Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 94-2: Một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã (2)
Ngô Nhất Đạo nghe thấy mấy chữ đó, nhịn không được mỉm cười, chỉ vào chén trà, nói:
- Đại Hồng Bào núi Vũ Di, là chỉ lá trà hái từ vách đá núi Vũ Di xuống. Nơi đó vị trí địa lý độc đáo, thổ nhưỡng đặc biệt, cho nên hương vị của trà cũng rất đặc biệt, có mùi hoa quê thoang thoảng. Lá trà ở nơi khác, dù là loại được xưng là ngon nhất, một khi pha bảy lần sẽ không còn hương vị. Nhưng Đại Hồng Bào của núi Vũ Di dù pha chín lần, mùi hương vẫn như cũ.
- Sở dĩ được gọi là Đại Hồng Bào, bởi vì lúc ngắt cần một vị thiếu nữ thanh xuân có mùi thơm tự nhiên ngắt. Thiếu nữ đó sẽ leo lên vách núi, tỉ mỉ kiếm những lá trà hoàn mỹ nhất của từng cây trà. Hái xong cũng không thể cất linh tinh. Mà là cất vào trong cái túi nhỏ được may ở chỗ ngực. Thường thường một ngày, một thiếu nữ chỉ hái được hơn hai mươi lá. Bởi vì mệt mỏi, thiếu nữ sẽ đổ mồ hôi. Mà cơ thể của thiếunữ vốn thơm ngát, nên mồ hôi cũng có mùi thơm.
- Lá trà vốn có mùi hoa quế, cộng thêm mùi thơm cơ thể thiếu nữ, nên hương vị của Đại Hồng Bào là không có lá trà nào sánh bằng. Hơn nữa mỗi một lát trà được hái xuống, sẽ do vị sư phụ có kinh nghiệm phong phú về trà tự tay chế biến. Quá trình của nó rất phức tạp. Không đắt mới là lạ.
Nghe xong Ngô Nhất Đạo giải thích, Phương Giải nâng chung trà lên, đặt dưới mũi, ngửi ngửi:
- Thực sự có mùi thơm cơ thể thiếu nữ?
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Nói lời vô nghĩa. Văn nhân cần ý cảnh, tự nhiên phải nói vậy. Nếu ngươi nói những người hái lá trà là những nam tử có mùi hôi thối liêu ai còn dám uống?Phương Giải bật cười, trong lòng tự nhủ, vị Ngô đại thủ phủ này cũng thật thú vị.
- Vừa rồi ta đã xem mấy bức vẽ của ngươi, quả thựclập dị, lớn mật.
Ngô Nhất Đạo chỉ tấm phác thảo do Phương Giải dùng bút than vẽ, nói:
- Tuy nhiên, nếu như mang y phục đó tới mấy thanh lâu của kinh thành, đám tú bá nhìn thấy, khẳng định tranh nhau mua. Mặc y phục như vậy vào, các cô nương ở thanh lâu sẽ xinh đẹp quyến rũ thêm vài phần.
- Áchmấy bộ y phục đó rất nghiêm túc mà.
Phương Giải rất nghiêm túc nói.
- Ta cũng đang nói nghiêm túc.Ngô Nhất Đạo nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Y phục như thế hơi lớn mật chút. Chính ngươi ngẫm lại mà xem, mặc thế ai dám đi ra đường? Những y phục này chỉ phù hợp với các cô nương thanh lâu. Bởi vì các nàng sẽ không ngại ngùng bày ra vẻ đẹp của bản thân. Mà nữ tử đàng hoàng, tất nhiên sẽ không dám mặc linh tinh. Nếu năm đó những cô nương Hồng Tụ Chiêu không mặc váy mỏng mê chết các nam tử tới Hồng Tụ Chiêu, thì làm gì có chuyện mấy năm sau, thậm chí tới tận hôm nay, các nữ tử dám mặc váy mỏng đi dạo trên đường?
- Đây là cả một quá trình.
Ngô Nhất Đạo mỉm cười nói:
- Lão thợ may kia không thấy được giá trị mấy bức tranh vẽ của ngươi, cho nên cả đời ông ta chỉ có thể quanh quẩn trong tiệm may. Vừa nãy ta nói làm xong nhữngquần áo đó bán cho nữ tử thanh lâu, nhiều nhất cũng chỉ thu được một số tiền tài. Bởi vì các cửa hàng may sẽ học lỏm rất nhanh. Không tới hai năm, nó sẽ phổ biến như là váy lụa mỏng kia.
