Trao Thâm Tình Cho Em
Chương 90 Ngoại truyện
Tên của chúng tớ là Tần Dư Bạch, Bạch Dư Tần.
Tớ biết ba tớ lấy tên này, là vì ông ấy yêu mẹ, thế nên, ngay cả họ ông cũng không nỡ tách chúng ra.
Chúng tớ cũng biết, ba yêu chúng tớ, nhưng so với việc yêu mẹ, tình yêu cho chúng tớ quả thật chỉ như hạt cát giữa sa mạc mênh mông vậy... (1)
(1) Chỗ này gốc là như này: "...một chút mỏng manh, nhỏ xíu như không khí vậy..", nhưng tớ edit thành thế này cho dễ thương hen.
Cho đến bây giờ tớ chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào có thể dính mẹ tớ như ba tớ đến thế.
Trừ khi mẹ tớ đi vệ sinh, nếu không ông ấy tuyệt đối sẽ không để bà rời khỏi, dĩ nhiên, thật ra ba đi vệ sinh cũng không ngại dẫn mẹ theo, nhưng mẹ rõ không chịu, nên ba tiêu diệt cái suy nghĩ này, thế nhưng... tớ biết ba tớ vẫn luôn rất rất cố gắng vì chuyện này mà tìm một lý do thích hợp, để bà ấy đi vệ sinh cùng ông.
Thời điểm tớ mới vừa lên nhà trẻ, ngày đầu tiên ba đưa tớ đi học, tớ biết ông khóc, vì tớ thấy ông ấy ôm mẹ, trên tay mẹ cầm khăn giấy, giúp ông lau sạch nước mắt.
Chúng tớ thích Doraemon, ba liền sơn toàn bộ căn nhà thành hoạt hình Doraemon màu xanh.
Trên tường nhà chúng tớ tất cả đều là ảnh cưới của ba mẹ, một năm một lần từ từ tích lũy, sau khi có chúng tớ, đã trở thành ảnh gia đình.
Chúng tớ từng nghe nói, chữ in hoa đầu tiên tên công ty ba tớ là chữ T trong tên của mẹ, chữ S trong tên của ba. (2)
(2) Đồ 荼 (phát âm là /tú/) nên chữ đầu tiên là T, Thâm 深 (phát âm là /shēn/) nên là chữ S. Này là tớ đoán thôi =)))
Lúc ấy chúng tớ về nhà, đã hỏi thử, ba cười, một giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo, "Đúng vậy, lúc đặt tên điều nghĩ tới đầu tiên chính là mẹ của con..."
Ba rất yêu chúng tớ, chúng tớ biết, đó là vì ông rất yêu mẹ.
Ông ấy đối với chúng tớ rất tốt, nhưng mà, chỉ cần chúng tớ làm cho mẹ tức giận, ba cũng sẽ không giúp chúng tớ, trước tiên ông sẽ đi ôm mẹ, giúp mẹ dạy dỗ chúng tớ.
Buổi tối chờ mẹ ngủ rồi, ba sẽ đến phòng chúng tớ, nói cho chúng tớ biết, không được làm mẹ tức giận, ba nói vì mẹ tức giận, ba sẽ rất đau lòng, hơn nữa ba nói, trong nhà, mẹ lớn nhất, làm chuyện gì cũng phải nghe theo mẹ.
Chúng tớ biết, ba muốn chúng tớ giống như ông, nghe lời mẹ nói, ngoan ngoãn như thế.
Thời điểm tớ lên tiểu học, ba vẫn đưa chúng tớ đến trường học như cũ, kể từ nhà trẻ đã là như vậy, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Các bạn của tớ đều rất thích ba tớ, nhưng ba chỉ thích mẹ.
Sau đó các bạn sẽ rất hâm mộ mẹ tớ, bởi vì ba thích mẹ.
Thời điểm tớ lên cấp Hai, ba vẫn đưa đón chúng tớ như cũ.
Mẹ sẽ ở nhà chờ ba, thỉnh thoảng ba làm nũng, mẹ sẽ cùng ba đưa chúng tớ đi học...
Lúc chúng tớ đi học ba mẹ thường đến chơi một vài chỗ, vì mẹ tớ thích ngân hạnh nên trong sân nhà chúng tớ, đều là cây ngân hạnh, sau này ba cảm thấy chưa đủ, lại đi lên mua một mảnh đất khác, trồng toàn cây ngân hạnh.
Khi lá vàng, ba sẽ dẫn mẹ đi lên thưởng thức.
Ba biết vẽ, trong lầu ba đều là tranh vẽ mẹ, có mấy bức là một nhà bốn người chúng tớ.
Ở nơi đó, chúng tớ nhìn thấy mẹ lúc còn trẻ, khi ấy bà thích buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục màu trắng xanh.
Dường như trình độ vẽ tranh của ba không tiến bộ bao nhiêu, nhưng mẹ lại rất vui vẻ, mỗi lần đều có thể cầm bức tranh ba mới vẽ, khen ba trước mặt chúng tớ.
Chúng tớ thấy trong ánh mắt ba và mẹ tớ đều là kiểu "Con dám nói không đẹp bọn ta sẽ đánh đôi cả hai đứa" nhìn chằm chằm, chúng tớ trái với lòng mà khen ngợi.
Nhưng hình như hai người bọn họ thật sự cảm thấy ba vẽ rất đẹp vậy.
Chúng tớ không tiện nói gì... là vì... ba sẽ cho chúng tớ tiền tiêu vặt.
Thật ra cũng không sao...
Vì ông bà nội sẽ cho chúng tớ.
Ba mẹ cũng cần thế giới của hai người, thế nên hai cái bóng đèn chúng tớ sẽ được ông bà nội đón đi.
Có lúc ba sẽ đưa mẹ đi rất nhiều nơi, sau đó sẽ gửi vào trong nhóm của dòng họ.
Chúng tớ lướt weibo, có thể nhìn thấy công ty của ba, ảnh đại diện là hình chụp chung của ông và mẹ, mỗi lần đi ra ngoài chơi, ba sẽ đăng ảnh chụp cùng mẹ lên weibo, vòng bạn bè.
Câu văn đi kèm thật sự rất buồn nôn...
Ví dụ như...
A Đồ của anh, ông xã yêu em.
Hôm nay vợ đã xem một chương trình tạp kỹ, có một nam minh tinh tên là Phó Hưởng, vợ nói cậu ấy rất đẹp trai...
Tôi quyết định, TV máy tính và điện thoại, cùng tất cả các thiết bị thông tin điện tử, tôi đều sẽ ném đi toàn bộ.
Lại ví dụ như.
Có lúc mẹ sẽ cùng dì Lý Thần Tinh đi ra ngoài chơi, một giờ sau ba đã gọi điện thoại cho mẹ.
Điên cuồng hỏi mẹ lúc nào về, thế mà hai anh em chúng tớ ra ngoài cả ngày ông ấy cũng không gọi điện thoại hỏi một lần, chúng tớ biết...
Ông vô cùng mong chúng tớ ra ngoài chơi, bởi vì như thế, trong nhà chỉ còn ông và mẹ, thế này sẽ không còn kỳ đà cản mũi...
Chúng tớ lên cấp Ba...
Ba không còn đưa đón chúng tớ nữa, ba nói vì muốn có nhiều thời gian bầu bạn với mẹ hơn.
Cho nên...
Hai người bọn họ thường xuyên ở nước ngoài chơi rất vui vẻ.
Ba rất thích khoe khoang, gọi điện nói cho chúng tớ biết hôm nay ông và mẹ làm gì làm gì, chúng tớ chỉ có thể giả vờ như rất thích nghe, vì chúng tớ nịnh nọt, ba sẽ cho tiền tiêu vặt nhiều hơn chút.
Mẹ rõ ràng không dễ lừa như vậy.
Chúng tớ cũng biết một số chuyện, ví dụ như cấp Ba ba mẹ đã ở bên nhau.
Hơn nữa chưa từng tách ra...
Thỉnh thoảng anh em chúng tớ trêu mẹ, hỏi hồi còn trẻ ba mẹ bộ dạng gì.
Mẹ sẽ đỏ mặt, giống như một cô bé, thỉnh thoảng mẹ và ba đưa chúng tớ đến trường, bạn học của chúng tớ đều sẽ hỏi có phải là anh chị của tớ không, vì hai người bọn họ quá trẻ...
Hoàn toàn không nhận ra là người hơn bốn mươi tuổi.
Mẹ nói hồi trẻ ba rất thích mê chơi, cũng rất thích bắt nạt bà, mặc dù thích bắt nạt bà nhưng càng yêu bà hơn.
Và mỗi lúc này, ba sẽ ở bên cạnh ôm mẹ, nhướng mày hỏi bà, "Chẳng lẽ bây giờ anh không yêu em sao?"
Mẹ sẽ đỏ mặt, nói ba để tâm vào chuyện vụn vặt, rõ ràng bà không nói như vậy.
Ba liền chơi xấu, tủi thân bảo mẹ đền bù ông, và mẹ sẽ hôn ông, dỗ dành ông.
Khi chúng tớ đã dần dần trưởng thành, mới hiểu được...
Ba đúng là rất yêu mẹ, tình yêu này, trước giờ chúng tớ chưa từng nhìn thấy trên người khác.
Bên trong thế giới của ba, chỉ có mẹ, còn dư lại ít khoảng trống, cho chúng tớ và ông bà nội.
Chúng tớ nhìn điện thoại của ba, trước sau như một đều là ảnh chụp mẹ tớ...
Màn hình nền đều là mẹ, thi thoảng mẹ sẽ đổi thành một nhà bốn người, nhưng có lẽ ba cảm thấy hai đứa bọn tớ quá chướng mắt, liền đổi thành ảnh hai người bọn họ chụp chung.
Chúng tớ ngày càng trưởng thành, tim ba tớ càng ngày càng nhào lên người mẹ, hai người ngọt ngào như thuở ban đầu, gắn bó keo sơn, dần dần...
Tớ phát hiện trong mắt bọn họ đã hoàn toàn không có chúng tớ nữa!
Cái này...
Ví dụ như hai người ra ngoài hẹn hò, trước đây trở về sẽ còn mang một ít đồ ăn ngon cho chúng tớ, nhưng bây giờ đã ghét bỏ chúng tớ...
Nói chúng tớ ở nhà làm bóng đèn.
Chúng tớ biết từ nhỏ chúng tớ đã phát sáng.
Chúng tớ đã tìm được tình yêu thuộc về mình, ba mẹ rất vui cho chúng tớ.
Tớ thấy khóe mắt bọn họ đã có vài nếp nhăn...
Rồi dần dần chúng tớ kết hôn...
Tớ thấy tóc mai của bọn họ có chút trắng, nhưng bọn họ vẫn đằm thắm như lúc ban đầu, trong mắt bọn họ, vẫn là rạng rỡ phấn chấn (3), dường như chỉ cần nhìn thấy đối phương, bọn họ sẽ đầy ắp năng lượng.
(3) Nguyên văn: 神采奕奕 [Thần thải dịch dịch]: thành ngữ tiếng Trung, miêu tả trạng thái tinh lực tràn đầy, nét mặt rạng rỡ phấn chấn. Nó xuất xứ từ cuốn "Vạn lịch dã hoạch biên - ngoạn cụ - Tấn Đường" của Thẩm Đức Phù thời Minh.
Ba mẹ làm cho tất cả mọi người thấy tình yêu là như thế nào.
Chúng tớ cũng theo đó mà cố gắng hướng tới.
Đến lúc chúng tớ có con rồi, ba mẹ vẫn ở sơn trang ngân hạnh, ba nói, ông và mẹ có cảm giác đặc biệt đối với nơi này.
Cho dù dung mạo già đi, nhưng chúng tớ biết, cảm thấy rất rõ, suy nghĩ của bọn họ vẫn còn rất trẻ, giống như ba mắt hoa đeo kính lão vẫn còn kiên trì vẽ mẹ.
Bây giờ tranh trên lầu ba đã sớm chất thành núi, toàn là tranh của mẹ, ghi chú phía dưới, đều là ba viết.
Có,
Tặng cho A Đồ anh yêu nhất...
Tặng cho A Đồ hôm nay làm nũng...
Tặng cho A Đồ năm mươi tuổi...
Tặng cho A Đồ làm bà nội...
Tặng cho A Đồ 80 tuổi...
Vẫn còn thật nhiều...
Ba rất thích gọi mẹ là A Đồ, và mẹ cũng rất thích gọi ba là A Thâm.
Thi thoảng có thể nghe thấy mẹ 90 tuổi, nằm trên ghế nằm trong sân, ngân hạnh đang ra hoa, bên cạnh bà, ba đang giúp bà xoa bóp đôi chân đau nhức, không biết ba kể chuyện cười gì đó, làm cho mẹ cười vui vẻ.
Cuối cùng bà gọi ông là anh Thâm, vai ba cũng run rẩy, cười đến đỗi không kiềm chế được.
Nhưng chúng tớ vẫn nghe thấy ba nói: "A Đồ... gọi anh là gì em quên rồi?"
Giọng điệu này, rất có cảm giác uy hiếp.
Chúng tớ biết, đây chính là đoạn mở đầu khi ba sắp hôn mẹ.
Quả nhiên, bọn họ trên ghế nằm, mặt trời uể oải, chúng tớ trông thấy hoa râm giữa lông mày ông, nhưng không ngăn được yêu thương trong đôi mắt ấy, ông nhẹ nhàng đứng dậy, xích lại gần mẹ, hôn lên.
Chúng ta đều sẽ gặp được, một người toàn tâm toàn ý yêu bạn.
Một ngày nào đó sẽ gặp được...
Hệt như Bạch Đồ gặp được Tần Thâm.
Hệt như Tần Thâm gặp được Bạch Đồ.
Bắt đầu từ giây phút đó...
Bên trong thế giới của bọn họ đều là đối phương, ngay cả trong giấc mơ, cũng là hình dáng của đối phương.
Đặt bút.
Tần Dư Bạch.
Bạch Dư Tần.
Bạch Đồ nằm trên ghế nằm, cùng Tần Thâm mười ngón đan vào nhau.
Tần Thâm quay đầu, khe khẽ, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô.
Bạch Đồ khẽ giơ tay lên, dịu dàng vuốt ve mặt anh.
Tần Thâm cười, ngẩng đầu lên, cụp mắt hôn xuống.
Dưới tán cây ngân hạnh lá vàng.
Đầu ngõ, Tần Thâm mười chín tuổi mặc áo khoác đen, đội mũ bảo hiểm, ngồi trên xe máy, một chân chống đất, nhìn thấy cô bé từ trong ngõ đi ra, anh cởi mũ xuống, ôm bằng một tay, đuôi mắt hoa đào có chút nhướng lên, khóe môi cũng thế.
Anh nhìn cô bé mặc áo thun trắng, quần màu xanh lam, chân đeo đôi giày nhỏ màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa, chạy về phía mình.
"A Đồ."
"A Thâm."
Hai âm thanh đồng thời vang lên.
Nhìn nhau cười một tiếng.
Thanh xuân tuổi trẻ, thời gian thật tốt, đúng lúc gặp thiếu niên, hào hoa phong nhã.
Em đón gió,
Dưới tán cây ngân hạnh ngả vàng, rảo bước đi về phía anh.
Đương nhiên anh không kịp chờ đợi.
Dưới tán cây ngân hạnh ngả vàng, chạy về phía em, giang hai tay, dùng hết toàn lực, ôm em vào lòng.
Toàn văn hoàn
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã đi theo đến kết cục Trao thâm tình cho em ~ nhưng chuyện xưa của bọn họ sẽ tiếp tục, trong lòng chúng ta.
Mặc dù viết không tốt lắm, nhưng tôi cảm thấy Tần Thâm và Bạch Đồ chính là quyển tôi không nỡ kết thúc nhất.
Rất cảm ơn mọi người ủng hộ và làm bạn, hi vọng trong tương lai cũng có thể sóng vai dắt tay đồng hành cùng mọi người.
Tớ biết ba tớ lấy tên này, là vì ông ấy yêu mẹ, thế nên, ngay cả họ ông cũng không nỡ tách chúng ra.
Chúng tớ cũng biết, ba yêu chúng tớ, nhưng so với việc yêu mẹ, tình yêu cho chúng tớ quả thật chỉ như hạt cát giữa sa mạc mênh mông vậy... (1)
(1) Chỗ này gốc là như này: "...một chút mỏng manh, nhỏ xíu như không khí vậy..", nhưng tớ edit thành thế này cho dễ thương hen.
Cho đến bây giờ tớ chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào có thể dính mẹ tớ như ba tớ đến thế.
Trừ khi mẹ tớ đi vệ sinh, nếu không ông ấy tuyệt đối sẽ không để bà rời khỏi, dĩ nhiên, thật ra ba đi vệ sinh cũng không ngại dẫn mẹ theo, nhưng mẹ rõ không chịu, nên ba tiêu diệt cái suy nghĩ này, thế nhưng... tớ biết ba tớ vẫn luôn rất rất cố gắng vì chuyện này mà tìm một lý do thích hợp, để bà ấy đi vệ sinh cùng ông.
Thời điểm tớ mới vừa lên nhà trẻ, ngày đầu tiên ba đưa tớ đi học, tớ biết ông khóc, vì tớ thấy ông ấy ôm mẹ, trên tay mẹ cầm khăn giấy, giúp ông lau sạch nước mắt.
Chúng tớ thích Doraemon, ba liền sơn toàn bộ căn nhà thành hoạt hình Doraemon màu xanh.
Trên tường nhà chúng tớ tất cả đều là ảnh cưới của ba mẹ, một năm một lần từ từ tích lũy, sau khi có chúng tớ, đã trở thành ảnh gia đình.
Chúng tớ từng nghe nói, chữ in hoa đầu tiên tên công ty ba tớ là chữ T trong tên của mẹ, chữ S trong tên của ba. (2)
(2) Đồ 荼 (phát âm là /tú/) nên chữ đầu tiên là T, Thâm 深 (phát âm là /shēn/) nên là chữ S. Này là tớ đoán thôi =)))
Lúc ấy chúng tớ về nhà, đã hỏi thử, ba cười, một giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo, "Đúng vậy, lúc đặt tên điều nghĩ tới đầu tiên chính là mẹ của con..."
Ba rất yêu chúng tớ, chúng tớ biết, đó là vì ông rất yêu mẹ.
Ông ấy đối với chúng tớ rất tốt, nhưng mà, chỉ cần chúng tớ làm cho mẹ tức giận, ba cũng sẽ không giúp chúng tớ, trước tiên ông sẽ đi ôm mẹ, giúp mẹ dạy dỗ chúng tớ.
Buổi tối chờ mẹ ngủ rồi, ba sẽ đến phòng chúng tớ, nói cho chúng tớ biết, không được làm mẹ tức giận, ba nói vì mẹ tức giận, ba sẽ rất đau lòng, hơn nữa ba nói, trong nhà, mẹ lớn nhất, làm chuyện gì cũng phải nghe theo mẹ.
Chúng tớ biết, ba muốn chúng tớ giống như ông, nghe lời mẹ nói, ngoan ngoãn như thế.
Thời điểm tớ lên tiểu học, ba vẫn đưa chúng tớ đến trường học như cũ, kể từ nhà trẻ đã là như vậy, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Các bạn của tớ đều rất thích ba tớ, nhưng ba chỉ thích mẹ.
Sau đó các bạn sẽ rất hâm mộ mẹ tớ, bởi vì ba thích mẹ.
Thời điểm tớ lên cấp Hai, ba vẫn đưa đón chúng tớ như cũ.
Mẹ sẽ ở nhà chờ ba, thỉnh thoảng ba làm nũng, mẹ sẽ cùng ba đưa chúng tớ đi học...
Lúc chúng tớ đi học ba mẹ thường đến chơi một vài chỗ, vì mẹ tớ thích ngân hạnh nên trong sân nhà chúng tớ, đều là cây ngân hạnh, sau này ba cảm thấy chưa đủ, lại đi lên mua một mảnh đất khác, trồng toàn cây ngân hạnh.
Khi lá vàng, ba sẽ dẫn mẹ đi lên thưởng thức.
Ba biết vẽ, trong lầu ba đều là tranh vẽ mẹ, có mấy bức là một nhà bốn người chúng tớ.
Ở nơi đó, chúng tớ nhìn thấy mẹ lúc còn trẻ, khi ấy bà thích buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục màu trắng xanh.
Dường như trình độ vẽ tranh của ba không tiến bộ bao nhiêu, nhưng mẹ lại rất vui vẻ, mỗi lần đều có thể cầm bức tranh ba mới vẽ, khen ba trước mặt chúng tớ.
Chúng tớ thấy trong ánh mắt ba và mẹ tớ đều là kiểu "Con dám nói không đẹp bọn ta sẽ đánh đôi cả hai đứa" nhìn chằm chằm, chúng tớ trái với lòng mà khen ngợi.
Nhưng hình như hai người bọn họ thật sự cảm thấy ba vẽ rất đẹp vậy.
Chúng tớ không tiện nói gì... là vì... ba sẽ cho chúng tớ tiền tiêu vặt.
Thật ra cũng không sao...
Vì ông bà nội sẽ cho chúng tớ.
Ba mẹ cũng cần thế giới của hai người, thế nên hai cái bóng đèn chúng tớ sẽ được ông bà nội đón đi.
Có lúc ba sẽ đưa mẹ đi rất nhiều nơi, sau đó sẽ gửi vào trong nhóm của dòng họ.
Chúng tớ lướt weibo, có thể nhìn thấy công ty của ba, ảnh đại diện là hình chụp chung của ông và mẹ, mỗi lần đi ra ngoài chơi, ba sẽ đăng ảnh chụp cùng mẹ lên weibo, vòng bạn bè.
Câu văn đi kèm thật sự rất buồn nôn...
Ví dụ như...
A Đồ của anh, ông xã yêu em.
Hôm nay vợ đã xem một chương trình tạp kỹ, có một nam minh tinh tên là Phó Hưởng, vợ nói cậu ấy rất đẹp trai...
Tôi quyết định, TV máy tính và điện thoại, cùng tất cả các thiết bị thông tin điện tử, tôi đều sẽ ném đi toàn bộ.
Lại ví dụ như.
Có lúc mẹ sẽ cùng dì Lý Thần Tinh đi ra ngoài chơi, một giờ sau ba đã gọi điện thoại cho mẹ.
Điên cuồng hỏi mẹ lúc nào về, thế mà hai anh em chúng tớ ra ngoài cả ngày ông ấy cũng không gọi điện thoại hỏi một lần, chúng tớ biết...
Ông vô cùng mong chúng tớ ra ngoài chơi, bởi vì như thế, trong nhà chỉ còn ông và mẹ, thế này sẽ không còn kỳ đà cản mũi...
Chúng tớ lên cấp Ba...
Ba không còn đưa đón chúng tớ nữa, ba nói vì muốn có nhiều thời gian bầu bạn với mẹ hơn.
Cho nên...
Hai người bọn họ thường xuyên ở nước ngoài chơi rất vui vẻ.
Ba rất thích khoe khoang, gọi điện nói cho chúng tớ biết hôm nay ông và mẹ làm gì làm gì, chúng tớ chỉ có thể giả vờ như rất thích nghe, vì chúng tớ nịnh nọt, ba sẽ cho tiền tiêu vặt nhiều hơn chút.
Mẹ rõ ràng không dễ lừa như vậy.
Chúng tớ cũng biết một số chuyện, ví dụ như cấp Ba ba mẹ đã ở bên nhau.
Hơn nữa chưa từng tách ra...
Thỉnh thoảng anh em chúng tớ trêu mẹ, hỏi hồi còn trẻ ba mẹ bộ dạng gì.
Mẹ sẽ đỏ mặt, giống như một cô bé, thỉnh thoảng mẹ và ba đưa chúng tớ đến trường, bạn học của chúng tớ đều sẽ hỏi có phải là anh chị của tớ không, vì hai người bọn họ quá trẻ...
Hoàn toàn không nhận ra là người hơn bốn mươi tuổi.
Mẹ nói hồi trẻ ba rất thích mê chơi, cũng rất thích bắt nạt bà, mặc dù thích bắt nạt bà nhưng càng yêu bà hơn.
Và mỗi lúc này, ba sẽ ở bên cạnh ôm mẹ, nhướng mày hỏi bà, "Chẳng lẽ bây giờ anh không yêu em sao?"
Mẹ sẽ đỏ mặt, nói ba để tâm vào chuyện vụn vặt, rõ ràng bà không nói như vậy.
Ba liền chơi xấu, tủi thân bảo mẹ đền bù ông, và mẹ sẽ hôn ông, dỗ dành ông.
Khi chúng tớ đã dần dần trưởng thành, mới hiểu được...
Ba đúng là rất yêu mẹ, tình yêu này, trước giờ chúng tớ chưa từng nhìn thấy trên người khác.
Bên trong thế giới của ba, chỉ có mẹ, còn dư lại ít khoảng trống, cho chúng tớ và ông bà nội.
Chúng tớ nhìn điện thoại của ba, trước sau như một đều là ảnh chụp mẹ tớ...
Màn hình nền đều là mẹ, thi thoảng mẹ sẽ đổi thành một nhà bốn người, nhưng có lẽ ba cảm thấy hai đứa bọn tớ quá chướng mắt, liền đổi thành ảnh hai người bọn họ chụp chung.
Chúng tớ ngày càng trưởng thành, tim ba tớ càng ngày càng nhào lên người mẹ, hai người ngọt ngào như thuở ban đầu, gắn bó keo sơn, dần dần...
Tớ phát hiện trong mắt bọn họ đã hoàn toàn không có chúng tớ nữa!
Cái này...
Ví dụ như hai người ra ngoài hẹn hò, trước đây trở về sẽ còn mang một ít đồ ăn ngon cho chúng tớ, nhưng bây giờ đã ghét bỏ chúng tớ...
Nói chúng tớ ở nhà làm bóng đèn.
Chúng tớ biết từ nhỏ chúng tớ đã phát sáng.
Chúng tớ đã tìm được tình yêu thuộc về mình, ba mẹ rất vui cho chúng tớ.
Tớ thấy khóe mắt bọn họ đã có vài nếp nhăn...
Rồi dần dần chúng tớ kết hôn...
Tớ thấy tóc mai của bọn họ có chút trắng, nhưng bọn họ vẫn đằm thắm như lúc ban đầu, trong mắt bọn họ, vẫn là rạng rỡ phấn chấn (3), dường như chỉ cần nhìn thấy đối phương, bọn họ sẽ đầy ắp năng lượng.
(3) Nguyên văn: 神采奕奕 [Thần thải dịch dịch]: thành ngữ tiếng Trung, miêu tả trạng thái tinh lực tràn đầy, nét mặt rạng rỡ phấn chấn. Nó xuất xứ từ cuốn "Vạn lịch dã hoạch biên - ngoạn cụ - Tấn Đường" của Thẩm Đức Phù thời Minh.
Ba mẹ làm cho tất cả mọi người thấy tình yêu là như thế nào.
Chúng tớ cũng theo đó mà cố gắng hướng tới.
Đến lúc chúng tớ có con rồi, ba mẹ vẫn ở sơn trang ngân hạnh, ba nói, ông và mẹ có cảm giác đặc biệt đối với nơi này.
Cho dù dung mạo già đi, nhưng chúng tớ biết, cảm thấy rất rõ, suy nghĩ của bọn họ vẫn còn rất trẻ, giống như ba mắt hoa đeo kính lão vẫn còn kiên trì vẽ mẹ.
Bây giờ tranh trên lầu ba đã sớm chất thành núi, toàn là tranh của mẹ, ghi chú phía dưới, đều là ba viết.
Có,
Tặng cho A Đồ anh yêu nhất...
Tặng cho A Đồ hôm nay làm nũng...
Tặng cho A Đồ năm mươi tuổi...
Tặng cho A Đồ làm bà nội...
Tặng cho A Đồ 80 tuổi...
Vẫn còn thật nhiều...
Ba rất thích gọi mẹ là A Đồ, và mẹ cũng rất thích gọi ba là A Thâm.
Thi thoảng có thể nghe thấy mẹ 90 tuổi, nằm trên ghế nằm trong sân, ngân hạnh đang ra hoa, bên cạnh bà, ba đang giúp bà xoa bóp đôi chân đau nhức, không biết ba kể chuyện cười gì đó, làm cho mẹ cười vui vẻ.
Cuối cùng bà gọi ông là anh Thâm, vai ba cũng run rẩy, cười đến đỗi không kiềm chế được.
Nhưng chúng tớ vẫn nghe thấy ba nói: "A Đồ... gọi anh là gì em quên rồi?"
Giọng điệu này, rất có cảm giác uy hiếp.
Chúng tớ biết, đây chính là đoạn mở đầu khi ba sắp hôn mẹ.
Quả nhiên, bọn họ trên ghế nằm, mặt trời uể oải, chúng tớ trông thấy hoa râm giữa lông mày ông, nhưng không ngăn được yêu thương trong đôi mắt ấy, ông nhẹ nhàng đứng dậy, xích lại gần mẹ, hôn lên.
Chúng ta đều sẽ gặp được, một người toàn tâm toàn ý yêu bạn.
Một ngày nào đó sẽ gặp được...
Hệt như Bạch Đồ gặp được Tần Thâm.
Hệt như Tần Thâm gặp được Bạch Đồ.
Bắt đầu từ giây phút đó...
Bên trong thế giới của bọn họ đều là đối phương, ngay cả trong giấc mơ, cũng là hình dáng của đối phương.
Đặt bút.
Tần Dư Bạch.
Bạch Dư Tần.
Bạch Đồ nằm trên ghế nằm, cùng Tần Thâm mười ngón đan vào nhau.
Tần Thâm quay đầu, khe khẽ, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô.
Bạch Đồ khẽ giơ tay lên, dịu dàng vuốt ve mặt anh.
Tần Thâm cười, ngẩng đầu lên, cụp mắt hôn xuống.
Dưới tán cây ngân hạnh lá vàng.
Đầu ngõ, Tần Thâm mười chín tuổi mặc áo khoác đen, đội mũ bảo hiểm, ngồi trên xe máy, một chân chống đất, nhìn thấy cô bé từ trong ngõ đi ra, anh cởi mũ xuống, ôm bằng một tay, đuôi mắt hoa đào có chút nhướng lên, khóe môi cũng thế.
Anh nhìn cô bé mặc áo thun trắng, quần màu xanh lam, chân đeo đôi giày nhỏ màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa, chạy về phía mình.
"A Đồ."
"A Thâm."
Hai âm thanh đồng thời vang lên.
Nhìn nhau cười một tiếng.
Thanh xuân tuổi trẻ, thời gian thật tốt, đúng lúc gặp thiếu niên, hào hoa phong nhã.
Em đón gió,
Dưới tán cây ngân hạnh ngả vàng, rảo bước đi về phía anh.
Đương nhiên anh không kịp chờ đợi.
Dưới tán cây ngân hạnh ngả vàng, chạy về phía em, giang hai tay, dùng hết toàn lực, ôm em vào lòng.
Toàn văn hoàn
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã đi theo đến kết cục Trao thâm tình cho em ~ nhưng chuyện xưa của bọn họ sẽ tiếp tục, trong lòng chúng ta.
Mặc dù viết không tốt lắm, nhưng tôi cảm thấy Tần Thâm và Bạch Đồ chính là quyển tôi không nỡ kết thúc nhất.
Rất cảm ơn mọi người ủng hộ và làm bạn, hi vọng trong tương lai cũng có thể sóng vai dắt tay đồng hành cùng mọi người.
Tác giả :
Tiểu Trang Chu