Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 222: Một ngày sinh tử
Cảm giác đau bụng lần này mãnh liệt hơn mấy lần trước rất nhiều. Mãnh liệt tới mức Phương Giải không thể chống cự được. Trước kia hắn từng nghĩ, nếu đang lúc đánh nhau với người khác đột nhiên bị đau bụng, kết cục sẽ thế nào? Đáp án chỉ có một, là chết chắc.
Về sau, đã một thời gian dài rồi Phương Giải không còn bị đau nữa. Hắn cứ tưởng rằng cơn đau sẽ không còn quay lại. Hắn còn đang cảm thấy may mắn.
Sau lần đau đớn mãnh liệt này, khiến cho hắn cảm thấy như rơi xuống địa ngục.
Phương Giải nhớ lúc trên đường tới Trường An, hắn có hỏi Mộc Tiểu Yêu, tu hành có cảm giác như thế nào. Mộc Tiểu Yêu trả lời là đau. Mỗi khi thực lực đề cao thì thân thể lại chịu dày vò. Nhưng thực lực tới một mức nhất định nào đó, cảm giác đau đớn cũng trở nên yếu đi. Mà thường xuyên đau đớn là phúc phận của người tu hành. Phương Giải rất không hiểu, với thể chất không thể tu hành của mình, vì sao cũng phải chịu sự đau đớn?
Hơn nữa còn đau đớn hơn người tu hành phải trải qua rất nhiều.
Phương Giải là một người rất có nghị lực. Đau đớn như vậy mà hắn không kêu lên đã là rất khó rồi. Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ phản ứng còn mạnh mẽ hơn.
Lúc ngã xuống đất, Phương Giải còn cảm thấy may mắn vì lúc này không đối mặt với kẻ thù. Bằng không hắn chết chắc rồi. Mà lúc ngã gục, hắn dùng hết sức lực còn lại để cho mình ngã về hướng Mã Lệ Liên. Kỳ thực hắn đã biết nàng ngồi đó đọc sách. Cũng biết nàng nhất định sẽ giúp mình.
Một người có thể bình tĩnh tới mức này, thì thật là đáng sợ.
Lúc Phương Giải tỉnh lại, hắn ngửi thấy mùi quen thuộc. Hắn liền biết Trầm Khuynh Phiến đang ở bên cạnh mình. Hắn chậm rãi mở mắt ra, lại phát hiện nơi này không phải là cửa hàng của hắn, mà là ký túc xá của Diễn Vũ Viện. Mà nữ tử đang nắm tay ngồi bên cạnh hắn, quả nhiên là Trầm Khuynh Phiến.
Hắn muốn ngồi dậy lại không được. Cả ngươi không có tí sức nào.
Thân thể suy yếu đã vượt quá tưởng tượng của Phương Giải. Lần đau đớn này vượt xa mấy lần trước. Không trải qua đau đớn mãnh liệt, thì không thể hiểu được cảm thụ bây giờ của Phương Giải. Thậm chí hắn cảm thấy cả cơ thế không thuộc về mình. Hắn muốn động đậy ngón tay, nhưng ngón tay không hề phản ứng lại.
Phương Giải cảm giác, chỉ có phần đầu là thuộc về mình, còn các bộ phận khác thì không phải của hắn.
Bàn chân cũng không thể động đậy.
Bàn tay cũng không thể động đậy.
Hắn xác nhận mình còn sống, bởi vì thị giác, thính giác và khứu giác vẫn còn.
Thậm chí không có xúc giác. Hắn ngửi thấy mùi cơ thể của Trầm Khuynh Phiến, lại không cảm thấy được Trầm Khuynh Phiến nắm tay mình. Cho nên vừa mở mắt ra, Phương Giải liền biết mình gặp vấn đề rồi. Trong lòng hắn liền trầm xuống.
Một điều khiến cho hắn yên tâm hơn, chính là hắn còn có thể nói chuyện.
Trong phòng trừ hắn và Trầm Khuynh Phiến ra còn có một nữ nhân khác. Chính là nữ giáo thu Khâu Dư. Đầu tiên hắn liếc Trầm Khuynh Phiến một cái, rồi quăng ánh mắt cầu giúp đỡ về phía Khâu Dư. Mà vẻ mặt ngưng trọng của Khâu Dư, khiến cho cảm giác xấu trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt. Sau đó, một cảm giác bi thương tràn vào lòng Phương Giải, khiến hắn cơ hồ khó mà chịu được.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đã tranh đấu lâu như vậy.