- Ngươi nói xem, làm sao để những bộ quần áo này kiếm được lợi ích lớn nhất?
Y hỏi Phương Giải.
Phương Giải trầm mặc một lúc, đáp:
- Đi tới quan phủ xin phê chuẩn độc quyền những bộ quần áo này. Trừ ta ra, không ai được phép làm. Bằng không chính là trộm cắp.
- Triều đình Đại Tùy không có quy củ đó.Ngô Nhất Đạo nghĩ một lát, nói:
- Tuy nhiên ngươi đã nhắc nhở ta, hôm nào đó ta sẽ viết tấu chương dâng lên bệ hạ. Về sau nếu ai có ý tưởng độc đáo nào, thì sẽ là của người đó, triều đình phải bảo vệ, không phải ai cũng có thể tùy tiện sử dụng.
Phương Giải âm thầm hổ thẹn. Trong lòng tự nhủ, quên mất thế giới này còn chưa có luật độc quyền. Tuy nhiên Ngô Nhất Đạo có thể nghĩ ra tầm quan trọng của nó ngay lập tức, đủ thấy ánh mắt của vị thương nhân này sắc bén như thế nào. Y là thủ phủ của Đại Tùy, trong tay có rất nhiều nhân tài, lại được triều đình che chở. Nếu có ý tưởng gì bán cho y, cũng là việc có ích.
- Ngươi nói tiêp đi.
Ngô Nhất Đạo giơ tay mời.Phương Giải trầm ngâm trong chốc lát, tới gần Ngô Nhất Đạo, nói thầm vài câu. Hắn còn chưa dứt lời, hai mắt của Ngô Nhất Đạo đã sáng lên. Phương Giải nói xong ý tưởng của mình, vị phú giáp thiên hạ Tán Kim Hầu này nhịn không được vỗ tay nói:
- Ta đã nói rồi mà, ngươi không kinh doanh, thật là lãng phí tài năng thiên phú.Như vậy đi, nếu ngươi không thi đỗ Diễn Vũ Viện, hoặc là không thích ứng với cuộc sống triều đình, ngươi có thể tới chỗ ta. Ta lưu cho ngươi một vị trí chưởng quỹ của Hàng Thông Thiên Hạ. Phải biết rằng Hàng Thông Thiên Hạ của ta trải rộng khắp Đại Tùy, thuê người không mười nghìn thì cũng tám nghìn.Mà có thể ngồi lên vị trí chưởng quầy, tổng cộng chỉ có mười người mà thôi.
Phương Giải cười cười nói:
- Trước tiên nói về tiền công mỗi năm rồi hẵng bàn.Ngô Nhất Đạo không nhịn được cười ha hả.
Chính đang cười vui, Ngô Ẩn Ngọc ngồi ở bên kia ao nghịch cá không nhịn được tò mò, đi tới hỏi:
- Việc gì mà khiến phụ thân cao hứng như vậy, nói cho con nghe chút.
Ngô Nhất Đạo chỉ vào bản vẽ, nói:
- Đang thảo luận với Phương Giải, nên cho ai mặc những bộ y phục này đầu tiên, để khiếp sợ toàn thành Trường An.
Ngô Ẩn Ngọc cầm bản vẽ lên nhìn, lập tức khen:
- Quần áo đẹp quá, làm xong cho con mấy bộ mặc nhé.
Gương mặt của Ngô Nhất Đạo tối sầm, cười ngượng ngùng nói:- Như vậy sao được
- Làm sao mà không được?
Ngô Nhất Đạo hỏi Phương Giải:
- Ngươi nói xem, ta có mặc được không?
Phương Giải nhìn Ngô Nhất Đạo, không dám lên tiếng.
- Ngọc Nhi, đừng nghịch ngợm nữa.
- Cha không cho con mặc, con liền
Ngô Ẩn Ngọc do dự một lát, sau đó uy hiếp:- Con sẽ xé rách bản vẽ này.
