Trên Gấm Thiêm Hương
Chương 17: Tố Tâm
Nhiều năm về sau, những lời nói này của Lục Cẩm Dương đã khắc sâu trong lòng Tần thị,
"Trước mặt ngoại tổ mẫu, Cẩm Dương vĩnh viễn sẽ luôn là hài tử, vĩnh viễn sẽ không rời xa người ."
Tần thị liền âm thầm tự nói với mình, đời này dù cho thế gian có thay đổi như thế nào đi nữa, nàng nhất định phải bảo hộ Lục Cẩm Dương chu toàn. Không vì cái gì khác, chỉ vì nàng, Tần thị là ngoại tổ mẫu của Lục Cẩm Dương.
Chỉ vậy thôi.
Ban đầu còn lo lắng bà cháu hai người gặp nhau sẽ không vui vẻ, khó tránh khỏicó xung đột trong lời nói, vì tránh xảy ra tranh chấp, nên bọn họ mới ở đây, hiện tại xem ra, là bọn họ đã suy nghĩ nhiều, Du thị cùng Hà Nhị gia nhìn nhau cười, lần lượt lui ra.
Điểm còn thiếu giữa Lục Cẩm Dương và Tần thị chính là sự nhường nhịn.
Kỳ thật có một số thời điểm, tình cảm của hai người có vấn đề cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần bình tĩnh đem mọi chuyện nói cùng nhau, vấn đề tự nhiên sẽ giải quyết ổn thỏa .
Nhưng trước giờ tính tình Lục Cẩm Dương cùng Tần thị vẫn như vậy, đều kiên cường cố chấp, Lục Cẩm Dương nhất định phải gả cho Cố Du Hiên, Tần thị lại không đồng ý, chung quy phải có một người cúi đầu đứng ra giải quyết thì may ra .
Hai người cứ nhìn đối phương một lúc lâu như vậy.
Cho đến khi Tần thị thở dài, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh rồi nói.
"Ai, ngoại tổ mẫu nên nói với ngươi như thế nào đây."
Trong trí nhớ, thân thể ngoại tổ mẫu vẫn rất khỏe mạnh, nhưng giờ phút này, Lục Cẩm Dương lại cảm thấy người đã già đi rất nhiều.
Chẳng lẽ vì lo lắng cho nàng.
Nhìn tóc bạc ngày càng nhiều của Tần thị, tâm Lục Cẩm Dương đau đớn, trên mặt lại vẫn như cũ, miễn cưỡng mỉm cười, "Ngoại tổ mẫu muốn nói cái gì cứ nói, Cẩm Dương đều cẩn thận lắng nghe."
"Gả cho hắn, ngươi thật sự không hối hận sao?"
Tần thị nhìn Lục Cẩm Dương ngày càng giống Tố Tâm, trong lúc nhất thời, chua xót trong lòng dâng lên.
"Nhìn ngươi, khiến ta nhớ đến bộ dạng của nương ngươi năm đó." Tần thị híp hai mắt, dường như đang hồi tưởng lại ngày xưa.
"Lúc ấy cha ngươi chỉ là một tú tài thi rớt, nương ngươi không biết bị trúng bùa mê gì, vừa ý với hắn, không phải hắn thì không lấy chồng, lại dùng cách tuyệt thực để ép buộc ta. Không phải Hà gia khinh thường người đọc sách. Cả triều văn võ, tinh anh tài giỏi nhiều đếm không xuể, nếu như không vừa mắt, cũng có thể ở chốn thương gia tìm một mối hôn sự tốt, Hà gia chúng ta không cần nhiều, chỉ cần nương ngươi gả cho tấm chồng tốt, như vậy là đủ rồi."
"Mẫu thân ngươi cứ tuyệt thực ngày qua ngày, ta và ngoại tổ phụ ngươi lại không thể trơ mắt nhìn mẫu thân ngươi tiếp tục hành hạ bản thân mình như vậy, liền đồng ý . Vài năm sau, phụ thân ngươi coi như là cần cù, khoa cử cũng có chút thành tựu, hơn nữa ngươi lại sinh ra, vốn tưởng rằng mọi thứ đã tốt."
"Nhưng không nghĩ tới, lão phu nhân Lục gia thấy nương ngươi gả vào ba năm, mà chưa có con trai nói dõi, liền thay cha ngươi mang hai di nương nhập phủ. Cũng chính là Tống di nương và Đỗ di nương hiện giờ. Ngoại tổ mẫu bây giờ còn nhớ rất rõ, lúc đó nương ngươi ủy khuất khóc trong lòng của ta, nhưng ta thật sự bất lực. Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, quan chức của Hà gia cao hơn Lục gia, nhưng không thể vì vậy mà chèn ép Lục gia được."
