Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn
Chương 4: Châm chọc
Quả nhiên, tuy sắc mặt của hoàng đế không có gì thay
đổi nhưng giọng nói đã gượng gạo hơn đôi chút. “Chỉ phong tài nhân thì
ra thể thống gì.” Y lắc đầu, quay qua gọi. “Phàn Ưng Đức.”
Phàn Ưng Đức vừa định bước lên nghe lệnh thì Hạ Vân Tự đã mỉm cười, nói: “Không sao, cứ để vậy đi.”
Hoàng đế hiếm khi bị người khác bác bỏ như vậy nên cau mày, quay qua nhìn nàng. Nàng mỉm cười, bảo: “Vừa được sắc phong lại tấn phong nữa e là không hợp với quy chế. Nếu tỷ tỷ còn sống chắc cũng không hy vọng hoàng thượng phá lệ cho thần nữ như vậy.”
Thấy hoàng đế có vẻ lưỡng lự, nàng nói tiếp: “Hơn nữa ngày tháng còn dài, thần nữ cũng không mong chút hư danh nhất thời này.”
Hạ Huyền Thời đành xua tay. “Thôi được rồi.” Tiếp đó lại hỏi: “Muội ở cung nào?”
“Thục Phương Cung.” Hạ Vân Tự đáp. Dừng một chút lại nói thêm: “Nhu Lan Quán.”
Y có vẻ sững người. “Truyền chỉ để tứ tiểu thư chuyển sang Khánh Ngọc Cung, cụ thể ở đâu thì để Hứa chiêu nghi sắp xếp.”
“Vâng.” Phàn Ưng Đức cúi người nhận lệnh. Hạ Vân Tự tỏ ra nghi hoặc. “Tại sao?”
“Thục Phương Cung…” Hạ Huyền Thời thoáng trầm ngâm. “Trẫm nghĩ Hứa chiêu nghi vốn là người bên cạnh tỷ tỷ của muội, hai ngươi cùng ở Khánh Ngọc Cung thì có thể quan tâm đến nhau.”
Nàng nhún gối, cười rạng rỡ. “Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, có điều thần nữ và Chu huy nga ở cùng một cung cũng rất hợp ý, có thể đỡ đần nhau, không cần làm phiền chiêu nghi nương nương.”
Hoàng đế lắc đầu, quả quyết nói: “Vậy bảo Chu thị cùng chuyển luôn một thể.”
Hạ Vân Tự không nói thêm gì nữa, khẽ cụp mắt xuống, lòng thầm cảm thấy khoái chí. Nàng không để tâm chuyện mình ở đâu, tuy nhiên những mánh khóe ấy của Chiêu Phi nhất định phải để hoàng đế biết.
Về phần Chu Diệu, tiện tay giúp đỡ một chút cũng không sao, coi như tạo quan hệ tốt.
Tạ ơn thêm lần nữa, Hạ Vân Tự mới nói đến “chính sự”. Nàng chỉ vào hộp thức ăn trên tay Phàn Ưng Đức nói cảm thấy trời nóng nên đưa chén chè đậu xanh ướp đá đến.
Hạ Huyền Thời vui vẻ. “Muội có lòng rồi.”
“Vậy thần nữ không làm phiền hoàng thượng nữa.” Nàng cúi đầu, nhún người. “Thần nữ cáo lui.”
Hạ Huyền Thời cũng không giữ nàng lại. Trên bàn còn đặt một chồng tấu chương, y không thể cùng nàng tán gẫu những chuyện vụn vặt được.
Hạ Vân Tự từng bước lùi ra ngoài. Đến khi chân bước ra khỏi điện, xung quanh bỗng sáng sủa khiến lòng nàng cũng rạng rỡ theo.
Chuyến đi này, những lời cần nói đều đã nói hết.
Một là chuyện ở Thục Phương Cung, hai là Chiêu Phi cố tình hạ phẩm cấp của nàng, tất cả đều để hoàng đế biết. Có điều quy định của tổ tông như vậy, nếu đi mách một cách trực tiếp thì có vẻ nàng hống hách vô lễ quá, chỉ có nói nửa vời như thế mới thích hợp. Câu nào của nàng cũng vì Giai Huệ hoàng hậu mà không muốn phá vỡ quy tắc nhưng nếu suy xét kỹ thì sẽ thấy Chiêu Phi không nhớ ân tình của Giai Huệ hoàng hậu, cố ý bắt nạt muội muội của người.
