chọn cái dè dặt một chút, loại khẩu vị nặng như vậy, tư thế khoa trương, tiếng thét chói tai thủng màng nhĩ thế này có thể làm người ta sợ không chứ?
Phong Hàng Lãng nhảy dậy khỏi ghế salon, đi về phía Tuyết Lạc tìm kiếm điều khiển.
Tuyết Lạc ngắn ra, hoảng hốt lui về phía sau. “Phong… Phong Hàng Lãng, anh… anh muốn làm gì?”
Người đàn ông đột nhiên lại gần, Tuyết Lạc theo bản năng sợ hãi. Trêи tivi chiếu cảnh người phụ nữ làm cho người ta đỏ mặt tía tai, Tuyết Lạc không muốn liên tưởng đến phương diện kia cũng không được. Người đàn ông này không phải nhìn phim thấy kϊƈɦ thích, liền phát ɖu͙ƈ chứ?
Tuyết Lạc lui dần về sau, đột nhiên lưng chạm tới tivi, không còn đường lui nữa. Cứ như vậy, các tư thế và tiếng hét của người phụ nữ cùng với tiếng thở của người đàn ông phát ra ngày càng rõ ràng… Tuyết Lạc quẫn đến nỗi không biết nên đi nơi nào.
“Phong Hàng Lãng, anh… anh bình tĩnh một chút đi… ngàn vạn lần đừng lộn xôn…” Tuyết Lạc muôn phần hoảng sợ.
Theo dõi diễn biến trong phòng, nhìn thấy Phong Hàng Lãng đi về phía Tuyết Lạc, Bạch Mặc hưng phấn đến độ nhảy cẵng lên từ ghế salon. “Anh Bang, thế nào, đồ này tôi chuẩn bị rất tốt đó chứ? Anh xem, Phong Hàng Lãng muốn kiềm cũng không được! Ha ha ha hai”
Thì ra bộ phim tình yêu kϊƈɦ thích này thật sự do Bạch Mặc sai người điều khiển phát ra trêи màn hình. Phong Lập Hân không phải muốn cho em trai yêu quý của hắn và em dâu vui vẻ tạo ra một đứa bé sao? Bộ phim này, không thể nghỉ ngờ chính là chất xúc tác hữu hiệu!
“…” Bộ lông mày rậm của Nghiêm Bang nhíu lại. Hắn vẫn cảm thấy phương thức này của Bạch Mặc không đáng tin cậy.
Nhưng hắn lại chẳng thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
Đây dường như là di nguyện của Phong Lập Hân trước khi chết, Nghiêm Bang rất muốn chính mình giúp Phong Lập Hân hoàn thành nguyện vọng.
Có lẽ suy nghĩ của Phong Lập Hân rất đúng, sau khi Phong Lập Hân chết đi, Phong Hàng Lãng nhất định sẽ đắm chìm trong hận thù không thoát ra được, đúng là cần một thứ tình cảm ruột thịt gắn bó để xoa dịu sự mất mát người anh trai Phong Lập Hân này.
Tác giả :
Phong Hăng Lăng