Tranh Đấu Gia Tộc
Chương 2: Trọng sinh 15 tuổi
Gà gáy canh năm, nghe tại gần sáng trong trời đông giá rét hết sức chói tai. Minh Hoa Dung run một cái, đột nhiên tỉnh táo lại.
Đập vào mắt chính là một gian phòng đổ nát mà nàng đã từng biết. Trong phòng ngoại trừ chiếc giường kê trên gạch đá, một cái bể cá thiếu miệng và một cái bàn vô số vết nứt thì không còn vật gì khác. Cửa gỗ bị tàn phá dùng nhánh cây che lại, tróc ra hơn phân nửa, hiện ra lung tung vết hở, miễn cưỡng cố định, trong gió lạnh gào thét lung lay sắp đổ. Chỉ có cái chăn đơn bạc chống đỡ gió lạnh tận xương không ngừng thổi, nước trên sông đông lại thành tảng băng dày.
— nàng không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này? Nhìn sự bố trí này, giống như thôn trang nàng ở mười lăm năm trước đây.
Minh Hoa Dung cảm thấy kinh hãi, vén chăn lên muốn xuống giường tra xét, vô tình cúi đầu lại sửng sốt: dưới cái áo đơn độc được vá tầng tầng lớp lớp lộ ra cánh tay và chân gầy như que củi, căn bản không phải thể trạng người hai mươi bảy tuổi nên có, đây là bộ dạng lúc nàng mười bốn, mười lăm tuổi, không biết gương mặt này có hay không – có hay không –
Trong phòng không có gương đồng, Minh Hoa Dung ngay cả giày cũng không thèm đi, bước nhanh đến bên cạnh lu nước, múc một bầu nước tạo thành mặt gương nhỏ ánh sáng nhạt chiếu vào.
Sóng nước lay động, khuôn mặt nhỏ nhắn thon gầy trắng nõn mơ hồ hiện ra, hình dáng thanh lệ, hai gò má đều gầy, chỉ có đôi mắt vẫn thanh minh ngăm đen như cũ, lúc này lại tràn đầy vẻ khiếp sợ trong đó.
— Dung mạo này của Hoa Dung giống hệt như khi nàng 15 tuổi!
Một chuyện làm người ta khó có thể tin, ý niệm vô cùng rõ ràng hiện trong đầu óc nàng: chẳng lẽ, nàng lại sống đến giờ? Ông trời thương tiếc nàng, khiến cho nàng sống lại từ hồi 15 tuổi làm lại cuộc đời?
Phịch một tiếng, bầu nước rơi trở về vào trong vạc, bọt nước văng lên khiến vạt áo trước người Minh Hoa Dung ướt đẫm, nàng lại không phát giác gì, vẫn ngơ ngác đứng như cũ ở nơi đó, tất cả chuyện xưa lộn xộn tuôn ra khiến cho trong lòng một mảnh hỗn loạn.
Nàng sinh ra năm ấy, phụ thân Minh Thủ Tĩnh vào kinh dự thi đứng thứ nhất trúng Trạng Nguyên. Mẫu thân nhưng lại phúc mỏng, khi đến kinh đô lạ nước lạ cái bệnh không dậy nổi, không đến nửa tháng liền buông tay nhân gian. Một tháng sau, phụ thân cưới con gái của Bạch thừa tướng làm vợ.