……
Về đến Nhu Lan Quán là lại bận bịu chuyện chuyển chỗ. May mà nàng vừa tiến cung, đồ đạc không nhiều, đến chiều tối là đã sắp xếp đâu vào đấy.
Hứa chiêu nghi – chủ Khánh Ngọc Cung – an bài nàng vào ở trong Triêu Lộ Hiên, xa hoa, trang nhã lại rộng rãi, rất hợp ý nàng. Đáng tiếc dạo này Hứa chiêu nghi mắc bệnh, nàng không tiện gặp, nhất thời không thể nói cảm ơn, cũng không ôn được chuyện cũ.
Chu Diệu nhận được ý chỉ cũng chuyển đến đây. Biết Hạ Vân Tự đề cập với hoàng thượng nên sắp xếp ổn thỏa xong là vội đến Triêu Lộ Hiên một chuyến, vui mừng cảm tạ Hạ Vân Tự.
Trong lúc cảm ơn, Chu Diệu còn có chút lo lắng. “Tỷ tỷ không cho muội nói nhưng lại tự mình đi, không sợ hoàng thượng giận sao?”
Hạ Vân Tự mỉm cười lắc đầu. “Ta không vì chuyện này mà đi tìm hoàng thượng, chẳng qua là khi nhắc đến chúng ta ở Thục Phương Cung thì hoàng thượng chủ động bảo chúng ta chuyển đi.”
“Hả?” Chu Diệu ngạc nhiên. “Vậy há chẳng phải…” Nàng tặc lưỡi. “Hoàng thượng cũng biết những lời đồn liên quan đến Thục Phương Cung?”
Hạ Vân Tự khẽ nhướng mày. “Đúng vậy, hoàng thượng tự biết.”
Về cơ bản y đều biết hết những chuyện trong cung, ngồi yên không nhúng tay vào chẳng qua là không thèm quan tâm hoặc không muốn lựa chọn giữa người yêu cũ và niềm vui mới mà thôi. Chẳng hạn như trước mắt, tuy biết Thục Phương Cung là nơi thế nào, cũng niệm tình Giai Huệ hoàng hậu nhưng rốt cuộc y vẫn không chê trách gì Chiêu Phi.
Tối hôm đó, hoàng đế lật thẻ bài của Chu Diệu. Dựa theo thứ tự của đại tuyển lần này, sau Đường bảo lâm đúng là tới Chu huy nga.
Suốt hơn nửa tháng sau đó, nhờ Chiêu Phi phí công sắp xếp nên dù hoàng đế có không quan tâm mấy đến hậu cung đi nữa thì cũng triệu kiến hết những người mới.
Trong bảy người chỉ còn lại Hạ Vân Tự và một vị thục nữ họ Vệ là chưa thị tẩm. Vệ thị là do tuổi còn nhỏ, Hạ Vân Tự thì cứ năm sáu ngày là đến Tử Thần Điện một chuyến, cố tình tạo sự thân thiết với hoàng đế trước, những lúc riêng tư lại gọi y là tỷ phu như hồi còn nhỏ. Vì tiếng tỷ phu ấy mà khiến hoàng đế không có ý định triệu nàng thị tẩm.
Đây là điều nàng muốn.
Không phải nàng không muốn thị tẩm. Nếu không định thị tẩm thì đã không bước vào con đường này. Chẳng qua nàng hiểu rất rõ những phi tần được tuyển vào cung, ai nấy đều từng bước thị tẩm, được sủng, không có gì là mới mẻ, không ai có sức nặng trong lòng hoàng đế. Đầu tiên nàng cần duy trì thứ tình thân không mặn không nhạt này với y, sau đó bồi dưỡng tình cảm rồi mới tiến hành bước cuối cùng, như thế có lẽ tình cảm sẽ sâu nặng hơn.
Có điều trong mắt người khác, tính toán ấy lại mang hàm ý khác.
……
Trong đám cung tần mới, Đường Lan Chi và Chu Diệu ngang tài ngang sức. Cuối tháng bảy, Đường Lan Chi mà Chiêu Phi xem trọng được tấn thêm một phẩm thành tòng ngũ phẩm mỹ nhân, vượt qua Hạ Vân Tự. Chu Diệu cũng tấn một phẩm, thành tài nhân ngang với nàng.
