Trao Em Thế Giới Lý Tưởng
Chương 34
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ đúng như Chung Linh từng nói.
Bạn gái sau này phải đẹp hơn Hướng Viên mới được, có điều trong lòng anh lại chỉ có mỗi một cây gai đó, mà Hướng Viên lại chính là gai trong tim anh. Nhổ ra thì đau, mà cứ để vậy đâm vào cũng thật đau. Được nữ sinh như cô theo đuổi, hiển nhiên sẽ thấy Ứng Nhân Nhân rất vô vị. Không đẹp bằng cô, cũng chẳng thú vị như cô.
Quả thật hồi dạy thêm ở nhà Chung Linh anh chưa thích cô, tuy cảm thấy cô gái này khá ồn ào nhưng anh lại không ghét. Cô rất có chừng mực lại không quá quấn lấy người ta, thỉnh thoảng lúc anh chơi đá bóng với bạn, cô sẽ tới đưa nước tới rồi đi ngay. Bạn học thường trêu chọc hai người với nhau, cũng không thấy cô mắc cỡ lần nào, lại còn cười híp mắt đứng ngoài sân bóng làm động tác aegyo bắn súng* nhắm thẳng vào anh, mặt cũng dày thật.
(*Là động tác giơ ngón trỏ và ngón cái lên thành hình súng để bắn tim, ảnh minh họa.)
Hồi ấy anh không có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện yêu đương, chỉ mải bận rộn kiếm tiền trang trải cuộc sống, không có thời gian để quan tâm đến bạn gái, hơn nữa anh định tốt nghiệp đại học xong mới tính đến chuyện đó.
Thật ra lúc ấy anh cũng đã nghĩ, nếu tốt nghiệp đại học xong mà cô vẫn còn thích anh, thì anh cảm thấy mình có thể đồng ý qua lại với cô.
Nào ngờ hôm đó ở dưới nhà cô giáo, Hướng Viên lại nói mình không theo đuổi được anh.
Con người cô như không kiên nhẫn khi làm bất cứ chuyện gì, nhiệt tình chỉ kéo dài ba phút. Cũng giống lúc giải đề vậy, cầm bút giải ba giây mà vẫn không tìm ra được đáp án đề Toán thì nhất định cô sẽ nói mình không biết làm bài này, học từ vựng tiếng Anh cũng chỉ đến từ ‘abandon’ ở trang đầu tiên, bao giờ cũng đc nửa đường thì bỏ.
Anh muốn nói vậy thì cậu đừng theo đuổi tôi nữa, thi vào đại học trước đi đã, những chuyện khác để sau hẵng nói.
Nhưng Chung Linh đột ngột xuất hiện đã cắt ngang lời anh.
Về sau, anh lại nghe nói cô và học sinh mới chuyển đến yêu nhau, bắt đầu thường xuyên thay đổi bạn trai.
Từ Yến Thời biết từ sau lần đó cô đã cho anh vào danh sách đen —— đối tượng không yêu đương.
Thực sự thích cô là lúc cô quen Phong Tuấn.
Từ Yến Thời và Phong Tuấn là bạn học cấp hai, nhưng lúc đó cả hai không thân lắm, lúc thi Toán thỉnh thoảng có nghe qua tên đối phương. Có điều Phong Tuấn chỉ giỏi Toán, những môn còn lại điểm rất tệ, không lọt vào top đầu ở trường, chẳng qua là nhờ có giải môn Toán nên mới vào được Đại học Bách khoa.
Anh quen thân với Phong Tuấn là vào năm lớp mười một, khi đó anh không tham gia thi Toán, Phong Tuấn không nhìn thấy anh ở trong phòng thi thì cảm thấy rất lạ, rồi về sau tình cờ hai người gặp nhau trong trận bóng đá giao hữu, lần đầu tiên Phong Tuấn bắt chuyện với anh, hỏi anh vì sao không đi thi.
Thời gian ấy Từ Yến Thời bận đi làm thêm kiếm tiền, nhưng anh lại không nói thẳng ra, chỉ nói không có hứng thú.
Phong Tuấn còn cảm thấy tiếc, vốn cho rằng anh là người kiêu ngạo, nhưng chí ít cũng là mầm non thi đấu, và cũng là đối thủ hiếm khi anh ta gặp được. Vậy mà anh lại nhẹ nhàng rút lui như vậy, anh ta có cảm giác ‘độc cô cầu bại’. Cứ tưởng Từ Yến Thời sẽ thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, kết quả anh lại không tham gia.
Phong Tuấn vỗ vai nói, “Vậy được, sau này có rảnh thì đá bóng cùng đi.”
Cứ như vậy từ địch thành bạn.
