Trăng Sáng Và Em
Chương 32
Edit: Thanh Vy
Ăn xong cơm trưa cùng ông cụ Chu, ba người Chu Lẫm phải về thành phố Giang.
Trước cổng lớn tường trắng ngói xám, Chu Lẫm ngồi vào ghế điều khiển trước tiên, bên ngoài xe, Lâm Nguyệt nắm tay Phó Nam chào tạm biệt ông cụ.
Ông cụ Chu sờ đầu Phó Nam, hòa ái dặn dò: “cô giáo dạy học vất vả, Nam Nam phải nghe lời.”
Phó Nam lớn tiếng dạ: “Cháu biết ạ!”
Ông cụ Chu cười cười, mở cửa xe ý bảo bạn học nhỏ lên xe trước, sau đó nói với Lâm Nguyệt: “Cháu vừa phải dạy học vừa phải chăm sóc thằng bé cũng không dễ dàng, có phiền toái gì nên sai nó làm thìphải sai, đừng ngượng ngùng. Công việc nó bận rộn không thể giúp đỡ, bên này còn có ta, cách cũng không xa, đừng chuyện gì cũng tự mình làm.”
Giữa hai cha con rất ít nói chuyện, nhưng ông cụ Chu quanh co lòng vòng từ chỗ Phó Nam nghe được tình huống của Lâm Nguyệt, biết được cô giáo trẻ là người huyện khác, tốt nghiệp đại học xong mộtmình ở lại thành phố lớn dốc sức làm việc. Đàn ông lang bạt bên ngoài đã gian khổ, huống chi là một côgái xinh đẹp ôn nhu, vậy mà con trai lại quá bận rộn công việc.
Cảnh sát hình sự, bảo vệ nhân dân giữ gìn trị an, là trách nhiệm cũng là vinh quang, nhưng sau lưng vinh quang đó là không còn thời gian dành cho người thân. Dù cường tráng dù lợi hại thì thời điểm trong nhà cần tới chưa chắc đã có thể ở bên cạnh. Lâm Nguyệt còn quá trẻ, suy nghĩ chưa thành thục, hiện tại quá nửa là bị vẻ ngoài đẹp trai của con trai mình hấp dẫn, sau này nếm được đau khổ, khả năng sẽ rút lui có trật tự.
Hai đứa nhỏ có thể lâu dài hay không, ông cụ Chu không muốn can thiệp, lời nói với Lâm Nguyệt này chỉ là hy vọng ngày nào đó Lâm Nguyệt thật sự gặp khó khăn, nếu không thể liên hệ được con trai thìcòn có ông một người bác này có thể xin giúp đỡ, không đến mức lẻ loi không tìm được một người nào.
“Cảm ơn bác trai ạ.” Ông cụ hòa ái dễ gần, tuy rằng là nghệ thuật gia nổi danh nhưng cả người khônghề kiêu ngạo, thân thiết như trưởng bối trong nhà, Lâm Nguyệt đặc biệt tin tưởng.
“Lên xe đi.”
Chờ Lâm Nguyệt ngồi vào bên cạnh Phó Nam, ông cụ Chu mới đi đến cửa sổ chỗ ghế phụ phía trước, khom lưng nhắc nhở con trai cảnh sát: “Về nhà đưa số của ba cho Lâm Nguyệt.”
Chu Lẫm trực tiếp xoay người hỏi điện thoại của Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt lấy điện thoại ra đưa cho anh.
một tay Chu Lẫm nắm tay lái, một tay nhanh chóng ấn vài con số, vài giây sau, điện thoại của ông cụ bên ngoài xe vang lên. Ông cụ Chu vừa muốn sờ, Chu Lẫm đã ấn tắt, trả điện thoại cho Lâm Nguyệt: “Em lưu số lại, có việc thì liên hệ, không có việc gì không cần để ý.”
Ông cụ Chu mím môi một cái.
Lâm Nguyệt trừng mắt nhìn Chu Lẫm, trước không nói chuyện dãy số, lễ phép khuyên ông cụ Chu vào nhà, không cần đưa tiễn nữa, Phó Nam ở bên cạnh quyến luyến không thôi vẫy tay với ông nội Chu.
Chu Lẫm yên lặng chờ, một phút sau cho xe chạy.
