Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn
Chương 52: Thăm bệnh
Một buổi sáng cuối tháng chín, hậu cung trở nên náo loạn.
Lúc bấy giờ Hạ Vân Tự đang ở trong bếp hầm cho hoàng đế nồi canh thịt bồ câu non nấu với nấm tre thì Oanh Thời vội vã đi vào, xua những người khác ra ngoài rồi nhún gối hành lễ. “Nương tử, phía Tử Thần Điện nói… gần đây hoàng thượng thường cảm thấy mệt mỏi, thái y đã kê thuốc bổ mà vẫn không đỡ. Hôm nay sau khi tan triều, thái hậu sai mấy vị thái y y thuật cao minh đến cùng hội chẩn, kết quả…”
Giọng nàng ta bất giác run lên, Hạ Vân Tự không quay đầu lại, chỉ cầm chiếc muỗng bạc, nhàn nhã nếm thử canh trong nồi, hỏi: “Kết quả thế nào?”
Oanh Thời cụp mắt, bẩm: “Kết quả nói là trúng độc.”
“Chỉ thế thôi sao?” Hạ Vân Tự mỉm cười. “Vậy thì không vội, cứ đợi đã. Lát nữa em bảo Hàm Ngọc mang canh này sang đó, nàng ta tự khắc biết phải làm sao.”
Oanh Thời vâng lệnh, ra khỏi bếp đi tìm Hàm Ngọc. Không lâu sau canh được hầm chín, Hàm Ngọc xách hộp thức ăn đến Tử Thần Điện, ước chừng một khắc sau thì về lại Triêu Lộ Hiên.
Hạ Vân Tự cho những người khác lui ra, Hàm Ngọc khẽ bẩm báo tình hình trong Tử Thần Điện lúc đó. “Tử Thần Điện được thị vệ canh gác nghiêm ngặt, các phi tần đi thăm bệnh đều không được vào, nô tỳ cũng vậy nên đưa canh cho cung nhân ở đó là lui về. Có điều lúc ra về thì gặp được Tưởng cô cô bên cạnh thái hậu, nô tỳ bèn nói nương tử lo lắng cho sức khỏe của thánh thượng nên muốn hỏi thăm một câu, thế nhưng bà ấy cũng không biết nguyên nhân.”
Xem ra còn chưa tra được độc hạ ở đâu.
Đúng thế, cách thức hạ độc bí hiểm như vậy khó mà tưởng tượng nổi. Ở chỗ nàng, ngày nào cũng dùng than mà mãi đến khi Hàm Ngọc vô tình mới phát hiện ra. Còn phía hoàng đế, mỗi ngày chỉ đến chỗ nàng thêm than một lần, nhất định càng khó phát hiện.
Nếu thủy ngân tối qua đã bốc hơi hết thì càng không thể tra được gì.
Hạ Vân Tự hỏi nàng: “Thái hậu vẫn luôn ở Tử Thần Điện sao?”
“Hẳn là vậy.” Hàm Ngọc gật đầu. “Hoàng thượng gặp phải chuyện thế này, ai mà yên tâm cho được. Không chỉ thái hậu, phi tần lục cung đều không dám đi đâu, chỉ ở ngoài đợi.”
Nàng cười xùy một tiếng: “Làm khó cho họ rồi. Nề hà sức khỏe ta không tốt, được ở trong cung tịnh dưỡng, nhìn thấy thật không đành lòng.”
Nói thế nhưng đến chiều tối nàng cũng ra khỏi Khánh Ngọc Cung, đến Tử Thần Điện.
Vừa đi nàng vừa thầm tự giễu: Chậc, mình quả là lương thiện. Bây giờ sang đó vạch rõ màn kịch này thì phi tần trong cung đều có thể về ngủ, không cần phải đứng cả đêm trong gió rét cuối thu để biểu lộ chân tình nữa.
Lúc còn cách Tử Thần Điện mấy mươi trượng, đập vào mắt nàng là cả biển người đứng bên ngoài.