Ngô Nhất Đạo chỉ vào Phương Giải, nói:
- Hắn có thể vẽ lại.
Ngô Ẩn Ngọc tức giận dậm chân, đi tới bên cạnh ao, ác độc nói:
- Nếu may xong mà không cho con mặc, con liền cùng bản vẽ này đồng quy vu tận!
Đồng quy vu tận
Mặt Phương Giải xám xịt, trong lòng tự nhủ, cô nàng này thật bá đạo.
Ngô Nhất Đạo vội vàng đứng dậy khuyên, Ngô Ẩn Ngọc nói cha đừng qua đây,qua đây con liền nhảy. Phương Giải nói thầm:
- Chỉ hù dọa thôi mà.
Ngô Nhất Đạo lại nói:
- Ngươi nhầm rồi. Con bé có gan nhảy xuống đấy. Tuy ao không sâu, nhưng cả người dính nước bùn chẳng phải là bẩn thỉu không? Mấu chốt ở chỗ, nếu chẳng may con bé bị cảm lạnh thì nguy. Chúng ta đừng đi qua, con bé vẫn còn tính trẻ conlàm ầm ĩ một lúc là thôi ấy mà.
- Tán Kim Hầu có muốn biết một phương pháp khiến cho nàng ta vĩnh viễn không nhảy xuống ao không?
Phương Giải hỏi.Ngô Nhất Đạo nhíu mày:
- Trừ khi con bé đổi tính, nếu không làm sao có thể? Nếu ngươi có biện pháp khiến cho con bé từ nay về sau không dùng nhảy ao để uy hiếp ta, ta liền nghĩ biện pháp giúp ngươi tiến vào Diễn Vũ Viện.
- Vậy cứ để cho ta.
Phương Giải đứng dậy rời khỏi đình hóng mát. Sau đó tới gần ao, quay lưng về phía vị đại tiểu thư và Ngô Nhất Đạo, rất không xấu hổ cởi quần đi tè vào trong ao
- Vô sỉ!
Đại tiểu thư Ngô Ẩn Ngọc đỏ mặt mắng một câu, xoay người chạy như bậy.Ngô Nhất Đạo giật giật khóe miệng, nửa ngày không biết nên nói cái gì.
- Đại Hồng Bào núi Vũ Di, là chỉ lá trà hái từ vách đá núi Vũ Di xuống. Nơi đó vị trí địa lý độc đáo, thổ nhưỡng đặc biệt, cho nên hương vị của trà cũng rất đặc biệt, có mùi hoa quê thoang thoảng. Lá trà ở nơi khác, dù là loại được xưng là ngon nhất, một khi pha bảy lần sẽ không còn hương vị. Nhưng Đại Hồng Bào của núi Vũ Di dù pha chín lần, mùi hương vẫn như cũ.
- Sở dĩ được gọi là Đại Hồng Bào, bởi vì lúc ngắt cần một vị thiếu nữ thanh xuân có mùi thơm tự nhiên ngắt. Thiếu nữ đó sẽ leo lên vách núi, tỉ mỉ kiếm những lá trà hoàn mỹ nhất của từng cây trà. Hái xong cũng không thể cất linh tinh. Mà là cất vào trong cái túi nhỏ được may ở chỗ ngực. Thường thường một ngày, một thiếu nữ chỉ hái được hơn hai mươi lá. Bởi vì mệt mỏi, thiếu nữ sẽ đổ mồ hôi. Mà cơ thể của thiếunữ vốn thơm ngát, nên mồ hôi cũng có mùi thơm.
- Lá trà vốn có mùi hoa quế, cộng thêm mùi thơm cơ thể thiếu nữ, nên hương vị của Đại Hồng Bào là không có lá trà nào sánh bằng. Hơn nữa mỗi một lát trà được hái xuống, sẽ do vị sư phụ có kinh nghiệm phong phú về trà tự tay chế biến. Quá trình của nó rất phức tạp. Không đắt mới là lạ.
Nghe xong Ngô Nhất Đạo giải thích, Phương Giải nâng chung trà lên, đặt dưới mũi, ngửi ngửi:
- Thực sự có mùi thơm cơ thể thiếu nữ?