Thế là trong cung bắt đầu có những lời không mấy dễ nghe.
Ngày thứ hai sau khi họ được sắc phong, các cung tần đến vấn an Chiêu Phi như thường lệ. Lúc cáo lui, có người nói rất gay gắt: “Vệ thục nữ do tuổi còn nhỏ, không thể thị tẩm cũng không có gì lạ nhưng nàng ta thì khác. Nếu ta mà là ả chắc sẽ tìm một cái lỗ chui xuống mất.”
Hạ Vân Tự đang trên đường về lại Khánh Ngọc Cung, chỉ cần nghe giọng là biết người nói câu này cách nàng một khoảng khá xa, lên giọng như thế rõ ràng là cố ý châm chọc nàng. Nhưng nàng vẫn không dừng bước, chỉ thờ ơ hỏi Oanh Thời. “Ai đấy?”
Oanh Thời thoáng quay đầu lại nhìn rồi đáp nhỏ: “Là Hồ tài nhân. Nàng ta vào cung từ lần đại tuyển ba năm trước, sốt sắng bợ đỡ Chiêu Phi nhưng đến nay vẫn chỉ là một tài nhân, không biết mặt mũi đâu mà châm chọc tiểu thư.”
Giọng Oanh Thời có vẻ tức tối, Hạ Vân Tự mỉm cười, nắm lấy tay nàng. “Đừng so đo với nàng ta.”
Tiếp đó họ nghe thấy giọng nói bên kia càng to hơn. “Vào cung bao lâu nay, không biết đến Tử Thần Điện xun xoe bao nhiêu lần rồi mà hoàng thượng vẫn không triệu ả, các cô nói xem có tức cười không?”
Hạ Vân Tự khẽ bật cười. Nhưng tiếng cười chưa tắt thì bên kia đã hét lên: “Cô làm gì vậy!”
Hạ Vân Tự vẫn bước đi không dừng lại, Yến Thời ở đằng sau vô thức quay lại nhìn một cái, ngay sau đó nàng nghe thấy giọng Yến Thời hơi run run: “Nương tử, Chu tài nhân…”
Mày Hạ Vân Tự nhướng lên.
Ngay phía trước là ngả rẽ. Đường trong cung phần lớn rất ngay ngắn, vừa rẽ qua là từ góc của người khác sẽ không thấy được nàng. Nàng đứng sau bức tường nhìn về phía bên kia, quả nhiên trông thấy Chu Diệu đang vùng vằng tranh chấp với Hồ thị. Hồ tài nhân cố tình cất cao giọng để mọi người đều nghe thấy, còn Chu Diệu lại không muốn khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn. Hạ Vân Tự đứng đó thấy Hồ thị xô đẩy Chu Diệu, còn cay nghiệt châm chọc: “Cô ở đây giả vờ làm người tốt gì chứ. Thân thiết với ả như vậy không sợ thánh thượng cũng ghét lây luôn sao!”
“Oanh Thời.” Hạ Vân Tự nhíu mày bảo: “Em qua đó một chuyến, nói là ta có món điểm tâm mới làm, mời Chu tài nhân đến thưởng thức.”
Oanh Thời nhún người nhận lệnh rồi vội vã qua đó. Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn Oanh Thời đi đến trước mặt hai người, hành lễ xong từ tốn nói vài câu, sau đó chìa tay ra mời Chu Diệu đi về bên này.
Dạo này Hạ Vân Tự và Chu Diệu thường xuyên qua lại. Nàng ta tính tình thẳng thắn, sau khi thân thiết với nàng thì càng bộc trực, nghĩ gì nói nấy. Lúc theo Oanh Thời đến đây, Chu Diệu vẫn tức xanh mặt, vừa thấy nàng là nói ngay: “Tỷ tỷ ngăn muội làm gì. Ả là tài nhân, tỷ tỷ cũng là tài nhân, muội cũng vừa được phong tài nhân, tại sao để mặc cho ả nói!”
“Không vội!” Hạ Vân Tự mỉm cười. “Chúng ta đi chỗ khác nói.”
Hai người tiếp tục đi về hướng Khánh Ngọc Cung, dọc đường đi Chu Diệu không nói thêm câu nào. Đến khi vào trong Triêu Lộ Hiên, ngồi xuống nghỉ ngơi, Hạ Vân Tự mới nhìn kỹ nàng, rõ ràng là còn đang tức giận.