Tài tử giai nhân, giai thoại thiên cổ, tự nhiên không chịu được nét bút hỏng. Mẫu thân ruột của Minh Hoa Dung bất quá xuất thân từ bình dân, tuyệt đối không so được với Bạch thị cành vàng lá ngọc. Minh Thủ Tĩnh sợ đứa con gái lớn hèn mọn này khiến Bạch thị không vui, lợi dụng lý do dưỡng bệnh đưa Minh Hoa Dung còn chưa tròn tuổi đến nông thôn nuôi dưỡng, một lần đi này chính là mười lăm năm
Trong mười lăm năm, Minh Hoa Dung chưa bao giờ được hưởng phân nửa ngày hạnh phúc. Trong trang tôi tớ phần lớn là người hầu đang làm trong mỗi gia đình, đối với chủ nhân sinh lòng oán hận, nàng rủi ro là đối tượng cho bọn họ phát tiết, cho dù là người ở đẳng cấp thấp nhất trong trang cũng có thể tùy ý hô quát đánh chửi đối với nàng. Nàng không dám phản kháng cũng không có cách nào chạy trốn, chỉ có thể bấm bụng bấm dạ, cắn chặt hàm răng, lặng lẽ cầu nguyện Bồ tát phù hộ, làm cho phụ thân nhớ đến còn có nữ nhi này, sớm một chút cứu nàng thoát ly khổ ải.
Ai có thể dự liệu được trước, sau khi phụ thân rốt cuộc đem chính mình trở về kinh đô, chờ đợi nàng lại là một kiếp nạn khác. Nàng bị cái gọi là thân nhân đầu độc, trở thành quân cờ tùy ý loay hoay, một khi không còn giá trị lợi dụng liền bị gạt bỏ một cách tàn khốc. Lòng người thắng cả núi non hiểm trở, những người thân không có lương tâm so với người chủ độc ác đối xử với nô lệ càng đáng hận.
Ngay lúc đó chính mình quá mức khát vọng thân tình mà bị mắt, ngay cả đối phương có ý tốt hay ý xấu đều không phân biệt được, khó trách sau này bị đám người kia lợi dụng lâu như vậy.
Vừa nghĩ tới những người đã thương tổn đến mình, thoáng chốc trong lòng Minh Hoa Dung hận ý ngập trời. Nàng chưa từng so đo phụ thân cùng kế mẫu xem nàng là người lạ ném ở bên ngoài, qua mười lăm năm cuộc sống còn không bằng một đứa nha đầu làm việc nặng, cũng không thèm để ý đệ đệ cùng muội muội đối với nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, vênh váo tự đắc, đối với phu quân lại càng ngàn nghe trăn thuận, cùng hắn phân ưu giải nạn. Nàng trả giá, nàng chân tâm nhường nhịn, kết quả nàng được cái gì? Vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn.
Thật may là ông trời từ bi, nghe thấy đực lời thề độc của nàng trước khi chết, nàng nhất đinh sẽ nắm thật chắc cơ hội được sỉnh ra lần nữa, đem những người từng phản bội nàng đưa hết xuống địa ngục!
Nhớ tới lời thề trước khi chết, vẻ mặt Minh Hoa Dung từ từ trầm tĩnh lại. Cúi đầu vân vê tà áo đơn bạc, trong tia nắng ban mai hai tròng mắt đen bóng có vẻ hết sức u ám.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị một lực lớn đẩy ra, một dáng người trung niên mập mạp khí thế hung hăng đi tới, thanh âm bén nhọn chói tai: “Mè nheo cái gì, ra ngoài làm việc cho ta! Thật đúng là tự xem mình là thiên kim tiểu thư chờ người hầu hạ hay sao, hôm nay nếu không cắt tốt chỗ rau cỏ, nhìn ta xem có lột da ngươi!”
Minh Hoa Dung theo tiếng nhìn lại, lập tức nhận ra người phụ nữ tướng mạo chua ngoa là Vương thị nàng dâu nhà Dương Đại Đức trong thôn trang, cũng là người nàng sợ nhất mười lăm năm trước. Vương thị chẳng những đối xử với nàng đánh chửi hung ác còn cắt xén cơm của nàng, món ăn, xiêm y lại càng như chuyện thường ngày.
Vương thị vốn trong nhà Minh gia tại kinh đô quản lý tiền tiêu phấn son, phấn nước của các phòng hàng tháng, về sau cháu nàng ăn bớt tiền bị tra ra, đánh vài hèo rồi đuổi ra khỏi phủ khiến mụ cùng trượng phu cũng bị dính líu đến, giáng chức đến biệt trang này sinh sống.
