Trấn Hồn
Chương 63
Yêu thị được mở ra ở một khu đất nhỏ tựa như chợ phiên của nông thôn ngày trước. Bình thường là một năm một lần, có náo nhiệt, cũng có quạnh quẽ.
Long Thành bốn phía đường cái thông suốt, đông đúc đến mức mỗi ngày dân chúng đều phải chửi đổng vì kẹt xe, dân cư rộn ràng nhốn nháo là vậy nhưng quy mô của Yêu thị lại rất nhỏ hẹp.
Thành phố lớn rồng cá lẫn lộn, có câu nói “Đại ẩn ẩn vu thị”, nhưng thực tế cũng không thích hợp tu hành, trừ khi là có liên lụy với trần thế hoặc là ngàn dặm xa xôi đến báo ơn báo oán, nếu không thì yêu tinh bình thường sẽ suy nghĩ đến tiền đồ của mình mà không chọn định cư ở nơi này.
Cục Điều Tra Đặc Biệt của Triệu Vân Lan vừa đặt chân đến Long Thành thì đã qua lại mập mờ không rõ với rất nhiều tộc nhân của Yêu tộc bản địa, cũng có không ít những kẻ cùng y xưng huynh gọi đệ. Nhưng y vẫn chưa từng tới Yêu thị bao giờ ___ đây cũng giống như bữa cơm tất niên của Yêu tộc người ta, một người ngoài như y, lúc thường kề vai sát cánh thế nào không quan trọng nhưng nếu như ngay cả lúc này mà cũng không biết chừng mực vác mặt đến góp vui thì không đúng rồi.
Tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên y nhận được thiệp mời đến Quần Yêu Dạ Yến.
Triệu Vân Lan ngồi vững trong xe ngựa, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị muốn giấu cũng không giấu nổi.
Thẩm Nguy hỏi: “Sao vậy?”
Triệu Vân Lan nhéo nhéo cánh tay Thẩm Nguy vẫn đang đỡ y mà đè thấp giọng nói trong tiếng bánh xe lộc cộc, “Ta thấy quan hệ của chúng ta phát triển thật truyền thống, đầu tiên là tìm hiểu, báo gia môn, sau đó bắt đầu từ cái nắm tay cho đến bây giờ đang thực hiện đến giai đoạn hẹn hò trên đường lớn rồi. Ta nghĩ cứ theo tình hình này mà phát huy thì rất nhanh có thể ‘thu quan’.”
Thẩm Nguy vội nhìn thoáng qua phía cửa xe, hắn biết hồ ly là một lũ tai nhọn. Sau đó mới nói nhỏ với Triệu Vân Lan: “Mấy lời này buổi tối trở về nói tiếp.”
Triệu Vân Lan: “Dùng chỗ nào để nói?”.
Thẩm Nguy: “……”
Triệu Vân Lan liếc mắt gieo tình dùng giọng hát hí khúc mà ngâm nga: “Hảo ca ca, người ta muốn ngươi sắp hỏng rồi, ngươi mau theo đi thôi.”
Thẩm Nguy phủi phắt cái tay của Triệu Vân Lan ra. Một lát sau, hắn thấy bàn tay ấy sờ loạn không mục đích trong không trung, cuối cùng lại len lén nắm lấy.
Không biết hồ ly có nghe thấy không, dù sao nó đánh xe vô cùng vững vàng. Qua khoảng một khắc thời gian thì xe ngựa ngừng lại, hồ ly dẫn đường vén màn xe mời hai người xuống, gió lạnh ồ ạt tiến vào, từ xa truyền lại tiếng cầm tiêu hợp tấu vụng về. Âm điệu lạnh lùng rợn người lại cố tình muốn tạo ra không khí vui tươi, nghe ra có mấy phần quỷ dị.
Hai bên trái phải trước cửa có hai người đón khách, đều là mặt ngựa mình người. Cách đó không xa có một người đàn ông mang đuôi rắn đứng đó___Đây cũng là một trong những ước định đã thành quy củ của Yêu tộc, các tộc phải để lộ một phần thân người để phân biệt với các hậu bối tu vi không cao, tránh phát sinh hiểu lầm đáng tiếc.
Người đàn ông mình rắn mỉm cười chào đón Triệu Vân Lan: “Lệnh chủ đến rồi.”
Trời đông rét lạnh, bản tính của tộc xà liền lộ rõ, trời vừa lạnh một cái là đã không muốn ra khỏi cửa rồi, bình thường cũng sẽ chẳng đến cái chỗ náo nhiệt thế này mà chỉ phái một hai tộc nhân tới góp mặt vội vàng đại biểu toàn tộc Xà Tinh thôi.
Tộc nhân Xà tộc xuất hiện ở cổng thế này, hiển nhiên là đang chờ Triệu Vân Lan.
