Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn
Chương 7: Cậu đang đọc gì thế?
Bởi vì vừa có kết quả kỳ thi tháng cho nên cơ bản mỗi tiết đều giải đề. Lục Giai Ý vượt qua một ngày vô cùng khó quên.
Ở triều đại của cậu, khoa thư sinh phải học chủ yếu là minh kinh và tiến sĩ, bên trong lại có ví dụ như mực nghĩa, thiếp kinh, sách vấn, nội dung thơ phú vân vân. Những cái khác như minh toán, minh pháp vân vân, chỉ đọc lướt qua mà thôi. Chỉ sau khi phân tới vị trí cụ thể nào cấp trên mới tìm người tiến hành đào tạo chuyên môn. Cậu trời sinh hiếu học, hiểu biết so với đồng khoa coi như nhiều hơn nhưng so với học sinh thời hiện đại vẫn kém rất nhiều. Ví dụ như số học cậu căn bản nhìn không hiểu, hoàn toàn là đọc thiên thư.
Ăn một miếng không mập ngay* được. Lục Giai Ý định từng bước từng bước đến.
(Ý nói không thể vội vàng mà phải ngày ngày tích lũy xây dựng nên)
Trước tiên học tốt môn ngữ văn cậu quen thuộc nhất, đi đầu là đem những chữ xa lạ nhớ kỹ lại nói.
Nhưng cậu tự mình học thực sự rất khó. Cậu đến cả ghép âm cũng không biết. Ngược lại là viết chữ nhiều, sau khi quen bút bi, cậu phát hiện chữ cậu viết càng ngày càng dễ nhìn hơn. Cái này cũng tính là một sự tiến bộ có tính an ủi.
Chỉ là viết cả một ngày, lúc ăn cơm tối tay cậu cầm đũa đều run cả lên. Từ Lâm nói: “Tớ phát hiện cậu gần đây tư thế cầm bút rất kỳ cục. Cậu cầm như vậy nhất định rất mệt. Cậu phải cầm thế này…”
Y nói liền dùng đũa làm mẫu cho Lục Giai Ý.
Lục Giai Ý cũng biết tư thế cầm bút của mình không đúng, cậu sửa rất nhiều ngày rồi nhưng trước đây quen dùng bút lông, rất khó thoáng cái liền sửa. Cho nên bây giờ tư thế của cậu không giống cầm bút lông cũng chẳng giống cầm bút bi.
“Cậu với Thích Dương ngồi chung thế nào?” Từ Lâm hỏi.
“Rất tốt. Chỉ là không thể nào nói chuyện.” Lục Giai Ý nói.
Cả nửa ngày nói không được một câu.
Nhưng mà như vậy cũng không phải chuyện xấu. Cậu cảm thấy so với loại lắm lời như Giang Triều thì càng tốt hơn. Mỗi người tự làm chuyện của mình, hai bên không làm phiền lẫn nhau.
“Bọn tớ đang bàn luận, Thích Dương kia có phải là mặt liệt không?”
“Hả?”
“Mặt liệt. Lý Hiểu Lôi ngồi đằng trước tớ nói, mặt của anh họ cậu ta thần kinh có vấn đề, liền là nửa bên mặt không thể cử động, vẫn luôn phải châm cứu. Cảm giác Thích Dương cũng giống như mặt không thể cử động, Nhất Trung không có người thấy qua mặt hắn có biểu tình!”
Lục Giai Ý vừa kinh ngạc vừa cảm thấy buồn cười, nói: “Không thể nào, tớ sẽ để ý xem.”
Sau bữa tối từ nhà ăn trở về, trên bàn đặt một phong thư màu hồng, cũng không biết nữ sinh nào gửi Thích Dương, đặt tới bên của cậu.
Cậu liền đem bức thư kia dịch sang bên Thích Dương, tự mình đem cà mên cất xong, bắt đầu đọc sách.
Thích Dương lại là tận lúc chuông kêu mới trở về, cầm lá thư trên bàn nhìn nhìn, lần này không vứt, bỏ vào trong ngăn bàn.
Hắn có biết có người hoài nghi mặt hắn bị liệt không? Lục Giai Ý thầm nghĩ.