"Cũng may hai di nương chỉ sinh hạ liên tiếp vài tiểu cô nương. Lục lão phu nhân cầu cháu trai không được, thời điểm đó mẫu thân ngươi lại mang thai Cẩm Thịnh, nên rất vui mừng, cũng không nghĩ trước lúc sinh bị kinh hãi, cuối cùng bất đắc dĩ rơi vào tình huống bỏ mẹ giữ con. . . . . ."
Khóe mắt Tần thị có nước, cắn răng nói, "Ngoại tổ mẫu hận. Hận lúc ấy nếu ngoại tổ mẫu ở đó, tất nhiên sẽ không để Tố Tâm quyết định như vậy, ta thay Tố Tâm thấy không đáng."
"Người khác có lẽ không biết vì sao Tố Tâm bị kinh hãi, nhưng ngoại tổ mẫu biết rất rõ ràng. . . . . . Nương ngươi nghe nói cha ngươi ở bên ngoài cùng Hứa thị có quan hệ, mới. . . . . ."
Con ngươi Lục Cẩm Dương mang theo khiếp sợ, gắt gao cau mày, ban đầu nàng chỉ biết Hứa thị đến Lục gia làm kế mẫu, thật không ngờ, thì ra người mà nàng gọi là phụ thân, trong thời điểm mẫu thân mang thai lại có quan hệ với người khác! ! !
Mẫu thân là bị tức giận dẫn đến kinh hãi, khó sanh mà chết!
Tay của Tần thị chậm chạp sờ đến khuôn mặt có chút ốm của Cẩm Dương, dừng lại ở búi tóc phía trên của nàng, "Ngươi phải biết rằng, hài cốt Tố Tâm chưa lạnh, hắn đã khẩn cấp cưới Hứa thị về làm vợ."
"Cho nên. . . . . . Ngoại tổ mẫu dùng điểm yếu này, mới có thể nuôi nấng Cẩm Thịnh năm năm, đúng không?" Lục Cẩm Dương không thể tin, nhưng trong lòng cũng đã đoán được, ban đầu nàng vẫn không hiểu, tổ mẫu luôn muốn có cháu nối dõi, vì sao có thể đồng ý giao cho ngoại tổ mẫu nuôi nấng đứa cháu trai duy nhất này, kỳ lạ là Lục Nguyên cũng không phản đối.
Xem biểu tình của Tần thị, nàng biết mình đoán không sai, thì ra nguyên nhân nằm ở chỗ này. Phụ thân không có cách nào khác, nên mới thỏa hiệp. . . . . .
Lúc đó Hứa thị cũng đã có gia đình, bất quá trượng phu mất sớm. . . . . .
"Tâm tư Lục Nguyên căn bản không đặt trên người tỷ đệ các ngươi, ngươi sống không tồi, nhưng Cẩm Thịnh thì ngược lại, đệ đệ ngươi lúc ấy vẫn còn nhỏ, ta lo lắng nên mới đưa hắn giao cho Hứa thị." Sau nhiều năm như vậy, mỗi khi Tần thị nghĩ đến việc này, đều hận không thể đem hai chân Lục Nguyên đánh gãy.
"Ngoại tổ mẫu chỉ có duy nhất một tâm nguyện, đó là ngươi có một mối hôn sự tốt, không đi theo vết xe đổ của mẹ ngươi năm đó, nhưng ngươi nhìn xem, lúc trước ngươi nhất định phải gả cho Cố Du Hiên, không đến một năm, hắn liền cưới người khác làm bình thê.
Trước mắt Cố gia không có nhiều thành tựu, nhưng tương lai tiền đồ sau này , có thể hay không sẽ có một di nương tiếp tục vào cửa, với tính tình của ngươi, về sau ở chung sẽ như thế nào."
Ánh mắt Tần thị tối sầm, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ, nhưng đau lòng vẫn nhiều hơn.
Lục Cẩm Dương gả cho ai không quan trọng, quan trọng là ... Người kia có thể đối tốt với nàng cả đời.
Nếu Cố Du Hiên thật sự tốt, cho dù Lục Cẩm Dương cùng Tiêu gia hủy bỏ hôn sự, nàng nhất định sẽ giúp đỡ , cùng lắm thì cùng Tiêu gia kết thù, có thể đổi lấy hạnh phúc cả đời của Lục Cẩm Dương, nàng cảm thấy rất đáng giá, nhưng Cố Du Hiên, nàng nhìn ra được, hắn ta quả thực không đáng làm trượng phu của Cẩm Dương.
Ai. . . . . . Bộ dạng cùng một giuộc với Lục Nguyên năm đó.
"Cẩm Dương, năm đó nương ngươi để lại tỷ đệ hai người, ngoại tổ mẫu có thể che chở ngươi, nhưng cũng không thể che chở cho ngươi cả đời, tuy rằng bây giờ ngươi đã lập gia đình, nhưng vẫn cần nhà mẹ đẻ để dựa vào."
"Phụ thân ngươi như vậy, ngoại tổ mẫu đã sớm mất hy vọng, nếu không phải vì Cẩm Thịnh, có nâng kiệu đến thỉnh, ngoại tổ mẫu cũng sẽ không bước vào Lục gia nửa bước. Ngươi cùng Cẩm Thịnh, là huyết nhục tương liên, tương lai sau này hai ngươi phải dựa vào nhau mà sống. . . . . ."
Thân ảnh Tần thị có chút cô đơn, "Nếu có thời gian rãnh rỗi thì nên đi thăm Cẩm Thịnh, chăm sóc thật tốt cho hắn, đây là ý niệm cuối cùng của nương ngươi.
Ngoại tổ mẫu đã già, không tiếp ngươi được lâu. . . . . ."
Những lời này, nàng nói với Lục Cẩm Dương không dưới một lần, tiếc rằng Lục Cẩm Dương đều không nghe. Hiện giờ thấy Lục Cẩm Dương thành tâm hối hận, nàng mới dặn dò một lần nữa.
Lục Cẩm Dương gật đầu thật mạnh, "Con sẽ đi."
Bây giờ một chút nàng cũng không trách Hà thị, tại sao năm đó nàng không chịu nhìn ra, nếu gặp tình huống tương tự, nàng cũng sẽ lựa chọn bỏ mẹ giữ con, chỉ có người từng làm mẹ, mới hiểu được tình thương lớn như thế nào.
Huống chi Hà thị cũng không có vứt bỏ nàng!
Dù hôm nay Tần thị không nói, nàng cũng sẽ làm như vậy. Kiếp trước đều là ngoại tổ mẫu bảo hộ nàng, cả đời này đến lượt nàng bảo hộ Hà gia. . . . . .
"Trước mặt ngoại tổ mẫu, Cẩm Dương vĩnh viễn sẽ luôn là hài tử, vĩnh viễn sẽ không rời xa người ."
Tần thị liền âm thầm tự nói với mình, đời này dù cho thế gian có thay đổi như thế nào đi nữa, nàng nhất định phải bảo hộ Lục Cẩm Dương chu toàn. Không vì cái gì khác, chỉ vì nàng, Tần thị là ngoại tổ mẫu của Lục Cẩm Dương.
Chỉ vậy thôi.
Ban đầu còn lo lắng bà cháu hai người gặp nhau sẽ không vui vẻ, khó tránh khỏicó xung đột trong lời nói, vì tránh xảy ra tranh chấp, nên bọn họ mới ở đây, hiện tại xem ra, là bọn họ đã suy nghĩ nhiều, Du thị cùng Hà Nhị gia nhìn nhau cười, lần lượt lui ra.
Điểm còn thiếu giữa Lục Cẩm Dương và Tần thị chính là sự nhường nhịn.
Kỳ thật có một số thời điểm, tình cảm của hai người có vấn đề cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần bình tĩnh đem mọi chuyện nói cùng nhau, vấn đề tự nhiên sẽ giải quyết ổn thỏa .
Nhưng trước giờ tính tình Lục Cẩm Dương cùng Tần thị vẫn như vậy, đều kiên cường cố chấp, Lục Cẩm Dương nhất định phải gả cho Cố Du Hiên, Tần thị lại không đồng ý, chung quy phải có một người cúi đầu đứng ra giải quyết thì may ra .
Hai người cứ nhìn đối phương một lúc lâu như vậy.
Cho đến khi Tần thị thở dài, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh rồi nói.
"Ai, ngoại tổ mẫu nên nói với ngươi như thế nào đây."
Trong trí nhớ, thân thể ngoại tổ mẫu vẫn rất khỏe mạnh, nhưng giờ phút này, Lục Cẩm Dương lại cảm thấy người đã già đi rất nhiều.
Chẳng lẽ vì lo lắng cho nàng.
Nhìn tóc bạc ngày càng nhiều của Tần thị, tâm Lục Cẩm Dương đau đớn, trên mặt lại vẫn như cũ, miễn cưỡng mỉm cười, "Ngoại tổ mẫu muốn nói cái gì cứ nói, Cẩm Dương đều cẩn thận lắng nghe."
"Gả cho hắn, ngươi thật sự không hối hận sao?"
Tần thị nhìn Lục Cẩm Dương ngày càng giống Tố Tâm, trong lúc nhất thời, chua xót trong lòng dâng lên.
"Nhìn ngươi, khiến ta nhớ đến bộ dạng của nương ngươi năm đó." Tần thị híp hai mắt, dường như đang hồi tưởng lại ngày xưa.
"Lúc ấy cha ngươi chỉ là một tú tài thi rớt, nương ngươi không biết bị trúng bùa mê gì, vừa ý với hắn, không phải hắn thì không lấy chồng, lại dùng cách tuyệt thực để ép buộc ta. Không phải Hà gia khinh thường người đọc sách. Cả triều văn võ, tinh anh tài giỏi nhiều đếm không xuể, nếu như không vừa mắt, cũng có thể ở chốn thương gia tìm một mối hôn sự tốt, Hà gia chúng ta không cần nhiều, chỉ cần nương ngươi gả cho tấm chồng tốt, như vậy là đủ rồi."
"Mẫu thân ngươi cứ tuyệt thực ngày qua ngày, ta và ngoại tổ phụ ngươi lại không thể trơ mắt nhìn mẫu thân ngươi tiếp tục hành hạ bản thân mình như vậy, liền đồng ý . Vài năm sau, phụ thân ngươi coi như là cần cù, khoa cử cũng có chút thành tựu, hơn nữa ngươi lại sinh ra, vốn tưởng rằng mọi thứ đã tốt."
"Nhưng không nghĩ tới, lão phu nhân Lục gia thấy nương ngươi gả vào ba năm, mà chưa có con trai nói dõi, liền thay cha ngươi mang hai di nương nhập phủ. Cũng chính là Tống di nương và Đỗ di nương hiện giờ. Ngoại tổ mẫu bây giờ còn nhớ rất rõ, lúc đó nương ngươi ủy khuất khóc trong lòng của ta, nhưng ta thật sự bất lực. Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, quan chức của Hà gia cao hơn Lục gia, nhưng không thể vì vậy mà chèn ép Lục gia được."
"Cũng may hai di nương chỉ sinh hạ liên tiếp vài tiểu cô nương. Lục lão phu nhân cầu cháu trai không được, thời điểm đó mẫu thân ngươi lại mang thai Cẩm Thịnh, nên rất vui mừng, cũng không nghĩ trước lúc sinh bị kinh hãi, cuối cùng bất đắc dĩ rơi vào tình huống bỏ mẹ giữ con. . . . . ."
Khóe mắt Tần thị có nước, cắn răng nói, "Ngoại tổ mẫu hận. Hận lúc ấy nếu ngoại tổ mẫu ở đó, tất nhiên sẽ không để Tố Tâm quyết định như vậy, ta thay Tố Tâm thấy không đáng."
"Người khác có lẽ không biết vì sao Tố Tâm bị kinh hãi, nhưng ngoại tổ mẫu biết rất rõ ràng. . . . . . Nương ngươi nghe nói cha ngươi ở bên ngoài cùng Hứa thị có quan hệ, mới. . . . . ."
Con ngươi Lục Cẩm Dương mang theo khiếp sợ, gắt gao cau mày, ban đầu nàng chỉ biết Hứa thị đến Lục gia làm kế mẫu, thật không ngờ, thì ra người mà nàng gọi là phụ thân, trong thời điểm mẫu thân mang thai lại có quan hệ với người khác! ! !
Mẫu thân là bị tức giận dẫn đến kinh hãi, khó sanh mà chết!
Tay của Tần thị chậm chạp sờ đến khuôn mặt có chút ốm của Cẩm Dương, dừng lại ở búi tóc phía trên của nàng, "Ngươi phải biết rằng, hài cốt Tố Tâm chưa lạnh, hắn đã khẩn cấp cưới Hứa thị về làm vợ."
"Cho nên. . . . . . Ngoại tổ mẫu dùng điểm yếu này, mới có thể nuôi nấng Cẩm Thịnh năm năm, đúng không?" Lục Cẩm Dương không thể tin, nhưng trong lòng cũng đã đoán được, ban đầu nàng vẫn không hiểu, tổ mẫu luôn muốn có cháu nối dõi, vì sao có thể đồng ý giao cho ngoại tổ mẫu nuôi nấng đứa cháu trai duy nhất này, kỳ lạ là Lục Nguyên cũng không phản đối.