Trở lại thành phố Giang mới hơn 3h, Chu Lẫm lái xe đi siêu thị, hai lớn một bé cùng nhau đi mua nguyên liệu nấu ăn cho hai ngày tới. Siêu thị đông người, Chu Lẫm phụ trách đẩy xe mua sắm, Lâm Nguyệt nắm tay Phó Nam chọn đồ ăn, tất cả nhìn qua không hề khác bình thường, chỉ có lúc tính tiền, Chu Lẫm nhìn Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt cúi đầu cười, không tranh cùng anh nữa.
“Chú Chu, hôm nay tâm tình chú rất tốt phải không?”
một lần nữa trở lại xe, Chu Lẫm lái xe, Lâm Nguyệt kiểm tra túi mua sắm, bất thình lình nghe Phó Nam tò mò hỏi.
Lâm Nguyệt ngẩng đầu, theo bản năng quan sát Chu Lẫm.
Chu Lẫm cũng bị câu hỏi của bạn học nhỏ làm sửng sốt, nhìn Phó Nam xuyên qua kính chiếu hậu: “Sao biết?”
Phó Nam hơi mím khóe miệng, nghiêm túc phân tích: “Hôm nay chú cười rất nhiều.” Trước kia chú Chu không hề thích cười.
Lâm Nguyệt chột dạ tiếp tục sờ túi mua sắm, làm bộ không hề liên quan tới việc Chu Lẫm hay cười, nhưng trong đầu lại là gương mặt bạn trai mới tươi cười, anh cười khi giúp cô mở cửa xe, cũng cười khi giúp cô lấy đồ từ trên giá hàng cao, khi cô giúp Phó Nam xem hạn sử dụng của đồ ăn vặt, vô tình nhìn thoáng qua thấy anh cũng đang cười, như có như không, mắt đen không chút nào che dấu nhìn chằm chằm cô, cười khiến cô tâm hoảng ý loạn.
Vậy ra anh cười rõ ràng như vậy, Phó Nam cũng chú ý tới sao?
cô giáo giả ngu, Chu Lẫm liếc nhìn cô một cái, trả lời Phó Nam: “Đúng vậy.”
Tâm tình chú Chu tốt, Phó Nam cũng cười, nghiêng đầu truy hỏi: “Tại sao vậy?”
Chu Lẫm đùa nó: “Cháu đoán xem.”
Phó Nam chớp chớp mắt, nhớ lại sự việc trong hai ngày này, bỗng nhiên hiểu ra: “Ông nội nói chuyện với chú, ông không còn tức giận nữa, có phải không?”
Chu Lẫm mím môi, mắt nhìn về phía sau qua tấm gương, bắt được bạn gái đang cười trộm.
“không phải.” anh tức giận nói.
Phó Nam sờ đầu, đoán không ra, hỏi cô giáo: “cô giáo có biết không ạ?”
Mi mắt Lâm Nguyệt nâng lên, nhìn người đàn ông ngồi ghế điều khiển tay áo nửa xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc. Thu lại tầm mắt, cô cười: “cô cũng không biết.”
Phó Nam liền hừ một tiếng với chú Chu: “Thích nói hay không thì tùy chú, cháu không đoán nữa.”
Chu Lẫm nghĩ thầm, đoán ra hay không, không cần cháu biết.
4h30 về đến nhà, Lâm Nguyệt về phòng ngủ cất đồ, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. Trước kia Chu Lẫm sẽ xem TV cùng Phó Nam, bây giờ quan hệ không giống như trước, anh nghênh ngang đitới bên người bạn gái: “anh rửa rau giúp em.”
anh dựa vào quá gần, ánh mắt ái muội ngữ khí trêu chọc, càng giống tới quấy rối hơn, Lâm Nguyệt tránh ra một bước, nói không cần.
Chu Lẫm không nghe, cầm lấy rau cô vừa lấy ra tự rửa.
“Rửa thêm vài lần.” Đuổi không được người, Lâm Nguyệt đành phải nhắc nhở anh.
Trong phòng khách, Phó Nam nghe được cô giáo và chú Chu trong phòng bếp người một câu ta mộtcâu, rốt cuộc cảm thấy có chỗ không đúng, ngây thơ quay đầu nhìn, thấy chú Chu đang đứng trước bồn rửa, bóng dáng cao lớn khom lưng rửa rau, cô giáo đeo tạp dề đang thái thịt, tiếng dao trầm ổn. Ánh hoàng hôn chiếu vào, khuôn mặt hai người đều mơ hồ.
cô giáo và chú Chu cùng nhau nấu ăn, giống như ba mẹ nó.
