Trăng Đêm
Quyển 7 - Chương 4: Chuyển biến
Ta có thể coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra không? Thật bực bội…
Đúng vậy, ta bây giờ rất dễ dàng bị sáu người bọn họ liên thủ trêu chọc đến không còn một manh giáp, sống mà cứ phải nhìn sắc mặt người ta, lúc nào cũng ở thế sẵn sàng chiến đấu, thật bi thảm! Nhưng mà, từ trước đến nay ta không thích bi quan tuyệt vọng, đành tự an ủi mình: Nhân phẩm chúng ta cũng không đến nỗi tệ…
Trong kết giới dưới kia, Thập Nhị Tinh Tượng trận, mười một tia kiếm ảnh như chớp điện cùng sắc đen ở mặt đất bay lên, tấn công đan xen nhau, đôi bên nhanh chóng chuyển động để tránh các đòn tấn công. Trận giao đấu kiếm quang hỗn loạn ấy như thể rừng súng mưa đạn. Doãn Kiếm đã bị thương, thế lực xuống thế hạ phong, nhưng vẫn dựa vào nơi hiểm yếu của đối phương để ngoan cố chống lại, hành động không hề bị ảnh hưởng bởi vết thương, lấy cả mạng mình ra để đấu. Đất cuộn lên từng trời, như là gió cát thổi đến, không gian tàn phá thảm khốc đến không thể tưởng tượng được. Cứ đấu như thế này, nếu như không có một bên ngã xuống, thì khó mà dừng trận chiến được.
Ta định mắt lại nhìn kỹ thì thấy trên mặt đất có một người ngã xuống, bị thương một chút ở ngoài da, nhưng không chết.
Chao ôi, quyết đấu cũng đừng có cuốn cả những thị dân vô tội tay không tấc sắt vào chứ! Nghĩ lại thì, ta cũng là tay không tấc sắt, vô tội… nhưng… lại muốn dính vào.
“Vô Thương, đại lý trò chơi muốn thu dọn rồi?”, ta nhẹ nhàng hỏi.
“Dạ Lạc đại nhân có hứng thú… tiếp tục chơi không?”, Tử Thần che mặt cười.
“Khách át thế chủ, không như ngươi mong muốn nhỉ!”
Vô Thương cất tiếng cười khùng khục: “Vậy thì, chỉ một lần này thôi, Dạ Lạc đại nhân xinh đẹp”, nói xong, hắn chủ động bay đi, lui bước nhường đường.
“Đại nhân, nếu ngài muốn ngăn cản, cứ giao cho chúng tôi là được ngài không cần phải đích thân đi”, Hú mở lời.
“Bọn họ đã nhìn thấy ba người các ngươi rồi, loại kết giới đó có thể chiếu ra bản thể chân thực, không tiện biến đổi thân phận, nếu như bên ngoài cưỡng ép công phá vào, sẽ gây ra phiền phức. Các ngươi đều ở lại chỗ này, ta đi.”
“Dạ Lạc, có thể đặc biệt khai ân không? Tôi chỉ đi xem A Kiếm một chút, bảo đảm không gây rối”, Toàn Cơ đôi mắt đẹp giống như nước sương buổi sớm, thề thốt bảo đảm cùng ta.
“Ài…”, ta day day huyệt thái dương, đi đến trước mắt mỹ nữ xinh đẹp duyên dáng, kéo cô ta lại kề vào bên tai khẽ nói, “Toàn Cơ, ta không thể ép ngươi sao?”, câu nói khí thế phừng phừng “Đừng có mang Dạ Lạc ra để dọa tôi nữa” kia, ta vừa khéo nghe thấy, đúng là tràn đầy oán khí đối với ta.
“…”, mỹ nữ đờ đẫn nửa giây, đột nhiên ngẩng mặt lên, nước mắt tuôn rơi, gật đầu như bổ củi, “Có thể ép, có thể ép, Tiểu Lạc Lạc, ngài cứ ép đi, tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp”, vừa nói vừa trèo lên người ta dụi dụi, “Tận tình ép đi! Cho ngài chèn ép thoải mái, ép thế nào cũng được”.
