Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 128-2: Khoảng cách (2)
Khi Phương Giải tới điểm này, thấy Trương Cuồng nhìn sang bên mình. Trong nháy mắt hắn liền hiểu ý của Trương Cuồng, nhưng hắn lập tức lắc đầu. Khoảng cách giữa hai người họ có mười mấy mét, khoảng cách ở giữa ít nhất cũng có 6 người. Nếu họ đổi vị trí cho nhau, khoảng cách chạy quá xa, thí sinh ở giữa sẽ quay trở lại, đương nhiên cũng sẽ ngăn cản họ. Phía trước không dễ dàng gì mà chiếm được thế thượng phong.
Không có thời gian do dự, Phương Giải liền nhảy sang bên cạnh. Đồng thời khi chạm đất hắn cố gắng ngồi xổm xuống, sau đó dùng lực khí toàn thân tập trung vào hai chân. Trong nháy mắt, hắn đã cảm giác được cơ của hai chân căng lên. Cảm giác căng lên này rất tốt, khiến cho sự tự tin trong lòng hắn được dâng cao.
Sau khi ngồi xổm xuống, hai chân hắn liền triển khai sức bật mạnh nhất. Hai chân giẫm xuống đất, cơ thể Phương Giải trong giây lát lao lên. Đồng thời với việc nhảy lên, Phương Giải rút mũi tên cuối cùng từ sau lưng ra, dứt khoát bắn về tấm bia trước mặt.
Đúng lúc này, thí sinh đó đã ngắm tấm bia này đúng lúc lùi về phía trước Phương Giải chưa đầy một mét. Phương Giải liền bắn mũi tên thứ 10 đi hầu như là sát da đầu y bay đi, khiến cho thí sinh này sợ hãi kêu lên, theo bản năng cong người về phía trước né.
Phương Giải áy náy cười với y, các loại cơ trên người cũng dần thả lỏng ra. Hắn quay người đi ra phía sau, vừa đi vừa tháo hộp tên sau lưng xuống. Lính Hữu Vũ Vệ phụ trách giám sát chạy tới, thu bộ cung và hộp tên trong tay hắn.
Phương Giải tìm một tảng đá ngồi xuống, nhỏ một cọng cỏ ngậm vào miệng, nhìn những người vẫn chưa hoàn thành kỳ thi đang cố gắng dốc toàn lực chạy bắn. Cảm giác của người bàng quan lui ra từ cục diện này rất tuyệt vời.
Trương Cuồng đem bộ cung và hộp tên giao lại cho lính Hữu Vũ Vệ, bước tới ngồi cạnh Phương Giải cười nói:
- Vốn nghĩ là cũng có thể thắng được ngươi trong kỳ thi lần này, rốt cuộc vẫn vì do dự không quyết mà bị ngươi vượt qua. Ôi … sớm biết trong thí sinh quân nhân năm nay có một người như ngươi, ta có lẽ không nên tới.
Phương Giải cười:
- Kỳ thực ngươi có thể nhanh hơn chút nữa.
Trương Cuồng sửng sốt, cười khổ lắc đầu:
- Đã tới cực độ rồi.
- Khi ngươi vừa bắn tên, tổng cổng đã nhìn ta mấy lần?
Phương Giải hỏi.
- 4 lần.
Trương Cuồng trả lời thành thật.
- Ngươi quá muốn thắng ta.
Phương Giải lại thở dài, thư giãn một chút nói:
- Chính vì ngươi quá muốn thắng ta, cho nên ngươi đã phân tâm. Ngươi liên tục nhìn ta xem có vượt qua ngươi không. Dù thời gian nhìn ta rất ít, nhưng đối với việc ra tay của ngươi cũng có chút ảnh hưởng. Nếu ngươi chú tâm bắn tên, tối thiểu cũng nhanh hơn ta hai bước. Nhưng cuối cùng chỉ nhanh hơn ta một bước, hơn nữa tới thời khắc cuối cùng vì do dự mà đã lãng phí thời gian của bước này.