Trong bóng đêm, ngọc ngà châu báu trên đầu bị bao phủ bởi một màu u ám. Ánh đèn vàng ấm áp trong Tử Thần Điện dường như cũng tối tăm hơn bình thường, giữa gió thu trông thật tiêu điều hiu hắt.
Nàng tiếp tục đi tới, những người bên này cũng phát hiện ra nên khá nhiều người quay đầu lại nhìn xem kẻ lúc này mới ung dung đi đến là ai.
Hứa chiêu nghi nhanh chóng dắt Chu Diệu tới đón nàng. “Muội đến rồi à.” Hứa chiêu nghi nắm tay nàng, Chu Diệu nói khẽ: “Tỷ tỷ không được khỏe, sao còn đến đây? Nhìn tình hình này thì đến rồi không dễ đi được đâu, chi bằng cứ tìm cớ tránh đi.”
Hạ Vân Tự nghe thế vừa cảm thấy tức cười lại rất vui sướng.
Bao nhiêu người thế này đang chờ đợi bên ngoài, nhìn có vẻ ai ai cũng quan tâm đến thánh thượng nhưng thật ra phần lớn đều cảm thấy mình đang chịu khổ, chẳng qua vì ân sủng, vì tương lai mà phải đứng ở đây.
Nàng khẽ thở dài: “Đây là chuyện lớn, ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên tâm nên qua xem thử.”
Hứa chiêu nghi gật đầu. Ba người bèn quay lại đứng trước cửa điện. Hạ Vân Tự xách hộp thức ăn tới, nói với hoạn quan đứng ở cửa điện: “Công công, ta đã chuẩn bị vài món mà bình thường hoàng thượng thích, không biết có thể…”
Hoạn quan tức khắc cúi người, đáp: “Có thể, có thể. Sáng nay hoàng thượng ăn canh người hầm, khen không dứt lời. Sư phụ đã dặn trước nếu Yểu cơ nương tử đến thì lập tức mời vào trong.”
Nói xong thì nhích sang một bước, đẩy cửa điện, cung kính mời Hạ Vân Tự đi vào.
Tiếng động rất nhỏ này vang lên làm các phi tần đang lơ đãng làm việc riêng đều nhìn về phía này nhưng thứ họ nhìn thấy chính là bóng lưng quả quyết đi vào trong không quay đầu lại của nàng.
Hồ huy nga – người có tiếng cay nghiệt – lại cười lạnh: “Ôi chao, đúng là ngoại lệ mà. Tứ muội muội là bảo bối trong lòng hoàng thượng, sao chúng ta bì được chứ.”
Chu Diệu hờ hững liếc nhìn nàng ta, lạnh lùng phản bác: “Đương nhiên Hồ huy nga thì không bì được rồi. Giai Huệ hoàng hậu đoan trang hiền thục, mẫu nghi thiên hạ, làm sao lại có một muội muội như cô?”
Cửa điện đóng lại, ngăn cách hoàn toàn những lời qua tiếng lại của họ.
Cung nhân bên cạnh Hạ Vân Tự, bao gồm cả Hàm Ngọc đều bị chặn ở ngoài, hộp thức ăn thì được hoạn quan xách theo, phải mang đi kiểm tra trước rồi mới đặt lên mâm bưng vào.
Nàng tự đi một mình vào trong tẩm điện.Vừa ngước mắt nhìn thì thấy thái hậu đang ngồi bên giường than vắn thở dài.
Phàn Ưng Đức đứng bên cạnh thái hậu cúi người chào: “Yểu cơ nương tử đến rồi ạ.”
Thái hậu nhìn sang, hoàng đế đang dựa vào gối cũng nhìn theo rồi mỉm cười: “Đêm lạnh thế này mà nàng còn đến à?” Vừa nói xong thì ho một tràng không ngừng được.
Hạ Vân Tự bước nhanh tới trước, đầu tiên là thỉnh an thái hậu, thái hậu xua tay bảo nàng miễn lễ, nàng mới tiến tiếp vài bước.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của hoàng đế, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Nàng nhìn về phía thái hậu với biểu cảm vừa lo lắng vừa sợ hãi: “Thần thiếp nghe trong cung đồn là… là trúng độc? Có phải không ạ?”