Phó Nam đột nhiên không muốn xem phim hoạt hình nữa, buông điều khiển chạy tới xem cô giáo nấu cơm.
Có bạn học nhỏ bên người, Chu Lẫm lại khôi phục đứng đắn, phần lớn tâm tư của Lâm Nguyệt đều đặt trên người Phó Nam, chỉ có ngẫu nhiên mới đụng phải ánh mắt của Chu Lẫm, giữa hai người mới cọ xát ra tia lửa nhỏ. Phó Nam không phát hiện, người lớn cũng không cần phải nói lí do cho Phó Nam, ăn ý duy trì như cũ.
Cơm nước xong, Lâm Nguyệt ngồi chơi hai ván cờ phi hành với Phó Nam, sau đó thì giao bạn học nhỏcho Chu Lẫm, cô về phòng soạn bài.
8 giờ tối, Chu Lẫm tắt TV, muốn đưa Phó Nam đi ngủ.
Phó Nam không phối hợp, bám lấy ghế sô pha không chịu đi: “không phải 9h mới ngủ sao?” Nó còn muốn xem thêm một tập.
Mặt Chu Lẫm vô cảm: “Chú mệt.”
Phó Nam bĩu miệng: “Vậy chú đi ngủ đi, cháu tự xem.”
Bạn học nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh trong sáng trừng tròn to, hoàn toàn có tinh thần, thật sựkhông có một chút buồn ngủ.
Chu Lẫm hết cách, ném điều khiển cho Phó Nam, anh ngồi vào một đầu sô pha, nghịch điện thoại.
Ban ngày ai có chuyện của người ấy, buổi tối có vợ có bạn gái thì không sao, nhóm đàn ông độc thân thì rảnh rỗi đến nhàm chán, không có việc gì thì thích bát quái, mà tình yêu của Chu Lẫm đúng là chủ đề lớn nhất trong đám cảnh sát độc thân gần đây, đặc biệt là trong đêm khuya tịch mịch thê lương, ảo tưởng tiến triển của đội trưởng sắt đá cùng với cô giáo thanh thuần, không phải quá thú vị sao?
Thời điểm Chu Lẫm mở ra nhóm wechat, Triệu Cữu vừa vặn gửi tới một bức ảnh chim công trắng xòe đuôi: Hôm nay cháu trai tôi xem con công này mê mẩn, mọi người đoán xem tôi nhìn bức ảnh này nghĩ tới ai đầu tiên?
Đường đẹp trai: Ai?
Triệu Cữu: Lão đại đó, trong thế giới động vật, con đực muốn theo đuổi nửa kia sẽ nỗ lực biểu hiệnmình mỹ lệ cường tráng, lão đại cũng nên học theo.
Đường đẹp trai: Có đạo lý, @ Chu Lẫm
Triệu Cữu: Đệch! Trêu ngươi tôi phải không, chờ đó!
Lý súng sắt: Ha ha ha ha
Lưu mắt kính: Lão đại @ Chu Lẫm, em phải báo cáo với anh, họ Triệu ám chỉ anh như con công xòe đuôi, tự mình đa tình với chị dâu!
Chu Lẫm nheo mắt.
Đường đẹp trai: Nhưng mà lão đại quả thật nên học theo, có thể trốn ở trong phòng vệ sinh, đợi chị dâu đi ra, anh làm bộ mới vừa tắm xong đi ra ngoài, cơ bụng kia của lão đại nếu chị dâu mà nhìn thấy chắc chắn sẽ chảy máu mũi.
Triệu Cữu: @ Chu Lẫm
Đường đẹp trai: Cái thằng nhãi này, cứ việc tag, ông đây sẽ sợ à? Đừng quên ai nói trước.
Lưu mắt kính yên lặng gửi tới một bức ảnh chụp, trong ảnh Đường đẹp trai đang thấp đầu hít đất, mồ hôi ướt đẫm, tuy rằng không lộ ra mặt nhưng cũng có thể tưởng tượng cậu ta đang nhe răng nhếch miệng đau khổ. Chu lão đại cả người mặc thường phục màu đen thanh thản ngồi trên lưng Đường đẹp trai, một tay gọi điện thoại một tay kẹp điếu thuốc, giống như dưới mông mình là sô pha nhà anh.
Lý súng sắt: Đệch, bức này lão đại thật đẹp trai!
Triệu Cữu: Lưu lại, chờ chị dâu tham gia vào, lại cho chị dâu xem.
Đường đẹp trai: Muốn đấu đúng không, các ngươi chờ đó!
Kế tiếp một đám đàn ông độc thân bắt đầu chiến đấu, tất cả đều là những bức ảnh quý giá cất giấu cẩn thận của đồng nghiệp.
Hành động ấu trĩ như vậy, Chu Lẫm khinh thường, nhìn màn hình một cái thấy được ánh trăng nhỏ của anh, một ánh trăng rằm trên nền trời lam, trăng non như câu người đi tìm cô. Chu Lẫm gõ chữ: Còn đang soạn bài à?
Ánh trăng nhỏ: Ừ, sao vậy?
Chu Lẫm nhíu mày: Mỗi ngày đều soạn bài, có tiền lương tăng ca không?
Ánh trăng nhỏ: không có, cô giáo vốn dĩ phải soạn bài.
Chu Lẫm không hiểu: Toán học lớp 1 thôi sao phải soạn bài?
Ánh trăng nhỏ: Chúng ta cảm thấy đơn giản, nhưng học sinh lớp 1 vừa mới bắt đầu học, muốn dạy tốt thì phải soạn bài trước.
Nhìn xuyên qua từng chữ, giống như nhìn thấy khuôn mặt cô ôn nhu nghiêm túc, Chu Lẫm cười, khôngquấy rầy cô nữa: đi ngủ sớm một chút.
Ánh trăng nhỏ: Vâng, anh cũng vậy.
Chu Lẫm tắt đi cửa sổ nói chuyện, trong nhóm wechat còn đang náo loạn, toàn là người lớn, ấu trĩ lên còn không bằng học sinh tiểu học. Chu Lẫm lười nhìn, lướt một vòng màn hình, cuối cùng lại mở ra cửa sổ nói chuyện với Lâm Nguyệt. Nhìn avatar của hai người, một cái đen nhánh một cái có ánh trăng sáng, trong lòng Chu Lẫm hơi động, mở ra trình duyệt tìm ảnh.
trên nhóm wechat, Đường đẹp trai nói một câu kết thúc tranh đấu: Lão đại lại không ra tay, em muốn chính thức triển khai theo đuổi với chị dâu!
Lưu mắt kính: Đây mới là dũng sĩ chân chính của đội cảnh sát hình sự chúng ta @ Chu Lẫm.
Chu Lẫm: Mới vừa tắm xong đi ra, nói tôi cái gì?
Đường đẹp trai nhanh chóng biến mất.
Chu Lẫm: không có việc gì thì tôi tắt.
Đường đẹp trai: Đừng, lão đại, anh với chị dâu thế nào rồi?
Chu Lẫm không hé răng.
Lưu mắt kính tổ pháp y đột nhiên nhắn tới một tấm hình, đặc biệt dùng vòng tròn đánh dấu trọng điểm: Xem mau, lão đại đổi avatar thành ánh trăng!
Đường đẹp trai: Chết tiệt, chị dâu đã bị lão đại đuổi tới tay?
Lý súng sắt: Lão đại đã công khai vậy rồi, cậu nói xem?
Triệu Cữu: Thiên lý ở chỗ nào, lão đại còn có bạn gái mà tôi còn độc thân!
Lưu mắt kính: Chờ đấy, tôi cũng thay avatar, ai mà không có ánh trăng chứ.
Qua hai phút, avatar bốn người đều đổi thành y hệt Chu Lẫm.
Chu Lẫm tắt nhóm, nhắn tin cho Lâm Nguyệt: Soạn bài xong bảo anh một tiếng.
Ánh trăng nhỏ: Vâng.
Tốc độ trả lời rõ ràng chậm hơn vừa rồi, không biết là do phát hiện anh thay avatar hay là đang ảo tưởng tình hình sau khi soạn bài xong.
P/s: Dạo này bận quá các nàng à nên là tốc độ edit ko được năng suất như trước nữa hãy ủng hộ để mình có thêm động lực nha!!!
