Trăng Sáng Và Em
Chương 31
Edit: Thanh Vy
Nhận xong lễ gặp mặt, quan hệ người yêu đã công khai, sau khi ăn xong Chu Lẫm đề nghị đưa Lâm Nguyệt đi dạo thăm phòng anh, cũng là chuyện bình thường.
Phó Nam đã là khách quen, sớm đã đi khắp các góc nơi này, không hề có hứng thú với chỗ ở của chú Chu, muốn tiếp tục cùng ông cụ Chu học nặn bùn. Tâm tư bạn học nhỏ đơn giản, chỉ cao hứng nhận được quà cô giáo đưa, căn bản không nghĩ tới quà này là cô giáo biến ra từ chỗ nào.
Tòa nhà của Chu gia này là kiểu bố cục tiểu viện của Giang Nam, khắp nơi đều là hành lang dài, hoa viên uốn cong thông nhau. Xưởng sứ ở phía tây, ở giữa là một hoa viên đẹp đẽ, phía đông mới là nhà ở của chủ nhà. Xách theo món quà từ cha của bạn trai, Lâm Nguyệt đi bên cạnh Chu Lẫm, nhỏ giọng hỏi anh: “anh, sao lại nói với bác trai?”
Tối hôm qua hai người cùng nhau trở về, anh hẳn là không lại ra ngoài, chẳng lẽ sáng sớm nay đã chạy tới chỗ ông cụ nói hai người yêu nhau?
Chu Lẫm không giống loại người thích khoe khoang này.
“nói cái gì?” Chu Lẫm cúi đầu nhìn cô.
Mặt Lâm Nguyệt nóng lên, giơ lên lễ gặp mặt còn nóng hổi cho anh nhìn.
Chu Lẫm không nhìn thấy hộp quà, trong mắt chỉ thấy khuôn mặt cô ửng đỏ. Da mặt cô mỏng, hay thẹn thùng, nói một câu “Phòng ngủ chính có phòng vệ sinh riêng” cũng sẽ đỏ mặt, da thịt trắng mịn lộ ra dưới lớp phấn tươi, giống như cánh hoa đào vừa tách ra, Chu Lẫm lớn như vậy, lần đầu tiên tiếp xúc với cô gái như thế.
Càng nhìn càng đẹp.
“anh chưa nói, buổi sáng anh đến phòng hong khô, ông ấy không biết sao lại tìm ra, cảnh cáo anh đừng động tay chân với em.” Chu Lẫm dựa tới gần cô, ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt trước sau không rời khỏi mặt cô.
Thân thể Lâm Nguyệt cứng đờ, bên tai đều đỏ, động tay động chân, có phải tối hôm qua Chu Lẫm hôn cô bị ông cụ nhìn thấy hay không?
cô ảo não hổ thẹn, Chu Lẫm cười, một phen nắm lấy tay nhỏ của cô, thấp giọng dỗ: “Yên tâm, trời tối như vậy, ông ấy thấy không rõ.”
Da mặt anh dày, cả người Lâm Nguyệt không được tự nhiên, trộm nhìn ra phía sau, vội rút tay lại sợ bị ông cụ bắt gặp.
Chu Lẫm không buông, bá đạo nắm chặt tay cô.
Lâm Nguyệt đành phải xin anh: “anh buông ra.”
Lúc này Chu Lẫm mới buông tay.
Lâm Nguyệt lập tức dịch sang bên cạnh, bảo trì khoảng cách với anh, Chu Lẫm không chút để ý nhìn xung quanh, đang ở bên ngoài nên buông tha cho cô trước.
“Đây là phòng chính, ba anh ở.” đi ngang qua một một tiểu viện ba phòng, Chu Lẫm giới thiệu cho Lâm Nguyệt, “Vào xem một chút?”
Lâm Nguyệt nhìn vào bên trong, trong sân trồng hai cây quế, phòng đối diện treo tấm bảng ghi “Nhàn Vân Đường”, rất có khí thế. Nhìn thấy vậy, Lâm Nguyệt không nhịn được cảm thán: “Nhà anh trước kia khẳng định là nhà giàu trong vùng.” Giống như trong phim truyền hình, cổng lớn phía trước cùng lão gia phu nhân, công tử tiểu thư.