“Cần gì phải tức giận đến vậy?” Hạ Vân Tự trêu. Chu Diệu nghiến răng nghiến lợi. “Tỷ tỷ nghe thử coi ả nói gì vậy chứ.” Vừa nói nàng vừa hừ lạnh một cái. “Tốt xấu gì cũng là cung tần của thiên tử mà nói chuyện cay nghiệt khó nghe như vậy, thật mất mặt hoàng gia.”
“Được rồi được rồi.” Hạ Vân Tự khẽ lắc đầu, đúng lúc Oanh Thời Yến Thời bưng trà lên, nàng nhấp một ngụm rồi nói: “Muội nói xem hậu cung có phải là một nơi rất tốt không?”
Chu Diệu ngẩn ra, nghi hoặc nhìn nàng. “Sao tỷ lại hỏi vậy?”
Nụ cười trên mặt Hạ Vân Tự càng tươi tắn. “Rất nhiều người đều không thích hậu cung, nhưng ta lại cảm thấy đây là nơi khá tuyệt vời.”
Chu Diệu càng cảm thấy khó hiểu. Hạ Vân Tự dừng lại một chút rồi từ tốn nói tiếp: “Nơi này rất đông người, hơn nữa hạng người gì cũng có, bất luận muội muốn thị uy hay muốn tìm người làm nền cho mình đều có thể dễ dàng tìm được, chẳng phải là nơi rất tốt sao?”
“Nhưng lúc nãy Hồ tài nhân…” Chu Diệu nói đến đây thì hiểu ra. “Tỷ tỷ có cách trị ả à?”
Hạ Vân Tự gật đầu. “Cho nên muội không cần phải hơn thua nhất thời làm gì.”
“Vẫn là tỷ tỷ lợi hại nhất!” Chu Diệu bật cười. “Có cần muội làm gì không?”
Hạ Vân Tự nghĩ ngợi rồi nói: “Không cần đâu. Có điều muội đang được sủng ái, cơ hội gặp thánh thượng rất nhiều, nếu hoàng thượng có hỏi đến ta thì muội đừng nói gì, chỉ cần bảo gần đây ta đóng cửa không chịu gặp ai cả.”
Chu Diệu ngẫm nghĩ một lát, trầm ngâm gật đầu, cũng không hỏi nàng muốn làm gì, chỉ chống cằm cười hì hì. “Vậy muội chỉ cần đợi xem kịch hay.”
Suốt nửa tháng sau đó, Hạ Vân Tự không đến Tử Thần Điện nữa, đi thỉnh an cũng thường lấy lý do không khỏe để xin vắng mặt.
Mồng mười tháng tám, Hứa chiêu nghi khỏi bệnh nên sai người đến hỏi thăm, Hạ Vân Tự cũng đóng cửa không gặp, chỉ bảo Oanh Thời nhắn lại vài câu.
Qua vài ngày nữa là đến rằm tháng tám.
Tết trung thu là một dịp lễ lớn dù trong dân gian hay hoàng cung. Dân gian coi trọng chuyện gia đình đoàn viên, trong cung tuy rất nhiều người bằng mặt không bằng lòng nhưng hôm đó cũng phải tề tựu vui vẻ trong cung yến.
Trước trung thu, Hạ Vân Tự sai người may một bộ váy dài màu xanh ngọc cho kịp tết. Màu sắc sáng rực lóa mắt ấy tuy không hợp với cách ăn mặc dịu dàng hiền thục của cả hậu cung nhưng lại tôn nhan sắc của nàng nhất.
Cung yến được tổ chức tại Lâm Tiên Điện trên hồ Thái Dịch. Hạ Vân Tự cố tình canh thời gian đến muộn một chút. Lúc thuyền nhỏ qua đến đó thì đã thấy hơn phân nửa phi tần đều đã có mặt trong điện, đang nâng chén vui vẻ.
Hoàng đế cũng đã đến, đang ngồi trên ghế rồng nói cười với hai vị hoàng muội chưa xuất giá. Đường Lan Chi – người vừa tấn phong mỹ nhân không lâu trước đó – ngồi bên cạnh hầu hạ, không biết hoàng đế chủ động triệu nàng ta hay tự nàng ta tìm cơ hội đến gần.
Hạ Vân Tự không ngó nghiêng mà đi thẳng đến trước mặt hoàng đế hành lễ. “Hoàng thượng thánh an.”
