Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công
Chương 10: Khiến Bọn Họ Sống Không Bằng Chết
“Trời ơi Tô Ánh Nguyệt, cuối cùng cô cũng đến rồi!”
Tô Ánh Nguyệt vừa tới trường quay đã thấy trưởng ban đang đợi ở cửa.
Trưởng ban túm một phát bắt được tay của cô, kích động nói: “Đây là một công việc tốt đó.
Diễn viên nữ thứ hai của đoàn làm phim “Thanh Thành”, cô Hướng Kim Tâm chỉ đích danh muốn cô làm người đóng thế cho cô ấy!”
“Hơn nữa, mức tiền công mà cô ấy đưa ra cao gấp ba lần so với tiền công nhờ đóng thế bình thường của cô!”
Sau khi đến trường quay, Tô Ánh Nguyệt mau chóng trang điểm thay quần áo.
Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ xong xuôi nhưng đạo diễn lại không bắt đầu quay luôn.
Thế thân võ thuật nam làm việc cùng Tô Ánh Nguyệt hỏi: “Mọi người đang chờ cái gì vậy?”
“Đang chờ cô Hướng Kim Tâm.”
“Cô Hướng nói cô ấy muốn đích thân đến kiểm tra, sợ rằng thế thân võ thuật nữ không thể diễn được như ý muốn của cô ấy.”
Nói xong, phó đạo diễn còn không nhịn được sự kính nể, cảm khái: “Cô Hướng đúng là người vừa xinh đẹp vừa chuyên nghiệp, cả đời này các người cũng không sánh bằng được cô ấy!”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy chỉ muốn cười phá lên.
Chuyên nghiệp sao?
Hướng Kim Tâm đã gia nhập vào ngành giải trí được năm năm.
Mỗi một bộ phim của cô ta đều do Tô Ánh Nguyệt tìm hiểu kỹ kịch bản, cẩn thận trau chuốt, hướng dẫn tỉ mỉ mới rèn luyện cô ta được như bây giờ.
Cô đã xem qua kịch bản của bộ phim “Thanh Thành” này.
Trong bộ phim này, nhân vật của Hướng Kim Tâm gặp rất nhiều thất bại ở giai đoạn sau.
Gặp thất bại có nghĩa là sẽ bị đánh.
Nguyên nhân Hướng Kim Tâm muốn đích thân đến quan sát chẳng qua chỉ là muốn tận mắt chứng kiến cảnh cô bị đánh thôi.
Nói đến đây, cô bỗng dưng thấy buồn cười.
Cô bắt gặp cảnh Hướng Kim Tâm đang lăn lộn cùng một chỗ với bạn trai của cô, thế nhưng cô không đánh đập cũng không la mắng bọn họ, chỉ rời đi trong nước mắt.
Vậy mà Hướng Kim Tâm lại tốn công tốn sức, muốn xem cảnh cô bị đánh cho bằng được thế này.
Cứ như thể cô là người thứ ba chen chân vào tình cảm của bọn họ vậy.
Không bao lâu sau, Hướng Kim Tâm tới trường quay.
Cô ta ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, nói: “Yêu cầu của tôi rất nghiêm khắc, tôi sẽ bắt diễn viên đóng thế nữ đóng phim thay cho tôi phải quay đi quay lại đến khi tôi cảm thấy hài lòng mới thôi.”
Phó đạo diễn nịnh nọt khen ngợi: “Ngài đúng là diễn viên chuyên nghiệp!”
“Thế thân võ thuật nữ kia đã nghe rõ chưa? Biểu hiện tốt một chút!”
“Có thể làm diễn viên đóng thế cho cô Hướng là vinh hạnh của cô đó!”
Tô Ánh Nguyệt mặc kệ bọn họ.
Bắt đầu quay chụp.
Cô và thế thân võ thuật nam là bạn đồng hành cũ nhiều năm, hai người thực hiện những pha hành động giả vô cùng trôi chảy, cảnh quay cũng rất tự nhiên.
Phó đạo diễn không ngừng khen ngợi: “Diễn viên đóng thế nữ này thật sự rất không tệ.
Cô Hướng, ánh mắt của ngài đúng là tình tường, chọn được ngay người có tài!”
Sắc mặt của Hướng Kim Tâm hơi khó coi: “Tôi không hài lòng.”
“Động tác giả có tự nhiên đến đâu cũng là giả, bảo bọn họ đánh nhau thật đi.”
Phó đạo diễn giật mình.
Đánh nhau thật sao?
Làm như vậy sẽ dẫn đến chết người đó!
“Tôi sẽ thanh toán tiền thuốc men.”
Hướng Kim Tâm cầm lấy chiếc quạt tròn, cực kỳ nhàn nhã nói: “Tôi đưa ra yêu cầu này cũng là vì chất lượng của bộ phim thôi.”
Phó đạo diễn vội vàng phân phó: “Bảo bọn họ đánh thật đi!”
Gần như tất cả mọi người trong trường quay đều choáng váng.
Đây là cảnh nữ diễn viên số hai bị đánh đến mức tê liệt.