Từ Yến Thời không giỏi kết giao bạn bè, bên cạnh chỉ có mấy người như thế, nhưng trong những năm ngồi ghế nhà trường Phong Tuấn lại chân thành muốn kết bạn cùng anh, thỉnh thoảng còn đem đề thi đến trao đổi với anh. Tuy Từ Yến Thời không thi, nhưng khi anh ta gặp vấn đề khó, anh vẫn sẵn sàng chia sẻ vài bí kíp của mình.
Thường xuyên qua lại với nhau, Phong Tuấn đã trở thành bạn thân nhất của anh hồi cấp ba.
Nhưng anh lại không ngờ, vào học kỳ hai lớp mười một, người bạn thân chí cốt này lại bỗng có bạn gái. Mà còn là người từng theo đuổi anh.
Chắc khi đó Hướng Viên thích Phong Tuấn thật, chỉ một câu ‘không nỡ rời xa’ mà Phong Tuấn đã suýt vì cô mà bỏ thi, ngày nào hai người cũng cúp học ra tiệm net chơi game.
Từ Yến Thời cảm thấy, có thể Hướng Viên còn giận anh.
Kết quả, đến khi bắt gặp hai người hôn nhau say đắm trong khu rừng, anh mới cảm thấy bản thân thật nực cười.
Anh vẫn chơi bóng với bạn bè như cũ, cô vẫn đứng ngoài sân giữ áo đưa nước như cũ, nhưng nay đối tượng đã đổi thành Phong Tuấn, tới lúc đó anh mới nhận ra, người ta đã không còn thích mình nữa rồi.
Trong lòng bực bội, thậm chí anh còn muốn tố cáo hai người họ.
Kết quả là có một đợt, Phong Tuấn bỗng ham chơi game online nên không chịu chơi Audition với Hướng Viên, thế là anh ta nhờ anh dùng tài khoản của mình để chơi Audition cùng cô.
Chuyện Hướng Viên từng theo đuổi mình, Từ Yến Thời không biết Phong Tuấn có biết không, nhưng với tính cách của Phong Tuấn, cho dù biết anh ta cũng sẽ làm như không biết.
Nên suốt kỳ nghỉ hè năm lớp mười một, đều là anh chơi Audition và bắn súng CS cùng Hướng Viên.
(*CS: Counter Strike.)
Đợt đấy Phong Tuấn đang mê trò Mộng Ảo Tây Du, Hướng Viên nhắn tin bảo anh ta đăng nhập game đi, Phong Tuấn liền gọi cho anh.
Vậy là anh liền tìm một quán net lân cận để lên mạng.
Thật ra Hướng Viên chơi game rất dở, đánh CS thì toàn thua, xác định phương hướng rất tệ, có lúc đánh trực diện thì anh phải ra mặt mấy lần, Hướng Viên chỉ toàn núp sau góc tường. Phong Tuấn nói cô đừng núp nữa, ló đầu ra xem chút đi, Hướng Viên bèn ló đầu ra, còn nhân vật trong game lại đứng yên, vậy mà cô còn nghiêm túc nói: “Vẫn không thấy gì.”
Phong Tuấn cạn lời.
Chơi Audition cũng thế, thao tác kém lại còn không canh được thời gian.
Nhưng miệng cô lại rất ngọt, rất biết nịnh, động một tí là ‘Anh giỏi quá’ không thì ‘Anh lợi hại thật’.
Mà từ đầu chí cuối Từ Yến Thời đều không đáp lại.
Cho đến khi có một lần bắn CS xong, cô bỗng nhiên gửi tin nhắn đến.
“Anh chơi giỏi thật đấy!”
Anh vẫn không trả lời, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Phong Tuấn nói chơi xong rồi, thì nào ngờ trên khung chat lại nhảy ra một tin nhắn mới.
“Ông xã ơi? Sao anh không nhắn lại? Sao gần đây lạnh lùng vậy?”
Tay anh siết chặt điện thoại, Phong Tuấn ở đầu dây bên kia hỏi anh sao rồi, anh ngẩn người một lúc mới trả lời không sao.
Sau đó gõ xuống bàn phím.
“Có mặt.”
Hướng Viên: “Rốt cuộc anh cũng trả lời rồi!”
“Còn chơi không?”
“Chơi chứ, nhưng muốn mở video chat với anh nữa.”
Anh nhắn lại: “Không mặc đồ, không tiện lắm.”
“Được rồi,” Cô nuối tiếc trả lời, lại thuận miệng than phiền với anh, “Đáng ghét quá, vừa rồi ông nội nhận được điện thoại của chủ nhiệm, chắc chắn lại là Chung Linh tố cáo!”
“…”
Đối với chuyện mâu thuẫn của con gái, Từ Yến Thời không biết làm sao, lúc đó còn trẻ, cảm thấy con trai nói xấu sau lưng thì cũng thật mất mặt, nên không ừ hử gì.
Cô rất thích than phiền với anh, như bà cụ non vậy.
Kết thúc kỳ nghỉ hè, mối quan hệ này cũng chấm dứt, lúc đó Hướng Viên đang chiến tranh lạnh với Phong Tuấn, nên cũng không cần anh chơi game chung nữa.
Có điều lâu lâu anh sẽ lại nhìn lịch sử nói chuyện trong game.
Hướng Viên: “Mẹ kiếp, bị đánh lén rồi.”
Anh: “Ừ, núp phía sau anh đi.”
Hướng Viên: “Dạo gần đây anh lạnh nhạt lắm đấy.”
Anh: “Lạnh nhạt thế nào?”
Hướng Viên: “Không gọi em là bà xã nữa.”
Anh: “… Em có già đâu.”
Hướng Viên bị anh chọc cười, “Sao anh lại đáng yêu vậy kia chứ.”
…
Ngày đó ở Bắc Kinh, lúc Hướng Viên hỏi anh là thích hay không thích, bản thân khi ấy không hề nghĩ nhiều, đã nhiều năm rồi, những cảm giác của ngày trước đã sớm bị anh khóa chặt, lại còn cả mối quan hệ giữa anh với Phong Tuấn. Muốn nói lúc ấy tình cảm sâu đậm không ư, tuy không đến nỗi như thế nhưng đúng là không giống với người khác.
Là người duy nhất anh rung động trong nhiều năm qua.
Cũng là người lúc anh nghèo khó nhất, chán nản nhất, lại muốn chăm sóc nhất.
Cô gái như Hướng Viên từ nhỏ đã lớn lên trong hũ mật, bao gồm cả Phong Tuấn cùng mấy người bạn trai không biết tên kia, ai cũng cưng chiều cô vô điều kiện.
Dù không biết về sau cô có qua lại với người nào không, nhưng với tình hình trước mắt, anh biết ít nhất mình không thua kém Phong Tuấn chút nào.
***
Ở bên ngoài phòng họp, một trong những bạn trai cũ của Hướng Viên được người nào đó nhận định là không biết là người thứ bao nhiêu vừa gửi thiệp mời cho cô.
Người này Lâm Khanh Khanh cũng biết, dạo trước còn có đợt thường xuyên lên top search, là đại lão của giới công nghệ, bạn gái tin đồn trước hình như còn là một minh tinh. Cô ấy không khỏi kinh ngạc nhìn Hướng Viên, “Sao chị biết anh ấy?”
Hướng Viên nói bừa: “Không biết, chuyển tiếp thôi, nhắn tin đồng loạt ấy mà.”
Lâm Khanh Khanh không tin, “Wechat cũng nhắn tin đồng loạt được à?”
Đúng lúc này cửa phòng họp bỗng bị đẩy ra, Từ Yến Thời bước ra.
Đợi người đi xa, Cao Lãnh mới trượt đến giữa Lâm Khanh Khanh và Hướng Viên, ngước đầu lên nhìn hai người với ánh mắt kỳ lạ: “Lý Trì tiêu đời rồi.”
“Là sao?” Hướng Viên cúi đầu nhìn bảng thông báo tháng này, hỏi.
Cao Lãnh thần bí nói: “Năm ngoái có lần suýt nữa Lý Trì bị đuổi, cũng nhờ lão đại nói đỡ nên mới được ở lại. Nhưng bọn tôi thấy vấn đề là ở tính cách của Lý Trì, vừa rồi Ứng Nhân Nhân nhắn vào nhóm, nói có thể Lý Trì bị chứng hung bạo… Chuyện này tôi không biết thật giả ra sao, chỉ nghe Ứng Nhân Nhân bảo vậy thôi, cô ta nói là Lý Trì có khuynh hướng SM.”
“…”
“…”
Hướng Viên liếc mắt, “Vô vị.”
Cao Lãnh: “Ứng Nhân Nhân còn nói, trong điện thoại của Lý Trì có nhiều ảnh chụp lén đồng nghiệp nữ.”
Lâm Khanh Khanh nghe mà rợn cả tóc gáy: “Ảnh gì cơ?”
Cao Lãnh: “Ảnh chụp lén đấy, là kiểu ảnh chụp dưới váy hay tất vớ…”
Lâm Khanh Khanh: “Biến thái?!”
Cao Lãnh: “Đàn ông đều vậy cả, đừng nói là Lý Trì, cô tưởng trong điện thoại của lão đại không có phim người lớn hả?”
Hướng Viên nghe không lọt tai, nghiêm túc chỉ vào mũi Cao Lãnh, “Go out, hiện tại, bây giờ, ngay lập tức.”
Cao Lãnh hậm hực trượt ghế về.
Sắp tan làm, Hướng Viên đợi mọi người về hết, nhìn vào cửa phòng họp đóng chặt. Trừ lúc trưa Từ Yến Thời đi ra ngoài một lúc, thì sau đó chỉ giam mình trong phòng họp không ra ngoài, cả buổi chiều cũng không thấy Lý Trì xuất hiện.
Hướng Viên đẩy cửa đi vào, Từ Yến Thời chôn mình trên ghế, giữa hàng lông mày lộ ra vẻ mỏi mệt. Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, miễn cưỡng thả lòng điều chỉnh tư thế, sau đó cười cười di chuyển con chuột, thờ ơ nói: “Còn tưởng em không đến.”
Hướng Viên đặt chồng tài liệu trong tay xuống, phủi gấu váy, ngồi ngay ngắn trước mặt anh, “Làm gì mà không đến, trong lòng tôi cũng không có quỷ.”
Anh không đáp.
“Anh làm phần mềm xong chưa?” Hướng Viên hỏi.
“Chưa, làm xong sản phẩm mới của tháng sau đã,” Từ Yến Thời nói đến đây thì lại gõ bàn phím, nhanh chóng nhìn cô một cái rồi quay đầu về, “Tôi nghe Trần Thư nói, tháng sau sẽ có buổi họp báo sản phẩm mới, em muốn làm MC à?”
Hướng Viên gật đầu: “Đúng là có ý này nhưng vẫn chưa biết phải làm gì, tôi đang muốn làm một buổi họp báo kinh thiên động địa quỷ thần đều khiếp.”
“Ví dụ?”
Hướng Viên nghiêng đầu suy nghĩ, hoạt bát nói: “Để đám Cao Lãnh nhảy điệu hula chăng.”
Từ Yến Thời phì cười, khép laptop lại, dựa vào ghế nhìn cô, “Tùy em.”
Hướng Viên vẫn không phát giác gì, hồn nhiên nói tiếp, “Như vậy thì phải chuẩn bị tiết mục nữa, phiền quá, có điều dù sao gần đây đám Cao Lãnh cũng không có chuyện gì làm, để cho họ chuẩn bị tiết mục vậy, càng khác thường càng tốt, tôi sẽ ghi lại trước, còn nữa, lần họp báo này tôi mời không ít khách quý, các anh đừng phá đám đấy.” Nói đến đây, Hướng Viên chợt nhớ ra, “Tôi xin được nghỉ phép ngày kia nhé, dù gì chuyện phần mềm, tôi cũng không giúp được gì.”
Từ Yến Thời: “Có chuyện gì?”
Hướng Viên muốn nói là đám cưới của bạn trai cũ, lại theo bản năng sửa lại, “Một người bạn kết hôn.”
“Bạn trai cũ?” Từ Yến Thời nhìn thấu.
“Hôm nay anh cãi nhau với Lý Trì chuyện gì vậy?” Hướng Viên tỉnh bơ đổi chủ đề, “Cả buổi chiều anh ta cũng không tới công ty.”
Từ Yến Thời thu hồi tầm mắt, “Không có gì.”
“Cao Lãnh nói trong điện thoại Lý Trì… có ảnh chụp lén đồng nghiệp nữ, tôi cảm thấy chúng ta có nên dành thời gian nói chuyện với anh ta không? Dù nhà Lý Trì nợ nặng lãi, áp lực lớn, thì cũng không thể chụp lén đồng nghiệp nữ được, là phạm tội đấy. Có nên báo chuyện này với bên tổng công ty không?”
“Lúc chiều giám đốc Lý đã báo cáo rồi.” Anh lần nữa mở laptop, “Tôi đã bảo cậu ta đi khám bác sĩ, nếu quả thật có chuyện này thì áp lực lớn không phải là cớ.”
“Nói như vậy, tức là anh biết chuyện anh ta chụp lén rồi à?”
“Mới biết,” Từ Yến Thời nói, “Mấy người Ứng Nhân Nhân phát hiện trong nhà vệ sinh nữ có camera, nghi là cậu ta để đó. Nói vậy, là bạn trai cũ đúng không?”
Aiz, sao lại quay về rồi?
Hướng Viên nhận thua: “Ừm.”
Từ Yến Thời như nghiến răng, ánh mắt thâm thúy tựa bóng đêm ngoài cửa sổ, mà ánh sáng trong mắt lại còn sáng hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn thẳng vào cô.
Nín nhịn cả nửa ngày, mới nặn ra một chữ.
“Được.”
Hình như anh còn cười nữa, sau đó làm bộ gãi chân mày, khóe miệng nhếch lên mang theo vẻ lười biếng.
Hướng Viên chẳng lạ lẫm gì, trước kia khi anh chơi bóng, những lúc phải kiềm chế thì luôn có dáng vẻ như thế này.
Có lẽ đúng như Chung Linh từng nói.
Bạn gái sau này phải đẹp hơn Hướng Viên mới được, có điều trong lòng anh lại chỉ có mỗi một cây gai đó, mà Hướng Viên lại chính là gai trong tim anh. Nhổ ra thì đau, mà cứ để vậy đâm vào cũng thật đau. Được nữ sinh như cô theo đuổi, hiển nhiên sẽ thấy Ứng Nhân Nhân rất vô vị. Không đẹp bằng cô, cũng chẳng thú vị như cô.
Quả thật hồi dạy thêm ở nhà Chung Linh anh chưa thích cô, tuy cảm thấy cô gái này khá ồn ào nhưng anh lại không ghét. Cô rất có chừng mực lại không quá quấn lấy người ta, thỉnh thoảng lúc anh chơi đá bóng với bạn, cô sẽ tới đưa nước tới rồi đi ngay. Bạn học thường trêu chọc hai người với nhau, cũng không thấy cô mắc cỡ lần nào, lại còn cười híp mắt đứng ngoài sân bóng làm động tác aegyo bắn súng* nhắm thẳng vào anh, mặt cũng dày thật.
(*Là động tác giơ ngón trỏ và ngón cái lên thành hình súng để bắn tim, ảnh minh họa.)
Hồi ấy anh không có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện yêu đương, chỉ mải bận rộn kiếm tiền trang trải cuộc sống, không có thời gian để quan tâm đến bạn gái, hơn nữa anh định tốt nghiệp đại học xong mới tính đến chuyện đó.
Thật ra lúc ấy anh cũng đã nghĩ, nếu tốt nghiệp đại học xong mà cô vẫn còn thích anh, thì anh cảm thấy mình có thể đồng ý qua lại với cô.
Nào ngờ hôm đó ở dưới nhà cô giáo, Hướng Viên lại nói mình không theo đuổi được anh.
Con người cô như không kiên nhẫn khi làm bất cứ chuyện gì, nhiệt tình chỉ kéo dài ba phút. Cũng giống lúc giải đề vậy, cầm bút giải ba giây mà vẫn không tìm ra được đáp án đề Toán thì nhất định cô sẽ nói mình không biết làm bài này, học từ vựng tiếng Anh cũng chỉ đến từ ‘abandon’ ở trang đầu tiên, bao giờ cũng đc nửa đường thì bỏ.
Anh muốn nói vậy thì cậu đừng theo đuổi tôi nữa, thi vào đại học trước đi đã, những chuyện khác để sau hẵng nói.
Nhưng Chung Linh đột ngột xuất hiện đã cắt ngang lời anh.
Về sau, anh lại nghe nói cô và học sinh mới chuyển đến yêu nhau, bắt đầu thường xuyên thay đổi bạn trai.
Từ Yến Thời biết từ sau lần đó cô đã cho anh vào danh sách đen —— đối tượng không yêu đương.
Thực sự thích cô là lúc cô quen Phong Tuấn.
Từ Yến Thời và Phong Tuấn là bạn học cấp hai, nhưng lúc đó cả hai không thân lắm, lúc thi Toán thỉnh thoảng có nghe qua tên đối phương. Có điều Phong Tuấn chỉ giỏi Toán, những môn còn lại điểm rất tệ, không lọt vào top đầu ở trường, chẳng qua là nhờ có giải môn Toán nên mới vào được Đại học Bách khoa.
Anh quen thân với Phong Tuấn là vào năm lớp mười một, khi đó anh không tham gia thi Toán, Phong Tuấn không nhìn thấy anh ở trong phòng thi thì cảm thấy rất lạ, rồi về sau tình cờ hai người gặp nhau trong trận bóng đá giao hữu, lần đầu tiên Phong Tuấn bắt chuyện với anh, hỏi anh vì sao không đi thi.
Thời gian ấy Từ Yến Thời bận đi làm thêm kiếm tiền, nhưng anh lại không nói thẳng ra, chỉ nói không có hứng thú.
Phong Tuấn còn cảm thấy tiếc, vốn cho rằng anh là người kiêu ngạo, nhưng chí ít cũng là mầm non thi đấu, và cũng là đối thủ hiếm khi anh ta gặp được. Vậy mà anh lại nhẹ nhàng rút lui như vậy, anh ta có cảm giác ‘độc cô cầu bại’. Cứ tưởng Từ Yến Thời sẽ thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, kết quả anh lại không tham gia.
Phong Tuấn vỗ vai nói, “Vậy được, sau này có rảnh thì đá bóng cùng đi.”
Cứ như vậy từ địch thành bạn.
Từ Yến Thời không giỏi kết giao bạn bè, bên cạnh chỉ có mấy người như thế, nhưng trong những năm ngồi ghế nhà trường Phong Tuấn lại chân thành muốn kết bạn cùng anh, thỉnh thoảng còn đem đề thi đến trao đổi với anh. Tuy Từ Yến Thời không thi, nhưng khi anh ta gặp vấn đề khó, anh vẫn sẵn sàng chia sẻ vài bí kíp của mình.
Thường xuyên qua lại với nhau, Phong Tuấn đã trở thành bạn thân nhất của anh hồi cấp ba.
Nhưng anh lại không ngờ, vào học kỳ hai lớp mười một, người bạn thân chí cốt này lại bỗng có bạn gái. Mà còn là người từng theo đuổi anh.
Chắc khi đó Hướng Viên thích Phong Tuấn thật, chỉ một câu ‘không nỡ rời xa’ mà Phong Tuấn đã suýt vì cô mà bỏ thi, ngày nào hai người cũng cúp học ra tiệm net chơi game.
Từ Yến Thời cảm thấy, có thể Hướng Viên còn giận anh.
Kết quả, đến khi bắt gặp hai người hôn nhau say đắm trong khu rừng, anh mới cảm thấy bản thân thật nực cười.
Anh vẫn chơi bóng với bạn bè như cũ, cô vẫn đứng ngoài sân giữ áo đưa nước như cũ, nhưng nay đối tượng đã đổi thành Phong Tuấn, tới lúc đó anh mới nhận ra, người ta đã không còn thích mình nữa rồi.
Trong lòng bực bội, thậm chí anh còn muốn tố cáo hai người họ.
Kết quả là có một đợt, Phong Tuấn bỗng ham chơi game online nên không chịu chơi Audition với Hướng Viên, thế là anh ta nhờ anh dùng tài khoản của mình để chơi Audition cùng cô.
Chuyện Hướng Viên từng theo đuổi mình, Từ Yến Thời không biết Phong Tuấn có biết không, nhưng với tính cách của Phong Tuấn, cho dù biết anh ta cũng sẽ làm như không biết.
Nên suốt kỳ nghỉ hè năm lớp mười một, đều là anh chơi Audition và bắn súng CS cùng Hướng Viên.
(*CS: Counter Strike.)
Đợt đấy Phong Tuấn đang mê trò Mộng Ảo Tây Du, Hướng Viên nhắn tin bảo anh ta đăng nhập game đi, Phong Tuấn liền gọi cho anh.
Vậy là anh liền tìm một quán net lân cận để lên mạng.
Thật ra Hướng Viên chơi game rất dở, đánh CS thì toàn thua, xác định phương hướng rất tệ, có lúc đánh trực diện thì anh phải ra mặt mấy lần, Hướng Viên chỉ toàn núp sau góc tường. Phong Tuấn nói cô đừng núp nữa, ló đầu ra xem chút đi, Hướng Viên bèn ló đầu ra, còn nhân vật trong game lại đứng yên, vậy mà cô còn nghiêm túc nói: “Vẫn không thấy gì.”
Phong Tuấn cạn lời.
Chơi Audition cũng thế, thao tác kém lại còn không canh được thời gian.
Nhưng miệng cô lại rất ngọt, rất biết nịnh, động một tí là ‘Anh giỏi quá’ không thì ‘Anh lợi hại thật’.
Mà từ đầu chí cuối Từ Yến Thời đều không đáp lại.
Cho đến khi có một lần bắn CS xong, cô bỗng nhiên gửi tin nhắn đến.
“Anh chơi giỏi thật đấy!”
Anh vẫn không trả lời, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Phong Tuấn nói chơi xong rồi, thì nào ngờ trên khung chat lại nhảy ra một tin nhắn mới.
“Ông xã ơi? Sao anh không nhắn lại? Sao gần đây lạnh lùng vậy?”
Tay anh siết chặt điện thoại, Phong Tuấn ở đầu dây bên kia hỏi anh sao rồi, anh ngẩn người một lúc mới trả lời không sao.
Sau đó gõ xuống bàn phím.
“Có mặt.”
Hướng Viên: “Rốt cuộc anh cũng trả lời rồi!”
“Còn chơi không?”
“Chơi chứ, nhưng muốn mở video chat với anh nữa.”
Anh nhắn lại: “Không mặc đồ, không tiện lắm.”
“Được rồi,” Cô nuối tiếc trả lời, lại thuận miệng than phiền với anh, “Đáng ghét quá, vừa rồi ông nội nhận được điện thoại của chủ nhiệm, chắc chắn lại là Chung Linh tố cáo!”
“…”
Đối với chuyện mâu thuẫn của con gái, Từ Yến Thời không biết làm sao, lúc đó còn trẻ, cảm thấy con trai nói xấu sau lưng thì cũng thật mất mặt, nên không ừ hử gì.
Cô rất thích than phiền với anh, như bà cụ non vậy.
Kết thúc kỳ nghỉ hè, mối quan hệ này cũng chấm dứt, lúc đó Hướng Viên đang chiến tranh lạnh với Phong Tuấn, nên cũng không cần anh chơi game chung nữa.
Có điều lâu lâu anh sẽ lại nhìn lịch sử nói chuyện trong game.
Hướng Viên: “Mẹ kiếp, bị đánh lén rồi.”
Anh: “Ừ, núp phía sau anh đi.”
Hướng Viên: “Dạo gần đây anh lạnh nhạt lắm đấy.”
Anh: “Lạnh nhạt thế nào?”
Hướng Viên: “Không gọi em là bà xã nữa.”
Anh: “… Em có già đâu.”
Hướng Viên bị anh chọc cười, “Sao anh lại đáng yêu vậy kia chứ.”
…
Ngày đó ở Bắc Kinh, lúc Hướng Viên hỏi anh là thích hay không thích, bản thân khi ấy không hề nghĩ nhiều, đã nhiều năm rồi, những cảm giác của ngày trước đã sớm bị anh khóa chặt, lại còn cả mối quan hệ giữa anh với Phong Tuấn. Muốn nói lúc ấy tình cảm sâu đậm không ư, tuy không đến nỗi như thế nhưng đúng là không giống với người khác.
Là người duy nhất anh rung động trong nhiều năm qua.
Cũng là người lúc anh nghèo khó nhất, chán nản nhất, lại muốn chăm sóc nhất.
Cô gái như Hướng Viên từ nhỏ đã lớn lên trong hũ mật, bao gồm cả Phong Tuấn cùng mấy người bạn trai không biết tên kia, ai cũng cưng chiều cô vô điều kiện.
Dù không biết về sau cô có qua lại với người nào không, nhưng với tình hình trước mắt, anh biết ít nhất mình không thua kém Phong Tuấn chút nào.
***
Ở bên ngoài phòng họp, một trong những bạn trai cũ của Hướng Viên được người nào đó nhận định là không biết là người thứ bao nhiêu vừa gửi thiệp mời cho cô.
Người này Lâm Khanh Khanh cũng biết, dạo trước còn có đợt thường xuyên lên top search, là đại lão của giới công nghệ, bạn gái tin đồn trước hình như còn là một minh tinh. Cô ấy không khỏi kinh ngạc nhìn Hướng Viên, “Sao chị biết anh ấy?”
Hướng Viên nói bừa: “Không biết, chuyển tiếp thôi, nhắn tin đồng loạt ấy mà.”
Lâm Khanh Khanh không tin, “Wechat cũng nhắn tin đồng loạt được à?”
Đúng lúc này cửa phòng họp bỗng bị đẩy ra, Từ Yến Thời bước ra.
Đợi người đi xa, Cao Lãnh mới trượt đến giữa Lâm Khanh Khanh và Hướng Viên, ngước đầu lên nhìn hai người với ánh mắt kỳ lạ: “Lý Trì tiêu đời rồi.”
“Là sao?” Hướng Viên cúi đầu nhìn bảng thông báo tháng này, hỏi.
Cao Lãnh thần bí nói: “Năm ngoái có lần suýt nữa Lý Trì bị đuổi, cũng nhờ lão đại nói đỡ nên mới được ở lại. Nhưng bọn tôi thấy vấn đề là ở tính cách của Lý Trì, vừa rồi Ứng Nhân Nhân nhắn vào nhóm, nói có thể Lý Trì bị chứng hung bạo… Chuyện này tôi không biết thật giả ra sao, chỉ nghe Ứng Nhân Nhân bảo vậy thôi, cô ta nói là Lý Trì có khuynh hướng SM.”
“…”
“…”
Hướng Viên liếc mắt, “Vô vị.”
Cao Lãnh: “Ứng Nhân Nhân còn nói, trong điện thoại của Lý Trì có nhiều ảnh chụp lén đồng nghiệp nữ.”
Lâm Khanh Khanh nghe mà rợn cả tóc gáy: “Ảnh gì cơ?”
Cao Lãnh: “Ảnh chụp lén đấy, là kiểu ảnh chụp dưới váy hay tất vớ…”
Lâm Khanh Khanh: “Biến thái?!”
Cao Lãnh: “Đàn ông đều vậy cả, đừng nói là Lý Trì, cô tưởng trong điện thoại của lão đại không có phim người lớn hả?”
Hướng Viên nghe không lọt tai, nghiêm túc chỉ vào mũi Cao Lãnh, “Go out, hiện tại, bây giờ, ngay lập tức.”
Cao Lãnh hậm hực trượt ghế về.