Cô ta hình như… rất cảm động?! Lại hình như… đã hiểu nhầm gì đó rồi?
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mấy mảng ánh sáng màu tím nhạt chuyển động, chém nứt huyết mê hư tịch thành một đường, u ám phun trào, nhấn chìm sắc máu đỏ thẫm.
Phi Dục chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, xung quanh đã khôi phục lại đêm khuya thâm trầm, trong tầm nhìn mơ hồ lại thừa ra một đứa trẻ và một nam nhân thân hình cao lớn. Cậu ta gắng sức phân biệt: Là… quản gia và… người họ hàng… của nhà Phong Linh ở Phong Sơn! Đứa bé trai lạnh lùng kia tuổi tác trạc như mình?! Bọn họ tại sao…?
Người đến chính là Tinh Hà và A Mục, rực rỡ hoa lệ bước lên.
Khuôn mặt Huyết Ma lướt qua sự ngạc nhiên, sau đó lại bình tĩnh thi lễ: “U Minh sứ đại nhân, ngọn gió nào đưa hai vị đến đây vậy?”
“Không nhìn tiếp nổi nữa”, Tinh Hà không chút biểu cảm như thường lệ.
“Ngươi là…”, A Mục trịnh trọng tuyên bố, khua chuyển chiếc lưỡi hái lớn, chém ngang một đường, cường điệu, “Đối thủ của ta”.
“Ngài thật là hài hước”, nam tử mặc áo bào đen hơi cong bờ môi máu lên, “Bọn tôi sao có thể trở thành kẻ địch của Dạ Lạc đại nhân, tự đập đá vào chân mình được”.
“Chủ nhân sắp xếp ngươi cho ta rồi, cho nên sự sống còn của ngươi đều do ta định đoạt, tiếp chiêu đi!”, A Mục huyết khí vừa mới hét ra, mãnh lực vung đao quét tới, một hàng sóng khí đen đặc mạnh mẽ kèm theo đao sức hung mãnh lật trời phủ đất ập đến.
Huyết Ma bỗng chốc kinh ngạc, thần sắc ảm đạm, chỉ một chiêu này đã vô cùng mạnh mẽ, không chút nương tình. Hắn đang định tránh đi, bên mặt lại bắn đến mấy đạo phi tuyến màu tím nhạt, đành nhanh chóng bật người nhảy lên bầu trời đêm. Phi tuyến tản ra thành chiếc lưới bàn tơ mắt nhỏ hướng thẳng lên, truy đuổi không buông…
A Mục vụt nhảy vào không trung, chém rơi một chiêu ác tru phạt, mấy đường lưỡi đao lớn màu đen từ bốn phía hướng đến tên ma bị trừng phạt. Tên kia bực bội nặng nề: Thủ hạ của Dạ Lạc càng không thể nói được một chút đạo lý nào. Ta chỉ sơ suất một chút đã thành thất sách rồi. Dạ Lạc… không hề đơn giản, còn khó ứng phó hơn so với tưởng tượng của ta.
Hắn ta bình ổn khí tức, tập trung toàn bộ tinh thần vào lưới đao nhọn đang bức đến gần, đùng kế ve sầu lột xác, một chiếc áo choàng đen trong nháy mắt chỉ còn những mảnh vụn bay lên, giống như những bông hoa tuyết màu đen lả tả rơi xuống.
Huyết Ma thấy hơi kinh sợ: Sức mạnh của U Minh sứ giả đã như thế này, Dạ Lạc còn mạnh đến mức độ nào, linh lực của Thần sẽ khiến tất cả các yêu ma thèm muốn, hứng khởi vì ngài ấy. Dạ Lạc là hoàn mỹ nhất, là vật săn đáng giá nhất, Ma Vương vĩ đại nhất… hắn ta không khắc chế được sự kích động cuồng nhiệt trong lòng, thân thể không kìm được run rẩy, một sự hưng phấn trước nay chưa từng có…
Nhưng đột nhiên hắn lại phát giác ra, trái tim vốn đang bóp chặt ở trong tay, giờ đã không cánh mà bay!
Phi tuyến quấn quanh vật thể màu đỏ chầm chậm dừng lại trước mặt Tinh Hà, được một tầng ánh sáng tím nhạt bao phủ lên.
“Ha ha, có chút bản lĩnh, tiếp thêm một chiêu nữa”, A Mục nhiệt huyết phừng phừng, bày ra trận thế.
“Được rồi, A Mục, chúng ta không phải đến để đánh nhau”, Tinh Hà lý trí nói.
“Để tôi giải cơn thèm một chút đã”, A Mục vừa mới định cử động đã bị mấy đóa hoa thủy tinh màu tím chắn ở trước đường.
“Đối thủ phải từ từ bồi dưỡng, không thể vội vã nhất thời”, cậu bé rất lạnh nhạt, liếc nhìn tên ma đầu trên không trung, “Huyết Ma, ngươi là kẻ sáng suốt, không cần ta nói nhiều, đường sống, đường chết, tự ngươi chọn”.
“Phi Dục là phản đồ của Ma Vực, U Minh sứ đại nhân muốn nhúng tay, tôi không có sức ngăn cản, chỉ đành phiền hai vị trừng trị giúp thôi”, Huyết Ma bỏ qua, quay người, bên miệng hiện lên ý cười nham hiểm, “Hẹn gặp lại!”.
“Thật vô vị, không có bản lĩnh”, A Mục nhìn theo bóng đáng biến mất bực bội nhún vai.
“Đó là lời thoại của tôi”, Tinh Hà khinh bỉ ông ta, cầm trái tim đi đến trước mặt đứa trẻ nằm trong vũng máu, “Trả ngươi”, rồi lật tay Phi Dục, đưa vật trả về chủ cũ.
Trái tim quay lại cơ thể, Phi Dục muốn thử bò dậy, “Khụ khụ” một cơn ho ra mấy ngụm máu, trước khi đứng thẳng lại, cậu ta liền ngã quỳ trên mặt đất, hai tay miễn cưỡng chống đỡ cơ thể.
“Thật vô dụng, còn nhiều ma linh như vậy, lại không muốn phát huy, bị giết là đáng đời”, Tinh Hà lời ngay nói thẳng.
“Tôi… không thể dùng… Tiêu Nhiên nói, rất… rất nguy hiểm…”, Phi Dục trả lời đứt quãng, chầm chậm ngẩng đầu dậy, gắng sức hỏi, “Hai người… vì sao…
lại cứu tôi?”.
Tinh Hà thấy sự việc đã giải quyết tương đối ổn thỏa, liền không muốn đếm xỉa gì đến nữa, cất bước rời đi.
“Vì sao… lại cứu tôi?”, kẻ phía sau vẫn kiên trì truy vấn.
Yêu ma tiểu tử, đợi ngày nào đó ngươi quyết định sử dụng lực của ma linh tiềm tàng trong cơ thể mình, lúc đó hãy đến hỏi vấn đề ngu ngốc như thế này!”, A Mục quay đầu trả lời cậu ta.
“Muốn cứu thì cứu thôi, không cần phải có lý do gì cả, Tà Thần làm việc, từ trước đến nay không cần hỏi người khác, làm điều mà mình muốn mới là vương đạo”, Tinh Hà vừa đi vừa đọc.
“Bộp…”, một nắm đấm rơi vào đầu của cậu bé tự phụ, A Mục xấu xa báo thù, vô cùng nghiêm túc nhắc nhở, “Đó là lời thoại của Dạ Lạc”.
“Dạ… Lạc?”, Phi Dục kinh hãi.
Tinh Hà vốn định dừng bước, cực kỳ u oán bực bội nhìn chằm chằm A Mục, nhưng khi nghe thấy một tiếng kinh ngạc đầy nghi hoặc, nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy gì từ phía sau, bèn di chuyển mục tiêu: “Vẫn còn thắc mắc?”.
“Dạ Lạc?”, Phi Dục đờ đẫn lặp lại, vốn cho rằng Dạ Lạc không thể thoát khỏi liên quan với Ma Vực, lẽ nào… không phải? Bọn họ dám giao thủ với Huyết Ma, chứng tỏ không phải là yêu ma trong vực, vậy thì có thân phận như thế nào đây?
“Xuy…”, A Mục huýt sáo, thờ ơ hỏi, “Ngươi quen biết ngài ấy?”.
“… Không”, Phi Dục vội vàng phủ nhận, “Không quen biết, chỉ là… nghe nói…”.
“Không bước chân ra khỏi nhà mà tiếng tăm cũng bay xa như vậy à? Chẳng trách Dạ Lạc đại nhân lại khiêm tốn đến mức không thể khiêm tốn hơn như thế”, A Mục vỡ lẽ ra.
“Dạ Lạc… đại nhân?”, Phi Dục càng kinh hãi hơn, chỉ từ cách xưng hô đã thấy, bọn họ rất có khả năng là… thủ hạ của Dạ Lạc. Dạ Lạc là chủ của bọn họ. Ông ta không bước chân ra khỏi nhà? Khiêm tốn? Điều này giải thích thế nào? Dạ Lạc rõ ràng nhiều ran gây ra những vụ thảm án máu tanh khiến người ta kinh hãi ở mấy thành phố, kinh động khắp trên dưới Cục đặc phái, lần đầu tiên phát ra lệnh tru sát tối cao.
Dạ Lạc hung bạo tàn ác, thủ hạ của ông ta tại sao lại cứu mình? Âm mưu sao?! Nghĩ đến đây, Phi Dục không kìm được, trái tim thắt lại mắt đầy cảnh giác.
Đúng vậy, ta bây giờ rất dễ dàng bị sáu người bọn họ liên thủ trêu chọc đến không còn một manh giáp, sống mà cứ phải nhìn sắc mặt người ta, lúc nào cũng ở thế sẵn sàng chiến đấu, thật bi thảm! Nhưng mà, từ trước đến nay ta không thích bi quan tuyệt vọng, đành tự an ủi mình: Nhân phẩm chúng ta cũng không đến nỗi tệ…
Trong kết giới dưới kia, Thập Nhị Tinh Tượng trận, mười một tia kiếm ảnh như chớp điện cùng sắc đen ở mặt đất bay lên, tấn công đan xen nhau, đôi bên nhanh chóng chuyển động để tránh các đòn tấn công. Trận giao đấu kiếm quang hỗn loạn ấy như thể rừng súng mưa đạn. Doãn Kiếm đã bị thương, thế lực xuống thế hạ phong, nhưng vẫn dựa vào nơi hiểm yếu của đối phương để ngoan cố chống lại, hành động không hề bị ảnh hưởng bởi vết thương, lấy cả mạng mình ra để đấu. Đất cuộn lên từng trời, như là gió cát thổi đến, không gian tàn phá thảm khốc đến không thể tưởng tượng được. Cứ đấu như thế này, nếu như không có một bên ngã xuống, thì khó mà dừng trận chiến được.
Ta định mắt lại nhìn kỹ thì thấy trên mặt đất có một người ngã xuống, bị thương một chút ở ngoài da, nhưng không chết.
Chao ôi, quyết đấu cũng đừng có cuốn cả những thị dân vô tội tay không tấc sắt vào chứ! Nghĩ lại thì, ta cũng là tay không tấc sắt, vô tội… nhưng… lại muốn dính vào.
“Vô Thương, đại lý trò chơi muốn thu dọn rồi?”, ta nhẹ nhàng hỏi.
“Dạ Lạc đại nhân có hứng thú… tiếp tục chơi không?”, Tử Thần che mặt cười.
“Khách át thế chủ, không như ngươi mong muốn nhỉ!”
Vô Thương cất tiếng cười khùng khục: “Vậy thì, chỉ một lần này thôi, Dạ Lạc đại nhân xinh đẹp”, nói xong, hắn chủ động bay đi, lui bước nhường đường.
“Đại nhân, nếu ngài muốn ngăn cản, cứ giao cho chúng tôi là được ngài không cần phải đích thân đi”, Hú mở lời.
“Bọn họ đã nhìn thấy ba người các ngươi rồi, loại kết giới đó có thể chiếu ra bản thể chân thực, không tiện biến đổi thân phận, nếu như bên ngoài cưỡng ép công phá vào, sẽ gây ra phiền phức. Các ngươi đều ở lại chỗ này, ta đi.”
“Dạ Lạc, có thể đặc biệt khai ân không? Tôi chỉ đi xem A Kiếm một chút, bảo đảm không gây rối”, Toàn Cơ đôi mắt đẹp giống như nước sương buổi sớm, thề thốt bảo đảm cùng ta.
“Ài…”, ta day day huyệt thái dương, đi đến trước mắt mỹ nữ xinh đẹp duyên dáng, kéo cô ta lại kề vào bên tai khẽ nói, “Toàn Cơ, ta không thể ép ngươi sao?”, câu nói khí thế phừng phừng “Đừng có mang Dạ Lạc ra để dọa tôi nữa” kia, ta vừa khéo nghe thấy, đúng là tràn đầy oán khí đối với ta.
“…”, mỹ nữ đờ đẫn nửa giây, đột nhiên ngẩng mặt lên, nước mắt tuôn rơi, gật đầu như bổ củi, “Có thể ép, có thể ép, Tiểu Lạc Lạc, ngài cứ ép đi, tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp”, vừa nói vừa trèo lên người ta dụi dụi, “Tận tình ép đi! Cho ngài chèn ép thoải mái, ép thế nào cũng được”.
Cô ta hình như… rất cảm động?! Lại hình như… đã hiểu nhầm gì đó rồi?
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mấy mảng ánh sáng màu tím nhạt chuyển động, chém nứt huyết mê hư tịch thành một đường, u ám phun trào, nhấn chìm sắc máu đỏ thẫm.
Phi Dục chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, xung quanh đã khôi phục lại đêm khuya thâm trầm, trong tầm nhìn mơ hồ lại thừa ra một đứa trẻ và một nam nhân thân hình cao lớn. Cậu ta gắng sức phân biệt: Là… quản gia và… người họ hàng… của nhà Phong Linh ở Phong Sơn! Đứa bé trai lạnh lùng kia tuổi tác trạc như mình?! Bọn họ tại sao…?
Người đến chính là Tinh Hà và A Mục, rực rỡ hoa lệ bước lên.
Khuôn mặt Huyết Ma lướt qua sự ngạc nhiên, sau đó lại bình tĩnh thi lễ: “U Minh sứ đại nhân, ngọn gió nào đưa hai vị đến đây vậy?”
“Không nhìn tiếp nổi nữa”, Tinh Hà không chút biểu cảm như thường lệ.
“Ngươi là…”, A Mục trịnh trọng tuyên bố, khua chuyển chiếc lưỡi hái lớn, chém ngang một đường, cường điệu, “Đối thủ của ta”.
“Ngài thật là hài hước”, nam tử mặc áo bào đen hơi cong bờ môi máu lên, “Bọn tôi sao có thể trở thành kẻ địch của Dạ Lạc đại nhân, tự đập đá vào chân mình được”.
“Chủ nhân sắp xếp ngươi cho ta rồi, cho nên sự sống còn của ngươi đều do ta định đoạt, tiếp chiêu đi!”, A Mục huyết khí vừa mới hét ra, mãnh lực vung đao quét tới, một hàng sóng khí đen đặc mạnh mẽ kèm theo đao sức hung mãnh lật trời phủ đất ập đến.
Huyết Ma bỗng chốc kinh ngạc, thần sắc ảm đạm, chỉ một chiêu này đã vô cùng mạnh mẽ, không chút nương tình. Hắn đang định tránh đi, bên mặt lại bắn đến mấy đạo phi tuyến màu tím nhạt, đành nhanh chóng bật người nhảy lên bầu trời đêm. Phi tuyến tản ra thành chiếc lưới bàn tơ mắt nhỏ hướng thẳng lên, truy đuổi không buông…
A Mục vụt nhảy vào không trung, chém rơi một chiêu ác tru phạt, mấy đường lưỡi đao lớn màu đen từ bốn phía hướng đến tên ma bị trừng phạt. Tên kia bực bội nặng nề: Thủ hạ của Dạ Lạc càng không thể nói được một chút đạo lý nào. Ta chỉ sơ suất một chút đã thành thất sách rồi. Dạ Lạc… không hề đơn giản, còn khó ứng phó hơn so với tưởng tượng của ta.
Hắn ta bình ổn khí tức, tập trung toàn bộ tinh thần vào lưới đao nhọn đang bức đến gần, đùng kế ve sầu lột xác, một chiếc áo choàng đen trong nháy mắt chỉ còn những mảnh vụn bay lên, giống như những bông hoa tuyết màu đen lả tả rơi xuống.
Huyết Ma thấy hơi kinh sợ: Sức mạnh của U Minh sứ giả đã như thế này, Dạ Lạc còn mạnh đến mức độ nào, linh lực của Thần sẽ khiến tất cả các yêu ma thèm muốn, hứng khởi vì ngài ấy. Dạ Lạc là hoàn mỹ nhất, là vật săn đáng giá nhất, Ma Vương vĩ đại nhất… hắn ta không khắc chế được sự kích động cuồng nhiệt trong lòng, thân thể không kìm được run rẩy, một sự hưng phấn trước nay chưa từng có…
Nhưng đột nhiên hắn lại phát giác ra, trái tim vốn đang bóp chặt ở trong tay, giờ đã không cánh mà bay!
Phi tuyến quấn quanh vật thể màu đỏ chầm chậm dừng lại trước mặt Tinh Hà, được một tầng ánh sáng tím nhạt bao phủ lên.
“Ha ha, có chút bản lĩnh, tiếp thêm một chiêu nữa”, A Mục nhiệt huyết phừng phừng, bày ra trận thế.
“Được rồi, A Mục, chúng ta không phải đến để đánh nhau”, Tinh Hà lý trí nói.
“Để tôi giải cơn thèm một chút đã”, A Mục vừa mới định cử động đã bị mấy đóa hoa thủy tinh màu tím chắn ở trước đường.
“Đối thủ phải từ từ bồi dưỡng, không thể vội vã nhất thời”, cậu bé rất lạnh nhạt, liếc nhìn tên ma đầu trên không trung, “Huyết Ma, ngươi là kẻ sáng suốt, không cần ta nói nhiều, đường sống, đường chết, tự ngươi chọn”.
“Phi Dục là phản đồ của Ma Vực, U Minh sứ đại nhân muốn nhúng tay, tôi không có sức ngăn cản, chỉ đành phiền hai vị trừng trị giúp thôi”, Huyết Ma bỏ qua, quay người, bên miệng hiện lên ý cười nham hiểm, “Hẹn gặp lại!”.
“Thật vô vị, không có bản lĩnh”, A Mục nhìn theo bóng đáng biến mất bực bội nhún vai.
“Đó là lời thoại của tôi”, Tinh Hà khinh bỉ ông ta, cầm trái tim đi đến trước mặt đứa trẻ nằm trong vũng máu, “Trả ngươi”, rồi lật tay Phi Dục, đưa vật trả về chủ cũ.
Trái tim quay lại cơ thể, Phi Dục muốn thử bò dậy, “Khụ khụ” một cơn ho ra mấy ngụm máu, trước khi đứng thẳng lại, cậu ta liền ngã quỳ trên mặt đất, hai tay miễn cưỡng chống đỡ cơ thể.
“Thật vô dụng, còn nhiều ma linh như vậy, lại không muốn phát huy, bị giết là đáng đời”, Tinh Hà lời ngay nói thẳng.
“Tôi… không thể dùng… Tiêu Nhiên nói, rất… rất nguy hiểm…”, Phi Dục trả lời đứt quãng, chầm chậm ngẩng đầu dậy, gắng sức hỏi, “Hai người… vì sao…
lại cứu tôi?”.
Tinh Hà thấy sự việc đã giải quyết tương đối ổn thỏa, liền không muốn đếm xỉa gì đến nữa, cất bước rời đi.
“Vì sao… lại cứu tôi?”, kẻ phía sau vẫn kiên trì truy vấn.
Yêu ma tiểu tử, đợi ngày nào đó ngươi quyết định sử dụng lực của ma linh tiềm tàng trong cơ thể mình, lúc đó hãy đến hỏi vấn đề ngu ngốc như thế này!”, A Mục quay đầu trả lời cậu ta.
“Muốn cứu thì cứu thôi, không cần phải có lý do gì cả, Tà Thần làm việc, từ trước đến nay không cần hỏi người khác, làm điều mà mình muốn mới là vương đạo”, Tinh Hà vừa đi vừa đọc.
“Bộp…”, một nắm đấm rơi vào đầu của cậu bé tự phụ, A Mục xấu xa báo thù, vô cùng nghiêm túc nhắc nhở, “Đó là lời thoại của Dạ Lạc”.
“Dạ… Lạc?”, Phi Dục kinh hãi.
Tinh Hà vốn định dừng bước, cực kỳ u oán bực bội nhìn chằm chằm A Mục, nhưng khi nghe thấy một tiếng kinh ngạc đầy nghi hoặc, nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy gì từ phía sau, bèn di chuyển mục tiêu: “Vẫn còn thắc mắc?”.
“Dạ Lạc?”, Phi Dục đờ đẫn lặp lại, vốn cho rằng Dạ Lạc không thể thoát khỏi liên quan với Ma Vực, lẽ nào… không phải? Bọn họ dám giao thủ với Huyết Ma, chứng tỏ không phải là yêu ma trong vực, vậy thì có thân phận như thế nào đây?
“Xuy…”, A Mục huýt sáo, thờ ơ hỏi, “Ngươi quen biết ngài ấy?”.
“… Không”, Phi Dục vội vàng phủ nhận, “Không quen biết, chỉ là… nghe nói…”.
“Không bước chân ra khỏi nhà mà tiếng tăm cũng bay xa như vậy à? Chẳng trách Dạ Lạc đại nhân lại khiêm tốn đến mức không thể khiêm tốn hơn như thế”, A Mục vỡ lẽ ra.
“Dạ Lạc… đại nhân?”, Phi Dục càng kinh hãi hơn, chỉ từ cách xưng hô đã thấy, bọn họ rất có khả năng là… thủ hạ của Dạ Lạc. Dạ Lạc là chủ của bọn họ. Ông ta không bước chân ra khỏi nhà? Khiêm tốn? Điều này giải thích thế nào? Dạ Lạc rõ ràng nhiều ran gây ra những vụ thảm án máu tanh khiến người ta kinh hãi ở mấy thành phố, kinh động khắp trên dưới Cục đặc phái, lần đầu tiên phát ra lệnh tru sát tối cao.
Dạ Lạc hung bạo tàn ác, thủ hạ của ông ta tại sao lại cứu mình? Âm mưu sao?! Nghĩ đến đây, Phi Dục không kìm được, trái tim thắt lại mắt đầy cảnh giác.
Tác giả :
Tích Lan Thành