Trương Cuồng gật đầu, im lặng một hồi, nói:
- Ta quả thực là muốn thắng ngươi, rất muốn.
Y nhỏ một cọng cỏ dưới đất lên nhét vào miệng, học theo cách của Phương Giải vừa ngậm vừa nói:
- Vừa rồi ta cũng đã nói rồi, đây là cơ hội duy nhất có thể thắng ngươi một lần. Xong kỳ thi này, chỉ e là không còn cơ hội nữa.
- Sao lại muốn thắng ta như vậy?
Phương Giải hỏi.
Trương Cuồng do dự quá lâu, quay đầu nhìn Phương Giải thành thật trả lời:
- Bởi vì đố kỵ.
Phương Giải đưa tay ra vỗ lên vai Trương Cuồng, không nói gì.
Trương Cuồng cười nói:
- Con người luôn là như vậy, đối với người mạnh hơn mình đều có lòng đố kỵ. Xin lỗi, ngươi đã xem ta là bạn, ta lại xem ngươi thành đối thủ.
Phương Giải chậm rãi lắc đầu, nói rất nhẹ:
- Nếu ta không xem tất cả mọi người thành đối thủ, sao có thể thắng được nhiều như vậy?
Trương Cuồng ngẩn người ra, sau đó gật đầu suy nghĩ.
Đúng lúc này, một bóng người to béo từ phía xa bay tới. Vừa bay tới bên cạnh Phương Giải vừa cười ha hả, nói:
- Tiểu Phương Giải, mấy ngày không gặp nhớ ta không? Ta tới xem xem ngươi có phá được kỳ thi không? Nếu thực sự như vậy, ta định hôm nay sẽ ăn ngon một chút để chúc mừng ngươi.
Phương Giải nhìn bóng người to béo đó, mỉm cười, nhưng thấy bộ dạng của người đó, Phương Giải liền trầm mặt xuống.
- Sao thế?
Chờ th tới bên cạnh hắn, Phương Giải nhìn mấy tà áo bào bị rách trên người Hạng Thanh Ngưu nhíu mày hỏi.
- Còn không phải thay ngươi đi chùi đít sao? Chùi không sạch còn dính phân thối!
Hạng Thanh Ngưu đặt mông ngồi xuống cạnh Phương Giải, vừa thở dốc vừa nói:
- Ta đã tìm thấy vị này … hôm đó là ai?
Y chỉ Trương Cuồng.
Trương Cuồng nhận ra áo bào trên người Hạng Thanh Ngưu, biết áo bào này có nghĩa là gì. Cho nên y đứng dậy, chắp tay thi lễ nói:
- Đã gặp chân nhân, ta tên là Trương Cuồng, thí sinh của Diễn Võ Viện năm nay, Lữ Suất biên quân thành An Nguyên.
Hạng Thanh Ngưu cười ha hả nói:
- Đồng bào của Tiểu Phương Giải, ha ha, một nhân tài rồi, một nhân tài …. Ngươi tới bên đó nghỉ ngơi một chút được chứ. Ta có chuyện muốn nói với Tiểu Phương Giải.
- Được.
Trương Cuồng mỉm cười nói:
- Các ngươi nói chuyện, ta tới bên đó xem các huynh đệ khác.
Nói xong, y quay người bước đi. Khi y quay người lại, nụ cười chân thành và khiêm tốn trên mặt liền biến mất, cũng không biết y đang nghĩ gì, trong thần mắt có chút buồn bực và bi thương.
Trương Cuồng chậm rãi bước về phía các thí sinh khác, sắc mặt dần lạnh lùng.
Nghe Phương Giải và người áo bào đen đó nói chuyện cười nói vui vẻ, sắc mặt Trương Cuồng càng ngày càng khó coi.
Ta lại ngu ngốc muốn thắng ngươi một lần …. Ngươi là người được Bệ hạ xem trọng. Ngươi và người của Đại Nội thị vệ xứ có giao tình. Ngươi và Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo có giao tình. Ngươi và ông chủ Hồng Tụ Chiêu có giao tình. Ngươi và mấy vị đại học sỹ trong triều đình có giao tình. Thậm chí ngươi và nữ giáo thụ xinh đẹp đó cũng có quan hệ rất tốt …. Bây giờ lại có một vị chân nhân chạy tới nói chuyện rất quen thuộc với ngươi. Ta lấy gì để so với ngươi chứ?
Phương Giải … ngươi rốt cuộc là thân phận gì?
Trương Cuồng … ngươi rốt cuộc có bao nhiêu ngu ngốc? Ngươi chẳng qua chỉ là một Lữ Suất cỏn con chẳng có tiền đồ gì mà thôi. Ngươi không quen người của Đại Nội thị vệ xử. Ngươi không quen Tán Kim Hầu. Ngươi không quen Đại học sỹ. Ngươi chưa từng đến Hồng Tụ Chiêu. Ngươi cũng không thể nói chuyện được với giáo thụ của Diễn Võ Viện, không thể có nhân vật lớn của Đạo tông chạy tới tìm ngươi nói chuyện. Ngươi càng không thể được Bệ hạ xem trọng …. Ngươi chỉ là một người trong Bộ tốc Bắc Man Nhân vì cuộc sống, vì lập công không thể không lấy con gái của thủ lĩnh Bộ tộc mà tự tay giết hại nhân vật nhỏ nàng ta mà thôi.
Trương Cuồng, ngươi và Phương Giải cách nhau quá lớn.
Y vừa đi vừa cười khổ.
Các ngươi là người của hai thế giới.
Phương Giải không chú ý tới hình dáng của Trương Cuồng khi rời đi có chút cô đơn. Hắn bây giờ muốn biết nhất là vì sao Hạng Thanh Ngưu bây giờ mới xuất hiện ở trường Diễn Võ. Mà chiếc áo bào đó rõ ràng là có chút nhếch nhác, sao có thể giấu được người ta hắn vừa mới trải qua một trận đấu kịch liệt. Nói thực, Phương Giải quả thực rất hiếu kỳ với tu vi của Hạng Thanh Ngưu. Vốn dĩ hắn nghĩ Hạng Thanh Ngưu chẳng qua là một tên giang hồ lưu manh mà thôi. Nhưng ai biết y lại có thân phận cao này trong Đạo tông?
Không có thời gian do dự, Phương Giải liền nhảy sang bên cạnh. Đồng thời khi chạm đất hắn cố gắng ngồi xổm xuống, sau đó dùng lực khí toàn thân tập trung vào hai chân. Trong nháy mắt, hắn đã cảm giác được cơ của hai chân căng lên. Cảm giác căng lên này rất tốt, khiến cho sự tự tin trong lòng hắn được dâng cao.
Sau khi ngồi xổm xuống, hai chân hắn liền triển khai sức bật mạnh nhất. Hai chân giẫm xuống đất, cơ thể Phương Giải trong giây lát lao lên. Đồng thời với việc nhảy lên, Phương Giải rút mũi tên cuối cùng từ sau lưng ra, dứt khoát bắn về tấm bia trước mặt.
Đúng lúc này, thí sinh đó đã ngắm tấm bia này đúng lúc lùi về phía trước Phương Giải chưa đầy một mét. Phương Giải liền bắn mũi tên thứ 10 đi hầu như là sát da đầu y bay đi, khiến cho thí sinh này sợ hãi kêu lên, theo bản năng cong người về phía trước né.
Phương Giải áy náy cười với y, các loại cơ trên người cũng dần thả lỏng ra. Hắn quay người đi ra phía sau, vừa đi vừa tháo hộp tên sau lưng xuống. Lính Hữu Vũ Vệ phụ trách giám sát chạy tới, thu bộ cung và hộp tên trong tay hắn.
Phương Giải tìm một tảng đá ngồi xuống, nhỏ một cọng cỏ ngậm vào miệng, nhìn những người vẫn chưa hoàn thành kỳ thi đang cố gắng dốc toàn lực chạy bắn. Cảm giác của người bàng quan lui ra từ cục diện này rất tuyệt vời.
