Trêu Nhầm
Chương 34
Edit: Bạch Cốt Tinh [Kai’Sa Team]
Buổi chiều thứ năm.
Tất Nhược San: Quyết định muốn đi rồi?
Trịnh Thư Ý: Đi chứ, diễn đàn Krencher, đổi lại là cậu cậu có đi không?
Tất Nhược San: Nếu là tớ đương nhiên tớ sẽ đi!
Tất Nhược San: Nhưng mà hai người thật sự đi tham gia hội nghị hay là đi hẹn hò?
Trịnh Thư Ý: [Nhếch miệng][Nhếch miệng]
Thật ra vào ban đêm cùng ngày với lúc Thời Yến nhắc tới diễn đàn Krencher, Trịnh Thư Ý đã quyết định muốn đi, chỉ là đến hôm nay mới rảnh nói với Tất Nhược San.
Về phần cùng ăn cùng ở gì đó, Trịnh Thư Ý biết cái này đơn giản chỉ là Thời Yến thuận miệng trêu chọc cô thôi.
Trịnh Thư Ý còn không đến mức thật sự cho là anh muốn thế nào, đây là diễn đàn Krencher.
Nói chuyện với Tất Nhược San xong, Trịnh Thư Ý dọn dẹp mặt bàn một chút, tới văn phòng Đường Diệc chào hỏi.
“Diễn đàn Krencher?” Đường Diệc bất ngờ đến mức bút trong tay cũng không cầm chắc, “Em muốn đi? Em đi kiểu gì? Năm nay chúng ta không có slot mà.”
Trịnh Thư Ý sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: “Thời Yến đưa em đi.”
“Thời Yến?” Bút trong tay Đường Diệc rơi thẳng xuống dưới bàn, “Anh ta dẫn em đi?”
Trịnh Thư Ý gật đầu: “Đúng vậy, chính là như chị nghe thấy.”
Đường Diệc quan sát Trịnh Thư Ý từ đầu đến chân, lại quan sát từ chân đến đầu, nhìn thấy cả sợi lông trong lòng Trịnh Thư Ý.
“Thế… em đi đi…” Đường Diệc phất tay với cô ấy, nhưng chờ đến khi Trịnh Thư Ý quay đầu, cô ấy lại gọi cô lại, “Chờ một chút, vì sao Thời Yến dẫn em đi? Em và anh ta có quan hệ gì?”
Trịnh Thư Ý quay đầu, thấy hai ngón trỏ Đường Diệc chọc vào nhau, “Loại quan hệ đó sao?”
Động tác này rất dễ thương, Trịnh Thư Ý bật cười, “Chị muốn hỏi thì cứ hỏi, làm động tác nhỏ gì thế?”
Đường Diệc thu tay lại, nghiêm túc nói: “Cho nên thật sao?”
Trịnh Thư Ý thở dài, mím môi, lắc đầu biên độ nhỏ.
Muốn nói “Còn chưa phải”, kết quả cô còn chưa mở miệng, Đường Diệc liền nói: “Vô lý chị đã nói làm sao có thể vậy được.”
Trịnh Thư Ý: “…”
Đường Diệc phất tay: “Được, vậy em đi đi, nhớ đi OA xét duyệt xin nghỉ phép.”
(*)OA: Office Automation: Tự động hóa văn phòng
Còn nửa giờ là đến lúc tan tầm, Trịnh Thư Ý tắt máy tính, dọn dẹp chút đồ chuẩn bị về nhà.
“Cậu đi đâu vậy?” Khổng Nam liếc nhìn thời gian, “Có nhiệm vụ?”
Lúc Khổng Nam hỏi, Tần Thời Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn sang, một cỗ kích động muốn tan ca sớm xông ra từ mắt cô ấy.
“Em không thể về sớm.” Trịnh Thư Ý chọc cái trán cô, lại quay đầu nói chuyện với Khổng Nam, “Tớ có chút chuyện, xin nghỉ một ngày.”
Khổng Nam thuận miệng hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Khu làm việc bàn cái này sát bàn kia, Trịnh Thư Ý cũng không muốn nói toạc chuyện này ra, thuận miệng nói: “Ba tớ nghỉ, qua đây thăm tớ, tớ đi chơi với ông ấy mấy hôm.”