Chẳng lẽ đây là kết cục của mình?
Hắn không dám suy nghĩ tới cuộc sống thực vật sau này của mình. Sống như vậy còn không bằng chết đi.
Thấy hắn tỉnh lại, Khâu Dư ngồi xuống cạnh giường, tay bắt mạch, một lát sau lắc đầu bất đắc dĩ nói:
- Hiện tại trò là một người chết mới đúng.
Những lời này, khiến trong lòng Phương Giải chìm tới đáy cốc.
- Vì…sao?
Hắn nghe thấy thanh âm khàn khàn của mình. Thanh âm lộ ra sự sợ hãi và bất an.
- Bởi vì mạch của trò không còn đập.
Thanh âm của Khâu Dư có chút trầm trọng:
- Từ lúc Mã Lệ Liên cõng trò tới gặp ta, ta liền phát hiện mạch của trò không còn đập. Dựa theo lẽ thường, trò nên chết từ lâu rồi. Vừa rồi ta có nghe qua, tim của trò cũng ngừng đập. Trò đừng hỏi ta vì sao. Bởi vì chính ta cũng không có được lời giải hợp lý. Không chỉ là ta, chỉ sợ trong thiên hạ này không có ai từng gặp phải chuyện kỳ quái như vậy.
- Nhưng trò không cần phải khổ sở.
Khâu Dư vuốt sợi tóc rủ xuống trán, ánh mắt đầy vẻ uể oải:
- Bởi vì trò còn chưa chết. Chỉ cần chưa chết, là có hy vọng.
Phương Giải nhìn về phía Trầm Khuynh Phiến, phát hiện trong mắt nàng cũng đầy bi ai.
Hắn muốn khóc, muốn kêu gào. Nhưng cuối cùng chỉ cười khổ, sau đó nhắm mắt lại. Hắn không muốn nói chuyện, không muốn nghe bất kỳ chuyện gì nữa. Không ai có thể hiểu sự đau đớn hiện giờ cửa hắn. Cảm giác biến thành phế nhân thật là mãnh liệt. Mãnh liệt tới mức hắn tự hỏi mình, vì sao ngươi còn chưa chết?
- Ta sẽ nghĩ biện pháp.
Khâu Dư đứng dậy.
Nàng nhìn Phương Giải, rất nghiêm túc nói:
- Ngay cả ta đều không buông tha, trò dựa vào cái gì để buông tha?
Nói xong câu đó, nàng xoay người đi ra ngoài.
Trầm Khuynh Phiến nắm lấy tay của Phương Giải, ánh mắt rất phức tạp. Đau lòng, bi thương, thống khổ. Nàng cúi người xuống, kề má vào tay Phương Giải:
- Khâu giáo thụ nói không sai. Nàng chưa từng từ bỏ hy vọng cứu huynh, huynh dựa vào cái gì để từ bỏ? Nơi này là Diễn Vũ Viện, nhất định sẽ có người biết được tình trạng của huynh.
- Vị học sinh mà Khâu giáo thụ nói là Mã Lệ Liên kia, chạy tới cửa hàng tìm muội, bảo muội tới Diễn Vũ Viện trông coi huynh. Có lẽ nàng ấy lo lắng có người thừa dịp huynh không có năng lực bảo vệ bản thân, muốn gây thương tổn cho huynh, nên mới đi gọi muội. Muội đã nói là muốn ở bên cạnh huynh. Huynh lại cứ không đồng ý. Bây giờ thì sao?
Nàng cố mỉm cười, sau đó nhẹ giọng nói:
- Kỳ thực như vậy cũng tốt. Có thể nằm nghỉ ngơi vài ngày.
Phương Giải thì thào hỏi một câu:
- Liệu có phải là tạm thời không?
- Nhất định là vậy.
Trầm Khuynh Phiến gật đầu, dùng má vuốt ve tay của Phương Giải:
- Huynh yên tâm…bất kể như thế nào muội cũng ở bên cạnh huynh. Trước kia huynh ở Phan Cố ba năm, là Tiểu Yêu và Đại Khuyển trông coi huynh. Muội phải trông coi một người giả mạo, nhưng vẫn dốc hết sức làm. Hiện tại bọn họ không ở đây, rốt cuộc tới lân muội trông coi huynh rồi. Căn phòng này chính là thế giới của muội và huynh, nếu kẻ nào dám tới gây thương tổn cho huynh, muội sẽ giết y…bất kể là ai.
