Trao Em Thế Giới Lý Tưởng
Chương 21
Không lâu sau, Từ Yến Thời và lão Khánh tắt laptop, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Hướng Viên bưng khay bánh mới cắt đi ra đến cửa bếp thì ngạc nhiên, không ngờ hai người họ lại về sớm đến thế, “Ơ về rồi sao? Không ăn bánh à? Nhóc Tiểu Hạo tự làm đấy.”
Vừa nãy Tiểu Hạo đã nhắn tin nói với cô như vậy.
Từ Yến Thời nhìn ‘chiếc bánh tự làm’ bầy nhầy xấu xí kia thì chỉ lạnh lùng “ừ” một tiếng, mặc áo khoác, không nói lời nào.
Hướng Viên dùng chân nghĩ cũng biết Từ Yến Thời không thích món này, à lên một tiếng không bất ngờ mấy, sau đó cô đặt bánh lên bàn rồi đi tìm áo khoác, “Vậy để tôi tiễn hai người xuống lầu.”
Nhưng lại bị Từ Yến Thời từ chối, “Không cần.”
Hướng Viên sượng người, thấy anh lạnh nhạt từ chối như thế thì lòng chùng xuống, lại không biết phải làm gì, giọng khô như nhai sáp, “Thế tôi tiễn hai người ra cửa vậy.”
Lão Khánh là con sâu thèm ăn, lúc gần đi đã nhân lúc Từ Yến Thời không để ý mà cuỗm lấy một miếng bánh, lúc đứng trong thang máy nhai nhồm nhoàm, anh ta vẫn còn gặng hỏi Từ Yến Thời: “Không ăn thật à?”
Từ Yến Thời chẳng thèm ngước mắt lên, chỉ mở điện thoại xem lịch trình ngày mai: “Không.”
Miệng lão Khánh dính đầy bơ, mắt nhìn con số thang máy nhỏ đi liên tục, bỗng bất thình lình lên tiếng: “Có phải đàn ông đã ly hôn mới càng hấp dẫn không?”
Từ Yến Thời nhếch khóe miệng như giễu cợt, không trả lời.
Kết quả lúc hai người xuống bãi đậu xe thì lại đụng phải người đàn ông anh tuấn mặc áo lông lúc nãy, lão Khánh nhận ra ngay, còn chào hỏi với người ta, sau đó quay sang nói với Từ Yến Thời: “Là anh ta đem bánh đến đấy.”
Bãi đậu xe trống huơ trống hoắc nên ba người dễ dàng chạm mặt nhau, Lộ Đông vừa khóa xe cũng khá bất ngờ. Thấy lão Khánh cầm bánh của mình thì ngơ ngác chớp mắt, sau đó im lặng dời mắt đi. Chỉ có điều khí chất trên người Từ Yến Thời quá xuất chúng không ai xem nhẹ được, thế là anh ta lại quan sát một lúc.
Lão Khánh đã ăn đồ của người ta nên cũng nể mặt phần nào, mở miệng chào trước: “Bánh ngon lắm.”
Lộ Đông mỉm cười, giọng nam trầm thấp, ngay đến sợi tóc cũng tỏa ra vẻ lịch sự nho nhã: “Cám ơn, Hướng Viên có nói với tôi rồi.”
Câu này có phần trách lão Khánh lúc nãy nói Hướng Viên đã ngủ, lão Khánh cười hề hề giả ngu.
Tầm mắt Từ Yến Thời và anh ta giao nhau một giây rồi nhanh chóng dời đi, không trao đổi gì.
Tới Lộ Đông đã quá quen thuộc với cảnh thương trường phong vân mà cũng sinh ra ảo giác gặp phải tình địch, cái nhìn của anh ta trầm tới nỗi không ai nhận ra được cảm xúc thật, lạnh lùng kiêu ngạo từ trong ra ngoài, thoạt nhìn là người khó tiếp xúc. Lòng Lộ Đông chợt trở nên nặng nề, có cảm giác bị uy hiếp.
Nhưng đến khi Từ Yến Thời lên xe, cảm giác uy hiếp đấy đã biến mất, Lộ Đông hoàn hồn, rút chìa khóa đi vào thang máy ——
Ít nhất, về mặt cơ sở kinh tế thì anh ta thắng.
Tuy lão Khánh thấy Lộ Đông rất tuấn tú, nhưng toàn thân anh ta đều toát lên cảm giác ưu việt một cách quái gở, có phần làm điệu làm bộ thái quá, tóm lại chỉ mới tiếp xúc với anh ta có mấy giây đã cảm thấy khó chịu. Còn Từ Yến Thời đây, tuy lạnh lùng nhưng lại thẳng thắn vô tư, không tự chau chuốt mình. Chẳng qua là ngần ấy năm, tính cách có hơi kìm nén quá.
Chiếc G7 đại chúng màu đen* hòa vào đường cái, khung cảnh hai bên đường dần dần phồn vinh, cây cối đứng lặng trong đêm, những ngọn đèn đường màu ngà xếp thành hàng dọc theo đường xe chạy.
(*Xe G7 là một loại xe ô tô do Trung Quốc tự sản xuất.)
Đèn đường hắt lên mặt Từ Yến Thời, rọi rõ gương mặt lạnh lùng và biểu cảm âm trầm của anh. Lão Khánh gác một chân lên bệ, thả lỏng người nhìn đèn giao thông đằng trước, “Lão Từ này, tôi nói thật, cậu mà có tiền thì tôi dám cá chắc cậu còn đẹp trai hơn gã đàn ông vừa nãy gấp trăm lần. Với cả, cậu mà muốn kiếm nhiều tiền thì còn khó ư? Mọi chuyện cứ từ từ mà giải quyết, cậu quên trước kia chúng ta ——”
Đang đợi đèn chuyển xanh, Từ Yến Thời dựa hẳn ra ghế lái, chân đạp phanh, đôi mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa kính, lên tiếng ngắt lời: “Không cần thiết phải nhắc lại chuyện ngày trước, quả thật bây giờ tôi không có tiền.”