Vốn dĩ mấy ngày hôm nay cũng không bận bịu nhiều việc, Khổng Nam cũng không nghĩ nhiều.
Trịnh Thư Ý đón xe về nhà trước giờ cao điểm, ăn tối đơn giản sau đó thu dọn hành lý xuất hành mấy ngày.
Bởi vì thời gian không dài nên Trịnh Thư Ý lấy cái vali hai mươi tấc ra, xếp hai bộ quần áo để thay và giặt và vật dụng hàng ngày, sau đó gửi tin nhắn cho Thời Yến.
Trịnh Thư Ý: Em chuẩn bị xong rồi!
Trịnh Thư Ý: Khi nào chúng ta xuất phát?
Thời Yến: Xuống lầu, lái xe tới đón em.
Trịnh Thư Ý lập tức kéo vali đi ra ngoài.
Còn chưa ra khỏi tiểu khu đã liếc mắt nhìn thấy chiếc Rolls-Royce sáng loáng dừng ở ven đường kia.
Vali tạo ra tiếng cọc cọc trên con đường lát đá, bước chân Trịnh Thư Ý nhanh chóng, đi ra cửa lớn tiểu khu, đang muốn băng qua đường thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình.
“Thư Ý!”
Giọng nói này chợt nghe thì hơi lạ, cẩn thận phân biệt lại cảm thấy rất quen thuộc.
Trịnh Thư Ý quay đầu.
Phòng bảo vệ mở đèn, Nhạc Tinh Châu đứng trong ánh sáng tối tăm, tóc bị ánh đèn chiếu lệch thành màu vàng, mấy sợi rũ trên trán.
Nhìn có chút chán nản.
Trịnh Thư Ý chỉ nhìn một chút liền muốn cất bước đi lên phía trước, Nhạc Tinh Châu lập tức chạy hai bước tiến lên giữ cô lại.”
“Làm gì vậy?”
Trịnh Thư Ý muốn hất tay anh ta, nhưng là sức mạnh khác biệt quá lớn, căn bản vô dụng.
Tay Nhạc Tinh Châu càng nắm chặt hơn, “Anh… một mực chờ em ở đây, có chuyện muốn nói với em.”
“Nhưng tôi không muốn nghe anh nói chuyện.” Trịnh Thư Ý nhìn thoáng qua xe đối diện, không kiên nhẫn nói, “Anh buông tôi ra, tôi có việc!”
“Em cho anh vài phút thôi Thư Ý.” Giọng nói anh ta lại hơi run rẩy, tay nắm lấy Trịnh Thư Ý cũng bắt đầu nóng lên, hai mắt lộ ra một sự cố chấp.”
“Anh…” Trịnh Thư Ý ngừng giãy dụa.
Cũng không phải là mềm lòng, chỉ là không muốn ầm ĩ khó coi trên đường lớn.
“Được, cho anh hai phút, có chuyện gì nói nhanh.”
Lại giống như thường ngày vậy, Trịnh Thư Ý đi thẳng vào vấn đề, Nhạc Tinh Châu ngược lại lộ ra một dáng vẻ cứ như đang muốn nói lại thôi.
Cho đến khi nhìn thấy Trịnh Thư Ý chuẩn bị mở miệng, lại muốn đi, anh ta mới vội vàng nói: “Em yêu đương sao?”
Trịnh Thư Ý đột nhiên dừng lại, không hiểu nổi nhìn Nhạc Tinh Châu: “Mắc mớ gì tới anh?”
Nhạc Tinh Châu nhíu mày thành một chữ ‘Xuyên’, giống như lời tiếp theo rất khó mà mở miệng.
“Em có thể có bạn trai mới, anh không có tư cách quản nhưng… em… có phải em với người có vợ…”
Anh ta lắp bắp nói không hết một câu, còn giống như vô cùng đau đớn.
“Anh có bị bệnh không?”
Trịnh Thư Ý bị dáng vẻ thánh nhân này của anh ta chọc cười, “Anh cho là tôi có cùng đam mê với vị kia nhà anh? Xin lỗi, làm cho hai người thất vọng rồi.”
Cô cảm thấy hai người Tần Nhạc Chi và Nhạc Tinh Châu cũng thật buồn cười, bản thân là kỹ nữ lại lập một cái đền thờ che trời tới giáo dục cô.