Trương Cuồng đem bộ cung và hộp tên giao lại cho lính Hữu Vũ Vệ, bước tới ngồi cạnh Phương Giải cười nói:
- Vốn nghĩ là cũng có thể thắng được ngươi trong kỳ thi lần này, rốt cuộc vẫn vì do dự không quyết mà bị ngươi vượt qua. Ôi … sớm biết trong thí sinh quân nhân năm nay có một người như ngươi, ta có lẽ không nên tới.
Phương Giải cười:
- Kỳ thực ngươi có thể nhanh hơn chút nữa.
Trương Cuồng sửng sốt, cười khổ lắc đầu:
- Đã tới cực độ rồi.
- Khi ngươi vừa bắn tên, tổng cổng đã nhìn ta mấy lần?
Phương Giải hỏi.
- 4 lần.
Trương Cuồng trả lời thành thật.
- Ngươi quá muốn thắng ta.
Phương Giải lại thở dài, thư giãn một chút nói:
- Chính vì ngươi quá muốn thắng ta, cho nên ngươi đã phân tâm. Ngươi liên tục nhìn ta xem có vượt qua ngươi không. Dù thời gian nhìn ta rất ít, nhưng đối với việc ra tay của ngươi cũng có chút ảnh hưởng. Nếu ngươi chú tâm bắn tên, tối thiểu cũng nhanh hơn ta hai bước. Nhưng cuối cùng chỉ nhanh hơn ta một bước, hơn nữa tới thời khắc cuối cùng vì do dự mà đã lãng phí thời gian của bước này.
Trương Cuồng gật đầu, im lặng một hồi, nói:
- Ta quả thực là muốn thắng ngươi, rất muốn.
Y nhỏ một cọng cỏ dưới đất lên nhét vào miệng, học theo cách của Phương Giải vừa ngậm vừa nói:
- Vừa rồi ta cũng đã nói rồi, đây là cơ hội duy nhất có thể thắng ngươi một lần. Xong kỳ thi này, chỉ e là không còn cơ hội nữa.
- Sao lại muốn thắng ta như vậy?
Phương Giải hỏi.
Trương Cuồng do dự quá lâu, quay đầu nhìn Phương Giải thành thật trả lời:
- Bởi vì đố kỵ.
Phương Giải đưa tay ra vỗ lên vai Trương Cuồng, không nói gì.
Trương Cuồng cười nói:
- Con người luôn là như vậy, đối với người mạnh hơn mình đều có lòng đố kỵ. Xin lỗi, ngươi đã xem ta là bạn, ta lại xem ngươi thành đối thủ.
Phương Giải chậm rãi lắc đầu, nói rất nhẹ:
- Nếu ta không xem tất cả mọi người thành đối thủ, sao có thể thắng được nhiều như vậy?
Trương Cuồng ngẩn người ra, sau đó gật đầu suy nghĩ.
Đúng lúc này, một bóng người to béo từ phía xa bay tới. Vừa bay tới bên cạnh Phương Giải vừa cười ha hả, nói:
- Tiểu Phương Giải, mấy ngày không gặp nhớ ta không? Ta tới xem xem ngươi có phá được kỳ thi không? Nếu thực sự như vậy, ta định hôm nay sẽ ăn ngon một chút để chúc mừng ngươi.
Phương Giải nhìn bóng người to béo đó, mỉm cười, nhưng thấy bộ dạng của người đó, Phương Giải liền trầm mặt xuống.
- Sao thế?
Chờ th tới bên cạnh hắn, Phương Giải nhìn mấy tà áo bào bị rách trên người Hạng Thanh Ngưu nhíu mày hỏi.
- Còn không phải thay ngươi đi chùi đít sao? Chùi không sạch còn dính phân thối!
Hạng Thanh Ngưu đặt mông ngồi xuống cạnh Phương Giải, vừa thở dốc vừa nói:
- Ta đã tìm thấy vị này … hôm đó là ai?
