Trêu Ghẹo Em Tới Nghiện
Chương 5
Nhưng là, cây cỏ như Lê Đồng Đồng, tại X lớn không có ai nhổ đi được.
Một mặt là vì mắt cô cao hơn đầu, mặt khác cô lại rất gần gũi với Nhâm Duy Kì, nên một đống tin đồn theo gió truyền khắp sân trường.
Nhưng mà cô không thèm để ý đến, cũng như từ trước đến nay không cần đi làm sáng tỏ. Nhâm Duy Kì lại càng tiêu sái, mỗi khi gặp được vấn đề này, luôn xuất ra bộ dáng tươi cười nhã nhặn nhất, không có giải thích nhiều.
Lâu rồi, người khác cũng liền chấp nhận quan hệ của bọn họ.
Trong trường học không ai dám đeo đuổi, Lê Đồng Đồng quyết định trở về tìm cha, mời cha giúp cô an bài thân cận.
Cô cũng không tin, điều kiện của cô sẽ kém đến tình trạng này, không có một nào đàn ông nào yêu!
Mà cô, cũng không cần không có chí khí như vậy, lại đi yêu thích một đàn ông chỉ biết đùa cô, chưa bao giờ hưởng ứng tâm ý của cô.
Càng quá phận chính là, anh đem biến thành đồ đần, biết rất rõ ràng, rồi lại giả ngu, đem cô xoay vòng vòng, khiến anh thật cao hứng vậy sao?
Lê Đồng Đồng hạ quyết định, đêm đó liền về nhà, dụ dỗ cùng uy hiếp Lê lão cha giúp cô đi thân cận, giới thiệu một đàn ông cho cô!
Không cần biết thân cận đàn ông nào, miễn cô không còn thích anh nữa là được!
Cho nên cô liền xin nghỉ ngơi một tháng, chạy về Đài Bắc trước ngủ một giấc ba ngày ba đêm (vì chị thiếu ngủ mà), sau đó liền bắt đầu “hối thúc” Lê lão cha.
Lê lão cha đương nhiên rất vui vẻ nhận việc này, không nghĩ tới con gái thứ ba mà sẽ chủ động yêu cầu thân cận, ông đương nhiên khoái lạc rồi! Cho nên động tác rất nhanh liền an bài thân cận tốt cho con.
Nghe nói đối tượng hẹn hò lai lịch không nhỏ, là cố vấn của công ty Kim Khống, mặc dù sinh ra không phải là hào phú, nhưng giá trị con người hơn trăm triệu.
Vì vậy, Lê Đồng Đồng ăn mặc giống như tiểu công chúa, tóc đen cột lên sau ót, cài lên đồ kẹp tóc tóc, mặc lên váy vàng nhạt, thoạt nhìn thanh thuần rồi lại mang theo thành thục.
Lê lão cha cùng Lê Đồng Đồng đi vào khách sạn lớn, vừa mới tới của nhà hàng, Lê Đồng Đồng đã có cảm giác xúc động muốn về nhà, bước chân tiến lên cũng ngừng ──
“Đồng Đồng, làm sao vậy?”
Tay Lê lão cha bị con gái ôm lấy, bước chân cũng bởi vậy chậm lại.
Lê Đồng Đồng đứng ở cửa ra vào, nhìn qua người đàn ông mặc âu phục đen ở phía trước thiếu chút nữa trở thành pho tượng, cô thật sự cảm giác mình bị vận đen đeo đuổi rồi!
Bởi vì, anh quả thực là âm hồn bất tán đi! =))
Nhâm Duy Kì ngồi ở bên trong, bên môi giơ lên cười lạnh, loại trừ nhân tố tiêu cực là vẻ mặt ôn hòa kia, giờ đây trên mặt anh một bộ kỳ quái sắc mặt.
“Hắn hắn hắn. . . . . .” Lê Đồng Đồng không có phép tắc gì chỉ vào người đàn ông phía trước, cái miệng lanh lợi giờ không nói ra lời.
“Hắn là Nhâm Duy Kì, mặc dù đang dạy ở trường đại học, nhưng mà nghe nói là cố vấn của Kim Khống, thương giới tương đối coi trọng hắn.” Lê lão cha ngược lại là rất hài lòng đối với thân thế bối cảnh của đối phương.
“Con đột nhiên cảm thấy trong người không thoải mái, muốn về nhà nghỉ ngơi. . . . . .” dạ dày của cô mơ hồ đau, căn bản không rõ vì cái gì mà Nhâm Duy Kì sẽ xuất hiện ở chỗ này.
“Thật là khéo.” Nhâm Duy Kì nhìn thấy Lê Đồng Đồng muốn quay người chạy trốn, rất nhanh từ ghế đứng lên, tiêu sái đi tới trước mặt nàng, nắm chặt cánh tay của cô, làm cho cô không có cơ hội chạy đi ngay trước mắt của anh.
Gặp ma rồi! Trong lòng Lê Đồng Đồng thầm mắng một tiếng.
Cô không tin tưởng đây tuyệt đối là trùng hợp, cũng như lần đầu cô gặp mặt anh, cũng không phải trùng hợp, mà là anh cố ý sắp đặt.
“Các con biết nhau?” vẻ mặt Lê lão cha kinh ngạc, không nghĩ tới bọn họ tựa hồ rất quen thuộc.
“Chúng con không chỉ có biết nhau, mà còn rất quen.” Nhâm Duy Kì triển khai bộ dáng tươi cười, cười đến có thể làm tặc rồi. “Con nhậm chức ở trường học, Đồng Đồng vừa hay là học sinh của con, hơn nữa nhà chúng con lại thật khéo ở gần nhau.”