Thật sự muốn đánh thật sao?
Thế thân võ thuật nam không đành lòng: “Không thể đánh thật trong cảnh quay này được, cô nói chuyện lại với bọn họ xem.”
“Không cần.”
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười: “Kệ đi.”
Mục tiêu của Hướng Kim Tâm là cô.
Hiện giờ cho dù cô có đi cầu xin Hướng Kim Tâm thì cũng sẽ bị cô ta làm cho bẽ mặt thôi.
Trưởng ban đã ký hợp đồng từ lâu, cô không muốn diễn cũng bắt buộc phải diễn.
Chắc hẳn Hướng Kim Tâm biết chuyện hợp đồng đã được ký nên mới dám không thèm kiêng nể gì cả như thế này.
Hơn nữa, cô là một diễn viên đóng thế chuyên nghiệp, bị thương một chút đâu có sao?
Tô Ánh Nguyệt bị đánh ngã hết lần này đến lần khác, rồi lại đứng dậy hết lần này đến lần khác.
Những vết bầm tím trên người cô đã nhiều đến mức cho dù bôi bao nhiêu kem che khuyết điểm cũng không thể che lấp được.
“Cô Hướng, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn mất.”
Phó đạo diễn đổ mồ hôi đầy đầu.
Cuối cùng, tiến độ quay phim quá chậm, đến khi tổng đạo diễn nổi bão, Hướng Kim Tâm mới bất đắc dĩ ngừng hành hạ cô.
Tô Ánh Nguyệt giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc, thay xong quần áo, bước ra ngoài trường quay.
Vừa ra khỏi cửa, cô thoáng nhìn thấy Trình Hiếu Quân đang đứng ở cửa trường quay.
Anh ta đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, che kín mít khuôn mặt.
Hẳn là anh ta tới đón Hướng Kim Tâm nhỉ?
Cô vòng qua anh ta, nhanh chân sải bước về phía trạm xe buýt.
“Ánh Nguyệt.”
Trình Hiếu Quân thấp giọng gọi cô.
Bước chân của Tô Ánh Nguyệt không ngừng lại, vẫn tiếp tục đi lên phía trước.
Trình Hiếu Quân vội vàng đuổi theo, túm chặt cánh tay của cô: “Ánh Nguyệt, tại sao em lại trốn tránh anh?”
Tô Ánh Nguyệt hất tay anh ta, không thèm quay đầu lại: “Tại sao tôi phải để ý đến loại đồ vật như anh.”
“Ánh Nguyệt!”
Trình Hiếu Quân cắn răng, vịn bả vai của Tô Ánh Nguyệt: “Dù sao tình cảm giữa chúng ta cũng được hình thành nhiều năm như vậy, em nhất định phải tỏ thái độ như này sao?”
“Anh và Kim Tâm thật sự yêu nhau, em không thể tác thành cho bọn anh sao?”
Bàn tay đặt ở bên hông của Tô Ánh Nguyệt siết chặt thành nắm đấm.
Tác thành sao?
Rốt cuộc anh ta có biết xấu hổ không vậy, dám nói ra hai chữ này ở trước mặt cô?
“Cho dù tôi không tác thành, tôi có thể ngăn cản được hai người sao?”
Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười mỉa mai: “Dù sao anh cũng sắp trở thành vua màn ảnh vừa gặt được tình yêu vừa gặt được sự nghiệp.”
“Đừng tiếp tục dây dưa với diễn viên đóng thế như tôi nữa, giảm giá trị của bản thân.”
Nói xong, cô nhấc chân rời đi.
Trình Hiếu Quân ngăn cô lại: “Ánh Nguyệt, em nhất định phải tỏ thái độ như này sao?”
“Hiếu Quân, em đã nói rồi, Ánh Nguyệt sẽ không quan tâm đến tình cảm của chúng ta đâu.”
Hướng Kim Tâm không biết lúc nào đã đứng ở phía sau lưng hai người thở dài một hơi.
Sự kiêu căng và ương ngạnh ở trong phim trường vừa nãy đã hoàn toàn biến mất, dáng vẻ lúc này của Hướng Kim Tâm vô cùng mềm yếu, chậm rãi đi đến trước mặt Trình Hiếu Quân, sà vào trong lòng anh ta.
Cô ta nhìn Tô Ánh Nguyệt bằng ánh mắt thương xót: “Ánh Nguyệt, tớ thật sự không ngờ rằng chuyện này lại khiến cậu bị kích thích mạnh đến thế, tới nỗi cậu chấp nhận gả cho cậu Ba nhà họ Tần vừa già vừa xấu đã chơi chết hai vị hôn thê kia.”
Tô Ánh Nguyệt cười mỉa mai, kỹ năng diễn xuất của Hướng Kim Tâm là được cô dạy dỗ mà ra.
“Ánh Nguyệt.”
Vẻ mặt của Trình Hiếu Quân như thể đang cực kỳ thất vọng về cô: “Một tháng sau là lễ trao Giải thưởng Cánh Diều Vàng năm nay, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì anh và Kim Tâm sẽ trở thành vua màn ảnh và diễn viên xuất sắc của năm nay.”
