Trăng Đêm
Quyển 6 - Chương 4: Ác mộng
Doãn Kiếm chẳng chẳng hay biết gì, nhìn thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực từng chút một được rút ra, kỳ quái, bản thân mình lại có thể chịu được nỗi đau đớn kịch liệt trên thể xác đến như vậy, cổ họng không phát ra nổi bất cứ âm thanh nào, chỉ phun ra được một ngụm máu tươi lớn.
Thiếu niên đột nhiên ngã xuống, máu thấm khắp cả một mảng hoa tường vy, sắc đỏ tung bay khắp trời…
Anh ta đau đớn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt yêu ma thần sắc bình thản: “Tiêu… Nhiên…”. Vì sao? Thật sự giết anh ta? Ánh nhìn càng lục càng mơ hồ, ánh mắt Doãn Kiếm cuối cùng lại nhìn đến người bố, ông ta đứng im bất động như một đống đất sét.
“Tiểu Kiếm, đây là số phận của cậu, không thể trách người khác, nhưng mà, cậu có thể hận ta, thù hận ta, đi đến thế giới đang chờ đợi cậu bên kia”, Sở Tiêu Nhiên lạnh nhạt vứt lại câu nói này, cất bước chân đi ra khỏi khóm hoa máu tanh.
Thị trưởng Doãn mắt thấy con trai đuổi một bàn tay máu ra, vật lộn với cái chết: “Bố… cứu… cứu con…”, mấy tiếng kêu cứu không thể nghe được, ông ta lại nghe thấy rất rõ ràng, nhưng chẳng có sức lực để lại gần…
“Khi Tiểu Kiếm được đưa đến bệnh viện, hô hấp đã ngừng rồi, không ngờ rằng ngày thứ hai, giống như một kỳ tích, nó lại khôi phục được nhịp tim, chết đi sống lại. Tôi vui mừng như phát cuồng. Nhưng sau khi thằng bé tỉnh lại thì hoàn toàn thay đổi, đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi, đưa Tiểu Điệp đi. Sở Tiêu Nhiên thì đã quay về tổng bộ Cục Đặc phái nhận mệnh, Tiểu Kiếm mới được yên ổn sống đến bây giờ”, gương mặt ông ta mang nỗi đau đớn bi thương, vẫn còn chứa đầy hối hận cùng áy náy.
“Ông rất sợ Cục Đặc phái?”, ta hỏi.
“Cô không biết đâu, không ai dám đắc tội với họ, trừ phi cô dám vứt bỏ tất cả người nhà, người thân, danh dự, tôn nghiêm, và cả bản thân mình.”
“Vưu Ni là ai? Sao ông ta lại có được quyền lực lớn như vậy?”
“Không có ai biết diện mạo thật của Vưu Ni, ông ta chưa từng hiện thân, chỉ thông qua Cục Đặc phái đưa ra cha lệnh, không có người nào và chuyện gì có thể thoát khỏi bàn tay khống chế của ông ta. Ông ta giống như là một vị Thần, không gì là không biết.”
“Thần?”‘ ta không kìm được muốn cười, nếu như là Thần, ta sẽ không thể không cảm ứng được sự tồn tại của hắn ta, hắn ta cũng sẽ không thể không đến tìm ta thương lượng về vấn đề có liên quan đến chuyện “Vượt cảnh phi pháp” hay là “Hai mươi năm trước Lương Nguyên đã bói được quẻ gì?”.
“Tôi không biết rõ ràng lắm, nghe nói là quẻ hung không bói ra được kết quả, nội dung tường tận được nắm giữ trong tay của ngự linh sư, cô nên đi hỏi bọn họ.”
Hoàn toàn trùng hợp vòi những điều Iris nói, ta nghĩ, Cốc Giang thật sự sắp xảy ra biến cố rồi!
“Ngài thị trưởng, cuộc nói chuyện đêm nay rất vui vẻ”, ta phát biểu lời kết thúc, quay sang phía tiểu cô nương nằm bò bên ngoài cửa sổ hạ lệnh, “Diệu Âm, xong việc rồi”.
“Vâng ạ”, tiểu cô nương nâng hai cánh tay vẽ một vòng tròn phía trước, một mặt gương sáng trắng chảy ra ánh sáng bạc dịu dàng, đồng thời, xung quanh thị trưởng hiện lên vầng hào quang dập dềnh, bay đến bên giường.