Hạ Huyền Thời ngước nhìn nàng, ánh mắt các tần phi trong điện cũng đổ dồn vào nàng.
Phàn Ưng Đức vừa định bước lên nghe lệnh thì Hạ Vân Tự đã mỉm cười, nói: “Không sao, cứ để vậy đi.”
Hoàng đế hiếm khi bị người khác bác bỏ như vậy nên cau mày, quay qua nhìn nàng. Nàng mỉm cười, bảo: “Vừa được sắc phong lại tấn phong nữa e là không hợp với quy chế. Nếu tỷ tỷ còn sống chắc cũng không hy vọng hoàng thượng phá lệ cho thần nữ như vậy.”
Thấy hoàng đế có vẻ lưỡng lự, nàng nói tiếp: “Hơn nữa ngày tháng còn dài, thần nữ cũng không mong chút hư danh nhất thời này.”
Hạ Huyền Thời đành xua tay. “Thôi được rồi.” Tiếp đó lại hỏi: “Muội ở cung nào?”
“Thục Phương Cung.” Hạ Vân Tự đáp. Dừng một chút lại nói thêm: “Nhu Lan Quán.”
Y có vẻ sững người. “Truyền chỉ để tứ tiểu thư chuyển sang Khánh Ngọc Cung, cụ thể ở đâu thì để Hứa chiêu nghi sắp xếp.”
“Vâng.” Phàn Ưng Đức cúi người nhận lệnh. Hạ Vân Tự tỏ ra nghi hoặc. “Tại sao?”
“Thục Phương Cung…” Hạ Huyền Thời thoáng trầm ngâm. “Trẫm nghĩ Hứa chiêu nghi vốn là người bên cạnh tỷ tỷ của muội, hai ngươi cùng ở Khánh Ngọc Cung thì có thể quan tâm đến nhau.”
Nàng nhún gối, cười rạng rỡ. “Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, có điều thần nữ và Chu huy nga ở cùng một cung cũng rất hợp ý, có thể đỡ đần nhau, không cần làm phiền chiêu nghi nương nương.”
Hoàng đế lắc đầu, quả quyết nói: “Vậy bảo Chu thị cùng chuyển luôn một thể.”
Hạ Vân Tự không nói thêm gì nữa, khẽ cụp mắt xuống, lòng thầm cảm thấy khoái chí. Nàng không để tâm chuyện mình ở đâu, tuy nhiên những mánh khóe ấy của Chiêu Phi nhất định phải để hoàng đế biết.
Về phần Chu Diệu, tiện tay giúp đỡ một chút cũng không sao, coi như tạo quan hệ tốt.
Tạ ơn thêm lần nữa, Hạ Vân Tự mới nói đến “chính sự”. Nàng chỉ vào hộp thức ăn trên tay Phàn Ưng Đức nói cảm thấy trời nóng nên đưa chén chè đậu xanh ướp đá đến.
Hạ Huyền Thời vui vẻ. “Muội có lòng rồi.”
“Vậy thần nữ không làm phiền hoàng thượng nữa.” Nàng cúi đầu, nhún người. “Thần nữ cáo lui.”
Hạ Huyền Thời cũng không giữ nàng lại. Trên bàn còn đặt một chồng tấu chương, y không thể cùng nàng tán gẫu những chuyện vụn vặt được.
Hạ Vân Tự từng bước lùi ra ngoài. Đến khi chân bước ra khỏi điện, xung quanh bỗng sáng sủa khiến lòng nàng cũng rạng rỡ theo.
Chuyến đi này, những lời cần nói đều đã nói hết.
Một là chuyện ở Thục Phương Cung, hai là Chiêu Phi cố tình hạ phẩm cấp của nàng, tất cả đều để hoàng đế biết. Có điều quy định của tổ tông như vậy, nếu đi mách một cách trực tiếp thì có vẻ nàng hống hách vô lễ quá, chỉ có nói nửa vời như thế mới thích hợp. Câu nào của nàng cũng vì Giai Huệ hoàng hậu mà không muốn phá vỡ quy tắc nhưng nếu suy xét kỹ thì sẽ thấy Chiêu Phi không nhớ ân tình của Giai Huệ hoàng hậu, cố ý bắt nạt muội muội của người.
……
Về đến Nhu Lan Quán là lại bận bịu chuyện chuyển chỗ. May mà nàng vừa tiến cung, đồ đạc không nhiều, đến chiều tối là đã sắp xếp đâu vào đấy.