Nhớ tới trước kia động qua ngón tay cũng đủ để nhà mình ăn mặc cả tháng giờ lại rơi vào hoàn cảnh này, Vương thị vừa bực vừa hận. Tiểu chủ nhân Minh Hoa Dung không được lão gia cùng phu nhân chào đón rơi vào trong tay mụ, tự nhiên thành nơi cho mụ trút giận.
Ngay từ đầu Vương thị còn không dám làm quá mức, về sau vô luận bắt nạt Minh Hoa Dung như thế nào, kinh đô đại trạch bên kia cũng chẳng quan tâm, lá gan cũng càng lúc càng lớn. Hôm nay chẳng những đem Minh Hoa Dung là nha đầu làm việc nặng tùy ý sai bảo còn sáng đánh chiều mắng, cắt xen áo cơm.
Mụ dẫn đầu những người cũng học theo, cuộc sống gian nan kiếp trước của Minh Hoa Dung phần lớn là do Vương thị tạo thành.
Đã cách nhiều năm, Minh Hoa Dung gặp lại Vương thị đã không còn cảm thấy sợ hãi, chỉ có chán ghét mà thôi. Khi đang nói, thấy Vương thị hùng hùng hổ hổ giơ tay muốn đánh người, ánh mắt nàng lạnh lẽo, dưới chân nhẹ nhàng linh hoạt chợt lóe, bất động thanh sắc lui qua một vị trí an toàn.
Phía bên kia, Vương thị hồn nhiên chưa phát giác ra Minh Hoa Dung gan nhỏ hèn nhát trước kia đã biến mất, không còn là tiểu nha đầu bị mụ bắt nạt. Nhớ tới tối qua ma xui quỷ khiến thế nào lại ra ngoài đánh bạc kết quả số bạc kiếm được vất vả bị thua sạch, Vương thị lửa giận càng cao, chuẩn bị hung hang cho tiểu nha đầu này vài cái tát, chỗ tốt để trút giận.
Mụ theo thói quen nâng bàn tay lên hướng Minh Hoa Dung đánh tới, gặp đối phương sợ hãi hướng phía sau co lại, liền tới trước hai bước, nhắm thẳng đầu Minh Hoa Dung đánh, trong miệng không quên mắng: “Tiện nha đầu chết tiệt còn dám chạy!”
Tát tai còn chưa đến nơi, dưới chân Vương thị đột nhiên bị trượt, cả thân thể to mọng nghiêng một cái, rơi tõm vào trong chum nước. Cái chum vốn có nhiều vết nứt không chịu nổi trọng lượng của mụ, rắc rắc vài tiếng liền vỡ thành nhiều mảnh vụn. Còn chưa kịp bò dậy Vương thị lại lập tức gặp tai họa, đầu tiên là bị nước lạnh thấu xương làm ướt xiêm y sau đó là mảnh vỡ sắc nhọn đâm vào thân thể, đau đớn khiến mụ kêu thảm thiết không ngừng.
Minh Hoa Dung không chút nào vì tiếng kêu thảm thiết như giết heo kia mà rung động, nàng từ trên cao nhìn xuống Vương thị một thân chật vật, ánh mắt băng tuyết lạnh lẽo khiến cho trong lòng Vương thị kinh loạn, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí quên mất kêu đau: đây là nha đầu chết tiệt bị đánh chỉ biết kêu khóc hay sao? Như thế nào mà ánh mắt kia rõ ràng so với Thượng thư lão gia còn đáng sợ hơn vài phần?
Thôn trang không lớn, tiếng kêu thảm thiết của Vương thị tự nhiên kinh động đến người khác. Nghe đến ngoài cửa tiếng bước chân hỗn loạn, mâu quang Minh Hoa Dung khẽ nhúc nhích, trên mặt đột nhiên một mảnh kinh hoảng, mang theo khóc nức nở hô: “Vương tẩu tử, ngươi không sao chứ, đừng động đậy, kiên nhẫn chút, ta đi gọi người ngay lập tức.”