Là ngại mặt chưa đủ đau sao?
Nhạc Tinh Châu kinh ngạc sửng sốt, nhất thời không biết nói tiếp như thế nào.
Tối hôm qua Tần Nhạc Chi tiết lộ mơ hồ, hình như Trịnh Thư Ý rất thân thiết với tổng thanh tra tài vụ công ty cô ấy, còn nói một vài chi tiết vụn vặt lẻ tẻ.
Đứng ở góc độ của Nhạc Tinh Châu, anh cảm thấy Tần Nhạc Chi không cần phải bôi nhọ Trịnh Thư Ý.
Nhưng ngọn nguồn vẫn có nghi ngờ trong lòng nên hôm nay anh ta lén Tần Nhạc Chi đến đây chờ Trịnh Thư Ý.
“Nhạc Tinh Châu, có phải anh cảm thấy mình vẫn rất lương thiện không?” Trịnh Thư Ý nắm thặt chặt tay cầm vali, không chế bàn tay mình không tát lên, thỉnh thoảng còn phải nhìn xem động tĩnh xe Thời Yến, “Còn tới khuyên bảo tôi? Anh rửa mình sạch sẽ trước đi! Tránh ra! Người ta đang chờ tôi, tôi phải đi không rảnh lải nhải chỗ này với anh!”
Bởi vì Trịnh Thư Ý liên tục nhìn về phía bên kia, đương nhiên Nhạc Tinh Châu cũng phát hiện sự tồn tại của chiếc xe kia.
Cái ký hiệu kia, cái biển số xe kia, sao mà anh ta không nhận ra.
“Anh ta…”
Thấy anh ta nhìn chăm chú chiếc xe kia, Trịnh Thư Ý không nhịn được trợn mắt trắng, “Nhìn cái gì thế? Chưa thấy xe sang bao giờ?”
Ánh mắt Nhạc Tinh Châu đi qua đi lại giữa Trịnh Thư Ý và chiếc xe đối diện kia chần chừ, ấp a ấp úng nói: “Anh ta không phải… hai người…”
“Đúng, đó mới là bạn trai đường đường chính chính của tôi.”
Trịnh Thư Ý lắc đầu, “Làm sao, cái này anh cũng muốn quản?”
Nhạc Tinh Châu kinh ngạc đến mức không nói nên lời, một hồi lâu mới khó mà tin nổi phun ra mấy chữ: “Thư Ý, sao em, sao lại cùng anh ta…”
“Làm sao? Chúng tôi tình đầu ý hợp trai tài gái sắc, còn phải được ngài phê duyệt sao?”
Nói xong, Trịnh Thư Ý hoàn toàn không quan tâm phản ứng anh ta, trực tiếp cất bước đi.
Nhạc Tinh Châu hụt hẫng như một cây búa tạ rơi xuống.
“Thư Ý, có phải em đang trả thù anh không?”
Bước chân Trịnh Thư Ý dừng lại, sững sờ một lát mới chậm rãi quay đầu, khóe miệng mang theo chút mỉa mai, “Nhạc Tinh Châu, anh có phần coi trọng bản thân thái quá đấy.”
Cô dừng một lát, nói tiếp, “À, chỉ có điều quả thực sớm muộn gì anh cũng phải gọi tôi là mợ trẻ, về sau mọi người chính là thân thích, tốt nhất anh nên kính trọng trưởng bối chút, đừng động một tí là lôi lôi kéo kéo.”
Nói xong, cô kéo vali đi thẳng về phía đối diện.
Nhạc Tinh Châu trơ mắt nhìn lái xe bước xuống mở cửa xe cho cô, sau đó đặt vali vào cốp sau.
Một khoảng thời gian rất dài từ sau lúc đó, Nhạc Tinh Châu đứng yên bất động ở cửa tiểu khu, nhìn chiếc xe kia lái đi, đèn sau lấp lóe, hạt bụi bay lên, trong đầu cứ quanh quẩn mãi cái câu “Mợ trẻ” kia.
-
Nhưng mà Thời Yến cũng không ở trên xe.
“Tổng giám đốc Thời có chút chuyện, trưa hôm nay đã đi rồi.” Lái xe nói, “Bên này tôi đưa ngài qua.”
Không hiểu sao bị Nhạc Tinh Châu dây dưa một hồi, tâm tình Trịnh Thư Ý vốn dĩ đã không tốt, lại biết được chuyện này cảm xúc càng sa sút hơn.
Cô còn tưởng rằng Thời Yến đi cùng với mình.
“Ừm, biết rồi, cảm ơn.”
Cô lên tiếng, sau đó dựa vào cửa sổ xe không nói chuyện.
Phủ thành cũng không xe, ba giờ đi xe, trực tiếp lái xe ngược lại là tiện nhất.
Trên đường nhàm chán, lái xe tìm chủ đề tán gẫu hai câu với cô, phát hiện cô không hứng thú lắm đành ngậm miệng, bật nhạc nhẹ cho cô.
Trịnh Thư Ý ngủ rồi lại thức, thức rồi lại ngủ, một đường thuận lợi, cuối cùng đến khách sạn vào lúc mười giờ tối.
Sau khi lái xe đưa cô đi làm thủ tục, quản lý khách sạn tự mình dẫn Trịnh Thư Ý tới phòng.
Nếu Thời Yến đã chủ động đưa Trịnh Thư Ý đến thì đương nhiên khách sạn cũng là thư ký của anh đặt, Trịnh Thư Ý đã nhận được tin nhắn từ hai ngày trước.
Một mình vào ở căn phòng này cũng trong dự kiến của cô.
Nếu thật sự ở cùng một phòng thì không còn là Thời Yến nữa.
Chỉ là cô có chút tò mò Thời Yến ở đâu.
Trịnh Thư Ý: Em đến khách sạn rồi!
Hai phút sau.
Trịnh Thư Ý: Anh ở đâu?
Hai tin nhắn này như đá chìm đáy biển, mãi không thấy trả lời.
Trịnh Thư Ý ngồi yên trong khách sạn nửa tiếng, trong lòng cuối cùng ngột ngạt thành một cỗ bực bội.
Trên thực tế, từ lúc cô một mình dừng lại ở Phủ thành lạ lẫm này, cả người cũng có chút cô đơn.
Rõ ràng là Thời Yến muốn dẫn cô tới, lại để cô một mình lẻ loi cô độc trong khách sạn.
Huống hồ ――
Trịnh Thư Ý sờ bụng.
Cô còn chưa ăn cơm tối!
-
Giờ phút này, khói thuốc lượn lờ trong phòng bao, qua ba lần rượu, vẫn có nhân viên phục vụ không ngừng thay đổi chén đĩa, thêm rượu mới.
Hai ngày hôm nay nhân sĩ trong giới từ các nơi trên thế giới tụ tập ở Phủ thành, đương nhiên không thể thiếu có người mở tiệc xã giao.
Trong bữa tiệc ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén, đề tài tiếp nối không ngừng, cành ô liu bốn phía giao nhau, tất cả mọi người tiếp đón không xuể.
Cho đến mười giờ hơn, trong bữa tiệc có người ra ngoài đi vệ sinh, Thời Yến mới tranh thủ hỏi Trần Thịnh Trịnh Thư Ý đến chưa.
Trần Thịnh gật đầu với anh.
Lúc giương mắt, Thời Yến ứng phó với một bên hợp tác ngồi đối diện, đồng thời mắt nhìn điện thoại.
Trong vòng gần một tiếng đồng hồ, Trịnh Thư Ý gửi cho anh mấy tin nhắn đứt quãng.
Trịnh Thư Ý: Ôi, có người đang rượu thịt linh đình, có người lại bụng đói cồn cào.
Trịnh Thư Ý: Em không sao, em chịu được.
Giờ phút này nhân viên phục vụ bên cạnh lại đi tới trước mặt anh thêm rượu vào ly.
Thời Yến nhanh chóng đánh hai chữ: Đang bận.
Sau đó, đặt điện thoại xuống.
“Xin lỗi.” Thời Yến đột nhiên đứng lên, giọng nói ngắt lời người đang trò chuyện đối diện, “Tôi có chút việc, trước tiên xin lỗi không thể tiếp chuyện được.”
Nói xong, anh nâng ly uống cạn rượu mới được rót, quay người ra khỏi phòng bao.