Ăn xong cơm trưa cùng ông cụ Chu, ba người Chu Lẫm phải về thành phố Giang.
Trước cổng lớn tường trắng ngói xám, Chu Lẫm ngồi vào ghế điều khiển trước tiên, bên ngoài xe, Lâm Nguyệt nắm tay Phó Nam chào tạm biệt ông cụ.
Ông cụ Chu sờ đầu Phó Nam, hòa ái dặn dò: “cô giáo dạy học vất vả, Nam Nam phải nghe lời.”
Phó Nam lớn tiếng dạ: “Cháu biết ạ!”
Ông cụ Chu cười cười, mở cửa xe ý bảo bạn học nhỏ lên xe trước, sau đó nói với Lâm Nguyệt: “Cháu vừa phải dạy học vừa phải chăm sóc thằng bé cũng không dễ dàng, có phiền toái gì nên sai nó làm thìphải sai, đừng ngượng ngùng. Công việc nó bận rộn không thể giúp đỡ, bên này còn có ta, cách cũng không xa, đừng chuyện gì cũng tự mình làm.”
Giữa hai cha con rất ít nói chuyện, nhưng ông cụ Chu quanh co lòng vòng từ chỗ Phó Nam nghe được tình huống của Lâm Nguyệt, biết được cô giáo trẻ là người huyện khác, tốt nghiệp đại học xong mộtmình ở lại thành phố lớn dốc sức làm việc. Đàn ông lang bạt bên ngoài đã gian khổ, huống chi là một côgái xinh đẹp ôn nhu, vậy mà con trai lại quá bận rộn công việc.
Cảnh sát hình sự, bảo vệ nhân dân giữ gìn trị an, là trách nhiệm cũng là vinh quang, nhưng sau lưng vinh quang đó là không còn thời gian dành cho người thân. Dù cường tráng dù lợi hại thì thời điểm trong nhà cần tới chưa chắc đã có thể ở bên cạnh. Lâm Nguyệt còn quá trẻ, suy nghĩ chưa thành thục, hiện tại quá nửa là bị vẻ ngoài đẹp trai của con trai mình hấp dẫn, sau này nếm được đau khổ, khả năng sẽ rút lui có trật tự.
Hai đứa nhỏ có thể lâu dài hay không, ông cụ Chu không muốn can thiệp, lời nói với Lâm Nguyệt này chỉ là hy vọng ngày nào đó Lâm Nguyệt thật sự gặp khó khăn, nếu không thể liên hệ được con trai thìcòn có ông một người bác này có thể xin giúp đỡ, không đến mức lẻ loi không tìm được một người nào.
“Cảm ơn bác trai ạ.” Ông cụ hòa ái dễ gần, tuy rằng là nghệ thuật gia nổi danh nhưng cả người khônghề kiêu ngạo, thân thiết như trưởng bối trong nhà, Lâm Nguyệt đặc biệt tin tưởng.
“Lên xe đi.”
Chờ Lâm Nguyệt ngồi vào bên cạnh Phó Nam, ông cụ Chu mới đi đến cửa sổ chỗ ghế phụ phía trước, khom lưng nhắc nhở con trai cảnh sát: “Về nhà đưa số của ba cho Lâm Nguyệt.”
Chu Lẫm trực tiếp xoay người hỏi điện thoại của Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt lấy điện thoại ra đưa cho anh.
một tay Chu Lẫm nắm tay lái, một tay nhanh chóng ấn vài con số, vài giây sau, điện thoại của ông cụ bên ngoài xe vang lên. Ông cụ Chu vừa muốn sờ, Chu Lẫm đã ấn tắt, trả điện thoại cho Lâm Nguyệt: “Em lưu số lại, có việc thì liên hệ, không có việc gì không cần để ý.”
Ông cụ Chu mím môi một cái.
Lâm Nguyệt trừng mắt nhìn Chu Lẫm, trước không nói chuyện dãy số, lễ phép khuyên ông cụ Chu vào nhà, không cần đưa tiễn nữa, Phó Nam ở bên cạnh quyến luyến không thôi vẫy tay với ông nội Chu.
Chu Lẫm yên lặng chờ, một phút sau cho xe chạy.