Sắp tan làm, Hướng Viên đợi mọi người về hết, nhìn vào cửa phòng họp đóng chặt. Trừ lúc trưa Từ Yến Thời đi ra ngoài một lúc, thì sau đó chỉ giam mình trong phòng họp không ra ngoài, cả buổi chiều cũng không thấy Lý Trì xuất hiện.
Hướng Viên đẩy cửa đi vào, Từ Yến Thời chôn mình trên ghế, giữa hàng lông mày lộ ra vẻ mỏi mệt. Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, miễn cưỡng thả lòng điều chỉnh tư thế, sau đó cười cười di chuyển con chuột, thờ ơ nói: “Còn tưởng em không đến.”
Hướng Viên đặt chồng tài liệu trong tay xuống, phủi gấu váy, ngồi ngay ngắn trước mặt anh, “Làm gì mà không đến, trong lòng tôi cũng không có quỷ.”
Anh không đáp.
“Anh làm phần mềm xong chưa?” Hướng Viên hỏi.
“Chưa, làm xong sản phẩm mới của tháng sau đã,” Từ Yến Thời nói đến đây thì lại gõ bàn phím, nhanh chóng nhìn cô một cái rồi quay đầu về, “Tôi nghe Trần Thư nói, tháng sau sẽ có buổi họp báo sản phẩm mới, em muốn làm MC à?”
Hướng Viên gật đầu: “Đúng là có ý này nhưng vẫn chưa biết phải làm gì, tôi đang muốn làm một buổi họp báo kinh thiên động địa quỷ thần đều khiếp.”
“Ví dụ?”
Hướng Viên nghiêng đầu suy nghĩ, hoạt bát nói: “Để đám Cao Lãnh nhảy điệu hula chăng.”
Từ Yến Thời phì cười, khép laptop lại, dựa vào ghế nhìn cô, “Tùy em.”
Hướng Viên vẫn không phát giác gì, hồn nhiên nói tiếp, “Như vậy thì phải chuẩn bị tiết mục nữa, phiền quá, có điều dù sao gần đây đám Cao Lãnh cũng không có chuyện gì làm, để cho họ chuẩn bị tiết mục vậy, càng khác thường càng tốt, tôi sẽ ghi lại trước, còn nữa, lần họp báo này tôi mời không ít khách quý, các anh đừng phá đám đấy.” Nói đến đây, Hướng Viên chợt nhớ ra, “Tôi xin được nghỉ phép ngày kia nhé, dù gì chuyện phần mềm, tôi cũng không giúp được gì.”
Từ Yến Thời: “Có chuyện gì?”
Hướng Viên muốn nói là đám cưới của bạn trai cũ, lại theo bản năng sửa lại, “Một người bạn kết hôn.”
“Bạn trai cũ?” Từ Yến Thời nhìn thấu.
“Hôm nay anh cãi nhau với Lý Trì chuyện gì vậy?” Hướng Viên tỉnh bơ đổi chủ đề, “Cả buổi chiều anh ta cũng không tới công ty.”
Từ Yến Thời thu hồi tầm mắt, “Không có gì.”
“Cao Lãnh nói trong điện thoại Lý Trì… có ảnh chụp lén đồng nghiệp nữ, tôi cảm thấy chúng ta có nên dành thời gian nói chuyện với anh ta không? Dù nhà Lý Trì nợ nặng lãi, áp lực lớn, thì cũng không thể chụp lén đồng nghiệp nữ được, là phạm tội đấy. Có nên báo chuyện này với bên tổng công ty không?”
“Lúc chiều giám đốc Lý đã báo cáo rồi.” Anh lần nữa mở laptop, “Tôi đã bảo cậu ta đi khám bác sĩ, nếu quả thật có chuyện này thì áp lực lớn không phải là cớ.”
“Nói như vậy, tức là anh biết chuyện anh ta chụp lén rồi à?”
“Mới biết,” Từ Yến Thời nói, “Mấy người Ứng Nhân Nhân phát hiện trong nhà vệ sinh nữ có camera, nghi là cậu ta để đó. Nói vậy, là bạn trai cũ đúng không?”
Aiz, sao lại quay về rồi?
Hướng Viên nhận thua: “Ừm.”
Từ Yến Thời như nghiến răng, ánh mắt thâm thúy tựa bóng đêm ngoài cửa sổ, mà ánh sáng trong mắt lại còn sáng hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn thẳng vào cô.
Nín nhịn cả nửa ngày, mới nặn ra một chữ.
“Được.”
Hình như anh còn cười nữa, sau đó làm bộ gãi chân mày, khóe miệng nhếch lên mang theo vẻ lười biếng.
Hướng Viên chẳng lạ lẫm gì, trước kia khi anh chơi bóng, những lúc phải kiềm chế thì luôn có dáng vẻ như thế này.
Tác giả :
Nhĩ Đông Thố Tử