Lục Giai Ý cố gắng học cả một ngày, bạn cùng bàn của cậu thì lại chơi cả một ngày.
Thích Dương đeo tai nghe đọc tiểu thuyết, cuốn tiểu thuyết vừa to vừa dày, gọi là cái gì Ma Tôn Đại Lục. Trang bìa cực kỳ bắt mắt, là một nữ nhân hở đùi lộ ngực, mặc quần áo cổ trang.
Nữ nhân cổ đại làm sao có thể mặc thứ quần áo không có mặt mũi như vậy, cậu cảm thấy mặc so với quần áo bóng rổ còn lộ liễu hơn. Bộ ngực muốn phóng ra ngoài, đùi cũng lộ hết, thật là nóng bỏng.
Vừa nhìn liền biết không phải thứ tiểu thuyết đứng đắn gì.
Ân nhân nhìn trông lãnh đạm như vậy, thì ra bên trong lại nhiệt huyết thế à?
Thực ra cậu lúc trước cũng đọc qua loại tiểu thuyết tương tự, là Mạnh Học Nghĩa quen biết ở học đường lén lút đưa cho cậu. Gọi là Xuân Đào Mê Sử. Cậu chỉ đọc chương đầu tiên liền đỏ bừng mặt mũi tim đập thình thịch đọc không nổi nữa. Người khổ cực đọc sách, công danh đều chưa có, cả ngày mê muội những thứ kia, còn làm thế nào đi lên?
Vạn ác dâm dẫn đầu!
Lưu Hồng Dân nói không sai. Bầu không khí học tập ở dãy sau kém hơn nhiều. Lúc cậu ngồi đằng trước, xung quanh đều là học sinh giỏi. mỗi người trừ ăn cơm đi ngủ cơ bản đều là học hành. Nhìn đám người dãy sau, không phải đọc truyện thì là ngủ, hoặc là đang chơi điện tử. Giang Triều cầm máy mp4 đang xem phim, chỗ ngồi chen vào ba người, Tống Từ bên cạnh cái mông cũng sắp ngồi không nổi rồi cũng thò đầu qua xem. Họ xem chính là “Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương” của Châu Tinh Trì. Tuy chỉ có hai người có thể đeo tai nghe, Tống Từ chỉ có thể nhìn phụ đề cũng vẫn luôn âm thầm cười thành một đoàn. Tiết tự học buổi tối của bọn họ là các cán bộ thay phiên quản lý. Hôm nay ngồi trên bục giảng là lớp trưởng Tất Nhiên. Mỗi lần Giang Triều bọn họ cười lên, hắn liền bật dậy chạy đến nhìn, cực kỳ tức giận, dáng vẻ rất bất đắc dĩ.
Lục Giai Ý nhìn ra cửa sổ một cái, bên ngoài vẫn đang mưa. Liên miên không dứt mưa cả một ngày. Bây giờ trời tối đen rồi. Cậu nhìn một lúc, Thích Dương đột nhiên quay sang nhìn cậu, hai người ánh mắt gặp nhau, Lục Giai Ý lôi kéo làm quen hỏi: “Cậu đang đọc gì thế?”
“Tiểu thuyết.” Thích Dương nói.
Lục Giai Ý cảm thấy chính mình rất khó tiếp lời, dừng một giây nói: “Dày như thế, lúc nào mới đọc xong.”
Thật sự rất rất dày, hơn nữa chiều ngang còn rộng hơn sách giáo khoa, phỏng chừng phải trăm vạn chữ.
Ai biết Thích Dương lại hỏi cậu: “Đọc không?”
Lục Giai Ý vội vàng lắc đầu: “Tớ không đọc cái này… Cậu không học hành gì sao?”
“Ừ.”
“…”
Lục Giai Ý không biết nói gì nữa, tay Thích Dương lật sang trang. Tay kia thật là đẹp, ngón tay dài đến vô lý. Chẳng trách một bàn tay cũng có thể bắt được trái bóng rổ to như vậy. Cậu không tự chủ được hơi hơi dịch sang nhìn chằm chằm. Chữ bên trên không phải toàn bộ cậu đều biết, nhưng vẫn nhìn ra được nội dung bên trên viết vậy mà lại không có ô uế như cậu tưởng.
Cậu là nói, nếu là cấm thư tác giả phải dâm đãng đến mức độ nào mới có thể viết thành một quyển dày như vậy.
Loại tình huống này cậu cũng nghe qua rồi, có một số cửa hàng sách vô lương tâm bởi vì muốn bán thêm vài quyển, cố ý làm bìa phong lưu ướt át, lừa gạt những thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh.
Thích Dương ít nói, Lục Giai Ý cũng không biết dẫn chuyện, liền ngồi thẳng tiếp tục luyện chữ. Thích Dương quay đầu nhìn một cái, miệng nhếch lên lại nhịn cười xuống.
Bạn cùng bàn mới của hắn luyện chữ cả ngày, một cuốn vở bài tập đều bị cậu viết hết. Từng chữ từng chữ, viết thật cẩn thận chăm chú, học bá đều là học như vậy sao?
Thích Dương mặt không biểu tình mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn muốn hồi phục lại tâm tình của mình lúc này, bởi vì lúc bị Lục Giai Ý quấy rối, hắn đang đọc đến đoạn kích tình.
Tiểu thuyết huyền huyễn, động một cái mấy trăm vạn chữ, ngoài trừ nội dung thiên mã hành không còn phải dựa vào quá trình “làm” gái đẹp để người đọc thêm phần hào hứng. Đoạn này, nam chủ vừa đem về một mỹ nữ ngoại quốc nhét vào đoàn hậu cung, trò kích tình viết đến mấy trăm chữ. Tuy không phải là rất chi tiết tỉ mỉ nhưng đã đủ lộ liễu. Mười mấy tuổi khí huyết tràn trề, Thích Dương làm mặt lạnh, khí huyết dâng lên, nhịp tim bắt đầu gia tốc, liền phát hiện bạn cùng bàn đang nhìn mình.
Hắn mặt không biểu tình mà quay đầu sang, đối diện với khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, con ngươi vừa đen vừa sáng, giống như lây dính ẩm ướt của cơn mưa: “Cậu đang đọc gì vậy?”
Hắn không nhiều lời đáp lại, một chữ hai chữ mà nhả ra, đưa tay đem trang sách kia lật sang rồi.
Ở triều đại của cậu, khoa thư sinh phải học chủ yếu là minh kinh và tiến sĩ, bên trong lại có ví dụ như mực nghĩa, thiếp kinh, sách vấn, nội dung thơ phú vân vân. Những cái khác như minh toán, minh pháp vân vân, chỉ đọc lướt qua mà thôi. Chỉ sau khi phân tới vị trí cụ thể nào cấp trên mới tìm người tiến hành đào tạo chuyên môn. Cậu trời sinh hiếu học, hiểu biết so với đồng khoa coi như nhiều hơn nhưng so với học sinh thời hiện đại vẫn kém rất nhiều. Ví dụ như số học cậu căn bản nhìn không hiểu, hoàn toàn là đọc thiên thư.
Ăn một miếng không mập ngay* được. Lục Giai Ý định từng bước từng bước đến.
(Ý nói không thể vội vàng mà phải ngày ngày tích lũy xây dựng nên)
Trước tiên học tốt môn ngữ văn cậu quen thuộc nhất, đi đầu là đem những chữ xa lạ nhớ kỹ lại nói.
Nhưng cậu tự mình học thực sự rất khó. Cậu đến cả ghép âm cũng không biết. Ngược lại là viết chữ nhiều, sau khi quen bút bi, cậu phát hiện chữ cậu viết càng ngày càng dễ nhìn hơn. Cái này cũng tính là một sự tiến bộ có tính an ủi.
Chỉ là viết cả một ngày, lúc ăn cơm tối tay cậu cầm đũa đều run cả lên. Từ Lâm nói: “Tớ phát hiện cậu gần đây tư thế cầm bút rất kỳ cục. Cậu cầm như vậy nhất định rất mệt. Cậu phải cầm thế này…”
Y nói liền dùng đũa làm mẫu cho Lục Giai Ý.
Lục Giai Ý cũng biết tư thế cầm bút của mình không đúng, cậu sửa rất nhiều ngày rồi nhưng trước đây quen dùng bút lông, rất khó thoáng cái liền sửa. Cho nên bây giờ tư thế của cậu không giống cầm bút lông cũng chẳng giống cầm bút bi.
“Cậu với Thích Dương ngồi chung thế nào?” Từ Lâm hỏi.
“Rất tốt. Chỉ là không thể nào nói chuyện.” Lục Giai Ý nói.
Cả nửa ngày nói không được một câu.
Nhưng mà như vậy cũng không phải chuyện xấu. Cậu cảm thấy so với loại lắm lời như Giang Triều thì càng tốt hơn. Mỗi người tự làm chuyện của mình, hai bên không làm phiền lẫn nhau.
“Bọn tớ đang bàn luận, Thích Dương kia có phải là mặt liệt không?”
“Hả?”
“Mặt liệt. Lý Hiểu Lôi ngồi đằng trước tớ nói, mặt của anh họ cậu ta thần kinh có vấn đề, liền là nửa bên mặt không thể cử động, vẫn luôn phải châm cứu. Cảm giác Thích Dương cũng giống như mặt không thể cử động, Nhất Trung không có người thấy qua mặt hắn có biểu tình!”
Lục Giai Ý vừa kinh ngạc vừa cảm thấy buồn cười, nói: “Không thể nào, tớ sẽ để ý xem.”
Sau bữa tối từ nhà ăn trở về, trên bàn đặt một phong thư màu hồng, cũng không biết nữ sinh nào gửi Thích Dương, đặt tới bên của cậu.
Cậu liền đem bức thư kia dịch sang bên Thích Dương, tự mình đem cà mên cất xong, bắt đầu đọc sách.
Thích Dương lại là tận lúc chuông kêu mới trở về, cầm lá thư trên bàn nhìn nhìn, lần này không vứt, bỏ vào trong ngăn bàn.
Hắn có biết có người hoài nghi mặt hắn bị liệt không? Lục Giai Ý thầm nghĩ.
Lục Giai Ý cố gắng học cả một ngày, bạn cùng bàn của cậu thì lại chơi cả một ngày.
Thích Dương đeo tai nghe đọc tiểu thuyết, cuốn tiểu thuyết vừa to vừa dày, gọi là cái gì Ma Tôn Đại Lục. Trang bìa cực kỳ bắt mắt, là một nữ nhân hở đùi lộ ngực, mặc quần áo cổ trang.
Nữ nhân cổ đại làm sao có thể mặc thứ quần áo không có mặt mũi như vậy, cậu cảm thấy mặc so với quần áo bóng rổ còn lộ liễu hơn. Bộ ngực muốn phóng ra ngoài, đùi cũng lộ hết, thật là nóng bỏng.
Vừa nhìn liền biết không phải thứ tiểu thuyết đứng đắn gì.
Ân nhân nhìn trông lãnh đạm như vậy, thì ra bên trong lại nhiệt huyết thế à?
Thực ra cậu lúc trước cũng đọc qua loại tiểu thuyết tương tự, là Mạnh Học Nghĩa quen biết ở học đường lén lút đưa cho cậu. Gọi là Xuân Đào Mê Sử. Cậu chỉ đọc chương đầu tiên liền đỏ bừng mặt mũi tim đập thình thịch đọc không nổi nữa. Người khổ cực đọc sách, công danh đều chưa có, cả ngày mê muội những thứ kia, còn làm thế nào đi lên?
Vạn ác dâm dẫn đầu!
Lưu Hồng Dân nói không sai. Bầu không khí học tập ở dãy sau kém hơn nhiều. Lúc cậu ngồi đằng trước, xung quanh đều là học sinh giỏi. mỗi người trừ ăn cơm đi ngủ cơ bản đều là học hành. Nhìn đám người dãy sau, không phải đọc truyện thì là ngủ, hoặc là đang chơi điện tử. Giang Triều cầm máy mp4 đang xem phim, chỗ ngồi chen vào ba người, Tống Từ bên cạnh cái mông cũng sắp ngồi không nổi rồi cũng thò đầu qua xem. Họ xem chính là “Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương” của Châu Tinh Trì. Tuy chỉ có hai người có thể đeo tai nghe, Tống Từ chỉ có thể nhìn phụ đề cũng vẫn luôn âm thầm cười thành một đoàn. Tiết tự học buổi tối của bọn họ là các cán bộ thay phiên quản lý. Hôm nay ngồi trên bục giảng là lớp trưởng Tất Nhiên. Mỗi lần Giang Triều bọn họ cười lên, hắn liền bật dậy chạy đến nhìn, cực kỳ tức giận, dáng vẻ rất bất đắc dĩ.
Lục Giai Ý nhìn ra cửa sổ một cái, bên ngoài vẫn đang mưa. Liên miên không dứt mưa cả một ngày. Bây giờ trời tối đen rồi. Cậu nhìn một lúc, Thích Dương đột nhiên quay sang nhìn cậu, hai người ánh mắt gặp nhau, Lục Giai Ý lôi kéo làm quen hỏi: “Cậu đang đọc gì thế?”
“Tiểu thuyết.” Thích Dương nói.
Lục Giai Ý cảm thấy chính mình rất khó tiếp lời, dừng một giây nói: “Dày như thế, lúc nào mới đọc xong.”
Thật sự rất rất dày, hơn nữa chiều ngang còn rộng hơn sách giáo khoa, phỏng chừng phải trăm vạn chữ.
Ai biết Thích Dương lại hỏi cậu: “Đọc không?”
Lục Giai Ý vội vàng lắc đầu: “Tớ không đọc cái này… Cậu không học hành gì sao?”
“Ừ.”
“…”
Lục Giai Ý không biết nói gì nữa, tay Thích Dương lật sang trang. Tay kia thật là đẹp, ngón tay dài đến vô lý. Chẳng trách một bàn tay cũng có thể bắt được trái bóng rổ to như vậy. Cậu không tự chủ được hơi hơi dịch sang nhìn chằm chằm. Chữ bên trên không phải toàn bộ cậu đều biết, nhưng vẫn nhìn ra được nội dung bên trên viết vậy mà lại không có ô uế như cậu tưởng.
Cậu là nói, nếu là cấm thư tác giả phải dâm đãng đến mức độ nào mới có thể viết thành một quyển dày như vậy.
Loại tình huống này cậu cũng nghe qua rồi, có một số cửa hàng sách vô lương tâm bởi vì muốn bán thêm vài quyển, cố ý làm bìa phong lưu ướt át, lừa gạt những thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh.
Thích Dương ít nói, Lục Giai Ý cũng không biết dẫn chuyện, liền ngồi thẳng tiếp tục luyện chữ. Thích Dương quay đầu nhìn một cái, miệng nhếch lên lại nhịn cười xuống.
Bạn cùng bàn mới của hắn luyện chữ cả ngày, một cuốn vở bài tập đều bị cậu viết hết. Từng chữ từng chữ, viết thật cẩn thận chăm chú, học bá đều là học như vậy sao?
Thích Dương mặt không biểu tình mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn muốn hồi phục lại tâm tình của mình lúc này, bởi vì lúc bị Lục Giai Ý quấy rối, hắn đang đọc đến đoạn kích tình.
Tiểu thuyết huyền huyễn, động một cái mấy trăm vạn chữ, ngoài trừ nội dung thiên mã hành không còn phải dựa vào quá trình “làm” gái đẹp để người đọc thêm phần hào hứng. Đoạn này, nam chủ vừa đem về một mỹ nữ ngoại quốc nhét vào đoàn hậu cung, trò kích tình viết đến mấy trăm chữ. Tuy không phải là rất chi tiết tỉ mỉ nhưng đã đủ lộ liễu. Mười mấy tuổi khí huyết tràn trề, Thích Dương làm mặt lạnh, khí huyết dâng lên, nhịp tim bắt đầu gia tốc, liền phát hiện bạn cùng bàn đang nhìn mình.
Hắn mặt không biểu tình mà quay đầu sang, đối diện với khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, con ngươi vừa đen vừa sáng, giống như lây dính ẩm ướt của cơn mưa: “Cậu đang đọc gì vậy?”
Hắn không nhiều lời đáp lại, một chữ hai chữ mà nhả ra, đưa tay đem trang sách kia lật sang rồi.
Tác giả :
Công Tử Vu Ca