Trở lại thành phố Giang mới hơn 3h, Chu Lẫm lái xe đi siêu thị, hai lớn một bé cùng nhau đi mua nguyên liệu nấu ăn cho hai ngày tới. Siêu thị đông người, Chu Lẫm phụ trách đẩy xe mua sắm, Lâm Nguyệt nắm tay Phó Nam chọn đồ ăn, tất cả nhìn qua không hề khác bình thường, chỉ có lúc tính tiền, Chu Lẫm nhìn Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt cúi đầu cười, không tranh cùng anh nữa.
“Chú Chu, hôm nay tâm tình chú rất tốt phải không?”
một lần nữa trở lại xe, Chu Lẫm lái xe, Lâm Nguyệt kiểm tra túi mua sắm, bất thình lình nghe Phó Nam tò mò hỏi.
Lâm Nguyệt ngẩng đầu, theo bản năng quan sát Chu Lẫm.
Chu Lẫm cũng bị câu hỏi của bạn học nhỏ làm sửng sốt, nhìn Phó Nam xuyên qua kính chiếu hậu: “Sao biết?”
Phó Nam hơi mím khóe miệng, nghiêm túc phân tích: “Hôm nay chú cười rất nhiều.” Trước kia chú Chu không hề thích cười.
Lâm Nguyệt chột dạ tiếp tục sờ túi mua sắm, làm bộ không hề liên quan tới việc Chu Lẫm hay cười, nhưng trong đầu lại là gương mặt bạn trai mới tươi cười, anh cười khi giúp cô mở cửa xe, cũng cười khi giúp cô lấy đồ từ trên giá hàng cao, khi cô giúp Phó Nam xem hạn sử dụng của đồ ăn vặt, vô tình nhìn thoáng qua thấy anh cũng đang cười, như có như không, mắt đen không chút nào che dấu nhìn chằm chằm cô, cười khiến cô tâm hoảng ý loạn.
Vậy ra anh cười rõ ràng như vậy, Phó Nam cũng chú ý tới sao?
cô giáo giả ngu, Chu Lẫm liếc nhìn cô một cái, trả lời Phó Nam: “Đúng vậy.”
Tâm tình chú Chu tốt, Phó Nam cũng cười, nghiêng đầu truy hỏi: “Tại sao vậy?”
Chu Lẫm đùa nó: “Cháu đoán xem.”
Phó Nam chớp chớp mắt, nhớ lại sự việc trong hai ngày này, bỗng nhiên hiểu ra: “Ông nội nói chuyện với chú, ông không còn tức giận nữa, có phải không?”
Chu Lẫm mím môi, mắt nhìn về phía sau qua tấm gương, bắt được bạn gái đang cười trộm.
“không phải.” anh tức giận nói.
Phó Nam sờ đầu, đoán không ra, hỏi cô giáo: “cô giáo có biết không ạ?”
Mi mắt Lâm Nguyệt nâng lên, nhìn người đàn ông ngồi ghế điều khiển tay áo nửa xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc. Thu lại tầm mắt, cô cười: “cô cũng không biết.”
Phó Nam liền hừ một tiếng với chú Chu: “Thích nói hay không thì tùy chú, cháu không đoán nữa.”
Chu Lẫm nghĩ thầm, đoán ra hay không, không cần cháu biết.
4h30 về đến nhà, Lâm Nguyệt về phòng ngủ cất đồ, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. Trước kia Chu Lẫm sẽ xem TV cùng Phó Nam, bây giờ quan hệ không giống như trước, anh nghênh ngang đitới bên người bạn gái: “anh rửa rau giúp em.”
anh dựa vào quá gần, ánh mắt ái muội ngữ khí trêu chọc, càng giống tới quấy rối hơn, Lâm Nguyệt tránh ra một bước, nói không cần.
Chu Lẫm không nghe, cầm lấy rau cô vừa lấy ra tự rửa.
“Rửa thêm vài lần.” Đuổi không được người, Lâm Nguyệt đành phải nhắc nhở anh.
Trong phòng khách, Phó Nam nghe được cô giáo và chú Chu trong phòng bếp người một câu ta mộtcâu, rốt cuộc cảm thấy có chỗ không đúng, ngây thơ quay đầu nhìn, thấy chú Chu đang đứng trước bồn rửa, bóng dáng cao lớn khom lưng rửa rau, cô giáo đeo tạp dề đang thái thịt, tiếng dao trầm ổn. Ánh hoàng hôn chiếu vào, khuôn mặt hai người đều mơ hồ.
cô giáo và chú Chu cùng nhau nấu ăn, giống như ba mẹ nó.
Phó Nam đột nhiên không muốn xem phim hoạt hình nữa, buông điều khiển chạy tới xem cô giáo nấu cơm.
Có bạn học nhỏ bên người, Chu Lẫm lại khôi phục đứng đắn, phần lớn tâm tư của Lâm Nguyệt đều đặt trên người Phó Nam, chỉ có ngẫu nhiên mới đụng phải ánh mắt của Chu Lẫm, giữa hai người mới cọ xát ra tia lửa nhỏ. Phó Nam không phát hiện, người lớn cũng không cần phải nói lí do cho Phó Nam, ăn ý duy trì như cũ.
Cơm nước xong, Lâm Nguyệt ngồi chơi hai ván cờ phi hành với Phó Nam, sau đó thì giao bạn học nhỏcho Chu Lẫm, cô về phòng soạn bài.
8 giờ tối, Chu Lẫm tắt TV, muốn đưa Phó Nam đi ngủ.
Phó Nam không phối hợp, bám lấy ghế sô pha không chịu đi: “không phải 9h mới ngủ sao?” Nó còn muốn xem thêm một tập.
Mặt Chu Lẫm vô cảm: “Chú mệt.”
Phó Nam bĩu miệng: “Vậy chú đi ngủ đi, cháu tự xem.”
Bạn học nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh trong sáng trừng tròn to, hoàn toàn có tinh thần, thật sựkhông có một chút buồn ngủ.
Chu Lẫm hết cách, ném điều khiển cho Phó Nam, anh ngồi vào một đầu sô pha, nghịch điện thoại.
Ban ngày ai có chuyện của người ấy, buổi tối có vợ có bạn gái thì không sao, nhóm đàn ông độc thân thì rảnh rỗi đến nhàm chán, không có việc gì thì thích bát quái, mà tình yêu của Chu Lẫm đúng là chủ đề lớn nhất trong đám cảnh sát độc thân gần đây, đặc biệt là trong đêm khuya tịch mịch thê lương, ảo tưởng tiến triển của đội trưởng sắt đá cùng với cô giáo thanh thuần, không phải quá thú vị sao?
Thời điểm Chu Lẫm mở ra nhóm wechat, Triệu Cữu vừa vặn gửi tới một bức ảnh chim công trắng xòe đuôi: Hôm nay cháu trai tôi xem con công này mê mẩn, mọi người đoán xem tôi nhìn bức ảnh này nghĩ tới ai đầu tiên?
Đường đẹp trai: Ai?
Triệu Cữu: Lão đại đó, trong thế giới động vật, con đực muốn theo đuổi nửa kia sẽ nỗ lực biểu hiệnmình mỹ lệ cường tráng, lão đại cũng nên học theo.
Đường đẹp trai: Có đạo lý, @ Chu Lẫm
Triệu Cữu: Đệch! Trêu ngươi tôi phải không, chờ đó!
Lý súng sắt: Ha ha ha ha
Lưu mắt kính: Lão đại @ Chu Lẫm, em phải báo cáo với anh, họ Triệu ám chỉ anh như con công xòe đuôi, tự mình đa tình với chị dâu!
Chu Lẫm nheo mắt.
Đường đẹp trai: Nhưng mà lão đại quả thật nên học theo, có thể trốn ở trong phòng vệ sinh, đợi chị dâu đi ra, anh làm bộ mới vừa tắm xong đi ra ngoài, cơ bụng kia của lão đại nếu chị dâu mà nhìn thấy chắc chắn sẽ chảy máu mũi.
Triệu Cữu: @ Chu Lẫm
Đường đẹp trai: Cái thằng nhãi này, cứ việc tag, ông đây sẽ sợ à? Đừng quên ai nói trước.
Lưu mắt kính yên lặng gửi tới một bức ảnh chụp, trong ảnh Đường đẹp trai đang thấp đầu hít đất, mồ hôi ướt đẫm, tuy rằng không lộ ra mặt nhưng cũng có thể tưởng tượng cậu ta đang nhe răng nhếch miệng đau khổ. Chu lão đại cả người mặc thường phục màu đen thanh thản ngồi trên lưng Đường đẹp trai, một tay gọi điện thoại một tay kẹp điếu thuốc, giống như dưới mông mình là sô pha nhà anh.