Vì im lặng khá lâu nên giọng anh khàn khàn, âm cuối khô khốc, nói xong câu, Từ Yến Thời hắng giọng.
Lão Khánh: “Vừa rồi em Viên cũng nói đấy còn gì, cô ấy không thích tiền.”
Đằng trước đã nhảy qua đèn xanh, Từ Yến Thời nhấc chân ra khỏi phanh xe, cười khẩy nói, “Thế cậu có biết đám bạn trai của cô ấy có lai lịch thế nào không? Cô ấy nói mình không thích tiền mà cậu cũng tin à?”
Lão Khánh ngạc nhiên, “Hai người quen nhau lâu đến thế kia hả?”
Từ Yến Thời bình tĩnh đáp: “Là bạn học cấp ba.”
Lão Khánh vỗ đầu hiểu ra, lại chợt hỏi một chuyện, “Cô ấy là bạn học cấp ba với cậu à? Vậy cô ấy có biết Phong Tuấn không?”
Xe phóng vụt đi như tên bắn, phong cảnh ngoài cửa sổ lướt về phía sau vùn vụt.
Từ Yến Thời siết chặt vô lăng, một lúc sau mới thấp giọng “ừ”.
Lão Khánh ngây thơ không phát hiện ra sự bất thường nơi anh, dí dỏm nói: “Dù gì tôi cũng không hiểu phụ nữ lắm, lão Quỷ nói phụ nữ là loại động vật ‘miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo’, nên tôi không biết phải cư xử thế nào. Chẳng qua vì thấy hai người tối nay anh tới tôi đi nên tôi tưởng có hú hí gì, nhưng nếu đúng như cậu nói, bạn trai nào của cô ấy cũng giàu có thì chắc chắn hai người không có gì với nhau rồi, có lẽ đó chỉ là thói quen cư xử với đàn ông con trai của cô ấy mà thôi. Mẹ, liệu có khi nào coi cậu là hàng dự bị không?”
Lúc đó lão Khánh phát hiện Hướng Viên mới đăng bài trong Wechat.
Ảnh chiếc bánh sinh nhật, dòng trạng thái là “chúc Tiểu Hạo sinh nhật vui vẻ”.
“Sao tôi lại cảm giác tình tiết đang đi ngược lại ấy nhỉ, có khi nào người đàn ông áo lông kia mới là nam chính không?” Lão Khánh cất điện thoại, nghiêng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Từ Yến Thời, hỏi, “Thế cậu có cảm giác gì với cô ấy? Hay là mới chút éc đó mà đã sa lưới rồi?”
Từ Yến Thời cười khẩy: “Cậu xem tôi là thằng nhóc chưa mọc tóc mới biết yêu hả?”
Lão Khánh che kín áo khoác ngồi tựa vào ghế, gác luôn chân kia lên bệ, đắc ý nói: “Đúng rồi, cậu đã yêu đương nghiêm túc lần nào đâu.”
Từ Yến Thời lườm anh ta một phát, dùng ánh mắt cảnh cáo bắt anh ta bỏ chân xuống.
Lão Khánh sợ hãi rụt chân về, lại thành khẩn khuyên nhủ anh: “Nhưng mà lão Từ này, đùa thì đùa, chứ ở tuổi của chúng ta phải yêu đương nghiêm túc rồi, muốn yêu cũng phải cân nhắc đến các nhân tố điều kiện này nọ. Cảm giác là một chuyện, có hợp hay không mới là quan trọng. Nếu đã không hợp thì dù có cảm giác cũng không thể sống tiếp với nhau nữa, rồi cuối cùng kết cục lại khiến hai bên tổn thương, ví dụ như thế chúng ta còn gặp ít quá à?”
“Nói đám anh em của chúng ta đi, vì lý tưởng mà lão Quỷ đã chia tay với bạn gái quen nhau mười hai năm, giờ thì sao, ung thư phổi giai đoạn giữa. Trương Nghị, anh Nghị đấy, cậu nhìn xem, vợ anh ta là phú bà giàu có, là loại nhà có hầm mỏ điển hình. Lúc trước chúng ta có khuyên thế nào thì anh ta cũng không nghe, cứ nhất quyết muốn ở rể vì tình yêu, đến con cũng đặt theo vợ, hiện tại thì thế nào hả? Ngày nào thằng bé cũng hỏi, ba ơi, vì sao những bạn học khác đều mang họ ba mà chỉ có con mang họ mẹ. Tiêu Lâm nữa, ôi Tiểu Lâm đáng thương của chúng ta, kết hôn mà không có giấy chứng nhận, ngày nào cũng bị vợ quản thúc, lần trước bắt xe đi cũng không có tiền, tôi phải chuyển cho hai mươi đồng để trả đấy, tới nay vẫn chưa trả lại, nói là vợ chưa đưa tiền ăn sáng hai ngày nay, tôi nghe thôi mà đã muốn vỡ đầu rồi. Tóm lại anh em bạn bè ta mấy năm nay sống chẳng dễ dàng gì, nên tôi khuyên cậu, phải cân nhắc cẩn thận.”
Chiếc xe vẫn chạy đều đều giữa dòng xe, hệt như vẻ mặt của Từ Yến Thời lúc này, mắt sâu hoắm như giếng nước, sâu không thấy đáy.
Anh nói: “Hôm nay lúc tôi xin nghỉ với Trần San, cô ta nói, năm sau tôi có thể nghỉ việc.”
Lão Khánh ngẩn người, khó tin nhìn anh, “Mẹ kiếp, rốt cuộc cô ta cũng thả tự do cho cậu rồi hả? Sao đột nhiên cô ta lại chịu thả cậu vậy? Không phải mấy năm trước cô ta nhất quyết không cho cậu từ chức à?! Hạng mục công trình mấy trăm triệu kia của các cậu làm xong rồi hả?”