Triệu Vân Lan cẩn thận nghe ngóng, cũng khách khách khí khí nói: “Hôm nay mắt ta không ổn cho lắm, chỉ mong không nghe lầm, là tứ thúc phải không?”
Nam tử Xà tộc gật đầu lên tiếng: “Phiền cho Lệnh chủ còn nhớ rõ, vào đi, Chúc Hồng đã nói qua với ta rồi, có chuyện gì cứ bảo ta một tiếng là được.”
Thẩm Nguy giao hộp lớn trên tay cho Nhân Mã đón khách, đỡ Triệu Vân đi vào bên trong.
Vừa đi vào bên trong đã như đi lên một con đường dành riêng cho người đi bộ, ước chừng dài trên dưới một trăm thước, hai bên rải đá xanh, ở giữa có một con sông dài, trên bắc một cây cầu đá, trên cầu dựng lên một cái đài cao. Hai bờ sông vô cùng náo nhiệt, nơi nơi giăng đèn kết hoa, chỉ là người đi lại bên trong phần lớn là nửa người nửa thú, cũng có Yêu tộc bày sạp chào hàng với khách khứa trước khi khai yến.
Xà tứ thúc mang theo hai người, lập tức đi vào trong cho đến tận chân đài cao trên cầu.
Chỉ thấy trên cầu đá lạnh lẽo còn mang theo một lớp tuyết mỏng mà cột đá nhỏ đầu cầu đã được quấn quanh bởi một dây hoa tinh tế còn điểm xuyết mấy nụ hoa nhỏ vàng nhạt.
Xà tứ thúc đứng đó nói với hoa nhỏ: “Nghênh Xuân cô nương, lệnh chủ đã tới, thỉnh ra gặp một lần.”
Hắn vừa dứt lời, dây hoa nghênh xuân lẻ loi đơn bạc đột nhiên nhanh chóng lớn lên, nháy mắt đã trải đầy đầu cầu như phủ lên đó một tầng thảm hoa. Vô số nụ hoa nho nhỏ lớn dần, mọc lên như nấm. Ngay sau đó, một thiếu nữ vươn lên cùng với dây hoa, nửa người trên là hình dáng con người, nửa người dưới vẫn là dây hoa tươi tốt um tùm.
Trông nàng chỉ như một thiếu nữ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, một đôi mắt mảnh dài dừng lại hồi lâu trên người Triệu Vân Lan, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Nguy.
Không biết vì lý do gì, Nghênh Xuân tựa hồ ít nhiều có chút sợ Thẩm Nguy, ánh mắt nàng chỉ thoáng lướt qua người hắn đã thành thành thật thật thu thu về nhìn sang Triệu Vân Lan, nàng cười hì hì nói: “Hắc miêu thúc thúc nói lệnh chủ là đại soái ca, ngươi đeo đôi kính đen to như vậy làm gì?”
Triệu Vân Lan tháo kính xuống cài lên cổ áo: “Để thu hút đồng tình chứ sao — tiểu muội muội vừa thấy ca ca này anh tuấn như vậy cư nhiên lại mù, nói không chừng sẽ cho ta nhiều mật hoa hơn một chút ha.”
Nghênh Xuân cười rộn một hồi rồi nhìn chăm chú vào ánh mắt y, nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi Xà tứ thúc: “Là Hắc Nha tộc làm sao? Đang yên đang lành sao lại chọc tới phàm nhân thế?”
Xà tứ thúc xoa xoa đầu nàng, hạ mắt, không trả lời.
Nghênh Xuân lại nhìn khắp bốn phía: “Dạ yến năm nay, không một người nào của tộc Hắc Nha đến sao?”
“Không riêng gì nơi này của chúng ta, những nơi khác cũng thế,” Xà tứ thúc nói, “Việc này cô đừng quản, cứ chuyên tâm tu luyện đi, thời khắc báo xuân lo nở hoa của cô cho đẹp là được.”
Nghênh Xuân rầu rĩ đáp lời rồi lấy ra một bình nhỏ, kéo tay Triệu Vân Lan qua, đặt vào: “Đây là tộc trưởng bảo ta mang đến cho lệnh chủ. Ngài ấy còn nhờ ta nhắn với ngươi một câu, từ nay về sau nếu là chuyện của lệnh chủ, chỉ cần nói với ngài một câu, chúng ta sẽ mặc ngươi sai phái.”
Triệu Vân Lan ngẩn người: “Cho ta sai phái? Không không không, quý tộc trưởng thật sự quá khách khí……”
Lời của y đột nhiên bị ngắt quãng, không biết từ khi nào đã có một con khỉ nhỏ nhảy lên đài cao trên cầu, cầm trong tay một cái chiêng đồng ra sức khua vang.
Chúng Yêu tộc lập tức yên lặng, ven đường mọc lên thêm không ít bàn đá, Nghênh Xuân “Ai nha” một tiếng: “Khai yến rồi, ta phải lên đài, lệnh chủ ca ca, ta chưa nói với ngươi, bảo trọng nhé.”
Triệu Vân Lan: “Chờ đã……”
Nghênh Xuân đã hóa thành một mảnh dây hoa, nhanh chóng cuốn lên đài cao, dây hoa bò theo mỗi đường lan can làm cho đài đá trên cầu chỉ trong nháy mắt đã trở nên vui tươi giàu sinh khí nói không nên lời.
Cái tay vẫn đút trong túi của Triệu Vân Lan còn chưa kịp lấy ra. Trong túi y có một cái bao vải nhỏ, thứ đồ này là Đại Khánh đưa cho y, nghe nói là bảo bối của Trấn Hồn Lệnh Chủ tiền nhiệm, hiện tại xem ra cũng chính là kiếp trước của y hoặc là kiếp trước của kiếp trước gì đó – nó là một cái chén dạ quang, trên thân chén khắc mấy đóa nguyệt quang hoa tinh xảo xinh đẹp khôn tả. Nghe đồn trong chén có thể cất giữ ánh trăng, đối với Hoa Yêu mà nói, là trân phẩm dành cho tu luyện.
Triệu Vân Lan vốn định dùng nó để trao đổi mật hoa với Hoa Yêu, ai ngờ người ta không chỉ cho không mà còn dâng y như lễ vật nữa chứ.
Thái độ của tộc Hoa Yêu càng khiến cho dụng ý không rõ của việc Hắc Nha tộc công kích y thêm khó lường. Triệu Vân Lan âm thầm tính toán trong lòng rồi xoay người tìm Thẩm Nguy rời đi, ai ngờ khi quay người lại thì đụng phải một góc bàn bằng đá.
Thẩm Nguy đỡ lấy eo y rồi xoay người ôm lấy, ngăn trở phần lớn những ánh mắt hiếu kì vụng trộm của đám tiểu yêu đang hướng về bên này, quay đầu nói với Xà tứ thúc, “Yêu tộc dạ yến, hai người ngoài chúng ta đã làm xong việc, nên sớm trở về, không quấy rầy thêm nữa mới phải?”
Xà tứ thúc nhìn liếc cái động tác chiếm hữu mười phần của y một cái, không chút hoang mang nói: “Nếu bọn họ đã kê bàn cho hai vị, nghĩa là đã coi hai vị như khách quý của nơi này, vẫn nên uống chén rượu ấm người rồi hãy đi chứ?”
Thẩm Nguy nhíu mày.
Xà tứ thúc nói: “Sang năm là năm bản mạng của tộc ta, dạ yến năm nay là do ta chủ trì, thứ cho ta không tiện ngồi cùng một lát.”
Hắn nói xong, không đợi Thẩm Nguy cự tuyệt đã kéo cái đuôi rắn cùng tay áo dài chậm rãi đi lên đài cao trên cầu. Tiếng nhạc lại nổi lên bốn phía, lần này không còn là tiếng cầm tiêu hợp tấu kì quái nữa mà là một khúc nhạc tế truyền lưu từ thượng cổ.
Một giọng nữ trong trẻo cất lên xa xa: “Trời sinh vạn vật, nguyên bản không chu toàn.”
Được chúng yêu kính ngưỡng, Xà tứ thúc chỉnh đốn trang phục, hạ mắt đứng nghiêm, cúi đầu nặng nề cất tiếng: “Tống cựu nghênh tân, cuối năm quần yêu bái tam thánh, bái đại hoang sơn thần, bái liệt tổ liệt tông –”
Chúng yêu nhất loạt đứng dậy, hướng về phía tây bắc im lặng kính bái.
Giọng nữ kia tiếp tục ngâm xướng: “”Đại hoang chi gian, sơn hữu bất hợp, thừa vân chi điên, dĩ vi thiên trụ. Chúc Dung chi tử, vi thủy chi đế, dẫn long xúc chi, đấu chuyển tinh di…….”
(Núi cao sừng sững giữa đất hoang, đỉnh cao mây phủ, gọi là trụ trời. Nhi tử của Chúc Dung là Thủy đế dẫn rồng đụng phải, vật đổi sao dời…)
Triệu Vân Lan kinh ngạc nhướng mày, cúi đầu nhỏ giọng hỏi Thẩm Nguy: “Đang xướng về ai vậy? Nghe như đang nói về thuỷ thần Cộng Công ấy.”
Thẩm Nguy vẫn cau mày như cũ, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, nghe y hỏi hắn chỉ gật đầu, tích chữ như vàng mà trả lời: “Ừ, là hắn.”
Triệu Vân Lan lại hỏi: “Đang nói đến đoạn Cộng Công đụng ngã Bất Chu Sơn sao?”
Thẩm Nguy lại đáp một tiếng vô cùng ngắn gọn.
Triệu Vân Lan: “Nhưng Cộng Công không phải Thuỷ Thần sao? Đại hoang sơn thần mà bọn họ nói là ai thế? Bất Chu Sơn cũng có sơn thần à?”
Lần này, Thẩm Nguy trầm mặc một lát mới mơ hồ nói: “…… Hẳn là có đi? Chuyện khi đó ta cũng không rõ lắm.”
Triệu Vân Lan không biết đã nghe ra cái gì từ giọng nói của hắn mà lập tức không nói thêm gì nữa, chỉ dùng ngón tay gõ vào lòng bàn tay, khi có khi không đánh nhịp theo tiếng ca trên đài.
Khúc ca của Yêu tộc kéo dài dằng dặc, dong dong dài dài nói chuyện năm đó Chuyên Húc tranh chấp với Cộng Công, về sau Cộng Công giận dữ phá hoại của công quăng cả Bất Chu Sơn đi.
Có người nói vì Cộng Công không có phúc hậu hung hăng đụng cho một nhát thì mới có trật tự mặt trời lên đằng đông xuống đằng tây trên thế gian, cố sự này nghe ra có quan hệ rất lớn với Yêu tộc, nhưng rốt cuộc đó là quan hệ gì thì ca từ lại không nói rõ.
Rất nhiều chuyện được lịch sử ghi lại đã không còn toàn vẹn nữa mà chỉ có thể suy đoán ‘ẩn tình’ từ những hàng chữ thôi, càng đừng nói đến thượng cổ thần thoại vừa xa xưa lại vừa không đáng tin này, Triệu Vân Lan biết chính mình không nên truy hỏi tận cùng mấy cái câu ca xướng cũ rích đó nhưng lại không nhịn được, phảng phất trong lòng có một thanh âm đang nói với y, những chuyện tưởng như không liên quan này lại có quan hệ lẫn nhau rất phức tạp.
Chưa từng nghe qua thượng cổ thần minh còn có chế độ kiêm chức, nếu Cộng Công đã là thủy thần thì không thể lại là vị ‘Đại hoang sơn thần’ được Yêu tộc kính bái ngay sau Tam Thánh được.
Rốt cuộc là cán bộ ở đỉnh núi nào lại được lưu danh thiên cổ như thế nhỉ?
Đầu ngón tay của Triệu Vân Lan dừng lại, lại nhớ đến hai câu mà tên Nha tộc kia nói, trong lòng hiện lên hai chữ — Côn Luân.
Qua không biết bao lâu, Yêu tộc mới thăm viếng xong rồi ngồi xuống, nữ yêu xinh đẹp xuyên qua giữa đám người, bưng trà rót nước dâng rượu dâng đồ ăn, quần yêu dạ yến chính thức bắt đầu.
Thẩm Nguy lấy lí do phải lái xe từ chối hết rượu chúc, nhìn Triệu Vân Lan uống xong một ly mới thúc giục: “Chúng ta có phải nên cáo từ rồi không?”
Triệu Vân Lan gật gật đầu, vừa muốn đứng lên thì đã nghe trong chúng yêu nổi lên một tràng huyên náo.
Triệu Vân Lan nghiêng tai hỏi: “Cái gì vậy?”
Thẩm Nguy nhìn thoáng trên đài cao: “Con rắn kia giải một bán yêu lên đài, yêu khí trên người bán yêu lộ ra ngoài, hắc khí vây quanh, trên người có mùi máu tươi, hẳn là phạm không ít tội, đại khái vì miễn cho gã bị trời phạt làm liên lụy người khác nên Yêu tộc lôi gã ra khai đao trước. Truyền thống cũ của Yêu tộc thôi.”
Nếu Quách Trường Thành ở trong này, cậu sẽ phát hiện kẻ này chính là người đàn ông cậu suýt đụng ngã ngày hôm trước.
Triệu Vân Lan nghe xong biết là chuyện nhà người khác thì hết hứng thú. Giữa tiếng Xà tứ thúc tuyên đọc đủ loại tội trạng của kẻ này, y giao tay mình cho Thẩm Nguy để hắn đỡ mình đi ra ngoài.
Khi họ sắp rời đi thì Xà tứ thúc đã đọc xong, tuyên bố: “Nha tộc bán yêu, không nhớ chính đạo, nhiều lần tổn thương người, phạm vào thiên lý, kẻ bất tài này nguyện thanh lý môn hộ, thay trời hành đạo……”
Hai chữ “Nha tộc” khiến Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy đồng thời dừng bước.
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên từ cửa vào ngắt lời Xà tứ thúc: “Chậm đã!”
Thanh âm kia khàn đặc không rõ, mang theo cảm giác không lành khó tả.
Thẩm Nguy khoát tay kéo Triệu Vân Lan ra phía sau mình, ánh mắt nhất thời lạnh lẽo đến mức có thể kết băng — chỉ thấy ở cửa Yêu thị thoắt cái đã có một lũ người trùm hắc bào đang đứng. Những người này dung mạo xấu xí, lưng mang hai cánh, lông vũ tối đen..
Là Nha tộc.
Long Thành bốn phía đường cái thông suốt, đông đúc đến mức mỗi ngày dân chúng đều phải chửi đổng vì kẹt xe, dân cư rộn ràng nhốn nháo là vậy nhưng quy mô của Yêu thị lại rất nhỏ hẹp.
Thành phố lớn rồng cá lẫn lộn, có câu nói “Đại ẩn ẩn vu thị”, nhưng thực tế cũng không thích hợp tu hành, trừ khi là có liên lụy với trần thế hoặc là ngàn dặm xa xôi đến báo ơn báo oán, nếu không thì yêu tinh bình thường sẽ suy nghĩ đến tiền đồ của mình mà không chọn định cư ở nơi này.
Cục Điều Tra Đặc Biệt của Triệu Vân Lan vừa đặt chân đến Long Thành thì đã qua lại mập mờ không rõ với rất nhiều tộc nhân của Yêu tộc bản địa, cũng có không ít những kẻ cùng y xưng huynh gọi đệ. Nhưng y vẫn chưa từng tới Yêu thị bao giờ ___ đây cũng giống như bữa cơm tất niên của Yêu tộc người ta, một người ngoài như y, lúc thường kề vai sát cánh thế nào không quan trọng nhưng nếu như ngay cả lúc này mà cũng không biết chừng mực vác mặt đến góp vui thì không đúng rồi.
Tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên y nhận được thiệp mời đến Quần Yêu Dạ Yến.
Triệu Vân Lan ngồi vững trong xe ngựa, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị muốn giấu cũng không giấu nổi.
Thẩm Nguy hỏi: “Sao vậy?”
Triệu Vân Lan nhéo nhéo cánh tay Thẩm Nguy vẫn đang đỡ y mà đè thấp giọng nói trong tiếng bánh xe lộc cộc, “Ta thấy quan hệ của chúng ta phát triển thật truyền thống, đầu tiên là tìm hiểu, báo gia môn, sau đó bắt đầu từ cái nắm tay cho đến bây giờ đang thực hiện đến giai đoạn hẹn hò trên đường lớn rồi. Ta nghĩ cứ theo tình hình này mà phát huy thì rất nhanh có thể ‘thu quan’.”
Thẩm Nguy vội nhìn thoáng qua phía cửa xe, hắn biết hồ ly là một lũ tai nhọn. Sau đó mới nói nhỏ với Triệu Vân Lan: “Mấy lời này buổi tối trở về nói tiếp.”
Triệu Vân Lan: “Dùng chỗ nào để nói?”.
Thẩm Nguy: “……”
Triệu Vân Lan liếc mắt gieo tình dùng giọng hát hí khúc mà ngâm nga: “Hảo ca ca, người ta muốn ngươi sắp hỏng rồi, ngươi mau theo đi thôi.”
Thẩm Nguy phủi phắt cái tay của Triệu Vân Lan ra. Một lát sau, hắn thấy bàn tay ấy sờ loạn không mục đích trong không trung, cuối cùng lại len lén nắm lấy.
Không biết hồ ly có nghe thấy không, dù sao nó đánh xe vô cùng vững vàng. Qua khoảng một khắc thời gian thì xe ngựa ngừng lại, hồ ly dẫn đường vén màn xe mời hai người xuống, gió lạnh ồ ạt tiến vào, từ xa truyền lại tiếng cầm tiêu hợp tấu vụng về. Âm điệu lạnh lùng rợn người lại cố tình muốn tạo ra không khí vui tươi, nghe ra có mấy phần quỷ dị.
Hai bên trái phải trước cửa có hai người đón khách, đều là mặt ngựa mình người. Cách đó không xa có một người đàn ông mang đuôi rắn đứng đó___Đây cũng là một trong những ước định đã thành quy củ của Yêu tộc, các tộc phải để lộ một phần thân người để phân biệt với các hậu bối tu vi không cao, tránh phát sinh hiểu lầm đáng tiếc.
Người đàn ông mình rắn mỉm cười chào đón Triệu Vân Lan: “Lệnh chủ đến rồi.”
Trời đông rét lạnh, bản tính của tộc xà liền lộ rõ, trời vừa lạnh một cái là đã không muốn ra khỏi cửa rồi, bình thường cũng sẽ chẳng đến cái chỗ náo nhiệt thế này mà chỉ phái một hai tộc nhân tới góp mặt vội vàng đại biểu toàn tộc Xà Tinh thôi.
Tộc nhân Xà tộc xuất hiện ở cổng thế này, hiển nhiên là đang chờ Triệu Vân Lan.
Triệu Vân Lan cẩn thận nghe ngóng, cũng khách khách khí khí nói: “Hôm nay mắt ta không ổn cho lắm, chỉ mong không nghe lầm, là tứ thúc phải không?”
Nam tử Xà tộc gật đầu lên tiếng: “Phiền cho Lệnh chủ còn nhớ rõ, vào đi, Chúc Hồng đã nói qua với ta rồi, có chuyện gì cứ bảo ta một tiếng là được.”
Thẩm Nguy giao hộp lớn trên tay cho Nhân Mã đón khách, đỡ Triệu Vân đi vào bên trong.
Vừa đi vào bên trong đã như đi lên một con đường dành riêng cho người đi bộ, ước chừng dài trên dưới một trăm thước, hai bên rải đá xanh, ở giữa có một con sông dài, trên bắc một cây cầu đá, trên cầu dựng lên một cái đài cao. Hai bờ sông vô cùng náo nhiệt, nơi nơi giăng đèn kết hoa, chỉ là người đi lại bên trong phần lớn là nửa người nửa thú, cũng có Yêu tộc bày sạp chào hàng với khách khứa trước khi khai yến.
Xà tứ thúc mang theo hai người, lập tức đi vào trong cho đến tận chân đài cao trên cầu.
Chỉ thấy trên cầu đá lạnh lẽo còn mang theo một lớp tuyết mỏng mà cột đá nhỏ đầu cầu đã được quấn quanh bởi một dây hoa tinh tế còn điểm xuyết mấy nụ hoa nhỏ vàng nhạt.
Xà tứ thúc đứng đó nói với hoa nhỏ: “Nghênh Xuân cô nương, lệnh chủ đã tới, thỉnh ra gặp một lần.”
Hắn vừa dứt lời, dây hoa nghênh xuân lẻ loi đơn bạc đột nhiên nhanh chóng lớn lên, nháy mắt đã trải đầy đầu cầu như phủ lên đó một tầng thảm hoa. Vô số nụ hoa nho nhỏ lớn dần, mọc lên như nấm. Ngay sau đó, một thiếu nữ vươn lên cùng với dây hoa, nửa người trên là hình dáng con người, nửa người dưới vẫn là dây hoa tươi tốt um tùm.
Trông nàng chỉ như một thiếu nữ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, một đôi mắt mảnh dài dừng lại hồi lâu trên người Triệu Vân Lan, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Nguy.
Không biết vì lý do gì, Nghênh Xuân tựa hồ ít nhiều có chút sợ Thẩm Nguy, ánh mắt nàng chỉ thoáng lướt qua người hắn đã thành thành thật thật thu thu về nhìn sang Triệu Vân Lan, nàng cười hì hì nói: “Hắc miêu thúc thúc nói lệnh chủ là đại soái ca, ngươi đeo đôi kính đen to như vậy làm gì?”
Triệu Vân Lan tháo kính xuống cài lên cổ áo: “Để thu hút đồng tình chứ sao — tiểu muội muội vừa thấy ca ca này anh tuấn như vậy cư nhiên lại mù, nói không chừng sẽ cho ta nhiều mật hoa hơn một chút ha.”
Nghênh Xuân cười rộn một hồi rồi nhìn chăm chú vào ánh mắt y, nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi Xà tứ thúc: “Là Hắc Nha tộc làm sao? Đang yên đang lành sao lại chọc tới phàm nhân thế?”
Xà tứ thúc xoa xoa đầu nàng, hạ mắt, không trả lời.
Nghênh Xuân lại nhìn khắp bốn phía: “Dạ yến năm nay, không một người nào của tộc Hắc Nha đến sao?”
“Không riêng gì nơi này của chúng ta, những nơi khác cũng thế,” Xà tứ thúc nói, “Việc này cô đừng quản, cứ chuyên tâm tu luyện đi, thời khắc báo xuân lo nở hoa của cô cho đẹp là được.”
Nghênh Xuân rầu rĩ đáp lời rồi lấy ra một bình nhỏ, kéo tay Triệu Vân Lan qua, đặt vào: “Đây là tộc trưởng bảo ta mang đến cho lệnh chủ. Ngài ấy còn nhờ ta nhắn với ngươi một câu, từ nay về sau nếu là chuyện của lệnh chủ, chỉ cần nói với ngài một câu, chúng ta sẽ mặc ngươi sai phái.”
Triệu Vân Lan ngẩn người: “Cho ta sai phái? Không không không, quý tộc trưởng thật sự quá khách khí……”
Lời của y đột nhiên bị ngắt quãng, không biết từ khi nào đã có một con khỉ nhỏ nhảy lên đài cao trên cầu, cầm trong tay một cái chiêng đồng ra sức khua vang.
Chúng Yêu tộc lập tức yên lặng, ven đường mọc lên thêm không ít bàn đá, Nghênh Xuân “Ai nha” một tiếng: “Khai yến rồi, ta phải lên đài, lệnh chủ ca ca, ta chưa nói với ngươi, bảo trọng nhé.”
Triệu Vân Lan: “Chờ đã……”
Nghênh Xuân đã hóa thành một mảnh dây hoa, nhanh chóng cuốn lên đài cao, dây hoa bò theo mỗi đường lan can làm cho đài đá trên cầu chỉ trong nháy mắt đã trở nên vui tươi giàu sinh khí nói không nên lời.
Cái tay vẫn đút trong túi của Triệu Vân Lan còn chưa kịp lấy ra. Trong túi y có một cái bao vải nhỏ, thứ đồ này là Đại Khánh đưa cho y, nghe nói là bảo bối của Trấn Hồn Lệnh Chủ tiền nhiệm, hiện tại xem ra cũng chính là kiếp trước của y hoặc là kiếp trước của kiếp trước gì đó – nó là một cái chén dạ quang, trên thân chén khắc mấy đóa nguyệt quang hoa tinh xảo xinh đẹp khôn tả. Nghe đồn trong chén có thể cất giữ ánh trăng, đối với Hoa Yêu mà nói, là trân phẩm dành cho tu luyện.
Triệu Vân Lan vốn định dùng nó để trao đổi mật hoa với Hoa Yêu, ai ngờ người ta không chỉ cho không mà còn dâng y như lễ vật nữa chứ.
Thái độ của tộc Hoa Yêu càng khiến cho dụng ý không rõ của việc Hắc Nha tộc công kích y thêm khó lường. Triệu Vân Lan âm thầm tính toán trong lòng rồi xoay người tìm Thẩm Nguy rời đi, ai ngờ khi quay người lại thì đụng phải một góc bàn bằng đá.
Thẩm Nguy đỡ lấy eo y rồi xoay người ôm lấy, ngăn trở phần lớn những ánh mắt hiếu kì vụng trộm của đám tiểu yêu đang hướng về bên này, quay đầu nói với Xà tứ thúc, “Yêu tộc dạ yến, hai người ngoài chúng ta đã làm xong việc, nên sớm trở về, không quấy rầy thêm nữa mới phải?”
Xà tứ thúc nhìn liếc cái động tác chiếm hữu mười phần của y một cái, không chút hoang mang nói: “Nếu bọn họ đã kê bàn cho hai vị, nghĩa là đã coi hai vị như khách quý của nơi này, vẫn nên uống chén rượu ấm người rồi hãy đi chứ?”
Thẩm Nguy nhíu mày.
Xà tứ thúc nói: “Sang năm là năm bản mạng của tộc ta, dạ yến năm nay là do ta chủ trì, thứ cho ta không tiện ngồi cùng một lát.”
Hắn nói xong, không đợi Thẩm Nguy cự tuyệt đã kéo cái đuôi rắn cùng tay áo dài chậm rãi đi lên đài cao trên cầu. Tiếng nhạc lại nổi lên bốn phía, lần này không còn là tiếng cầm tiêu hợp tấu kì quái nữa mà là một khúc nhạc tế truyền lưu từ thượng cổ.
Một giọng nữ trong trẻo cất lên xa xa: “Trời sinh vạn vật, nguyên bản không chu toàn.”
Được chúng yêu kính ngưỡng, Xà tứ thúc chỉnh đốn trang phục, hạ mắt đứng nghiêm, cúi đầu nặng nề cất tiếng: “Tống cựu nghênh tân, cuối năm quần yêu bái tam thánh, bái đại hoang sơn thần, bái liệt tổ liệt tông –”
Chúng yêu nhất loạt đứng dậy, hướng về phía tây bắc im lặng kính bái.
Giọng nữ kia tiếp tục ngâm xướng: “”Đại hoang chi gian, sơn hữu bất hợp, thừa vân chi điên, dĩ vi thiên trụ. Chúc Dung chi tử, vi thủy chi đế, dẫn long xúc chi, đấu chuyển tinh di…….”
(Núi cao sừng sững giữa đất hoang, đỉnh cao mây phủ, gọi là trụ trời. Nhi tử của Chúc Dung là Thủy đế dẫn rồng đụng phải, vật đổi sao dời…)
Triệu Vân Lan kinh ngạc nhướng mày, cúi đầu nhỏ giọng hỏi Thẩm Nguy: “Đang xướng về ai vậy? Nghe như đang nói về thuỷ thần Cộng Công ấy.”
Thẩm Nguy vẫn cau mày như cũ, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, nghe y hỏi hắn chỉ gật đầu, tích chữ như vàng mà trả lời: “Ừ, là hắn.”
Triệu Vân Lan lại hỏi: “Đang nói đến đoạn Cộng Công đụng ngã Bất Chu Sơn sao?”
Thẩm Nguy lại đáp một tiếng vô cùng ngắn gọn.
Triệu Vân Lan: “Nhưng Cộng Công không phải Thuỷ Thần sao? Đại hoang sơn thần mà bọn họ nói là ai thế? Bất Chu Sơn cũng có sơn thần à?”
Lần này, Thẩm Nguy trầm mặc một lát mới mơ hồ nói: “…… Hẳn là có đi? Chuyện khi đó ta cũng không rõ lắm.”
Triệu Vân Lan không biết đã nghe ra cái gì từ giọng nói của hắn mà lập tức không nói thêm gì nữa, chỉ dùng ngón tay gõ vào lòng bàn tay, khi có khi không đánh nhịp theo tiếng ca trên đài.
Khúc ca của Yêu tộc kéo dài dằng dặc, dong dong dài dài nói chuyện năm đó Chuyên Húc tranh chấp với Cộng Công, về sau Cộng Công giận dữ phá hoại của công quăng cả Bất Chu Sơn đi.
Có người nói vì Cộng Công không có phúc hậu hung hăng đụng cho một nhát thì mới có trật tự mặt trời lên đằng đông xuống đằng tây trên thế gian, cố sự này nghe ra có quan hệ rất lớn với Yêu tộc, nhưng rốt cuộc đó là quan hệ gì thì ca từ lại không nói rõ.
Rất nhiều chuyện được lịch sử ghi lại đã không còn toàn vẹn nữa mà chỉ có thể suy đoán ‘ẩn tình’ từ những hàng chữ thôi, càng đừng nói đến thượng cổ thần thoại vừa xa xưa lại vừa không đáng tin này, Triệu Vân Lan biết chính mình không nên truy hỏi tận cùng mấy cái câu ca xướng cũ rích đó nhưng lại không nhịn được, phảng phất trong lòng có một thanh âm đang nói với y, những chuyện tưởng như không liên quan này lại có quan hệ lẫn nhau rất phức tạp.
Chưa từng nghe qua thượng cổ thần minh còn có chế độ kiêm chức, nếu Cộng Công đã là thủy thần thì không thể lại là vị ‘Đại hoang sơn thần’ được Yêu tộc kính bái ngay sau Tam Thánh được.
Rốt cuộc là cán bộ ở đỉnh núi nào lại được lưu danh thiên cổ như thế nhỉ?
Đầu ngón tay của Triệu Vân Lan dừng lại, lại nhớ đến hai câu mà tên Nha tộc kia nói, trong lòng hiện lên hai chữ — Côn Luân.
Qua không biết bao lâu, Yêu tộc mới thăm viếng xong rồi ngồi xuống, nữ yêu xinh đẹp xuyên qua giữa đám người, bưng trà rót nước dâng rượu dâng đồ ăn, quần yêu dạ yến chính thức bắt đầu.
Thẩm Nguy lấy lí do phải lái xe từ chối hết rượu chúc, nhìn Triệu Vân Lan uống xong một ly mới thúc giục: “Chúng ta có phải nên cáo từ rồi không?”
Triệu Vân Lan gật gật đầu, vừa muốn đứng lên thì đã nghe trong chúng yêu nổi lên một tràng huyên náo.
Triệu Vân Lan nghiêng tai hỏi: “Cái gì vậy?”
Thẩm Nguy nhìn thoáng trên đài cao: “Con rắn kia giải một bán yêu lên đài, yêu khí trên người bán yêu lộ ra ngoài, hắc khí vây quanh, trên người có mùi máu tươi, hẳn là phạm không ít tội, đại khái vì miễn cho gã bị trời phạt làm liên lụy người khác nên Yêu tộc lôi gã ra khai đao trước. Truyền thống cũ của Yêu tộc thôi.”
Nếu Quách Trường Thành ở trong này, cậu sẽ phát hiện kẻ này chính là người đàn ông cậu suýt đụng ngã ngày hôm trước.
Triệu Vân Lan nghe xong biết là chuyện nhà người khác thì hết hứng thú. Giữa tiếng Xà tứ thúc tuyên đọc đủ loại tội trạng của kẻ này, y giao tay mình cho Thẩm Nguy để hắn đỡ mình đi ra ngoài.
Khi họ sắp rời đi thì Xà tứ thúc đã đọc xong, tuyên bố: “Nha tộc bán yêu, không nhớ chính đạo, nhiều lần tổn thương người, phạm vào thiên lý, kẻ bất tài này nguyện thanh lý môn hộ, thay trời hành đạo……”
Hai chữ “Nha tộc” khiến Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy đồng thời dừng bước.
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên từ cửa vào ngắt lời Xà tứ thúc: “Chậm đã!”
Thanh âm kia khàn đặc không rõ, mang theo cảm giác không lành khó tả.
Thẩm Nguy khoát tay kéo Triệu Vân Lan ra phía sau mình, ánh mắt nhất thời lạnh lẽo đến mức có thể kết băng — chỉ thấy ở cửa Yêu thị thoắt cái đã có một lũ người trùm hắc bào đang đứng. Những người này dung mạo xấu xí, lưng mang hai cánh, lông vũ tối đen..
Là Nha tộc.
Tác giả :
Priest