Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
Chương 41: Bóp như vậy có đau không
“…” Nếu không phải tối nay còn có chuyện, hắn có lẽ sẽ ở lại trêu chọc cô thêm một chút, thật sự rất thú Vị.
Bởi vì xem văn kiện đến khuya, khi Tuyết Lạc tỉnh giác, đã là chín giờ hơn.
Chuông báo thức điện thoại đáng chết kia, sao lại không kêu? Tuyết Lạc lăn một vòng vọt vào nhà vệ sinh, nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong xuôi. Chỉ đơn giản là buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ một chút nữa.
Tuyết Lạc trẻ trung xinh đẹp, toàn thân tràn đầy tinh thần chiến đấu và sức sống mạnh mẽ. Khiến cho người nhìn cũng cảm thấy thoải mái, trái tim ấm áp như có nắng xuân len lỏi vào.
Trong phòng khách, ‘Phong Lập Hân” dường như đã ăn sáng xong, đang lẳng lặng ngồi trêи xe lăn đợi Tuyết Lạc. Khi Tuyết Lạc như chú bướm xinh xắn lọt vào mắt hắn, con người liền không kiềm chế được mà sáng lên.
Có thể ngồi, có thể cử động, thậm chí còn có thể đùa bỡn Tuyết Lạc, ‘Phong Lập Hân: này tuyệt đối không phải là người thật. Mà chính là Phong Hàng Lãng trong bộ da nhân tạo kia.
“Lập Hân, thật xin lỗi… Em dậy muộn. Anh chờ lâu chưa?” Tuyết Lạc lập tức ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay bọc da nhân tạo của Phong Hàng Lãng. Bàn tay chẳng chịt sẹo đến quỷ dị.
Khi đối mặt với ‘Phong Lập Hân” mặt mày dữ tợn, Tuyết Lạc đã không còn sợ nữa. Tuy bề ngoài hơi kinh khủng một chút, nhưng cô biết dưới thân xác bị bỏng nặng nề này, từng là một người đàn ông hết sức ưu tú.
Sự dịu dàng này rất có ích với Phong Hàng Lãng. Hắn có thể tự do vuốt ve mái tóc dài của cô, nhẹ ôm lấy cô, hít hà mùi hương dễ chịu.
“Lập Hân, anh có thấy khá hơn chút nào không? Những ngày qua, em thật sự rất lo lắng cho anh.” Rưng rưng nước mắt, Tuyết Lạc nắm chặt tay Hàng Lãng, bày tỏ nỗi lòng trong suốt nhiều ngày vừa rồi.
Gương mặt Phong Hàng Lãng dưới lớp da đã sớm trở nên lạnh lùng, nhưng Tuyết Lạc không hề nhận ra.
“Gọi là chồng.” Dường như rất không thích nghe Tuyết Lạc dịu dàng gọi ‘Lập Hân, hắn cất giọng nói khàn khàn ra lệnh.
Khi chuẩn bị đi, Tuyết Lạc không ngừng nhìn lên tầng, cũng hỏi ‘Phong Lập Hân’. “Chồng, chúng ta không đợi Hàng Lãng sao?” Không khó để nhận ra, cô hoàn toàn phụ thuộc vào Phong Hàng Lãng. Cô lo mình và “Phong Lập Hân” không lo được cuộc họp cỗ đông của tập đoàn Phong thị kia.
“Không cần chờ nó! Chúng ta đi thôi.” Hàng Lãng nắm lấy tay Tuyết Lạc. Mặc dù cách một lớp da nhân tạo rất khó chịu, nhưng sự ngoan ngoãn nghe lời của cô đã phần nào bù đắp cho khiếm khuyết này.
‘Phong Lập Hân’ có thể tự mình xuất hiện ở cuộc họp cổ đông, khiến tất cả mọi người xôn xao. Có vẻ như Phong Lập Hân không hề bị bệnh, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc như Phong Nhất Minh nói. Tuy nói Phong Lập Hân bị hỏa hoạn thiêu cháy, mặt mũi dữ tợn, nhưng khí thế của hắn so với trước đây còn cường bạo hơn. Ngay cả Phong Nhất Minh cũng kinh ngạc không thôi.