Phương Giải ướt khóe mắt, có một giọt nước mắt chảy xuống.
Trong bóng đêm, Khâu giáo thụ bước nhanh tới Tàng Thư Lâu.
Nàng tự nói với mình, nhất định là có biện pháp, nhất định là có.
Trong Tàng Thư Lâu có vô số cuốn sách, trong tay nàng là một chiếc đèn dầu.
Đêm nay, có ba người không ngủ.
…
…
Lúc mặt trời chậm rãi bò qua thành Trường An cao lớn từ phía đông, Trầm Khuynh Phiến đã bưng chậu nước rửa mặt xong cho Phương Giải. Một đêm không ngủ, Phương Giải giả vờ như tỉnh lại sau một giấc ngủ say. Lúc tỉnh hắn không quên nở nụ cười với Trầm Khuynh Phiến. Trầm Khuynh Phiến cũng cười cười, nụ cười rất đẹp.
Lúc nàng đi ra rót nước, thì thấy Mã Lệ Liên đứng cách đó không xa, tay cầm hộp thức ăn. Mã Lệ Liên e lệ đứng đó, có lẽ nàng đang do dự có nên đi vào hay không. Vì thế Trầm Khuynh Phiến vẫy tay chào hỏi, sau đó nhận lấy hộp đồ ăn, nói một câu cảm ơn chân thành.
Đây là lần đầu tiên Trầm Khuynh Phiến nói cảm ơn người khác.
Mã Lệ Liên lắc đầu nói:
- Hắn đã cứu ta hai lần, cứu chính là mạng sống.
Sau đó nàng rời đi, không quay đầu lại.
Trầm Khuynh Phiến nhìn bóng lưng của thiếu nữ này, trong lòng đột nhiên có chút hâm mộ. Nàng quay lại phòng, giúp Phương Giải ăn một bát cháo gạo tẻ và một cái bánh bao chay. Có vẻ Phương Giải ăn rất ngon lành. Ánh mắt không còn sự bi thương và tuyệt vọng như ngày hôm qua. Nhưng hắn không giấu diếm được Trầm Khuynh Phiến. Trầm Khuynh Phiến biết hắn thể hiện như vậy là để cho nàng đỡ buồn.
- Nàng cứ yên tâm, ta sẽ không khuất phục số mệnh đâu.
Phương Giải cười nói:
- Ông trời muốn giao sứ mạng lớn cho một người, thường tôi rèn ý chí, làm cho gân cốt của người đó mệt nhọc, làm cho thân xác của họ bị đói khát…Ta sẽ coi nó như một sự rèn luyện. Nói không chừng một canh giờ sau ta có thể tự mình đứng lên, sau đó ôm nàng xoay một vòng.
- Phải vài vòng mới được, một vòng chưa đủ.
Trầm Khuynh Phiến khẽ cười nói.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Đúng vậy, phải vài vòng.
Trầm Khuynh Phiến giúp Phương Giải uống nước xong, sau đó ngồi xuống cạnh hắn:
- Có muốn ngủ một lát không? Lúc ngủ thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
- Ta thích đợi những niềm vui bất ngờ.
Phương Giải nói.
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Vậy chúng ta cùng nhau đợi. Một canh giờ, rất nhanh thôi.
Hai bọn họ đang nói lời nói dối rất nghiêm túc, đều hy vọng có thể lừa được đối phương. Nhưng lời nói dối này có chút ngu ngốc. Hai người bọn họ đểu hiểu chỉ như người si nói mộng. Trầm Khuynh Phiến nắm tay Phương Giải, đã thử bắt mạch cho hắn nhiều lần, nhưng vẫn không cảm thấy được mạch đập. Nàng áp tai vào ngực của hắn, cũng không cảm nhận được tiếng tim đập của hắn.
Đây là một việc hoàn toàn không hợp lẽ thường. Cho dù là vị thầy thuốc có kinh nghiệm nhất cũng chưa từng bắt gặp qua.
Trầm Khuynh Phiến mỉm cười gật đầu:
- Muội chờ niềm vui bất ngờ cùng huynh.
- Ừ.
Dường như hắn rất vui vẻ.
Trầm Khuynh Phiến dịu dàng nói:
- Huynh còn nhớ không, muội đã từng nói với huynh rằng, muội muốn sinh một đứa bé với huynh?