Trên hành lang ít người, Thời Yến đang nghiêng đầu nói chuyện với Trần Thịnh, đột nhiên gặp phải người đi nhà vệ sinh lúc trước phía đối diện.
Vị này có quan hệ thân thiết với Thời Yến, nói chuyện cũng khá nhiều.
Chỉ là lúc này anh ta đã có chút men say, bước chân loạng choạng, thấy Thời Yến rời tiệc liền hỏi: “Đi à?”
Thời Yến đáp, “Có chút việc.”
Người đàn ông lại hỏi: “Việc gì thế?”
Thời Yến nhìn thoáng qua phía thang máy, vẻ mặt nhàn nhạt: “Cho mèo ăn.”
“Cái gì?” Người đàn ông cho là mình uống nhiều nghe lầm, “Cậu đi công tác còn đưa mèo? Dính người thế à?”
Thời Yến không muốn dây dưa với anh ta, cất bước tiến lên nhưng cũng không quên trả lời anh ta.
“Ừm, hơi hung dữ, đói bụng mà không cho ăn sẽ muốn cào người.
-
Gần tới tết nguyên đán, cho dù đêm đã khuya, đường phố Phủ thành vẫn hỏa thụ tinh kiều (*), không người ít bất chấp gió lạnh cũng không muốn về nhà sớm.
(*)Hỏa thụ tinh kiều: mô tả khung cảnh rực rỡ trong đêm lễ hội
Mà Trần Thịnh biết hôm nay Thời Yến uống nhiều rượu, cố ý nhắc nhở lái xe lái chậm một chút.
“Không cần.”
Thời Yến ngồi ở hàng sau, cúi đầu xem điện thoại, thuận miệng nói, “Tốc độ bình thường là được.”
Nói xong, anh gọi điện cho Trịnh Thư Ý.
“Đang làm gì?”
Đầu bên kia điện thoại hơi ầm ĩ, truyền đến âm thanh không kiên nhẫn lắm của Trịnh Thư Ý.
“Em đang tiêu dao khoái hoạt!”
Thời Yến nhìn màn hình điện thoại, hỏi lại lần nữa: “Em nói gì?”
“Em nói, em đang tiêu dao khoái hoạt!”
Ngay sau đó, Trịnh Thư Ý cúp điện thoại.
Quán đồ nướng ven đường, đặt ngay đường đi chỗ cổng, thì là được rắc lên, ngọn lửa lớn nướng đồ, mùi thơm kích thích vị giác nguyên thủy nhất, quả thực rất tiêu dao.
Nhưng Trịnh Thư Ý không nghĩ tới sẽ đợi ở bên ngoài lâu như thế, mặc váy bút chì, một đôi chân để lộ trong gió cũng chẳng phải sung sướng gì.
“Nhiều ớt hơn đi.” Trịnh Thư Ý vươn tay, một bên mượn lò lửa sưởi ấm, một bên chỉ trỏ, “Đừng đừng đừng, không cần hành!”
Cô chống đỡ đến gần mười một giờ, không đợi được Thời Yến trả lời, lại đói đến mức bụng kêu gào, lúc này mới kịp phản ứng, cô ngóng trông Thời Yến giống như người bị chồng ruồng bỏ làm gì.
Thế là xoay người một cái, khoác áo khoác ra ngoài kiếm ăn.
Có lẽ là cô may mắn, đi ra khách sạn chưa được mấy bước đã ngửi thấy mùi hương xông vào mũi.
Tìm kiếm theo mùi hương, đúng là một quầy đồ nướng buôn bán rất tốt.
Nghe thấy tiếng lò lửa và tiếng ồn bốn phía, Trịnh Thư Ý thèm ăn nhỏ dãi, lúc này không đi đường nổi nữa.
Chỉ là lúc cô đợi đồ nướng ở chỗ này, một bàn uống rượu bên trong có mấy người đàn ông oẳn tù tì liên tục nhìn cô mấy lần.
Nửa đêm canh ba, có người ngà ngà say, mấy người xúi dục cuối cùng thật sự có người đứng lên.
Trịnh Thư Ý đứng yên ở đó, có một người đàn ông mặc áo mỏng tiến lên vỗ bờ vai cô.
“Có việc gì?”