Sự khắc nghiệt vừa rồi trong phút chốc biến mất vô tung vô ảnh, nhanh đến nỗi Vương thị cho rằng chính mình hoa mắt.
Nàng chạy ra ngoài hai bước, lập tức làm ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ hô: “Quan đại thúc, mọi người tới rồi, mau vào cứu Vương tẩu tử, nàng ngã một cái chảy thật là nhiều máu!”
“Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy?” Cố Lão Tam chạy ở phía trước đang lo không có cơ hội xum xoe Dương Đại Đức, nghe thấy Vương thị gặp chuyện không may vội vàng chạy vào phòng. Liếc thấy Vương thị nằm trên mặt đất vết máu loang lổ, lập tức sợ hết hồn: “Này, này…. ngã thế này cũng quá hiểm đi.”
Thấy sự chú ý của mọi người tập trung trên người Vương thị, Minh Hoa Dung lặng lẽ đưa chân đá viên gạch lót dưới chân giường, nhỏ giọng nói: “Quan đại thúc, mọi người mau đỡ Vương tẩu tử lên giường đi.”
Được nàng nhắc nhở, vài vị đại tỷ tiến vào vừa đỡ vừa ôm, vội vàng đỡ Vương thị lên giường. Nhìn qua chỉ là bị thương ngoài da sau, mồm năm miệng mười nghĩ cách, một người nói trước thay quần áo, một người nói trước đắp tro cầm máu, một người lại nói nên uống bát canh gừng tránh hàn. Đang loạn cái không ngừng, chỉ thấy Vương thị oán hận hướng Minh Hoa Dung chỉ một cái, cắn răng nói: “Trước tiên đem tiện chủng này đánh cho ta! Là nó hại ta té ngã!”
Gặp trong phòng mọi người ánh mắt hoài nghi nhìn mình, Minh Hoa Dung sợ hãi lui phía sau mấy bước: “Là ta không tốt, tẩu tử muốn đánh ta nếu ta không tránh chắc người đã không ngã… ta nghĩ ngày hôm qua tổn thương còn chưa hết, nếu lại bị đánh vài cái hôm nay ta liền làm không tốt dưa muối, đến lúc đó chỉ sợ tẩu tử đánh càng mạnh tay… đều tại ta không tốt…”
Thế nhân đều có lòng trắc ẩn, tuy mọi người liên tục lấy Minh Hoa Dung làm nơi trút giận nhưng nàng cũng không làm gì sai, chỉ là vô tội bị giận chó đánh mèo mà thôi. Thấy nàng vẻ mặt lã chã sắp khóc đứng ở đó, xiêm y rách nát, thân hình nhỏ gầy, thập phần đáng thương. Lại nhớ tới bình thường Vương thị thường xuyên đánh chửi nàng, tất cả mọi người có chút không được tự nhiên. Gặp Vương thị còn khí lực mắng chửi người, có lẽ cũng không đáng lo ngại, liền ngược lại quay đầu khuyên nàng: “Chuyện này cũng là ngoài ý muốn, Vương tẩu tử đừng nên nóng giận, dưỡng thương trước rồi nói sau.”
Vương thị bá đạo quen rồi nên sao có thể nuốt trôi cục tức này. Thấy mọi người không giúp mình ngược lại còn vì nha đầu chết tiệt kia nói chuyện, không tránh được giận dữ.
Mụ liều mạng vỗ xuống ván giường, vừa muốn mắng chửi thì chỉ nghe ầm một cái, giường gạch sụp đổ thành một đống sỏi đá, bụi mù bốc lên bay đầy phòng khiến mọi người ho khan do bị sặc.
Gạch đá lâu ngày tích bụi hương vị gay mũi, mọi nhíu chặt mày lại, rối rít chạy ra bên ngoài trốn, chỉ có Minh Hoa Dung nhìn xem Vương thị bị ngã trong đống gạch, ngay cả gọi người cũng không được, bên môi nổi lên một tia cười đùa cợt.