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Nói lời vô nghĩa. Văn nhân cần ý cảnh, tự nhiên phải nói vậy. Nếu ngươi nói những người hái lá trà là những nam tử có mùi hôi thối liêu ai còn dám uống?Phương Giải bật cười, trong lòng tự nhủ, vị Ngô đại thủ phủ này cũng thật thú vị.
- Vừa rồi ta đã xem mấy bức vẽ của ngươi, quả thựclập dị, lớn mật.
Ngô Nhất Đạo chỉ tấm phác thảo do Phương Giải dùng bút than vẽ, nói:
- Tuy nhiên, nếu như mang y phục đó tới mấy thanh lâu của kinh thành, đám tú bá nhìn thấy, khẳng định tranh nhau mua. Mặc y phục như vậy vào, các cô nương ở thanh lâu sẽ xinh đẹp quyến rũ thêm vài phần.
- Áchmấy bộ y phục đó rất nghiêm túc mà.
Phương Giải rất nghiêm túc nói.
- Ta cũng đang nói nghiêm túc.Ngô Nhất Đạo nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Y phục như thế hơi lớn mật chút. Chính ngươi ngẫm lại mà xem, mặc thế ai dám đi ra đường? Những y phục này chỉ phù hợp với các cô nương thanh lâu. Bởi vì các nàng sẽ không ngại ngùng bày ra vẻ đẹp của bản thân. Mà nữ tử đàng hoàng, tất nhiên sẽ không dám mặc linh tinh. Nếu năm đó những cô nương Hồng Tụ Chiêu không mặc váy mỏng mê chết các nam tử tới Hồng Tụ Chiêu, thì làm gì có chuyện mấy năm sau, thậm chí tới tận hôm nay, các nữ tử dám mặc váy mỏng đi dạo trên đường?
- Đây là cả một quá trình.
Ngô Nhất Đạo mỉm cười nói:
- Lão thợ may kia không thấy được giá trị mấy bức tranh vẽ của ngươi, cho nên cả đời ông ta chỉ có thể quanh quẩn trong tiệm may. Vừa nãy ta nói làm xong nhữngquần áo đó bán cho nữ tử thanh lâu, nhiều nhất cũng chỉ thu được một số tiền tài. Bởi vì các cửa hàng may sẽ học lỏm rất nhanh. Không tới hai năm, nó sẽ phổ biến như là váy lụa mỏng kia.
- Ngươi nói xem, làm sao để những bộ quần áo này kiếm được lợi ích lớn nhất?
Y hỏi Phương Giải.
Phương Giải trầm mặc một lúc, đáp:
- Đi tới quan phủ xin phê chuẩn độc quyền những bộ quần áo này. Trừ ta ra, không ai được phép làm. Bằng không chính là trộm cắp.
- Triều đình Đại Tùy không có quy củ đó.Ngô Nhất Đạo nghĩ một lát, nói:
- Tuy nhiên ngươi đã nhắc nhở ta, hôm nào đó ta sẽ viết tấu chương dâng lên bệ hạ. Về sau nếu ai có ý tưởng độc đáo nào, thì sẽ là của người đó, triều đình phải bảo vệ, không phải ai cũng có thể tùy tiện sử dụng.
Phương Giải âm thầm hổ thẹn. Trong lòng tự nhủ, quên mất thế giới này còn chưa có luật độc quyền. Tuy nhiên Ngô Nhất Đạo có thể nghĩ ra tầm quan trọng của nó ngay lập tức, đủ thấy ánh mắt của vị thương nhân này sắc bén như thế nào. Y là thủ phủ của Đại Tùy, trong tay có rất nhiều nhân tài, lại được triều đình che chở. Nếu có ý tưởng gì bán cho y, cũng là việc có ích.
- Ngươi nói tiêp đi.
Ngô Nhất Đạo giơ tay mời.Phương Giải trầm ngâm trong chốc lát, tới gần Ngô Nhất Đạo, nói thầm vài câu. Hắn còn chưa dứt lời, hai mắt của Ngô Nhất Đạo đã sáng lên. Phương Giải nói xong ý tưởng của mình, vị phú giáp thiên hạ Tán Kim Hầu này nhịn không được vỗ tay nói:
- Ta đã nói rồi mà, ngươi không kinh doanh, thật là lãng phí tài năng thiên phú.Như vậy đi, nếu ngươi không thi đỗ Diễn Vũ Viện, hoặc là không thích ứng với cuộc sống triều đình, ngươi có thể tới chỗ ta. Ta lưu cho ngươi một vị trí chưởng quỹ của Hàng Thông Thiên Hạ. Phải biết rằng Hàng Thông Thiên Hạ của ta trải rộng khắp Đại Tùy, thuê người không mười nghìn thì cũng tám nghìn.Mà có thể ngồi lên vị trí chưởng quầy, tổng cộng chỉ có mười người mà thôi.
Phương Giải cười cười nói:
- Trước tiên nói về tiền công mỗi năm rồi hẵng bàn.Ngô Nhất Đạo không nhịn được cười ha hả.
Chính đang cười vui, Ngô Ẩn Ngọc ngồi ở bên kia ao nghịch cá không nhịn được tò mò, đi tới hỏi:
- Việc gì mà khiến phụ thân cao hứng như vậy, nói cho con nghe chút.
Ngô Nhất Đạo chỉ vào bản vẽ, nói:
- Đang thảo luận với Phương Giải, nên cho ai mặc những bộ y phục này đầu tiên, để khiếp sợ toàn thành Trường An.
Ngô Ẩn Ngọc cầm bản vẽ lên nhìn, lập tức khen:
- Quần áo đẹp quá, làm xong cho con mấy bộ mặc nhé.
Gương mặt của Ngô Nhất Đạo tối sầm, cười ngượng ngùng nói:- Như vậy sao được
- Làm sao mà không được?
Ngô Nhất Đạo hỏi Phương Giải:
- Ngươi nói xem, ta có mặc được không?
Phương Giải nhìn Ngô Nhất Đạo, không dám lên tiếng.
- Ngọc Nhi, đừng nghịch ngợm nữa.
- Cha không cho con mặc, con liền
Ngô Ẩn Ngọc do dự một lát, sau đó uy hiếp:- Con sẽ xé rách bản vẽ này.
Ngô Nhất Đạo chỉ vào Phương Giải, nói:
- Hắn có thể vẽ lại.
Ngô Ẩn Ngọc tức giận dậm chân, đi tới bên cạnh ao, ác độc nói:
- Nếu may xong mà không cho con mặc, con liền cùng bản vẽ này đồng quy vu tận!
Đồng quy vu tận
Mặt Phương Giải xám xịt, trong lòng tự nhủ, cô nàng này thật bá đạo.
Ngô Nhất Đạo vội vàng đứng dậy khuyên, Ngô Ẩn Ngọc nói cha đừng qua đây,qua đây con liền nhảy. Phương Giải nói thầm:
- Chỉ hù dọa thôi mà.
Ngô Nhất Đạo lại nói:
- Ngươi nhầm rồi. Con bé có gan nhảy xuống đấy. Tuy ao không sâu, nhưng cả người dính nước bùn chẳng phải là bẩn thỉu không? Mấu chốt ở chỗ, nếu chẳng may con bé bị cảm lạnh thì nguy. Chúng ta đừng đi qua, con bé vẫn còn tính trẻ conlàm ầm ĩ một lúc là thôi ấy mà.
- Tán Kim Hầu có muốn biết một phương pháp khiến cho nàng ta vĩnh viễn không nhảy xuống ao không?
Phương Giải hỏi.Ngô Nhất Đạo nhíu mày:
- Trừ khi con bé đổi tính, nếu không làm sao có thể? Nếu ngươi có biện pháp khiến cho con bé từ nay về sau không dùng nhảy ao để uy hiếp ta, ta liền nghĩ biện pháp giúp ngươi tiến vào Diễn Vũ Viện.
- Vậy cứ để cho ta.
Phương Giải đứng dậy rời khỏi đình hóng mát. Sau đó tới gần ao, quay lưng về phía vị đại tiểu thư và Ngô Nhất Đạo, rất không xấu hổ cởi quần đi tè vào trong ao
- Vô sỉ!
Đại tiểu thư Ngô Ẩn Ngọc đỏ mặt mắng một câu, xoay người chạy như bậy.Ngô Nhất Đạo giật giật khóe miệng, nửa ngày không biết nên nói cái gì.
Tác giả :
Trí Bạch