“Đến lúc đó giá trị con người của bọn anh sẽ tăng lên gấp mấy lần, nếu như em bắt tay giảng hòa với bọn anh, tiếp tục hướng dẫn bọn anh đóng phim, anh có thể cân nhắc việc giải cứu em khỏi người đàn ông độc ác kia.”
Giải cứu hả?
Tô Ánh Nguyệt bật cười.
“Hiện giờ tôi có chồng đẹp trai, con trai nghe lời, gia đình hạnh phúc.
Cần gì phải nhờ anh giải cứu?”
Trình Hiếu Quân nhíu mày: “Em đừng tự lừa dối bản thân, ai cũng biết cậu Ba nhà họ Tần đã bị biến dạng từ năm năm trước, trở thành một con quái vật xấu xí.”
Hướng Kim Tâm thở dài: “Chỉ cần cậu tiếp tục giúp đỡ chúng tớ, về sau cho dù cậu bị cậu Ba nhà họ Tần chơi đùa đến chết, có thể chúng tớ sẽ nhặt xác cho cậu.”
Hai người kia kẻ xướng người hoạ, dáng vẻ giả vờ làm người tốt của bọn họ khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy muốn ói.
Nói tới nói lui chẳng qua chỉ là không nỡ bỏ đi người làm công miễn phí này.
Cô khịt mũi hừ lạnh một tiếng: “Ai nói chồng tôi xấu? Anh ấy chỉ không muốn khoe khoang mà thôi.”
“Không biết người nào ghen tị với vẻ đẹp của anh ấy, cho nên mới tung ra lời đồn như vậy.
Hai người thật sự tin tưởng mấy lời đồn vô căn cứ đấy sao?”
“Chẳng biết gì mà dám mở miệng nói chồng tôi là con quái vật xấu xí hả?”
Nói xong, cô đánh giá khuôn mặt của Trình Hiếu Quân, trong mắt hiện lên sự khinh miệt: “Anh, ngay cả xách giày cho chồng tôi cũng không xứng!”
“Cô…”
Trình Hiếu Quân chỉ mới lên giọng nói được một chữ đã bị Tô Ánh Nguyệt cắt ngang.
“Chồng tôi vừa đẹp trai vừa nhiều tiền lại chiều chuộng tôi, thậm chí còn quyết một lòng với tôi, không giống như loại đàn ông nào đó, chỉ cần vài câu nói tùy tiện đã bị người khác lừa lên giường.”
Người phụ nữ đắc ý nhướng mày: “Tôi khuyên hai người nên ngậm miệng lại, nếu như chồng tôi nghe được những lời này của hai người, với trình độ yêu thương của anh ấy đối với tôi, anh ấy sẽ khiến hai người sống không bằng chết.”
Lúc cô nói những lời này, biểu cảm trên mặt cô cực kỳ đáng tin.
Cô có thể nói lung tung như thế này là bởi vì cô không sợ bị lộ, dù sao Tần Mộ Ngôn cũng không nghe thấy.
Nói xong, cô không để ý tới sắc mặt khó coi của hai người kia nữa, nhấc chân nhanh chóng rời đi.
Hướng Kim Tâm nhìn theo bóng lưng của cô, nghiến răng nói: “Trình Hiếu Quân chọn tôi là quyết định chính xác, cô không chỉ không xứng với anh ấy mà còn có chứng vọng tưởng!”
Bước chân của Tô Ánh Nguyệt khẽ dừng một lát.
Cuối cùng, cô vẫn bỏ đi mà không ngoái đầu lại.
Hướng Kim Tâm tủi thân chui vào trong vòng tay của Trình Hiếu Quân: “Hôm nay Tô Ánh Nguyệt làm diễn viên đóng thế cho em nhưng lại cố ý diễn hỏng, làm hại tiến độ của đoàn làm phim bị kéo chậm…”
Trình Hiếu Quân đau lòng ôm người phụ nữ vào trong ngực: “Ngoan, đừng chấp nhặt với cô ta.”
– – –
Cạnh đường cái đối diện hai người bọn họ là một chiếc xe Bentley sang trọng.
“Thưa ngài, không phải hai cậu chủ nhỏ kêu ngài đến đón mợ chủ về nhà sao?”
Trợ lý Bạch Tuấn Kiên nhìn bóng lưng của Tô Ánh Nguyệt: “Mợ chủ đã đi, chúng ta…”
“Đuổi theo.”
Ngồi ở trên ghế hàng sau xe, người đàn ông lạnh lùng giơ tay lật một trang tài liệu: “Còn nữa, điều tra hai người vừa chửi bới tôi ở đằng kia.”
Bạch Tuấn Kiên khẽ gật đầu: “Ngài tính…”
Tần Mộ Ngôn ưu nhã cầm bút máy, viết lời phê bình xuống văn kiện: “Không phải mợ chủ vừa mới nói xong à, khiến bọn họ sống không bằng chết.”