Tránh Sủng
Quyển 2 - Chương 1: Sẽ không chờ đợi thêm nữa
Khi đang ngủ, Thời Thiên cảm thấy có vật gì đó mềm mềm ấm áp trượt trên cổ, cằm bị mái tóc của ai đó cọ cọ.
Mở mắt ra, vài giây sau Thời Thiên mới phản ứng được cằm mình đang tựa trên đỉnh đầu Cổ Thần Hoán, mặt Cổ Thần Hoán chôn vào cổ cậu hết hôn rồi liếm, cảm giác trơn ướt khiến Thời Thiên rất không thoải mái.
Thời Thiên đẩy vai Cổ Thần Hoán, giọng nói vì tối hôm trước mệt nhọc quá độ mà có chút khàn khàn, "Được rồi."
Cổ Thần Hoán lúc này mới nhận ra Thời Thiên đã tỉnh rồi, hắn ngẩng đầu lên, nhìn đôi lông mày của Thời Thiên nhíu lại vì ngái ngủ liền khó cầm lòng cắn nhẹ lên môi cậu, đầu lưỡi tùy ý liếm láp.
Thời Thiên nặng nề vỗ vào đầu Cổ Thần Hoán.
Kỳ thực, cậu có tật gắt ngủ.
Đặc biệt là khi vừa mới tỉnh dậy ý thức còn chưa rõ ràng, hơn nữa toàn thân còn đang đau nhức.
Cổ Thần Hoán ăn đau, hắn ngẩng đầu dở khóc dở cười nhìn Thời Thiên, giơ tay nhẹ vuốt tóc cậu.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Thời Thiên lúc cậu nhìn rõ mặt hắn, trái tim Cổ Thần Hoán như bị thứ gì đâm phải.
"Tôi đáng sợ như vậy sao?" Cổ Thần Hoán nỗ lực làm cho thanh âm của mình không quá lạnh lẽo, hắn muốn cùng Thời Thiên chung sống cả đời, nên đương nhiên mong muốn bầu không khí giữa mình và cậu không quá căng thẳng.
Lại một lần nữa có được cậu, Cổ Thần Hoán chỉ muốn khôi phục lại khoảng thời gian tốt đẹp trước kia.
Hắn có thể chấp nhận Thời Thiên làm mặt lạnh với hắn, mong rằng sau này hai người có thể thuận lợi ở bên nhau.
"Không có." Thời Thiên đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Tối hôm qua hình ảnh Cổ Thần Hoán tàn bạo đánh đập Nguyên Hiên rõ ràng trước mắt, Thời Thiên đã lĩnh hội được sự tàn nhẫn cực đoan của hắn.
Trước mặt người khác nam nhân này tao nhã trầm ổn, mỗi một động tác đưa tay nhấc chân đều không khiến người khác liên tưởng đến phần tử hắc đạo.
Thế nhưng, bộ mặt thật của hắn...
Thời Thiên đột nhiên rõ ràng, bốn năm nay Cổ Thần Hoán dựa vào cái gì để gây dựng lên thế lực của riêng mình, không chỉ là đáng xấu hổ cướp đoạt cùng chiếm lấy, càng nhiều hơn là hắn quá giỏi ngụy trang và cách xử lý mọi việc không chút lưu tình.
Ngoài mặt hắn ôn hòa không có nghĩa là trong lòng hắn cũng tràn ngập từ bi.
Cổ Thần Hoán hôn một cái lên trán Thời Thiên, bàn tay hư hỏng luồn vào trong chăn nhéo eo cậu, khẽ cười nói, "Từ hôm qua đến hôm nay em đã ngủ được mười mấy tiếng rồi, mau dậy thôi."
Thời Thiên cật lực ngồi dậy, bởi vì ngày hôm qua không bị Cổ Thần Hoán đối xử bạo lực cho nên ngoại trừ eo chân nhức mỏi ra, còn chưa tới mức không thể động đậy.
Thời Thiên lúc này mới phát hiện Cổ Thần Hoán đã sớm rời giường, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, hai nút áo ở cổ mở rộng, khuôn ngực rắn chắc màu đồng cổ như ẩn như hiện, ống tay áo xắn đến khủy tay, trông vô cùng nhàn nhã.