- Nhớ chứ, một canh giờ sau chúng ta sẽ làm chuyện đó.
Phương Giải trả lời rất nghiêm túc.
Trầm Khuynh Phiến gật đầu mạnh, cười rạng rỡ:
- Nếu sinh được hai đứa, chúng ta đừng để bọn nhỏ tu hành được không? Để bọn nhỏ trở thành thư sinh tay trói gà không chặt. Cho dù thi không đậu thì làm một giáo viên dạy học cũng được. Tìm một thôn nhỏ an tĩnh, không tranh quyền thế sống an phận cả đời. Sau đó chúng ta chọn một người vợ cho con, không cần phải xinh đẹp, nhưng nhất định phải hiền lành.
- Lần trước nàng không nói như vậy.
Phương Giải kháng nghị:
- Lần trước nàng nói muốn cho con làm một vị công tử phong lưu, dạy con làm sao câu dẫn khuê nữ nhà người ta mà!
Trầm Khuynh Phiến bĩu môi:
- Muội không đổi ý được à? Bên ngoài đang có một vị khuê nữ đang thầm mong trộm nhớ huynh kia kìa. Có cần muội mời vào bây giờ không?
- Ha ha, không ngờ nàng lại ghen!
Phương Giải cười đắc ý.
Sau đó nụ cười của hắn bỗng nhiên cứng ngắc, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó phun ra rất nhiều máu. Ánh mặt trời qua ô cửa sổ chiếu vào những giọt máu này, phản xa ra một màu sắc vừa yêu dị vừa đẹp đẽ. Phần lớn máu phun vào người Trầm Khuynh Phiến, nhưng nàng không trốn tránh.
Nàng bối rối vươn tay muốn lau miệng hộ hắn. Một người luôn bình tĩnh trầm ổn như nàng, cũng có lúc chân tay luống cuống. Máu chảy qua ngón tay của nàng, chảy tới tim của nàng.
- Còn chưa tới một canh giờ nhỉ…
Phương Giải vẫn mỉm cười, nụ cười dần cứng lại.
Hắn chẩm rãi nhắm mắt lại, cảnh vật trở nên mơ hồ. Trầm Khuynh Phiến giống như phát điên muốn ngăn cản hắn nhắm mắt lại, nhưng chỉ thấy mắt của Phương Giải dần biến thành màu xám trắng.
A!
Nàng kêu lên một tiếng bi thương, trong nháy mắt căn phòng giống như bị một cơn bão thổi qua. Cửa sổ, bàn ghế đều vỡ vụn. Trên tường và mặt đất xuất hiện đầy vết kiếm!
Khâu Dư cả đêm không ngủ ngồi tra cứu điển tịch ở trong Tàng Thư Lâu, nghe thấy tiếng kêu của Trầm Khuynh Phiến, liền biến sắc. Nàng lao vào phòng như một cơn gió, sau đó nắm lấy tay của Phương Giải. Nàng muốn tìm một chút sự sống, nhưng trong lòng nàng dần chìm xuống đáy cốc.
Nàng mở mắt Phương Giải ra, phát hiện ánh mắt đã như tro tàn.
- Vì sao có thể như vậy?
Nàng thì thào nói một câu, sau đó ngồi vật xuống.
Ngay lúc nàng buông tay ra, không ai chú ý tới ánh mắt của Phương Giải lóe lên một màu đỏ.
Sau một lát, Chu viện trưởng xuất hiện ở ngoài cửa. Nhưng ông ta không đi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa, nhìn Phương Giải một cái, thở thật dài. Trong lòng đầy tiếc hận và kinh ngạc. Ngay cả ông ta cũng không thể ngờ rằng, một thiếu niên có kinh tài tuyệt diễm như thế lại chết sớm. Có rất nhiều người nói Phương Giải là một tên phế vật không thể tu hành. Nhưng ông ta vẫn tin tưởng rằng tương lai của vị thiếu niên này sẽ rất huy hoàng.
Nhưng…
Ông ta xoay người rời đi, bóng dáng tiêu điều.
Ngay lúc Chu viện trưởng biến mất, ngay lúc Khâu Dư đứng dậy muốn đắp chăn cho Phương Giải, ngay lúc ánh mắt của Trầm Khuynh Phiến tràn ngập sát khí, thì thào nói một câu, muội sẽ đưa tất cả kẻ thù của huynh xuống địa ngục làm nô lệ cho huynh. Ngay lúc Mã Lệ Liên ngồi vật xuống ở ngoài cửa khóc rống.