Trịnh Thư Ý quay đầu liếc anh ta một cái.
Người đàn ông mặt mày dữ tợn, trên tay còn xăm hình vẽ rất đáng sợ, người cười một tiếng thịt trên mặt liền dồn thành một cục không thấy mắt.
“Mỹ nữ đi một mình sao?”
Trịnh Thư Ý không để ý tới anh ta, nhích sang bên cạnh.
“Ngồi cùng nhau đi.” Tên đàn ông kéo tay áo cô, “Trời đang lạnh lắm, cùng uống một ly ủ ấm nào.”
“Không cần, cảm ơn.”
Trịnh Thư Ý đẩy tay anh ta ra, tiếp tục dựa sát vào bên cạnh.
Lại không nghĩ tới lúc bọn họ nói chuyện, hai tên đàn ông khác cùng bàn cũng đi tới, ngăn chặn đường lui của Trịnh Thư Ý.
Quanh thân sặc mùi khói cũng không thể che đậy mùi rượu, bị lửa xông mùi không khỏi khiến cho người ta buồn nôn.
“Mỹ nữ ra ngoài một mình à?”
“Cho anh trai mặt mũi thôi, ăn khuya cùng nhau, kết thêm người bạn.”
“Đúng rồi, giờ không còn sớm nữa, ăn cùng rồi đi ca hát.”
Mấy người này có lẽ là loại người du côn lưu manh, ông chủ quán đồ nướng nhìn qua, muốn khuyên vài câu lại sợ đêm hôm khuya khoắt xảy ra chuyện, cuối cùng cũng thôi, đành phải nhanh chóng đưa đồ nướng đã đóng gói xong cho Trịnh Thư Ý.
“Cô gái, đồ của cô xong rồi.”
Trịnh Thư Ý mặc kệ đám người này, cầm lấy hộp liền đi.
Lại bị vây quanh.
“Đừng đi, đã nói ngồi với nhau kết bạn rồi, ngồi xuống trước đi.”
Có người trực tiếp lấy đồ trong tay cô, Trịnh Thư Ý nghiêng người trốn đi, nộ khí xông lên.
“Mấy người.”
“Cút đi.”
Trịnh Thư Ý nói được nửa câu, đột nhiên sửng sốt.
Giọng nói vừa rồi…
Cô quay đầu lại, Thời Yến đứng ngoài tiệm cách nửa mét.
Ánh đèn theo dòng điện không ổn định lấp lóe chớp nhoáng nhiều lần, chiếu lên hai mắt khi thì lạnh thấu xương, khi thì ảm đạm của Thời Yến.
Giống như áp lực vô hình, người bên cạnh vây quanh Trịnh Thư Ý tự nhiên lui ra.
Trịnh Thư Ý còn ngẩn người, tròng mắt Thời Yến nhìn thoáng qua hộp đồ ăn cô nắm thật chặt, khó mà nói nên lời nhíu mày kéo cô đi luôn.
Đi ra được mấy bước, mấy tên đàn ông kia mới kịp phản ứng.
“Con mẹ nó mày là ai thế.”
Thời Yến nghiêng đầu, ánh mắt quét qua, người lên tiếng kia tự động ngậm miệng, thậm chí còn có chút sợ hãi lùi hai bước.
Không cần nói chuyện, cảm giác áp chế đến từ không cùng tầng lớp đã thôi thúc biến hóa tự nhiên mà sinh ra cảm giác e ngại.
-
Một đường không nói chuyện.
Trịnh Thư Ý bị Thời Yến túm chặt lấy.
Anh chân dài bước lớn, dường như cũng không để ý Trịnh Thư Ý có theo kịp không, cứ nhanh chân đi về phía khách sạn.
Trịnh Thư Ý lảo đảo một đường, cơn thịnh nộ cũng nổi lên.
Gọi cô tới Phủ thành nhưng lại vứt cô đó mặc kệ, ngay cả mặt cũng không thấy đâu, gửi tin nhắn đợi nửa ngày của chỉ trả lời “Đang bận.”
Lúc này đột nhiên xuất hiện, dáng vẻ mặt người chết kéo cô đi, còn không nói câu nào, Trịnh Thư Ý càng nghĩ càng giận.