Thời Thiên chậm rì rì mặc quần áo, gương mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, mãi đến khi cậu phát hiện ra chiếc áo sơ mi mặc trên người mình không có khuy áo, sắc mặt mới trở nên cực kỳ lúng túng.
Tối hôm qua, Cổ Thần Hoán dùng lực xé khiến toàn bộ khuy áo đều đứt...
Cổ Thần Hoán vẫn luôn ngồi ở cạnh giường nhìn Thời Thiên chăm chú, hắn nhìn thấy trên mặt cậu thoáng qua chút tức giận cùng lúng túng liền nở nụ cười.
"Đây là tôi sai người mua cho em." Cổ Thần Hoán một bên cười một bên cầm lấy chiếc túi ở đầu giường đưa cho Thời Thiên, "Mặc vào, tôi đưa em đi ăn."
"Anh có thể ra ngoài được không? Tôi muốn đi tắm trước." Thời Thiên cầm lấy quần áo trong túi, "Tắm xong sẽ đi ăn với anh."
Cổ Thần Hoán ghé sát vào mặt Thời Thiên, giọng nói có chút trầm thấp, "Thời Thiên, tôi sẽ ở đây chờ em."
"Tùy anh."
Thời Thiên nói, cậu muốn bước xuống giường thì cánh tay đột nhiên bị Cổ Thần Hoán bắt lấy, Thời Thiên quay đầu, nhàn nhạt nhìn Cổ Thần Hoán.
Sắc mặt Cổ Thần Hoán có chút phức tạp, hắn chậm rãi buông tay Thời Thiên, khẽ thở dài một hơi, "Tôi sẽ ra ngoài, em cứ từ từ mà tắm."
Thời Thiên nhìn Cổ Thần Hoán, không nói gì.
Cổ Thần Hoán vừa đứng dậy lại ngồi xuống giường, hắn nghiêng người về phía Thời Thiên, nhẹ giọng nói, "Thời Thiên, gọi tôi "Thần Hoán" được không? Tôi muốn nghe."
Thời Thiên ngẩn người, tầm mắt chuyển về phía Cổ Thần Hoán, nhanh chóng mở miệng, "Thần Hoán."
Cổ Thần Hoán lần thứ hai nở nụ cười, hắn hôn lên khóe miệng Thời Thiên, nhẹ giọng nói, "Tôi sẽ ngồi trong xe chờ em, em tắm bao lâu cũng được."
Cổ Thần Hoán rời khỏi phòng, Thời Thiên cầm quần áo vào phòng tắm.
Đây không phải căn phòng ngày hôm qua mà là phòng ngủ trong căn biệt thự ngày trước, vì từng sống ở đây nên Thời Thiên nhận ra.
Thời Thiên mơ hồ nhớ lại tối hôm qua cậu được Cổ Thần Hoán ôm vào trong xe đưa đến nơi này.
Tắm rửa mặc quần áo tử tế, Thời Thiên không lập tức rời khỏi phòng mà đứng ở bên giường gọi điện cho cha.
Trên màn hình điện thoại hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Thời Việt Nam.
Chiều hôm qua cậu đã định đến thăm cha cùng với Nguyên Hiên, kết quả...
"Tiểu Thiên, con muốn hù chết ta sao? Gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy mà con cũng không thèm bắt máy, trên TV nói Tiểu Nguyên bị tai nạn, ta liền nghĩ đến con."
"Cha, con không sao." Thời Thiên nhẹ nhàng cắt lời ông, "Nguyên Hiên anh ấy... chỉ bị thương nhẹ, an dưỡng ở bệnh viện một thời gian là được rồi."
Truyền thông đưa tin Nguyên Hiên bị tai nạn xe cộ, Thời Thiên cũng không cảm thấy kỳ quái, Nguyên gia làm vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Thời Thiên cũng hiểu, Nguyên Thường Diệu làm như vậy là vạn bất đắc dĩ, trên thực tế, ông ta sẽ tìm cách điều tra ra hung thủ làm hại con mình.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, Tiểu Thiên? Sao đang yên đang lành lại bị tai nạn? Là đến thăm ta nên mới bị tai nạn sao? Ais, biết vậy đã không cho các con đến đây."
"Cha, cha đừng nghĩ nhiều, Nguyên Hiên lái xe phân tâm nên mới bị tai nạn, anh ấy không có vấn đề gì lớn, báo chí làm quá lên thôi."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Thời Việt Nam thở phào nhẹ nhõm, "Vậy con đến thăm nó đi, trong khoảng thời gian bị thương con nhất định phải ở bên cạnh nó, công việc để sang một bên cũng được."
"Con biết rồi, chỉ là... mấy ngày tới rất khả năng con không đến thăm cha được."
"Chỗ ta rất tốt, Nguyên Hiên chuẩn bị cho ta không ít người hầu, chuyện gì cũng có người hầu hạ, con đừng lo cho ta, chờ Tiểu Nguyên khỏe hẳn con và nó cùng đến đây thăm ta cũng không muộn."
Đơn giản hàn huyên thêm vài câu, Thời Thiên lấy việc muốn đến bệnh viện thăm Nguyên Hiên làm cớ cúp điện thoại.
Ra khỏi biệt thự bước lên xe Cổ Thần Hoán, mắt Thời Thiên vẫn luôn dõi ra ngoài cửa sổ.
Hứa Vực là người cầm lái, Cổ Thần Hoán và Thời Thiên cùng ngồi ở ghế sau, Cổ Thần Hoán ôm eo Thời Thiên, hắn không kéo Thời Thiên về phía mình mà khẽ nhúc nhích cơ thể chủ động ngồi sát vào cậu, sau đó nhắm mắt lại, đôi môi mân mê mái tóc cậu.
Trong xe còn có người khác khiến Thời Thiên vô cùng lúng túng, tay cậu đẩy ngực Cổ Thần Hoán, nói nhỏ, "Cổ Thần Hoán, tôi không thích như vậy."
Cổ Thần Hoán ngẩng mặt lên, hơi nhướng mày, sau đó liền cười khẽ, "Hảo, em không thích tôi sẽ không làm."
Sau đó dọc theo đường đi, Cổ Thần Hoán chỉ ôm Thời Thiên, còn lại cái gì cũng không làm.
Lái xe được nửa đường, Cổ Thần Hoán thấy Thời Thiên cau mày dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Đoán được suy nghĩ trong đầu Thời Thiên, Cổ Thần Hoán tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, giữa hai đầu lông mày lộ ra một tia lạnh lẽo, mệt mỏi nói, "Cậu ta chỉ bị trọng thương, sẽ không chết, hơn nữa dựa vào năng lực của Nguyên Thường Diệu, nhất định sẽ mời bác sĩ giỏi quốc tế về chữa trị, cho nên không để lại di chứng."
"Tôi có thể đi thăm anh ấy không?" Thời Thiên vừa dứt lời, Cổ Thần Hoán liền nhéo eo cậu, Thời Thiên nhíu mày một cái nhưng vẫn nói tiếp, "Chỉ là đến thăm mà thôi, quan hệ giữa tôi và Nguyên Hiên ở K thị ai cũng biết, dưới tình huống này tôi mà không ra mặt nhất định sẽ bị chê cười, nếu như vậy Nguyên Thường Diệu sẽ nghi ngờ tôi có liên quan đến việc Nguyên Hiên bị đánh, ông ấy điều tra tôi nhất định sẽ tra ra cả anh."
"Tra ra tôi thì thế nào? Em cho rằng tôi sợ Nguyên Thường Diệu?"
"Cổ Thần Hoán." Thời Thiên ánh mắt phức tạp, "Tôi không muốn người khác biết quan hệ giữa tôi và anh, anh cũng không muốn như vậy mà phải không? Bây giờ anh là Charles, là đối tượng được nhiều người chú ý, anh cảm thấy trong mắt người khác, tôi là trợ lý của anh thì tốt hơn hay là tình nhân của anh thì tốt hơn?"
Thấy trên mặt Cổ Thần Hoán có một tia buông lỏng, Thời Thiên tiếp tục nói, "Tôi sẽ nói rõ ràng với Nguyên Thường Diệu, tôi sẽ từ chức ở công ty, sẽ biến mất khỏi tầm mắt mọi người."
"Hảo, nghe lời em."
Ở bên ngoài cơm nước xong, Cổ Thần Hoán và Thời Thiên trở lại biệt thự.
Cổ Thần Hoán giao cho Thời Thiên một chiếc xe mới tinh, nói hắn chỉ cho cậu đúng một ngày để xử lý hết việc tư, ngày hôm nay qua đi, hắn sẽ không muốn nghe Thời Thiên nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Nguyên gia nữa.
"Nếu em muốn đi theo con đường này, tôi có thể dạy, tôi sẽ thường xuyên đến tìm em, em có cái gì không hiểu cũng có thể đến tìm tôi. Tôi sẽ không hạn chế sự tự do của em, cho em có cuộc sống của riêng mình, nhưng khi tôi muốn gặp em thì hãy ở chỗ nào đó tôi dễ dàng tìm được."
Khi Cổ Thần Hoán nói những lời này, trên mặt Thời Thiên không có bất kỳ biểu tình gì.
Cuối cùng, Thời Thiên lái xe tới bệnh viện.
Còn Cổ Thần Hoán sau khi tiếp một cú điện thoại, sắc mặt hắn trầm xuống, cũng vội vã rời đi.
Sự tình diễn ra đúng như kế hoạch của "người kia", Cổ Thần Hoán biết, "người kia" sẽ không tiếp tục chờ đợi.
____________
"Ngũ thúc, ngài nhìn chằm chằm bức tranh này rất lâu rồi." Ly Giản ôm cổ Nghiêm Ngũ, nụ cười và thanh âm tràn ngập mê hoặc, "Nét vẽ nguệch ngoạc có gì đáng xem, bình thường ngài nhìn đồ cổ mà ngài thích nhất cũng không xuất thần như vậy nha."
Đó là một tờ giấy thông thường có chút cũ, bên trên là hai người được vẽ bằng bút sáp màu, nét vẽ tương đối non nớt, là bức tranh của một đứa bé.
Nghiêm Ngũ cất tranh đi, ánh nhìn xa xăm, chậm rãi nói, "Bức tranh này ta đã giữ chín năm, đồ cổ có quý giá đến đâu cũng chỉ là phế phẩm so với bức tranh này."
Mở mắt ra, vài giây sau Thời Thiên mới phản ứng được cằm mình đang tựa trên đỉnh đầu Cổ Thần Hoán, mặt Cổ Thần Hoán chôn vào cổ cậu hết hôn rồi liếm, cảm giác trơn ướt khiến Thời Thiên rất không thoải mái.
Thời Thiên đẩy vai Cổ Thần Hoán, giọng nói vì tối hôm trước mệt nhọc quá độ mà có chút khàn khàn, "Được rồi."
Cổ Thần Hoán lúc này mới nhận ra Thời Thiên đã tỉnh rồi, hắn ngẩng đầu lên, nhìn đôi lông mày của Thời Thiên nhíu lại vì ngái ngủ liền khó cầm lòng cắn nhẹ lên môi cậu, đầu lưỡi tùy ý liếm láp.
Thời Thiên nặng nề vỗ vào đầu Cổ Thần Hoán.
Kỳ thực, cậu có tật gắt ngủ.
Đặc biệt là khi vừa mới tỉnh dậy ý thức còn chưa rõ ràng, hơn nữa toàn thân còn đang đau nhức.
Cổ Thần Hoán ăn đau, hắn ngẩng đầu dở khóc dở cười nhìn Thời Thiên, giơ tay nhẹ vuốt tóc cậu.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Thời Thiên lúc cậu nhìn rõ mặt hắn, trái tim Cổ Thần Hoán như bị thứ gì đâm phải.
"Tôi đáng sợ như vậy sao?" Cổ Thần Hoán nỗ lực làm cho thanh âm của mình không quá lạnh lẽo, hắn muốn cùng Thời Thiên chung sống cả đời, nên đương nhiên mong muốn bầu không khí giữa mình và cậu không quá căng thẳng.
Lại một lần nữa có được cậu, Cổ Thần Hoán chỉ muốn khôi phục lại khoảng thời gian tốt đẹp trước kia.
Hắn có thể chấp nhận Thời Thiên làm mặt lạnh với hắn, mong rằng sau này hai người có thể thuận lợi ở bên nhau.
"Không có." Thời Thiên đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Tối hôm qua hình ảnh Cổ Thần Hoán tàn bạo đánh đập Nguyên Hiên rõ ràng trước mắt, Thời Thiên đã lĩnh hội được sự tàn nhẫn cực đoan của hắn.
Trước mặt người khác nam nhân này tao nhã trầm ổn, mỗi một động tác đưa tay nhấc chân đều không khiến người khác liên tưởng đến phần tử hắc đạo.
Thế nhưng, bộ mặt thật của hắn...
Thời Thiên đột nhiên rõ ràng, bốn năm nay Cổ Thần Hoán dựa vào cái gì để gây dựng lên thế lực của riêng mình, không chỉ là đáng xấu hổ cướp đoạt cùng chiếm lấy, càng nhiều hơn là hắn quá giỏi ngụy trang và cách xử lý mọi việc không chút lưu tình.
Ngoài mặt hắn ôn hòa không có nghĩa là trong lòng hắn cũng tràn ngập từ bi.
Cổ Thần Hoán hôn một cái lên trán Thời Thiên, bàn tay hư hỏng luồn vào trong chăn nhéo eo cậu, khẽ cười nói, "Từ hôm qua đến hôm nay em đã ngủ được mười mấy tiếng rồi, mau dậy thôi."
Thời Thiên cật lực ngồi dậy, bởi vì ngày hôm qua không bị Cổ Thần Hoán đối xử bạo lực cho nên ngoại trừ eo chân nhức mỏi ra, còn chưa tới mức không thể động đậy.
Thời Thiên lúc này mới phát hiện Cổ Thần Hoán đã sớm rời giường, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, hai nút áo ở cổ mở rộng, khuôn ngực rắn chắc màu đồng cổ như ẩn như hiện, ống tay áo xắn đến khủy tay, trông vô cùng nhàn nhã.
Thời Thiên chậm rì rì mặc quần áo, gương mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, mãi đến khi cậu phát hiện ra chiếc áo sơ mi mặc trên người mình không có khuy áo, sắc mặt mới trở nên cực kỳ lúng túng.
Tối hôm qua, Cổ Thần Hoán dùng lực xé khiến toàn bộ khuy áo đều đứt...
Cổ Thần Hoán vẫn luôn ngồi ở cạnh giường nhìn Thời Thiên chăm chú, hắn nhìn thấy trên mặt cậu thoáng qua chút tức giận cùng lúng túng liền nở nụ cười.
"Đây là tôi sai người mua cho em." Cổ Thần Hoán một bên cười một bên cầm lấy chiếc túi ở đầu giường đưa cho Thời Thiên, "Mặc vào, tôi đưa em đi ăn."
"Anh có thể ra ngoài được không? Tôi muốn đi tắm trước." Thời Thiên cầm lấy quần áo trong túi, "Tắm xong sẽ đi ăn với anh."
Cổ Thần Hoán ghé sát vào mặt Thời Thiên, giọng nói có chút trầm thấp, "Thời Thiên, tôi sẽ ở đây chờ em."
"Tùy anh."
Thời Thiên nói, cậu muốn bước xuống giường thì cánh tay đột nhiên bị Cổ Thần Hoán bắt lấy, Thời Thiên quay đầu, nhàn nhạt nhìn Cổ Thần Hoán.
Sắc mặt Cổ Thần Hoán có chút phức tạp, hắn chậm rãi buông tay Thời Thiên, khẽ thở dài một hơi, "Tôi sẽ ra ngoài, em cứ từ từ mà tắm."
Thời Thiên nhìn Cổ Thần Hoán, không nói gì.
Cổ Thần Hoán vừa đứng dậy lại ngồi xuống giường, hắn nghiêng người về phía Thời Thiên, nhẹ giọng nói, "Thời Thiên, gọi tôi "Thần Hoán" được không? Tôi muốn nghe."
Thời Thiên ngẩn người, tầm mắt chuyển về phía Cổ Thần Hoán, nhanh chóng mở miệng, "Thần Hoán."
Cổ Thần Hoán lần thứ hai nở nụ cười, hắn hôn lên khóe miệng Thời Thiên, nhẹ giọng nói, "Tôi sẽ ngồi trong xe chờ em, em tắm bao lâu cũng được."
Cổ Thần Hoán rời khỏi phòng, Thời Thiên cầm quần áo vào phòng tắm.
Đây không phải căn phòng ngày hôm qua mà là phòng ngủ trong căn biệt thự ngày trước, vì từng sống ở đây nên Thời Thiên nhận ra.
Thời Thiên mơ hồ nhớ lại tối hôm qua cậu được Cổ Thần Hoán ôm vào trong xe đưa đến nơi này.
Tắm rửa mặc quần áo tử tế, Thời Thiên không lập tức rời khỏi phòng mà đứng ở bên giường gọi điện cho cha.
Trên màn hình điện thoại hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Thời Việt Nam.
Chiều hôm qua cậu đã định đến thăm cha cùng với Nguyên Hiên, kết quả...
"Tiểu Thiên, con muốn hù chết ta sao? Gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy mà con cũng không thèm bắt máy, trên TV nói Tiểu Nguyên bị tai nạn, ta liền nghĩ đến con."
"Cha, con không sao." Thời Thiên nhẹ nhàng cắt lời ông, "Nguyên Hiên anh ấy... chỉ bị thương nhẹ, an dưỡng ở bệnh viện một thời gian là được rồi."
Truyền thông đưa tin Nguyên Hiên bị tai nạn xe cộ, Thời Thiên cũng không cảm thấy kỳ quái, Nguyên gia làm vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Thời Thiên cũng hiểu, Nguyên Thường Diệu làm như vậy là vạn bất đắc dĩ, trên thực tế, ông ta sẽ tìm cách điều tra ra hung thủ làm hại con mình.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, Tiểu Thiên? Sao đang yên đang lành lại bị tai nạn? Là đến thăm ta nên mới bị tai nạn sao? Ais, biết vậy đã không cho các con đến đây."
"Cha, cha đừng nghĩ nhiều, Nguyên Hiên lái xe phân tâm nên mới bị tai nạn, anh ấy không có vấn đề gì lớn, báo chí làm quá lên thôi."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Thời Việt Nam thở phào nhẹ nhõm, "Vậy con đến thăm nó đi, trong khoảng thời gian bị thương con nhất định phải ở bên cạnh nó, công việc để sang một bên cũng được."
"Con biết rồi, chỉ là... mấy ngày tới rất khả năng con không đến thăm cha được."
"Chỗ ta rất tốt, Nguyên Hiên chuẩn bị cho ta không ít người hầu, chuyện gì cũng có người hầu hạ, con đừng lo cho ta, chờ Tiểu Nguyên khỏe hẳn con và nó cùng đến đây thăm ta cũng không muộn."
Đơn giản hàn huyên thêm vài câu, Thời Thiên lấy việc muốn đến bệnh viện thăm Nguyên Hiên làm cớ cúp điện thoại.
Ra khỏi biệt thự bước lên xe Cổ Thần Hoán, mắt Thời Thiên vẫn luôn dõi ra ngoài cửa sổ.
Hứa Vực là người cầm lái, Cổ Thần Hoán và Thời Thiên cùng ngồi ở ghế sau, Cổ Thần Hoán ôm eo Thời Thiên, hắn không kéo Thời Thiên về phía mình mà khẽ nhúc nhích cơ thể chủ động ngồi sát vào cậu, sau đó nhắm mắt lại, đôi môi mân mê mái tóc cậu.
Trong xe còn có người khác khiến Thời Thiên vô cùng lúng túng, tay cậu đẩy ngực Cổ Thần Hoán, nói nhỏ, "Cổ Thần Hoán, tôi không thích như vậy."
Cổ Thần Hoán ngẩng mặt lên, hơi nhướng mày, sau đó liền cười khẽ, "Hảo, em không thích tôi sẽ không làm."
Sau đó dọc theo đường đi, Cổ Thần Hoán chỉ ôm Thời Thiên, còn lại cái gì cũng không làm.
Lái xe được nửa đường, Cổ Thần Hoán thấy Thời Thiên cau mày dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Đoán được suy nghĩ trong đầu Thời Thiên, Cổ Thần Hoán tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, giữa hai đầu lông mày lộ ra một tia lạnh lẽo, mệt mỏi nói, "Cậu ta chỉ bị trọng thương, sẽ không chết, hơn nữa dựa vào năng lực của Nguyên Thường Diệu, nhất định sẽ mời bác sĩ giỏi quốc tế về chữa trị, cho nên không để lại di chứng."
"Tôi có thể đi thăm anh ấy không?" Thời Thiên vừa dứt lời, Cổ Thần Hoán liền nhéo eo cậu, Thời Thiên nhíu mày một cái nhưng vẫn nói tiếp, "Chỉ là đến thăm mà thôi, quan hệ giữa tôi và Nguyên Hiên ở K thị ai cũng biết, dưới tình huống này tôi mà không ra mặt nhất định sẽ bị chê cười, nếu như vậy Nguyên Thường Diệu sẽ nghi ngờ tôi có liên quan đến việc Nguyên Hiên bị đánh, ông ấy điều tra tôi nhất định sẽ tra ra cả anh."
"Tra ra tôi thì thế nào? Em cho rằng tôi sợ Nguyên Thường Diệu?"
"Cổ Thần Hoán." Thời Thiên ánh mắt phức tạp, "Tôi không muốn người khác biết quan hệ giữa tôi và anh, anh cũng không muốn như vậy mà phải không? Bây giờ anh là Charles, là đối tượng được nhiều người chú ý, anh cảm thấy trong mắt người khác, tôi là trợ lý của anh thì tốt hơn hay là tình nhân của anh thì tốt hơn?"
Thấy trên mặt Cổ Thần Hoán có một tia buông lỏng, Thời Thiên tiếp tục nói, "Tôi sẽ nói rõ ràng với Nguyên Thường Diệu, tôi sẽ từ chức ở công ty, sẽ biến mất khỏi tầm mắt mọi người."
"Hảo, nghe lời em."
Ở bên ngoài cơm nước xong, Cổ Thần Hoán và Thời Thiên trở lại biệt thự.
Cổ Thần Hoán giao cho Thời Thiên một chiếc xe mới tinh, nói hắn chỉ cho cậu đúng một ngày để xử lý hết việc tư, ngày hôm nay qua đi, hắn sẽ không muốn nghe Thời Thiên nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Nguyên gia nữa.
"Nếu em muốn đi theo con đường này, tôi có thể dạy, tôi sẽ thường xuyên đến tìm em, em có cái gì không hiểu cũng có thể đến tìm tôi. Tôi sẽ không hạn chế sự tự do của em, cho em có cuộc sống của riêng mình, nhưng khi tôi muốn gặp em thì hãy ở chỗ nào đó tôi dễ dàng tìm được."
Khi Cổ Thần Hoán nói những lời này, trên mặt Thời Thiên không có bất kỳ biểu tình gì.
Cuối cùng, Thời Thiên lái xe tới bệnh viện.
Còn Cổ Thần Hoán sau khi tiếp một cú điện thoại, sắc mặt hắn trầm xuống, cũng vội vã rời đi.
Sự tình diễn ra đúng như kế hoạch của "người kia", Cổ Thần Hoán biết, "người kia" sẽ không tiếp tục chờ đợi.
____________
"Ngũ thúc, ngài nhìn chằm chằm bức tranh này rất lâu rồi." Ly Giản ôm cổ Nghiêm Ngũ, nụ cười và thanh âm tràn ngập mê hoặc, "Nét vẽ nguệch ngoạc có gì đáng xem, bình thường ngài nhìn đồ cổ mà ngài thích nhất cũng không xuất thần như vậy nha."
Đó là một tờ giấy thông thường có chút cũ, bên trên là hai người được vẽ bằng bút sáp màu, nét vẽ tương đối non nớt, là bức tranh của một đứa bé.
Nghiêm Ngũ cất tranh đi, ánh nhìn xa xăm, chậm rãi nói, "Bức tranh này ta đã giữ chín năm, đồ cổ có quý giá đến đâu cũng chỉ là phế phẩm so với bức tranh này."
Tác giả :
Cáp Khiếm Huynh