Đập vào mắt chính là một gian phòng đổ nát mà nàng đã từng biết. Trong phòng ngoại trừ chiếc giường kê trên gạch đá, một cái bể cá thiếu miệng và một cái bàn vô số vết nứt thì không còn vật gì khác. Cửa gỗ bị tàn phá dùng nhánh cây che lại, tróc ra hơn phân nửa, hiện ra lung tung vết hở, miễn cưỡng cố định, trong gió lạnh gào thét lung lay sắp đổ. Chỉ có cái chăn đơn bạc chống đỡ gió lạnh tận xương không ngừng thổi, nước trên sông đông lại thành tảng băng dày.
— nàng không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này? Nhìn sự bố trí này, giống như thôn trang nàng ở mười lăm năm trước đây.
Minh Hoa Dung cảm thấy kinh hãi, vén chăn lên muốn xuống giường tra xét, vô tình cúi đầu lại sửng sốt: dưới cái áo đơn độc được vá tầng tầng lớp lớp lộ ra cánh tay và chân gầy như que củi, căn bản không phải thể trạng người hai mươi bảy tuổi nên có, đây là bộ dạng lúc nàng mười bốn, mười lăm tuổi, không biết gương mặt này có hay không – có hay không –
Trong phòng không có gương đồng, Minh Hoa Dung ngay cả giày cũng không thèm đi, bước nhanh đến bên cạnh lu nước, múc một bầu nước tạo thành mặt gương nhỏ ánh sáng nhạt chiếu vào.
Sóng nước lay động, khuôn mặt nhỏ nhắn thon gầy trắng nõn mơ hồ hiện ra, hình dáng thanh lệ, hai gò má đều gầy, chỉ có đôi mắt vẫn thanh minh ngăm đen như cũ, lúc này lại tràn đầy vẻ khiếp sợ trong đó.
— Dung mạo này của Hoa Dung giống hệt như khi nàng 15 tuổi!
Một chuyện làm người ta khó có thể tin, ý niệm vô cùng rõ ràng hiện trong đầu óc nàng: chẳng lẽ, nàng lại sống đến giờ? Ông trời thương tiếc nàng, khiến cho nàng sống lại từ hồi 15 tuổi làm lại cuộc đời?
Phịch một tiếng, bầu nước rơi trở về vào trong vạc, bọt nước văng lên khiến vạt áo trước người Minh Hoa Dung ướt đẫm, nàng lại không phát giác gì, vẫn ngơ ngác đứng như cũ ở nơi đó, tất cả chuyện xưa lộn xộn tuôn ra khiến cho trong lòng một mảnh hỗn loạn.
Nàng sinh ra năm ấy, phụ thân Minh Thủ Tĩnh vào kinh dự thi đứng thứ nhất trúng Trạng Nguyên. Mẫu thân nhưng lại phúc mỏng, khi đến kinh đô lạ nước lạ cái bệnh không dậy nổi, không đến nửa tháng liền buông tay nhân gian. Một tháng sau, phụ thân cưới con gái của Bạch thừa tướng làm vợ.
Tài tử giai nhân, giai thoại thiên cổ, tự nhiên không chịu được nét bút hỏng. Mẫu thân ruột của Minh Hoa Dung bất quá xuất thân từ bình dân, tuyệt đối không so được với Bạch thị cành vàng lá ngọc. Minh Thủ Tĩnh sợ đứa con gái lớn hèn mọn này khiến Bạch thị không vui, lợi dụng lý do dưỡng bệnh đưa Minh Hoa Dung còn chưa tròn tuổi đến nông thôn nuôi dưỡng, một lần đi này chính là mười lăm năm
Trong mười lăm năm, Minh Hoa Dung chưa bao giờ được hưởng phân nửa ngày hạnh phúc. Trong trang tôi tớ phần lớn là người hầu đang làm trong mỗi gia đình, đối với chủ nhân sinh lòng oán hận, nàng rủi ro là đối tượng cho bọn họ phát tiết, cho dù là người ở đẳng cấp thấp nhất trong trang cũng có thể tùy ý hô quát đánh chửi đối với nàng. Nàng không dám phản kháng cũng không có cách nào chạy trốn, chỉ có thể bấm bụng bấm dạ, cắn chặt hàm răng, lặng lẽ cầu nguyện Bồ tát phù hộ, làm cho phụ thân nhớ đến còn có nữ nhi này, sớm một chút cứu nàng thoát ly khổ ải.
Ai có thể dự liệu được trước, sau khi phụ thân rốt cuộc đem chính mình trở về kinh đô, chờ đợi nàng lại là một kiếp nạn khác. Nàng bị cái gọi là thân nhân đầu độc, trở thành quân cờ tùy ý loay hoay, một khi không còn giá trị lợi dụng liền bị gạt bỏ một cách tàn khốc. Lòng người thắng cả núi non hiểm trở, những người thân không có lương tâm so với người chủ độc ác đối xử với nô lệ càng đáng hận.
Ngay lúc đó chính mình quá mức khát vọng thân tình mà bị mắt, ngay cả đối phương có ý tốt hay ý xấu đều không phân biệt được, khó trách sau này bị đám người kia lợi dụng lâu như vậy.
Vừa nghĩ tới những người đã thương tổn đến mình, thoáng chốc trong lòng Minh Hoa Dung hận ý ngập trời. Nàng chưa từng so đo phụ thân cùng kế mẫu xem nàng là người lạ ném ở bên ngoài, qua mười lăm năm cuộc sống còn không bằng một đứa nha đầu làm việc nặng, cũng không thèm để ý đệ đệ cùng muội muội đối với nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, vênh váo tự đắc, đối với phu quân lại càng ngàn nghe trăn thuận, cùng hắn phân ưu giải nạn. Nàng trả giá, nàng chân tâm nhường nhịn, kết quả nàng được cái gì? Vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn.
Thật may là ông trời từ bi, nghe thấy đực lời thề độc của nàng trước khi chết, nàng nhất đinh sẽ nắm thật chắc cơ hội được sỉnh ra lần nữa, đem những người từng phản bội nàng đưa hết xuống địa ngục!
Nhớ tới lời thề trước khi chết, vẻ mặt Minh Hoa Dung từ từ trầm tĩnh lại. Cúi đầu vân vê tà áo đơn bạc, trong tia nắng ban mai hai tròng mắt đen bóng có vẻ hết sức u ám.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị một lực lớn đẩy ra, một dáng người trung niên mập mạp khí thế hung hăng đi tới, thanh âm bén nhọn chói tai: “Mè nheo cái gì, ra ngoài làm việc cho ta! Thật đúng là tự xem mình là thiên kim tiểu thư chờ người hầu hạ hay sao, hôm nay nếu không cắt tốt chỗ rau cỏ, nhìn ta xem có lột da ngươi!”
Minh Hoa Dung theo tiếng nhìn lại, lập tức nhận ra người phụ nữ tướng mạo chua ngoa là Vương thị nàng dâu nhà Dương Đại Đức trong thôn trang, cũng là người nàng sợ nhất mười lăm năm trước. Vương thị chẳng những đối xử với nàng đánh chửi hung ác còn cắt xén cơm của nàng, món ăn, xiêm y lại càng như chuyện thường ngày.
Vương thị vốn trong nhà Minh gia tại kinh đô quản lý tiền tiêu phấn son, phấn nước của các phòng hàng tháng, về sau cháu nàng ăn bớt tiền bị tra ra, đánh vài hèo rồi đuổi ra khỏi phủ khiến mụ cùng trượng phu cũng bị dính líu đến, giáng chức đến biệt trang này sinh sống.
Nhớ tới trước kia động qua ngón tay cũng đủ để nhà mình ăn mặc cả tháng giờ lại rơi vào hoàn cảnh này, Vương thị vừa bực vừa hận. Tiểu chủ nhân Minh Hoa Dung không được lão gia cùng phu nhân chào đón rơi vào trong tay mụ, tự nhiên thành nơi cho mụ trút giận.
Ngay từ đầu Vương thị còn không dám làm quá mức, về sau vô luận bắt nạt Minh Hoa Dung như thế nào, kinh đô đại trạch bên kia cũng chẳng quan tâm, lá gan cũng càng lúc càng lớn. Hôm nay chẳng những đem Minh Hoa Dung là nha đầu làm việc nặng tùy ý sai bảo còn sáng đánh chiều mắng, cắt xen áo cơm.
Mụ dẫn đầu những người cũng học theo, cuộc sống gian nan kiếp trước của Minh Hoa Dung phần lớn là do Vương thị tạo thành.
Đã cách nhiều năm, Minh Hoa Dung gặp lại Vương thị đã không còn cảm thấy sợ hãi, chỉ có chán ghét mà thôi. Khi đang nói, thấy Vương thị hùng hùng hổ hổ giơ tay muốn đánh người, ánh mắt nàng lạnh lẽo, dưới chân nhẹ nhàng linh hoạt chợt lóe, bất động thanh sắc lui qua một vị trí an toàn.
Phía bên kia, Vương thị hồn nhiên chưa phát giác ra Minh Hoa Dung gan nhỏ hèn nhát trước kia đã biến mất, không còn là tiểu nha đầu bị mụ bắt nạt. Nhớ tới tối qua ma xui quỷ khiến thế nào lại ra ngoài đánh bạc kết quả số bạc kiếm được vất vả bị thua sạch, Vương thị lửa giận càng cao, chuẩn bị hung hang cho tiểu nha đầu này vài cái tát, chỗ tốt để trút giận.
Mụ theo thói quen nâng bàn tay lên hướng Minh Hoa Dung đánh tới, gặp đối phương sợ hãi hướng phía sau co lại, liền tới trước hai bước, nhắm thẳng đầu Minh Hoa Dung đánh, trong miệng không quên mắng: “Tiện nha đầu chết tiệt còn dám chạy!”
Tát tai còn chưa đến nơi, dưới chân Vương thị đột nhiên bị trượt, cả thân thể to mọng nghiêng một cái, rơi tõm vào trong chum nước. Cái chum vốn có nhiều vết nứt không chịu nổi trọng lượng của mụ, rắc rắc vài tiếng liền vỡ thành nhiều mảnh vụn. Còn chưa kịp bò dậy Vương thị lại lập tức gặp tai họa, đầu tiên là bị nước lạnh thấu xương làm ướt xiêm y sau đó là mảnh vỡ sắc nhọn đâm vào thân thể, đau đớn khiến mụ kêu thảm thiết không ngừng.
Minh Hoa Dung không chút nào vì tiếng kêu thảm thiết như giết heo kia mà rung động, nàng từ trên cao nhìn xuống Vương thị một thân chật vật, ánh mắt băng tuyết lạnh lẽo khiến cho trong lòng Vương thị kinh loạn, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí quên mất kêu đau: đây là nha đầu chết tiệt bị đánh chỉ biết kêu khóc hay sao? Như thế nào mà ánh mắt kia rõ ràng so với Thượng thư lão gia còn đáng sợ hơn vài phần?
Thôn trang không lớn, tiếng kêu thảm thiết của Vương thị tự nhiên kinh động đến người khác. Nghe đến ngoài cửa tiếng bước chân hỗn loạn, mâu quang Minh Hoa Dung khẽ nhúc nhích, trên mặt đột nhiên một mảnh kinh hoảng, mang theo khóc nức nở hô: “Vương tẩu tử, ngươi không sao chứ, đừng động đậy, kiên nhẫn chút, ta đi gọi người ngay lập tức.”
Sự khắc nghiệt vừa rồi trong phút chốc biến mất vô tung vô ảnh, nhanh đến nỗi Vương thị cho rằng chính mình hoa mắt.
Nàng chạy ra ngoài hai bước, lập tức làm ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ hô: “Quan đại thúc, mọi người tới rồi, mau vào cứu Vương tẩu tử, nàng ngã một cái chảy thật là nhiều máu!”
“Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy?” Cố Lão Tam chạy ở phía trước đang lo không có cơ hội xum xoe Dương Đại Đức, nghe thấy Vương thị gặp chuyện không may vội vàng chạy vào phòng. Liếc thấy Vương thị nằm trên mặt đất vết máu loang lổ, lập tức sợ hết hồn: “Này, này…. ngã thế này cũng quá hiểm đi.”
Thấy sự chú ý của mọi người tập trung trên người Vương thị, Minh Hoa Dung lặng lẽ đưa chân đá viên gạch lót dưới chân giường, nhỏ giọng nói: “Quan đại thúc, mọi người mau đỡ Vương tẩu tử lên giường đi.”
Được nàng nhắc nhở, vài vị đại tỷ tiến vào vừa đỡ vừa ôm, vội vàng đỡ Vương thị lên giường. Nhìn qua chỉ là bị thương ngoài da sau, mồm năm miệng mười nghĩ cách, một người nói trước thay quần áo, một người nói trước đắp tro cầm máu, một người lại nói nên uống bát canh gừng tránh hàn. Đang loạn cái không ngừng, chỉ thấy Vương thị oán hận hướng Minh Hoa Dung chỉ một cái, cắn răng nói: “Trước tiên đem tiện chủng này đánh cho ta! Là nó hại ta té ngã!”
Gặp trong phòng mọi người ánh mắt hoài nghi nhìn mình, Minh Hoa Dung sợ hãi lui phía sau mấy bước: “Là ta không tốt, tẩu tử muốn đánh ta nếu ta không tránh chắc người đã không ngã… ta nghĩ ngày hôm qua tổn thương còn chưa hết, nếu lại bị đánh vài cái hôm nay ta liền làm không tốt dưa muối, đến lúc đó chỉ sợ tẩu tử đánh càng mạnh tay… đều tại ta không tốt…”
Thế nhân đều có lòng trắc ẩn, tuy mọi người liên tục lấy Minh Hoa Dung làm nơi trút giận nhưng nàng cũng không làm gì sai, chỉ là vô tội bị giận chó đánh mèo mà thôi. Thấy nàng vẻ mặt lã chã sắp khóc đứng ở đó, xiêm y rách nát, thân hình nhỏ gầy, thập phần đáng thương. Lại nhớ tới bình thường Vương thị thường xuyên đánh chửi nàng, tất cả mọi người có chút không được tự nhiên. Gặp Vương thị còn khí lực mắng chửi người, có lẽ cũng không đáng lo ngại, liền ngược lại quay đầu khuyên nàng: “Chuyện này cũng là ngoài ý muốn, Vương tẩu tử đừng nên nóng giận, dưỡng thương trước rồi nói sau.”
Vương thị bá đạo quen rồi nên sao có thể nuốt trôi cục tức này. Thấy mọi người không giúp mình ngược lại còn vì nha đầu chết tiệt kia nói chuyện, không tránh được giận dữ.
Mụ liều mạng vỗ xuống ván giường, vừa muốn mắng chửi thì chỉ nghe ầm một cái, giường gạch sụp đổ thành một đống sỏi đá, bụi mù bốc lên bay đầy phòng khiến mọi người ho khan do bị sặc.
Gạch đá lâu ngày tích bụi hương vị gay mũi, mọi nhíu chặt mày lại, rối rít chạy ra bên ngoài trốn, chỉ có Minh Hoa Dung nhìn xem Vương thị bị ngã trong đống gạch, ngay cả gọi người cũng không được, bên môi nổi lên một tia cười đùa cợt.
Tác giả :
Tử Bạch Phi Tinh