“Hạng mục đã bị hoãn từ lâu rồi, tháng sau Trần San bị điều qua công ty con bên Thượng Hải, cô ta nói sang năm chi nhánh ở Tây An này sẽ đóng cửa, nếu trước tháng năm năm sau mà cô ta không lấy được văn kiện đấu thầu, thì cô ta cũng sẽ từ chức.”
Lão Khán: “Nghĩa là cậu được tự do rồi hả?”
“Cô ta hy vọng tôi và cô ta ra làm riêng.”
Lão Khánh: “Vậy cậu định sao?”
“Không biết.”
Quả thật anh vẫn chưa nghĩ tới.
Lão Khánh thở dài, nhìn ra ngoài cửa xe, nói:
“Lão Từ à, chuyện tôi hối hận nhất trong đời này, chính là đêm đó đã để mặc Phong Tuấn đánh cược với lão Quỷ.”
Hoàng hôn dần buông, bầu trời chìm vào màn đêm. Nói đến đoạn sau, lão Khánh còn có vẻ nghẹn ngào, anh ta cắn răng nổi cả gân xanh, mặt đỏ bừng như vô cùng nhẫn nhịn.
“Đường là tôi chọn. Không trách ai được.”
Hễ nhắc đến chuyện này, anh vẫn luôn có thái độ thờ ơ như thế. Cũng vì vậy mà tháng trước gặp lão Quỷ, hai người mới cãi nhau nảy lửa đến thế. Anh ta cho rằng bây giờ Từ Yến Thời đang trả thù anh ta với Phong Tuấn!
Lúc ấy lão Khánh không nghe nổi nữa, lập tức vung tay đấm lão Quỷ một trận, nếu không phải năm xưa cậu và Phong Tuấn cá cược với nhau thì Từ Yến Thời có thảm đến thế không!?
Về chuyện này, Vương Khánh Nghĩa cứ nghĩ đến lần nào là lại hận mình lần đó, nếu tối hôm ấy anh ta ngăn cản thì đã không có cục diện như bây giờ rồi.
Tối hôm ấy, Từ Yến Thời đến phòng thí nghiệm gặp giáo sư nên không ở cùng với họ. Đám thanh niên đây từ trời nam đất bắc tề tựu lại với nhau, chứ không phải tốt nghiệp cùng một trường. Ngoài Từ Yến Thời, Phong Tuấn với đám lão Quỷ Trương Nghị là sinh viên đại học chính quy ra, thì lão Khánh tốt nghiệp trung học xong liền mở tiệm máy tính, mà mấy anh em khác cũng vậy, nghề tạp, làm gì cũng có.
Mục đích chung duy nhất của họ đó là có hứng thú với lập trình. Phong Tuấn như trúng bùa càng ngày càng mê lập trình, hồi đó bọn họ còn có một diễn đàn hacker, mỗi một ID đều rất nổi tiếng. Nhìn tài khoản là biết, toàn là tài khoản cấp thần năm sáu số.
Hồi ấy trên diễn đàn thường xuyên có người đăng tin xin tra địa chỉ IP của đối tượng thầm mến, những chuyện như vậy thì sinh viên đại học như Từ Yến Thời không làm, toàn là tụi lão Khánh ra mặt vì duy trì kế sinh nhai.
Hễ rảnh rỗi, Từ Yến Thời với Phong Tuấn lại thích xem mã nguồn của trang web, vá lỗ hổng miễn phí cho người ta, sau đó gửi phương án giải quyết chính xác vào hòm thư của đối phương. Đa số các công ty đều rất cảm kích.
Tuy nhiên tối hôm ấy, bọn họ tuổi còn trẻ, uống rượu say sưa lại càng không kiêng kỵ gì, càng nói chuyện càng hưng phấn, đôi dây thần kinh vận động cảm giác đều nhảy ra khỏi đầu. Khi Phong Tuấn và lão Quỷ tranh cãi thì đã cược với nhau một phen, nhòm ngó đến công ty của Trần San. Kết quả đêm đó toàn công ty của Trần San rơi vào trạng thái tê liệt vì bị hai người xâm nhập, kinh doanh lỗ mất ba triệu.
Bản thân Trần San cũng là một hacker, còn là đàn chị của Phong Tuấn và Từ Yến Thời, chuyện xảy ra không quá hai ngày đã tra ra được kẻ đầu sỏ là Phong Tuấn.
Chắc chắn sẽ phải truy tố, lúc ấy lão Khánh thấy con số đỏ thẫm cần bồi thường trong bản truy tố là mười triệu thì sợ hãi, thậm chí còn phải ngồi tù. Phong Tuấn và lão Quỷ sợ tới nỗi cả người lạnh toát. Bố Phong Tuấn phải bán nhà máy đi, được mấy chục triệu trả cho Trần San, song lại không thể khiến cô ta rút đơn kiện được.
Đúng lúc ấy, Từ Yến Thời vừa nhận được offer của Vi Đức.
Trần San lập tức đem ra bản hợp đồng khác, nhắm vào Từ Yến Thời.
Nên nói đơn giản là, Phong Tuấn và lão Quỷ nên Từ Yến Thời đã từ chối offer Vi Đức, bước vào một công ty không rõ tiền đồ. Lão Khánh nổi giận đùng đùng, sau khi tốt nghiệp lão Quỷ vào sở nghiên cứu, còn Phong Tuấn thì xuất ngoại.
Hai người bọn họ sống khá lắm, chỉ có Từ Yến Thời, vì kích động nhất thời năm đó mà phải trả nợ thay họ!
Lão Quỷ còn nói Từ Yến Thời sa sút như bây giờ là để trả thù!
Nhưng lúc đó lão Khánh lại không biết, mấy tuần trước lão Quỷ được chẩn đoán là bị ung thư phổi. Anh ta không nói cho một ai biết, có lẽ cảm thấy mình không còn nhiều thời gian, sợ Từ Yến Thời vì mình mà sống cuộc sống tầm thường, sợ anh không còn cơ hội xoay chuyển, sợ bọn họ không thể trở về như trước.
Sợ đến khi anh ta chết, Từ Yến Thời cũng không tha thứ cho anh ta.
Vì sau vụ đó, Từ Yến Thời rất ít khi về Bắc Kinh và cũng rất ít gặp mặt bọn họ. Thỉnh thoảng có mấy lần tụ tập dịp đầu năm, Từ Yến Thời vẫn trầm mặc ngồi một bên hút thuốc, anh ta đến tìm Từ Yến Thời nói chuyện, song anh không còn gọi anh ta là lão Quỷ như trước nữa, thay vào đó lại gọi thẳng họ tên.
Trong lòng Từ Yến Thời nghĩ gì, không ai biết cả.
Lão Khánh chỉ biết anh không hề trách một ai, giống như anh nói vậy, con đường này là anh chọn, không trách ai được.
Xe đi xuyên qua con hẻm cũ kỹ.
Từ Yến Thời giẫm phanh, khuôn mặt lạnh lùng dần rõ nét dưới ánh đèn đường.
Bất chợt anh lên tiếng: “Sớm muộn gì tôi cũng đi, dù không phải năm sau hay Duy Lâm không đóng cửa, thì đến thời hạn hợp đồng với Trần San tôi sẽ chủ động từ chức. Không phải cậu không biết tôi muốn làm gì. Bọn lão Quỷ không biết, nhưng cậu thì phải biết.”
Đương nhiên lão Khánh biết, anh muốn trở thành kỹ sư hệ thống định vị GNSS của Trung Quốc.
Sao có thể cả đời làm định vị trong xe được!
Trong bóng tối, anh thấp giọng nói, giọng điệu quạnh quẽ:
“Tôi không phủ nhận mình có hảo cảm với cô ấy, chuyện đấy cũng không có gì xấu hổ để phủ nhận,. Nhưng trong mắt tôi cô ấy có quá nhiều lịch sử không mấy hay ho, mỗi một mối tình đều không duy trì được đến nửa năm, tôi không muốn còn chưa rời khỏi công ty mà đã chia tay với cô ấy, thà làm bạn còn tốt hơn làm người yêu nhiều. Hơn nữa, cũng chỉ có hảo cảm mà thôi.”
Lão Khánh: “Mẹ kiếp, lão Từ, cậu quyết định làm hàng dự bị đấy hả?”
“Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được.” Từ Yến Thời đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng anh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến lão Khánh muốn nhảy xuống xe, “Dù gì thì nhiều năm như vậy, cũng không phải là chưa từng làm.”
Lão Khánh trợn mắt há mồm.
Anh chàng trai đẹp này đã trải qua chuyện gì vậy?
Từ Yến Thời: “Ngày mai tôi quay về Bắc Kinh thăm lão Quỷ, chuyện bên này giao cho cậu, có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi.”
“Còn nữa, khoảng thời gian này không có tôi thì cậu không được một mình đến nhà cô ấy, dù cô ấy chủ động mời cũng không được.”
Lão Khánh tức giận: “Lão Từ cậu bá đạo vừa thôi! Chỉ là hàng dự bị mà yêu cầu cái gì như bạn trai chính thức vậy hả!”
Từ Yến Thời vui vẻ, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa xe nói: “Vậy cậu cứ thử đi.”
Lão Khánh bẻ tấm che nắng xuống, nhìn vào gương nói: “Không đến nỗi như cậu nói chứ, tôi đẹp trai tới mức khiến cậu có cảm giác nguy hiểm rồi à?”
Từ Yến Thời giễu cợt, “Cậu?” Giọng điệu vô cùng khinh thường.
***
Hướng Viên tìm được một hộp mô hình ngón tay ở dưới bàn Cao Lãnh!
Lúc đầu cô không biết đó là gì, tưởng là mô hình đồ chơi nên cả buổi cũng không thèm mở ra xem. Cuối cùng do tò mò quá nên vẫn mở, nhưng má ơi, tất cả toàn là ngón tay.
Ngón tay cái, ngón út, ngón áp út, ngón giữa.
Cô đếm từng cái một, hai bàn tay đang nằm đây vô cùng ngay ngắn.
Cao Lãnh vào cửa, nhìn thấy ngón tay nằm đầy bàn thì bị dọa cho giật mình, la oai oái chạy tới, “Tổ trưởng, chị làm gì đấy!”
Hướng Viên không nói hai lời lập tức tịch thu, “Các anh đúng là quá đáng quá, ngày nào cũng dùng mô hình ngón tay quét vân tay, hèn gì tôi nói sao suốt ngày tôi không thấy mặt anh đâu, nhưng trong danh sách chấm công lại không hề vắng mặt một ngày nào! Bình thường Từ Yến Thời dung túng các anh vậy hả? Đúng là quá đáng!”
Cao Lãnh sững sờ, “Tổ trưởng, không chỉ mỗi bọn tôi đâu, cả công ty đều có người như vậy mà, ngay cả Vĩnh Tiêu cũng có.”
Hướng Viên dẹp thứ đó lại qua một bên, giẫm giày cao gót đi ra khỏi phòng họp: “Tôi không quan tâm, nhưng tổ tôi thì không cho phép làm như thế, sau này mỗi ngày cậu phải dùng thẻ quẹt cho tôi, nếu ai trong phòng kỹ thuật dùng đến cái này, bị tôi phát hiện thì trừ tất cả thành tích tháng đó!”
Cao Lãnh thấy Hướng Viên thay đổi rồi.
Anh tủi thân nói, “Tôi nhớ lúc tổ trưởng mới đến quá.”
Hướng Viên đạp giày cao gót cộp cộp, thờ ơ đáp, “Thế à, tại sao?” Rồi ngay lập tức ngồi xổm xuống cất hộp mô hình ngón tay vào két sắt.
Cao Lãnh nói: “Khi đó, chúng ta nói chuyện với nhau còn có phần ngại ngùng.”
“Không sao, sau này anh sẽ dần dần hiểu tôi,” Hướng Viên từ từ đứng lên, vỗ tay chống nạnh nhìn anh ta, nhướn mày, “Tới đây, anh đi phát thông báo đi, bảo mọi người phòng kỹ thuật tới họp, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố!”
Hướng Viên bưng khay bánh mới cắt đi ra đến cửa bếp thì ngạc nhiên, không ngờ hai người họ lại về sớm đến thế, “Ơ về rồi sao? Không ăn bánh à? Nhóc Tiểu Hạo tự làm đấy.”
Vừa nãy Tiểu Hạo đã nhắn tin nói với cô như vậy.
Từ Yến Thời nhìn ‘chiếc bánh tự làm’ bầy nhầy xấu xí kia thì chỉ lạnh lùng “ừ” một tiếng, mặc áo khoác, không nói lời nào.
Hướng Viên dùng chân nghĩ cũng biết Từ Yến Thời không thích món này, à lên một tiếng không bất ngờ mấy, sau đó cô đặt bánh lên bàn rồi đi tìm áo khoác, “Vậy để tôi tiễn hai người xuống lầu.”
Nhưng lại bị Từ Yến Thời từ chối, “Không cần.”
Hướng Viên sượng người, thấy anh lạnh nhạt từ chối như thế thì lòng chùng xuống, lại không biết phải làm gì, giọng khô như nhai sáp, “Thế tôi tiễn hai người ra cửa vậy.”
Lão Khánh là con sâu thèm ăn, lúc gần đi đã nhân lúc Từ Yến Thời không để ý mà cuỗm lấy một miếng bánh, lúc đứng trong thang máy nhai nhồm nhoàm, anh ta vẫn còn gặng hỏi Từ Yến Thời: “Không ăn thật à?”
Từ Yến Thời chẳng thèm ngước mắt lên, chỉ mở điện thoại xem lịch trình ngày mai: “Không.”
Miệng lão Khánh dính đầy bơ, mắt nhìn con số thang máy nhỏ đi liên tục, bỗng bất thình lình lên tiếng: “Có phải đàn ông đã ly hôn mới càng hấp dẫn không?”
Từ Yến Thời nhếch khóe miệng như giễu cợt, không trả lời.
Kết quả lúc hai người xuống bãi đậu xe thì lại đụng phải người đàn ông anh tuấn mặc áo lông lúc nãy, lão Khánh nhận ra ngay, còn chào hỏi với người ta, sau đó quay sang nói với Từ Yến Thời: “Là anh ta đem bánh đến đấy.”
Bãi đậu xe trống huơ trống hoắc nên ba người dễ dàng chạm mặt nhau, Lộ Đông vừa khóa xe cũng khá bất ngờ. Thấy lão Khánh cầm bánh của mình thì ngơ ngác chớp mắt, sau đó im lặng dời mắt đi. Chỉ có điều khí chất trên người Từ Yến Thời quá xuất chúng không ai xem nhẹ được, thế là anh ta lại quan sát một lúc.
Lão Khánh đã ăn đồ của người ta nên cũng nể mặt phần nào, mở miệng chào trước: “Bánh ngon lắm.”
Lộ Đông mỉm cười, giọng nam trầm thấp, ngay đến sợi tóc cũng tỏa ra vẻ lịch sự nho nhã: “Cám ơn, Hướng Viên có nói với tôi rồi.”
Câu này có phần trách lão Khánh lúc nãy nói Hướng Viên đã ngủ, lão Khánh cười hề hề giả ngu.
Tầm mắt Từ Yến Thời và anh ta giao nhau một giây rồi nhanh chóng dời đi, không trao đổi gì.
Tới Lộ Đông đã quá quen thuộc với cảnh thương trường phong vân mà cũng sinh ra ảo giác gặp phải tình địch, cái nhìn của anh ta trầm tới nỗi không ai nhận ra được cảm xúc thật, lạnh lùng kiêu ngạo từ trong ra ngoài, thoạt nhìn là người khó tiếp xúc. Lòng Lộ Đông chợt trở nên nặng nề, có cảm giác bị uy hiếp.
Nhưng đến khi Từ Yến Thời lên xe, cảm giác uy hiếp đấy đã biến mất, Lộ Đông hoàn hồn, rút chìa khóa đi vào thang máy ——
Ít nhất, về mặt cơ sở kinh tế thì anh ta thắng.
Tuy lão Khánh thấy Lộ Đông rất tuấn tú, nhưng toàn thân anh ta đều toát lên cảm giác ưu việt một cách quái gở, có phần làm điệu làm bộ thái quá, tóm lại chỉ mới tiếp xúc với anh ta có mấy giây đã cảm thấy khó chịu. Còn Từ Yến Thời đây, tuy lạnh lùng nhưng lại thẳng thắn vô tư, không tự chau chuốt mình. Chẳng qua là ngần ấy năm, tính cách có hơi kìm nén quá.
Chiếc G7 đại chúng màu đen* hòa vào đường cái, khung cảnh hai bên đường dần dần phồn vinh, cây cối đứng lặng trong đêm, những ngọn đèn đường màu ngà xếp thành hàng dọc theo đường xe chạy.
(*Xe G7 là một loại xe ô tô do Trung Quốc tự sản xuất.)
Đèn đường hắt lên mặt Từ Yến Thời, rọi rõ gương mặt lạnh lùng và biểu cảm âm trầm của anh. Lão Khánh gác một chân lên bệ, thả lỏng người nhìn đèn giao thông đằng trước, “Lão Từ này, tôi nói thật, cậu mà có tiền thì tôi dám cá chắc cậu còn đẹp trai hơn gã đàn ông vừa nãy gấp trăm lần. Với cả, cậu mà muốn kiếm nhiều tiền thì còn khó ư? Mọi chuyện cứ từ từ mà giải quyết, cậu quên trước kia chúng ta ——”
Đang đợi đèn chuyển xanh, Từ Yến Thời dựa hẳn ra ghế lái, chân đạp phanh, đôi mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa kính, lên tiếng ngắt lời: “Không cần thiết phải nhắc lại chuyện ngày trước, quả thật bây giờ tôi không có tiền.”