Phương Giải chợt mở mắt, ánh sáng màu đỏ sáng lên dữ dội.
Về sau, đã một thời gian dài rồi Phương Giải không còn bị đau nữa. Hắn cứ tưởng rằng cơn đau sẽ không còn quay lại. Hắn còn đang cảm thấy may mắn.
Sau lần đau đớn mãnh liệt này, khiến cho hắn cảm thấy như rơi xuống địa ngục.
Phương Giải nhớ lúc trên đường tới Trường An, hắn có hỏi Mộc Tiểu Yêu, tu hành có cảm giác như thế nào. Mộc Tiểu Yêu trả lời là đau. Mỗi khi thực lực đề cao thì thân thể lại chịu dày vò. Nhưng thực lực tới một mức nhất định nào đó, cảm giác đau đớn cũng trở nên yếu đi. Mà thường xuyên đau đớn là phúc phận của người tu hành. Phương Giải rất không hiểu, với thể chất không thể tu hành của mình, vì sao cũng phải chịu sự đau đớn?
Hơn nữa còn đau đớn hơn người tu hành phải trải qua rất nhiều.
Phương Giải là một người rất có nghị lực. Đau đớn như vậy mà hắn không kêu lên đã là rất khó rồi. Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ phản ứng còn mạnh mẽ hơn.
Lúc ngã xuống đất, Phương Giải còn cảm thấy may mắn vì lúc này không đối mặt với kẻ thù. Bằng không hắn chết chắc rồi. Mà lúc ngã gục, hắn dùng hết sức lực còn lại để cho mình ngã về hướng Mã Lệ Liên. Kỳ thực hắn đã biết nàng ngồi đó đọc sách. Cũng biết nàng nhất định sẽ giúp mình.
Một người có thể bình tĩnh tới mức này, thì thật là đáng sợ.
Lúc Phương Giải tỉnh lại, hắn ngửi thấy mùi quen thuộc. Hắn liền biết Trầm Khuynh Phiến đang ở bên cạnh mình. Hắn chậm rãi mở mắt ra, lại phát hiện nơi này không phải là cửa hàng của hắn, mà là ký túc xá của Diễn Vũ Viện. Mà nữ tử đang nắm tay ngồi bên cạnh hắn, quả nhiên là Trầm Khuynh Phiến.
Hắn muốn ngồi dậy lại không được. Cả ngươi không có tí sức nào.
Thân thể suy yếu đã vượt quá tưởng tượng của Phương Giải. Lần đau đớn này vượt xa mấy lần trước. Không trải qua đau đớn mãnh liệt, thì không thể hiểu được cảm thụ bây giờ của Phương Giải. Thậm chí hắn cảm thấy cả cơ thế không thuộc về mình. Hắn muốn động đậy ngón tay, nhưng ngón tay không hề phản ứng lại.
Phương Giải cảm giác, chỉ có phần đầu là thuộc về mình, còn các bộ phận khác thì không phải của hắn.
Bàn chân cũng không thể động đậy.
Bàn tay cũng không thể động đậy.
Hắn xác nhận mình còn sống, bởi vì thị giác, thính giác và khứu giác vẫn còn.
Thậm chí không có xúc giác. Hắn ngửi thấy mùi cơ thể của Trầm Khuynh Phiến, lại không cảm thấy được Trầm Khuynh Phiến nắm tay mình. Cho nên vừa mở mắt ra, Phương Giải liền biết mình gặp vấn đề rồi. Trong lòng hắn liền trầm xuống.
Một điều khiến cho hắn yên tâm hơn, chính là hắn còn có thể nói chuyện.
Trong phòng trừ hắn và Trầm Khuynh Phiến ra còn có một nữ nhân khác. Chính là nữ giáo thu Khâu Dư. Đầu tiên hắn liếc Trầm Khuynh Phiến một cái, rồi quăng ánh mắt cầu giúp đỡ về phía Khâu Dư. Mà vẻ mặt ngưng trọng của Khâu Dư, khiến cho cảm giác xấu trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt. Sau đó, một cảm giác bi thương tràn vào lòng Phương Giải, khiến hắn cơ hồ khó mà chịu được.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đã tranh đấu lâu như vậy.
Chẳng lẽ đây là kết cục của mình?
Hắn không dám suy nghĩ tới cuộc sống thực vật sau này của mình. Sống như vậy còn không bằng chết đi.
