Trăng Đêm
Quyển 6 - Chương 2: Giai điệu của đêm trăng
Dạ Minh Châu là nơi có thể khiến cho người ta thả lỏng cả tâm hồn lẩn thể xác, ta di chuyển cốc trà, hỏi người đàn ông ôn văn nhàn nhã ở trước quầy bar: “Hú, ngươi có cho rằng ta điên rồi không?”.
“Quyết định của đại nhân, chúng tôi sẽ không bình luận bừa bãi, chỉ cần hiểu được ngài, bảo vệ ngài, đã đủ rồi”, Hú khiêm nhường, hòa nhã lấy thêm nước trà cho ta.
“Nói đúng rồi”, ta thổi hơi nóng trong cốc, nhàn nhã thưởng trà.
“Tiểu Lạc Lạc, nhường A Kiếm cho tôi có được không?”, hai cánh tay trắng như tuyết của Toàn Cơ quấn lấy ta, thân thiết chờ mong.
“Toàn Cơ”, ta đặt chiếc cốc xuống, dịu dàng giữ lấy gò má xinh đẹp của cô ta, “Ngươi có ta là được rồi, không cần phải nghĩ đến người đàn ông khác nữa”.
Mỹ nữ sững sờ, trong mắt đột nhiên có hai hình trái tim lớn nhấp nháy: “Tiểu Lạc Lạc, tôi yêu ngài”, rồi lạc chu đôi môi đỏ sáng bóng quyến rũ lên rồi sán đến.
Ta lấy tay chặn ở bên mặt, một nụ hôn đỏ rơi xuống lòng bàn tay: “Toàn Cơ, ở nơi công cộng, người khác sẽ tưởng rằng chúng ta là bách hợp “.
Đầu của cô ta đổ gục xuống bả vai của ta, thất vọng oán thán: ” Ngài muốn tôi đợi đến khi nào đây?”.
“Tôi bình tĩnh, người bên cạnh tôi không có thể nào bình tĩnh được.”
“Toàn Cơ”, một ngữ điệu lạnh đông cứng.
Ta chắc chắn, Tiểu Ly cũng bị Ảo Nguyệt truyền nhiễm rồi.
“Ha ha, điện hạ, hiểu lầm, hiểu lầm”, mỹ nữ dựng thẳng eo lên, ưỡn ngực hóp bụng, chân đẹp xếp chéo, dáng ngồi nho nhã uống rượu.
“Này, sắc nữ này càng ngày càng hỗn xược, huynh chắc chắn có thể xử lý được chứ?”, câu này là nói với ta.
Tiểu Ly à, có thể đừng dùng khẩu khí của Ảo Nguyệt để nói chuyện không? Mưa băng mà trút xuống, đập vào các khách hàng trong quán bar thì không hay đâu.
Ta lạnh nhạt đáp qua loa một tiếng, trong quán bar đang phát một ca khúc tiếng Anh cảm động du dương, DJ là cô gái phong cách tiên phong chơi nhạc cụ .
Đột nhiên ta muốn hát, trong đầu tuôn ra một chuỗi âm luật, những nốt nhạc thấm vào trong máu trực tiếp chi phối hành động của cơ thể, ta đi về hướng giữa sàn, hát một khúc của đêm nay…
Ngón tay để lên chiếc gàn guitar, giai điệu hóa thành linh hồn cô độc cao chót vót rồi vỡ vụn, tĩnh lặng, chôn cất trong đêm: “Ngủ sâu trong đêm yên tĩnh dịu dàng Muốn lau đi lệ sót chưa khô nơi khóe mắt người Ánh trăng dần dần trở nên mơ hồ Ngập ngừng nơi đầu đường, lạc mất phương hướng của tương lai Thế là khóc thút thít như đứa trẻ, chỉ có cô độc đang hành an ủi Ngẩng đầu nhàn trăng tàn như máu Muốn vỗ về linh hồn run rẩy bi thương của người Màn đêm buông xuống tiếng thở than Nơi nào có thể tìm kiếm hạnh phúc chân thực xót thương Cuối cùng, đành đi vào thế giới mộng hay là không thể tránh khỏi những tổn thương?
Cho dù bị tàn phá tệ hại cũng nguyện ý tiếp tục bảo vệ Hồi ức của đêm hè hy vọng người trân trọng Cho đến phút giây cuối cùng của sự sống Nhớ rõ nụ cười của người Cho dù mất đi tất cả, vẫn tin tưởng tự do kiên cường Giai điệu đêm trăng đã tấu lên Đuổi theo đường chân trời không dấu vết Chờ đợi người quay lại …
Cho dù bị tàn phá tệ hại cũng nguyện ý tiếp tục bảo vệ Hồi ức của đêm hè hy vọng người tlần trọng Cho đến khi hắc ám biến mất trong nháy mắt Hôn lên giọt lệ của người Cho dù mất đi tất cả, vẫn tin tưởng tự do kiên cường Giai điệu đêm trăng đã tấu lên Đuổi theo dung nhan đẹp đẽ trong mơ Nhìn người tỉnh lại Thời khắc đó, không còn khóc lóc bi thương nữa Bởi vì ánh trăng sáng trong đêm vắng soi lên nụ cười mỉm đẹp nhất của người.”
Âm cuối buông xuống, ta ngồi trước micro, bốn bề yên tĩnh, không có ai lên tiếng, ta hát rất khó nghe sao? Ngẫu hứng sáng tác quả nhiên không so sánh được với chuyên nghiệp.
Trong góc khó nhìn thấy, một người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy vỗ tay đầu tiên, bắt đầu là âm thanh nhẹ và chậm, dần dần trở nên mạnh và dồn dập, hàm chứa một luồng kích động. Khách hàng xúc động trước cảm xúc của anh ta, cũng như sực tỉnh, cùng vỗ tay theo, liên miên không ngừng.
Ta gật đầu với mọi người để cảm ơn rồi đặt chiếc guitar xuống bệ. Người đàn ông đang đi ve phía bên này là Thẩm Kiệt Duệ, cô gái đi cùng với anh ta là Tiểu Trinh.
“Cô là Phong Linh?”, Thẩm Kiệt Duệ rất ngạc nhiên vui mừng.
“Cảm ơn Kiệt Duệ tiên sinh cổ vũ”, ta cư xử như một thân sĩ tiêu chuẩn.
“Tiểu Phong, bài vừa rồi cậu hát…”, Tiểu Trinh như có thể cảm nhận được. “Ngẫu hứng sáng tác, hát bừa thôi”, ta nhún vai, giữ khiêm tốn.
“Ngẫu hứng cũng có thể hát được hay như vậy, tôi tự thấy hổ thẹn vì không bằng đó”, Thẩm Kiệt Duệ càng khiêm tốn hơn.
“Kiệt Duệ là thiên tài âm nhạc, đừng lấy kẻ nghiệp dư tôi đây ra chọc cười chứ.”
“Tôi nói thật đó, nhất thời không biết phải hình dung như thế nào, bài hát của cô rất…”, anh ta cân nhắc hồi lâu, không chắc chắn lắm nói ra một từ, “Cảm động.”
“Nhiệt tình bi thương, đè nén vương vấn, xen vào đó còn dịu dàng, đau đớn, giai điệu đơn giản, cậu chuyện viết lên lại rất kỳ diệu”, Tiểu Trinh nhỏ giọng nói.
“Đúng rồi! Chính là giống một sự giằng co bất lực, ‘Vẫn còn nhớ dung nhan của người, dòng lệ cách thế không cách nào rơi được vào lòng người, giống như tơ, cuốn chặt thành kén cho đèn khi hóa tác thành giấc ngủ dài’, nột nỗi thương cảm khó có thể dùng ngôn ngữ diễn dạt được”, Thẩm Kiệt Duệ linh quang lóe hiện, “Mỗi lần đến Dạ Minh Châu đều có được thu hoạch… rát cảm ơn, Phong Linh, bài hát của cô mang đến cảm hứng sáng tác cho tôi, tôi quyết định chủ đề của buổi hòa nhạc lần tới sẽ là… đúng rồi, bài hát kia của cô tên là gì?”.
“…”, ta thấy hổ thẹn, “Cái này… tôi tùy tiện hát thôi, còn chưa đặt tên”, nghĩ qua một chút, “Gọi là ‘Giai điệu của đêm trăng’ đi!”.
“Giai điệu của đêm trăng, giai điệu tuyệt diệu dưới ánh trăng thuần khiết ánh sáng màu bạc mịn màng tuôn chảy vào Dạ Minh Châu thần bí u ám đẹp đẽ của Cốc Giang, như thể chiếu vào nơi sâu thẳm của linh hồn, mang theo ý vị khó tỏ, rất sát thực đó!”, anh ta càng thêm tán thưởng.
“Kiệt Duệ, anh kiêm thêm chức thi nhân sao? Tại sao nghe anh nói lại giống như ngâm vịnh thơ ca vậy?”, ta trêu chọc nói.
“Tôi thực sự muốn thiện cảm nghĩ của mình, còn kém quá nhiều so với trình độ của thi nhân, thỉnh thoảng bộc lộ một chút tình cảm còn được, nếu lên sân khấu nói thì sẽ khiến người ta chê cười rồi.”
Nói đùa vài câu với anh ta xong, ta mời hai người bọn họ đến quầy bar ngồi.
Thẩm Kiệt Duệ hỏi về Ảo Nguyệt, ta chỉ đáp là anh ta ở nhà và giới thiệu Tiểu Ly và Toàn Cơ ở trước quầy bar là em trai và họ hàng xa. Có Tiểu Ly ngồi đó, Toàn Cơ cũng coi như chịu an phận, cuộc nói chuyện cũng khá thuận lợi. Thẩm Kiệt Duệ vô tình hỏi đến chuyện tên họ của ta và Tiểu Ly, vở kịch cảm động về chị em ly tán lại được tái diễn…
Ta biết được bọn họ đến quán bar là để tìm Doãn Kiếm, người gần đây thường xuyên không ở nhà. Anh ta rất bận sao? Ta nhớ đến chiếc nhẫn đó, có lẽ phải đi đến Quảng An một chuyến trả lại cho Mạc Tân rồi. Chắc là sẽ đụng mặt anh ta ở đó, đã một thời gian chưa gặp, cũng phải đi chào hỏi, nối lại tình cảm một chút rồi.
Buổi biểu diễn lần tới của nghệ sĩ violin Thẩm Kiệt Duệ là ở thành phố A, mấy ngày nữa phải đi rồi, sau đó có thể không quay lại nữa, cho nên anh ta hy vọng đến khi đó, bọn ta có thể tham gia buổi biểu diễn của anh ta. Vì đang đúng vào kỳ nghỉ hè, mọi người cũng ngầm đồng ý trong lòng.
Từ quán bar về đến bệnh viện, Hàn Tiểu Trinh ôm đầy một bụng tâm sự.
Lời của Thẩm Kiệt Duệ khiến người ta bận tâm, anh ta hỏi cô: “Tôi có thể gọi cô là Tiểu Trinh không?”.
Tiểu Trinh khẽ gật đầu.
“Mong cô bỏ quá nếu tôi nghĩ sai, Doãn Kiếm… không thích hợp với cô.”
Vì sao lại nói những lời đó? Tiểu Tinh biết trong lòng Doãn Kiếm chôn vùi một mối thù hận sâu sắc, nhưng mà…
Trước phòng bệnh, Hàn Tiểu Trinh dựa vào bức tường cạnh cánh cửa, móc di động ra, gọi đến số điện thoại vẫn cứ luôn không có người bắt máy kia, tiếng chuông quen thuộc vang lên, chưa đầy mấy giây…
“A lô”, giọng nói của đối phương mang theo chút khàn khàn và mệt mỏi.
“A lô…”, Tiểu Trinh có chút kinh ngạc không nói rõ được, lại quên mất là phải nói gì, giống như người tìm kiếm rất lâu, từ đầu chí cuối bặt vô âm tín, lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, thời khắc đó chẳng biết phải làm gì.
“Có chuyện sao?”, đầu dây bên kia hỏi trước.
“Ừm”, câu hỏi khiến Tiểu Trinh tỉnh tảo, “Là Tiểu Phong… có thể bớt thời gian gặp mặt một chút không?”.
“Buổi trưa ngày mai, tôi đi đến trường học đón cô.”
Tiểu Trinh đáp lại một tiếng cực nhẹ, kết thúc cuộc gọi, tâm trạng càng thêm nặng nề, làm thế này… có thể không? Có coi là phản bội cô ấy không? Không hoàn toàn nhỉ! Cô ấy coi mình là bạn bè, nhưng không ai biết được tâm tư thật sự của cô ấy, hơn nữa Doãn Kiếm đối với cô ấy…
Lo lắng nhất vẫn là chuyện phẫu thuật của mẹ.
Hàn Tiểu Trinh khẽ đẩy cửa, ánh trăng dịu dàng chiếu lên trên giường bệnh, khuôn mặt đang ngủ tiều tụy xanh xao của mẹ trông thật an lành, rất… không chân thực. Tiểu Trinh bỗng thấy run rẩy trong tim, khuôn mặt đó, vì sao… càng lúc càng xa xôi… mơ hồ… nhìn không rõ nữa…
Chú thích: l Chỉ đồng tính nữ.
“Quyết định của đại nhân, chúng tôi sẽ không bình luận bừa bãi, chỉ cần hiểu được ngài, bảo vệ ngài, đã đủ rồi”, Hú khiêm nhường, hòa nhã lấy thêm nước trà cho ta.
“Nói đúng rồi”, ta thổi hơi nóng trong cốc, nhàn nhã thưởng trà.
“Tiểu Lạc Lạc, nhường A Kiếm cho tôi có được không?”, hai cánh tay trắng như tuyết của Toàn Cơ quấn lấy ta, thân thiết chờ mong.
“Toàn Cơ”, ta đặt chiếc cốc xuống, dịu dàng giữ lấy gò má xinh đẹp của cô ta, “Ngươi có ta là được rồi, không cần phải nghĩ đến người đàn ông khác nữa”.
Mỹ nữ sững sờ, trong mắt đột nhiên có hai hình trái tim lớn nhấp nháy: “Tiểu Lạc Lạc, tôi yêu ngài”, rồi lạc chu đôi môi đỏ sáng bóng quyến rũ lên rồi sán đến.
Ta lấy tay chặn ở bên mặt, một nụ hôn đỏ rơi xuống lòng bàn tay: “Toàn Cơ, ở nơi công cộng, người khác sẽ tưởng rằng chúng ta là bách hợp “.
Đầu của cô ta đổ gục xuống bả vai của ta, thất vọng oán thán: ” Ngài muốn tôi đợi đến khi nào đây?”.
“Tôi bình tĩnh, người bên cạnh tôi không có thể nào bình tĩnh được.”
“Toàn Cơ”, một ngữ điệu lạnh đông cứng.
Ta chắc chắn, Tiểu Ly cũng bị Ảo Nguyệt truyền nhiễm rồi.
“Ha ha, điện hạ, hiểu lầm, hiểu lầm”, mỹ nữ dựng thẳng eo lên, ưỡn ngực hóp bụng, chân đẹp xếp chéo, dáng ngồi nho nhã uống rượu.
“Này, sắc nữ này càng ngày càng hỗn xược, huynh chắc chắn có thể xử lý được chứ?”, câu này là nói với ta.
Tiểu Ly à, có thể đừng dùng khẩu khí của Ảo Nguyệt để nói chuyện không? Mưa băng mà trút xuống, đập vào các khách hàng trong quán bar thì không hay đâu.
Ta lạnh nhạt đáp qua loa một tiếng, trong quán bar đang phát một ca khúc tiếng Anh cảm động du dương, DJ là cô gái phong cách tiên phong chơi nhạc cụ .
Đột nhiên ta muốn hát, trong đầu tuôn ra một chuỗi âm luật, những nốt nhạc thấm vào trong máu trực tiếp chi phối hành động của cơ thể, ta đi về hướng giữa sàn, hát một khúc của đêm nay…
Ngón tay để lên chiếc gàn guitar, giai điệu hóa thành linh hồn cô độc cao chót vót rồi vỡ vụn, tĩnh lặng, chôn cất trong đêm: “Ngủ sâu trong đêm yên tĩnh dịu dàng Muốn lau đi lệ sót chưa khô nơi khóe mắt người Ánh trăng dần dần trở nên mơ hồ Ngập ngừng nơi đầu đường, lạc mất phương hướng của tương lai Thế là khóc thút thít như đứa trẻ, chỉ có cô độc đang hành an ủi Ngẩng đầu nhàn trăng tàn như máu Muốn vỗ về linh hồn run rẩy bi thương của người Màn đêm buông xuống tiếng thở than Nơi nào có thể tìm kiếm hạnh phúc chân thực xót thương Cuối cùng, đành đi vào thế giới mộng hay là không thể tránh khỏi những tổn thương?
Cho dù bị tàn phá tệ hại cũng nguyện ý tiếp tục bảo vệ Hồi ức của đêm hè hy vọng người trân trọng Cho đến phút giây cuối cùng của sự sống Nhớ rõ nụ cười của người Cho dù mất đi tất cả, vẫn tin tưởng tự do kiên cường Giai điệu đêm trăng đã tấu lên Đuổi theo đường chân trời không dấu vết Chờ đợi người quay lại …
Cho dù bị tàn phá tệ hại cũng nguyện ý tiếp tục bảo vệ Hồi ức của đêm hè hy vọng người tlần trọng Cho đến khi hắc ám biến mất trong nháy mắt Hôn lên giọt lệ của người Cho dù mất đi tất cả, vẫn tin tưởng tự do kiên cường Giai điệu đêm trăng đã tấu lên Đuổi theo dung nhan đẹp đẽ trong mơ Nhìn người tỉnh lại Thời khắc đó, không còn khóc lóc bi thương nữa Bởi vì ánh trăng sáng trong đêm vắng soi lên nụ cười mỉm đẹp nhất của người.”
Âm cuối buông xuống, ta ngồi trước micro, bốn bề yên tĩnh, không có ai lên tiếng, ta hát rất khó nghe sao? Ngẫu hứng sáng tác quả nhiên không so sánh được với chuyên nghiệp.
Trong góc khó nhìn thấy, một người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy vỗ tay đầu tiên, bắt đầu là âm thanh nhẹ và chậm, dần dần trở nên mạnh và dồn dập, hàm chứa một luồng kích động. Khách hàng xúc động trước cảm xúc của anh ta, cũng như sực tỉnh, cùng vỗ tay theo, liên miên không ngừng.
Ta gật đầu với mọi người để cảm ơn rồi đặt chiếc guitar xuống bệ. Người đàn ông đang đi ve phía bên này là Thẩm Kiệt Duệ, cô gái đi cùng với anh ta là Tiểu Trinh.
“Cô là Phong Linh?”, Thẩm Kiệt Duệ rất ngạc nhiên vui mừng.
“Cảm ơn Kiệt Duệ tiên sinh cổ vũ”, ta cư xử như một thân sĩ tiêu chuẩn.
“Tiểu Phong, bài vừa rồi cậu hát…”, Tiểu Trinh như có thể cảm nhận được. “Ngẫu hứng sáng tác, hát bừa thôi”, ta nhún vai, giữ khiêm tốn.
“Ngẫu hứng cũng có thể hát được hay như vậy, tôi tự thấy hổ thẹn vì không bằng đó”, Thẩm Kiệt Duệ càng khiêm tốn hơn.
“Kiệt Duệ là thiên tài âm nhạc, đừng lấy kẻ nghiệp dư tôi đây ra chọc cười chứ.”
“Tôi nói thật đó, nhất thời không biết phải hình dung như thế nào, bài hát của cô rất…”, anh ta cân nhắc hồi lâu, không chắc chắn lắm nói ra một từ, “Cảm động.”
“Nhiệt tình bi thương, đè nén vương vấn, xen vào đó còn dịu dàng, đau đớn, giai điệu đơn giản, cậu chuyện viết lên lại rất kỳ diệu”, Tiểu Trinh nhỏ giọng nói.
“Đúng rồi! Chính là giống một sự giằng co bất lực, ‘Vẫn còn nhớ dung nhan của người, dòng lệ cách thế không cách nào rơi được vào lòng người, giống như tơ, cuốn chặt thành kén cho đèn khi hóa tác thành giấc ngủ dài’, nột nỗi thương cảm khó có thể dùng ngôn ngữ diễn dạt được”, Thẩm Kiệt Duệ linh quang lóe hiện, “Mỗi lần đến Dạ Minh Châu đều có được thu hoạch… rát cảm ơn, Phong Linh, bài hát của cô mang đến cảm hứng sáng tác cho tôi, tôi quyết định chủ đề của buổi hòa nhạc lần tới sẽ là… đúng rồi, bài hát kia của cô tên là gì?”.
“…”, ta thấy hổ thẹn, “Cái này… tôi tùy tiện hát thôi, còn chưa đặt tên”, nghĩ qua một chút, “Gọi là ‘Giai điệu của đêm trăng’ đi!”.
“Giai điệu của đêm trăng, giai điệu tuyệt diệu dưới ánh trăng thuần khiết ánh sáng màu bạc mịn màng tuôn chảy vào Dạ Minh Châu thần bí u ám đẹp đẽ của Cốc Giang, như thể chiếu vào nơi sâu thẳm của linh hồn, mang theo ý vị khó tỏ, rất sát thực đó!”, anh ta càng thêm tán thưởng.
“Kiệt Duệ, anh kiêm thêm chức thi nhân sao? Tại sao nghe anh nói lại giống như ngâm vịnh thơ ca vậy?”, ta trêu chọc nói.
“Tôi thực sự muốn thiện cảm nghĩ của mình, còn kém quá nhiều so với trình độ của thi nhân, thỉnh thoảng bộc lộ một chút tình cảm còn được, nếu lên sân khấu nói thì sẽ khiến người ta chê cười rồi.”
Nói đùa vài câu với anh ta xong, ta mời hai người bọn họ đến quầy bar ngồi.
Thẩm Kiệt Duệ hỏi về Ảo Nguyệt, ta chỉ đáp là anh ta ở nhà và giới thiệu Tiểu Ly và Toàn Cơ ở trước quầy bar là em trai và họ hàng xa. Có Tiểu Ly ngồi đó, Toàn Cơ cũng coi như chịu an phận, cuộc nói chuyện cũng khá thuận lợi. Thẩm Kiệt Duệ vô tình hỏi đến chuyện tên họ của ta và Tiểu Ly, vở kịch cảm động về chị em ly tán lại được tái diễn…
Ta biết được bọn họ đến quán bar là để tìm Doãn Kiếm, người gần đây thường xuyên không ở nhà. Anh ta rất bận sao? Ta nhớ đến chiếc nhẫn đó, có lẽ phải đi đến Quảng An một chuyến trả lại cho Mạc Tân rồi. Chắc là sẽ đụng mặt anh ta ở đó, đã một thời gian chưa gặp, cũng phải đi chào hỏi, nối lại tình cảm một chút rồi.
Buổi biểu diễn lần tới của nghệ sĩ violin Thẩm Kiệt Duệ là ở thành phố A, mấy ngày nữa phải đi rồi, sau đó có thể không quay lại nữa, cho nên anh ta hy vọng đến khi đó, bọn ta có thể tham gia buổi biểu diễn của anh ta. Vì đang đúng vào kỳ nghỉ hè, mọi người cũng ngầm đồng ý trong lòng.
Từ quán bar về đến bệnh viện, Hàn Tiểu Trinh ôm đầy một bụng tâm sự.
Lời của Thẩm Kiệt Duệ khiến người ta bận tâm, anh ta hỏi cô: “Tôi có thể gọi cô là Tiểu Trinh không?”.
Tiểu Trinh khẽ gật đầu.
“Mong cô bỏ quá nếu tôi nghĩ sai, Doãn Kiếm… không thích hợp với cô.”
Vì sao lại nói những lời đó? Tiểu Tinh biết trong lòng Doãn Kiếm chôn vùi một mối thù hận sâu sắc, nhưng mà…
Trước phòng bệnh, Hàn Tiểu Trinh dựa vào bức tường cạnh cánh cửa, móc di động ra, gọi đến số điện thoại vẫn cứ luôn không có người bắt máy kia, tiếng chuông quen thuộc vang lên, chưa đầy mấy giây…
“A lô”, giọng nói của đối phương mang theo chút khàn khàn và mệt mỏi.
“A lô…”, Tiểu Trinh có chút kinh ngạc không nói rõ được, lại quên mất là phải nói gì, giống như người tìm kiếm rất lâu, từ đầu chí cuối bặt vô âm tín, lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, thời khắc đó chẳng biết phải làm gì.
“Có chuyện sao?”, đầu dây bên kia hỏi trước.
“Ừm”, câu hỏi khiến Tiểu Trinh tỉnh tảo, “Là Tiểu Phong… có thể bớt thời gian gặp mặt một chút không?”.
“Buổi trưa ngày mai, tôi đi đến trường học đón cô.”
Tiểu Trinh đáp lại một tiếng cực nhẹ, kết thúc cuộc gọi, tâm trạng càng thêm nặng nề, làm thế này… có thể không? Có coi là phản bội cô ấy không? Không hoàn toàn nhỉ! Cô ấy coi mình là bạn bè, nhưng không ai biết được tâm tư thật sự của cô ấy, hơn nữa Doãn Kiếm đối với cô ấy…
Lo lắng nhất vẫn là chuyện phẫu thuật của mẹ.
Hàn Tiểu Trinh khẽ đẩy cửa, ánh trăng dịu dàng chiếu lên trên giường bệnh, khuôn mặt đang ngủ tiều tụy xanh xao của mẹ trông thật an lành, rất… không chân thực. Tiểu Trinh bỗng thấy run rẩy trong tim, khuôn mặt đó, vì sao… càng lúc càng xa xôi… mơ hồ… nhìn không rõ nữa…
Chú thích: l Chỉ đồng tính nữ.
Tác giả :
Tích Lan Thành