Vì im lặng khá lâu nên giọng anh khàn khàn, âm cuối khô khốc, nói xong câu, Từ Yến Thời hắng giọng.
Lão Khánh: “Vừa rồi em Viên cũng nói đấy còn gì, cô ấy không thích tiền.”
Đằng trước đã nhảy qua đèn xanh, Từ Yến Thời nhấc chân ra khỏi phanh xe, cười khẩy nói, “Thế cậu có biết đám bạn trai của cô ấy có lai lịch thế nào không? Cô ấy nói mình không thích tiền mà cậu cũng tin à?”
Lão Khánh ngạc nhiên, “Hai người quen nhau lâu đến thế kia hả?”
Từ Yến Thời bình tĩnh đáp: “Là bạn học cấp ba.”
Lão Khánh vỗ đầu hiểu ra, lại chợt hỏi một chuyện, “Cô ấy là bạn học cấp ba với cậu à? Vậy cô ấy có biết Phong Tuấn không?”
Xe phóng vụt đi như tên bắn, phong cảnh ngoài cửa sổ lướt về phía sau vùn vụt.
Từ Yến Thời siết chặt vô lăng, một lúc sau mới thấp giọng “ừ”.
Lão Khánh ngây thơ không phát hiện ra sự bất thường nơi anh, dí dỏm nói: “Dù gì tôi cũng không hiểu phụ nữ lắm, lão Quỷ nói phụ nữ là loại động vật ‘miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo’, nên tôi không biết phải cư xử thế nào. Chẳng qua vì thấy hai người tối nay anh tới tôi đi nên tôi tưởng có hú hí gì, nhưng nếu đúng như cậu nói, bạn trai nào của cô ấy cũng giàu có thì chắc chắn hai người không có gì với nhau rồi, có lẽ đó chỉ là thói quen cư xử với đàn ông con trai của cô ấy mà thôi. Mẹ, liệu có khi nào coi cậu là hàng dự bị không?”
Lúc đó lão Khánh phát hiện Hướng Viên mới đăng bài trong Wechat.
Ảnh chiếc bánh sinh nhật, dòng trạng thái là “chúc Tiểu Hạo sinh nhật vui vẻ”.
“Sao tôi lại cảm giác tình tiết đang đi ngược lại ấy nhỉ, có khi nào người đàn ông áo lông kia mới là nam chính không?” Lão Khánh cất điện thoại, nghiêng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Từ Yến Thời, hỏi, “Thế cậu có cảm giác gì với cô ấy? Hay là mới chút éc đó mà đã sa lưới rồi?”
Từ Yến Thời cười khẩy: “Cậu xem tôi là thằng nhóc chưa mọc tóc mới biết yêu hả?”
Lão Khánh che kín áo khoác ngồi tựa vào ghế, gác luôn chân kia lên bệ, đắc ý nói: “Đúng rồi, cậu đã yêu đương nghiêm túc lần nào đâu.”
Từ Yến Thời lườm anh ta một phát, dùng ánh mắt cảnh cáo bắt anh ta bỏ chân xuống.
Lão Khánh sợ hãi rụt chân về, lại thành khẩn khuyên nhủ anh: “Nhưng mà lão Từ này, đùa thì đùa, chứ ở tuổi của chúng ta phải yêu đương nghiêm túc rồi, muốn yêu cũng phải cân nhắc đến các nhân tố điều kiện này nọ. Cảm giác là một chuyện, có hợp hay không mới là quan trọng. Nếu đã không hợp thì dù có cảm giác cũng không thể sống tiếp với nhau nữa, rồi cuối cùng kết cục lại khiến hai bên tổn thương, ví dụ như thế chúng ta còn gặp ít quá à?”
“Nói đám anh em của chúng ta đi, vì lý tưởng mà lão Quỷ đã chia tay với bạn gái quen nhau mười hai năm, giờ thì sao, ung thư phổi giai đoạn giữa. Trương Nghị, anh Nghị đấy, cậu nhìn xem, vợ anh ta là phú bà giàu có, là loại nhà có hầm mỏ điển hình. Lúc trước chúng ta có khuyên thế nào thì anh ta cũng không nghe, cứ nhất quyết muốn ở rể vì tình yêu, đến con cũng đặt theo vợ, hiện tại thì thế nào hả? Ngày nào thằng bé cũng hỏi, ba ơi, vì sao những bạn học khác đều mang họ ba mà chỉ có con mang họ mẹ. Tiêu Lâm nữa, ôi Tiểu Lâm đáng thương của chúng ta, kết hôn mà không có giấy chứng nhận, ngày nào cũng bị vợ quản thúc, lần trước bắt xe đi cũng không có tiền, tôi phải chuyển cho hai mươi đồng để trả đấy, tới nay vẫn chưa trả lại, nói là vợ chưa đưa tiền ăn sáng hai ngày nay, tôi nghe thôi mà đã muốn vỡ đầu rồi. Tóm lại anh em bạn bè ta mấy năm nay sống chẳng dễ dàng gì, nên tôi khuyên cậu, phải cân nhắc cẩn thận.”
Chiếc xe vẫn chạy đều đều giữa dòng xe, hệt như vẻ mặt của Từ Yến Thời lúc này, mắt sâu hoắm như giếng nước, sâu không thấy đáy.
Anh nói: “Hôm nay lúc tôi xin nghỉ với Trần San, cô ta nói, năm sau tôi có thể nghỉ việc.”
Lão Khánh ngẩn người, khó tin nhìn anh, “Mẹ kiếp, rốt cuộc cô ta cũng thả tự do cho cậu rồi hả? Sao đột nhiên cô ta lại chịu thả cậu vậy? Không phải mấy năm trước cô ta nhất quyết không cho cậu từ chức à?! Hạng mục công trình mấy trăm triệu kia của các cậu làm xong rồi hả?”
“Hạng mục đã bị hoãn từ lâu rồi, tháng sau Trần San bị điều qua công ty con bên Thượng Hải, cô ta nói sang năm chi nhánh ở Tây An này sẽ đóng cửa, nếu trước tháng năm năm sau mà cô ta không lấy được văn kiện đấu thầu, thì cô ta cũng sẽ từ chức.”
