Trẻ Và Vụng Về
Chương 19: 20 tuổi và mất phương hướng trong cuộc sống
Cuộc đời này thật sự rất ngắn, thà đi lạc còn hơn mãi mông lung.
Làm thế nào để thấy hết chán với cuộc sống của mình?
Có hai điều bạn hiền phải luôn nhớ trong cuộc đời này, đó là cho dù bạn có tài giỏi, nổi tiếng hay giàu có đến thế nào đi chăng nữa thì một là sẽ luôn có núi cao hơn bạn, và hai là sẽ luôn có ít nhất một người không biết đến bạn, không thuộc tầm ảnh hưởng của bạn và không quan tâm đến những gì bạn có. Vì thế cho dù có leo đến nấc thang cao đến thế nào đi chăng nữa, đừng tỏ ra ngạo mạn và vênh váo. Mọi thứ bạn hiền có, không khẳng định được rằng bạn sẽ có được sự tôn trọng từ ngưòi đối diện.
Cách duy nhất để đảm bảo vị trí của mình là không ngừng cố gắng.
Phần lớn chúng ta trong cuộc đời này đều ghen tị với một ai đó. Nhưng nếu ở cái tuổi 20 mà tất cả những gì một người có thể làm đó là ghen tị và chán chường thì thật là đáng thương.
Bạn hiện cảm thấy chán nản với cuộc sống của chính mình? Hãy làm một cái gì đó, bất cứ cái gì khiến bạn vui và sống với nó.
Bạn hiền cảm thấy mất phương hướng, chẳng biết đi về đâu trong khi xung quanh ai cũng có vẻ như quá đỗi thành công trong cuộc sống? Tin mừng cho bạn là tất cả chúng ta đều thật sự chẳng bao gìơ biết mình muốn gì. Và không phải ai cũng hạnh phúc như vẻ bề ngoài của họ. Nhưng để có thể nằm dài khóc than về số phận thì cũng phải có tiền. Thế nên đừng viện vào cái cớ "không biết mình muốn gi" để ngừng lao động. Lao động ở đây có thể là cả chân tay lẫn trí óc, bạn phải luôn làm một cái gì đó. Đừng nghĩ họa sĩ chỉ cần vẽ nguệch ngoạc rồi bán bức tranh triệu đô hay nhà văn chỉ ngồi đó bịa chuyện rồi tiền vào như nước - đó là những ngón tay chai sần, những mỏi mệt và những lần bị từ chối. Muốn đi lạc thì cũng phải ra đường đi thì mới lạc được chứ. Ngồi ở nhà mà nghĩ là mình đang mất phương hướng được sao?
Bạn hiền phân vân giữa những chọn lựa, chẳng biết cái nào tốt và phù hợp với mình? "Liệu nó có làm ra tiền không, có kiếm được việc không, có thể ở lại một nơi lớn hơn được không?" Có thể hơi phũ phàng một chút, nhưng thẳng thắn thì, đây là Tư Duy Nghèo. Nếu chỉ học và làm việc để phục vụ đồng tiền thì bạn sẽ mãi chỉ là nô lệ của nó, bị nó chi phối và quyết định cuộc sống, cho dù có giàu đến thế nào thì bạn cũng chỉ là hạt cát trong mắt những người thật sự biết khiến đồng tiền phục vụ cho họ.
Bạn hiền bực mình vì không thể thuyết phục bố mẹ hiểu cho nỗi lòng của bản thân? Bố mẹ là gia đình đầu tiên, và duy nhất. Trong cuộc đời, nếu đã được có bố mẹ thì lẽ ra không bao giờ nên có sự lựa chọn. Bố mẹ chúng ta đều đã trải qua những năm tháng này, thậm chí còn vất vả hơn. Có lo có thương thì mới có nói, đã không màng tới thì đừng hi vọng có nổi một cuộc tranh cãi. Hãy nói chuyện với bố mẹ bằng cả lý trí lẫn con tim. Bố mẹ có không đồng ý với bạn hiền thì một là vì lo quá, hai là bạn còn mơ màng quá, vậy thôi.
Vậy nên, chuyện bạn không có định hướng ở tuổi 20, đó không phải là lỗi của ai khác ngoài chính bạn hiền. Cuộc đời này thật sự rất ngắn, thà đi lạc còn hơn suốt ngày mông lung. Chẳng ai sinh ra đã biết mình muốn làm gì và đam mê gì đâu, tất cả đều làm tất cả mọi thứ rồi mới cảm nhận được. Cuộc sống giống như tình yêu vậy, bạn không thể biết bạn có thể yêu và sống với một người (trong mộng/thầm thương trộm nhớ bao lâu) cho đến khi bạn thật sự quen và hiểu với người đó, cũng như đã có những người phải đi qua bao mối tình mới tìm được chân lý của đời mình vậy. Tuổi 20 hay 30 không biết mình muốn gì cũng không sao, nhưng trong khoảng thời gian đó, nhất định phải đi tìm nó.