Thấy hắn tỉnh lại, Khâu Dư ngồi xuống cạnh giường, tay bắt mạch, một lát sau lắc đầu bất đắc dĩ nói:
- Hiện tại trò là một người chết mới đúng.
Những lời này, khiến trong lòng Phương Giải chìm tới đáy cốc.
- Vì…sao?
Hắn nghe thấy thanh âm khàn khàn của mình. Thanh âm lộ ra sự sợ hãi và bất an.
- Bởi vì mạch của trò không còn đập.
Thanh âm của Khâu Dư có chút trầm trọng:
- Từ lúc Mã Lệ Liên cõng trò tới gặp ta, ta liền phát hiện mạch của trò không còn đập. Dựa theo lẽ thường, trò nên chết từ lâu rồi. Vừa rồi ta có nghe qua, tim của trò cũng ngừng đập. Trò đừng hỏi ta vì sao. Bởi vì chính ta cũng không có được lời giải hợp lý. Không chỉ là ta, chỉ sợ trong thiên hạ này không có ai từng gặp phải chuyện kỳ quái như vậy.
- Nhưng trò không cần phải khổ sở.
Khâu Dư vuốt sợi tóc rủ xuống trán, ánh mắt đầy vẻ uể oải:
- Bởi vì trò còn chưa chết. Chỉ cần chưa chết, là có hy vọng.
Phương Giải nhìn về phía Trầm Khuynh Phiến, phát hiện trong mắt nàng cũng đầy bi ai.
Hắn muốn khóc, muốn kêu gào. Nhưng cuối cùng chỉ cười khổ, sau đó nhắm mắt lại. Hắn không muốn nói chuyện, không muốn nghe bất kỳ chuyện gì nữa. Không ai có thể hiểu sự đau đớn hiện giờ cửa hắn. Cảm giác biến thành phế nhân thật là mãnh liệt. Mãnh liệt tới mức hắn tự hỏi mình, vì sao ngươi còn chưa chết?
- Ta sẽ nghĩ biện pháp.
Khâu Dư đứng dậy.
Nàng nhìn Phương Giải, rất nghiêm túc nói:
- Ngay cả ta đều không buông tha, trò dựa vào cái gì để buông tha?
Nói xong câu đó, nàng xoay người đi ra ngoài.
Trầm Khuynh Phiến nắm lấy tay của Phương Giải, ánh mắt rất phức tạp. Đau lòng, bi thương, thống khổ. Nàng cúi người xuống, kề má vào tay Phương Giải:
- Khâu giáo thụ nói không sai. Nàng chưa từng từ bỏ hy vọng cứu huynh, huynh dựa vào cái gì để từ bỏ? Nơi này là Diễn Vũ Viện, nhất định sẽ có người biết được tình trạng của huynh.
- Vị học sinh mà Khâu giáo thụ nói là Mã Lệ Liên kia, chạy tới cửa hàng tìm muội, bảo muội tới Diễn Vũ Viện trông coi huynh. Có lẽ nàng ấy lo lắng có người thừa dịp huynh không có năng lực bảo vệ bản thân, muốn gây thương tổn cho huynh, nên mới đi gọi muội. Muội đã nói là muốn ở bên cạnh huynh. Huynh lại cứ không đồng ý. Bây giờ thì sao?
Nàng cố mỉm cười, sau đó nhẹ giọng nói:
- Kỳ thực như vậy cũng tốt. Có thể nằm nghỉ ngơi vài ngày.
Phương Giải thì thào hỏi một câu:
- Liệu có phải là tạm thời không?
- Nhất định là vậy.
Trầm Khuynh Phiến gật đầu, dùng má vuốt ve tay của Phương Giải:
- Huynh yên tâm…bất kể như thế nào muội cũng ở bên cạnh huynh. Trước kia huynh ở Phan Cố ba năm, là Tiểu Yêu và Đại Khuyển trông coi huynh. Muội phải trông coi một người giả mạo, nhưng vẫn dốc hết sức làm. Hiện tại bọn họ không ở đây, rốt cuộc tới lân muội trông coi huynh rồi. Căn phòng này chính là thế giới của muội và huynh, nếu kẻ nào dám tới gây thương tổn cho huynh, muội sẽ giết y…bất kể là ai.
Phương Giải ướt khóe mắt, có một giọt nước mắt chảy xuống.