Lý súng sắt: Đệch, bức này lão đại thật đẹp trai!
Triệu Cữu: Lưu lại, chờ chị dâu tham gia vào, lại cho chị dâu xem.
Đường đẹp trai: Muốn đấu đúng không, các ngươi chờ đó!
Kế tiếp một đám đàn ông độc thân bắt đầu chiến đấu, tất cả đều là những bức ảnh quý giá cất giấu cẩn thận của đồng nghiệp.
Hành động ấu trĩ như vậy, Chu Lẫm khinh thường, nhìn màn hình một cái thấy được ánh trăng nhỏ của anh, một ánh trăng rằm trên nền trời lam, trăng non như câu người đi tìm cô. Chu Lẫm gõ chữ: Còn đang soạn bài à?
Ánh trăng nhỏ: Ừ, sao vậy?
Chu Lẫm nhíu mày: Mỗi ngày đều soạn bài, có tiền lương tăng ca không?
Ánh trăng nhỏ: không có, cô giáo vốn dĩ phải soạn bài.
Chu Lẫm không hiểu: Toán học lớp 1 thôi sao phải soạn bài?
Ánh trăng nhỏ: Chúng ta cảm thấy đơn giản, nhưng học sinh lớp 1 vừa mới bắt đầu học, muốn dạy tốt thì phải soạn bài trước.
Nhìn xuyên qua từng chữ, giống như nhìn thấy khuôn mặt cô ôn nhu nghiêm túc, Chu Lẫm cười, khôngquấy rầy cô nữa: đi ngủ sớm một chút.
Ánh trăng nhỏ: Vâng, anh cũng vậy.
Chu Lẫm tắt đi cửa sổ nói chuyện, trong nhóm wechat còn đang náo loạn, toàn là người lớn, ấu trĩ lên còn không bằng học sinh tiểu học. Chu Lẫm lười nhìn, lướt một vòng màn hình, cuối cùng lại mở ra cửa sổ nói chuyện với Lâm Nguyệt. Nhìn avatar của hai người, một cái đen nhánh một cái có ánh trăng sáng, trong lòng Chu Lẫm hơi động, mở ra trình duyệt tìm ảnh.
trên nhóm wechat, Đường đẹp trai nói một câu kết thúc tranh đấu: Lão đại lại không ra tay, em muốn chính thức triển khai theo đuổi với chị dâu!
Lưu mắt kính: Đây mới là dũng sĩ chân chính của đội cảnh sát hình sự chúng ta @ Chu Lẫm.
Chu Lẫm: Mới vừa tắm xong đi ra, nói tôi cái gì?
Đường đẹp trai nhanh chóng biến mất.
Chu Lẫm: không có việc gì thì tôi tắt.
Đường đẹp trai: Đừng, lão đại, anh với chị dâu thế nào rồi?
Chu Lẫm không hé răng.
Lưu mắt kính tổ pháp y đột nhiên nhắn tới một tấm hình, đặc biệt dùng vòng tròn đánh dấu trọng điểm: Xem mau, lão đại đổi avatar thành ánh trăng!
Đường đẹp trai: Chết tiệt, chị dâu đã bị lão đại đuổi tới tay?
Lý súng sắt: Lão đại đã công khai vậy rồi, cậu nói xem?
Triệu Cữu: Thiên lý ở chỗ nào, lão đại còn có bạn gái mà tôi còn độc thân!
Lưu mắt kính: Chờ đấy, tôi cũng thay avatar, ai mà không có ánh trăng chứ.
Qua hai phút, avatar bốn người đều đổi thành y hệt Chu Lẫm.
Chu Lẫm tắt nhóm, nhắn tin cho Lâm Nguyệt: Soạn bài xong bảo anh một tiếng.
Ánh trăng nhỏ: Vâng.
Tốc độ trả lời rõ ràng chậm hơn vừa rồi, không biết là do phát hiện anh thay avatar hay là đang ảo tưởng tình hình sau khi soạn bài xong.
P/s: Dạo này bận quá các nàng à nên là tốc độ edit ko được năng suất như trước nữa hãy ủng hộ để mình có thêm động lực nha!!!
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân