Trêu Chọc Trái Tim Em
Chương 49
Giang Triệt và Khương Bái cũng coi như là quen biết từ lâu, mặc dù Giang Triệt biết người này ngày thường hay ngỗ ngược nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy thấy Khương Bái khoe mẽ, trả đũa như vậy.
Mà người Khương Bái đang ôm chặt kia lại chính là em gái của mình.
May mà lúc trước, ở trước mặt Ngôn Duyệt, anh ấy đã nói mấy lời tốt đẹp giúp Khương Bái.
Giang Triệt không thể nhìn hai người tiếp tục ôm nhau như vậy nữa, liền cố ý hắng giọng.
Khương Bái làm như không nghe thấy, ôm chặt lấy cô.
Giang Triệt và dì Ngô đều đang nhìn họ, Dương Thư ngượng ngùng đẩy anh ra.
Đẩy không được, cô nhỏ giọng nói: “Anh ấy thật sự là anh trai của em, anh ruột của em, em đã mất rất nhiều năm mới tìm lại được, anh mau thả em ra trước đi”.
Khương Bái buông cô ra, suy nghĩ lời cô nói, có chút khó tin: “Anh em ruột?”
Dương Thư gật đầu: “Cụ thể như nào em sẽ nói cho anh biết sau, nhưng dù sao đó cũng là anh trai của em.”
Khương Bái nghĩ đến vừa rồi bản thân lỗ mãng ra tay đấm Giang Triệt.
Anh quay đầu sang bên kia, Giang Triệt nhướng mày nhìn anh, trong mắt rõ ràng lộ ra vẻ không vui.
Khương Bái nhìn vết bầm trên khóe miệng anh ấy, hai giây sau mới nói: “Tôi chỉ đánh nhẹ anh một cái thôi, đúng không?”
Anh vừa nói vừa chỉ vào khóe miệng của mình, “Anh cũng đánh lại rồi, hơn nữa còn đánh mạnh hơn, vậy nên coi như chúng ta không nợ nần gì nhau.”
Giang Triệt mặc kệ anh, không nói lời nào, từ trên sô pha đứng dậy, đi thẳng lên lầu.
Dì Ngô cũng rời đi, để lại Khương Bái và Dương Thư ngồi đó.
Giang Triệt đi tới cầu thang, nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía phòng khách.
Anh ấy đi theo Ngô, nói: “Dì Ngô, dọn cho cậu ta một phòng đi.”
“Dì biết rồi.” Dì Ngô nhanh chóng đáp lại, trong lòng rất vui vẻ.
Mặc dù vừa rồi không biết vì sao hai người lại đánh nhau, nhưng mà có lẽ là hiểu lầm, đánh thì đánh, hai người lại không có ai tức giận là được rồi.
Bây giờ có luật sư Khương ở đây, chắc là Ngôn Duyệt sẽ vui hơn.
Ngôn Duyệt vui thì cậu chủ cũng vui.
Dì Ngô thầm nghĩ, sau đó vội vàng đi thu dọn phòng.
——Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong phòng khách chỉ còn lại Dương Thư và Khương Bái, xung quanh đều rất yên tĩnh.
Dương Thư cúi người tiếp tục rửa sạch vết thương giúp anh, còn nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lành lạnh lên khóe miệng anh.
Ánh mắt nóng rực của Khương Bái rơi trên khuôn mặt cô.
Dương Thư vốn dĩ không muốn quan tâm, nhưng ánh mắt kia cứ nhìn chằm chằm khiến toàn thân cô không được thoải mái.
Cô không nhịn được nói: “Anh đừng nhìn nữa, có cái gì đểxem chứ? Anh còn nhìn như thế, em không thèm bôi thuốc giúp anh nữa.”
Khương Bái vẫn tiếp tục nhìn cô, chậm rãi nói: Thư Thư.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, tai Dương Thư không hiểu sao lại nóng lên, động tác bôi thuốc cũng mạnh hơn.
Khương Bái bị đau bất giác nhíu mày, anh hít một ngụm khí lạnh.
Dương Thư vội vàng thu tay lại: ‘Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không cố ý đâu.”
“Vừa rồi đau lắm hả?” Cô nhìn vết thương của anh, vẻ lo lắng không giấu được hiện trên mặt.
Giây tiếp theo, cô bị Khương Bái ôm ngồi lên đầu gối anh.
Dưới chân Dương Thư nhẹ bẫng, cô sợ hãi, vội vàng giãy dụa, lại bị anh ôm chặt hơn.
“Anh làm gì thế, sẽ bị mọi người nhìn thấy.” Cô không tự nhiên quét mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói.
Khương Bái tựa cằm vào vai cô, ôm lấy cô trầm giọng nói: “Anh xin lỗi.”
Anh không giải thích tại sao mình lại xin lỗi, Dương Thư không kịp phản ứng, nhất thời mông lung.
Cô định mở miệng nói gì đó nhưng anh lại lên tiếng trước.
“Thư Thư, lúc ở thành cổ Hạc Cầu anh đã thích em rồi, anh rất nhát gan, khi nhảy bungee xuống chân anh đều mềm nhũn, thậm chí khi đó anh còn nhắn Wechat cho Doãn Toại, Thân Tử Du, để bọn họ lo hậu sự cho mình. Anh sợ chết, nhưng anh vẫn nguyện ý nhảy xuống cùng em, bởi vì anh cảm thấy chỉ cần là cùng với em, thì có xảy ra chuyện gì cũng không sao hết.”
“Anh vốn định sau khi nhảy xuống sẽ bày tỏ tình cảm với em, anh không muốn hai ta chỉ là một cặp đôi hợp đồng. Nhưng chiều hôm đó, em lại nói với anh, em không tin vào tình yêu, em thích mối quan hệ hợp đồng hơn. Khi nghe thấy lời đó, anh đột nhiên không biết phải làm sao, lại càng không biết nên đối diện với em như thế nào mới được.”
“Đêm đó ở khách sạn, em nguyện ý làm chuyện thân mật với anh, anh vốn tưởng rằng em cũng hơi thích anh, anh có thể lại giữ lại em, nhưng ngày hôm sau em lại bỏ đi, chỉ coi anh là khách qua đường… “
Khương Bái dừng lại, vùi mặt ở cổ cô, khàn giọng nói: “Sau khi trở về Trường Hoàn, anh biết rõ em ở đâu, nhưng anh lại không dám tìm em, vì sợ em không thích anh, sợ em từ chối anh. Cho đến tận lúc em qua nhà anh ở nhờ, anh mới lại nhìn thấy em, lúc đấy anh không nhịn được, lại quấn lấy em.”
“Không phải là vì anh muốn chơi mà cùng em giao hẹn hiệp ước một năm kia, chẳng qua là anh cảm thấy lúc đó, chỉ có cách duy nhất này mới có thể giữ em lại. Anh cho là chúng ta ở chung với nhau một năm, em có thể cảm nhận được tình cảm của anh, chỉ cần hơi thích anh một chút cũng được rồi.”
Dương Thư bị anh ôm chặt, giọng nói anh càng ngày càng khàn, thanh âm lộ ra vẻ yếu ớt và luống cuống.
Nơi nào đó trong lòng cô như bị thứ gì xé rách, đau không chịu nổi, hốc mắt thoáng chốc ẩm ướt.
Cô nâng mặt anh lên, nước mắt khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Rõ ràng là lòng tràn đầy tự trách, nhưng khi mở miệng, cô lại không nhịn được buông lời oán trách anh: “Tại sao trước đây anh không nói những lời này, cái gì anh cũng không nói, chiếc vòng thủy tinh nếu anh trai em không kể thì chắc anh cũng không định nói cho em biết ý nghĩa của nó, nếu như lúc nãy không phải dì Ngô hỏi anh, chắc chắn anh sẽ không cho em biết anh đứng trên xe lửa hai mươi tiếng để đến đây tìm em. Em rất ngốc, không thông minh như anh, làm sao có thể tự mình đoán ra được chứ, làm sao đoán ra được là anh thích em?”
Cô cúi đầu, giọng nói càng ngày càng thấp, càng ngày càng uất ức, “Nếu như em đoán sai thì sao…”
Cô luôn nghĩ rằng, sau một năm sống chung, có lẽ anh cũng sẽ nảy sinh tình cảm với cô.
Hoặc có thể là anh chỉ thích làm chuyện đó với cô mà thôi.
Cô sợ phần tình cảm này của họ không bền chắc, nên không dám đánh cược.
Dương Thư lau nước mắt, hàng mi ướt sũng rũ xuống, lúc nói chuyện mang theo giọng mũi: “Làm sao anh có thể tin những lời em nói sau khi nhảy bungee chứ, anh không biết những điều con gái nói không thể tin hết à?”
Đôi mắt cô nhanh chóng đỏ hoe trở lại, nức nở nói: “Không phải là em không tin vào tình yêu, mà là sợ bản thân không có được nó, từ xưa tới nay chưa từng có ai yêu em thật lòng, đau lòng vì em…”
“Anh xin lỗi, là anh không đúng.” Khương Bái lau nước mắt cho cô, nhìn thấy cô khóc, trong lòng anh cũng đau theo.
“Mấy ngày trước, Doãn Toại nói với anh, có lẽ ngay từ ban đầu anh đã sai rồi, anh không nên tự cho mình là thông minh, không nên ký hợp đồng với em, đáng lẽ anh phải cho em biết tâm ý của anh từ lâu, sau đó thật sự theo đuổi em. Lúc đó anh không nghĩ nhiều vậy, đây là lần đầu tiên anh thích một người, cũng không có kinh nghiệm gì, vừa lo lắng vừa thận trọng, anh sợ đến gần em, em lại càng cách xa anh.”
“Là anh tự cho mình thông minh, tự suy nghĩ không thông, còn làm em cũng suy nghĩ lung tung.” Anh cầm lấy tay cô đặt lên mặt mình, xoa xoa bên mặt, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cô, “Thư Thư, anh biết sai rồi, về sau trong lòng anh nghĩ gì sẽ nói hết cho em biết, không bao giờ giấu diếm nữa, em tha thứ cho anh lần này thôi được không?”
Anh nói xong đầy mong đợi nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô.
Hai người trước đây chưa từng nói chuyện với nhau thế này, tối nay là là lần đầu tiên anh nói với cô nhiều điều như vậy, lời nào cũng thẳng thắn, lời nào cũng cực kỳ chân thành.
Dương Thư mím môi, suy nghĩ hồi lâu, rồi gật đầu.
Niềm vui mừng lóe lên trong mắt Khương Bái, còn chưa kịp mở miệng, Dương Thư do dự nhướng mắt nhìn qua.
Cô cắn môi dưới, suy nghĩ rồi nói: “Vậy hiện tại em cũng muốn xin lỗi anh, hi vọng anh thứ lỗi cho em.”
Nghe cô nói vậy, anh hơi bất ngờ, chợt bật cười.
Anh nhẹ nhàng xoa trán cô, giọng nói miễn cưỡng nhưng lại rất kiên quyết: “Em xin lỗi cái gì, mọi việc em làm đều đúng, không cần nói xin lỗi, tất cả là lỗi của anh.”
“Không phải.” Dương Thư lắc đầu, “Em biết mình sai, là em không đủ dũng cảm, em quá rụt rè. Rõ ràng là em cũng có tình cảm với anh nhưng lại không dám thừa nhận, thậm chí em còn nói những lời tổn thương anh sau đó lại chạy trốn đến đây, là em không đúng. “
Cô run rẩy vài cái, rồi nghiêm nghị hỏi: “Em sẽ cố gắng thay đổi bản thân mình trong tương lai, có chuyện gì em cũng sẽ nói hết với anh, anh tha thứ cho em một lần này, có được hay không?”
Cô khóc rất lâu, lúc nói chuyện còn co lại một chỗ, nhìn vô cùng tủi thân.
Khương Bái xoa lưng an ủi cô: “Được rồi, bây giờ chúng ta làm hòa với nhau, tha thứ cho nhau, sau này sẽ không nhắc tới chuyện này nữa.”
Anh lấy tay gạt đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, thấy cô vẫn còn nghẹn ngào, Khương Bái dỗ dành cô: “Chúng ta chỉ đang nói ra nỗi lòng của mình thôi, sao lại khóc thế này. Đừng khóc nữa, mắt em đều bị sưng lên hết rồi, sao lại mít ướt như vậy, trước kia anh không phát hiện ra em lại thích khóc đấy?”
Nghe anh hình dung mình bằng hai từ “mít ướt”, Dương Thư lập tức ngừng khóc.
“Em không có.” Cô bất mãn đẩy tay anh ra, tự lấy cớ cho mình, “Là râu ở cằm anh cọ vào cổ làm em đau nên mới khóc, rõ ràng là lỗi của anh.”
Khương Bái ôm cô cười, đáp lại lời của cô: “Được, là râu của anh sai, làm em đau, vậy anh lại xin lỗi em thêm một lần nữa.”
Thực sự cằm Khương Bái lúc này có không ít râu, cô xoa bàn tay lên cằm anh hai lần: “Nhìn đi, râu của anh dài như vậy, anh cũng không thèm cạo đi.”
Thường ngày trông sạch sẽ, tươi tắn, đẹp trai ngời ngời, bây giờ lại luộm thuộm hẳn.
Khương Bái cũng đưa tay sờ râu của mình, bất đắc dĩ cười cười: “Đây không phải là trường hợp đặc biệt sao, anh nghe Khương Ngâm nói em đến tìm Triệu Tĩnh, liền vội vàng chạy tới, lúc đi quá gấp gáp, hành lý cũng không mang, trên xe lửa nào có dao cạo râu, vậy nên mới không để ý nữa. “
Nghe anh nói, Dương Thư mới nhớ tới mình vẫn còn đang ngồi trên đùi anh.
Chân anh vốn đã cứng ngắc, giờ lại còn bị cô ngồi lên, Dương Thư vội vàng muốn đứng dậy, lại bị anh nắm lấy eo không chịu buông.
“Bây giờ chúng ta đã làm hòa rồi, anh có thể hôn em không?” Anh cúi đầu hỏi.
Dương Thư giật mình, vội vàng nghiêng đầu tránh đi, “Không muốn, khóe miệng anh có thuốc mỡ, em không muốn ăn đâu. Anh đi xe lửa lâu như vậy, có phải vẫn chưa rửa mặt không?”
Nói đến đây, cô đột nhiên có chút ghét bỏ.
Cô chúi mũi lại gần ngửi xem trên người anh có mùi gì không.
Cũng may dạo này thời tiết trở lạnh, không ngửi thấy mùi gì khó chịu, chỉ có mùi thuốc lá thoang thoảng.
Cô khẳng định anh đã hút thuốc trên xe lửa.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Bái bị hành động của cô chọc cười: “Em làm gì thế, thật sự chê anh đấy à?”
Anh nói, “Anh đã tắm rửa sạch sẽ rồi, buổi sáng xe lửa dừng lại 15 phút, đúng lúc có chỗ nghỉ trên sân ga, anh đã đi mua đồ vệ sinh cá nhân. Chẳng qua là không mua được dao cạo râu, họ nói hết hàng rồi. “
Nghe anh nói vậy, vẻ mặt của Dương Thư mới tốt hơn một chút.
Nhưng vẫn không chịu: “Anh có vết thương ở miệng, sau khi bôi thuốc thì không được hôn.”
Nếu không cô thực sự sẽ ăn thuốc mỡ mất.
“Được rồi, tạm thời không hôn.”
Khương Bái cũng không ép buộc, anh lấy điện thoại trong túi ra, lại hỏi cô: “Điện thoại của em đâu rồi?”
Như nhớ ra điều gì đó, anh véo lấy thịt mềm trên má cô, nhướng mày nói: “Nói chạy liền chạy mất, lại còn xóa Wechat của anh, thật nhẫn tâm, bây giờ nhanh thêm lại đi.”
“A.” Dương Thư ngoan ngoãn lấy điện thoại di động của mình, nhìn thấy yêu cầu kết bạn của Khương Bái gửi đến, cô liền bấm chấp nhận.
Ấn mở trang cá nhân Wechat của anh, Dương Thư nhìn thấy biệt hiệu của anh:
_Wrsl_
Cô nhớ lại chuyện trước đây đoán trên tài khoản WeChat của anh, bỗng cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt bắt đầu nóng lên.
Cô có chút tò mò, hỏi anh: “Những chữ cái này rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Khương Bái liếc nhìn cô, vòng tay ôm cô, nói: “Anh vừa mới nói rõ tình cảm với em rồi, vậy mà em không đoán được sao? Tình cảm của anh đối với em như nào đã nói bóng gió với em từ lâu rồi.”
Dương Thư nghe xong nghiêm túc nhớ lại.
Dường như anh đã thay đổi tên tài khoản WeChat và biệt danh của anh từ một năm trước, sau khi hai người đồng ý hiệp ước không lâu.
Ở thành cổ Hạc Cầu, lúc cô thêm anh vào Wechat vốn không phải là cái tên này.
Dương Thư chợt nghĩ đến hình phạt trò chơi mà hai người đặt ra khi đó.
Cô nhìn chằm chằm vào cái tên kia, như có điều suy nghĩ chậm rãi nói: “Anh nhận thua, hả?”
*Trong tiếng Trung, câu “em/anh nhận thua” có 4 chữ: 我认输了 (wǒ rèn shū le), Khương Bái đã lấy chữ cái đầu trong phiên âm của 4 chữ này làm tên WeChat của mình.
Cô ngước mắt nhìn Khương Bái để xác nhận đáp án.
Khương Bái nhíu mày cười, cà lơ phất phơ nói: “Được rồi, em mau chịu phạt đi, thử kêu một tiếng xem có dễ nghe không nào.”
*Từ wǒ vừa là anh, vừa là em. Khương Bái đang chọc Dương Thư vì lời cô nói giống như “Em nhận thua.”
“…”
Dương Thư tức giận đấm anh: “Là anh động lòng trước, anh thua rồi! Sao còn bắt nạt người ta!”
“Vậy thì anh cũng sẽ bị phạt.” Khương Bái ôm cô, kề môi bên tai cô.
Hơi thở ấm áp phả ra, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, đặc biệt dịu dàng: “Dương Thư, anh yêu em, cực kỳ, cực kỳ yêu.”
Giọng nói trầm ấm gợi cảm xuyên thấu màng nhĩ, giống như lời thề đẹp đẽ nhất thế gian.
Trong lòng Dương Thư như bị thứ gì đó nắm chặt lấy.
Ánh đèn rực rỡ chiếu lên đỉnh đầu cô, nhịp tim bỗng đập nhanh hơn, hai má cô ửng hồng.
“Ục ục ~”
Một âm thanh ngượng ngùng vang lên, đột nhiên phá vỡ bầu không khí kiều diễm giữa hai người.
Dương Thư cúi đầu, nhìn về phía bụng Khương Bái: “Anh đói bụng hả?”
Khương Bái: “…”
Dương Thư nhớ tới lời hứa vừa rồi với Giang Triệt, liền nói: “Em hứa tối nay sẽ làm món mì sốt cà chua cho anh hai, để em làm thêm một phần cho anh nhé.”
Nói đến cái này Khương Bái liền có chút ghen tị, ôm cô không buông: “Trước kia anh chủ động nói muốn ăn, chưa chắc đã được em làm cho.”
Đêm nay lại chủ động làm cho anh ăn.
Nửa câu sau anh không nói ra, Dương Thư cũng hiểu được anh nghĩ gì.
Cô cười một tiếng: “Sao anh lại ghen thế, lúc trước em cũng không hứa với anh, sao phải làm cho anh?”
“Anh đi nghỉ ngơi một chút, em làm nhanh thôi.” Cô nói xong thì đứng dậy đi vào phòng bếp.
Khương Bái ngồi trên sô pha một lúc, cũng không có việc gì làm, đang định đứng dậy đi vào bếp, thì Giang Triệt đi từ trên lầu xuống.
Nhìn thấy anh ngồi một mình, Giang Triệt đi tới máy đun nước bên cạnh lấy hai cốc nước nóng, đưa cho anh một cốc, hỏi Khương Bái: “Làm hòa rồi?”
“Bọn tôi vẫn luôn ổn mà.” Khương Bái cầm lấy cốc nước, mở mắt nói những lời bịa đặt.
Nhìn thấy vết thương trên khóe miệng Giang Triệt, hiếm khi anh chủ động nhận lỗi, “Anh hai, chuyện vừa rồi… xin lỗi, thật xin lỗi anh.”
Giang Triệt vừa uống một ngụm nước liền bị sặc.
Khương Bái ân cần đưa tờ giấy cho anh: “Anh hai à, anh uống từ từ thôi, sao lại bất cẩn như vậy?”
Giang Triệt không nói nên lời, không nhịn được mở miệng: “Được rồi, chúng ta cũng không phải là không quen biết, cậu nói chuyện bình thường đi.”
Khương Bái ngồi xuống ghế sofa, không nói gì.
Chỉ thiếu mỗi nước viết chữ lên mặt: Tôi thích giả vờ đấy, chịu thì chịu không chịu thì chịu!
Giang Triệt nhìn về phía anh: “Khương Bái, tôi có một chuyện liên quan đến pháp lý muốn hỏi cậu.”
Khương Bái dựa ra phía sau uống một ngụm nước: “Phí luật sư là 2 vạn/giờ.”
Giang Triệt: “Vừa rồi có người nổi giận nói với tôi: ‘Đừng cho là tôi không biết mấy loại con nhà giàu như các người có tâm tư gì, có nhiều phụ nữ sẵn sàng nguyện ý cho cậu chơi,’ tôi thấy câu này này khiến tôi cực kỳ bị tổn thương, cậu nói thử xem là vu khống hay xúc phạm? Tôi có thể tố cáo người đó không?”
Khương Bái: “…”
Phòng khách im lặng hai giây, Khương Bái lên tiếng: “Tôi xin lỗi cậu. Nghĩ kỹ lại rồi, những lời khi nãy tôi nói đều là nói bậy.”
Anh dừng lại một chút, nói tiếp, “Chúng ta đã biết nhau nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ nghe nói bên cạnh cậu có một người phụ nữ nào, thật vất vả mới có một người, nhưng đó lại là bạn gái của tôi.”
Khương Bái nhìn Giang Triệt đầy cảm thông: “Giang tổng, có phải cậu thuộc giới tính thứ ba không?”
Giang Triệt thản nhiên tựa lưng ra sau, nói sang chuyện khác: “Đúng vậy, ở quê tôi có một phong tục, người lớn tuổi trong nhà kết hôn xong thì người nhỏ tuổi mới được kết hôn. Tôi vốn cho rằng những quy định này không cần thiết phải tuân thủ, nhưng suy nghĩ lại, tôi thấy anh em chúng tôi mới đoàn tụ, em gái tôi vẫn còn trẻ, cũng không cần vội lấy chồng làm gì, chờ đến ngày tôi kết hôn rồi bàn tính chuyện này sau cũng không phải là không được, Khương Bái, anh thấy thế nào?”
Khương Bái: “…”
“Anh hai à, em lại nói bậy rồi, anh muốn uống nước không, em rót thêm cho anh nhé?”
Hai người cứ tôi một câu anh một câu, bầu không khí cũng dần trở nên hòa hợp.
Chuyện vừa rồi mọi người cũng không để trong lòng nữa.
Giang Triệt nói với Khương Bái chuyện trước đây của Dương Thư.
Cuộc sống của cô lúc đó thật sự quá vất vả.
Nụ cười trên mặt Khương Bái đã sớm biến mất, anh lẳng lặng lắng nghe, đáy mắt hiện lên một tia thâm trầm.
Giang Triệt nói một hồi lâu, anh mới nhàn nhạt mở miệng, lạnh giọng nói: “Hai mẹ con Hà Vấn Cầm và Hà Đông Tự bây giờ đang ở đâu?”
Giang Triệt uống một ngụm nước: “Hà thị tuyên bố phá sản, Hà Vấn Cầm bị trúng gió, giờ đang trong tình trạng thực vật, nằm tại bệnh viện. Mọi người trong nhà máy đều đang đòi nợ, Hà Đông Tự lại không một xu dính túi, trốn Đông trốn Tây. Là do họ làm quá nhiều điều ác, ông trời cũng không nhìn nổi nữa. “
Khương Bái ngồi trên ghế sô pha, khuỷu tay chống trên gối, hai tay ôm trán, đầu hơi cúi.
Anh nhớ lại năm đó lần đầu tiên gặp cô ở đại học P, đáy mắt cô đều là sự nhút nhát.
Cô cứ cúi đầu mãi, thậm chí còn không có dũng khí để đối mặt với mọi người.
Khi đó anh nghĩ, rốt cuộc cô gái này đã xảy ra chuyện gì, tại sao trong mắt lại toàn vẻ tĩnh mịch, không nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Im lặng một hồi lâu, anh nhìn về phía GiangTriệt: “Ông trời nhìn không nổi là chuyện của ông trời, nhưng người của tôi bị ức hiếp, sao tôi có thể bỏ qua được?”
Thậm chí đến bây giờ, cô vẫn bị dọa sợ đến nỗi phải trốn vào tủ quần áo.
Rốt cuộc là năm đó ở trường học cô đã phải chịu bao nhiêu tổn thương?
Giang Triệt vỗ vai anh: “Chuyện này chúng ta nói sau đi, bây giờ em ấy mới vui vẻ lên một chút, cậu đừng vạch vết sẹo của em ấy.”
Dương Thư bưng ba bát mì đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn.
Cô giữ lại một bát, đưa đến phòng dì Ngô cho bà nếm thử.
Nhìn thấy Giang Triệt và Khương Bái đều đang ở trong phòng khách, cô cười đi tới: “Hai người đang nói gì vậy, em nấu xong mì rồi.”
Cô đi về phía Khương Bái, tầm mắt rơi trên đùi anh, lo lắng hỏi: “Chân anh thế nào rồi, còn thấy khó chịu không?”
Anh đứng lâu như vậy, cô sợ một lát nữa sẽ không đi lại được.
Khương Bái nhìn cô, duỗi tay ra làm nũng với cô: “Vẫn còn hơi đau, em cõng anh qua đó đi?”
Giang Triệt không muốn nhìn hai người họ dính lấy nhau, vì vậy một mình chạy tới phòng ăn trước.
Dương Thư ngượng ngùng kéo anh lên: “Làm sao mà em cõng anh được, để em dìu anh qua đó.”
Sau khi Khương Bái đứng dậy, trọng lượng cơ thể của anh đều đè lên người cô.
Dương Thư bị đè có hơi lảo đảo, Khương Bái vòng tay qua eo đỡ lấy cô, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất cúi đầu hôn lên má cô.
Cánh môi mềm mại, xúc cảm ấm áp.
Dương Thư khẽ giật mình, nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy không có ai phát hiện mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng trách mắng anh: “Anh làm gì đó, không tính ăn hả?”
Khương Bái ôm lấy cô lưu luyến không nỡ buông tay: “Thư Thư, anh rất nhớ em, sau khi em rời đi, ngày nào anh cũng nghĩ đến em.”
Trái tim Dương Thư mềm nhũn, cô đáp lại cái ôm của anh, thì thào nói: “Thật ra, em cũng vậy.”
Hai người ôm nhau một lúc rồi đi vào phòng ăn, Giang Triệt đang ngồi bên trong ăn mì.
Thấy hai người chậm rãi bước tới, anh ấy cười nhẹ một tiếng, không nhịn được nói một câu: “Nhà của tôi công nhận lớn thật, từ phòng khách đến phòng ăn cũng phải đi mất năm phút đồng hồ.”
Khương Bái và Dương Thư: “…”
——
Sau bữa cơm chiều, Khương Bái nhất định muốn Dương Thư ở cùng anh.
Dương Thư nhìn quầng thâm dưới mắt anh đều đã hiện ra, rõ ràng đã lâu rồi anh không ngủ ngon, cô liền giục anh đi nghỉ ngơi trước.
Anh không chịu, Dương Thư liền ghét ra mặt, nói: “Anh đi xe lửa lâu như vậy, còn chưa tắm rửa, anh đi tắm rửa rồi ngủ một giấc trước đi, ngày mai lại nói.”
Khương Bái lúc này mới thỏa hiệp.
Dì Ngô đã dọn xong phòng, tự mình đưa anh đến đó.
Phía sau biệt thự có một khu vườn nhỏ, mùa thu ở miền nam đêm quá lạnh, gió thổi vào mặt mềm dịu, dễ chịu.
Mặt trăng tròn chiếu xuống cả tòa nhà khiến cả sân trông sáng lạ thường.
Dương Thư cùng Giang Triệt đi dạo một chút, nói chuyện phiếm, câu được câu không.
Giang Triệt liếc cô một cái: “Khương Bái vừa đến, em vui hơn rất nhiều.”
“Có sao?” Dương Thư cúi đầu, không chịu thừa nhận, “Em lúc nào cũng vui vẻ.”
Hai người đang trò chuyện, điện thoại trong túi Dương Thư rung lên hai tiếng.
Cô bấm vào, nhìn thấy tin nhắn của Khương Bái gửi cho cô.
Bởi vì trước đây Khương Bái đã chịu học tiếng tiếng chó sủa cho cô nghe, nên cô đã đổi biệt hiệu khác cho Khương Bái.
Gâu gâu gâu: [Anh tắm xong rồi.]
Dương Thư liếc mắt nhìn một chút, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng che điện thoại lại, sợ Giang Triệt nhìn thấy.
Cô nói anh tắm rửa xong thì đi ngủ, tắm thì cũng tắm xong rồi, sao lại nhắn tin cho cô làm gì?
Không phải là, bảo cô đi tìm anh đấy chứ?
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên.
Cô xấu hổ nhìn qua, sau đó tiếp tục trò chuyện cùng Giang Triệt.
Mấy phút sau, điện thoại của Giang Triệt vang lên, nói là bàn chuyện công việc, rồi đi qua một bên trả lời, Dương Thư tranh thủ thời gian xem tin nhắn.
Gâu gâu gâu: [Anh không mặc quần áo ]
Dương Thư có chút tức giận.
Khương Bái làm sao thế, hai người vừa mới hòa giải, hiện tại cô còn ở bên anh trai, anh lại nhắn tin Wechat không đứng đắn chút nào?
Anh trai cô nhìn thấy thì xấu hổ như thế nào?
Cô đang chuẩn bị nhắn tin nhắc nhở anh một chút thì có tin nhắn khác gửi tới.
Gâu gâu gâu: [Em không hiểu ý của anh sao? ]
Dương Thư không chịu nổi nữa: [Anh đứng đắn một chút được không? ]
Gâu gâu gâu: [Anh không mang theo hành lý, hiện tại cũng không có quần áo để mặc, anh muốn nhờ em tìm anh trai em mượn giúp anh một bộ đồ.]
Gâu gâu gâu: [Anh không đứng đắn lúc nào?]
Dương Thư: “…”
Nửa phút sau.
Gâu gâu gâu: [Ồ, xem ra là em đang suy nghĩ lung tung!]
Gâu gâu gâu: [Là em không đứng đắn mới đúng.]
Dương Thư: “…”
Mà người Khương Bái đang ôm chặt kia lại chính là em gái của mình.
May mà lúc trước, ở trước mặt Ngôn Duyệt, anh ấy đã nói mấy lời tốt đẹp giúp Khương Bái.
Giang Triệt không thể nhìn hai người tiếp tục ôm nhau như vậy nữa, liền cố ý hắng giọng.
Khương Bái làm như không nghe thấy, ôm chặt lấy cô.
Giang Triệt và dì Ngô đều đang nhìn họ, Dương Thư ngượng ngùng đẩy anh ra.
Đẩy không được, cô nhỏ giọng nói: “Anh ấy thật sự là anh trai của em, anh ruột của em, em đã mất rất nhiều năm mới tìm lại được, anh mau thả em ra trước đi”.
Khương Bái buông cô ra, suy nghĩ lời cô nói, có chút khó tin: “Anh em ruột?”
Dương Thư gật đầu: “Cụ thể như nào em sẽ nói cho anh biết sau, nhưng dù sao đó cũng là anh trai của em.”
Khương Bái nghĩ đến vừa rồi bản thân lỗ mãng ra tay đấm Giang Triệt.
Anh quay đầu sang bên kia, Giang Triệt nhướng mày nhìn anh, trong mắt rõ ràng lộ ra vẻ không vui.
Khương Bái nhìn vết bầm trên khóe miệng anh ấy, hai giây sau mới nói: “Tôi chỉ đánh nhẹ anh một cái thôi, đúng không?”
Anh vừa nói vừa chỉ vào khóe miệng của mình, “Anh cũng đánh lại rồi, hơn nữa còn đánh mạnh hơn, vậy nên coi như chúng ta không nợ nần gì nhau.”
Giang Triệt mặc kệ anh, không nói lời nào, từ trên sô pha đứng dậy, đi thẳng lên lầu.
Dì Ngô cũng rời đi, để lại Khương Bái và Dương Thư ngồi đó.
Giang Triệt đi tới cầu thang, nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía phòng khách.
Anh ấy đi theo Ngô, nói: “Dì Ngô, dọn cho cậu ta một phòng đi.”
“Dì biết rồi.” Dì Ngô nhanh chóng đáp lại, trong lòng rất vui vẻ.
Mặc dù vừa rồi không biết vì sao hai người lại đánh nhau, nhưng mà có lẽ là hiểu lầm, đánh thì đánh, hai người lại không có ai tức giận là được rồi.
Bây giờ có luật sư Khương ở đây, chắc là Ngôn Duyệt sẽ vui hơn.
Ngôn Duyệt vui thì cậu chủ cũng vui.
Dì Ngô thầm nghĩ, sau đó vội vàng đi thu dọn phòng.
——Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong phòng khách chỉ còn lại Dương Thư và Khương Bái, xung quanh đều rất yên tĩnh.
Dương Thư cúi người tiếp tục rửa sạch vết thương giúp anh, còn nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lành lạnh lên khóe miệng anh.
Ánh mắt nóng rực của Khương Bái rơi trên khuôn mặt cô.
Dương Thư vốn dĩ không muốn quan tâm, nhưng ánh mắt kia cứ nhìn chằm chằm khiến toàn thân cô không được thoải mái.
Cô không nhịn được nói: “Anh đừng nhìn nữa, có cái gì đểxem chứ? Anh còn nhìn như thế, em không thèm bôi thuốc giúp anh nữa.”
Khương Bái vẫn tiếp tục nhìn cô, chậm rãi nói: Thư Thư.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, tai Dương Thư không hiểu sao lại nóng lên, động tác bôi thuốc cũng mạnh hơn.
Khương Bái bị đau bất giác nhíu mày, anh hít một ngụm khí lạnh.
Dương Thư vội vàng thu tay lại: ‘Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không cố ý đâu.”
“Vừa rồi đau lắm hả?” Cô nhìn vết thương của anh, vẻ lo lắng không giấu được hiện trên mặt.
Giây tiếp theo, cô bị Khương Bái ôm ngồi lên đầu gối anh.
Dưới chân Dương Thư nhẹ bẫng, cô sợ hãi, vội vàng giãy dụa, lại bị anh ôm chặt hơn.
“Anh làm gì thế, sẽ bị mọi người nhìn thấy.” Cô không tự nhiên quét mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói.
Khương Bái tựa cằm vào vai cô, ôm lấy cô trầm giọng nói: “Anh xin lỗi.”
Anh không giải thích tại sao mình lại xin lỗi, Dương Thư không kịp phản ứng, nhất thời mông lung.
Cô định mở miệng nói gì đó nhưng anh lại lên tiếng trước.
“Thư Thư, lúc ở thành cổ Hạc Cầu anh đã thích em rồi, anh rất nhát gan, khi nhảy bungee xuống chân anh đều mềm nhũn, thậm chí khi đó anh còn nhắn Wechat cho Doãn Toại, Thân Tử Du, để bọn họ lo hậu sự cho mình. Anh sợ chết, nhưng anh vẫn nguyện ý nhảy xuống cùng em, bởi vì anh cảm thấy chỉ cần là cùng với em, thì có xảy ra chuyện gì cũng không sao hết.”
“Anh vốn định sau khi nhảy xuống sẽ bày tỏ tình cảm với em, anh không muốn hai ta chỉ là một cặp đôi hợp đồng. Nhưng chiều hôm đó, em lại nói với anh, em không tin vào tình yêu, em thích mối quan hệ hợp đồng hơn. Khi nghe thấy lời đó, anh đột nhiên không biết phải làm sao, lại càng không biết nên đối diện với em như thế nào mới được.”
“Đêm đó ở khách sạn, em nguyện ý làm chuyện thân mật với anh, anh vốn tưởng rằng em cũng hơi thích anh, anh có thể lại giữ lại em, nhưng ngày hôm sau em lại bỏ đi, chỉ coi anh là khách qua đường… “
Khương Bái dừng lại, vùi mặt ở cổ cô, khàn giọng nói: “Sau khi trở về Trường Hoàn, anh biết rõ em ở đâu, nhưng anh lại không dám tìm em, vì sợ em không thích anh, sợ em từ chối anh. Cho đến tận lúc em qua nhà anh ở nhờ, anh mới lại nhìn thấy em, lúc đấy anh không nhịn được, lại quấn lấy em.”
“Không phải là vì anh muốn chơi mà cùng em giao hẹn hiệp ước một năm kia, chẳng qua là anh cảm thấy lúc đó, chỉ có cách duy nhất này mới có thể giữ em lại. Anh cho là chúng ta ở chung với nhau một năm, em có thể cảm nhận được tình cảm của anh, chỉ cần hơi thích anh một chút cũng được rồi.”
Dương Thư bị anh ôm chặt, giọng nói anh càng ngày càng khàn, thanh âm lộ ra vẻ yếu ớt và luống cuống.
Nơi nào đó trong lòng cô như bị thứ gì xé rách, đau không chịu nổi, hốc mắt thoáng chốc ẩm ướt.
Cô nâng mặt anh lên, nước mắt khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Rõ ràng là lòng tràn đầy tự trách, nhưng khi mở miệng, cô lại không nhịn được buông lời oán trách anh: “Tại sao trước đây anh không nói những lời này, cái gì anh cũng không nói, chiếc vòng thủy tinh nếu anh trai em không kể thì chắc anh cũng không định nói cho em biết ý nghĩa của nó, nếu như lúc nãy không phải dì Ngô hỏi anh, chắc chắn anh sẽ không cho em biết anh đứng trên xe lửa hai mươi tiếng để đến đây tìm em. Em rất ngốc, không thông minh như anh, làm sao có thể tự mình đoán ra được chứ, làm sao đoán ra được là anh thích em?”
Cô cúi đầu, giọng nói càng ngày càng thấp, càng ngày càng uất ức, “Nếu như em đoán sai thì sao…”
Cô luôn nghĩ rằng, sau một năm sống chung, có lẽ anh cũng sẽ nảy sinh tình cảm với cô.
Hoặc có thể là anh chỉ thích làm chuyện đó với cô mà thôi.
Cô sợ phần tình cảm này của họ không bền chắc, nên không dám đánh cược.
Dương Thư lau nước mắt, hàng mi ướt sũng rũ xuống, lúc nói chuyện mang theo giọng mũi: “Làm sao anh có thể tin những lời em nói sau khi nhảy bungee chứ, anh không biết những điều con gái nói không thể tin hết à?”
Đôi mắt cô nhanh chóng đỏ hoe trở lại, nức nở nói: “Không phải là em không tin vào tình yêu, mà là sợ bản thân không có được nó, từ xưa tới nay chưa từng có ai yêu em thật lòng, đau lòng vì em…”
“Anh xin lỗi, là anh không đúng.” Khương Bái lau nước mắt cho cô, nhìn thấy cô khóc, trong lòng anh cũng đau theo.
“Mấy ngày trước, Doãn Toại nói với anh, có lẽ ngay từ ban đầu anh đã sai rồi, anh không nên tự cho mình là thông minh, không nên ký hợp đồng với em, đáng lẽ anh phải cho em biết tâm ý của anh từ lâu, sau đó thật sự theo đuổi em. Lúc đó anh không nghĩ nhiều vậy, đây là lần đầu tiên anh thích một người, cũng không có kinh nghiệm gì, vừa lo lắng vừa thận trọng, anh sợ đến gần em, em lại càng cách xa anh.”
“Là anh tự cho mình thông minh, tự suy nghĩ không thông, còn làm em cũng suy nghĩ lung tung.” Anh cầm lấy tay cô đặt lên mặt mình, xoa xoa bên mặt, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cô, “Thư Thư, anh biết sai rồi, về sau trong lòng anh nghĩ gì sẽ nói hết cho em biết, không bao giờ giấu diếm nữa, em tha thứ cho anh lần này thôi được không?”
Anh nói xong đầy mong đợi nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô.
Hai người trước đây chưa từng nói chuyện với nhau thế này, tối nay là là lần đầu tiên anh nói với cô nhiều điều như vậy, lời nào cũng thẳng thắn, lời nào cũng cực kỳ chân thành.
Dương Thư mím môi, suy nghĩ hồi lâu, rồi gật đầu.
Niềm vui mừng lóe lên trong mắt Khương Bái, còn chưa kịp mở miệng, Dương Thư do dự nhướng mắt nhìn qua.
Cô cắn môi dưới, suy nghĩ rồi nói: “Vậy hiện tại em cũng muốn xin lỗi anh, hi vọng anh thứ lỗi cho em.”
Nghe cô nói vậy, anh hơi bất ngờ, chợt bật cười.
Anh nhẹ nhàng xoa trán cô, giọng nói miễn cưỡng nhưng lại rất kiên quyết: “Em xin lỗi cái gì, mọi việc em làm đều đúng, không cần nói xin lỗi, tất cả là lỗi của anh.”
“Không phải.” Dương Thư lắc đầu, “Em biết mình sai, là em không đủ dũng cảm, em quá rụt rè. Rõ ràng là em cũng có tình cảm với anh nhưng lại không dám thừa nhận, thậm chí em còn nói những lời tổn thương anh sau đó lại chạy trốn đến đây, là em không đúng. “
Cô run rẩy vài cái, rồi nghiêm nghị hỏi: “Em sẽ cố gắng thay đổi bản thân mình trong tương lai, có chuyện gì em cũng sẽ nói hết với anh, anh tha thứ cho em một lần này, có được hay không?”
Cô khóc rất lâu, lúc nói chuyện còn co lại một chỗ, nhìn vô cùng tủi thân.
Khương Bái xoa lưng an ủi cô: “Được rồi, bây giờ chúng ta làm hòa với nhau, tha thứ cho nhau, sau này sẽ không nhắc tới chuyện này nữa.”
Anh lấy tay gạt đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, thấy cô vẫn còn nghẹn ngào, Khương Bái dỗ dành cô: “Chúng ta chỉ đang nói ra nỗi lòng của mình thôi, sao lại khóc thế này. Đừng khóc nữa, mắt em đều bị sưng lên hết rồi, sao lại mít ướt như vậy, trước kia anh không phát hiện ra em lại thích khóc đấy?”
Nghe anh hình dung mình bằng hai từ “mít ướt”, Dương Thư lập tức ngừng khóc.
“Em không có.” Cô bất mãn đẩy tay anh ra, tự lấy cớ cho mình, “Là râu ở cằm anh cọ vào cổ làm em đau nên mới khóc, rõ ràng là lỗi của anh.”
Khương Bái ôm cô cười, đáp lại lời của cô: “Được, là râu của anh sai, làm em đau, vậy anh lại xin lỗi em thêm một lần nữa.”
Thực sự cằm Khương Bái lúc này có không ít râu, cô xoa bàn tay lên cằm anh hai lần: “Nhìn đi, râu của anh dài như vậy, anh cũng không thèm cạo đi.”
Thường ngày trông sạch sẽ, tươi tắn, đẹp trai ngời ngời, bây giờ lại luộm thuộm hẳn.
Khương Bái cũng đưa tay sờ râu của mình, bất đắc dĩ cười cười: “Đây không phải là trường hợp đặc biệt sao, anh nghe Khương Ngâm nói em đến tìm Triệu Tĩnh, liền vội vàng chạy tới, lúc đi quá gấp gáp, hành lý cũng không mang, trên xe lửa nào có dao cạo râu, vậy nên mới không để ý nữa. “
Nghe anh nói, Dương Thư mới nhớ tới mình vẫn còn đang ngồi trên đùi anh.
Chân anh vốn đã cứng ngắc, giờ lại còn bị cô ngồi lên, Dương Thư vội vàng muốn đứng dậy, lại bị anh nắm lấy eo không chịu buông.
“Bây giờ chúng ta đã làm hòa rồi, anh có thể hôn em không?” Anh cúi đầu hỏi.
Dương Thư giật mình, vội vàng nghiêng đầu tránh đi, “Không muốn, khóe miệng anh có thuốc mỡ, em không muốn ăn đâu. Anh đi xe lửa lâu như vậy, có phải vẫn chưa rửa mặt không?”
Nói đến đây, cô đột nhiên có chút ghét bỏ.
Cô chúi mũi lại gần ngửi xem trên người anh có mùi gì không.
Cũng may dạo này thời tiết trở lạnh, không ngửi thấy mùi gì khó chịu, chỉ có mùi thuốc lá thoang thoảng.
Cô khẳng định anh đã hút thuốc trên xe lửa.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Bái bị hành động của cô chọc cười: “Em làm gì thế, thật sự chê anh đấy à?”
Anh nói, “Anh đã tắm rửa sạch sẽ rồi, buổi sáng xe lửa dừng lại 15 phút, đúng lúc có chỗ nghỉ trên sân ga, anh đã đi mua đồ vệ sinh cá nhân. Chẳng qua là không mua được dao cạo râu, họ nói hết hàng rồi. “
Nghe anh nói vậy, vẻ mặt của Dương Thư mới tốt hơn một chút.
Nhưng vẫn không chịu: “Anh có vết thương ở miệng, sau khi bôi thuốc thì không được hôn.”
Nếu không cô thực sự sẽ ăn thuốc mỡ mất.
“Được rồi, tạm thời không hôn.”
Khương Bái cũng không ép buộc, anh lấy điện thoại trong túi ra, lại hỏi cô: “Điện thoại của em đâu rồi?”
Như nhớ ra điều gì đó, anh véo lấy thịt mềm trên má cô, nhướng mày nói: “Nói chạy liền chạy mất, lại còn xóa Wechat của anh, thật nhẫn tâm, bây giờ nhanh thêm lại đi.”
“A.” Dương Thư ngoan ngoãn lấy điện thoại di động của mình, nhìn thấy yêu cầu kết bạn của Khương Bái gửi đến, cô liền bấm chấp nhận.
Ấn mở trang cá nhân Wechat của anh, Dương Thư nhìn thấy biệt hiệu của anh:
_Wrsl_
Cô nhớ lại chuyện trước đây đoán trên tài khoản WeChat của anh, bỗng cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt bắt đầu nóng lên.
Cô có chút tò mò, hỏi anh: “Những chữ cái này rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Khương Bái liếc nhìn cô, vòng tay ôm cô, nói: “Anh vừa mới nói rõ tình cảm với em rồi, vậy mà em không đoán được sao? Tình cảm của anh đối với em như nào đã nói bóng gió với em từ lâu rồi.”
Dương Thư nghe xong nghiêm túc nhớ lại.
Dường như anh đã thay đổi tên tài khoản WeChat và biệt danh của anh từ một năm trước, sau khi hai người đồng ý hiệp ước không lâu.
Ở thành cổ Hạc Cầu, lúc cô thêm anh vào Wechat vốn không phải là cái tên này.
Dương Thư chợt nghĩ đến hình phạt trò chơi mà hai người đặt ra khi đó.
Cô nhìn chằm chằm vào cái tên kia, như có điều suy nghĩ chậm rãi nói: “Anh nhận thua, hả?”
*Trong tiếng Trung, câu “em/anh nhận thua” có 4 chữ: 我认输了 (wǒ rèn shū le), Khương Bái đã lấy chữ cái đầu trong phiên âm của 4 chữ này làm tên WeChat của mình.
Cô ngước mắt nhìn Khương Bái để xác nhận đáp án.
Khương Bái nhíu mày cười, cà lơ phất phơ nói: “Được rồi, em mau chịu phạt đi, thử kêu một tiếng xem có dễ nghe không nào.”
*Từ wǒ vừa là anh, vừa là em. Khương Bái đang chọc Dương Thư vì lời cô nói giống như “Em nhận thua.”
“…”
Dương Thư tức giận đấm anh: “Là anh động lòng trước, anh thua rồi! Sao còn bắt nạt người ta!”
“Vậy thì anh cũng sẽ bị phạt.” Khương Bái ôm cô, kề môi bên tai cô.
Hơi thở ấm áp phả ra, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, đặc biệt dịu dàng: “Dương Thư, anh yêu em, cực kỳ, cực kỳ yêu.”
Giọng nói trầm ấm gợi cảm xuyên thấu màng nhĩ, giống như lời thề đẹp đẽ nhất thế gian.
Trong lòng Dương Thư như bị thứ gì đó nắm chặt lấy.
Ánh đèn rực rỡ chiếu lên đỉnh đầu cô, nhịp tim bỗng đập nhanh hơn, hai má cô ửng hồng.
“Ục ục ~”
Một âm thanh ngượng ngùng vang lên, đột nhiên phá vỡ bầu không khí kiều diễm giữa hai người.
Dương Thư cúi đầu, nhìn về phía bụng Khương Bái: “Anh đói bụng hả?”
Khương Bái: “…”
Dương Thư nhớ tới lời hứa vừa rồi với Giang Triệt, liền nói: “Em hứa tối nay sẽ làm món mì sốt cà chua cho anh hai, để em làm thêm một phần cho anh nhé.”
Nói đến cái này Khương Bái liền có chút ghen tị, ôm cô không buông: “Trước kia anh chủ động nói muốn ăn, chưa chắc đã được em làm cho.”
Đêm nay lại chủ động làm cho anh ăn.
Nửa câu sau anh không nói ra, Dương Thư cũng hiểu được anh nghĩ gì.
Cô cười một tiếng: “Sao anh lại ghen thế, lúc trước em cũng không hứa với anh, sao phải làm cho anh?”
“Anh đi nghỉ ngơi một chút, em làm nhanh thôi.” Cô nói xong thì đứng dậy đi vào phòng bếp.
Khương Bái ngồi trên sô pha một lúc, cũng không có việc gì làm, đang định đứng dậy đi vào bếp, thì Giang Triệt đi từ trên lầu xuống.
Nhìn thấy anh ngồi một mình, Giang Triệt đi tới máy đun nước bên cạnh lấy hai cốc nước nóng, đưa cho anh một cốc, hỏi Khương Bái: “Làm hòa rồi?”
“Bọn tôi vẫn luôn ổn mà.” Khương Bái cầm lấy cốc nước, mở mắt nói những lời bịa đặt.
Nhìn thấy vết thương trên khóe miệng Giang Triệt, hiếm khi anh chủ động nhận lỗi, “Anh hai, chuyện vừa rồi… xin lỗi, thật xin lỗi anh.”
Giang Triệt vừa uống một ngụm nước liền bị sặc.
Khương Bái ân cần đưa tờ giấy cho anh: “Anh hai à, anh uống từ từ thôi, sao lại bất cẩn như vậy?”
Giang Triệt không nói nên lời, không nhịn được mở miệng: “Được rồi, chúng ta cũng không phải là không quen biết, cậu nói chuyện bình thường đi.”
Khương Bái ngồi xuống ghế sofa, không nói gì.
Chỉ thiếu mỗi nước viết chữ lên mặt: Tôi thích giả vờ đấy, chịu thì chịu không chịu thì chịu!
Giang Triệt nhìn về phía anh: “Khương Bái, tôi có một chuyện liên quan đến pháp lý muốn hỏi cậu.”
Khương Bái dựa ra phía sau uống một ngụm nước: “Phí luật sư là 2 vạn/giờ.”
Giang Triệt: “Vừa rồi có người nổi giận nói với tôi: ‘Đừng cho là tôi không biết mấy loại con nhà giàu như các người có tâm tư gì, có nhiều phụ nữ sẵn sàng nguyện ý cho cậu chơi,’ tôi thấy câu này này khiến tôi cực kỳ bị tổn thương, cậu nói thử xem là vu khống hay xúc phạm? Tôi có thể tố cáo người đó không?”
Khương Bái: “…”
Phòng khách im lặng hai giây, Khương Bái lên tiếng: “Tôi xin lỗi cậu. Nghĩ kỹ lại rồi, những lời khi nãy tôi nói đều là nói bậy.”
Anh dừng lại một chút, nói tiếp, “Chúng ta đã biết nhau nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ nghe nói bên cạnh cậu có một người phụ nữ nào, thật vất vả mới có một người, nhưng đó lại là bạn gái của tôi.”
Khương Bái nhìn Giang Triệt đầy cảm thông: “Giang tổng, có phải cậu thuộc giới tính thứ ba không?”
Giang Triệt thản nhiên tựa lưng ra sau, nói sang chuyện khác: “Đúng vậy, ở quê tôi có một phong tục, người lớn tuổi trong nhà kết hôn xong thì người nhỏ tuổi mới được kết hôn. Tôi vốn cho rằng những quy định này không cần thiết phải tuân thủ, nhưng suy nghĩ lại, tôi thấy anh em chúng tôi mới đoàn tụ, em gái tôi vẫn còn trẻ, cũng không cần vội lấy chồng làm gì, chờ đến ngày tôi kết hôn rồi bàn tính chuyện này sau cũng không phải là không được, Khương Bái, anh thấy thế nào?”
Khương Bái: “…”
“Anh hai à, em lại nói bậy rồi, anh muốn uống nước không, em rót thêm cho anh nhé?”
Hai người cứ tôi một câu anh một câu, bầu không khí cũng dần trở nên hòa hợp.
Chuyện vừa rồi mọi người cũng không để trong lòng nữa.
Giang Triệt nói với Khương Bái chuyện trước đây của Dương Thư.
Cuộc sống của cô lúc đó thật sự quá vất vả.
Nụ cười trên mặt Khương Bái đã sớm biến mất, anh lẳng lặng lắng nghe, đáy mắt hiện lên một tia thâm trầm.
Giang Triệt nói một hồi lâu, anh mới nhàn nhạt mở miệng, lạnh giọng nói: “Hai mẹ con Hà Vấn Cầm và Hà Đông Tự bây giờ đang ở đâu?”
Giang Triệt uống một ngụm nước: “Hà thị tuyên bố phá sản, Hà Vấn Cầm bị trúng gió, giờ đang trong tình trạng thực vật, nằm tại bệnh viện. Mọi người trong nhà máy đều đang đòi nợ, Hà Đông Tự lại không một xu dính túi, trốn Đông trốn Tây. Là do họ làm quá nhiều điều ác, ông trời cũng không nhìn nổi nữa. “
Khương Bái ngồi trên ghế sô pha, khuỷu tay chống trên gối, hai tay ôm trán, đầu hơi cúi.
Anh nhớ lại năm đó lần đầu tiên gặp cô ở đại học P, đáy mắt cô đều là sự nhút nhát.
Cô cứ cúi đầu mãi, thậm chí còn không có dũng khí để đối mặt với mọi người.
Khi đó anh nghĩ, rốt cuộc cô gái này đã xảy ra chuyện gì, tại sao trong mắt lại toàn vẻ tĩnh mịch, không nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Im lặng một hồi lâu, anh nhìn về phía GiangTriệt: “Ông trời nhìn không nổi là chuyện của ông trời, nhưng người của tôi bị ức hiếp, sao tôi có thể bỏ qua được?”
Thậm chí đến bây giờ, cô vẫn bị dọa sợ đến nỗi phải trốn vào tủ quần áo.
Rốt cuộc là năm đó ở trường học cô đã phải chịu bao nhiêu tổn thương?
Giang Triệt vỗ vai anh: “Chuyện này chúng ta nói sau đi, bây giờ em ấy mới vui vẻ lên một chút, cậu đừng vạch vết sẹo của em ấy.”
Dương Thư bưng ba bát mì đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn.
Cô giữ lại một bát, đưa đến phòng dì Ngô cho bà nếm thử.
Nhìn thấy Giang Triệt và Khương Bái đều đang ở trong phòng khách, cô cười đi tới: “Hai người đang nói gì vậy, em nấu xong mì rồi.”
Cô đi về phía Khương Bái, tầm mắt rơi trên đùi anh, lo lắng hỏi: “Chân anh thế nào rồi, còn thấy khó chịu không?”
Anh đứng lâu như vậy, cô sợ một lát nữa sẽ không đi lại được.
Khương Bái nhìn cô, duỗi tay ra làm nũng với cô: “Vẫn còn hơi đau, em cõng anh qua đó đi?”
Giang Triệt không muốn nhìn hai người họ dính lấy nhau, vì vậy một mình chạy tới phòng ăn trước.
Dương Thư ngượng ngùng kéo anh lên: “Làm sao mà em cõng anh được, để em dìu anh qua đó.”
Sau khi Khương Bái đứng dậy, trọng lượng cơ thể của anh đều đè lên người cô.
Dương Thư bị đè có hơi lảo đảo, Khương Bái vòng tay qua eo đỡ lấy cô, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất cúi đầu hôn lên má cô.
Cánh môi mềm mại, xúc cảm ấm áp.
Dương Thư khẽ giật mình, nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy không có ai phát hiện mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng trách mắng anh: “Anh làm gì đó, không tính ăn hả?”
Khương Bái ôm lấy cô lưu luyến không nỡ buông tay: “Thư Thư, anh rất nhớ em, sau khi em rời đi, ngày nào anh cũng nghĩ đến em.”
Trái tim Dương Thư mềm nhũn, cô đáp lại cái ôm của anh, thì thào nói: “Thật ra, em cũng vậy.”
Hai người ôm nhau một lúc rồi đi vào phòng ăn, Giang Triệt đang ngồi bên trong ăn mì.
Thấy hai người chậm rãi bước tới, anh ấy cười nhẹ một tiếng, không nhịn được nói một câu: “Nhà của tôi công nhận lớn thật, từ phòng khách đến phòng ăn cũng phải đi mất năm phút đồng hồ.”
Khương Bái và Dương Thư: “…”
——
Sau bữa cơm chiều, Khương Bái nhất định muốn Dương Thư ở cùng anh.
Dương Thư nhìn quầng thâm dưới mắt anh đều đã hiện ra, rõ ràng đã lâu rồi anh không ngủ ngon, cô liền giục anh đi nghỉ ngơi trước.
Anh không chịu, Dương Thư liền ghét ra mặt, nói: “Anh đi xe lửa lâu như vậy, còn chưa tắm rửa, anh đi tắm rửa rồi ngủ một giấc trước đi, ngày mai lại nói.”
Khương Bái lúc này mới thỏa hiệp.
Dì Ngô đã dọn xong phòng, tự mình đưa anh đến đó.
Phía sau biệt thự có một khu vườn nhỏ, mùa thu ở miền nam đêm quá lạnh, gió thổi vào mặt mềm dịu, dễ chịu.
Mặt trăng tròn chiếu xuống cả tòa nhà khiến cả sân trông sáng lạ thường.
Dương Thư cùng Giang Triệt đi dạo một chút, nói chuyện phiếm, câu được câu không.
Giang Triệt liếc cô một cái: “Khương Bái vừa đến, em vui hơn rất nhiều.”
“Có sao?” Dương Thư cúi đầu, không chịu thừa nhận, “Em lúc nào cũng vui vẻ.”
Hai người đang trò chuyện, điện thoại trong túi Dương Thư rung lên hai tiếng.
Cô bấm vào, nhìn thấy tin nhắn của Khương Bái gửi cho cô.
Bởi vì trước đây Khương Bái đã chịu học tiếng tiếng chó sủa cho cô nghe, nên cô đã đổi biệt hiệu khác cho Khương Bái.
Gâu gâu gâu: [Anh tắm xong rồi.]
Dương Thư liếc mắt nhìn một chút, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng che điện thoại lại, sợ Giang Triệt nhìn thấy.
Cô nói anh tắm rửa xong thì đi ngủ, tắm thì cũng tắm xong rồi, sao lại nhắn tin cho cô làm gì?
Không phải là, bảo cô đi tìm anh đấy chứ?
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên.
Cô xấu hổ nhìn qua, sau đó tiếp tục trò chuyện cùng Giang Triệt.
Mấy phút sau, điện thoại của Giang Triệt vang lên, nói là bàn chuyện công việc, rồi đi qua một bên trả lời, Dương Thư tranh thủ thời gian xem tin nhắn.
Gâu gâu gâu: [Anh không mặc quần áo ]
Dương Thư có chút tức giận.
Khương Bái làm sao thế, hai người vừa mới hòa giải, hiện tại cô còn ở bên anh trai, anh lại nhắn tin Wechat không đứng đắn chút nào?
Anh trai cô nhìn thấy thì xấu hổ như thế nào?
Cô đang chuẩn bị nhắn tin nhắc nhở anh một chút thì có tin nhắn khác gửi tới.
Gâu gâu gâu: [Em không hiểu ý của anh sao? ]
Dương Thư không chịu nổi nữa: [Anh đứng đắn một chút được không? ]
Gâu gâu gâu: [Anh không mang theo hành lý, hiện tại cũng không có quần áo để mặc, anh muốn nhờ em tìm anh trai em mượn giúp anh một bộ đồ.]
Gâu gâu gâu: [Anh không đứng đắn lúc nào?]
Dương Thư: “…”
Nửa phút sau.
Gâu gâu gâu: [Ồ, xem ra là em đang suy nghĩ lung tung!]
Gâu gâu gâu: [Là em không đứng đắn mới đúng.]
Dương Thư: “…”
Tác giả :
Dạ Tử Tân