Hứa chiêu nghi – chủ Khánh Ngọc Cung – an bài nàng vào ở trong Triêu Lộ Hiên, xa hoa, trang nhã lại rộng rãi, rất hợp ý nàng. Đáng tiếc dạo này Hứa chiêu nghi mắc bệnh, nàng không tiện gặp, nhất thời không thể nói cảm ơn, cũng không ôn được chuyện cũ.
Chu Diệu nhận được ý chỉ cũng chuyển đến đây. Biết Hạ Vân Tự đề cập với hoàng thượng nên sắp xếp ổn thỏa xong là vội đến Triêu Lộ Hiên một chuyến, vui mừng cảm tạ Hạ Vân Tự.
Trong lúc cảm ơn, Chu Diệu còn có chút lo lắng. “Tỷ tỷ không cho muội nói nhưng lại tự mình đi, không sợ hoàng thượng giận sao?”
Hạ Vân Tự mỉm cười lắc đầu. “Ta không vì chuyện này mà đi tìm hoàng thượng, chẳng qua là khi nhắc đến chúng ta ở Thục Phương Cung thì hoàng thượng chủ động bảo chúng ta chuyển đi.”
“Hả?” Chu Diệu ngạc nhiên. “Vậy há chẳng phải…” Nàng tặc lưỡi. “Hoàng thượng cũng biết những lời đồn liên quan đến Thục Phương Cung?”
Hạ Vân Tự khẽ nhướng mày. “Đúng vậy, hoàng thượng tự biết.”
Về cơ bản y đều biết hết những chuyện trong cung, ngồi yên không nhúng tay vào chẳng qua là không thèm quan tâm hoặc không muốn lựa chọn giữa người yêu cũ và niềm vui mới mà thôi. Chẳng hạn như trước mắt, tuy biết Thục Phương Cung là nơi thế nào, cũng niệm tình Giai Huệ hoàng hậu nhưng rốt cuộc y vẫn không chê trách gì Chiêu Phi.
Tối hôm đó, hoàng đế lật thẻ bài của Chu Diệu. Dựa theo thứ tự của đại tuyển lần này, sau Đường bảo lâm đúng là tới Chu huy nga.
Suốt hơn nửa tháng sau đó, nhờ Chiêu Phi phí công sắp xếp nên dù hoàng đế có không quan tâm mấy đến hậu cung đi nữa thì cũng triệu kiến hết những người mới.
Trong bảy người chỉ còn lại Hạ Vân Tự và một vị thục nữ họ Vệ là chưa thị tẩm. Vệ thị là do tuổi còn nhỏ, Hạ Vân Tự thì cứ năm sáu ngày là đến Tử Thần Điện một chuyến, cố tình tạo sự thân thiết với hoàng đế trước, những lúc riêng tư lại gọi y là tỷ phu như hồi còn nhỏ. Vì tiếng tỷ phu ấy mà khiến hoàng đế không có ý định triệu nàng thị tẩm.
Đây là điều nàng muốn.
Không phải nàng không muốn thị tẩm. Nếu không định thị tẩm thì đã không bước vào con đường này. Chẳng qua nàng hiểu rất rõ những phi tần được tuyển vào cung, ai nấy đều từng bước thị tẩm, được sủng, không có gì là mới mẻ, không ai có sức nặng trong lòng hoàng đế. Đầu tiên nàng cần duy trì thứ tình thân không mặn không nhạt này với y, sau đó bồi dưỡng tình cảm rồi mới tiến hành bước cuối cùng, như thế có lẽ tình cảm sẽ sâu nặng hơn.
Có điều trong mắt người khác, tính toán ấy lại mang hàm ý khác.
……
Trong đám cung tần mới, Đường Lan Chi và Chu Diệu ngang tài ngang sức. Cuối tháng bảy, Đường Lan Chi mà Chiêu Phi xem trọng được tấn thêm một phẩm thành tòng ngũ phẩm mỹ nhân, vượt qua Hạ Vân Tự. Chu Diệu cũng tấn một phẩm, thành tài nhân ngang với nàng.
Thế là trong cung bắt đầu có những lời không mấy dễ nghe.