Lão Khán: “Nghĩa là cậu được tự do rồi hả?”
“Cô ta hy vọng tôi và cô ta ra làm riêng.”
Lão Khánh: “Vậy cậu định sao?”
“Không biết.”
Quả thật anh vẫn chưa nghĩ tới.
Lão Khánh thở dài, nhìn ra ngoài cửa xe, nói:
“Lão Từ à, chuyện tôi hối hận nhất trong đời này, chính là đêm đó đã để mặc Phong Tuấn đánh cược với lão Quỷ.”
Hoàng hôn dần buông, bầu trời chìm vào màn đêm. Nói đến đoạn sau, lão Khánh còn có vẻ nghẹn ngào, anh ta cắn răng nổi cả gân xanh, mặt đỏ bừng như vô cùng nhẫn nhịn.
“Đường là tôi chọn. Không trách ai được.”
Hễ nhắc đến chuyện này, anh vẫn luôn có thái độ thờ ơ như thế. Cũng vì vậy mà tháng trước gặp lão Quỷ, hai người mới cãi nhau nảy lửa đến thế. Anh ta cho rằng bây giờ Từ Yến Thời đang trả thù anh ta với Phong Tuấn!
Lúc ấy lão Khánh không nghe nổi nữa, lập tức vung tay đấm lão Quỷ một trận, nếu không phải năm xưa cậu và Phong Tuấn cá cược với nhau thì Từ Yến Thời có thảm đến thế không!?
Về chuyện này, Vương Khánh Nghĩa cứ nghĩ đến lần nào là lại hận mình lần đó, nếu tối hôm ấy anh ta ngăn cản thì đã không có cục diện như bây giờ rồi.
Tối hôm ấy, Từ Yến Thời đến phòng thí nghiệm gặp giáo sư nên không ở cùng với họ. Đám thanh niên đây từ trời nam đất bắc tề tựu lại với nhau, chứ không phải tốt nghiệp cùng một trường. Ngoài Từ Yến Thời, Phong Tuấn với đám lão Quỷ Trương Nghị là sinh viên đại học chính quy ra, thì lão Khánh tốt nghiệp trung học xong liền mở tiệm máy tính, mà mấy anh em khác cũng vậy, nghề tạp, làm gì cũng có.
Mục đích chung duy nhất của họ đó là có hứng thú với lập trình. Phong Tuấn như trúng bùa càng ngày càng mê lập trình, hồi đó bọn họ còn có một diễn đàn hacker, mỗi một ID đều rất nổi tiếng. Nhìn tài khoản là biết, toàn là tài khoản cấp thần năm sáu số.
Hồi ấy trên diễn đàn thường xuyên có người đăng tin xin tra địa chỉ IP của đối tượng thầm mến, những chuyện như vậy thì sinh viên đại học như Từ Yến Thời không làm, toàn là tụi lão Khánh ra mặt vì duy trì kế sinh nhai.
Hễ rảnh rỗi, Từ Yến Thời với Phong Tuấn lại thích xem mã nguồn của trang web, vá lỗ hổng miễn phí cho người ta, sau đó gửi phương án giải quyết chính xác vào hòm thư của đối phương. Đa số các công ty đều rất cảm kích.
Tuy nhiên tối hôm ấy, bọn họ tuổi còn trẻ, uống rượu say sưa lại càng không kiêng kỵ gì, càng nói chuyện càng hưng phấn, đôi dây thần kinh vận động cảm giác đều nhảy ra khỏi đầu. Khi Phong Tuấn và lão Quỷ tranh cãi thì đã cược với nhau một phen, nhòm ngó đến công ty của Trần San. Kết quả đêm đó toàn công ty của Trần San rơi vào trạng thái tê liệt vì bị hai người xâm nhập, kinh doanh lỗ mất ba triệu.
Bản thân Trần San cũng là một hacker, còn là đàn chị của Phong Tuấn và Từ Yến Thời, chuyện xảy ra không quá hai ngày đã tra ra được kẻ đầu sỏ là Phong Tuấn.
Chắc chắn sẽ phải truy tố, lúc ấy lão Khánh thấy con số đỏ thẫm cần bồi thường trong bản truy tố là mười triệu thì sợ hãi, thậm chí còn phải ngồi tù. Phong Tuấn và lão Quỷ sợ tới nỗi cả người lạnh toát. Bố Phong Tuấn phải bán nhà máy đi, được mấy chục triệu trả cho Trần San, song lại không thể khiến cô ta rút đơn kiện được.
Đúng lúc ấy, Từ Yến Thời vừa nhận được offer của Vi Đức.
Trần San lập tức đem ra bản hợp đồng khác, nhắm vào Từ Yến Thời.
Nên nói đơn giản là, Phong Tuấn và lão Quỷ nên Từ Yến Thời đã từ chối offer Vi Đức, bước vào một công ty không rõ tiền đồ. Lão Khánh nổi giận đùng đùng, sau khi tốt nghiệp lão Quỷ vào sở nghiên cứu, còn Phong Tuấn thì xuất ngoại.
Hai người bọn họ sống khá lắm, chỉ có Từ Yến Thời, vì kích động nhất thời năm đó mà phải trả nợ thay họ!
Lão Quỷ còn nói Từ Yến Thời sa sút như bây giờ là để trả thù!
Nhưng lúc đó lão Khánh lại không biết, mấy tuần trước lão Quỷ được chẩn đoán là bị ung thư phổi. Anh ta không nói cho một ai biết, có lẽ cảm thấy mình không còn nhiều thời gian, sợ Từ Yến Thời vì mình mà sống cuộc sống tầm thường, sợ anh không còn cơ hội xoay chuyển, sợ bọn họ không thể trở về như trước.
Sợ đến khi anh ta chết, Từ Yến Thời cũng không tha thứ cho anh ta.