Khi ngài thị trưởng tỉnh lại, ta và Diệu Âm đã lặng lẽ ẩn đi.
Vẫn nhà hàng kiểu Âu lần đầu tiên hai người cùng nhau ăn cơm sạch sẽ dễ chịu, yên tĩnh mà ấm áp như xưa, chỉ có một điều không giống, lòng người đã chẳng còn như xưa…
Doãn Kiếm không vội vàng hỏi chuyện, kiên nhẫn đợi cô gái đối diện lên tiếng.
Hàn Tiểu Trinh gượng gạo xua tan không khí kỳ quái: “Tiểu Phong… cô ấy”, lời nói tắc nghẹn nơi cổ họng, ánh mắt không tìm được điểm hạ xuống, “Em trai cô ấy… tên là Dạ Ly, cho nên… cô ấy có một cái tên khác, có lẽ là tên thật, là… Dạ Lạc”.
“Dạ Lạc?”, Doãn Kiếm hơi kinh ngạc.
“Còn nhớ lần trước Tiểu Phong xuất viện không, chúng ta đi đón cô ấy, đã đến Dạ Minh Châu. Ở đó có cô gái gọi cô ấy là Tiểu Lạc Lạc, nhà cô ấy vốn là mang họ Dạ…”, ý trong lời nói rất rõ ràng.
“Dạ Lạc… Dạ Lạc, Dạ Minh Châu, Dạ Hú…”, Doãn Kiếm lẩm nhẩm, đột nhiên bật cười, “Phân tích của cô không phải không có lý, còn gì nữa?”.
“Sáu người đó là thủ hạ của cô ấy, Ảo Nguyệt, A Mục, Toàn Cơ, Hú, Tinh Hà, Diệu Âm, bọn họ… không phải là người bình thường.”
“Điều này tôi biết, thân phận thực sự của bọn họ là gì?”
Ánh nhìn sắc lạnh bắn đến, Hàn Tiểu Trinh cảm thấy rất khó thích ứng, cố gắng trấn tĩnh nhìn thẳng vào anh ta: “Doãn Kiếm, Tiểu Phong…”, một câu nói miêu tả sinh động, “Không thích hợp với anh, sự cố chấp không có ý nghĩa chẳng có lợi gì cho anh cả”.
Doãn Kiếm im lặng mấy giây, “Tại sao cô trở nên quan tâm đến tôi như vậy?”, anh ta vươn người về phía trước, nhẹ nhàng cười khẩy, “Lẽ nào, cô đã yêu tôi rồi?”.
“Tôi…”, Hàn Tiểu Trinh rất khó xử, cực lực biện giải, “Anh hiểu nhầm rồi, tôi… tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở anh”.
“Lòng tốt?”, ngữ khí của Doãn Kiếm trở nên lạnh lẽo, “Hàn Tiểu Trinh, có thể tôi thực sự có đối xử với cô hơi tốt một chút, nhưng xin cô đừng tự mình đa tình mà lầm tưởng. Tôi cũng chỉ lợi dụng cô để tiếp cận Tiểu Phong dễ dàng hơn, điều tra rõ lai lịch, xuất thân của cô ấy mà thôi, đây là thỏa thuận giữa hai ta. Cô đã làm tốt công việc của mình, tôi đương nhiên sẽ trả thù lao. Quan hệ của chúng ta chỉ dừng ở đây, đừng lãng phí quá nhiều tình cảm vô ích”.
Từng chữ như kim đâm vào cơ thể, Hàn Tiểu Trinh chỉ cảm thấy lồng ngực bức bối đến phát đau, đau đến mức không cách nào thở được cô quật cường cố kéo ra một nụ cười đắng chát: “Doãn đại thiếu gia, anh thật sự hiểu lầm rồi”.
“Tốt nhất là như vậy.”
“Sợi dây chuyền đó…”, Hàn Tiểu Trinh gắng hết sức bình an giọng nói.
“Bây giờ nó là đồ của tôi, cô không có quyền hỏi đến”, lời cự tuyệt không cho người ta cơ hội phản bác.
Tiểu Trinh sững sờ, mãi vẫn không thể khôi phục được tinh thần.
“Trước đây tôi đã nói rồi, nó là của tôi, cô không cần phải bận tâm đòi nó lại nữa”, Doãn Kiếm nhấn mạnh.