Làm thế nào để thấy hết chán với cuộc sống của mình?
Có hai điều bạn hiền phải luôn nhớ trong cuộc đời này, đó là cho dù bạn có tài giỏi, nổi tiếng hay giàu có đến thế nào đi chăng nữa thì một là sẽ luôn có núi cao hơn bạn, và hai là sẽ luôn có ít nhất một người không biết đến bạn, không thuộc tầm ảnh hưởng của bạn và không quan tâm đến những gì bạn có. Vì thế cho dù có leo đến nấc thang cao đến thế nào đi chăng nữa, đừng tỏ ra ngạo mạn và vênh váo. Mọi thứ bạn hiền có, không khẳng định được rằng bạn sẽ có được sự tôn trọng từ ngưòi đối diện.
Cách duy nhất để đảm bảo vị trí của mình là không ngừng cố gắng.
Phần lớn chúng ta trong cuộc đời này đều ghen tị với một ai đó. Nhưng nếu ở cái tuổi 20 mà tất cả những gì một người có thể làm đó là ghen tị và chán chường thì thật là đáng thương.
Bạn hiện cảm thấy chán nản với cuộc sống của chính mình? Hãy làm một cái gì đó, bất cứ cái gì khiến bạn vui và sống với nó.
Bạn hiền cảm thấy mất phương hướng, chẳng biết đi về đâu trong khi xung quanh ai cũng có vẻ như quá đỗi thành công trong cuộc sống? Tin mừng cho bạn là tất cả chúng ta đều thật sự chẳng bao gìơ biết mình muốn gì. Và không phải ai cũng hạnh phúc như vẻ bề ngoài của họ. Nhưng để có thể nằm dài khóc than về số phận thì cũng phải có tiền. Thế nên đừng viện vào cái cớ "không biết mình muốn gi" để ngừng lao động. Lao động ở đây có thể là cả chân tay lẫn trí óc, bạn phải luôn làm một cái gì đó. Đừng nghĩ họa sĩ chỉ cần vẽ nguệch ngoạc rồi bán bức tranh triệu đô hay nhà văn chỉ ngồi đó bịa chuyện rồi tiền vào như nước - đó là những ngón tay chai sần, những mỏi mệt và những lần bị từ chối. Muốn đi lạc thì cũng phải ra đường đi thì mới lạc được chứ. Ngồi ở nhà mà nghĩ là mình đang mất phương hướng được sao?
Bạn hiền phân vân giữa những chọn lựa, chẳng biết cái nào tốt và phù hợp với mình? "Liệu nó có làm ra tiền không, có kiếm được việc không, có thể ở lại một nơi lớn hơn được không?" Có thể hơi phũ phàng một chút, nhưng thẳng thắn thì, đây là Tư Duy Nghèo. Nếu chỉ học và làm việc để phục vụ đồng tiền thì bạn sẽ mãi chỉ là nô lệ của nó, bị nó chi phối và quyết định cuộc sống, cho dù có giàu đến thế nào thì bạn cũng chỉ là hạt cát trong mắt những người thật sự biết khiến đồng tiền phục vụ cho họ.
Bạn hiền bực mình vì không thể thuyết phục bố mẹ hiểu cho nỗi lòng của bản thân? Bố mẹ là gia đình đầu tiên, và duy nhất. Trong cuộc đời, nếu đã được có bố mẹ thì lẽ ra không bao giờ nên có sự lựa chọn. Bố mẹ chúng ta đều đã trải qua những năm tháng này, thậm chí còn vất vả hơn. Có lo có thương thì mới có nói, đã không màng tới thì đừng hi vọng có nổi một cuộc tranh cãi. Hãy nói chuyện với bố mẹ bằng cả lý trí lẫn con tim. Bố mẹ có không đồng ý với bạn hiền thì một là vì lo quá, hai là bạn còn mơ màng quá, vậy thôi.
Vậy nên, chuyện bạn không có định hướng ở tuổi 20, đó không phải là lỗi của ai khác ngoài chính bạn hiền. Cuộc đời này thật sự rất ngắn, thà đi lạc còn hơn suốt ngày mông lung. Chẳng ai sinh ra đã biết mình muốn làm gì và đam mê gì đâu, tất cả đều làm tất cả mọi thứ rồi mới cảm nhận được. Cuộc sống giống như tình yêu vậy, bạn không thể biết bạn có thể yêu và sống với một người (trong mộng/thầm thương trộm nhớ bao lâu) cho đến khi bạn thật sự quen và hiểu với người đó, cũng như đã có những người phải đi qua bao mối tình mới tìm được chân lý của đời mình vậy. Tuổi 20 hay 30 không biết mình muốn gì cũng không sao, nhưng trong khoảng thời gian đó, nhất định phải đi tìm nó.
Tác giả :
Quỳnh in Seoul