“hiện tại cũng là nhà giàu, em gả lại đây, sau này chính là bà lớn cai quản tất cả.” Chu Lẫm sải bước lên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống cô, ý vị thâm trường.
Bây giờ Lâm Nguyệt mới ý thức được, chủ nhà cảnh sát Chu cao lãnh trầm ổn, còn bạn trai Chu Lẫm thìlại vô lại mười phần.
không tiếp lời này, Lâm Nguyệt xoay người, anh muốn đi vào, cô cố ý đi hướng khác.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, đảo mắt Chu Lẫm đã đến bên người cô, nắm tay kéo cô đi vào sân phía đông bắc. Lâm Nguyệt dịu dàng đi theo, hộp quà ở tay phải nhẹ nhàng lay động theo bước chân.
Sân của Chu Lẫm cũng có ba phòng, phía trước là phòng tiếp khách, phòng phía đông là phòng ngủ, phía tây làm thư phòng. Trước khi đi vào xem, Chu Lẫm chỉ vào ba căn phòng phía sau, nghiêm trang giới thiệu với Lâm Nguyệt: “Đó là cho vợ con tương lai của anh ở, không thể để em xem.”
Lâm Nguyệt chỉ làm như không nghe thấy, tò mò đẩy ra cửa thư phòng.
Đập vào mắt là một loạt kệ sách, chi chít đầy sách, bên cửa sổ phía nam có bàn gỗ ghế dựa bằng gỗ đỏ, cổ kính. Lâm Nguyệt vừa mới lạ vừa kinh ngạc, quay đầu lại hỏi Chu Lẫm: “Khi còn nhỏ anh làm bài tập ở chỗ này?”
Chu Lẫm cười nhạo: “Sao có thể? Phần lớn là ra vẻ cho ông cụ xem, ngày thường đều không động tới, anh cũng không muốn làm thủ khoa.”
Lâm Nguyệt không quá tin, quay về tủ sách tràn đầy.
Hai tay Chu Lẫm đút vào túi dựa vào cánh cửa, ánh mắt chậm rãi xẹt qua những quyển sách đó. Khi anh còn nhỏ, ở trường là học sinh hiện đại, về đến nhà, ông cụ liền dùng phương pháp của thế hệ trước bồi dưỡng người thừa kế dạy dỗ hai anh em bọn họ, trên tủ sách toàn là sách chuyên về sứ men xanh, tranh chữ thơ từ cổ xưa với đồ nghệ thuật.
Lúc ấy cảm thấy rất phiền, mệt mỏi, hiện tại nhớ lại, cũng có ý nghĩa.
anh yên lặng dựa vào, thấy Lâm Nguyệt gần như có hứng thú với từng quyển sách, ôm sách đứng ở đó xem, lúc này Chu Lẫm mới đi qua.
Lâm Nguyệt đang xem chính là lịch sử về sứ men xanh của Chu gia, sách gia tộc, giới thiệu các thế hệ bậc thầy sứ men xanh của Chu gia.
“Thích xem có thể mang về.” Chu Lẫm nói trên đỉnh đầu cô.
Lâm Nguyệt ừ một tiếng, đã là quan hệ yêu đương, muốn xem quyển sách cũng không khách khí với anh nữa.
“không tò mò ông cụ tặng em cái gì sao?” Chu Lẫm nhìn hộp quà cô xách nửa ngày rồi, nhướng mày hỏi.
Lâm Nguyệt đương nhiên tò mò, vừa rồi không phải rụt rè sao, nếu Chu Lẫm đã nói, cô liền xách lễ vật đặt lên bàn gỗ. Lễ vật đóng gói bằng hộp quà thương hiệu “Thanh Ngọc Đường”, lần trước Phó Nam tặng cô bình hoa cũng dùng cái này, nhưng hộp quà lần này nhỏ nhắn xinh xắn, bên trong là một hộp gỗ đậm màu, không biết là loại gỗ gì, giống như một hộp trang sức.
Lâm Nguyệt đột nhiên thấy khẩn trương, nhìn về phía Chu Lẫm đang ngồi trên ghế.
Chu Lẫm nhìn chằm chằm cái hộp trang sức, trong mắt chứa nhiều cảm xúc. Năm đó anh trai đưa người phụ nữ kia về, ông cụ hình như không quá vừa lòng, nhưng cũng tặng một bình hoa sứ men xanh trị giá năm chữ số, đưa Lâm Nguyệt nhỏ một chút, chắc là không kém bình hoa chứ?
“Mở ra nhìn xem.” cô ngây ngốc, Chu Lẫm thúc giục.
Lâm Nguyệt cúi đầu, hộp gỗ trong tay hình tròn khắc hoa theo phong cách cổ xưa tinh xảo, chỉ nhìn họa tiết điêu khắc cũng biết hộp trang sức này có chút lai lịch. một tay nắm chắc cái hộp, Lâm Nguyệt từ từ mở nắp, liền thấy đặt bên trong trên mặt vải nhung đen là một chiếc vòng tay, xanh ngọc óng ánh, trong suốt long lanh, nhìn bề ngoài, là ngọc phỉ thúy?
Lâm Nguyệt không hiểu tranh chữ, đối với đồ ngọc cũng không hiểu biết gì, nhưng vòng tay xanh ngọc này tốt như vậy, đẹp như vậy, vừa nhìn liền rất quý trọng. Kinh động qua đi, Lâm Nguyệt bắt đầu do dự, phát sầu nhìn Chu Lẫm: “Cái này, có phải rất quý không?” cô và Chu Lẫm vừa mới bắt đầu, còn chưa quen thuộc lẫn nhau, ông cụ quá trịnh trọng rồi.
Chu Lẫm tiếp nhận vòng tay kia, nhìn ra ngoài cửa sổ cười: “Có chút quý, bất quá là nhà mình làm ra, xem trọng ở tấm lòng.”
Nhà mình làm?
Lâm Nguyệt khó có thể tin há miệng, Chu gia làm sứ men xanh, chẳng lẽ cái vòng này là đồ sứ?
“Đưa tay cho anh.” Chu Lẫm xòe bàn tay ra trước mặt cô.
Lâm Nguyệt còn chưa hoàn hồn, vô thức đưa tay cho anh.
Chu Lẫm cầm bàn tay nhỏ trắng nõn của cô, chậm rãi đem cái vòng đeo vào cổ tay cô. Cảm nhận ngọc khí mát lạnh đã kéo lại lực chú ý của Lâm Nguyệt, theo bản năng khép lại năm ngón tay cho động tác của anh thuận lợi. Xương cốt cô nhỏ, vòng tay thuận lợi đeo vào, màu sắc xanh biếc đeo trên cổ tay trắng mịn của cô, xinh đẹp ưu nhã.
đang ở tư thế bắt tay, Chu Lẫm hơi dùng sức liền đem người kéo vào ôm ngồi trên đùi.
Sắc mặt Lâm Nguyệt đỏ lên, vừa nhấc mắt, bên cạnh chính là cửa sổ, cô càng không dám làm vậy, ý đồ muốn tránh khỏi anh.
Chu Lẫm nghiêng đầu nhìn sang, không thả người, vươn người đóng lại cửa sổ.
Lâm Nguyệt cắn môi, không tránh, cả người cứng đờ dựa vào đầu vai anh.
“Cái này gọi là men mai tử thanh.” Chu Lẫm nâng cổ tay cô lên, giảng giải cho bạn gái về màu men xanh của vòng tay, “Mai tử xanh và phấn xanh đều là màu sắc đẹp nhất của sứ men xanh, ánh sáng màu sắc của mai tử thanh chính tông có thể so với phỉ thúy đắt tiền. Cái này anh chưa thấy qua, hẳn là ông cụ cất giấu rất cẩn thận, xem ra ông ấy rất hài lòng với em.”
Rất hài lòng sao?
Nhìn cái vòng tay đặc biệt này, Lâm Nguyệt không có cách nào hình dung được cảm giác trong lòng, rất vui vì trưởng bối thích cô, đồng thời cũng có chút áp lực. Mới quen một ngày, ông cụ ra tay chính là mộttác phẩm nghệ thuật giá trị cao, không sợ sau này cô chạy mất? Lâm Nguyệt thích Chu Lẫm, nhưng côcòn chưa nghĩ tới kế hoạch lâu dài, hiện tại nhận lễ gặp mặt quý trọng như vậy, giống như đời này nhất định phải cùng Chu Lẫm buộc chặt vào nhau vậy.
“Cất đi thôi, em sợ làm vỡ.” Hoang mang rối loạn, Lâm Nguyệt vội vàng gỡ vòng tay ra.
Chu Lẫm cũng không phản đối: “Ừ, thỉnh thoảng đeo, vật này không phải không thể chạm.”
Tác phẩm nghệ thuật quý trọng một lần nữa được bỏ vào hộp trang sức, Lâm Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, hơi nghiêng đầu thì chạm phải ánh mắt sâu thẳm thâm thúy của Chu Lẫm, tầm mắt giao nhau, khôngchờ cô lảng tránh, tầm mắt của anh chậm rãi đi xuống, cuối cùng dừng lại trên môi cô. Trong đầu oanh một tiếng, cái hôn ngắn ngủi mạnh bạo tối qua lại xông ra, tim Lâm Nguyệt đập nhanh hơn, bản năng nghiêng đầu về phía khác.
Bàn tay to của anh đưa tới dán lên mặt cô, thong thả mà cường thế đem cô xoay trở về.
Lâm Nguyệt gắt gao nhắm mắt lại.
Bàn tay anh không nhúc nhích, mặt trong ngón cái cọ qua môi cô, trơn bóng đầy đặn.
cô giáo vừa mới tốt nghiệp đại học, hai mươi hai tuổi, ở trước mặt cảnh sát hình sự đã hành nghề 8 năm như anh, đơn thuần giống như một học sinh.
“Muốn không?” Chu Lẫm đem người ấn vào trong ngực anh, dán vào lỗ tai cô hỏi. thật sự quá ngoan, không hỏi rõ ràng, anh không hạ thủ được, sẽ cảm thấy đang bắt nạt cô gái trẻ.
Bả vai anh rộng lớn, cánh tay rắn chắc, hô hấp thô nóng phun vào lỗ tai cô, Lâm Nguyệt không khống chế được mà run lên, vóc dáng một mét sáu rúc vào trong lồng ngực cường tráng của người đàn ông một mét chín càng thêm nhỏ xinh khiến người khác khó nhịn. Chu Lẫm quấn chặt cánh tay, môi dán lên sườn mặt đang nóng lên của cô, cho cô cơ hội cuối cùng: “không muốn thì lắc đầu, em là người phụ nữ của anh, cho em quyết định.”
Lâm Nguyệt siết chặt áo sơ mi của anh, lòng bàn tay vừa vặn để trên lồng ngực cường tráng của anh, nhịp tim đập mạnh mẽ, khiến tim cô càng đập nhanh hơn.
Muốn hôn anh không?
Muốn chứ.
Lâm Nguyệt nói không nên lời, nhưng cũng không lắc đầu.
Chu Lẫm đã hiểu, nâng mặt cô lên.
Tối hôm qua tìm hiểu qua cách thức hôn kiểu Pháp, kiểu Tây Ban Nha, ghi nhớ rất nhiều, trên đường đicùng cô tới đây Chu Lẫm đã bắt đầu tưởng tượng ra, nhưng thật sự ôm được cô, thật sự hôn lên, anhlại quên sạch sẽ vài thứ trên mạng kia. Chu Lẫm nghĩ không ra, cũng không thể thất thần, nhớ tới lần trước tránh khỏi răng cô, trực tiếp hôn xuống, cháy bỏng cuồng dã.
Sức lực anh mạnh mẽ, Lâm Nguyệt đầu choáng mắt hoa, tối hôm qua còn có thể thất thần ngại anh thô bạo, lúc này bị anh hôn đến mềm nhũn ra, vẫn là người này, nhưng lại giống như sói vồ, cảm giác hoàn toàn bất đồng. Hôn tới khi không thở được nữa, cô đẩy anh ra, Chu Lẫm ngẩng đầu, thấy mặt cô đỏ rực, đôi mắt ánh nước mê man.
“Lại đau sao?” anh nuốt nước miếng, khàn khàn hỏi, chú ý tới môi cô hơi sưng, thật sự là không khỏi chạm vào.
Lâm Nguyệt dựa vào đầu vai anh thở dốc, miệng nhỏ đỏ bừng, khóe mắt chân mày quyến rũ, câu tâm người khác.
cô như vậy, còn có chút bóng dáng nào của giáo viên tiểu học?
yêu đến mức muốn mạng người ta.
anh đứng bật dậy đặt cô ngồi xuống ghế dựa, Chu Lẫm nhanh như cơn gió đi tới phòng ngủ đối diện, lại ôm nữa, anh sợ mình không nhịn được.