Thái hậu thở dài một hơi: “Ừ, là thật.”
Hạ Huyền Thời vẫy tay bảo nàng: “Ngồi đi.”
Hạ Vân Tự ngồi bên mép giường, nắm lấy tay y. Không ngoài dự đoán, tay y lạnh ngắt y hệt nàng gần đây. Dọc đường đi nàng có cầm lò sưởi nên bây giờ cảm thấy tay y lạnh đến đáng sợ.
Nàng nhét lò sưởi vào tay y. “Sao lại lạnh thế này. hoàng thượng sưởi chút đi.”
Phàn Ưng Đức đột nhiên đưa tay ra. “Yểu cơ nương tử.” Nhìn bộ dáng giống như đang định cầm lấy cái lò sưởi kia.
Hạ Vân Tự cau mày nhìn hắn: “Sao thế?”
Phàn Ưng Đức tươi cười, kiên nhẫn giải thích với nàng. “Nương tử đừng để bụng. Thật sự là chuyện xảy ra quá bất ngờ, bọn nô tài trước nay vốn rất cẩn thận nhưng không biết tại sao độc này vẫn thần không biết quỷ không hay lọt vào đây nên bây giờ đành dùng cách thức vụng về này, kiểm tra hết tất cả những thứ hoàng thượng tiếp xúc đến… Không chỉ cái lò sưởi này của người mà mỗi một cái bàn, cái ghế, mỗi một cành cây ngọn cỏ trong Tử Thần Điện đều phải kiểm tra.”
Hạ Vân Tự vẫn cau mày, khẽ lầu bầu: “Nói gì vậy chứ, chẳng lẽ ta lại đi hại hoàng thượng sao?” Nhưng tay thì lập tức đưa cái lò sưởi ra không chút do dự.
Phàn Ưng Đức chuyển cái lò sưởi cho một hoạn quan mang xuống. Hạ Huyền Thời nhận thấy sắc mặt nàng có vẻ không vui thì mỉm cười lấy một miếng mứt hoa quả trên ngăn tủ đầu giường ra đút cho nàng. “Thủ tục thôi mà, đừng giận.”
Hạ Vân Tự ăn miếng mứt, cười gượng: “Thần thiếp không giận.” Nói xong thì thở dài. “Có điều dùng “cách thức vụng về” này thì không biết đến khi nào mới tra ra được nguyên do. Nếu độc đó vẫn còn…” Nàng nhìn thái hậu. “Lẽ nào hoàng thượng vẫn phải chịu đựng sao?”
Thái hậu lắc đầu vì bó tay. “Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác. Muốn đề phòng cũng không biết từ đâu, thật khó.”
Hạ Vân Tự chán nản gật đầu, ngước mắt thì thấy hoạn quan đã bưng điểm tâm nàng mang đến lên, nàng khẽ mỉm cười. “Thần thiếp đã làm vài món điểm tâm, thái hậu cũng dùng một chút đi, đừng vì quá lo lắng cho hoàng thượng mà khiến mình đổ bệnh.”
Thái hậu gật đầu. “Cũng được.”
Hoạn quan hiểu ý nên bưng mâm điểm tâm đến trước mặt thái hậu.
Thái hậu chọn một miếng bánh củ từ nhân táo để ăn. Cả buổi trời không ăn gì, món điểm tâm ngòn ngọt mà không quá ngấy này lại rất hợp khẩu vị.
Nhưng vừa ăn xong một miếng thì thấy có hoạn quan đi vào điện, sắc mặt hớt hải, bước chân cũng gấp gáp.
Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn. Tay hoạn quan kia cầm cái lò sưởi, đến nơi thì quỳ xuống, mặt tái mét: “Thái hậu, hoàng thượng…”
Hai người đều ngẩn ra, Phàn Ưng Đức cũng có vẻ bất ngờ, vội vàng cầm lấy cái lò sưởi, mặt cũng lập tức biến sắc: “Hoàng thượng…”
Hạ Vân Tự biết họ đã nhìn thấy gì.
Bốn cục than trong lò được chẻ ra, ba cục trong đó là màu đen, cục còn lại sẽ chảy ra thủy ngân màu bạc.
Cái này hoàn toàn khớp với than trong kho của nàng.
Về phần những cục than chứa đầy thủy ngân trước kia, đương nhiên là đã hóa thành tro, thủy ngân cũng bốc hơi hết, ai biết được chứ?
Kẻ chủ mưu nếu cảm thấy mình chết oan thì cứ xuống âm phủ mà tìm Diêm Vương tố cáo đi.
Lòng nàng dần tràn ngập niềm vui nhưng trên mặt chỉ biểu lộ vẻ nghi hoặc, không hiểu ra làm sao nên cũng nhoài tới nhìn thử.
Vừa nhìn một cái, nàng kinh ngạc đến nỗi không thở được, dường như bối rối giây lát rồi mới kinh hãi quỳ xuống. “Hoàng thượng, đây chắc chắn không phải than thần thiếp mang đến!”
Hoạn quan kiểm tra than nghe vậy vội dập đầu nói: “Nô tài cũng không có gan tráo đổi thứ này. Đây chính là lò sưởi và than đưa ra lúc nãy, nô tài chỉ chẻ ra để kiểm tra mà thôi!”
Hoàng đế và thái hậu đều giật mình.
Tiếp đó, thái hậu nhìn nàng với vẻ chần chừ. “A Tự?”
“Sao thần thiếp lại dám hại hoàng thượng chứ!” Hạ Vân Tự trông hết sức hoang mang.
Dù gì cũng xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu lúc này quá bình tĩnh thì sẽ khiến người ta nghi ngờ, chi bằng cứ vờ hoảng hốt lo sợ.
Nàng lắp ba lắp bắp: “Thần thiếp… thần thiếp cũng vẫn dùng lò sưởi này suốt dọc đường mà. Cũng mấy cục than này, nếu thần thiếp hạ độc trong đó há chẳng phải bản thân mình cũng không thoát ư!”
Thái hậu cũng cảm thấy không phải nàng làm, nhưng không thể nào là cung nhân của hoàng thượng hãm hại nàng được.
Vật chứng ngay trước mắt, thái hậu cân nhắc một lát rồi thở dài. “Đi truyền nữ quan của Cung Chính Ti đến đây.”
Phàn Ưng Đức cứng đờ người, sắc mặt Hạ Vân Tự lập tức tái mét, giọng trở nên nghẹn ngào. “Thái hậu, thần thiếp tuân theo di nguyện của tỷ tỷ mới vào cung, Hạ gia đời đời trung thành, tuyệt đối không thể làm ra chuyện hành thích vua như vậy!”
“Được rồi.” Hoàng đế đột nhiên lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đã có lực hơn.
Y suy tư một chút rồi nhìn về phía thái hậu. “Gần đây A Tự vẫn không được khỏe, thái y kê thuốc bổ nhưng cũng không có tiến triển gì. Bây giờ con ngẫm lại… thì thấy triệu chứng khá là giống nhau.”
Nói xong, y nhìn sang Hạ Vân Tự. “Bệnh của nàng thái y có nói do nguyên nhân gì không?”
Hạ Vân Tự hoang mang. “Không biết… Chỉ nói là thần thiếp bị suy nhược.” Nàng cau mày nghĩ ngợi rồi lại hít sâu một hơi: “Lúc đó cũng từng nhắc sơ qua là mạch hơi giống trúng độc, có điều thái y nói mơ hồ không rõ ràng, thần thiếp cũng đã sai người kiểm tra kỹ lưỡng khắp nơi mà không thấy gì lạ nên thái y liền loại trừ khả năng này.”
Hoàng đế hỏi tiếp: “Có kiểm tra than không?”
“Than…” Hạ Vân Tự nhũn cả người, mắt đờ đẫn nhìn cái lò sưởi, ngã gục xuống đất. “Thần thiếp chưa từng nghĩ đến.”
Ánh mắt hoàng đế lóe lên vẻ sắc lạnh, liếc nhìn Phàn Ưng Đức. Phàn Ưng Đức hiểu ý nên hùng hổ dẫn người ra khỏi điện.
Lúc bấy giờ Hạ Vân Tự đang ở trong bếp hầm cho hoàng đế nồi canh thịt bồ câu non nấu với nấm tre thì Oanh Thời vội vã đi vào, xua những người khác ra ngoài rồi nhún gối hành lễ. “Nương tử, phía Tử Thần Điện nói… gần đây hoàng thượng thường cảm thấy mệt mỏi, thái y đã kê thuốc bổ mà vẫn không đỡ. Hôm nay sau khi tan triều, thái hậu sai mấy vị thái y y thuật cao minh đến cùng hội chẩn, kết quả…”
Giọng nàng ta bất giác run lên, Hạ Vân Tự không quay đầu lại, chỉ cầm chiếc muỗng bạc, nhàn nhã nếm thử canh trong nồi, hỏi: “Kết quả thế nào?”
Oanh Thời cụp mắt, bẩm: “Kết quả nói là trúng độc.”
“Chỉ thế thôi sao?” Hạ Vân Tự mỉm cười. “Vậy thì không vội, cứ đợi đã. Lát nữa em bảo Hàm Ngọc mang canh này sang đó, nàng ta tự khắc biết phải làm sao.”
Oanh Thời vâng lệnh, ra khỏi bếp đi tìm Hàm Ngọc. Không lâu sau canh được hầm chín, Hàm Ngọc xách hộp thức ăn đến Tử Thần Điện, ước chừng một khắc sau thì về lại Triêu Lộ Hiên.
Hạ Vân Tự cho những người khác lui ra, Hàm Ngọc khẽ bẩm báo tình hình trong Tử Thần Điện lúc đó. “Tử Thần Điện được thị vệ canh gác nghiêm ngặt, các phi tần đi thăm bệnh đều không được vào, nô tỳ cũng vậy nên đưa canh cho cung nhân ở đó là lui về. Có điều lúc ra về thì gặp được Tưởng cô cô bên cạnh thái hậu, nô tỳ bèn nói nương tử lo lắng cho sức khỏe của thánh thượng nên muốn hỏi thăm một câu, thế nhưng bà ấy cũng không biết nguyên nhân.”
Xem ra còn chưa tra được độc hạ ở đâu.
Đúng thế, cách thức hạ độc bí hiểm như vậy khó mà tưởng tượng nổi. Ở chỗ nàng, ngày nào cũng dùng than mà mãi đến khi Hàm Ngọc vô tình mới phát hiện ra. Còn phía hoàng đế, mỗi ngày chỉ đến chỗ nàng thêm than một lần, nhất định càng khó phát hiện.
Nếu thủy ngân tối qua đã bốc hơi hết thì càng không thể tra được gì.
Hạ Vân Tự hỏi nàng: “Thái hậu vẫn luôn ở Tử Thần Điện sao?”
“Hẳn là vậy.” Hàm Ngọc gật đầu. “Hoàng thượng gặp phải chuyện thế này, ai mà yên tâm cho được. Không chỉ thái hậu, phi tần lục cung đều không dám đi đâu, chỉ ở ngoài đợi.”
Nàng cười xùy một tiếng: “Làm khó cho họ rồi. Nề hà sức khỏe ta không tốt, được ở trong cung tịnh dưỡng, nhìn thấy thật không đành lòng.”
Nói thế nhưng đến chiều tối nàng cũng ra khỏi Khánh Ngọc Cung, đến Tử Thần Điện.
Vừa đi nàng vừa thầm tự giễu: Chậc, mình quả là lương thiện. Bây giờ sang đó vạch rõ màn kịch này thì phi tần trong cung đều có thể về ngủ, không cần phải đứng cả đêm trong gió rét cuối thu để biểu lộ chân tình nữa.
Lúc còn cách Tử Thần Điện mấy mươi trượng, đập vào mắt nàng là cả biển người đứng bên ngoài.
Trong bóng đêm, ngọc ngà châu báu trên đầu bị bao phủ bởi một màu u ám. Ánh đèn vàng ấm áp trong Tử Thần Điện dường như cũng tối tăm hơn bình thường, giữa gió thu trông thật tiêu điều hiu hắt.
Nàng tiếp tục đi tới, những người bên này cũng phát hiện ra nên khá nhiều người quay đầu lại nhìn xem kẻ lúc này mới ung dung đi đến là ai.
Hứa chiêu nghi nhanh chóng dắt Chu Diệu tới đón nàng. “Muội đến rồi à.” Hứa chiêu nghi nắm tay nàng, Chu Diệu nói khẽ: “Tỷ tỷ không được khỏe, sao còn đến đây? Nhìn tình hình này thì đến rồi không dễ đi được đâu, chi bằng cứ tìm cớ tránh đi.”
Hạ Vân Tự nghe thế vừa cảm thấy tức cười lại rất vui sướng.
Bao nhiêu người thế này đang chờ đợi bên ngoài, nhìn có vẻ ai ai cũng quan tâm đến thánh thượng nhưng thật ra phần lớn đều cảm thấy mình đang chịu khổ, chẳng qua vì ân sủng, vì tương lai mà phải đứng ở đây.
Nàng khẽ thở dài: “Đây là chuyện lớn, ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên tâm nên qua xem thử.”
Hứa chiêu nghi gật đầu. Ba người bèn quay lại đứng trước cửa điện. Hạ Vân Tự xách hộp thức ăn tới, nói với hoạn quan đứng ở cửa điện: “Công công, ta đã chuẩn bị vài món mà bình thường hoàng thượng thích, không biết có thể…”
Hoạn quan tức khắc cúi người, đáp: “Có thể, có thể. Sáng nay hoàng thượng ăn canh người hầm, khen không dứt lời. Sư phụ đã dặn trước nếu Yểu cơ nương tử đến thì lập tức mời vào trong.”
Nói xong thì nhích sang một bước, đẩy cửa điện, cung kính mời Hạ Vân Tự đi vào.
Tiếng động rất nhỏ này vang lên làm các phi tần đang lơ đãng làm việc riêng đều nhìn về phía này nhưng thứ họ nhìn thấy chính là bóng lưng quả quyết đi vào trong không quay đầu lại của nàng.
Hồ huy nga – người có tiếng cay nghiệt – lại cười lạnh: “Ôi chao, đúng là ngoại lệ mà. Tứ muội muội là bảo bối trong lòng hoàng thượng, sao chúng ta bì được chứ.”
Chu Diệu hờ hững liếc nhìn nàng ta, lạnh lùng phản bác: “Đương nhiên Hồ huy nga thì không bì được rồi. Giai Huệ hoàng hậu đoan trang hiền thục, mẫu nghi thiên hạ, làm sao lại có một muội muội như cô?”
Cửa điện đóng lại, ngăn cách hoàn toàn những lời qua tiếng lại của họ.
Cung nhân bên cạnh Hạ Vân Tự, bao gồm cả Hàm Ngọc đều bị chặn ở ngoài, hộp thức ăn thì được hoạn quan xách theo, phải mang đi kiểm tra trước rồi mới đặt lên mâm bưng vào.
Nàng tự đi một mình vào trong tẩm điện.Vừa ngước mắt nhìn thì thấy thái hậu đang ngồi bên giường than vắn thở dài.
Phàn Ưng Đức đứng bên cạnh thái hậu cúi người chào: “Yểu cơ nương tử đến rồi ạ.”
Thái hậu nhìn sang, hoàng đế đang dựa vào gối cũng nhìn theo rồi mỉm cười: “Đêm lạnh thế này mà nàng còn đến à?” Vừa nói xong thì ho một tràng không ngừng được.
Hạ Vân Tự bước nhanh tới trước, đầu tiên là thỉnh an thái hậu, thái hậu xua tay bảo nàng miễn lễ, nàng mới tiến tiếp vài bước.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của hoàng đế, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Nàng nhìn về phía thái hậu với biểu cảm vừa lo lắng vừa sợ hãi: “Thần thiếp nghe trong cung đồn là… là trúng độc? Có phải không ạ?”
Thái hậu thở dài một hơi: “Ừ, là thật.”