Lần náo loạn đó, lão không thể bắt Phong Lập Hân làm giám định y học như mong muốn, cho nên gã đã tung tin vịt: nói Phong Lập Hân sắp chết rồi! Gã sẽ trở thành người thừa kế thứ hai, tiếp quản tập đoàn Phong thị.
Nhưng Phong Nhất Minh ngàn vạn lần không ngờ tới: ‘Phong Lập Hân’ lại có thể mạnh như rồng cọp mà xuất hiện trước mắt mọi người.
“Mặc dù Phong Lập Hân tôi dung mạo tàn phế, nhưng đầu óc vẫn rát linh hoạt! Các vị cỗ đông này, khi chia hoa hồng cuối năm, cứ biết rằng sẽ nhận được nhiều hơn con số tôi cam kết ban đầu.” Âm thành khàn khàn của Hàng Lãng đậm mùi tang thương. Tuy không thể phân biệt xem đây có đúng là giọng nói trước kia của Phong Lập Hân hay không, nhưng tin tức này đúng là phấn chắn lòng người. Cả đám người cổ đông liền rào rào võ tay hưởng ứng.
“Xin mọi người yên tâm. Em trai tôi, Phong Hàng Lãng sẽ không nhòm ngó gì tập đoàn Phong thị. Nó cũng không phải người như vậy. Tập đoàn Phong thị chúng ta chỉ biết, em trai tôi ở Thân Thành nhờ quyền thế mà thu về nhiều lợi lộc. Mục đích hôm nay tôi tới đây, một là để trấn an mọi người, hai là để xác định việc bổ nhiệm và bãi nhiệm các chức vụ từ bậc trung trở lên.” Phong Hàng Lãng chỉ dùng đôi ba câu đã khống chế toàn bộ tình hình. Bá đạo sắc bén, lại tài năng hơn người.
Tuyết Lạc càng nhìn ‘Phong Lập Hân’ bằng con mắt khác xưa. Được rồi, thật ra người khiến cô phải nhìn bằng con mắt khác xưa chính là Phong Hàng Lãng! Chồng hợp pháp của Lâm Tuyết Lạc cô.
Vì để trần an Phong Nhất Minh, Hàng Lãng giao cho gã toàn bộ trách nhiệm nặng nề là mở rộng bộ phận tiếp thị. Đồng thời để không làm to chuyện, liền sắp xếp một đám phụ nữ vào tập đoàn Phong thị phụ trách bộ phận tài vụ.
Chờ Tuyết Lạc đọc xong danh sách bổ nhiệm và bãi nhiệm chức vụ của tập đoàn Phong thị, các vị cổ đông liền xì xào bàn tán, nhưng không biểu lộ thái độ quá bất bình hay bất mãn. Dù ít dù nhiều, bọn họ sẽ nễ mặt Phong lão gia mà bảo vệ người thừa kế đầu tiên, Phong Lập Hân, chứ không phải Phong Nhắt Minh.
Đối với các cổ đông, tối đa hóa lợi ích mới là mối quan tâm hàng đầu.
Hơn nữa là: Phong Hàng Lãng ở Thân Thành có quyền có thế, đã đến mức không thể khinh thường.
Hắn cùng anh trai Phong Lập Hân tình cảm sâu đậm, sẽ chỉ cho tập đoàn Phong thị nhiều lợi ích hơn là bát lợi.
Trước khi Phong Lập Hân trở lại, việc mà Phong Hàng Lãng có thể làm là duy trì thế cục bình ồn.
Mãi cho đến khi ngồi lên chiếc xe Lincoln dài, Tuyết Lạc mới thở phào nhẹ nhõm. Cô không nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy. Còn có chính là, cô càng nhìn Phong Hàng Lãng cải trang thành Phong Lập Hân bằng con mắt khác xưa. Chồng của cô, quả nhiên xuất sắc hơn người.
Có ai ngờ, người mà Tuyết Lạc hâm mộ đó, chính là người chồng hợp pháp của cô, Phong Hàng Lãng.
“Lập Hân, vắt vả rồi.” Tuyết Lạc đi bên cạnh xe lăn, tỉ mỉ bóp vai cho ‘Phong Lập Hân”, động tác nhẹ nhàng và ôn nhu. “Bóp như vậy có đau không?” Hàng Lãng hơi híp mắt hưởng thụ hành động chăm sóc chồng của cô, nhưng khi Tuyết Lạc thốt ra tiếng gọi ‘Lập Hân’ kia, hắn lại cau mày nổi giận, mắng nhẹ một tiếng. “Gọi là chồng.” “… chồng”. Tuyết Lạc mới gặp ‘Phong Lập Hân’ có máy lần, đột nhiên bảo cô gọi là chồng, thật có chút khó xử. Nghĩ lại một chút, ngay cả giấy đăng kí kết hôn cũng đã kí rồi, Tuyết Lạc cũng nên thoải mái một chút. “Anh hôm nay thật giỏi! Thật để em phải nhìn với con mắt khác.” Tuyết Lạc không hề che giấu sự sùng bái với hắn.
Dung nhan bị hủy, vẫn không ngăn được tài hoa nơi hắn.
Một câu ‘hôm nay thật giỏi khiến cổ họng Hàng Lãng khô khốc. Khi người phụ nữ khen ngợi đàn ông, hắn khó mà không liên tưởng tới phương diện khác. Hình như lúc này Hàng Lãng mới ý thức được: mình là người chồng hợp pháp trêи phương diện pháp luật, còn chưa thực hiện quyền lợi của người chồng đâu! Liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn bừng bừng phấn khởi của cô, một cảm xúc kỳ quái dâng lên trong lòng hắn: thứ cảm xúc nguyên thủy nhất của một người đàn ông! Đã đến lúc đòi hỏi ở cô thứ thuộc về hắn! Thân thể sạch sẽ này, chỉ thuộc về một mình Phong Hàng Lãng hăn! Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của hắn, gương mặt xinh đẹp của Tuyết Lạc thoáng chốc đỏ bừng.
Bởi làn da bị bỏng không thẻ tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời, trước khi ra ngoài, Tuyết Lạc đã quấn khăn che kín tay và chân cho hắn. Cho nên bây giờ khi lên xe rồi, không cần phải bọc kĩ như vậy nữa.
Lo rằng hắn bị quấn khăn khắp người sẽ khó chịu, Tuyết Lạc liền gỡ từng chiếc khăn một ra. Khi Tuyết Lạc ngồi xổm xuống gỡ khăn ở mắt cá chân cho hắn, trong lúc vô tình kéo gấu quần, để lộ một bắp chân chắc khỏe… trêи cái chân kia là lông chân dài khỏe khoắn, làn da đầy đặn, tràn đầy sức sống.
Tuyết Lạc hơi sững sờ một chút: cái chân này sao một vết sẹo cũng không có? Chẳng lẽ là, hỏa hoạn chỉ thiêu hủy nửa người trêи của Phong Lập Hân, cho nên phía dưới vẫn khỏe mạnh? Nhớ đến đêm hôm đó, cô cảm nhận được nơi đó của đàn ông dựng đứng, không thể nghỉ ngờ, chức năng ở phương diện kia của ‘Phong Lập Hân’ hết sức bình thường…
“Tò mò về cơ thể anh như vậy sao?” Hàng Lãng thản nhiên lên tiếng, không vì Tuyết Lạc thấy bắp chân bình thường của mình mà che giấu. “Nếu em muốn nhìn, để anh cởi hết cho em thỏa mãn lòng hiều kỳ.” “Không… không, không cần.” Tuyết Lạc bị lời trêu chọc của ‘Phong Lập Hân’ làm cho đỏ cả mặt. Không ngờ Phong Lập Hân bị thương nặng mà vẫn có thể nói ra những câu tùy tiện như vậy. Làm sao lại giống em trai Phong Hàng Lãng của anh như thế chứ? Lúng túng, Tuyết Lạc vội vàng buông ống quần của hắn xuống, sau đó ngồi yên, bình ổn lại tâm trạng của mình.
“Hàng Lãng gần đây đối với em có tốt không? Có khi dễ em không?” Hàng Lãng thử dò hỏi.
“Không có! Anh ấy… đối với em rất tốt.” Không nói thật sao? Tuyết Lạc thật sự không hiểu vì sao mình phải bênh vực người đàn ông kia.
“Nghe nói em thay hắn đỡ nắp nồi súp nóng?” Hàng Lãng lại hỏi, sau đó lại đưa ra một yêu cầu hết sức quá đáng. “Để anh nhìn sau lưng em một chút.” Tuyết Lạc vừa xấu hỗ vừa khẩn trương, luôn miệng cự tuyệt. “Lưng em đã đỡ rồi. Dì An nói sẽ không để lại sẹo đâu.” “Chính mắt anh chưa kiểm tra, anh chưa yên tâm.” Hàng Lãng cố tình nói. Hơn nữa còn nói rất nghiêm túc.
Hắn đã sớm nghe dì An nói, vết thương sau lưng Tuyết Lạc không hề nghiêm trọng. Bây giờ hẳn là đã hết đỏ rồi. Nhưng hắn muốn quang minh chính đại nhìn cô một lần.
Còn có, Hàng Lãng rất muốn xác nhận, ở trước mặt Hàng Lãng hắn, cô không phối hợp như vậy, như một con mèo hoang dữ tợn! Thậm chí có lúc sẽ giở nanh vuốt ra công kϊƈɦ hắn. Còn ở trước mặt ‘Phong Lập Hân, lại luôn bày ra bộ dạng ôn nhu dịu dàng, thật sự là chọc giận hắn! [1] Phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
Bởi vì xem văn kiện đến khuya, khi Tuyết Lạc tỉnh giác, đã là chín giờ hơn.
Chuông báo thức điện thoại đáng chết kia, sao lại không kêu? Tuyết Lạc lăn một vòng vọt vào nhà vệ sinh, nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong xuôi. Chỉ đơn giản là buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ một chút nữa.
Tuyết Lạc trẻ trung xinh đẹp, toàn thân tràn đầy tinh thần chiến đấu và sức sống mạnh mẽ. Khiến cho người nhìn cũng cảm thấy thoải mái, trái tim ấm áp như có nắng xuân len lỏi vào.
Trong phòng khách, ‘Phong Lập Hân” dường như đã ăn sáng xong, đang lẳng lặng ngồi trêи xe lăn đợi Tuyết Lạc. Khi Tuyết Lạc như chú bướm xinh xắn lọt vào mắt hắn, con người liền không kiềm chế được mà sáng lên.
Có thể ngồi, có thể cử động, thậm chí còn có thể đùa bỡn Tuyết Lạc, ‘Phong Lập Hân: này tuyệt đối không phải là người thật. Mà chính là Phong Hàng Lãng trong bộ da nhân tạo kia.
“Lập Hân, thật xin lỗi… Em dậy muộn. Anh chờ lâu chưa?” Tuyết Lạc lập tức ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay bọc da nhân tạo của Phong Hàng Lãng. Bàn tay chẳng chịt sẹo đến quỷ dị.
Khi đối mặt với ‘Phong Lập Hân” mặt mày dữ tợn, Tuyết Lạc đã không còn sợ nữa. Tuy bề ngoài hơi kinh khủng một chút, nhưng cô biết dưới thân xác bị bỏng nặng nề này, từng là một người đàn ông hết sức ưu tú.
Sự dịu dàng này rất có ích với Phong Hàng Lãng. Hắn có thể tự do vuốt ve mái tóc dài của cô, nhẹ ôm lấy cô, hít hà mùi hương dễ chịu.
“Lập Hân, anh có thấy khá hơn chút nào không? Những ngày qua, em thật sự rất lo lắng cho anh.” Rưng rưng nước mắt, Tuyết Lạc nắm chặt tay Hàng Lãng, bày tỏ nỗi lòng trong suốt nhiều ngày vừa rồi.
Gương mặt Phong Hàng Lãng dưới lớp da đã sớm trở nên lạnh lùng, nhưng Tuyết Lạc không hề nhận ra.
“Gọi là chồng.” Dường như rất không thích nghe Tuyết Lạc dịu dàng gọi ‘Lập Hân, hắn cất giọng nói khàn khàn ra lệnh.
Khi chuẩn bị đi, Tuyết Lạc không ngừng nhìn lên tầng, cũng hỏi ‘Phong Lập Hân’. “Chồng, chúng ta không đợi Hàng Lãng sao?” Không khó để nhận ra, cô hoàn toàn phụ thuộc vào Phong Hàng Lãng. Cô lo mình và “Phong Lập Hân” không lo được cuộc họp cỗ đông của tập đoàn Phong thị kia.
“Không cần chờ nó! Chúng ta đi thôi.” Hàng Lãng nắm lấy tay Tuyết Lạc. Mặc dù cách một lớp da nhân tạo rất khó chịu, nhưng sự ngoan ngoãn nghe lời của cô đã phần nào bù đắp cho khiếm khuyết này.
‘Phong Lập Hân’ có thể tự mình xuất hiện ở cuộc họp cổ đông, khiến tất cả mọi người xôn xao. Có vẻ như Phong Lập Hân không hề bị bệnh, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc như Phong Nhất Minh nói. Tuy nói Phong Lập Hân bị hỏa hoạn thiêu cháy, mặt mũi dữ tợn, nhưng khí thế của hắn so với trước đây còn cường bạo hơn. Ngay cả Phong Nhất Minh cũng kinh ngạc không thôi.
Lần náo loạn đó, lão không thể bắt Phong Lập Hân làm giám định y học như mong muốn, cho nên gã đã tung tin vịt: nói Phong Lập Hân sắp chết rồi! Gã sẽ trở thành người thừa kế thứ hai, tiếp quản tập đoàn Phong thị.
Nhưng Phong Nhất Minh ngàn vạn lần không ngờ tới: ‘Phong Lập Hân’ lại có thể mạnh như rồng cọp mà xuất hiện trước mắt mọi người.
“Mặc dù Phong Lập Hân tôi dung mạo tàn phế, nhưng đầu óc vẫn rát linh hoạt! Các vị cỗ đông này, khi chia hoa hồng cuối năm, cứ biết rằng sẽ nhận được nhiều hơn con số tôi cam kết ban đầu.” Âm thành khàn khàn của Hàng Lãng đậm mùi tang thương. Tuy không thể phân biệt xem đây có đúng là giọng nói trước kia của Phong Lập Hân hay không, nhưng tin tức này đúng là phấn chắn lòng người. Cả đám người cổ đông liền rào rào võ tay hưởng ứng.
“Xin mọi người yên tâm. Em trai tôi, Phong Hàng Lãng sẽ không nhòm ngó gì tập đoàn Phong thị. Nó cũng không phải người như vậy. Tập đoàn Phong thị chúng ta chỉ biết, em trai tôi ở Thân Thành nhờ quyền thế mà thu về nhiều lợi lộc. Mục đích hôm nay tôi tới đây, một là để trấn an mọi người, hai là để xác định việc bổ nhiệm và bãi nhiệm các chức vụ từ bậc trung trở lên.” Phong Hàng Lãng chỉ dùng đôi ba câu đã khống chế toàn bộ tình hình. Bá đạo sắc bén, lại tài năng hơn người.
Tuyết Lạc càng nhìn ‘Phong Lập Hân’ bằng con mắt khác xưa. Được rồi, thật ra người khiến cô phải nhìn bằng con mắt khác xưa chính là Phong Hàng Lãng! Chồng hợp pháp của Lâm Tuyết Lạc cô.
Vì để trần an Phong Nhất Minh, Hàng Lãng giao cho gã toàn bộ trách nhiệm nặng nề là mở rộng bộ phận tiếp thị. Đồng thời để không làm to chuyện, liền sắp xếp một đám phụ nữ vào tập đoàn Phong thị phụ trách bộ phận tài vụ.
Chờ Tuyết Lạc đọc xong danh sách bổ nhiệm và bãi nhiệm chức vụ của tập đoàn Phong thị, các vị cổ đông liền xì xào bàn tán, nhưng không biểu lộ thái độ quá bất bình hay bất mãn. Dù ít dù nhiều, bọn họ sẽ nễ mặt Phong lão gia mà bảo vệ người thừa kế đầu tiên, Phong Lập Hân, chứ không phải Phong Nhắt Minh.
Đối với các cổ đông, tối đa hóa lợi ích mới là mối quan tâm hàng đầu.
Hơn nữa là: Phong Hàng Lãng ở Thân Thành có quyền có thế, đã đến mức không thể khinh thường.
Hắn cùng anh trai Phong Lập Hân tình cảm sâu đậm, sẽ chỉ cho tập đoàn Phong thị nhiều lợi ích hơn là bát lợi.
Trước khi Phong Lập Hân trở lại, việc mà Phong Hàng Lãng có thể làm là duy trì thế cục bình ồn.
Mãi cho đến khi ngồi lên chiếc xe Lincoln dài, Tuyết Lạc mới thở phào nhẹ nhõm. Cô không nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy. Còn có chính là, cô càng nhìn Phong Hàng Lãng cải trang thành Phong Lập Hân bằng con mắt khác xưa. Chồng của cô, quả nhiên xuất sắc hơn người.
Có ai ngờ, người mà Tuyết Lạc hâm mộ đó, chính là người chồng hợp pháp của cô, Phong Hàng Lãng.
“Lập Hân, vắt vả rồi.” Tuyết Lạc đi bên cạnh xe lăn, tỉ mỉ bóp vai cho ‘Phong Lập Hân”, động tác nhẹ nhàng và ôn nhu. “Bóp như vậy có đau không?” Hàng Lãng hơi híp mắt hưởng thụ hành động chăm sóc chồng của cô, nhưng khi Tuyết Lạc thốt ra tiếng gọi ‘Lập Hân’ kia, hắn lại cau mày nổi giận, mắng nhẹ một tiếng. “Gọi là chồng.” “… chồng”. Tuyết Lạc mới gặp ‘Phong Lập Hân’ có máy lần, đột nhiên bảo cô gọi là chồng, thật có chút khó xử. Nghĩ lại một chút, ngay cả giấy đăng kí kết hôn cũng đã kí rồi, Tuyết Lạc cũng nên thoải mái một chút. “Anh hôm nay thật giỏi! Thật để em phải nhìn với con mắt khác.” Tuyết Lạc không hề che giấu sự sùng bái với hắn.
Dung nhan bị hủy, vẫn không ngăn được tài hoa nơi hắn.
Một câu ‘hôm nay thật giỏi khiến cổ họng Hàng Lãng khô khốc. Khi người phụ nữ khen ngợi đàn ông, hắn khó mà không liên tưởng tới phương diện khác. Hình như lúc này Hàng Lãng mới ý thức được: mình là người chồng hợp pháp trêи phương diện pháp luật, còn chưa thực hiện quyền lợi của người chồng đâu! Liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn bừng bừng phấn khởi của cô, một cảm xúc kỳ quái dâng lên trong lòng hắn: thứ cảm xúc nguyên thủy nhất của một người đàn ông! Đã đến lúc đòi hỏi ở cô thứ thuộc về hắn! Thân thể sạch sẽ này, chỉ thuộc về một mình Phong Hàng Lãng hăn! Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của hắn, gương mặt xinh đẹp của Tuyết Lạc thoáng chốc đỏ bừng.
Bởi làn da bị bỏng không thẻ tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời, trước khi ra ngoài, Tuyết Lạc đã quấn khăn che kín tay và chân cho hắn. Cho nên bây giờ khi lên xe rồi, không cần phải bọc kĩ như vậy nữa.
Lo rằng hắn bị quấn khăn khắp người sẽ khó chịu, Tuyết Lạc liền gỡ từng chiếc khăn một ra. Khi Tuyết Lạc ngồi xổm xuống gỡ khăn ở mắt cá chân cho hắn, trong lúc vô tình kéo gấu quần, để lộ một bắp chân chắc khỏe… trêи cái chân kia là lông chân dài khỏe khoắn, làn da đầy đặn, tràn đầy sức sống.
Tuyết Lạc hơi sững sờ một chút: cái chân này sao một vết sẹo cũng không có? Chẳng lẽ là, hỏa hoạn chỉ thiêu hủy nửa người trêи của Phong Lập Hân, cho nên phía dưới vẫn khỏe mạnh? Nhớ đến đêm hôm đó, cô cảm nhận được nơi đó của đàn ông dựng đứng, không thể nghỉ ngờ, chức năng ở phương diện kia của ‘Phong Lập Hân’ hết sức bình thường…
“Tò mò về cơ thể anh như vậy sao?” Hàng Lãng thản nhiên lên tiếng, không vì Tuyết Lạc thấy bắp chân bình thường của mình mà che giấu. “Nếu em muốn nhìn, để anh cởi hết cho em thỏa mãn lòng hiều kỳ.” “Không… không, không cần.” Tuyết Lạc bị lời trêu chọc của ‘Phong Lập Hân’ làm cho đỏ cả mặt. Không ngờ Phong Lập Hân bị thương nặng mà vẫn có thể nói ra những câu tùy tiện như vậy. Làm sao lại giống em trai Phong Hàng Lãng của anh như thế chứ? Lúng túng, Tuyết Lạc vội vàng buông ống quần của hắn xuống, sau đó ngồi yên, bình ổn lại tâm trạng của mình.
“Hàng Lãng gần đây đối với em có tốt không? Có khi dễ em không?” Hàng Lãng thử dò hỏi.
“Không có! Anh ấy… đối với em rất tốt.” Không nói thật sao? Tuyết Lạc thật sự không hiểu vì sao mình phải bênh vực người đàn ông kia.
“Nghe nói em thay hắn đỡ nắp nồi súp nóng?” Hàng Lãng lại hỏi, sau đó lại đưa ra một yêu cầu hết sức quá đáng. “Để anh nhìn sau lưng em một chút.” Tuyết Lạc vừa xấu hỗ vừa khẩn trương, luôn miệng cự tuyệt. “Lưng em đã đỡ rồi. Dì An nói sẽ không để lại sẹo đâu.” “Chính mắt anh chưa kiểm tra, anh chưa yên tâm.” Hàng Lãng cố tình nói. Hơn nữa còn nói rất nghiêm túc.
Hắn đã sớm nghe dì An nói, vết thương sau lưng Tuyết Lạc không hề nghiêm trọng. Bây giờ hẳn là đã hết đỏ rồi. Nhưng hắn muốn quang minh chính đại nhìn cô một lần.
Còn có, Hàng Lãng rất muốn xác nhận, ở trước mặt Hàng Lãng hắn, cô không phối hợp như vậy, như một con mèo hoang dữ tợn! Thậm chí có lúc sẽ giở nanh vuốt ra công kϊƈɦ hắn. Còn ở trước mặt ‘Phong Lập Hân, lại luôn bày ra bộ dạng ôn nhu dịu dàng, thật sự là chọc giận hắn! [1] Phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
Tác giả :
Phong Hăng Lăng