Trong bóng đêm, Khâu giáo thụ bước nhanh tới Tàng Thư Lâu.
Nàng tự nói với mình, nhất định là có biện pháp, nhất định là có.
Trong Tàng Thư Lâu có vô số cuốn sách, trong tay nàng là một chiếc đèn dầu.
Đêm nay, có ba người không ngủ.
…
…
Lúc mặt trời chậm rãi bò qua thành Trường An cao lớn từ phía đông, Trầm Khuynh Phiến đã bưng chậu nước rửa mặt xong cho Phương Giải. Một đêm không ngủ, Phương Giải giả vờ như tỉnh lại sau một giấc ngủ say. Lúc tỉnh hắn không quên nở nụ cười với Trầm Khuynh Phiến. Trầm Khuynh Phiến cũng cười cười, nụ cười rất đẹp.
Lúc nàng đi ra rót nước, thì thấy Mã Lệ Liên đứng cách đó không xa, tay cầm hộp thức ăn. Mã Lệ Liên e lệ đứng đó, có lẽ nàng đang do dự có nên đi vào hay không. Vì thế Trầm Khuynh Phiến vẫy tay chào hỏi, sau đó nhận lấy hộp đồ ăn, nói một câu cảm ơn chân thành.
Đây là lần đầu tiên Trầm Khuynh Phiến nói cảm ơn người khác.
Mã Lệ Liên lắc đầu nói:
- Hắn đã cứu ta hai lần, cứu chính là mạng sống.
Sau đó nàng rời đi, không quay đầu lại.
Trầm Khuynh Phiến nhìn bóng lưng của thiếu nữ này, trong lòng đột nhiên có chút hâm mộ. Nàng quay lại phòng, giúp Phương Giải ăn một bát cháo gạo tẻ và một cái bánh bao chay. Có vẻ Phương Giải ăn rất ngon lành. Ánh mắt không còn sự bi thương và tuyệt vọng như ngày hôm qua. Nhưng hắn không giấu diếm được Trầm Khuynh Phiến. Trầm Khuynh Phiến biết hắn thể hiện như vậy là để cho nàng đỡ buồn.
- Nàng cứ yên tâm, ta sẽ không khuất phục số mệnh đâu.
Phương Giải cười nói:
- Ông trời muốn giao sứ mạng lớn cho một người, thường tôi rèn ý chí, làm cho gân cốt của người đó mệt nhọc, làm cho thân xác của họ bị đói khát…Ta sẽ coi nó như một sự rèn luyện. Nói không chừng một canh giờ sau ta có thể tự mình đứng lên, sau đó ôm nàng xoay một vòng.
- Phải vài vòng mới được, một vòng chưa đủ.
Trầm Khuynh Phiến khẽ cười nói.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Đúng vậy, phải vài vòng.
Trầm Khuynh Phiến giúp Phương Giải uống nước xong, sau đó ngồi xuống cạnh hắn:
- Có muốn ngủ một lát không? Lúc ngủ thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
- Ta thích đợi những niềm vui bất ngờ.
Phương Giải nói.
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Vậy chúng ta cùng nhau đợi. Một canh giờ, rất nhanh thôi.
Hai bọn họ đang nói lời nói dối rất nghiêm túc, đều hy vọng có thể lừa được đối phương. Nhưng lời nói dối này có chút ngu ngốc. Hai người bọn họ đểu hiểu chỉ như người si nói mộng. Trầm Khuynh Phiến nắm tay Phương Giải, đã thử bắt mạch cho hắn nhiều lần, nhưng vẫn không cảm thấy được mạch đập. Nàng áp tai vào ngực của hắn, cũng không cảm nhận được tiếng tim đập của hắn.
Đây là một việc hoàn toàn không hợp lẽ thường. Cho dù là vị thầy thuốc có kinh nghiệm nhất cũng chưa từng bắt gặp qua.
Trầm Khuynh Phiến mỉm cười gật đầu:
- Muội chờ niềm vui bất ngờ cùng huynh.
- Ừ.
Dường như hắn rất vui vẻ.
Trầm Khuynh Phiến dịu dàng nói:
- Huynh còn nhớ không, muội đã từng nói với huynh rằng, muội muốn sinh một đứa bé với huynh?
- Nhớ chứ, một canh giờ sau chúng ta sẽ làm chuyện đó.
Phương Giải trả lời rất nghiêm túc.