Hạ Huyền Thời vẫy tay bảo nàng: “Ngồi đi.”
Hạ Vân Tự ngồi bên mép giường, nắm lấy tay y. Không ngoài dự đoán, tay y lạnh ngắt y hệt nàng gần đây. Dọc đường đi nàng có cầm lò sưởi nên bây giờ cảm thấy tay y lạnh đến đáng sợ.
Nàng nhét lò sưởi vào tay y. “Sao lại lạnh thế này. hoàng thượng sưởi chút đi.”
Phàn Ưng Đức đột nhiên đưa tay ra. “Yểu cơ nương tử.” Nhìn bộ dáng giống như đang định cầm lấy cái lò sưởi kia.
Hạ Vân Tự cau mày nhìn hắn: “Sao thế?”
Phàn Ưng Đức tươi cười, kiên nhẫn giải thích với nàng. “Nương tử đừng để bụng. Thật sự là chuyện xảy ra quá bất ngờ, bọn nô tài trước nay vốn rất cẩn thận nhưng không biết tại sao độc này vẫn thần không biết quỷ không hay lọt vào đây nên bây giờ đành dùng cách thức vụng về này, kiểm tra hết tất cả những thứ hoàng thượng tiếp xúc đến… Không chỉ cái lò sưởi này của người mà mỗi một cái bàn, cái ghế, mỗi một cành cây ngọn cỏ trong Tử Thần Điện đều phải kiểm tra.”
Hạ Vân Tự vẫn cau mày, khẽ lầu bầu: “Nói gì vậy chứ, chẳng lẽ ta lại đi hại hoàng thượng sao?” Nhưng tay thì lập tức đưa cái lò sưởi ra không chút do dự.
Phàn Ưng Đức chuyển cái lò sưởi cho một hoạn quan mang xuống. Hạ Huyền Thời nhận thấy sắc mặt nàng có vẻ không vui thì mỉm cười lấy một miếng mứt hoa quả trên ngăn tủ đầu giường ra đút cho nàng. “Thủ tục thôi mà, đừng giận.”
Hạ Vân Tự ăn miếng mứt, cười gượng: “Thần thiếp không giận.” Nói xong thì thở dài. “Có điều dùng “cách thức vụng về” này thì không biết đến khi nào mới tra ra được nguyên do. Nếu độc đó vẫn còn…” Nàng nhìn thái hậu. “Lẽ nào hoàng thượng vẫn phải chịu đựng sao?”
Thái hậu lắc đầu vì bó tay. “Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác. Muốn đề phòng cũng không biết từ đâu, thật khó.”
Hạ Vân Tự chán nản gật đầu, ngước mắt thì thấy hoạn quan đã bưng điểm tâm nàng mang đến lên, nàng khẽ mỉm cười. “Thần thiếp đã làm vài món điểm tâm, thái hậu cũng dùng một chút đi, đừng vì quá lo lắng cho hoàng thượng mà khiến mình đổ bệnh.”
Thái hậu gật đầu. “Cũng được.”
Hoạn quan hiểu ý nên bưng mâm điểm tâm đến trước mặt thái hậu.
Thái hậu chọn một miếng bánh củ từ nhân táo để ăn. Cả buổi trời không ăn gì, món điểm tâm ngòn ngọt mà không quá ngấy này lại rất hợp khẩu vị.
Nhưng vừa ăn xong một miếng thì thấy có hoạn quan đi vào điện, sắc mặt hớt hải, bước chân cũng gấp gáp.
Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn. Tay hoạn quan kia cầm cái lò sưởi, đến nơi thì quỳ xuống, mặt tái mét: “Thái hậu, hoàng thượng…”
Hai người đều ngẩn ra, Phàn Ưng Đức cũng có vẻ bất ngờ, vội vàng cầm lấy cái lò sưởi, mặt cũng lập tức biến sắc: “Hoàng thượng…”
Hạ Vân Tự biết họ đã nhìn thấy gì.
Bốn cục than trong lò được chẻ ra, ba cục trong đó là màu đen, cục còn lại sẽ chảy ra thủy ngân màu bạc.
Cái này hoàn toàn khớp với than trong kho của nàng.
Về phần những cục than chứa đầy thủy ngân trước kia, đương nhiên là đã hóa thành tro, thủy ngân cũng bốc hơi hết, ai biết được chứ?
Kẻ chủ mưu nếu cảm thấy mình chết oan thì cứ xuống âm phủ mà tìm Diêm Vương tố cáo đi.
Lòng nàng dần tràn ngập niềm vui nhưng trên mặt chỉ biểu lộ vẻ nghi hoặc, không hiểu ra làm sao nên cũng nhoài tới nhìn thử.
Vừa nhìn một cái, nàng kinh ngạc đến nỗi không thở được, dường như bối rối giây lát rồi mới kinh hãi quỳ xuống. “Hoàng thượng, đây chắc chắn không phải than thần thiếp mang đến!”
Hoạn quan kiểm tra than nghe vậy vội dập đầu nói: “Nô tài cũng không có gan tráo đổi thứ này. Đây chính là lò sưởi và than đưa ra lúc nãy, nô tài chỉ chẻ ra để kiểm tra mà thôi!”
Hoàng đế và thái hậu đều giật mình.
Tiếp đó, thái hậu nhìn nàng với vẻ chần chừ. “A Tự?”
“Sao thần thiếp lại dám hại hoàng thượng chứ!” Hạ Vân Tự trông hết sức hoang mang.
Dù gì cũng xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu lúc này quá bình tĩnh thì sẽ khiến người ta nghi ngờ, chi bằng cứ vờ hoảng hốt lo sợ.
Nàng lắp ba lắp bắp: “Thần thiếp… thần thiếp cũng vẫn dùng lò sưởi này suốt dọc đường mà. Cũng mấy cục than này, nếu thần thiếp hạ độc trong đó há chẳng phải bản thân mình cũng không thoát ư!”
Thái hậu cũng cảm thấy không phải nàng làm, nhưng không thể nào là cung nhân của hoàng thượng hãm hại nàng được.
Vật chứng ngay trước mắt, thái hậu cân nhắc một lát rồi thở dài. “Đi truyền nữ quan của Cung Chính Ti đến đây.”
Phàn Ưng Đức cứng đờ người, sắc mặt Hạ Vân Tự lập tức tái mét, giọng trở nên nghẹn ngào. “Thái hậu, thần thiếp tuân theo di nguyện của tỷ tỷ mới vào cung, Hạ gia đời đời trung thành, tuyệt đối không thể làm ra chuyện hành thích vua như vậy!”
“Được rồi.” Hoàng đế đột nhiên lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đã có lực hơn.
Y suy tư một chút rồi nhìn về phía thái hậu. “Gần đây A Tự vẫn không được khỏe, thái y kê thuốc bổ nhưng cũng không có tiến triển gì. Bây giờ con ngẫm lại… thì thấy triệu chứng khá là giống nhau.”
Nói xong, y nhìn sang Hạ Vân Tự. “Bệnh của nàng thái y có nói do nguyên nhân gì không?”
Hạ Vân Tự hoang mang. “Không biết… Chỉ nói là thần thiếp bị suy nhược.” Nàng cau mày nghĩ ngợi rồi lại hít sâu một hơi: “Lúc đó cũng từng nhắc sơ qua là mạch hơi giống trúng độc, có điều thái y nói mơ hồ không rõ ràng, thần thiếp cũng đã sai người kiểm tra kỹ lưỡng khắp nơi mà không thấy gì lạ nên thái y liền loại trừ khả năng này.”
Hoàng đế hỏi tiếp: “Có kiểm tra than không?”
“Than…” Hạ Vân Tự nhũn cả người, mắt đờ đẫn nhìn cái lò sưởi, ngã gục xuống đất. “Thần thiếp chưa từng nghĩ đến.”
Ánh mắt hoàng đế lóe lên vẻ sắc lạnh, liếc nhìn Phàn Ưng Đức. Phàn Ưng Đức hiểu ý nên hùng hổ dẫn người ra khỏi điện.
Tác giả :
Lệ Tiêu