Vì sau vụ đó, Từ Yến Thời rất ít khi về Bắc Kinh và cũng rất ít gặp mặt bọn họ. Thỉnh thoảng có mấy lần tụ tập dịp đầu năm, Từ Yến Thời vẫn trầm mặc ngồi một bên hút thuốc, anh ta đến tìm Từ Yến Thời nói chuyện, song anh không còn gọi anh ta là lão Quỷ như trước nữa, thay vào đó lại gọi thẳng họ tên.
Trong lòng Từ Yến Thời nghĩ gì, không ai biết cả.
Lão Khánh chỉ biết anh không hề trách một ai, giống như anh nói vậy, con đường này là anh chọn, không trách ai được.
Xe đi xuyên qua con hẻm cũ kỹ.
Từ Yến Thời giẫm phanh, khuôn mặt lạnh lùng dần rõ nét dưới ánh đèn đường.
Bất chợt anh lên tiếng: “Sớm muộn gì tôi cũng đi, dù không phải năm sau hay Duy Lâm không đóng cửa, thì đến thời hạn hợp đồng với Trần San tôi sẽ chủ động từ chức. Không phải cậu không biết tôi muốn làm gì. Bọn lão Quỷ không biết, nhưng cậu thì phải biết.”
Đương nhiên lão Khánh biết, anh muốn trở thành kỹ sư hệ thống định vị GNSS của Trung Quốc.
Sao có thể cả đời làm định vị trong xe được!
Trong bóng tối, anh thấp giọng nói, giọng điệu quạnh quẽ:
“Tôi không phủ nhận mình có hảo cảm với cô ấy, chuyện đấy cũng không có gì xấu hổ để phủ nhận,. Nhưng trong mắt tôi cô ấy có quá nhiều lịch sử không mấy hay ho, mỗi một mối tình đều không duy trì được đến nửa năm, tôi không muốn còn chưa rời khỏi công ty mà đã chia tay với cô ấy, thà làm bạn còn tốt hơn làm người yêu nhiều. Hơn nữa, cũng chỉ có hảo cảm mà thôi.”
Lão Khánh: “Mẹ kiếp, lão Từ, cậu quyết định làm hàng dự bị đấy hả?”
“Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được.” Từ Yến Thời đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng anh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến lão Khánh muốn nhảy xuống xe, “Dù gì thì nhiều năm như vậy, cũng không phải là chưa từng làm.”
Lão Khánh trợn mắt há mồm.
Anh chàng trai đẹp này đã trải qua chuyện gì vậy?
Từ Yến Thời: “Ngày mai tôi quay về Bắc Kinh thăm lão Quỷ, chuyện bên này giao cho cậu, có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi.”
“Còn nữa, khoảng thời gian này không có tôi thì cậu không được một mình đến nhà cô ấy, dù cô ấy chủ động mời cũng không được.”
Lão Khánh tức giận: “Lão Từ cậu bá đạo vừa thôi! Chỉ là hàng dự bị mà yêu cầu cái gì như bạn trai chính thức vậy hả!”
Từ Yến Thời vui vẻ, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa xe nói: “Vậy cậu cứ thử đi.”
Lão Khánh bẻ tấm che nắng xuống, nhìn vào gương nói: “Không đến nỗi như cậu nói chứ, tôi đẹp trai tới mức khiến cậu có cảm giác nguy hiểm rồi à?”
Từ Yến Thời giễu cợt, “Cậu?” Giọng điệu vô cùng khinh thường.
***
Hướng Viên tìm được một hộp mô hình ngón tay ở dưới bàn Cao Lãnh!
Lúc đầu cô không biết đó là gì, tưởng là mô hình đồ chơi nên cả buổi cũng không thèm mở ra xem. Cuối cùng do tò mò quá nên vẫn mở, nhưng má ơi, tất cả toàn là ngón tay.
Ngón tay cái, ngón út, ngón áp út, ngón giữa.
Cô đếm từng cái một, hai bàn tay đang nằm đây vô cùng ngay ngắn.
Cao Lãnh vào cửa, nhìn thấy ngón tay nằm đầy bàn thì bị dọa cho giật mình, la oai oái chạy tới, “Tổ trưởng, chị làm gì đấy!”
Hướng Viên không nói hai lời lập tức tịch thu, “Các anh đúng là quá đáng quá, ngày nào cũng dùng mô hình ngón tay quét vân tay, hèn gì tôi nói sao suốt ngày tôi không thấy mặt anh đâu, nhưng trong danh sách chấm công lại không hề vắng mặt một ngày nào! Bình thường Từ Yến Thời dung túng các anh vậy hả? Đúng là quá đáng!”
Cao Lãnh sững sờ, “Tổ trưởng, không chỉ mỗi bọn tôi đâu, cả công ty đều có người như vậy mà, ngay cả Vĩnh Tiêu cũng có.”
Hướng Viên dẹp thứ đó lại qua một bên, giẫm giày cao gót đi ra khỏi phòng họp: “Tôi không quan tâm, nhưng tổ tôi thì không cho phép làm như thế, sau này mỗi ngày cậu phải dùng thẻ quẹt cho tôi, nếu ai trong phòng kỹ thuật dùng đến cái này, bị tôi phát hiện thì trừ tất cả thành tích tháng đó!”
Cao Lãnh thấy Hướng Viên thay đổi rồi.
Anh tủi thân nói, “Tôi nhớ lúc tổ trưởng mới đến quá.”
Hướng Viên đạp giày cao gót cộp cộp, thờ ơ đáp, “Thế à, tại sao?” Rồi ngay lập tức ngồi xổm xuống cất hộp mô hình ngón tay vào két sắt.
Cao Lãnh nói: “Khi đó, chúng ta nói chuyện với nhau còn có phần ngại ngùng.”
“Không sao, sau này anh sẽ dần dần hiểu tôi,” Hướng Viên từ từ đứng lên, vỗ tay chống nạnh nhìn anh ta, nhướn mày, “Tới đây, anh đi phát thông báo đi, bảo mọi người phòng kỹ thuật tới họp, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố!”
Tác giả :
Nhĩ Đông Thố Tử