Trầm Khuynh Phiến gật đầu mạnh, cười rạng rỡ:
- Nếu sinh được hai đứa, chúng ta đừng để bọn nhỏ tu hành được không? Để bọn nhỏ trở thành thư sinh tay trói gà không chặt. Cho dù thi không đậu thì làm một giáo viên dạy học cũng được. Tìm một thôn nhỏ an tĩnh, không tranh quyền thế sống an phận cả đời. Sau đó chúng ta chọn một người vợ cho con, không cần phải xinh đẹp, nhưng nhất định phải hiền lành.
- Lần trước nàng không nói như vậy.
Phương Giải kháng nghị:
- Lần trước nàng nói muốn cho con làm một vị công tử phong lưu, dạy con làm sao câu dẫn khuê nữ nhà người ta mà!
Trầm Khuynh Phiến bĩu môi:
- Muội không đổi ý được à? Bên ngoài đang có một vị khuê nữ đang thầm mong trộm nhớ huynh kia kìa. Có cần muội mời vào bây giờ không?
- Ha ha, không ngờ nàng lại ghen!
Phương Giải cười đắc ý.
Sau đó nụ cười của hắn bỗng nhiên cứng ngắc, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó phun ra rất nhiều máu. Ánh mặt trời qua ô cửa sổ chiếu vào những giọt máu này, phản xa ra một màu sắc vừa yêu dị vừa đẹp đẽ. Phần lớn máu phun vào người Trầm Khuynh Phiến, nhưng nàng không trốn tránh.
Nàng bối rối vươn tay muốn lau miệng hộ hắn. Một người luôn bình tĩnh trầm ổn như nàng, cũng có lúc chân tay luống cuống. Máu chảy qua ngón tay của nàng, chảy tới tim của nàng.
- Còn chưa tới một canh giờ nhỉ…
Phương Giải vẫn mỉm cười, nụ cười dần cứng lại.
Hắn chẩm rãi nhắm mắt lại, cảnh vật trở nên mơ hồ. Trầm Khuynh Phiến giống như phát điên muốn ngăn cản hắn nhắm mắt lại, nhưng chỉ thấy mắt của Phương Giải dần biến thành màu xám trắng.
A!
Nàng kêu lên một tiếng bi thương, trong nháy mắt căn phòng giống như bị một cơn bão thổi qua. Cửa sổ, bàn ghế đều vỡ vụn. Trên tường và mặt đất xuất hiện đầy vết kiếm!
Khâu Dư cả đêm không ngủ ngồi tra cứu điển tịch ở trong Tàng Thư Lâu, nghe thấy tiếng kêu của Trầm Khuynh Phiến, liền biến sắc. Nàng lao vào phòng như một cơn gió, sau đó nắm lấy tay của Phương Giải. Nàng muốn tìm một chút sự sống, nhưng trong lòng nàng dần chìm xuống đáy cốc.
Nàng mở mắt Phương Giải ra, phát hiện ánh mắt đã như tro tàn.
- Vì sao có thể như vậy?
Nàng thì thào nói một câu, sau đó ngồi vật xuống.
Ngay lúc nàng buông tay ra, không ai chú ý tới ánh mắt của Phương Giải lóe lên một màu đỏ.
Sau một lát, Chu viện trưởng xuất hiện ở ngoài cửa. Nhưng ông ta không đi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa, nhìn Phương Giải một cái, thở thật dài. Trong lòng đầy tiếc hận và kinh ngạc. Ngay cả ông ta cũng không thể ngờ rằng, một thiếu niên có kinh tài tuyệt diễm như thế lại chết sớm. Có rất nhiều người nói Phương Giải là một tên phế vật không thể tu hành. Nhưng ông ta vẫn tin tưởng rằng tương lai của vị thiếu niên này sẽ rất huy hoàng.
Nhưng…
Ông ta xoay người rời đi, bóng dáng tiêu điều.
Ngay lúc Chu viện trưởng biến mất, ngay lúc Khâu Dư đứng dậy muốn đắp chăn cho Phương Giải, ngay lúc ánh mắt của Trầm Khuynh Phiến tràn ngập sát khí, thì thào nói một câu, muội sẽ đưa tất cả kẻ thù của huynh xuống địa ngục làm nô lệ cho huynh. Ngay lúc Mã Lệ Liên ngồi vật xuống ở ngoài cửa khóc rống.
Phương Giải chợt mở mắt, ánh sáng màu đỏ sáng lên dữ dội.
Tác giả :
Trí Bạch