Thấy anh tựa hồ còn muốn cùng cha mình trò chuyện, cô cố ý lấy cùi chỏ thụi vào anh một phát, hi vọng anh không nên nói thêm nữa.
“Đồng Đồng thẹn thùng rồi.” Nhâm Duy Kì tiến lên ôm bả vai Lê Đồng Đồng. “Bất quá, con muốn nói lời xin lỗi với bác, kỳ thật con cùng cô ấy đã sớm tại kết giao rồi. Chẳng qua là mấy ngày hôm trước con cùng tiểu nóng nảy này có chút náo loạn, khiến cho cô ấy tức giận muốn cùng người khác thân cận, may mắn con đã sớm nghe ngóng rồi, tiện đây con cũng muốn lợi dụng cơ hội này gặp gỡ người nhà Đồng Đồng.”
Lời anh nói nghe đến thật tốt đẹp vừa tai làm sao! Nhưng là nghe vào tai Lê Đồng Đồng, thiếu chút nữa cô tức giận đến thổ huyết.
Anh tại sao có thể nói ra loại chuyện này mà không biết xấu hổ chứ? Bọn họ rõ ràng là không có kết giao, tại sao lật ngược phải trái như vậy?
“Như vậy bác cũng thật an tâm.” Lê lão cha thật đúng là tin tưởng con người Nhâm Duy Kì mà nói. “Đồng Đồng a…, con cũng đừng tức giận như con nít vậy, hắn vì con mà an bài cuộc gặp mặt hôm nay, con cũng đừng hẹp hòi, như vậy tình cảm mới tốt, biết không?”
“Cha, con. . . . . .”
“Được được được, cha hiểu hiểu.” Lê lão cha vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn Lê Đồng Đồng . “Cha để chỗ này lại cho các con, để cho Nhâm tiên sinh đưa con trở về, cha đi trước đây.”
Lê lão cha tin tưởng Nhâm Duy Kì có thành ý, cố ý xem nhẹ ánh mắt cầu cứu của Lê Đồng Đồng, hoàn toàn không biết mình làm như vậy, là đem con gái quăng vô trong hố lửa rồi. (Mừng còn hổng kịp nữa là =)))
Cửa đóng lại, Lê Đồng Đồng biết rõ phao cứu mạng duy nhất của mình đã lủng mất rồi.
Quay đầu lại, nhìn thấy chính là vẻ mặt tà ác cười lạnh Nhâm Duy Kì, anh đưa ngón trỏ nâng cằm cô lên, dùng thanh âm trầm ổn dễ nghe mở miệng nói ra: “Em tốt nhất nên nghĩ lý do giải thích hết thảy chuyện này cho anh.”
Lý do? !
Cô sẽ có lý do gì?
Lê Đồng Đồng cắn cánh môi hồng hồng, khó trách được cô hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy, lại đụng phải tình huống túng quẫn này.
Nếu như bây giờ có thể xuất hiện một người giúp cô giải vây, cô nhất định sẽ cảm tạ đại ân đại đức của người đó, thậm chí lấy thân báo đáp cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng là, việc đó căn bản là chỉ có nằm mộng.
“Tôi không thích anh rồi!” Lê Đồng Đồng kiên trì nói ra trong nội tâm mà nói. “Anh căn bản chính là đem tôi biến thành đồ đần để đùa nghịch, như vậy thú vị sao?”
“Anh có đem em biến đồ đần sao?” Nhâm Duy Kì nhẹ giọng hỏi.
“Có.” Lê Đồng Đồng tức giận ngẩng lên, thở phì phì trừng mắt anh
“Mời nêu ví dụ.” anh quyết định cho cô một cơ hội phản bác, nếu như tìm không thấy một lý do tốt, như vậy anh sẽ cho cô một chút trừng phạt.
Muốn tìm đàn ông khác? Trừ khi anh chết rồi, không thì đừng mơ!
“Anh biết rất rõ ràng tôi thích anh, thế nhưng anh lại cố ý coi như không biết, để cho quan hệ của chúng ta cứ luôn mập mờ không rõ, kết quả mấy ngày hôm trước ngươi mới nói cho ta biết, đã ngươi toàn bộ biết. . . . . .” Lê Đồng Đồng cắn răng, thiếu chút nữa liền không khống chế được mà xông lên trước dùng sức cắn anh. “Anh căn bản chính là đem tôi thành ngu ngốc đùa nghịch, đùa bỡn người rất thú vị sao?”
Nhâm Duy Kì đã trầm mặc hồi lâu, một đôi mắt màu đen nhìn cô.
Cô nói rất đúng sự thật, anh cũng là bởi vì trêu chọc cô đâm nghiện, nhìn vẻ mặt cô đáng yêu cảm thấy thú vị, mới có thể cố ý trêu cợt cô như vậy.
Nhưng là, anh cũng không phải đem cô coi thành đồ ngốc mà đùa nghịch, anh chẳng qua là cảm thấy cô rất đáng yêu.
“Phốc!” Phản ứng của anh là cười khẽ một tiếng.
“Anh anh anh. . . . . .” cười cái rắm! “Anh cười cái gì mà cười? Có cái gì tốt mà cười chứ? Tôi chính là không muốn tiếp tục bị anh đùa nghịch, mới quyết định muốn tìm đàn ông khác để yêu, không được sao?”
“Không được.” Nhâm Duy Kì vừa cười vừa nói, hiện nay giờ khắc này, anh rất muốn đem cô ôm vào trong ngực. “Anh nói rồi em chỉ có thể yêu anh.”
“Dựa vào cái gì muốn tôi một mực yêu anh?” Lê Đồng Đồng nhíu lông mày, đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút cay cay. “Yêu thích một đàn ông vô tâm, là không có kết quả đấy.”
“Em có thể nào tự hạ quyết định, nói anh vô tam?” Nhâm Duy Kì nhìn qua vẻ mặt nghiêm túc của cô.
Không nghĩ tới, khuôn mặt nhỏ nhắn khi nghiêm túc của cô, vậy mà thật sâu câu dẫn thương yêu của anh.
“Bởi vì. . . . . .” Lê Đồng Đồng nói không nên lời. “Thế nhưng là tôi rất rõ ràng minh bạch, tôi thích anh! Nhưng anh lại chưa từng nói cho tôi biết cảm giác của anh đối với tôi.”
“Thế nên em có thể đọc được anh không thích em?” anh giữ chặt cằm của cô, hơi nở nụ cười.
“Anh ngoại trừ khi dễ tôi, còn biết cái gì?”
Dù là cô lần đầu nhìn thấy anh tức giận thành như vậy, nhưng là anh tức giận không có nghĩa là anh có đạo lý à!
Cô muốn cùng anh phân rõ phải trái, thậm chí anh muốn lý do, cô cũng nliệt kê ra một đống rồi, chỉ có anh, cái gì cũng không chịu nói, một mực muốn cô đi đoán.
Mấy tháng này, anh tựa như gió nắm lấy bất định, tuy nhiên cảm nhận được anh ở bên người, nhưng vẫn không chạm tới được lòng của anh.
“Anh còn nghĩ. . . . . .” Trong mắt của anh hiện lên một tia xảo trá, cúi đầu liền hôn lên môi của cô.
Tuấn nhan phóng đại đập vào mắt, Lê Đồng Đồng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Đây là lần thứ nhất anh đối với cô chủ động, hai người ở chung chưa từng có thân mật như vậy.
Nhiều lắm là, ngẫu nhiên lúc bọn họ cùng ra ngoài, đột nhiên dắt tay nhỏ bé của cô qua đường, nhưng là qua đường xong, anh liền buông tay của cô ra.
Anh hôm nay vậy mà hôn môi của cô, dùng đầu lưỡi cạy mở môi của cô, trượt vào trong miệng đỏ của cô, lấy được ngọt dịch trong miệng cô?!
Nhâm Duy Kì sớm đều muốn làm như vậy, chẳng qua là thân phận của anh không thể làm càn được, cho nên mấy tháng này, đều là dùng thái độ mập mờ đối đãi với cô.
Nhưng trở lại Đài Bắc lại không giống! Tại Đài Bắc, anh không phải một giáo sư, mà là một người độc thân, không cần phải băn khoăn ánh mắt của người khác, cũng không cần lo lắng làm cho ân sư hổ thẹn, tung tin vịt anh đối với học sinh nữ ra tay.
Cho nên, anh mới cố ý dùng phương thức pha trò, một bên khi dễ cô, một bên cùng cô chơi trò chơi.
Có trời mới biết, mỗi ngày sớm chiều ở chung, có nhiều lần anh thiếu chút nữa cầm giữ không được chính mình, người con gái này căn bản không có phát hiện đến đau đớn của anh.
Anh đành phải đem thể lực không thể phát tiết, chuyển đổi thành trêu chọc để đổi lấy niềm vui.
Khi anh hôn lên môi của cô, anh lập tức biến thân thành một con mãnh thú, chẳng những hút môi của cô, đầu lưỡi còn không ngừng khêu lấy phấn lưỡi trong miệng của cô.
Cô như là bị kinh hãi, chẳng qua là đôi mắt trông mong mà nhìn qua anh.
Vì cái gì anh muốn hôn cô? Cô nháy con mắt, không nghĩ là nước mắt trong hốc mắt liền rớt xuống.
Mặn thật, nếm được vị giác này, lại làm cho anh dừng động tác lại. . . . . .
Nhìn thấy nước mắt Lê Đồng Đồng, tay chân Nhâm Duy Kì cơ hồ là luống cuống.
“Vì sao lại khóc?” Nhìn thấy nước mắt của cô, tất cả tự tin toàn bộ tan vỡ.
“Anh cũng không phải yêu thích tôi, tại sao phải hôn tôi?” hai mắt cô đẫm lệ mà nhìn qua anh, ngữ khí có chút trách cứ.
Anh không nên hôn cô!
Khi anh hôn lên môi của cô, cô vốn là kiên quyết lờ đi rồi, thế mới biết, thì ra trong đầu căn bản không có biện pháp tiêu diệt anh.
Tuy trong miệng hô hào không nên lại ưa thích hắn, nhưng nàng không quản được lòng của nàng, không có cách nào tự kềm chế, thoát khỏi khốn cảnh như vầy.
“Anh có nói không thích em sao?” anh nảy mi, dùng bàn tay xóa đi vệt nước mắt trên má cô.
“Nhưng anh cũng không có nói qua yêu thích tôi.” cô nghẹn ngào nói lấy, khóc đến như một đứa bé.
Không xác định cảm giác sẽ làm cho cô bối rối như vậy, mặc dù bọn họ mỗi ngày ở chung một chỗ, nhưng là vừa nghĩ tới trong lòng của anh không có cô, tùy thời cũng có thể đem cô dẹp đi, lòng của cô liền đau.
Rõ ràng phải làm bộ không thèm để ý, nhưng là chua xót vẫn sẽ xông lên đầu, cho nên cô mới có thể tự làm cho mình cực kỳ bận rộn, không muốn nghĩ đến quan hệ mập mờ của bọn.
Có thể ở chung lâu rồi, cái cảm giác thân thiết làm cho cô thật là khó chịu. . . . . .
Một câu yeu thích của anh, chính là một viên thuốc an thần, mà anh thủy chung không thể cho cô.
“Trong nội tâm của anh có một bí mật nhỏ.” Anh cúi đầu nhìn qua cô, làm cho cô ngồi che kín thức ăn trước bàn “Theo anh biết em yêu thích anh, về sau anh cũng thích em.”
Cái miệng nhỏ của cô khẽ nhếch, phảng phất như nghe được tiếng người ngoài hành tinh giống nhau vậy.
Cô có nghe lầm hay không? Anh nói anh cũng yêu thích cô a! Cô không thể tưởng tượng nổi mà bắt lấy bàn tay của anh. “Anh thích tôi? Anh thật sự thích tôi?”
“Ừ, thích cái đồ đần ngốc nghếch như em.” Anh khẽ cười, vì xóa đi nước mắt trên mặt cô. “Em thực đã cho anh là anh đối với em một điểm cảm giác cũng đều không có sao?”
(Vì hai người đã thổ lộ rõ nên mình thay đổi câu cú đây)
“Anh chỉ biết khi dễ em.” cô chu cái miệng nhỏ nhắn, vừa mừng vừa sợ nói: “Vậy tại sao hiện tại lại muốn thẳng thắn thành khẩn nói anh đối với em có cảm tình? Chẳng lẽ anh lại muốn đùa bỡn em?”
Anh trợn trắng mắt, cô gái này lúc nên khôn khéo thì cứ ngơ ngơ, không nên khôn khéo lại tỏ ra vẻ thông minh.
“Em tức giận, muốn đi tìm người đàn ông khác để yêu, anh còn có thể không lên tiếng sao?” anh nhíu mày, một bộ không buông tha nét mặt của cô. “Em rất có chí khí, thật đúng là chuẩn bị thân cận. . . . . .”
Cô ra vẻ đáng thương mà nhìn qua anh. “Làm sao anh biết em quay về Đài Bắc, là muốn thân cận?”
“Anh rõ em như trong lòng bàn tay.” anh cười đến rất vô hại, có thể thực chất bên trong là một lão hồ ly, rất giảo hoạt. “Anh lần đầu gặp em, anh liền đã điều tra từng chi tiết củ em.”
“Cái gì?” mặt cô thay đổi, không nghĩ tới anh là người như vậy: “Anh rất hèn hạ a. . . . . .”
“Là thủ đoạn của em còn quá kém, hơn nữa diễn xuất em còn quá non” anh cười đến rất vô sỉ. “Hơn nữa, anh còn biết em trộm quần lót của anh.”
Cô nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ lên, cả việc này anh cũng biết?!
“Anh tại sao có thể như vậy á!” cô giận dữ mà cắn cánh tay anh một ngụm. “Mấy tháng này, anh biết rất rõ ràng em thích anh, anh còn cố ý giả ngu!”
Anh lơ đễnh, tùy ý cô nhấm nháp lấy.
“Không có biện pháp, anh đáp ứng ân sư đi tới trường X dạy học một năm, vừa vặn em muốn chuẩn bị vào sở nghiên cứu, vì tốt cho chúng ta, anh phải ngăn cản em trầm luân xuống dưới, để cho em thi đậu vào sở nghiên cứu, sau đó chúng ta mới có thể công khai.”
Cô ai oán mà nhìn qua anh, tâm tư của anh tuy cẩn thận, nhưng cả ba tháng qua lại chẳng nói cho cô biết.
“Anh thật quá đáng!” cô chu cái miệng nhỏ nhắn, “Anh thật là tiểu nhân hèn hạ a! Vì cái gì anh đối với em như lòng bàn tay, anh còn đối với em hà khắc như vậy? Luôn khi dễ em, muốn em giúp amj nấu cơm, hơn nữa buổi sáng còn muốn đi luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ. . . . . .”
“Đây đều là vì suy nghĩ cho chúng ta về sau.”
Anh hào phóng mà ôm eo của cô. “Huấn luyện em làm việc nhà, về sau anh đi công tác, em cũng không bỏ đói chính mình; mỗi ngày mang em đi luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, là huấn luyện thể lực của em, bằng không về sau lúc chúng ta ân ái trên giường, em mệt đến ngủ, anh đây làm sao bây giờ?”
“Hạ lưu.” anh lại dâng tặng anh một cái danh từ.
“Cám ơn.” anh tiếp thu, coi như là khích lệ. “Anh cho em đáp án, em có thể thoả mãn?”
Cô than nhẹ một tiếng, nước mắt trên mặt được bàn tay của anh xóa đi, cô khẽ cắn cánh môi. “Anh. . . . . . Thật sự yêu thích em?”
“Bằng không anh xuất hiện ở nơi đây làm gì?” anh nheo con mắt hỏi lại.
Cô sẽ không đần như vậy a? Nguyên nhân anh xuất hiện cũng không hiểu được, thực nên đánh!
“Vậy anh phải đáp ứng em, về sau không được khi dễ em!” cô hờn dỗi nói, thái độ mềm đi rất nhiều.
Được rồi, cô thừa nhận cô thật dễ dụ đấy, mấy câu dỗ dành sẽ đem cô thành dễ bảo.
Nhưng mà anh là sự thật có giao trái tim đặt ở trên người của cô, biết rõ cô xin phép nghỉ quay về Đài Bắc, tỏ vẻ anh còn quan tâm cô, hôm nay mới có thể diễn một màn như vậy.
Cô liền đại nhân có đại lượng, tha thứ cho anh.
“Anh sẽ tận lực.” anh thấp giọng trả lời, nhưng mà anh cũng không có đáp ứng không đùa cô.
Cuối cùng, đem tiểu mỹ nhân quay một vòng quên hết những ân oán trước kia, ngọt ngào như mật ong mà ôm lấy anh.
Một loại hạnh phúc, đang dào dạt dâng lên tim cô, đem tâm cô vào chốn hư không . . . . .
Một mặt là vì mắt cô cao hơn đầu, mặt khác cô lại rất gần gũi với Nhâm Duy Kì, nên một đống tin đồn theo gió truyền khắp sân trường.
Nhưng mà cô không thèm để ý đến, cũng như từ trước đến nay không cần đi làm sáng tỏ. Nhâm Duy Kì lại càng tiêu sái, mỗi khi gặp được vấn đề này, luôn xuất ra bộ dáng tươi cười nhã nhặn nhất, không có giải thích nhiều.
Lâu rồi, người khác cũng liền chấp nhận quan hệ của bọn họ.
Trong trường học không ai dám đeo đuổi, Lê Đồng Đồng quyết định trở về tìm cha, mời cha giúp cô an bài thân cận.
Cô cũng không tin, điều kiện của cô sẽ kém đến tình trạng này, không có một nào đàn ông nào yêu!
Mà cô, cũng không cần không có chí khí như vậy, lại đi yêu thích một đàn ông chỉ biết đùa cô, chưa bao giờ hưởng ứng tâm ý của cô.
Càng quá phận chính là, anh đem biến thành đồ đần, biết rất rõ ràng, rồi lại giả ngu, đem cô xoay vòng vòng, khiến anh thật cao hứng vậy sao?
Lê Đồng Đồng hạ quyết định, đêm đó liền về nhà, dụ dỗ cùng uy hiếp Lê lão cha giúp cô đi thân cận, giới thiệu một đàn ông cho cô!
Không cần biết thân cận đàn ông nào, miễn cô không còn thích anh nữa là được!
Cho nên cô liền xin nghỉ ngơi một tháng, chạy về Đài Bắc trước ngủ một giấc ba ngày ba đêm (vì chị thiếu ngủ mà), sau đó liền bắt đầu “hối thúc” Lê lão cha.
Lê lão cha đương nhiên rất vui vẻ nhận việc này, không nghĩ tới con gái thứ ba mà sẽ chủ động yêu cầu thân cận, ông đương nhiên khoái lạc rồi! Cho nên động tác rất nhanh liền an bài thân cận tốt cho con.
Nghe nói đối tượng hẹn hò lai lịch không nhỏ, là cố vấn của công ty Kim Khống, mặc dù sinh ra không phải là hào phú, nhưng giá trị con người hơn trăm triệu.
Vì vậy, Lê Đồng Đồng ăn mặc giống như tiểu công chúa, tóc đen cột lên sau ót, cài lên đồ kẹp tóc tóc, mặc lên váy vàng nhạt, thoạt nhìn thanh thuần rồi lại mang theo thành thục.
Lê lão cha cùng Lê Đồng Đồng đi vào khách sạn lớn, vừa mới tới của nhà hàng, Lê Đồng Đồng đã có cảm giác xúc động muốn về nhà, bước chân tiến lên cũng ngừng ──
“Đồng Đồng, làm sao vậy?”
Tay Lê lão cha bị con gái ôm lấy, bước chân cũng bởi vậy chậm lại.
Lê Đồng Đồng đứng ở cửa ra vào, nhìn qua người đàn ông mặc âu phục đen ở phía trước thiếu chút nữa trở thành pho tượng, cô thật sự cảm giác mình bị vận đen đeo đuổi rồi!
Bởi vì, anh quả thực là âm hồn bất tán đi! =))
Nhâm Duy Kì ngồi ở bên trong, bên môi giơ lên cười lạnh, loại trừ nhân tố tiêu cực là vẻ mặt ôn hòa kia, giờ đây trên mặt anh một bộ kỳ quái sắc mặt.
“Hắn hắn hắn. . . . . .” Lê Đồng Đồng không có phép tắc gì chỉ vào người đàn ông phía trước, cái miệng lanh lợi giờ không nói ra lời.
“Hắn là Nhâm Duy Kì, mặc dù đang dạy ở trường đại học, nhưng mà nghe nói là cố vấn của Kim Khống, thương giới tương đối coi trọng hắn.” Lê lão cha ngược lại là rất hài lòng đối với thân thế bối cảnh của đối phương.
“Con đột nhiên cảm thấy trong người không thoải mái, muốn về nhà nghỉ ngơi. . . . . .” dạ dày của cô mơ hồ đau, căn bản không rõ vì cái gì mà Nhâm Duy Kì sẽ xuất hiện ở chỗ này.
“Thật là khéo.” Nhâm Duy Kì nhìn thấy Lê Đồng Đồng muốn quay người chạy trốn, rất nhanh từ ghế đứng lên, tiêu sái đi tới trước mặt nàng, nắm chặt cánh tay của cô, làm cho cô không có cơ hội chạy đi ngay trước mắt của anh.
Gặp ma rồi! Trong lòng Lê Đồng Đồng thầm mắng một tiếng.
Cô không tin tưởng đây tuyệt đối là trùng hợp, cũng như lần đầu cô gặp mặt anh, cũng không phải trùng hợp, mà là anh cố ý sắp đặt.
“Các con biết nhau?” vẻ mặt Lê lão cha kinh ngạc, không nghĩ tới bọn họ tựa hồ rất quen thuộc.
“Chúng con không chỉ có biết nhau, mà còn rất quen.” Nhâm Duy Kì triển khai bộ dáng tươi cười, cười đến có thể làm tặc rồi. “Con nhậm chức ở trường học, Đồng Đồng vừa hay là học sinh của con, hơn nữa nhà chúng con lại thật khéo ở gần nhau.”
Thấy anh tựa hồ còn muốn cùng cha mình trò chuyện, cô cố ý lấy cùi chỏ thụi vào anh một phát, hi vọng anh không nên nói thêm nữa.
“Đồng Đồng thẹn thùng rồi.” Nhâm Duy Kì tiến lên ôm bả vai Lê Đồng Đồng. “Bất quá, con muốn nói lời xin lỗi với bác, kỳ thật con cùng cô ấy đã sớm tại kết giao rồi. Chẳng qua là mấy ngày hôm trước con cùng tiểu nóng nảy này có chút náo loạn, khiến cho cô ấy tức giận muốn cùng người khác thân cận, may mắn con đã sớm nghe ngóng rồi, tiện đây con cũng muốn lợi dụng cơ hội này gặp gỡ người nhà Đồng Đồng.”
Lời anh nói nghe đến thật tốt đẹp vừa tai làm sao! Nhưng là nghe vào tai Lê Đồng Đồng, thiếu chút nữa cô tức giận đến thổ huyết.
Anh tại sao có thể nói ra loại chuyện này mà không biết xấu hổ chứ? Bọn họ rõ ràng là không có kết giao, tại sao lật ngược phải trái như vậy?
“Như vậy bác cũng thật an tâm.” Lê lão cha thật đúng là tin tưởng con người Nhâm Duy Kì mà nói. “Đồng Đồng a…, con cũng đừng tức giận như con nít vậy, hắn vì con mà an bài cuộc gặp mặt hôm nay, con cũng đừng hẹp hòi, như vậy tình cảm mới tốt, biết không?”
“Cha, con. . . . . .”
“Được được được, cha hiểu hiểu.” Lê lão cha vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn Lê Đồng Đồng . “Cha để chỗ này lại cho các con, để cho Nhâm tiên sinh đưa con trở về, cha đi trước đây.”
Lê lão cha tin tưởng Nhâm Duy Kì có thành ý, cố ý xem nhẹ ánh mắt cầu cứu của Lê Đồng Đồng, hoàn toàn không biết mình làm như vậy, là đem con gái quăng vô trong hố lửa rồi. (Mừng còn hổng kịp nữa là =)))
Cửa đóng lại, Lê Đồng Đồng biết rõ phao cứu mạng duy nhất của mình đã lủng mất rồi.
Quay đầu lại, nhìn thấy chính là vẻ mặt tà ác cười lạnh Nhâm Duy Kì, anh đưa ngón trỏ nâng cằm cô lên, dùng thanh âm trầm ổn dễ nghe mở miệng nói ra: “Em tốt nhất nên nghĩ lý do giải thích hết thảy chuyện này cho anh.”
Lý do? !
Cô sẽ có lý do gì?
Lê Đồng Đồng cắn cánh môi hồng hồng, khó trách được cô hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy, lại đụng phải tình huống túng quẫn này.
Nếu như bây giờ có thể xuất hiện một người giúp cô giải vây, cô nhất định sẽ cảm tạ đại ân đại đức của người đó, thậm chí lấy thân báo đáp cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng là, việc đó căn bản là chỉ có nằm mộng.
“Tôi không thích anh rồi!” Lê Đồng Đồng kiên trì nói ra trong nội tâm mà nói. “Anh căn bản chính là đem tôi biến thành đồ đần để đùa nghịch, như vậy thú vị sao?”
“Anh có đem em biến đồ đần sao?” Nhâm Duy Kì nhẹ giọng hỏi.
“Có.” Lê Đồng Đồng tức giận ngẩng lên, thở phì phì trừng mắt anh
“Mời nêu ví dụ.” anh quyết định cho cô một cơ hội phản bác, nếu như tìm không thấy một lý do tốt, như vậy anh sẽ cho cô một chút trừng phạt.
Muốn tìm đàn ông khác? Trừ khi anh chết rồi, không thì đừng mơ!
“Anh biết rất rõ ràng tôi thích anh, thế nhưng anh lại cố ý coi như không biết, để cho quan hệ của chúng ta cứ luôn mập mờ không rõ, kết quả mấy ngày hôm trước ngươi mới nói cho ta biết, đã ngươi toàn bộ biết. . . . . .” Lê Đồng Đồng cắn răng, thiếu chút nữa liền không khống chế được mà xông lên trước dùng sức cắn anh. “Anh căn bản chính là đem tôi thành ngu ngốc đùa nghịch, đùa bỡn người rất thú vị sao?”
Nhâm Duy Kì đã trầm mặc hồi lâu, một đôi mắt màu đen nhìn cô.
Cô nói rất đúng sự thật, anh cũng là bởi vì trêu chọc cô đâm nghiện, nhìn vẻ mặt cô đáng yêu cảm thấy thú vị, mới có thể cố ý trêu cợt cô như vậy.
Nhưng là, anh cũng không phải đem cô coi thành đồ ngốc mà đùa nghịch, anh chẳng qua là cảm thấy cô rất đáng yêu.
“Phốc!” Phản ứng của anh là cười khẽ một tiếng.
“Anh anh anh. . . . . .” cười cái rắm! “Anh cười cái gì mà cười? Có cái gì tốt mà cười chứ? Tôi chính là không muốn tiếp tục bị anh đùa nghịch, mới quyết định muốn tìm đàn ông khác để yêu, không được sao?”
“Không được.” Nhâm Duy Kì vừa cười vừa nói, hiện nay giờ khắc này, anh rất muốn đem cô ôm vào trong ngực. “Anh nói rồi em chỉ có thể yêu anh.”
“Dựa vào cái gì muốn tôi một mực yêu anh?” Lê Đồng Đồng nhíu lông mày, đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút cay cay. “Yêu thích một đàn ông vô tâm, là không có kết quả đấy.”
“Em có thể nào tự hạ quyết định, nói anh vô tam?” Nhâm Duy Kì nhìn qua vẻ mặt nghiêm túc của cô.
Không nghĩ tới, khuôn mặt nhỏ nhắn khi nghiêm túc của cô, vậy mà thật sâu câu dẫn thương yêu của anh.
“Bởi vì. . . . . .” Lê Đồng Đồng nói không nên lời. “Thế nhưng là tôi rất rõ ràng minh bạch, tôi thích anh! Nhưng anh lại chưa từng nói cho tôi biết cảm giác của anh đối với tôi.”
“Thế nên em có thể đọc được anh không thích em?” anh giữ chặt cằm của cô, hơi nở nụ cười.
“Anh ngoại trừ khi dễ tôi, còn biết cái gì?”
Dù là cô lần đầu nhìn thấy anh tức giận thành như vậy, nhưng là anh tức giận không có nghĩa là anh có đạo lý à!
Cô muốn cùng anh phân rõ phải trái, thậm chí anh muốn lý do, cô cũng nliệt kê ra một đống rồi, chỉ có anh, cái gì cũng không chịu nói, một mực muốn cô đi đoán.
Mấy tháng này, anh tựa như gió nắm lấy bất định, tuy nhiên cảm nhận được anh ở bên người, nhưng vẫn không chạm tới được lòng của anh.
“Anh còn nghĩ. . . . . .” Trong mắt của anh hiện lên một tia xảo trá, cúi đầu liền hôn lên môi của cô.
Tuấn nhan phóng đại đập vào mắt, Lê Đồng Đồng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Đây là lần thứ nhất anh đối với cô chủ động, hai người ở chung chưa từng có thân mật như vậy.
Nhiều lắm là, ngẫu nhiên lúc bọn họ cùng ra ngoài, đột nhiên dắt tay nhỏ bé của cô qua đường, nhưng là qua đường xong, anh liền buông tay của cô ra.
Anh hôm nay vậy mà hôn môi của cô, dùng đầu lưỡi cạy mở môi của cô, trượt vào trong miệng đỏ của cô, lấy được ngọt dịch trong miệng cô?!
Nhâm Duy Kì sớm đều muốn làm như vậy, chẳng qua là thân phận của anh không thể làm càn được, cho nên mấy tháng này, đều là dùng thái độ mập mờ đối đãi với cô.
Nhưng trở lại Đài Bắc lại không giống! Tại Đài Bắc, anh không phải một giáo sư, mà là một người độc thân, không cần phải băn khoăn ánh mắt của người khác, cũng không cần lo lắng làm cho ân sư hổ thẹn, tung tin vịt anh đối với học sinh nữ ra tay.
Cho nên, anh mới cố ý dùng phương thức pha trò, một bên khi dễ cô, một bên cùng cô chơi trò chơi.
Có trời mới biết, mỗi ngày sớm chiều ở chung, có nhiều lần anh thiếu chút nữa cầm giữ không được chính mình, người con gái này căn bản không có phát hiện đến đau đớn của anh.
Anh đành phải đem thể lực không thể phát tiết, chuyển đổi thành trêu chọc để đổi lấy niềm vui.
Khi anh hôn lên môi của cô, anh lập tức biến thân thành một con mãnh thú, chẳng những hút môi của cô, đầu lưỡi còn không ngừng khêu lấy phấn lưỡi trong miệng của cô.
Cô như là bị kinh hãi, chẳng qua là đôi mắt trông mong mà nhìn qua anh.
Vì cái gì anh muốn hôn cô? Cô nháy con mắt, không nghĩ là nước mắt trong hốc mắt liền rớt xuống.
Mặn thật, nếm được vị giác này, lại làm cho anh dừng động tác lại. . . . . .
Nhìn thấy nước mắt Lê Đồng Đồng, tay chân Nhâm Duy Kì cơ hồ là luống cuống.
“Vì sao lại khóc?” Nhìn thấy nước mắt của cô, tất cả tự tin toàn bộ tan vỡ.
“Anh cũng không phải yêu thích tôi, tại sao phải hôn tôi?” hai mắt cô đẫm lệ mà nhìn qua anh, ngữ khí có chút trách cứ.
Anh không nên hôn cô!
Khi anh hôn lên môi của cô, cô vốn là kiên quyết lờ đi rồi, thế mới biết, thì ra trong đầu căn bản không có biện pháp tiêu diệt anh.
Tuy trong miệng hô hào không nên lại ưa thích hắn, nhưng nàng không quản được lòng của nàng, không có cách nào tự kềm chế, thoát khỏi khốn cảnh như vầy.
“Anh có nói không thích em sao?” anh nảy mi, dùng bàn tay xóa đi vệt nước mắt trên má cô.
“Nhưng anh cũng không có nói qua yêu thích tôi.” cô nghẹn ngào nói lấy, khóc đến như một đứa bé.
Không xác định cảm giác sẽ làm cho cô bối rối như vậy, mặc dù bọn họ mỗi ngày ở chung một chỗ, nhưng là vừa nghĩ tới trong lòng của anh không có cô, tùy thời cũng có thể đem cô dẹp đi, lòng của cô liền đau.
Rõ ràng phải làm bộ không thèm để ý, nhưng là chua xót vẫn sẽ xông lên đầu, cho nên cô mới có thể tự làm cho mình cực kỳ bận rộn, không muốn nghĩ đến quan hệ mập mờ của bọn.
Có thể ở chung lâu rồi, cái cảm giác thân thiết làm cho cô thật là khó chịu. . . . . .
Một câu yeu thích của anh, chính là một viên thuốc an thần, mà anh thủy chung không thể cho cô.
“Trong nội tâm của anh có một bí mật nhỏ.” Anh cúi đầu nhìn qua cô, làm cho cô ngồi che kín thức ăn trước bàn “Theo anh biết em yêu thích anh, về sau anh cũng thích em.”
Cái miệng nhỏ của cô khẽ nhếch, phảng phất như nghe được tiếng người ngoài hành tinh giống nhau vậy.
Cô có nghe lầm hay không? Anh nói anh cũng yêu thích cô a! Cô không thể tưởng tượng nổi mà bắt lấy bàn tay của anh. “Anh thích tôi? Anh thật sự thích tôi?”
“Ừ, thích cái đồ đần ngốc nghếch như em.” Anh khẽ cười, vì xóa đi nước mắt trên mặt cô. “Em thực đã cho anh là anh đối với em một điểm cảm giác cũng đều không có sao?”
(Vì hai người đã thổ lộ rõ nên mình thay đổi câu cú đây)
“Anh chỉ biết khi dễ em.” cô chu cái miệng nhỏ nhắn, vừa mừng vừa sợ nói: “Vậy tại sao hiện tại lại muốn thẳng thắn thành khẩn nói anh đối với em có cảm tình? Chẳng lẽ anh lại muốn đùa bỡn em?”
Anh trợn trắng mắt, cô gái này lúc nên khôn khéo thì cứ ngơ ngơ, không nên khôn khéo lại tỏ ra vẻ thông minh.
“Em tức giận, muốn đi tìm người đàn ông khác để yêu, anh còn có thể không lên tiếng sao?” anh nhíu mày, một bộ không buông tha nét mặt của cô. “Em rất có chí khí, thật đúng là chuẩn bị thân cận. . . . . .”
Cô ra vẻ đáng thương mà nhìn qua anh. “Làm sao anh biết em quay về Đài Bắc, là muốn thân cận?”
“Anh rõ em như trong lòng bàn tay.” anh cười đến rất vô hại, có thể thực chất bên trong là một lão hồ ly, rất giảo hoạt. “Anh lần đầu gặp em, anh liền đã điều tra từng chi tiết củ em.”
“Cái gì?” mặt cô thay đổi, không nghĩ tới anh là người như vậy: “Anh rất hèn hạ a. . . . . .”
“Là thủ đoạn của em còn quá kém, hơn nữa diễn xuất em còn quá non” anh cười đến rất vô sỉ. “Hơn nữa, anh còn biết em trộm quần lót của anh.”
Cô nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ lên, cả việc này anh cũng biết?!
“Anh tại sao có thể như vậy á!” cô giận dữ mà cắn cánh tay anh một ngụm. “Mấy tháng này, anh biết rất rõ ràng em thích anh, anh còn cố ý giả ngu!”
Anh lơ đễnh, tùy ý cô nhấm nháp lấy.
“Không có biện pháp, anh đáp ứng ân sư đi tới trường X dạy học một năm, vừa vặn em muốn chuẩn bị vào sở nghiên cứu, vì tốt cho chúng ta, anh phải ngăn cản em trầm luân xuống dưới, để cho em thi đậu vào sở nghiên cứu, sau đó chúng ta mới có thể công khai.”
Cô ai oán mà nhìn qua anh, tâm tư của anh tuy cẩn thận, nhưng cả ba tháng qua lại chẳng nói cho cô biết.
“Anh thật quá đáng!” cô chu cái miệng nhỏ nhắn, “Anh thật là tiểu nhân hèn hạ a! Vì cái gì anh đối với em như lòng bàn tay, anh còn đối với em hà khắc như vậy? Luôn khi dễ em, muốn em giúp amj nấu cơm, hơn nữa buổi sáng còn muốn đi luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ. . . . . .”
“Đây đều là vì suy nghĩ cho chúng ta về sau.”
Anh hào phóng mà ôm eo của cô. “Huấn luyện em làm việc nhà, về sau anh đi công tác, em cũng không bỏ đói chính mình; mỗi ngày mang em đi luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, là huấn luyện thể lực của em, bằng không về sau lúc chúng ta ân ái trên giường, em mệt đến ngủ, anh đây làm sao bây giờ?”
“Hạ lưu.” anh lại dâng tặng anh một cái danh từ.
“Cám ơn.” anh tiếp thu, coi như là khích lệ. “Anh cho em đáp án, em có thể thoả mãn?”
Cô than nhẹ một tiếng, nước mắt trên mặt được bàn tay của anh xóa đi, cô khẽ cắn cánh môi. “Anh. . . . . . Thật sự yêu thích em?”
“Bằng không anh xuất hiện ở nơi đây làm gì?” anh nheo con mắt hỏi lại.
Cô sẽ không đần như vậy a? Nguyên nhân anh xuất hiện cũng không hiểu được, thực nên đánh!
“Vậy anh phải đáp ứng em, về sau không được khi dễ em!” cô hờn dỗi nói, thái độ mềm đi rất nhiều.
Được rồi, cô thừa nhận cô thật dễ dụ đấy, mấy câu dỗ dành sẽ đem cô thành dễ bảo.
Nhưng mà anh là sự thật có giao trái tim đặt ở trên người của cô, biết rõ cô xin phép nghỉ quay về Đài Bắc, tỏ vẻ anh còn quan tâm cô, hôm nay mới có thể diễn một màn như vậy.
Cô liền đại nhân có đại lượng, tha thứ cho anh.
“Anh sẽ tận lực.” anh thấp giọng trả lời, nhưng mà anh cũng không có đáp ứng không đùa cô.
Cuối cùng, đem tiểu mỹ nhân quay một vòng quên hết những ân oán trước kia, ngọt ngào như mật ong mà ôm lấy anh.
Một loại hạnh phúc, đang dào dạt dâng lên tim cô, đem tâm cô vào chốn hư không . . . . .
Tác giả :
Mễ Lộ Lộ