Ngày thứ hai sau khi họ được sắc phong, các cung tần đến vấn an Chiêu Phi như thường lệ. Lúc cáo lui, có người nói rất gay gắt: “Vệ thục nữ do tuổi còn nhỏ, không thể thị tẩm cũng không có gì lạ nhưng nàng ta thì khác. Nếu ta mà là ả chắc sẽ tìm một cái lỗ chui xuống mất.”
Hạ Vân Tự đang trên đường về lại Khánh Ngọc Cung, chỉ cần nghe giọng là biết người nói câu này cách nàng một khoảng khá xa, lên giọng như thế rõ ràng là cố ý châm chọc nàng. Nhưng nàng vẫn không dừng bước, chỉ thờ ơ hỏi Oanh Thời. “Ai đấy?”
Oanh Thời thoáng quay đầu lại nhìn rồi đáp nhỏ: “Là Hồ tài nhân. Nàng ta vào cung từ lần đại tuyển ba năm trước, sốt sắng bợ đỡ Chiêu Phi nhưng đến nay vẫn chỉ là một tài nhân, không biết mặt mũi đâu mà châm chọc tiểu thư.”
Giọng Oanh Thời có vẻ tức tối, Hạ Vân Tự mỉm cười, nắm lấy tay nàng. “Đừng so đo với nàng ta.”
Tiếp đó họ nghe thấy giọng nói bên kia càng to hơn. “Vào cung bao lâu nay, không biết đến Tử Thần Điện xun xoe bao nhiêu lần rồi mà hoàng thượng vẫn không triệu ả, các cô nói xem có tức cười không?”
Hạ Vân Tự khẽ bật cười. Nhưng tiếng cười chưa tắt thì bên kia đã hét lên: “Cô làm gì vậy!”
Hạ Vân Tự vẫn bước đi không dừng lại, Yến Thời ở đằng sau vô thức quay lại nhìn một cái, ngay sau đó nàng nghe thấy giọng Yến Thời hơi run run: “Nương tử, Chu tài nhân…”
Mày Hạ Vân Tự nhướng lên.
Ngay phía trước là ngả rẽ. Đường trong cung phần lớn rất ngay ngắn, vừa rẽ qua là từ góc của người khác sẽ không thấy được nàng. Nàng đứng sau bức tường nhìn về phía bên kia, quả nhiên trông thấy Chu Diệu đang vùng vằng tranh chấp với Hồ thị. Hồ tài nhân cố tình cất cao giọng để mọi người đều nghe thấy, còn Chu Diệu lại không muốn khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn. Hạ Vân Tự đứng đó thấy Hồ thị xô đẩy Chu Diệu, còn cay nghiệt châm chọc: “Cô ở đây giả vờ làm người tốt gì chứ. Thân thiết với ả như vậy không sợ thánh thượng cũng ghét lây luôn sao!”
“Oanh Thời.” Hạ Vân Tự nhíu mày bảo: “Em qua đó một chuyến, nói là ta có món điểm tâm mới làm, mời Chu tài nhân đến thưởng thức.”
Oanh Thời nhún người nhận lệnh rồi vội vã qua đó. Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn Oanh Thời đi đến trước mặt hai người, hành lễ xong từ tốn nói vài câu, sau đó chìa tay ra mời Chu Diệu đi về bên này.
Dạo này Hạ Vân Tự và Chu Diệu thường xuyên qua lại. Nàng ta tính tình thẳng thắn, sau khi thân thiết với nàng thì càng bộc trực, nghĩ gì nói nấy. Lúc theo Oanh Thời đến đây, Chu Diệu vẫn tức xanh mặt, vừa thấy nàng là nói ngay: “Tỷ tỷ ngăn muội làm gì. Ả là tài nhân, tỷ tỷ cũng là tài nhân, muội cũng vừa được phong tài nhân, tại sao để mặc cho ả nói!”
“Không vội!” Hạ Vân Tự mỉm cười. “Chúng ta đi chỗ khác nói.”
Hai người tiếp tục đi về hướng Khánh Ngọc Cung, dọc đường đi Chu Diệu không nói thêm câu nào. Đến khi vào trong Triêu Lộ Hiên, ngồi xuống nghỉ ngơi, Hạ Vân Tự mới nhìn kỹ nàng, rõ ràng là còn đang tức giận.