Hàn Tiểu Trinh có cảm giác mình đã sai lầm. Người trước mắt là Doãn Kiếm sao? Cô bất giác nhớ đến câu nói kia của Thẩm Kiệt Duệ: “Doãn Kiếm không thích hợp với cô”, mà hiện giờ, chính cô cũng đã nói với anh ta câu nói giống vậy: “Tiểu Phong không thích hợp với anh”.
Rốt cuộc thì ai không thích hợp với ai, ai thích hợp với ai, hay là chẳng có ai thích hợp với ai cả?
“Doãn đại thiếu, tôi…”, Hàn Tiểu Trinh muốn nói ra thân phận của Dạ Lạc nhưng lời lại nghẹn cứng trong cổ họng. Cảm giác phiền muộn vô hình truyền đến một cơn kích động muốn chạy trốn, ép bức khiến Tiểu Trinh phải đứng dậy, vội vàng nói, “Tôi đi trước đây” đành ngậm trái đắng, cho dù không thể dựa vào anh ta, tự mình cũng có thể nghĩ được biện pháp để trả chi phí phẫu thuật.
Nhìn bóng lưng loạng choạng hoảng loạn chạy trốn ra khỏi nhà hàng, Doãn Kiếm nhấp một ngụm nhỏ rượu Tequila, cầm di động trên bàn lên.
“Chuyển tiền vào tài khoản của bệnh viện, sắp xếp phẫu thuật nhanh hết mức có thể.”
Dưới bầu trời xanh ngắt không gợn mây, một chiếc thuyền nhỏ buộc vào bên bờ hồ nước xanh biếc, Mạc Tân gục xuống, nằm bò lên mạn thuyền, tay phải buông thõng ra ngoài thuyền, hờ hững vô thức khuấy nước hồ trong mát.
“A Tân, bánh rán của cô đến rồi đây”, Iris cầm chiếc ô xinh xắn, tay xách hộp đựng đồ ăn, bực bội lại chẳng thể phàn nàn, bước chân lên thuyền.
Thiếu nữ lập tức giống như chú chó nhanh nhẹn, tinh thần liền trở nên phấn chấn, liếm bờ môi mọng ướt, cướp lấy chiếc hộp đồ ăn, lòng đầy thỏa mãn, hưởng thụ thức ăn… gì đó của mình.
“A Tân, chuyện của Hàn Tiểu Trinh, cô cân nhắc thế nào rồi?”, Iris gỡ dây thừng ra, mặc cho chiếc thuyền dập dềnh lên mặt hồ.
“Cô ta là do Lương Dĩ Tiên giới thiệu, lại quen biết Phong Linh, tôi không phản đối, đồng ý thôi?”
“Như vậy… cũng quá khinh suất… gạt đi những trắc nghiệm tư chất cũng thôi đi, nhưng tuổi tác của cô ta đã quá thời kỳ tốt nhất để khai linh rồi, cấp trên chắc chắn sẽ không phê chuẩn.”
“Vậy thì không đồng ý!”, Mạc Tân đang trong trận chiến giữa chó và đồ ăn ngon.
“Nhưng thái độ của cô ta rất kiên quyết, một mực khẳng định mình có thể nhìn thấy dị thể, bồi dưỡng tử tế một chút, chưa biết chừng cũng thực sự là nhân tài, còn có thể giúp đỡ chúng ta tiến hành điều tra Phong Linh”, Iris mâu thuẫn.
“Ồ, vậy đồng ý đi!”, thiếu nữ lời trước chẳng khớp lời sau.
“A Tân”, Iris cướp lấy hộp cơm, giận dữ hỏi, “Cô có đang nghe không?”.
Mạc Tân nhìn cô ta nửa giây, rất bình tĩnh nói: “Tôi, ăn xong rồi”.
“…”
“Cách tốt nhất là để cho cô ta thời gian thử thách ba tháng”, Mạc Tân nhảy cóc quay lại chủ đề chính.
“Ba tháng… thời gian thử thách…?”
“Thông thường mấy đơn vị tuyển dụng chẳng phải đều thích dùng chiêu này sao?”
“… Chúng ta không phải là đơn vị tuyển dụng bình thường”, Iris rất vất vả không để cho mình co giật. Nhân viên của Cục Đặc phái lựa chọn cực kỳ nghiêm khắc, một khi đã được chọn trúng thì trọn đời chẳng thể thoát ly. Vì vậy, muốn làm ngự linh sư, bắt buộc phải được Vưu Ni phê chuẩn, mà đại đa số là hạt giống ông ấy tự ngắm trúng, rồi mới nghĩ cách để chiêu dụ về.
“Đồ vật dùng tốt có thể lấy ra làm gương mà. Sự việc này không cần báo cáo với Vưu Ni, tôi toàn quyền xử lý.”
Thiếu niên đột nhiên ngã xuống, máu thấm khắp cả một mảng hoa tường vy, sắc đỏ tung bay khắp trời…
Anh ta đau đớn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt yêu ma thần sắc bình thản: “Tiêu… Nhiên…”. Vì sao? Thật sự giết anh ta? Ánh nhìn càng lục càng mơ hồ, ánh mắt Doãn Kiếm cuối cùng lại nhìn đến người bố, ông ta đứng im bất động như một đống đất sét.
“Tiểu Kiếm, đây là số phận của cậu, không thể trách người khác, nhưng mà, cậu có thể hận ta, thù hận ta, đi đến thế giới đang chờ đợi cậu bên kia”, Sở Tiêu Nhiên lạnh nhạt vứt lại câu nói này, cất bước chân đi ra khỏi khóm hoa máu tanh.
Thị trưởng Doãn mắt thấy con trai đuổi một bàn tay máu ra, vật lộn với cái chết: “Bố… cứu… cứu con…”, mấy tiếng kêu cứu không thể nghe được, ông ta lại nghe thấy rất rõ ràng, nhưng chẳng có sức lực để lại gần…
“Khi Tiểu Kiếm được đưa đến bệnh viện, hô hấp đã ngừng rồi, không ngờ rằng ngày thứ hai, giống như một kỳ tích, nó lại khôi phục được nhịp tim, chết đi sống lại. Tôi vui mừng như phát cuồng. Nhưng sau khi thằng bé tỉnh lại thì hoàn toàn thay đổi, đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi, đưa Tiểu Điệp đi. Sở Tiêu Nhiên thì đã quay về tổng bộ Cục Đặc phái nhận mệnh, Tiểu Kiếm mới được yên ổn sống đến bây giờ”, gương mặt ông ta mang nỗi đau đớn bi thương, vẫn còn chứa đầy hối hận cùng áy náy.
“Ông rất sợ Cục Đặc phái?”, ta hỏi.
“Cô không biết đâu, không ai dám đắc tội với họ, trừ phi cô dám vứt bỏ tất cả người nhà, người thân, danh dự, tôn nghiêm, và cả bản thân mình.”
“Vưu Ni là ai? Sao ông ta lại có được quyền lực lớn như vậy?”
“Không có ai biết diện mạo thật của Vưu Ni, ông ta chưa từng hiện thân, chỉ thông qua Cục Đặc phái đưa ra cha lệnh, không có người nào và chuyện gì có thể thoát khỏi bàn tay khống chế của ông ta. Ông ta giống như là một vị Thần, không gì là không biết.”
“Thần?”‘ ta không kìm được muốn cười, nếu như là Thần, ta sẽ không thể không cảm ứng được sự tồn tại của hắn ta, hắn ta cũng sẽ không thể không đến tìm ta thương lượng về vấn đề có liên quan đến chuyện “Vượt cảnh phi pháp” hay là “Hai mươi năm trước Lương Nguyên đã bói được quẻ gì?”.
“Tôi không biết rõ ràng lắm, nghe nói là quẻ hung không bói ra được kết quả, nội dung tường tận được nắm giữ trong tay của ngự linh sư, cô nên đi hỏi bọn họ.”
Hoàn toàn trùng hợp vòi những điều Iris nói, ta nghĩ, Cốc Giang thật sự sắp xảy ra biến cố rồi!
“Ngài thị trưởng, cuộc nói chuyện đêm nay rất vui vẻ”, ta phát biểu lời kết thúc, quay sang phía tiểu cô nương nằm bò bên ngoài cửa sổ hạ lệnh, “Diệu Âm, xong việc rồi”.
“Vâng ạ”, tiểu cô nương nâng hai cánh tay vẽ một vòng tròn phía trước, một mặt gương sáng trắng chảy ra ánh sáng bạc dịu dàng, đồng thời, xung quanh thị trưởng hiện lên vầng hào quang dập dềnh, bay đến bên giường.
Khi ngài thị trưởng tỉnh lại, ta và Diệu Âm đã lặng lẽ ẩn đi.
Vẫn nhà hàng kiểu Âu lần đầu tiên hai người cùng nhau ăn cơm sạch sẽ dễ chịu, yên tĩnh mà ấm áp như xưa, chỉ có một điều không giống, lòng người đã chẳng còn như xưa…
Doãn Kiếm không vội vàng hỏi chuyện, kiên nhẫn đợi cô gái đối diện lên tiếng.
Hàn Tiểu Trinh gượng gạo xua tan không khí kỳ quái: “Tiểu Phong… cô ấy”, lời nói tắc nghẹn nơi cổ họng, ánh mắt không tìm được điểm hạ xuống, “Em trai cô ấy… tên là Dạ Ly, cho nên… cô ấy có một cái tên khác, có lẽ là tên thật, là… Dạ Lạc”.
“Dạ Lạc?”, Doãn Kiếm hơi kinh ngạc.
“Còn nhớ lần trước Tiểu Phong xuất viện không, chúng ta đi đón cô ấy, đã đến Dạ Minh Châu. Ở đó có cô gái gọi cô ấy là Tiểu Lạc Lạc, nhà cô ấy vốn là mang họ Dạ…”, ý trong lời nói rất rõ ràng.
“Dạ Lạc… Dạ Lạc, Dạ Minh Châu, Dạ Hú…”, Doãn Kiếm lẩm nhẩm, đột nhiên bật cười, “Phân tích của cô không phải không có lý, còn gì nữa?”.
“Sáu người đó là thủ hạ của cô ấy, Ảo Nguyệt, A Mục, Toàn Cơ, Hú, Tinh Hà, Diệu Âm, bọn họ… không phải là người bình thường.”
“Điều này tôi biết, thân phận thực sự của bọn họ là gì?”
Ánh nhìn sắc lạnh bắn đến, Hàn Tiểu Trinh cảm thấy rất khó thích ứng, cố gắng trấn tĩnh nhìn thẳng vào anh ta: “Doãn Kiếm, Tiểu Phong…”, một câu nói miêu tả sinh động, “Không thích hợp với anh, sự cố chấp không có ý nghĩa chẳng có lợi gì cho anh cả”.
Doãn Kiếm im lặng mấy giây, “Tại sao cô trở nên quan tâm đến tôi như vậy?”, anh ta vươn người về phía trước, nhẹ nhàng cười khẩy, “Lẽ nào, cô đã yêu tôi rồi?”.
“Tôi…”, Hàn Tiểu Trinh rất khó xử, cực lực biện giải, “Anh hiểu nhầm rồi, tôi… tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở anh”.
“Lòng tốt?”, ngữ khí của Doãn Kiếm trở nên lạnh lẽo, “Hàn Tiểu Trinh, có thể tôi thực sự có đối xử với cô hơi tốt một chút, nhưng xin cô đừng tự mình đa tình mà lầm tưởng. Tôi cũng chỉ lợi dụng cô để tiếp cận Tiểu Phong dễ dàng hơn, điều tra rõ lai lịch, xuất thân của cô ấy mà thôi, đây là thỏa thuận giữa hai ta. Cô đã làm tốt công việc của mình, tôi đương nhiên sẽ trả thù lao. Quan hệ của chúng ta chỉ dừng ở đây, đừng lãng phí quá nhiều tình cảm vô ích”.
Từng chữ như kim đâm vào cơ thể, Hàn Tiểu Trinh chỉ cảm thấy lồng ngực bức bối đến phát đau, đau đến mức không cách nào thở được cô quật cường cố kéo ra một nụ cười đắng chát: “Doãn đại thiếu gia, anh thật sự hiểu lầm rồi”.
“Tốt nhất là như vậy.”
“Sợi dây chuyền đó…”, Hàn Tiểu Trinh gắng hết sức bình an giọng nói.
“Bây giờ nó là đồ của tôi, cô không có quyền hỏi đến”, lời cự tuyệt không cho người ta cơ hội phản bác.
Tiểu Trinh sững sờ, mãi vẫn không thể khôi phục được tinh thần.
“Trước đây tôi đã nói rồi, nó là của tôi, cô không cần phải bận tâm đòi nó lại nữa”, Doãn Kiếm nhấn mạnh.
Hàn Tiểu Trinh có cảm giác mình đã sai lầm. Người trước mắt là Doãn Kiếm sao? Cô bất giác nhớ đến câu nói kia của Thẩm Kiệt Duệ: “Doãn Kiếm không thích hợp với cô”, mà hiện giờ, chính cô cũng đã nói với anh ta câu nói giống vậy: “Tiểu Phong không thích hợp với anh”.
Rốt cuộc thì ai không thích hợp với ai, ai thích hợp với ai, hay là chẳng có ai thích hợp với ai cả?
“Doãn đại thiếu, tôi…”, Hàn Tiểu Trinh muốn nói ra thân phận của Dạ Lạc nhưng lời lại nghẹn cứng trong cổ họng. Cảm giác phiền muộn vô hình truyền đến một cơn kích động muốn chạy trốn, ép bức khiến Tiểu Trinh phải đứng dậy, vội vàng nói, “Tôi đi trước đây” đành ngậm trái đắng, cho dù không thể dựa vào anh ta, tự mình cũng có thể nghĩ được biện pháp để trả chi phí phẫu thuật.
Nhìn bóng lưng loạng choạng hoảng loạn chạy trốn ra khỏi nhà hàng, Doãn Kiếm nhấp một ngụm nhỏ rượu Tequila, cầm di động trên bàn lên.
“Chuyển tiền vào tài khoản của bệnh viện, sắp xếp phẫu thuật nhanh hết mức có thể.”
Dưới bầu trời xanh ngắt không gợn mây, một chiếc thuyền nhỏ buộc vào bên bờ hồ nước xanh biếc, Mạc Tân gục xuống, nằm bò lên mạn thuyền, tay phải buông thõng ra ngoài thuyền, hờ hững vô thức khuấy nước hồ trong mát.
“A Tân, bánh rán của cô đến rồi đây”, Iris cầm chiếc ô xinh xắn, tay xách hộp đựng đồ ăn, bực bội lại chẳng thể phàn nàn, bước chân lên thuyền.
Thiếu nữ lập tức giống như chú chó nhanh nhẹn, tinh thần liền trở nên phấn chấn, liếm bờ môi mọng ướt, cướp lấy chiếc hộp đồ ăn, lòng đầy thỏa mãn, hưởng thụ thức ăn… gì đó của mình.
“A Tân, chuyện của Hàn Tiểu Trinh, cô cân nhắc thế nào rồi?”, Iris gỡ dây thừng ra, mặc cho chiếc thuyền dập dềnh lên mặt hồ.
“Cô ta là do Lương Dĩ Tiên giới thiệu, lại quen biết Phong Linh, tôi không phản đối, đồng ý thôi?”
“Như vậy… cũng quá khinh suất… gạt đi những trắc nghiệm tư chất cũng thôi đi, nhưng tuổi tác của cô ta đã quá thời kỳ tốt nhất để khai linh rồi, cấp trên chắc chắn sẽ không phê chuẩn.”
“Vậy thì không đồng ý!”, Mạc Tân đang trong trận chiến giữa chó và đồ ăn ngon.
“Nhưng thái độ của cô ta rất kiên quyết, một mực khẳng định mình có thể nhìn thấy dị thể, bồi dưỡng tử tế một chút, chưa biết chừng cũng thực sự là nhân tài, còn có thể giúp đỡ chúng ta tiến hành điều tra Phong Linh”, Iris mâu thuẫn.
“Ồ, vậy đồng ý đi!”, thiếu nữ lời trước chẳng khớp lời sau.
“A Tân”, Iris cướp lấy hộp cơm, giận dữ hỏi, “Cô có đang nghe không?”.
Mạc Tân nhìn cô ta nửa giây, rất bình tĩnh nói: “Tôi, ăn xong rồi”.
“…”
“Cách tốt nhất là để cho cô ta thời gian thử thách ba tháng”, Mạc Tân nhảy cóc quay lại chủ đề chính.
“Ba tháng… thời gian thử thách…?”
“Thông thường mấy đơn vị tuyển dụng chẳng phải đều thích dùng chiêu này sao?”
“… Chúng ta không phải là đơn vị tuyển dụng bình thường”, Iris rất vất vả không để cho mình co giật. Nhân viên của Cục Đặc phái lựa chọn cực kỳ nghiêm khắc, một khi đã được chọn trúng thì trọn đời chẳng thể thoát ly. Vì vậy, muốn làm ngự linh sư, bắt buộc phải được Vưu Ni phê chuẩn, mà đại đa số là hạt giống ông ấy tự ngắm trúng, rồi mới nghĩ cách để chiêu dụ về.
“Đồ vật dùng tốt có thể lấy ra làm gương mà. Sự việc này không cần báo cáo với Vưu Ni, tôi toàn quyền xử lý.”
Tác giả :
Tích Lan Thành