Y chỉ Trương Cuồng.
Trương Cuồng nhận ra áo bào trên người Hạng Thanh Ngưu, biết áo bào này có nghĩa là gì. Cho nên y đứng dậy, chắp tay thi lễ nói:
- Đã gặp chân nhân, ta tên là Trương Cuồng, thí sinh của Diễn Võ Viện năm nay, Lữ Suất biên quân thành An Nguyên.
Hạng Thanh Ngưu cười ha hả nói:
- Đồng bào của Tiểu Phương Giải, ha ha, một nhân tài rồi, một nhân tài …. Ngươi tới bên đó nghỉ ngơi một chút được chứ. Ta có chuyện muốn nói với Tiểu Phương Giải.
- Được.
Trương Cuồng mỉm cười nói:
- Các ngươi nói chuyện, ta tới bên đó xem các huynh đệ khác.
Nói xong, y quay người bước đi. Khi y quay người lại, nụ cười chân thành và khiêm tốn trên mặt liền biến mất, cũng không biết y đang nghĩ gì, trong thần mắt có chút buồn bực và bi thương.
Trương Cuồng chậm rãi bước về phía các thí sinh khác, sắc mặt dần lạnh lùng.
Nghe Phương Giải và người áo bào đen đó nói chuyện cười nói vui vẻ, sắc mặt Trương Cuồng càng ngày càng khó coi.
Ta lại ngu ngốc muốn thắng ngươi một lần …. Ngươi là người được Bệ hạ xem trọng. Ngươi và người của Đại Nội thị vệ xứ có giao tình. Ngươi và Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo có giao tình. Ngươi và ông chủ Hồng Tụ Chiêu có giao tình. Ngươi và mấy vị đại học sỹ trong triều đình có giao tình. Thậm chí ngươi và nữ giáo thụ xinh đẹp đó cũng có quan hệ rất tốt …. Bây giờ lại có một vị chân nhân chạy tới nói chuyện rất quen thuộc với ngươi. Ta lấy gì để so với ngươi chứ?
Phương Giải … ngươi rốt cuộc là thân phận gì?
Trương Cuồng … ngươi rốt cuộc có bao nhiêu ngu ngốc? Ngươi chẳng qua chỉ là một Lữ Suất cỏn con chẳng có tiền đồ gì mà thôi. Ngươi không quen người của Đại Nội thị vệ xử. Ngươi không quen Tán Kim Hầu. Ngươi không quen Đại học sỹ. Ngươi chưa từng đến Hồng Tụ Chiêu. Ngươi cũng không thể nói chuyện được với giáo thụ của Diễn Võ Viện, không thể có nhân vật lớn của Đạo tông chạy tới tìm ngươi nói chuyện. Ngươi càng không thể được Bệ hạ xem trọng …. Ngươi chỉ là một người trong Bộ tốc Bắc Man Nhân vì cuộc sống, vì lập công không thể không lấy con gái của thủ lĩnh Bộ tộc mà tự tay giết hại nhân vật nhỏ nàng ta mà thôi.
Trương Cuồng, ngươi và Phương Giải cách nhau quá lớn.
Y vừa đi vừa cười khổ.
Các ngươi là người của hai thế giới.
Phương Giải không chú ý tới hình dáng của Trương Cuồng khi rời đi có chút cô đơn. Hắn bây giờ muốn biết nhất là vì sao Hạng Thanh Ngưu bây giờ mới xuất hiện ở trường Diễn Võ. Mà chiếc áo bào đó rõ ràng là có chút nhếch nhác, sao có thể giấu được người ta hắn vừa mới trải qua một trận đấu kịch liệt. Nói thực, Phương Giải quả thực rất hiếu kỳ với tu vi của Hạng Thanh Ngưu. Vốn dĩ hắn nghĩ Hạng Thanh Ngưu chẳng qua là một tên giang hồ lưu manh mà thôi. Nhưng ai biết y lại có thân phận cao này trong Đạo tông?
Tác giả :
Trí Bạch