Nhận xong lễ gặp mặt, quan hệ người yêu đã công khai, sau khi ăn xong Chu Lẫm đề nghị đưa Lâm Nguyệt đi dạo thăm phòng anh, cũng là chuyện bình thường.
Phó Nam đã là khách quen, sớm đã đi khắp các góc nơi này, không hề có hứng thú với chỗ ở của chú Chu, muốn tiếp tục cùng ông cụ Chu học nặn bùn. Tâm tư bạn học nhỏ đơn giản, chỉ cao hứng nhận được quà cô giáo đưa, căn bản không nghĩ tới quà này là cô giáo biến ra từ chỗ nào.
Tòa nhà của Chu gia này là kiểu bố cục tiểu viện của Giang Nam, khắp nơi đều là hành lang dài, hoa viên uốn cong thông nhau. Xưởng sứ ở phía tây, ở giữa là một hoa viên đẹp đẽ, phía đông mới là nhà ở của chủ nhà. Xách theo món quà từ cha của bạn trai, Lâm Nguyệt đi bên cạnh Chu Lẫm, nhỏ giọng hỏi anh: “anh, sao lại nói với bác trai?”
Tối hôm qua hai người cùng nhau trở về, anh hẳn là không lại ra ngoài, chẳng lẽ sáng sớm nay đã chạy tới chỗ ông cụ nói hai người yêu nhau?
Chu Lẫm không giống loại người thích khoe khoang này.
“nói cái gì?” Chu Lẫm cúi đầu nhìn cô.
Mặt Lâm Nguyệt nóng lên, giơ lên lễ gặp mặt còn nóng hổi cho anh nhìn.
Chu Lẫm không nhìn thấy hộp quà, trong mắt chỉ thấy khuôn mặt cô ửng đỏ. Da mặt cô mỏng, hay thẹn thùng, nói một câu “Phòng ngủ chính có phòng vệ sinh riêng” cũng sẽ đỏ mặt, da thịt trắng mịn lộ ra dưới lớp phấn tươi, giống như cánh hoa đào vừa tách ra, Chu Lẫm lớn như vậy, lần đầu tiên tiếp xúc với cô gái như thế.
Càng nhìn càng đẹp.
“anh chưa nói, buổi sáng anh đến phòng hong khô, ông ấy không biết sao lại tìm ra, cảnh cáo anh đừng động tay chân với em.” Chu Lẫm dựa tới gần cô, ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt trước sau không rời khỏi mặt cô.
Thân thể Lâm Nguyệt cứng đờ, bên tai đều đỏ, động tay động chân, có phải tối hôm qua Chu Lẫm hôn cô bị ông cụ nhìn thấy hay không?
cô ảo não hổ thẹn, Chu Lẫm cười, một phen nắm lấy tay nhỏ của cô, thấp giọng dỗ: “Yên tâm, trời tối như vậy, ông ấy thấy không rõ.”
Da mặt anh dày, cả người Lâm Nguyệt không được tự nhiên, trộm nhìn ra phía sau, vội rút tay lại sợ bị ông cụ bắt gặp.
Chu Lẫm không buông, bá đạo nắm chặt tay cô.
Lâm Nguyệt đành phải xin anh: “anh buông ra.”
Lúc này Chu Lẫm mới buông tay.
Lâm Nguyệt lập tức dịch sang bên cạnh, bảo trì khoảng cách với anh, Chu Lẫm không chút để ý nhìn xung quanh, đang ở bên ngoài nên buông tha cho cô trước.
“Đây là phòng chính, ba anh ở.” đi ngang qua một một tiểu viện ba phòng, Chu Lẫm giới thiệu cho Lâm Nguyệt, “Vào xem một chút?”
Lâm Nguyệt nhìn vào bên trong, trong sân trồng hai cây quế, phòng đối diện treo tấm bảng ghi “Nhàn Vân Đường”, rất có khí thế. Nhìn thấy vậy, Lâm Nguyệt không nhịn được cảm thán: “Nhà anh trước kia khẳng định là nhà giàu trong vùng.” Giống như trong phim truyền hình, cổng lớn phía trước cùng lão gia phu nhân, công tử tiểu thư.
“hiện tại cũng là nhà giàu, em gả lại đây, sau này chính là bà lớn cai quản tất cả.” Chu Lẫm sải bước lên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống cô, ý vị thâm trường.
Bây giờ Lâm Nguyệt mới ý thức được, chủ nhà cảnh sát Chu cao lãnh trầm ổn, còn bạn trai Chu Lẫm thìlại vô lại mười phần.
không tiếp lời này, Lâm Nguyệt xoay người, anh muốn đi vào, cô cố ý đi hướng khác.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, đảo mắt Chu Lẫm đã đến bên người cô, nắm tay kéo cô đi vào sân phía đông bắc. Lâm Nguyệt dịu dàng đi theo, hộp quà ở tay phải nhẹ nhàng lay động theo bước chân.
Sân của Chu Lẫm cũng có ba phòng, phía trước là phòng tiếp khách, phòng phía đông là phòng ngủ, phía tây làm thư phòng. Trước khi đi vào xem, Chu Lẫm chỉ vào ba căn phòng phía sau, nghiêm trang giới thiệu với Lâm Nguyệt: “Đó là cho vợ con tương lai của anh ở, không thể để em xem.”
Lâm Nguyệt chỉ làm như không nghe thấy, tò mò đẩy ra cửa thư phòng.
Đập vào mắt là một loạt kệ sách, chi chít đầy sách, bên cửa sổ phía nam có bàn gỗ ghế dựa bằng gỗ đỏ, cổ kính. Lâm Nguyệt vừa mới lạ vừa kinh ngạc, quay đầu lại hỏi Chu Lẫm: “Khi còn nhỏ anh làm bài tập ở chỗ này?”
Chu Lẫm cười nhạo: “Sao có thể? Phần lớn là ra vẻ cho ông cụ xem, ngày thường đều không động tới, anh cũng không muốn làm thủ khoa.”
Lâm Nguyệt không quá tin, quay về tủ sách tràn đầy.
Hai tay Chu Lẫm đút vào túi dựa vào cánh cửa, ánh mắt chậm rãi xẹt qua những quyển sách đó. Khi anh còn nhỏ, ở trường là học sinh hiện đại, về đến nhà, ông cụ liền dùng phương pháp của thế hệ trước bồi dưỡng người thừa kế dạy dỗ hai anh em bọn họ, trên tủ sách toàn là sách chuyên về sứ men xanh, tranh chữ thơ từ cổ xưa với đồ nghệ thuật.
Lúc ấy cảm thấy rất phiền, mệt mỏi, hiện tại nhớ lại, cũng có ý nghĩa.
anh yên lặng dựa vào, thấy Lâm Nguyệt gần như có hứng thú với từng quyển sách, ôm sách đứng ở đó xem, lúc này Chu Lẫm mới đi qua.
Lâm Nguyệt đang xem chính là lịch sử về sứ men xanh của Chu gia, sách gia tộc, giới thiệu các thế hệ bậc thầy sứ men xanh của Chu gia.
“Thích xem có thể mang về.” Chu Lẫm nói trên đỉnh đầu cô.
Lâm Nguyệt ừ một tiếng, đã là quan hệ yêu đương, muốn xem quyển sách cũng không khách khí với anh nữa.
“không tò mò ông cụ tặng em cái gì sao?” Chu Lẫm nhìn hộp quà cô xách nửa ngày rồi, nhướng mày hỏi.
Lâm Nguyệt đương nhiên tò mò, vừa rồi không phải rụt rè sao, nếu Chu Lẫm đã nói, cô liền xách lễ vật đặt lên bàn gỗ. Lễ vật đóng gói bằng hộp quà thương hiệu “Thanh Ngọc Đường”, lần trước Phó Nam tặng cô bình hoa cũng dùng cái này, nhưng hộp quà lần này nhỏ nhắn xinh xắn, bên trong là một hộp gỗ đậm màu, không biết là loại gỗ gì, giống như một hộp trang sức.
Lâm Nguyệt đột nhiên thấy khẩn trương, nhìn về phía Chu Lẫm đang ngồi trên ghế.
Chu Lẫm nhìn chằm chằm cái hộp trang sức, trong mắt chứa nhiều cảm xúc. Năm đó anh trai đưa người phụ nữ kia về, ông cụ hình như không quá vừa lòng, nhưng cũng tặng một bình hoa sứ men xanh trị giá năm chữ số, đưa Lâm Nguyệt nhỏ một chút, chắc là không kém bình hoa chứ?
“Mở ra nhìn xem.” cô ngây ngốc, Chu Lẫm thúc giục.
Lâm Nguyệt cúi đầu, hộp gỗ trong tay hình tròn khắc hoa theo phong cách cổ xưa tinh xảo, chỉ nhìn họa tiết điêu khắc cũng biết hộp trang sức này có chút lai lịch. một tay nắm chắc cái hộp, Lâm Nguyệt từ từ mở nắp, liền thấy đặt bên trong trên mặt vải nhung đen là một chiếc vòng tay, xanh ngọc óng ánh, trong suốt long lanh, nhìn bề ngoài, là ngọc phỉ thúy?
Lâm Nguyệt không hiểu tranh chữ, đối với đồ ngọc cũng không hiểu biết gì, nhưng vòng tay xanh ngọc này tốt như vậy, đẹp như vậy, vừa nhìn liền rất quý trọng. Kinh động qua đi, Lâm Nguyệt bắt đầu do dự, phát sầu nhìn Chu Lẫm: “Cái này, có phải rất quý không?” cô và Chu Lẫm vừa mới bắt đầu, còn chưa quen thuộc lẫn nhau, ông cụ quá trịnh trọng rồi.
Chu Lẫm tiếp nhận vòng tay kia, nhìn ra ngoài cửa sổ cười: “Có chút quý, bất quá là nhà mình làm ra, xem trọng ở tấm lòng.”
Nhà mình làm?
Lâm Nguyệt khó có thể tin há miệng, Chu gia làm sứ men xanh, chẳng lẽ cái vòng này là đồ sứ?
“Đưa tay cho anh.” Chu Lẫm xòe bàn tay ra trước mặt cô.
Lâm Nguyệt còn chưa hoàn hồn, vô thức đưa tay cho anh.
Chu Lẫm cầm bàn tay nhỏ trắng nõn của cô, chậm rãi đem cái vòng đeo vào cổ tay cô. Cảm nhận ngọc khí mát lạnh đã kéo lại lực chú ý của Lâm Nguyệt, theo bản năng khép lại năm ngón tay cho động tác của anh thuận lợi. Xương cốt cô nhỏ, vòng tay thuận lợi đeo vào, màu sắc xanh biếc đeo trên cổ tay trắng mịn của cô, xinh đẹp ưu nhã.
đang ở tư thế bắt tay, Chu Lẫm hơi dùng sức liền đem người kéo vào ôm ngồi trên đùi.
Sắc mặt Lâm Nguyệt đỏ lên, vừa nhấc mắt, bên cạnh chính là cửa sổ, cô càng không dám làm vậy, ý đồ muốn tránh khỏi anh.
Chu Lẫm nghiêng đầu nhìn sang, không thả người, vươn người đóng lại cửa sổ.
Lâm Nguyệt cắn môi, không tránh, cả người cứng đờ dựa vào đầu vai anh.
“Cái này gọi là men mai tử thanh.” Chu Lẫm nâng cổ tay cô lên, giảng giải cho bạn gái về màu men xanh của vòng tay, “Mai tử xanh và phấn xanh đều là màu sắc đẹp nhất của sứ men xanh, ánh sáng màu sắc của mai tử thanh chính tông có thể so với phỉ thúy đắt tiền. Cái này anh chưa thấy qua, hẳn là ông cụ cất giấu rất cẩn thận, xem ra ông ấy rất hài lòng với em.”
Rất hài lòng sao?
Nhìn cái vòng tay đặc biệt này, Lâm Nguyệt không có cách nào hình dung được cảm giác trong lòng, rất vui vì trưởng bối thích cô, đồng thời cũng có chút áp lực. Mới quen một ngày, ông cụ ra tay chính là mộttác phẩm nghệ thuật giá trị cao, không sợ sau này cô chạy mất? Lâm Nguyệt thích Chu Lẫm, nhưng côcòn chưa nghĩ tới kế hoạch lâu dài, hiện tại nhận lễ gặp mặt quý trọng như vậy, giống như đời này nhất định phải cùng Chu Lẫm buộc chặt vào nhau vậy.
“Cất đi thôi, em sợ làm vỡ.” Hoang mang rối loạn, Lâm Nguyệt vội vàng gỡ vòng tay ra.
Chu Lẫm cũng không phản đối: “Ừ, thỉnh thoảng đeo, vật này không phải không thể chạm.”
Tác phẩm nghệ thuật quý trọng một lần nữa được bỏ vào hộp trang sức, Lâm Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, hơi nghiêng đầu thì chạm phải ánh mắt sâu thẳm thâm thúy của Chu Lẫm, tầm mắt giao nhau, khôngchờ cô lảng tránh, tầm mắt của anh chậm rãi đi xuống, cuối cùng dừng lại trên môi cô. Trong đầu oanh một tiếng, cái hôn ngắn ngủi mạnh bạo tối qua lại xông ra, tim Lâm Nguyệt đập nhanh hơn, bản năng nghiêng đầu về phía khác.
Bàn tay to của anh đưa tới dán lên mặt cô, thong thả mà cường thế đem cô xoay trở về.
Lâm Nguyệt gắt gao nhắm mắt lại.
Bàn tay anh không nhúc nhích, mặt trong ngón cái cọ qua môi cô, trơn bóng đầy đặn.
cô giáo vừa mới tốt nghiệp đại học, hai mươi hai tuổi, ở trước mặt cảnh sát hình sự đã hành nghề 8 năm như anh, đơn thuần giống như một học sinh.
“Muốn không?” Chu Lẫm đem người ấn vào trong ngực anh, dán vào lỗ tai cô hỏi. thật sự quá ngoan, không hỏi rõ ràng, anh không hạ thủ được, sẽ cảm thấy đang bắt nạt cô gái trẻ.
Bả vai anh rộng lớn, cánh tay rắn chắc, hô hấp thô nóng phun vào lỗ tai cô, Lâm Nguyệt không khống chế được mà run lên, vóc dáng một mét sáu rúc vào trong lồng ngực cường tráng của người đàn ông một mét chín càng thêm nhỏ xinh khiến người khác khó nhịn. Chu Lẫm quấn chặt cánh tay, môi dán lên sườn mặt đang nóng lên của cô, cho cô cơ hội cuối cùng: “không muốn thì lắc đầu, em là người phụ nữ của anh, cho em quyết định.”
Lâm Nguyệt siết chặt áo sơ mi của anh, lòng bàn tay vừa vặn để trên lồng ngực cường tráng của anh, nhịp tim đập mạnh mẽ, khiến tim cô càng đập nhanh hơn.
Muốn hôn anh không?
Muốn chứ.
Lâm Nguyệt nói không nên lời, nhưng cũng không lắc đầu.
Chu Lẫm đã hiểu, nâng mặt cô lên.
Tối hôm qua tìm hiểu qua cách thức hôn kiểu Pháp, kiểu Tây Ban Nha, ghi nhớ rất nhiều, trên đường đicùng cô tới đây Chu Lẫm đã bắt đầu tưởng tượng ra, nhưng thật sự ôm được cô, thật sự hôn lên, anhlại quên sạch sẽ vài thứ trên mạng kia. Chu Lẫm nghĩ không ra, cũng không thể thất thần, nhớ tới lần trước tránh khỏi răng cô, trực tiếp hôn xuống, cháy bỏng cuồng dã.
Sức lực anh mạnh mẽ, Lâm Nguyệt đầu choáng mắt hoa, tối hôm qua còn có thể thất thần ngại anh thô bạo, lúc này bị anh hôn đến mềm nhũn ra, vẫn là người này, nhưng lại giống như sói vồ, cảm giác hoàn toàn bất đồng. Hôn tới khi không thở được nữa, cô đẩy anh ra, Chu Lẫm ngẩng đầu, thấy mặt cô đỏ rực, đôi mắt ánh nước mê man.
“Lại đau sao?” anh nuốt nước miếng, khàn khàn hỏi, chú ý tới môi cô hơi sưng, thật sự là không khỏi chạm vào.
Lâm Nguyệt dựa vào đầu vai anh thở dốc, miệng nhỏ đỏ bừng, khóe mắt chân mày quyến rũ, câu tâm người khác.
cô như vậy, còn có chút bóng dáng nào của giáo viên tiểu học?
yêu đến mức muốn mạng người ta.
anh đứng bật dậy đặt cô ngồi xuống ghế dựa, Chu Lẫm nhanh như cơn gió đi tới phòng ngủ đối diện, lại ôm nữa, anh sợ mình không nhịn được.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân