Trăng Đêm
Quyển 3 - Chương 4: Đến thăm dạ trạch (hạ)
Sau khi Diệu Âm đưa bốn bạn học khác về nhà, không khí ngượng ngập khiến người ta lúng túng mới được cải thiện một chút. Chỉ thấy ba cô bé học sinh nhảy nhót chạy đến phía cậu bé trai, vây quanh cậu ta ríu rít hỏi han không ngừng. Cậu bé trai duy nhất trong bốn người lại vô cùng vui vẻ nói chuyện với Diệu Âm.
Trên bàn ăn, bảy người trong nhà, ngoại trừ Tinh Hà và Diệu Âm ở lại, những người còn lại đều chờ đợi niềm vui của riêng mình rồi không ai phải ỉu xìu buồn chán nữa. Giai Dĩnh và bọn trẻ chơi cùng với nhau, không khí nhờ vào bọn họ mà vui tươi hơn nhiều.
“Dạ Ly và những người họ hàng xa của cậu đâu?”, Dĩ Tiên bỗng dưng hỏi.
Ta tắc nghẹn…
“Bọn họ tính cách đều tương đối cổ quái, không thích ăn cùng bàn với người lạ, mong mọi người thông cảm cho.”
Mọi người toát mồ hôi…
Tiếp sau đó, các loại câu hỏi thắc mắc hiếu kỳ lần lượt trút ra. “Tiểu Phong, nhà cậu vì sao lại có nhiều họ hàng xa như vậy?”
“Ừm, chuyện này… thể nghiệm cuộc sống…”, ba chữ “Họ hàng xa” này, ta mẫn cảm rồi.
“Vì sao nhà cậu lại lựa chọn sống trong hung trạch này thế?” Câu hỏi này vừa đưa ra, mọi người đều lặng thinh…
“Khi đó chưa hiểu rõ tình hình lắm, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, thấy chỗ này rất yên tĩnh, nên đến đây.”
“Buổi tối có quỷ không?”
Sau đó suỵt, tất cả im lặng, đợi ta trả lời…
“Trên đời lấy đâu ra nhiều quỷ như vậy? Mọi người càng đồn càng sai đó thôi.”
“Tiểu Phong, vì sao nhà cậu toàn là trai xinh gái đẹp, lớn nhỏ đều không ngoại lệ thế?”
“…”
“Tiểu Phong, họ hàng nhà cậu tính khí đều cổ quái như vậy, đã từng chịu những tổn thương về mặt tâm linh sao?”
“Tiểu Phong, nhà cậu làm nghề gì?”
“…”
“Tiểu Phong…”
Kết quả, ta không nuốt nổi bát cơm, miệng khô lưỡi mỏi đành uống cốc sinh tố.
“Bọn mình ăn no rồi”, âm thanh vô cùng chỉnh tề vang vọng.
“Khụ khụ…”, ta bị sặc sinh tố.
“Tiểu Phong”, ta nghe thấy mà kinh hãi run rẩy, tay hơi run, vẫn còn câu hỏi? Nhưng lại nghe thấy Giai Dĩnh nói, “Bọn mình đi chơi được chứ?”
“Ừm”, cầu còn không được.
“Chúng ta chơi trốn tìm”, một cô bé vui mừng đề nghị.
“Yeah, được lắm!”, Giai Dĩnh và một nhóm trẻ con hùa vào.
“Diệu Âm và Tinh Hà cùng chơi đi!”, các bạn nhỏ giống như quần tinh ủng nguyệt cưỡng ép đẩy hai bọn họ ra ngoài.
“Tôi cũng ăn no rồi, ra ngoài tản bộ chút, mọi người dùng tự nhiên”, Dĩ Tiên khách khí nói xong liền rời khỏi chỗ.
“Tôi và An Trác cùng chơi với bọn trẻ”, Âu Ngưng dường như rất thích trẻ con, kéo bạn trai ra khỏi phòng khách.
“Thêm cả tôi nữa”, Nghiêm Tuấn bám đuôi.
Trên bàn ăn còn lại ta, Doãn Kiếm và Tiểu Trinh, không khí bỗng trở nên càng yên tĩnh và quái dị hơn.
“Tôi đi nhà vệ sinh một chút”, Tiểu Trinh kiếm cớ rời đi.
“Ra cửa phòng thứ hai bên phải”, ta bình thản nhắc nhở.
Sau khi cô ấy đi, trong phòng ăn trống không chỉ còn lại ta và Doãn Kiếm.
Ta chầm chậm ăn cơm, thấy anh ta không nói gì, liền lên tiếng trước: “Có lời gì thì nói đi!”.
“Em lại cùng sống chung dưới một mái nhà với người đàn ông đó? Bọn em rốt cuộc là có quan hệ gì?”
“Tiểu Trinh nói cho anh? Trong số mấy người, chỉ có anh và cô ấy là từng nhìn thấy Ảo Nguyệt”, ta bình thản trả lời.
“Hai người họ hàng xa đó là em cố ý cho tránh đi, không muốn để bọn anh nhìn thấy?”
“Đúng.”
“Bởi vì bọn họ không phải là họ hàng xa của em, kể cả Toàn Cơ hay là Ảo Nguyệt đều như vậy?”
“A Kiếm, tôi nói lại một lần nữa, đừng có tiếp xúc quá thân thiết với tôi, không có chỗ nào tốt cho anh”, ta ăn húp một thìa canh trứng hài lòng hưởng thụ hương vị của món ăn.
“Bây giờ mới phát hiện, hóa ra anh hoàn toàn không hiểu chút gì về em”, trong mắt anh ta hiện ra một tia lạnh lẽo không hiểu nổi, “Trước đây những điều em nói toàn bộ là nói dối, trêu đùa anh sao?”.
“Anh nghĩ thế nào cũng được, nhưng tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ, tôi không muốn làm tổn thương anh.”
“Nhưng không nói rõ nguyên nhân, em quả nhiên còn giấu rất nhiều việc”, anh ta tiếp tục nói.
“Có đôi lúc đừng nên cố làm rõ ràng tất cả mọi chuyện, biết được càng ít, đối với anh sẽ càng có lợi”, ta bình thản kiên quyết là lời nói thật lòng, cũng là lời khuyên răn.
“Anh thật sự hy vọng nghi ngờ của mình là sai, Phong Linh, em không hề đơn giản”, anh ta chậm rãi thong thả đứng lên, ngữ điệu thâm trầm mà nhẹ nhàng, “Tối thứ Bảy tuần sau có bữa tiệc cá nhân, mong rằng em sẽ hiện diện, coi như anh mời em”.
“Hôm đó cô ấy quay về phải không?”, ta cười cười, thấy ánh mắt nghi hoặc của anh ta, thêm vào một câu, “Đọc được ở trên báo”, thứ Bảy tuần sau, thật sự trùng hợp.
“Em không đi, anh sẽ đích thân đến đón em”, Doãn Kiếm đi ra ngoài, khẩu khí không hề có ý cho người ta phản đối.
“Nếu như Tiểu Trinh đi, tôi sẽ đi”, xét tới một số chuyện sẽ xảy ra vào hôm đó, chỉ có thể tìm cô ấy làm lá chắn.
Hàn Tiểu Trinh trông chừng ở bên ngoài phòng ăn, Doãn Kiếm biết cô ấy sẽ nghe lén, sau khi ra ngoài còn gọi cô gái đang đi vào trong lại, thấp giọng nói: “Bác sĩ đã sắp xếp xong rồi, ngày mai đón mẹ cô đến bệnh viện, chuyện phẫu thuật…”.
“Cảm ơn!”, Hàn Tiểu Trinh cắt ngang lời, trên mặt thấp thoáng chút bất lực và đau đớn, “Tôi biết mình nên làm thế nào”.
Nóc nhà yên tĩnh thanh bình, Ảo Nguyệt phát giác ra có người đang lên, tự giác ẩn thân. Người đến là Lương Dĩ Tiên, cô ấy thong thả bình tĩnh đi đến bên cạnh thiếu niên đẹp trai: “Anh đang ngắm mây, hay là đang ngủ?”
“Biến đi”, Dạ Ly ngẩng mặt nằm đó nhắm mắt dưỡng thần, khẩu khí lười nhác phát ra hai chữ.
“Anh như thế này mà đòi làm giáo viên? Đối với học sinh, ít nhiều cũng phải có chút gương mẫu chứ.”
“Cô ở khoa nào?”, Dạ Ly hơi hơi hé mắt ra.
“Lịch sử.”
“Tôi quản không nổi, có vấn đề tìm giáo viên khoa Lịch sử các cô đi.”
“Nhà anh từng là hung trạch, xung quanh âm khí khá nặng, tuy tạm thời không phát hiện ra điều gì dị thường, nhưng không thể khẳng định sau này sẽ không có nguy hiểm. Tốt nhất là bọn anh nên nhanh chóng chuyển đi.”
“Chuyện của nhà tôi, không cần cô bận tâm. Những thuyết về quỷ thần cực kỳ vô vị đó cũng chỉ có tiểu nha đầu ấu trĩ như cô đây mới tin”, Dạ Ly rất khinh bỉ.
“Tôi không phải là tiểu nha đầu ấu trĩ gì, tôi là một âm dương sư”, Lương Dĩ Tiên lạnh lùng đáp lại, “Anh đã không nghe lời khuyên, tôi cũng không có cách nào, thật sự xảy ra chuyện rồi đừng nói là tôi không nhắc nhở anh”.
“Hừ, người thì nhỏ, nhưng khẩu khí khá lớn đó”, Dạ Ly ngồi dậy, biểu cảm kiêu ngạo, “Cứ coi như thật sự có ngày đó, cô có muốn ra tay giúp đỡ, chúng tôi cũng sẽ không nhận đâu. Tôi khuyên cô đừng dây vào chúng tôi, chỉ vướng chân vướng tay thêm phiền phức. Tôi sẽ không nể mặt cô là bạn học của chị gái mà niệm tình gì đó đâu.”
“Dạ Ly, gia đình bọn anh thực sự quá mức nổi bật, khiến người ta rất có hứng thú, tôi đợi xem sự không nể mặt của anh”, Lương Dĩ Tiên bình tĩnh cứng cỏ i .
Phòng khách náo nhiệt, cậu bé bị bịt mắt lại, trong miệng nhẩm đếm: “… bảy, tám, chín, mười…”.
Một đám người rón rén chân tay rời đi, thỉnh thoảng nói chuyện ra hiệu bằng tay, chỉ chỉ chỗ này lại chỏ chỏ chỗ kia, đơn giản sắp xếp vị trí xong, Điền Giai Dĩnh chạy lên lầu nhanh như một làn khói.
“Meo…”, gần đó truyền đến tiếng mèo kêu nhỏ nhẹ.
Cô ấy thuận theo âm thanh, quét mắt xung quanh thì thấy một con mèo xám long lanh đáng yêu từ góc nào đó chui ra, dáng đi trang nhã. Cô ấy liền nhận ra đây chính là con mèo mà Tiểu Trinh đã ôm, ma xui quỷ khiến thế nào lại lén lút đi theo.
Đi trong công trình kiến trúc xưa cũ kiểu này, Điền Giai Dĩnh cảm thấy giống như đang thám hiểm cổ trạch, hành lang dài u ám yên tĩnh không người, đáy lòng vô duyên vô cớ nổi lên chút lạnh lẽo. Cô ấy cẩn thận đi phía sau con mèo, không dám gây ra một tiếng động dù là nhỏ.
Ban đầu Giai Dĩnh vẫn có thể nghe thấy tiếng cậu bé trai dưới lầu chẳng mấy chốc đã hoàn toàn bị sự u ám trong hành lang che lấp trong không khí chỉ có tiếng hơi thở và nhịp tim đập yếu ớt của mình, cô ấy không kìm nén được nuốt nước bọt.
Con mèo dừng chân trước một cánh cửa, giơ chiếc móng vuốt lông lồm xồm đặt lên trên cánh cửa, cửa phòng phát ra tiếng “tách tách” khe khẽ, mở ra một khe, “Meo…”, con mèo vui mừng kêu lên mấy tiếng, nhanh chóng lẻn vào bên trong, biến mất không thấy tăm hơi.
Trong lòng Điền Giai Dĩnh hồi hộp, chống vào bên cửa, do dự một hồi, sau đó hạ quyết tâm, từ từ thò đầu vào thăm dò tình hình bên trong. Rèm hoa văn vân xanh nước biển nhạt kéo xuống, trong phòng, ánh sáng hơi tối, mặt trời chiếu qua rèm cửa miễn cưỡng có thể khiến người ta nhìn rõ được bài trí xung quanh.
Căn phòng lớn trống trải rộng rãi, trước cửa sổ có một chiếc giá vẽ cao nửa người và một chiếc ghế gỗ. Trên tường treo những khung tranh lớn nhỏ, dưới đất cũng đặt một số, trong đó, ở một góc khuất có một chiếc khung tranh lớn được phủ vải trắng dưới ánh sáng yếu ớt hiện lên rất bắt mắt.
“Một căn phòng vẽ!”, cô ấy hít một hơi dài, cười nhạo bản thân mình thần kinh quá mẫn cảm.
Giai Dĩnh nhấc chân lên đi vào trong căn phòng, thuận tay đóng cửa lại. Cô ấy đi thẳng đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ánh sáng bất ngờ ùa vào chói đến mức hai mắt cô ấy không mở ra được, dần dần mới thích ứng, quay người nhìn quanh căn phòng vẽ tĩnh lặng rộng rãi.
Bàn vẽ trống không sạch sẽ không vết bẩn, trong khay phối màu bên cạnh chỉ còn chất dịch đen khô quánh lại, chủ nhân hình như không vẽ tranh, mà giống như đang luyện thư pháp hơn.
Cô quan sát qua loa một vòng, ánh nhìn trực tiếp dừng lại trên chiếc khung tranh được vải trắng phủ kín kia. Dưới sự thúc giục của sự tò mò, Giai Dĩnh đưa tay ra túm lấy một góc tấm vải trắng, trong lòng đột nhiên có chút run rẩy, một cảm giác rất kỳ lạ không tài nào nói rõ được.
Tấm vải trắng bị kéo lên, chưa kéo kịp bay lên trong không trung thì đã lạo xạo rơi xuống đất. Thời khắc Giai Dĩnh nhìn rõ được bức tranh đó, đôi mắt ngừng chuyển động, cổ họng tắc nghẹn, không truyền ra được hơi thở…
“Meo, meo…”, mèo con khe khẽ kêu từng tiếng bên cạnh cổ chân cô gái sững sờ như tượng sáp, ngồi xổm ở đó, cùng cô thưởng thức tác phẩm.
“Dạ Lạc, cô ta nhìn thấy rồi”, Ảo Nguyệt truyền đến âm thanh.
“Ti Ti nghịch ngợm à!”, ta ở trong sân yên lặng nhìn những tầng mây dần dần dầy lên.
Trên nóc của Dạ trạch, Lương Dĩ Tiên nhắc nhở cậu em trai lười nhác kiêu ngạo bất cần bên cạnh: “Sắp mưa rồi, anh không xuống sao?”.
“Cô mới cần phải nhanh chóng về nhà trước lúc trời mưa đó”, Dạ Ly thờ ơ trả lời.
Mây đen kín trời, sắc trời hiện ra càng lúc càng tối, mấy người khách liền cáo từ. Khi đếm số người, thấy thiếu Giai Dĩnh, ta giải thích nói cô ấy đột nhiên thấy trong người khó chịu, đang ngủ ở trong phòng của ta, đành phải tạm ở lại đây một đêm, ngày mai ta sẽ đưa cô ấy quay về.
Trên bàn ăn, bảy người trong nhà, ngoại trừ Tinh Hà và Diệu Âm ở lại, những người còn lại đều chờ đợi niềm vui của riêng mình rồi không ai phải ỉu xìu buồn chán nữa. Giai Dĩnh và bọn trẻ chơi cùng với nhau, không khí nhờ vào bọn họ mà vui tươi hơn nhiều.
“Dạ Ly và những người họ hàng xa của cậu đâu?”, Dĩ Tiên bỗng dưng hỏi.
Ta tắc nghẹn…
“Bọn họ tính cách đều tương đối cổ quái, không thích ăn cùng bàn với người lạ, mong mọi người thông cảm cho.”
Mọi người toát mồ hôi…
Tiếp sau đó, các loại câu hỏi thắc mắc hiếu kỳ lần lượt trút ra. “Tiểu Phong, nhà cậu vì sao lại có nhiều họ hàng xa như vậy?”
“Ừm, chuyện này… thể nghiệm cuộc sống…”, ba chữ “Họ hàng xa” này, ta mẫn cảm rồi.
“Vì sao nhà cậu lại lựa chọn sống trong hung trạch này thế?” Câu hỏi này vừa đưa ra, mọi người đều lặng thinh…
“Khi đó chưa hiểu rõ tình hình lắm, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, thấy chỗ này rất yên tĩnh, nên đến đây.”
“Buổi tối có quỷ không?”
Sau đó suỵt, tất cả im lặng, đợi ta trả lời…
“Trên đời lấy đâu ra nhiều quỷ như vậy? Mọi người càng đồn càng sai đó thôi.”
“Tiểu Phong, vì sao nhà cậu toàn là trai xinh gái đẹp, lớn nhỏ đều không ngoại lệ thế?”
“…”
“Tiểu Phong, họ hàng nhà cậu tính khí đều cổ quái như vậy, đã từng chịu những tổn thương về mặt tâm linh sao?”
“Tiểu Phong, nhà cậu làm nghề gì?”
“…”
“Tiểu Phong…”
Kết quả, ta không nuốt nổi bát cơm, miệng khô lưỡi mỏi đành uống cốc sinh tố.
“Bọn mình ăn no rồi”, âm thanh vô cùng chỉnh tề vang vọng.
“Khụ khụ…”, ta bị sặc sinh tố.
“Tiểu Phong”, ta nghe thấy mà kinh hãi run rẩy, tay hơi run, vẫn còn câu hỏi? Nhưng lại nghe thấy Giai Dĩnh nói, “Bọn mình đi chơi được chứ?”
“Ừm”, cầu còn không được.
“Chúng ta chơi trốn tìm”, một cô bé vui mừng đề nghị.
“Yeah, được lắm!”, Giai Dĩnh và một nhóm trẻ con hùa vào.
“Diệu Âm và Tinh Hà cùng chơi đi!”, các bạn nhỏ giống như quần tinh ủng nguyệt cưỡng ép đẩy hai bọn họ ra ngoài.
“Tôi cũng ăn no rồi, ra ngoài tản bộ chút, mọi người dùng tự nhiên”, Dĩ Tiên khách khí nói xong liền rời khỏi chỗ.
“Tôi và An Trác cùng chơi với bọn trẻ”, Âu Ngưng dường như rất thích trẻ con, kéo bạn trai ra khỏi phòng khách.
“Thêm cả tôi nữa”, Nghiêm Tuấn bám đuôi.
Trên bàn ăn còn lại ta, Doãn Kiếm và Tiểu Trinh, không khí bỗng trở nên càng yên tĩnh và quái dị hơn.
“Tôi đi nhà vệ sinh một chút”, Tiểu Trinh kiếm cớ rời đi.
“Ra cửa phòng thứ hai bên phải”, ta bình thản nhắc nhở.
Sau khi cô ấy đi, trong phòng ăn trống không chỉ còn lại ta và Doãn Kiếm.
Ta chầm chậm ăn cơm, thấy anh ta không nói gì, liền lên tiếng trước: “Có lời gì thì nói đi!”.
“Em lại cùng sống chung dưới một mái nhà với người đàn ông đó? Bọn em rốt cuộc là có quan hệ gì?”
“Tiểu Trinh nói cho anh? Trong số mấy người, chỉ có anh và cô ấy là từng nhìn thấy Ảo Nguyệt”, ta bình thản trả lời.
“Hai người họ hàng xa đó là em cố ý cho tránh đi, không muốn để bọn anh nhìn thấy?”
“Đúng.”
“Bởi vì bọn họ không phải là họ hàng xa của em, kể cả Toàn Cơ hay là Ảo Nguyệt đều như vậy?”
“A Kiếm, tôi nói lại một lần nữa, đừng có tiếp xúc quá thân thiết với tôi, không có chỗ nào tốt cho anh”, ta ăn húp một thìa canh trứng hài lòng hưởng thụ hương vị của món ăn.
“Bây giờ mới phát hiện, hóa ra anh hoàn toàn không hiểu chút gì về em”, trong mắt anh ta hiện ra một tia lạnh lẽo không hiểu nổi, “Trước đây những điều em nói toàn bộ là nói dối, trêu đùa anh sao?”.
“Anh nghĩ thế nào cũng được, nhưng tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ, tôi không muốn làm tổn thương anh.”
“Nhưng không nói rõ nguyên nhân, em quả nhiên còn giấu rất nhiều việc”, anh ta tiếp tục nói.
“Có đôi lúc đừng nên cố làm rõ ràng tất cả mọi chuyện, biết được càng ít, đối với anh sẽ càng có lợi”, ta bình thản kiên quyết là lời nói thật lòng, cũng là lời khuyên răn.
“Anh thật sự hy vọng nghi ngờ của mình là sai, Phong Linh, em không hề đơn giản”, anh ta chậm rãi thong thả đứng lên, ngữ điệu thâm trầm mà nhẹ nhàng, “Tối thứ Bảy tuần sau có bữa tiệc cá nhân, mong rằng em sẽ hiện diện, coi như anh mời em”.
“Hôm đó cô ấy quay về phải không?”, ta cười cười, thấy ánh mắt nghi hoặc của anh ta, thêm vào một câu, “Đọc được ở trên báo”, thứ Bảy tuần sau, thật sự trùng hợp.
“Em không đi, anh sẽ đích thân đến đón em”, Doãn Kiếm đi ra ngoài, khẩu khí không hề có ý cho người ta phản đối.
“Nếu như Tiểu Trinh đi, tôi sẽ đi”, xét tới một số chuyện sẽ xảy ra vào hôm đó, chỉ có thể tìm cô ấy làm lá chắn.
Hàn Tiểu Trinh trông chừng ở bên ngoài phòng ăn, Doãn Kiếm biết cô ấy sẽ nghe lén, sau khi ra ngoài còn gọi cô gái đang đi vào trong lại, thấp giọng nói: “Bác sĩ đã sắp xếp xong rồi, ngày mai đón mẹ cô đến bệnh viện, chuyện phẫu thuật…”.
“Cảm ơn!”, Hàn Tiểu Trinh cắt ngang lời, trên mặt thấp thoáng chút bất lực và đau đớn, “Tôi biết mình nên làm thế nào”.
Nóc nhà yên tĩnh thanh bình, Ảo Nguyệt phát giác ra có người đang lên, tự giác ẩn thân. Người đến là Lương Dĩ Tiên, cô ấy thong thả bình tĩnh đi đến bên cạnh thiếu niên đẹp trai: “Anh đang ngắm mây, hay là đang ngủ?”
“Biến đi”, Dạ Ly ngẩng mặt nằm đó nhắm mắt dưỡng thần, khẩu khí lười nhác phát ra hai chữ.
“Anh như thế này mà đòi làm giáo viên? Đối với học sinh, ít nhiều cũng phải có chút gương mẫu chứ.”
“Cô ở khoa nào?”, Dạ Ly hơi hơi hé mắt ra.
“Lịch sử.”
“Tôi quản không nổi, có vấn đề tìm giáo viên khoa Lịch sử các cô đi.”
“Nhà anh từng là hung trạch, xung quanh âm khí khá nặng, tuy tạm thời không phát hiện ra điều gì dị thường, nhưng không thể khẳng định sau này sẽ không có nguy hiểm. Tốt nhất là bọn anh nên nhanh chóng chuyển đi.”
“Chuyện của nhà tôi, không cần cô bận tâm. Những thuyết về quỷ thần cực kỳ vô vị đó cũng chỉ có tiểu nha đầu ấu trĩ như cô đây mới tin”, Dạ Ly rất khinh bỉ.
“Tôi không phải là tiểu nha đầu ấu trĩ gì, tôi là một âm dương sư”, Lương Dĩ Tiên lạnh lùng đáp lại, “Anh đã không nghe lời khuyên, tôi cũng không có cách nào, thật sự xảy ra chuyện rồi đừng nói là tôi không nhắc nhở anh”.
“Hừ, người thì nhỏ, nhưng khẩu khí khá lớn đó”, Dạ Ly ngồi dậy, biểu cảm kiêu ngạo, “Cứ coi như thật sự có ngày đó, cô có muốn ra tay giúp đỡ, chúng tôi cũng sẽ không nhận đâu. Tôi khuyên cô đừng dây vào chúng tôi, chỉ vướng chân vướng tay thêm phiền phức. Tôi sẽ không nể mặt cô là bạn học của chị gái mà niệm tình gì đó đâu.”
“Dạ Ly, gia đình bọn anh thực sự quá mức nổi bật, khiến người ta rất có hứng thú, tôi đợi xem sự không nể mặt của anh”, Lương Dĩ Tiên bình tĩnh cứng cỏ i .
Phòng khách náo nhiệt, cậu bé bị bịt mắt lại, trong miệng nhẩm đếm: “… bảy, tám, chín, mười…”.
Một đám người rón rén chân tay rời đi, thỉnh thoảng nói chuyện ra hiệu bằng tay, chỉ chỉ chỗ này lại chỏ chỏ chỗ kia, đơn giản sắp xếp vị trí xong, Điền Giai Dĩnh chạy lên lầu nhanh như một làn khói.
“Meo…”, gần đó truyền đến tiếng mèo kêu nhỏ nhẹ.
Cô ấy thuận theo âm thanh, quét mắt xung quanh thì thấy một con mèo xám long lanh đáng yêu từ góc nào đó chui ra, dáng đi trang nhã. Cô ấy liền nhận ra đây chính là con mèo mà Tiểu Trinh đã ôm, ma xui quỷ khiến thế nào lại lén lút đi theo.
Đi trong công trình kiến trúc xưa cũ kiểu này, Điền Giai Dĩnh cảm thấy giống như đang thám hiểm cổ trạch, hành lang dài u ám yên tĩnh không người, đáy lòng vô duyên vô cớ nổi lên chút lạnh lẽo. Cô ấy cẩn thận đi phía sau con mèo, không dám gây ra một tiếng động dù là nhỏ.
Ban đầu Giai Dĩnh vẫn có thể nghe thấy tiếng cậu bé trai dưới lầu chẳng mấy chốc đã hoàn toàn bị sự u ám trong hành lang che lấp trong không khí chỉ có tiếng hơi thở và nhịp tim đập yếu ớt của mình, cô ấy không kìm nén được nuốt nước bọt.
Con mèo dừng chân trước một cánh cửa, giơ chiếc móng vuốt lông lồm xồm đặt lên trên cánh cửa, cửa phòng phát ra tiếng “tách tách” khe khẽ, mở ra một khe, “Meo…”, con mèo vui mừng kêu lên mấy tiếng, nhanh chóng lẻn vào bên trong, biến mất không thấy tăm hơi.
Trong lòng Điền Giai Dĩnh hồi hộp, chống vào bên cửa, do dự một hồi, sau đó hạ quyết tâm, từ từ thò đầu vào thăm dò tình hình bên trong. Rèm hoa văn vân xanh nước biển nhạt kéo xuống, trong phòng, ánh sáng hơi tối, mặt trời chiếu qua rèm cửa miễn cưỡng có thể khiến người ta nhìn rõ được bài trí xung quanh.
Căn phòng lớn trống trải rộng rãi, trước cửa sổ có một chiếc giá vẽ cao nửa người và một chiếc ghế gỗ. Trên tường treo những khung tranh lớn nhỏ, dưới đất cũng đặt một số, trong đó, ở một góc khuất có một chiếc khung tranh lớn được phủ vải trắng dưới ánh sáng yếu ớt hiện lên rất bắt mắt.
“Một căn phòng vẽ!”, cô ấy hít một hơi dài, cười nhạo bản thân mình thần kinh quá mẫn cảm.
Giai Dĩnh nhấc chân lên đi vào trong căn phòng, thuận tay đóng cửa lại. Cô ấy đi thẳng đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ánh sáng bất ngờ ùa vào chói đến mức hai mắt cô ấy không mở ra được, dần dần mới thích ứng, quay người nhìn quanh căn phòng vẽ tĩnh lặng rộng rãi.
Bàn vẽ trống không sạch sẽ không vết bẩn, trong khay phối màu bên cạnh chỉ còn chất dịch đen khô quánh lại, chủ nhân hình như không vẽ tranh, mà giống như đang luyện thư pháp hơn.
Cô quan sát qua loa một vòng, ánh nhìn trực tiếp dừng lại trên chiếc khung tranh được vải trắng phủ kín kia. Dưới sự thúc giục của sự tò mò, Giai Dĩnh đưa tay ra túm lấy một góc tấm vải trắng, trong lòng đột nhiên có chút run rẩy, một cảm giác rất kỳ lạ không tài nào nói rõ được.
Tấm vải trắng bị kéo lên, chưa kéo kịp bay lên trong không trung thì đã lạo xạo rơi xuống đất. Thời khắc Giai Dĩnh nhìn rõ được bức tranh đó, đôi mắt ngừng chuyển động, cổ họng tắc nghẹn, không truyền ra được hơi thở…
“Meo, meo…”, mèo con khe khẽ kêu từng tiếng bên cạnh cổ chân cô gái sững sờ như tượng sáp, ngồi xổm ở đó, cùng cô thưởng thức tác phẩm.
“Dạ Lạc, cô ta nhìn thấy rồi”, Ảo Nguyệt truyền đến âm thanh.
“Ti Ti nghịch ngợm à!”, ta ở trong sân yên lặng nhìn những tầng mây dần dần dầy lên.
Trên nóc của Dạ trạch, Lương Dĩ Tiên nhắc nhở cậu em trai lười nhác kiêu ngạo bất cần bên cạnh: “Sắp mưa rồi, anh không xuống sao?”.
“Cô mới cần phải nhanh chóng về nhà trước lúc trời mưa đó”, Dạ Ly thờ ơ trả lời.
Mây đen kín trời, sắc trời hiện ra càng lúc càng tối, mấy người khách liền cáo từ. Khi đếm số người, thấy thiếu Giai Dĩnh, ta giải thích nói cô ấy đột nhiên thấy trong người khó chịu, đang ngủ ở trong phòng của ta, đành phải tạm ở lại đây một đêm, ngày mai ta sẽ đưa cô ấy quay về.
Tác giả :
Tích Lan Thành