“Cần gì phải tức giận đến vậy?” Hạ Vân Tự trêu. Chu Diệu nghiến răng nghiến lợi. “Tỷ tỷ nghe thử coi ả nói gì vậy chứ.” Vừa nói nàng vừa hừ lạnh một cái. “Tốt xấu gì cũng là cung tần của thiên tử mà nói chuyện cay nghiệt khó nghe như vậy, thật mất mặt hoàng gia.”
“Được rồi được rồi.” Hạ Vân Tự khẽ lắc đầu, đúng lúc Oanh Thời Yến Thời bưng trà lên, nàng nhấp một ngụm rồi nói: “Muội nói xem hậu cung có phải là một nơi rất tốt không?”
Chu Diệu ngẩn ra, nghi hoặc nhìn nàng. “Sao tỷ lại hỏi vậy?”
Nụ cười trên mặt Hạ Vân Tự càng tươi tắn. “Rất nhiều người đều không thích hậu cung, nhưng ta lại cảm thấy đây là nơi khá tuyệt vời.”
Chu Diệu càng cảm thấy khó hiểu. Hạ Vân Tự dừng lại một chút rồi từ tốn nói tiếp: “Nơi này rất đông người, hơn nữa hạng người gì cũng có, bất luận muội muốn thị uy hay muốn tìm người làm nền cho mình đều có thể dễ dàng tìm được, chẳng phải là nơi rất tốt sao?”
“Nhưng lúc nãy Hồ tài nhân…” Chu Diệu nói đến đây thì hiểu ra. “Tỷ tỷ có cách trị ả à?”
Hạ Vân Tự gật đầu. “Cho nên muội không cần phải hơn thua nhất thời làm gì.”
“Vẫn là tỷ tỷ lợi hại nhất!” Chu Diệu bật cười. “Có cần muội làm gì không?”
Hạ Vân Tự nghĩ ngợi rồi nói: “Không cần đâu. Có điều muội đang được sủng ái, cơ hội gặp thánh thượng rất nhiều, nếu hoàng thượng có hỏi đến ta thì muội đừng nói gì, chỉ cần bảo gần đây ta đóng cửa không chịu gặp ai cả.”
Chu Diệu ngẫm nghĩ một lát, trầm ngâm gật đầu, cũng không hỏi nàng muốn làm gì, chỉ chống cằm cười hì hì. “Vậy muội chỉ cần đợi xem kịch hay.”
Suốt nửa tháng sau đó, Hạ Vân Tự không đến Tử Thần Điện nữa, đi thỉnh an cũng thường lấy lý do không khỏe để xin vắng mặt.
Mồng mười tháng tám, Hứa chiêu nghi khỏi bệnh nên sai người đến hỏi thăm, Hạ Vân Tự cũng đóng cửa không gặp, chỉ bảo Oanh Thời nhắn lại vài câu.
Qua vài ngày nữa là đến rằm tháng tám.
Tết trung thu là một dịp lễ lớn dù trong dân gian hay hoàng cung. Dân gian coi trọng chuyện gia đình đoàn viên, trong cung tuy rất nhiều người bằng mặt không bằng lòng nhưng hôm đó cũng phải tề tựu vui vẻ trong cung yến.
Trước trung thu, Hạ Vân Tự sai người may một bộ váy dài màu xanh ngọc cho kịp tết. Màu sắc sáng rực lóa mắt ấy tuy không hợp với cách ăn mặc dịu dàng hiền thục của cả hậu cung nhưng lại tôn nhan sắc của nàng nhất.
Cung yến được tổ chức tại Lâm Tiên Điện trên hồ Thái Dịch. Hạ Vân Tự cố tình canh thời gian đến muộn một chút. Lúc thuyền nhỏ qua đến đó thì đã thấy hơn phân nửa phi tần đều đã có mặt trong điện, đang nâng chén vui vẻ.
Hoàng đế cũng đã đến, đang ngồi trên ghế rồng nói cười với hai vị hoàng muội chưa xuất giá. Đường Lan Chi – người vừa tấn phong mỹ nhân không lâu trước đó – ngồi bên cạnh hầu hạ, không biết hoàng đế chủ động triệu nàng ta hay tự nàng ta tìm cơ hội đến gần.
Hạ Vân Tự không ngó nghiêng mà đi thẳng đến trước mặt hoàng đế hành lễ. “Hoàng thượng thánh an.”
Hạ Huyền Thời ngước nhìn nàng, ánh mắt các tần phi trong điện cũng đổ dồn vào nàng.
Tác giả :
Lệ Tiêu