Trêu Chọc Trái Tim Em
Chương 65 Ngoại truyện 13 Tất cả những gì liên quan đến em, anh đều nhớ rõ
Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Dương Thư cứ giật lùi về sau, mãi đến khi đụng vào bàn làm việc, không còn chỗ nào để trốn nữa.
Khương Bái tháo cà vạt ra ném sang một bên, sau đó cởi cúc áo, để lộ yết hầu gợi cảm.
Dương Thư ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt nặng nề của anh.
Anh giống như con thú dữ ẩn núp thật lâu, cuối cùng cũng chờ được con mồi xuất hiện, sẵn sàng nuốt chửng nó bất cứ lúc nào.
Dương Thư muốn chạy, nhưng đột nhiên lại bị anh đặt lên bàn làm việc, hai chân lơ lửng trên không.
Hoocmon nam tính của anh bao phủ cô, Dương Thư có thể ngửi thấy hơi thở quen thuộc ấy.
Khuôn mặt anh tuấn kia tiến lại gần, đôi mắt của anh rất đẹp, đuôi mắt dài hơi nhếch lên, đuôi mắt trái có một nốt ruồi nhỏ rất gợi cảm.
“Sao về nước mà không chịu nói cho anh biết?” Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả lên mặt cô, anh trầm giọng hỏi.
Dương Thư chớp mắt, giọng nói bất giác trở nên mềm mại: “Em muốn tạo bất ngờ cho anh.”
Ánh mắt Khương Bái tối đi, yết hầu trượt xuống, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn sâu.
Dương Thư nắm chặt cổ áo của anh, ngửa đầu đáp lại.
Lần này Dương Thư đi công tác hơi lâu, bởi vì công việc bận rộn, lại thêm vấn đề lệch múi giờ, cho nên cô và Khương Bái chỉ có thể nhắn tin cho nhau.
Mấy ngày liên tiếp không gặp, d*c vọng bị đè nén lập tức bùng lên.
Nụ hôn của anh mạnh mẽ, bá đạo, rất thành thạo, dụ cô chìm đắm trong đó.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Khương Bái rung lên.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc này Dương Thư mới nhớ ra hai ngươi đang ở trong phòng làm việc của Khương Bái.
Trong đầu cô nhớ lại hình ảnh lúc bước vào phòng, tất cả đồng nghiệp đều dùng ánh mắt kì quái nhìn mình.
Nếu lúc này, hai người tiếp tục thì sau này cô sẽ không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Tai cô đỏ lên, vội vàng đẩy anh ra.
Người đàn ông thở hổn hển, một tay ôm eo cô.
Điện thoại của anh vẫn đang rung, Dương Thư lên tiếng nhắc nhở: “Điện thoại kìa anh.”
Khương Bái nhíu mày lấy điện thoại ra xem, là Phó Văn Sâm gọi tới.
Anh ấn nút màu đỏ, sau đó cất điện thoại vào túi.
Môi Dương Thư bị anh hôn đến nỗi đỏ lên, trên môi còn đọng lại vệt nước.
Khương Bái lau môi cho cô, lưu luyến nói: “Em nghỉ tạm ở đây nhé, anh còn có cuộc họp.”
Vụ án Thái Triết hơi khó giải quyết, thời gian lại gấp gáp, họ cần mau chóng bàn bạc phương án.
“Nếu đói thì nói với anh, anh nhờ người mua đồ ăn cho em.”
Dương Thư lắc đầu: “Em ăn trên máy bay rồi.”
“Vậy ở đây chờ anh nhé, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Vâng ạ.”
Vừa nói, cô vừa chỉnh lại quần áo của mình, khuôn mặt đỏ ửng.
Khương Bái lưu luyến xoa đầu cô, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái: “Anh sẽ mau chóng quay lại, em cần gì thì cứ nói với Tần Sướng.”
Lúc anh đang nói, điện thoại lại rung lên, lần này là Tiền Nhất Minh gọi tới thúc giục.
Dương Thư vội đẩy anh: “Em biết rồi, anh mau đi đi.”
Khương Bái rời khỏi phòng làm việc, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Dương Thư, cô nhảy xuống bàn làm việc, trong đầu đang hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi, đầu ngón tay khẽ vuốt v e cánh môi mềm mại, trong lòng có một cảm giác ngọt ngào.
Dương Thư ngồi máy bay cả đêm, lúc này thực sự rất mệt, cô đi đến chỗ sofa, lấy một cái chăn ra nằm xuống ngủ bù.
–
Khương Bái quay lại phòng họp, Tiền Nhất Minh và Phó Văn Sâm đang ngồi chờ anh.
Lúc anh đẩy cửa bước vào, hai người còn đang bàn xem ai sẽ gọi điện thoại tiếp để giục anh đến.
“Mấy cậu gọi hồn à mà gọi lắm thế?” Khương Bái đi đến chỗ của mình, kéo ghế ra ngồi xuống.
Tiền Nhất Minh nói: “Chị dâu tới đây chơi, đáng lẽ không nên làm lỡ thời gian nồng thắm của hai người, nhưng trước đó, vụ án Thái Triết là do cậu phụ trách, cậu không có ở đây thì hai chúng tôi biết bàn bạc cái gì?”
“Với lại…” Tiền Nhất Mình chỉ ra phía ngoài, “Có nhiều người nhìn như vậy, cậu lại kéo chị dâu vào phòng mãi chẳng ra, sẽ gây ảnh hưởng xấu, tôi với anh Phó giục cậu đến cũng là vì nghĩ cho danh dự của cậu mà.”
Khương Bái cười một tiếng, tựa lưng ra sau: “Ghen tỵ thì cứ nói thẳng đi, giả vờ tốt bụng làm gì.”
Anh mở máy tính ra, “Bàn chuyện công việc trước đã, tôi còn phải tan làm sớm.”
Nói đến công việc, Khương Bái cũng không tỏ ra cà lơ phất phơ nữa, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc hơn, anh chiều hồ sơ trên máy tính lên màn hình lớn, đứng dậy trình bày quan điểm của mình.
Cuộc họp này kéo dài rất lâu, lúc kết thúc, sắc trời bên ngoài đã tối, đa số đồng nghiệp đều về rồi.
Khương Bái thu dọn đống hồ sơ trên bàn, nói với hai người họ: “Ngày mai mở phiên tòa, hai người các cậu nhớ phát huy thật tốt vào.”
Phó Văn Sâm nhíu mày: “Cậu không đi à?”
Khương Bái liếc anh một cái: “Tôi có chuyện quan trọng.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Chuyện quan trọng gì thế?” Tiền Nhất Minh hỏi, “Không lẽ là cậu đi chơi với bạn gái hả?”
Khương Bái nhún vai, từ chối trả lời.
Trên đường trở lại phòng làm việc, anh định đưa Dương Thư đi ăn cơm.
Nhưng vào phòng lại phát hiện cô đang chùm chăn nằm ngủ trên ghế sofa.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Lúc ngủ trông cô thật đáng yêu, vẻ mặt yên tĩnh, hai hàng mi cong cong, rất xinh đẹp.
Anh chậm rãi duỗi tay ra, muốn chạm vào mi mắt cô, nhưng sợ đánh thức cô, nên thu tay lại.
Anh đắp kín chăn cho cô, tăng nhiệt độ trong phòng lên.
Khương Bái đi đến bàn làm việc, bật máy tính, bắt đầu làm việc.
Thao tác của anh rất nhẹ.
Xung quanh yên tĩnh, Dương Thư ngủ rất lâu.
Trong lúc mơ màng, cô xoay người một cái, suýt nữa lăn xuống đất, cô giật mình mở mắt ra.
Hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, hai giây sau cô mới kịp phản ứng lại, ánh mắt đảo quanh bốn phía.
Khương Bái nghe thấy tiếng động bên này, anh nhìn cô: “Em tỉnh rồi à?”
Anh liếc nhìn đồng hồ ở góc dưới bên phải của máy tính, đã hơn mười một giờ, cả hai vẫn chưa ăn tối, “Em đói không?”
Dương Thư gấp chăn lại, lắc đầu.
Cô vừa dậy, vẫn chưa thấy đói.
Cầm điện thoại lên xem giờ, cô hỏi: “Sao anh không gọi em?”
Vừa tỉnh dậy nên giọng cô hơi khàn.
Cổ họng khô khốc, Dương Thư bất giác li3m môi, cô hơi khát nước.
Khương Bái đứng dậy lấy nước cho cô.
Dương Thư mỉm cười nhận lấy, cô uống hơn nửa cốc, dừng lại một chút, sau đó uống cạn cốc nước.
Cô ngậm nước trong miệng, từ từ nuốt xuống.
Dương Thư định hỏi Khương Bái đã ăn tối chưa, vừa ngước mắt lên đã thấy ánh mắt Khương Bái nhìn cô sáng rực.
Người đàn ông giữ chặt gát cô, hôn sâu.
Anh lấy cái cốc trong tay cô, tiện tay để sang một bên, nghiêng người đè cô lên ghế sofa.
Cảm nhận được sự gấp gáp của anh, Dương Thư ngượng ngùng đẩy anh ra: “Đây là công ty mà, sẽ có người nhìn thấy mất.”
“Đã nửa đêm rồi, làm gì còn ai nữa?” Gần đây nhiệt độ giảm xuống, dự báo thời tiết nói có thể sẽ có tuyết rơi, các đồng nghiệp đều tranh thủ về sớm, Phó Văn Sâm và Tiền Nhất Minh cũng về nhà từ lâu rồi.
Dương Thư vẫn không an tâm, cắn cắn môi: “Nhưng ở chỗ này không có bao.”
Hơi thở ấm áp của Khương Bái phả lên tai cô: “Vậy chúng ta chơi trò mới đi.”
“Anh không thể chờ đến lúc về nhà sao?”
“Anh không chờ nổi nữa.”
“…”
–
Khương Bái ngồi trong phòng làm việc đợi một lúc lâu vẫn không thấy Dương Thư quay lại, anh đứng dậy, cầm lấy áo khoác của cô, tắt đèn đóng cửa.
Anh cất bước đi về phía phòng vệ sinh, Dương Thư vẫn đang đứng ở bồn rửa tay, “Xong chưa em?”
Dương Thư dùng hai tay hứng nước lên súc miệng.
Cô quay đầu nhìn Khương Bái, không nói gì, rõ ràng là không muốn để ý tới anh.
Cái suy nghĩ đến công ty tạo bất ngờ cho Khương Bái đúng là một sai lầm mà.
Dương Thư cố gắng ép mình quên đi chuyện vừa rồi.
Khương Bái nhìn dáng vẻ này của cô, bất đắc dĩ bật cười, anh cầm khăn tay lau khô nước ở khóe miệng cô: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Không muốn ăn gì hết.
Tuy trong lòng cô nghĩ vậy nhưng nét mặt vẫn như cũ.
Khương Bái nhìn vẻ mặt không vui của cô, khóe môi cong lên, chủ động nắm tay cô: “Ngoài trời lạnh lắm, uống một cốc trà sữa rồi đi, qua đó nhìn xem có vị nào em thích không?”
Anh dẫn cô tới phòng trà, đưa tất cả các vị trà sữa cho cô chọn.
Thấy cô đứng đấy không nhúc nhích, vẫn không chịu để ý tới anh, Khương Bái đành chủ động chọn cho cô: “Không phải em thích ăn ô mai à, trong công ty có rất nhiều đồng nghiệp cũng thích vị này, họ đều khen ngon, còn có trân châu nữa, anh đi pha cho em nhé.”
Nói xong, Khương Bái ân cần đi đun nước pha trà sữa cho cô.
Dương Thư ngồi trên ghế cao ở quầy bar, nhìn chằm chằm bóng lưng anh.
Không lâu sau, anh mang một cốc trà sữa qua, đưa đến bên miệng cô: “Nếm thử đi?”
Dương Thư không cầm lấy, cô cúi đầu ngậm ống hút, uống thử một ngụm, khá ngọt, còn có cả trân châu và thạch hoa quả nữa, rất ngon.
Lúc này tâm trạng của cô mới đỡ hơn một chút, cô nhận lấy cốc trà sữa, tiếp tục uống.
Khương Bái hỏi: “Có thích không?”
Không hiểu sao Dương Thư lại nhớ đến lúc nãy ở trong văn phòng, sau khi kết thúc anh cũng nói một câu như vậy.
Hai tai cô nóng lên, ho khan mấy cái, ngẩng đầu lên lườm anh.
Khương Bái nhíu mày: “Anh hỏi em có thích trà sữa không mà, sao lại lườm anh?”
Thấy khóe miệng cô dính vài giọt nước, anh bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh nào đó, ánh mắt tối đi mấy phần.
Yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, anh cúi đầu hôn lên môi cô, khắp đầu lưỡi toàn là vị trà sữa.
Đã hơn mười hai giờ, Dương Thư đứng dậy, cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Muộn lắm rồi, anh không định về nhà hả?”
Khương Bái mặc áo khoác cho cô: “Ngoài trời lạnh lắm, em mặc ấm vào.”
Sau khi anh khóa cửa, hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng luật.
Đi thang máy xuống tầng một, chẳng biết bên ngoài tuyết rơi từ khi nào, trên mặt đất bị che phủ bởi một lớp tuyết.
Dương Thư vui vẻ nói: “Hình như đây là lần đầu tuyết rơi trong năm.”
Cô chìa tay ra, một bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay cô.
Khương Bái giúp cô chỉnh lại áo khoác: “Hơn 0 giờ rồi, bây giờ đã sang ngày mùng 3 tháng 12, em còn nhớ ngày nay không?”
Dương Thư nghi hoặc ngẩng đầu lên, cố gắng nhớ lại.
Khương Bái nhéo mũi cô một cái, oán trách cô: “Bảy năm trước, lần đầu tiên anh gặp em ở Đại học P là ngày mùng 3 tháng 12.”
Dương Thư vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Anh nhớ rõ ngày này vậy sao?”
Khương Bái duỗi tay ra ôm cô vào lòng: “Từ ngày hôm đó trở đi, tất cả những gì liên quan đến em, anh đều nhớ rất rõ.”
Có lẽ đối với Dương Thư mà nói, ngày hôm đó chỉ là một ngày bình thường.
Nhưng đối với anh mà nói, đó là một ngày rất tuyệt vời.
Trong lòng Dương Thư như được rót mật, cô chủ động ôm anh, ngẩng đầu nói: “Anh Khương, ngày hôm nay là một ngày rất đáng nhớ, vì vậy lát nữa chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?”
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Dương Thư cứ giật lùi về sau, mãi đến khi đụng vào bàn làm việc, không còn chỗ nào để trốn nữa.
Khương Bái tháo cà vạt ra ném sang một bên, sau đó cởi cúc áo, để lộ yết hầu gợi cảm.
Dương Thư ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt nặng nề của anh.
Anh giống như con thú dữ ẩn núp thật lâu, cuối cùng cũng chờ được con mồi xuất hiện, sẵn sàng nuốt chửng nó bất cứ lúc nào.
Dương Thư muốn chạy, nhưng đột nhiên lại bị anh đặt lên bàn làm việc, hai chân lơ lửng trên không.
Hoocmon nam tính của anh bao phủ cô, Dương Thư có thể ngửi thấy hơi thở quen thuộc ấy.
Khuôn mặt anh tuấn kia tiến lại gần, đôi mắt của anh rất đẹp, đuôi mắt dài hơi nhếch lên, đuôi mắt trái có một nốt ruồi nhỏ rất gợi cảm.
“Sao về nước mà không chịu nói cho anh biết?” Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả lên mặt cô, anh trầm giọng hỏi.
Dương Thư chớp mắt, giọng nói bất giác trở nên mềm mại: “Em muốn tạo bất ngờ cho anh.”
Ánh mắt Khương Bái tối đi, yết hầu trượt xuống, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn sâu.
Dương Thư nắm chặt cổ áo của anh, ngửa đầu đáp lại.
Lần này Dương Thư đi công tác hơi lâu, bởi vì công việc bận rộn, lại thêm vấn đề lệch múi giờ, cho nên cô và Khương Bái chỉ có thể nhắn tin cho nhau.
Mấy ngày liên tiếp không gặp, d*c vọng bị đè nén lập tức bùng lên.
Nụ hôn của anh mạnh mẽ, bá đạo, rất thành thạo, dụ cô chìm đắm trong đó.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Khương Bái rung lên.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc này Dương Thư mới nhớ ra hai ngươi đang ở trong phòng làm việc của Khương Bái.
Trong đầu cô nhớ lại hình ảnh lúc bước vào phòng, tất cả đồng nghiệp đều dùng ánh mắt kì quái nhìn mình.
Nếu lúc này, hai người tiếp tục thì sau này cô sẽ không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Tai cô đỏ lên, vội vàng đẩy anh ra.
Người đàn ông thở hổn hển, một tay ôm eo cô.
Điện thoại của anh vẫn đang rung, Dương Thư lên tiếng nhắc nhở: “Điện thoại kìa anh.”
Khương Bái nhíu mày lấy điện thoại ra xem, là Phó Văn Sâm gọi tới.
Anh ấn nút màu đỏ, sau đó cất điện thoại vào túi.
Môi Dương Thư bị anh hôn đến nỗi đỏ lên, trên môi còn đọng lại vệt nước.
Khương Bái lau môi cho cô, lưu luyến nói: “Em nghỉ tạm ở đây nhé, anh còn có cuộc họp.”
Vụ án Thái Triết hơi khó giải quyết, thời gian lại gấp gáp, họ cần mau chóng bàn bạc phương án.
“Nếu đói thì nói với anh, anh nhờ người mua đồ ăn cho em.”
Dương Thư lắc đầu: “Em ăn trên máy bay rồi.”
“Vậy ở đây chờ anh nhé, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Vâng ạ.”
Vừa nói, cô vừa chỉnh lại quần áo của mình, khuôn mặt đỏ ửng.
Khương Bái lưu luyến xoa đầu cô, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái: “Anh sẽ mau chóng quay lại, em cần gì thì cứ nói với Tần Sướng.”
Lúc anh đang nói, điện thoại lại rung lên, lần này là Tiền Nhất Minh gọi tới thúc giục.
Dương Thư vội đẩy anh: “Em biết rồi, anh mau đi đi.”
Khương Bái rời khỏi phòng làm việc, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Dương Thư, cô nhảy xuống bàn làm việc, trong đầu đang hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi, đầu ngón tay khẽ vuốt v e cánh môi mềm mại, trong lòng có một cảm giác ngọt ngào.
Dương Thư ngồi máy bay cả đêm, lúc này thực sự rất mệt, cô đi đến chỗ sofa, lấy một cái chăn ra nằm xuống ngủ bù.
–
Khương Bái quay lại phòng họp, Tiền Nhất Minh và Phó Văn Sâm đang ngồi chờ anh.
Lúc anh đẩy cửa bước vào, hai người còn đang bàn xem ai sẽ gọi điện thoại tiếp để giục anh đến.
“Mấy cậu gọi hồn à mà gọi lắm thế?” Khương Bái đi đến chỗ của mình, kéo ghế ra ngồi xuống.
Tiền Nhất Minh nói: “Chị dâu tới đây chơi, đáng lẽ không nên làm lỡ thời gian nồng thắm của hai người, nhưng trước đó, vụ án Thái Triết là do cậu phụ trách, cậu không có ở đây thì hai chúng tôi biết bàn bạc cái gì?”
“Với lại…” Tiền Nhất Mình chỉ ra phía ngoài, “Có nhiều người nhìn như vậy, cậu lại kéo chị dâu vào phòng mãi chẳng ra, sẽ gây ảnh hưởng xấu, tôi với anh Phó giục cậu đến cũng là vì nghĩ cho danh dự của cậu mà.”
Khương Bái cười một tiếng, tựa lưng ra sau: “Ghen tỵ thì cứ nói thẳng đi, giả vờ tốt bụng làm gì.”
Anh mở máy tính ra, “Bàn chuyện công việc trước đã, tôi còn phải tan làm sớm.”
Nói đến công việc, Khương Bái cũng không tỏ ra cà lơ phất phơ nữa, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc hơn, anh chiều hồ sơ trên máy tính lên màn hình lớn, đứng dậy trình bày quan điểm của mình.
Cuộc họp này kéo dài rất lâu, lúc kết thúc, sắc trời bên ngoài đã tối, đa số đồng nghiệp đều về rồi.
Khương Bái thu dọn đống hồ sơ trên bàn, nói với hai người họ: “Ngày mai mở phiên tòa, hai người các cậu nhớ phát huy thật tốt vào.”
Phó Văn Sâm nhíu mày: “Cậu không đi à?”
Khương Bái liếc anh một cái: “Tôi có chuyện quan trọng.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Chuyện quan trọng gì thế?” Tiền Nhất Minh hỏi, “Không lẽ là cậu đi chơi với bạn gái hả?”
Khương Bái nhún vai, từ chối trả lời.
Trên đường trở lại phòng làm việc, anh định đưa Dương Thư đi ăn cơm.
Nhưng vào phòng lại phát hiện cô đang chùm chăn nằm ngủ trên ghế sofa.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Lúc ngủ trông cô thật đáng yêu, vẻ mặt yên tĩnh, hai hàng mi cong cong, rất xinh đẹp.
Anh chậm rãi duỗi tay ra, muốn chạm vào mi mắt cô, nhưng sợ đánh thức cô, nên thu tay lại.
Anh đắp kín chăn cho cô, tăng nhiệt độ trong phòng lên.
Khương Bái đi đến bàn làm việc, bật máy tính, bắt đầu làm việc.
Thao tác của anh rất nhẹ.
Xung quanh yên tĩnh, Dương Thư ngủ rất lâu.
Trong lúc mơ màng, cô xoay người một cái, suýt nữa lăn xuống đất, cô giật mình mở mắt ra.
Hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, hai giây sau cô mới kịp phản ứng lại, ánh mắt đảo quanh bốn phía.
Khương Bái nghe thấy tiếng động bên này, anh nhìn cô: “Em tỉnh rồi à?”
Anh liếc nhìn đồng hồ ở góc dưới bên phải của máy tính, đã hơn mười một giờ, cả hai vẫn chưa ăn tối, “Em đói không?”
Dương Thư gấp chăn lại, lắc đầu.
Cô vừa dậy, vẫn chưa thấy đói.
Cầm điện thoại lên xem giờ, cô hỏi: “Sao anh không gọi em?”
Vừa tỉnh dậy nên giọng cô hơi khàn.
Cổ họng khô khốc, Dương Thư bất giác li3m môi, cô hơi khát nước.
Khương Bái đứng dậy lấy nước cho cô.
Dương Thư mỉm cười nhận lấy, cô uống hơn nửa cốc, dừng lại một chút, sau đó uống cạn cốc nước.
Cô ngậm nước trong miệng, từ từ nuốt xuống.
Dương Thư định hỏi Khương Bái đã ăn tối chưa, vừa ngước mắt lên đã thấy ánh mắt Khương Bái nhìn cô sáng rực.
Người đàn ông giữ chặt gát cô, hôn sâu.
Anh lấy cái cốc trong tay cô, tiện tay để sang một bên, nghiêng người đè cô lên ghế sofa.
Cảm nhận được sự gấp gáp của anh, Dương Thư ngượng ngùng đẩy anh ra: “Đây là công ty mà, sẽ có người nhìn thấy mất.”
“Đã nửa đêm rồi, làm gì còn ai nữa?” Gần đây nhiệt độ giảm xuống, dự báo thời tiết nói có thể sẽ có tuyết rơi, các đồng nghiệp đều tranh thủ về sớm, Phó Văn Sâm và Tiền Nhất Minh cũng về nhà từ lâu rồi.
Dương Thư vẫn không an tâm, cắn cắn môi: “Nhưng ở chỗ này không có bao.”
Hơi thở ấm áp của Khương Bái phả lên tai cô: “Vậy chúng ta chơi trò mới đi.”
“Anh không thể chờ đến lúc về nhà sao?”
“Anh không chờ nổi nữa.”
“…”
–
Khương Bái ngồi trong phòng làm việc đợi một lúc lâu vẫn không thấy Dương Thư quay lại, anh đứng dậy, cầm lấy áo khoác của cô, tắt đèn đóng cửa.
Anh cất bước đi về phía phòng vệ sinh, Dương Thư vẫn đang đứng ở bồn rửa tay, “Xong chưa em?”
Dương Thư dùng hai tay hứng nước lên súc miệng.
Cô quay đầu nhìn Khương Bái, không nói gì, rõ ràng là không muốn để ý tới anh.
Cái suy nghĩ đến công ty tạo bất ngờ cho Khương Bái đúng là một sai lầm mà.
Dương Thư cố gắng ép mình quên đi chuyện vừa rồi.
Khương Bái nhìn dáng vẻ này của cô, bất đắc dĩ bật cười, anh cầm khăn tay lau khô nước ở khóe miệng cô: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Không muốn ăn gì hết.
Tuy trong lòng cô nghĩ vậy nhưng nét mặt vẫn như cũ.
Khương Bái nhìn vẻ mặt không vui của cô, khóe môi cong lên, chủ động nắm tay cô: “Ngoài trời lạnh lắm, uống một cốc trà sữa rồi đi, qua đó nhìn xem có vị nào em thích không?”
Anh dẫn cô tới phòng trà, đưa tất cả các vị trà sữa cho cô chọn.
Thấy cô đứng đấy không nhúc nhích, vẫn không chịu để ý tới anh, Khương Bái đành chủ động chọn cho cô: “Không phải em thích ăn ô mai à, trong công ty có rất nhiều đồng nghiệp cũng thích vị này, họ đều khen ngon, còn có trân châu nữa, anh đi pha cho em nhé.”
Nói xong, Khương Bái ân cần đi đun nước pha trà sữa cho cô.
Dương Thư ngồi trên ghế cao ở quầy bar, nhìn chằm chằm bóng lưng anh.
Không lâu sau, anh mang một cốc trà sữa qua, đưa đến bên miệng cô: “Nếm thử đi?”
Dương Thư không cầm lấy, cô cúi đầu ngậm ống hút, uống thử một ngụm, khá ngọt, còn có cả trân châu và thạch hoa quả nữa, rất ngon.
Lúc này tâm trạng của cô mới đỡ hơn một chút, cô nhận lấy cốc trà sữa, tiếp tục uống.
Khương Bái hỏi: “Có thích không?”
Không hiểu sao Dương Thư lại nhớ đến lúc nãy ở trong văn phòng, sau khi kết thúc anh cũng nói một câu như vậy.
Hai tai cô nóng lên, ho khan mấy cái, ngẩng đầu lên lườm anh.
Khương Bái nhíu mày: “Anh hỏi em có thích trà sữa không mà, sao lại lườm anh?”
Thấy khóe miệng cô dính vài giọt nước, anh bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh nào đó, ánh mắt tối đi mấy phần.
Yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, anh cúi đầu hôn lên môi cô, khắp đầu lưỡi toàn là vị trà sữa.
Đã hơn mười hai giờ, Dương Thư đứng dậy, cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Muộn lắm rồi, anh không định về nhà hả?”
Khương Bái mặc áo khoác cho cô: “Ngoài trời lạnh lắm, em mặc ấm vào.”
Sau khi anh khóa cửa, hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng luật.
Đi thang máy xuống tầng một, chẳng biết bên ngoài tuyết rơi từ khi nào, trên mặt đất bị che phủ bởi một lớp tuyết.
Dương Thư vui vẻ nói: “Hình như đây là lần đầu tuyết rơi trong năm.”
Cô chìa tay ra, một bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay cô.
Khương Bái giúp cô chỉnh lại áo khoác: “Hơn 0 giờ rồi, bây giờ đã sang ngày mùng 3 tháng 12, em còn nhớ ngày nay không?”
Dương Thư nghi hoặc ngẩng đầu lên, cố gắng nhớ lại.
Khương Bái nhéo mũi cô một cái, oán trách cô: “Bảy năm trước, lần đầu tiên anh gặp em ở Đại học P là ngày mùng 3 tháng 12.”
Dương Thư vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Anh nhớ rõ ngày này vậy sao?”
Khương Bái duỗi tay ra ôm cô vào lòng: “Từ ngày hôm đó trở đi, tất cả những gì liên quan đến em, anh đều nhớ rất rõ.”
Có lẽ đối với Dương Thư mà nói, ngày hôm đó chỉ là một ngày bình thường.
Nhưng đối với anh mà nói, đó là một ngày rất tuyệt vời.
Trong lòng Dương Thư như được rót mật, cô chủ động ôm anh, ngẩng đầu nói: “Anh Khương, ngày hôm nay là một ngày rất đáng nhớ, vì vậy lát nữa chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?”
Tác giả :
Dạ Tử Tân