Xem biểu tình của Tần thị, nàng biết mình đoán không sai, thì ra nguyên nhân nằm ở chỗ này. Phụ thân không có cách nào khác, nên mới thỏa hiệp. . . . . .
Lúc đó Hứa thị cũng đã có gia đình, bất quá trượng phu mất sớm. . . . . .
"Tâm tư Lục Nguyên căn bản không đặt trên người tỷ đệ các ngươi, ngươi sống không tồi, nhưng Cẩm Thịnh thì ngược lại, đệ đệ ngươi lúc ấy vẫn còn nhỏ, ta lo lắng nên mới đưa hắn giao cho Hứa thị." Sau nhiều năm như vậy, mỗi khi Tần thị nghĩ đến việc này, đều hận không thể đem hai chân Lục Nguyên đánh gãy.
"Ngoại tổ mẫu chỉ có duy nhất một tâm nguyện, đó là ngươi có một mối hôn sự tốt, không đi theo vết xe đổ của mẹ ngươi năm đó, nhưng ngươi nhìn xem, lúc trước ngươi nhất định phải gả cho Cố Du Hiên, không đến một năm, hắn liền cưới người khác làm bình thê.
Trước mắt Cố gia không có nhiều thành tựu, nhưng tương lai tiền đồ sau này , có thể hay không sẽ có một di nương tiếp tục vào cửa, với tính tình của ngươi, về sau ở chung sẽ như thế nào."
Ánh mắt Tần thị tối sầm, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ, nhưng đau lòng vẫn nhiều hơn.
Lục Cẩm Dương gả cho ai không quan trọng, quan trọng là ... Người kia có thể đối tốt với nàng cả đời.
Nếu Cố Du Hiên thật sự tốt, cho dù Lục Cẩm Dương cùng Tiêu gia hủy bỏ hôn sự, nàng nhất định sẽ giúp đỡ , cùng lắm thì cùng Tiêu gia kết thù, có thể đổi lấy hạnh phúc cả đời của Lục Cẩm Dương, nàng cảm thấy rất đáng giá, nhưng Cố Du Hiên, nàng nhìn ra được, hắn ta quả thực không đáng làm trượng phu của Cẩm Dương.
Ai. . . . . . Bộ dạng cùng một giuộc với Lục Nguyên năm đó.
"Cẩm Dương, năm đó nương ngươi để lại tỷ đệ hai người, ngoại tổ mẫu có thể che chở ngươi, nhưng cũng không thể che chở cho ngươi cả đời, tuy rằng bây giờ ngươi đã lập gia đình, nhưng vẫn cần nhà mẹ đẻ để dựa vào."
"Phụ thân ngươi như vậy, ngoại tổ mẫu đã sớm mất hy vọng, nếu không phải vì Cẩm Thịnh, có nâng kiệu đến thỉnh, ngoại tổ mẫu cũng sẽ không bước vào Lục gia nửa bước. Ngươi cùng Cẩm Thịnh, là huyết nhục tương liên, tương lai sau này hai ngươi phải dựa vào nhau mà sống. . . . . ."
Thân ảnh Tần thị có chút cô đơn, "Nếu có thời gian rãnh rỗi thì nên đi thăm Cẩm Thịnh, chăm sóc thật tốt cho hắn, đây là ý niệm cuối cùng của nương ngươi.
Ngoại tổ mẫu đã già, không tiếp ngươi được lâu. . . . . ."
Những lời này, nàng nói với Lục Cẩm Dương không dưới một lần, tiếc rằng Lục Cẩm Dương đều không nghe. Hiện giờ thấy Lục Cẩm Dương thành tâm hối hận, nàng mới dặn dò một lần nữa.
Lục Cẩm Dương gật đầu thật mạnh, "Con sẽ đi."
Bây giờ một chút nàng cũng không trách Hà thị, tại sao năm đó nàng không chịu nhìn ra, nếu gặp tình huống tương tự, nàng cũng sẽ lựa chọn bỏ mẹ giữ con, chỉ có người từng làm mẹ, mới hiểu được tình thương lớn như thế nào.
Huống chi Hà thị cũng không có vứt bỏ nàng!
Dù hôm nay Tần thị không nói, nàng cũng sẽ làm như vậy. Kiếp trước đều là ngoại tổ mẫu bảo hộ nàng, cả đời này đến lượt nàng bảo hộ Hà gia. . . . . .
Tác giả :
Thập Lục Hoa