Cho đến khi tiến vào thang máy, Trịnh Thư Ý vùng ra khỏi tay Thời Yến, xoa cổ tay của mình, bất mãn nói: “Anh làm gì thế!”
Thời Yến cúi đầu nhìn cô, ngữ khí còn lạnh hơn gió bên ngoài.
“Đêm hôm khuya khoắt một mình em ra ngoài làm gì?”
“Em ra ngoài tìm đồ ăn.”
Trịnh Thư Ý lắc lư hộp đồ nướng trước mặt anh, “Cái này cũng không được sao?”
Thời Yến: “Tìm đồ ăn cần phải mặc thế này?”
Trịnh Thư Ý cúi đầu nhìn thoáng qua trang phục của mình, trừ điểm váy ngắn ra thì chỗ nào cũng rất đẹp mà.
“Em mặc thế nào? Không đẹp sao? Cái này anh cũng quản?”
Cô nổi giận, giọng nói giống như súng liên thanh nhỏ, nghe vào trong tai lại giống như vuốt mèo cào người.
“Ừ đẹp.” Thời Yến mặt lạnh quang sát Trịnh Thư Ý, lại cong khóe môi, giọng nói bỗng nhiên trầm xuống, “Không biết bản thân trêu chọc người khác bao nhiêu sao? Ban đêm mặc như thế ra ngoài tìm phiền phức cho ai vậy?”
Trịnh Thư Ý không nói tiếp, ngẩng đầu nhìn Thời Yến.
Sau một lát trầm mặc, trong mắt cô chứa ý cười gian xảo.
“Anh khen em hay là đang mắng em vậy?” Cô cười hỏi, “Vậy em, trêu chọc đến anh sao?”
Khóe miệng Thời Yến mím chặt, nhìn chằm chằm cô thật lâu.
Lâu đến mức Trịnh Thư Ý ngửi thấy mùi rượu mơ hồ trên người anh.
Thật kỳ lạ, cùng là mùi cồn tỏa ra, giờ phút này Trịnh Thư Ý lại không cảm thấy khó ngửi.
Không biết có phải do cồn không, Trịnh Thư Ý cảm thấy hai mắt ẩn sau tròng kính Thời Yến bỗng nhiên có ánh sáng lấp lóe.
Giống như sóng ngầm cuồn cuộn dưới mặt biển yên ả.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, giống như ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài.
Có thứ gì khó nói nên lời thì hãy tuôn ra trong thang máy này.
Nhịp tim Trịnh Thư Ý đột nhiên đập mạnh.
Cô đưa ngón trỏ ra, cẩn thận từng li từng tí chọc lồng ngực Thời Yến một cái.
“Anh nghĩ kỹ rồi trả lời nha.”
Đột nhiên, ngón trỏ bị bàn tay ấm áp đè xuống, ngay sau đó toàn bộ bàn tay đều bị Thời Yến đặt trước ngực anh.
Ánh mắt Thời Yến chậm rãi đảo quanh mặt Trịnh Thư Ý, đảo qua chóp mũi rồi mỗi một vị trí trên mặt cô.
Bởi vì không gian kín chật hẹp không kẽ hở, càng lộ ra khoảng cách giữa hai người cực kỳ bé nhỏ.
Trong ánh mắt Trịnh Thư Ý, mặt Thời Yến càng ngày càng gần, cho đến khi hô hấp mang theo mùi rượu tới bên môi cô.
“Cảm nhận một chút không phải biết liền sao?”
Nói xong, anh hơi nghiêng đầu, để cho khoảng cách giữa môi hai người biến mất.
Giờ phút này không khí trong thang máy dường như bị rút cạn.
Loãng đến mức làm cho người ta thiếu oxi.
――cho dù anh chỉ lướt qua rồi ngừng lại, ngậm bờ môi cô một chút.
Giống như trêu chọc, cũng không công thành đoạt đất, xúc cảm ướt át kia phác thảo giữa một vòng răng môi, chớp mắt là mất.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen sì chẳng khác gì vực sâu.
Sau đó đè tay Trịnh Thư Ý, thấp giọng hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Ý thức còn chưa quay về, chỉ có thể nắm lấy cảm nhận đơn giản nhất.
Trịnh Thư Ý không cảm giác được trái tim anh có đập mạnh không.
Cô chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng.