Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng
Chương 92: Cũng không phải kẻ tốt lành gì
"Tốt, tốt, cậu mau cưỡi cái tổng giám đốc Hoàn Vũ kia, nói cho mình biết, anh ta phấn đấu thời gian bao dài?" Lê Bảo Y hưng phấn nói.
"Biểu thị áp lực như núi, cái áp lực này, vẫn là để cho những thiếu nũ vô tri như cậu tranh đoạt đi, bà đây không tham gia, được rồi, không thèm nghe cậu nói nữa, mình bận cái đã." Thủy Miểu Miểu nói xong, lại bắt đầu xem website.
"Đừng, mình sẽ gửi cậu một thức tốt." Lê Bảo Y cười xấu xa, gửi một bộ phim qua.
Thủy Miểu Miểu nhận.
Thẩm Mặc Thần mở camera của Thủy Miểu Miểu ra, bên này anh thấy hình ảnh của cô.
Cô vẫn mặc quần áo như thường, bộ dạng bận rộn.
Chỉ là nhìn cô, Thẩm Mặc Thần phát hiện, em trai anh giống như thức tỉnh, vừa nhìn thấy cô, liền dò ngóc đầu nhìn quanh, hưng phấn khiến anh muốn bóp nó trở về.
Thủy Miểu Miểu mở phim Lê Bảo Y gửi tới.
Thẩm Mặc Thần nhìn sắc mặt cô phát hồng, hơi nhíu lông mày, trong mắt lóe lên hơi nước mông lung, đẹp đến mức chói mắt,
Anh hiếu kỳ cô xem cái gì.
Màn hình cắt đến mặt bàn cô.
Ách...
Lại loại phim kia.
Thủy Miểu Miểu nghiêng mắt nhìn thêm vài lần, liền tắt đi, trả lời Lê Bảo Y: "Bảo Bảo, cậu là dẫn dụ mình phạm tội."
"Ha ha ha, có dục vọng, mới có động lực, mình thấy kỹ năng này không tệ, bổ nhào tổng giám đốc Hoàn Vũ, dù sao cũng nên có chút kỹ năng thiết yếu." Lê Bảo Y cười hắc hắc.
"Vậy cậu cũng tìm soái ca thử đi, người đàn ông này quá xấu." Thủy Miểu Miểu im lặng nói.
"Kỹ xảo cũng không tệ lắm, mình thấy dáng vẻ người phụ nữ kia lộ ra rất thoải mái." Lê Bảo Y hưng phấn hỏi.
Thủy Miểu Miểu lắc đầu, thở dài một hơi, nói ra: "Mình thực sự không thể hiểu được người Nhật Bản, làm sao không biết xấu hổ quay ra, trách không được, một ít đồ dùng giả là Nhật Bản phát minh, thiếu cái gì, có thể làm cái đó."
Lê Bảo Y cuồng tiếu, trả lời: "Sâu sắc."
Kết quả, cô tại nên bi thương.
Khi cô mở phim ra xem, anh cô bưng hoa quả vào, thấy được.
Lê Bảo Y đã không kịp đóng, nhìn thấy vẻ mặt anh trai nhà mình lúc đỏ, lúc trắng, lập tức đứng lên, nói ra: "Anh, là Thủy Miểu Miểu gửi cho em, em không biết là cái gì, mới có thể ấn mở."
"Xóa bỏ." Anh của cô trầm giọng ra lệnh.
"A." Lê Bảo Y bị anh trai nhìn chăm chú, ngậm lấy nước mắt xóa bỏ.
Anh cô vừa đi, Lê Bảo Y lập tức khóa cặp mông, gửi cho Thủy Miểu Miểu: "Thảm rồi, thảm rồi, vừa rồi mình xem phim, bị anh mình phát hiện."
Thủy Miểu Miểu: "Chết oanh oanh liệt liệt như thế, mình sẽ đốt phim cho cậu."
"Hắc hắc, anh mình kêu mình xóa phim, vừa vặn mình gửi cho cậu, làm việc tốt quả nhiên có hồi báo, chị em, gửi lại cho mình đi." Lê Bảo Y cười đùa tí tửng nói.
Thủy Miểu Miểu vừa gửi cho cô, một bên nghĩ, Lê Bảo Y vẫn còn nguyên, sao...sắc, như vậy.
Khẳng định anh Bảo Bảo cảm thấy là cô dạy hư bảo bối, trên thực tế, cô mới là bị dạy hư
Nhớ năm đó, nhớ năm đó,
Ách...
Nhớ năm đó cô một tuổi nhìn lén Dạ Lăng Dật tắm rửa, hai tuổi làm em trai nhỏ của Dạ Lăng Dật bị thương, ba tuổi liền cưỡng hôn Dạ Lăng Dật, năm tuổi, mỗi ngày đều muốn khi dễ Dạ Lăng Dật khóc, ngày nào anh ta không khóc, cô đã cảm thấy không có chuyện tốt, toàn thân khổ sở.
"Biểu thị áp lực như núi, cái áp lực này, vẫn là để cho những thiếu nũ vô tri như cậu tranh đoạt đi, bà đây không tham gia, được rồi, không thèm nghe cậu nói nữa, mình bận cái đã." Thủy Miểu Miểu nói xong, lại bắt đầu xem website.
"Đừng, mình sẽ gửi cậu một thức tốt." Lê Bảo Y cười xấu xa, gửi một bộ phim qua.
Thủy Miểu Miểu nhận.
Thẩm Mặc Thần mở camera của Thủy Miểu Miểu ra, bên này anh thấy hình ảnh của cô.
Cô vẫn mặc quần áo như thường, bộ dạng bận rộn.
Chỉ là nhìn cô, Thẩm Mặc Thần phát hiện, em trai anh giống như thức tỉnh, vừa nhìn thấy cô, liền dò ngóc đầu nhìn quanh, hưng phấn khiến anh muốn bóp nó trở về.
Thủy Miểu Miểu mở phim Lê Bảo Y gửi tới.
Thẩm Mặc Thần nhìn sắc mặt cô phát hồng, hơi nhíu lông mày, trong mắt lóe lên hơi nước mông lung, đẹp đến mức chói mắt,
Anh hiếu kỳ cô xem cái gì.
Màn hình cắt đến mặt bàn cô.
Ách...
Lại loại phim kia.
Thủy Miểu Miểu nghiêng mắt nhìn thêm vài lần, liền tắt đi, trả lời Lê Bảo Y: "Bảo Bảo, cậu là dẫn dụ mình phạm tội."
"Ha ha ha, có dục vọng, mới có động lực, mình thấy kỹ năng này không tệ, bổ nhào tổng giám đốc Hoàn Vũ, dù sao cũng nên có chút kỹ năng thiết yếu." Lê Bảo Y cười hắc hắc.
"Vậy cậu cũng tìm soái ca thử đi, người đàn ông này quá xấu." Thủy Miểu Miểu im lặng nói.
"Kỹ xảo cũng không tệ lắm, mình thấy dáng vẻ người phụ nữ kia lộ ra rất thoải mái." Lê Bảo Y hưng phấn hỏi.
Thủy Miểu Miểu lắc đầu, thở dài một hơi, nói ra: "Mình thực sự không thể hiểu được người Nhật Bản, làm sao không biết xấu hổ quay ra, trách không được, một ít đồ dùng giả là Nhật Bản phát minh, thiếu cái gì, có thể làm cái đó."
Lê Bảo Y cuồng tiếu, trả lời: "Sâu sắc."
Kết quả, cô tại nên bi thương.
Khi cô mở phim ra xem, anh cô bưng hoa quả vào, thấy được.
Lê Bảo Y đã không kịp đóng, nhìn thấy vẻ mặt anh trai nhà mình lúc đỏ, lúc trắng, lập tức đứng lên, nói ra: "Anh, là Thủy Miểu Miểu gửi cho em, em không biết là cái gì, mới có thể ấn mở."
"Xóa bỏ." Anh của cô trầm giọng ra lệnh.
"A." Lê Bảo Y bị anh trai nhìn chăm chú, ngậm lấy nước mắt xóa bỏ.
Anh cô vừa đi, Lê Bảo Y lập tức khóa cặp mông, gửi cho Thủy Miểu Miểu: "Thảm rồi, thảm rồi, vừa rồi mình xem phim, bị anh mình phát hiện."
Thủy Miểu Miểu: "Chết oanh oanh liệt liệt như thế, mình sẽ đốt phim cho cậu."
"Hắc hắc, anh mình kêu mình xóa phim, vừa vặn mình gửi cho cậu, làm việc tốt quả nhiên có hồi báo, chị em, gửi lại cho mình đi." Lê Bảo Y cười đùa tí tửng nói.
Thủy Miểu Miểu vừa gửi cho cô, một bên nghĩ, Lê Bảo Y vẫn còn nguyên, sao...sắc, như vậy.
Khẳng định anh Bảo Bảo cảm thấy là cô dạy hư bảo bối, trên thực tế, cô mới là bị dạy hư
Nhớ năm đó, nhớ năm đó,
Ách...
Nhớ năm đó cô một tuổi nhìn lén Dạ Lăng Dật tắm rửa, hai tuổi làm em trai nhỏ của Dạ Lăng Dật bị thương, ba tuổi liền cưỡng hôn Dạ Lăng Dật, năm tuổi, mỗi ngày đều muốn khi dễ Dạ Lăng Dật khóc, ngày nào anh ta không khóc, cô đã cảm thấy không có chuyện tốt, toàn thân khổ sở.
Tác giả :
Xán Miểu Ái NgưXán Miểu Ái Ngư