Trận Chiến Tình Yêu
Chương 22
Hai người ở trong nhà suốt hai ngày, không hề bước chân ra khỏi cửa, ăn uống thì gọi đồ ăn ở ngoài vào, toàn bộ tiệm ăn ở xung quanh nhà chắc cũng đã gọi hết.
Đến ngày thứ ba…
“YunHo, ăn lẩu được không?” Vẻ mặt JaeJoong đầy mong chờ nhìn YunHo.
“Trời nóng thế này, ăn lẩu gì chứ?” YunHo phản đối.
“Có điều hòa mà! Em muốn ăn!” JaeJoong cố chấp.
Hai người “đấu nhãn” chừng một phút đồng hồ, cuối cùng YunHo đành nhượng bộ, “Sợ em luôn.”
“Haha! Đi thôi! Đi siêu thị mua đồ ăn!” JaeJoong hào hứng, cậu thích nhất là cảm giác khi ăn lẩu, vừa ấm áp vừa hoà hợp.
Đi trên đường, YunHo cẩn thận đi ra phía ngoài, để JaeJoong hăng hái đi phía trong.
Lúc băng qua đường, sắp đi hết vạch trắng dành cho người đi bộ thì đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, JaeJoong bước vội, chợt một chiếc xe lao đến. Bên cạnh cậu lúc đó lại có một cậu bé cũng qua đường, nhưng vì sợ quá mà ngẩn người đứng yên tại chỗ, JaeJoong vội vàng kéo cậu bé qua một bên. Vì xem nhẹ trọng lượng của cậu bé mũm mĩm kia mà JaeJoong bị phản lực lùi ra sau mấy bước, chân phải va vào cột đèn giao thông, đầu gối phải cũng chạm mạnh vào đó.
“Đau quá!” JaeJoong lập tức đau đến nghiến răng, lại còn phải cố nhịn đau dỗ dành cậu nhóc, “Không sao đâu, không sao đâu nhóc.”
“Em có sao không?” YunHo đỡ cậu dậy, định xem đầu gối cậu thế nào.
“Chắc bị bầm rồi.” JaeJoong vuốt vuốt chỗ đau.
“Đi tiếp được không? Hay em về nhà nghỉ, để anh tự đi mua cũng được.”
“Không việc gì đâu.” JaeJoong đợi một chút cho cơn đau dịu lại, lắc lắc chân, cảm thấy đã khá ổn. Đùa chứ, cậu nhất định phải đến siêu thị chọn món mình thích. “Mình đi thôi.”
…
Hai người ở siêu thị chú tâm chọn lựa các loại rau thịt, thi thoảng còn quay qua nhỏ giọng trao đổi giá cả chất lượng với nhau, vô tình thu hút vô số ánhmắt ái mộ của các cô gái.
Thắng lợi trở về, JaeJoong giành chìa khóa định mở cửa, “Í? Lúc mình đi không khóa cửa hay sao?”
“Chắc là….” YunHo còn chưa nói xong, JaeJoong đi trước đột nhiên dừng lại.
YunHo đi qua, ôm vai JaeJoong, “Dì Jang, đây là bạn học của cháu, JaeJoong, cậu ấy về đây chơi.”
Người phụ nữ trung niên cầm máy hút bụi đứng đối diện vẫn đang nhìn JaeJoong, vừa thấy YunHo liền mỉm cười, “Ra là YunHo đã về, dì còn đang đoán đây có phải bạn của cháu không, bộ dạng được lắm.”
“Đây là dì Jang, định kỳ đến nhà anh quét dọn.” YunHo giới thiệu.
“Cháu chào dì.” JaeJoong lập tức lễ phép chào.
“Chào cháu, hai cháu cứ chơi đi, không cần để ý đến dì.” Dì Jang tiếp tục công việc của mình.
YunHo đem hết đồ mua được vào bếp chuẩn bị xử lý, JaeJoong theo vào để giúp.
“Anh tự làm được, em ra xem TV đi.” YunHo bắt đầu phân loại thức ăn một cách thành thạo.
“Anh rất ra dáng người đàn ông nội trợ đấy, haha.” JaeJoong đeo tạp dề cho YunHo, rồi hôn nhanh lên môi anh một cái, “Ngoan ngoãn làm việc nha.” Nói xong nhưng JaeJoong không đi ra ngoài, vẫn đứng bên cạnh nhìn.
“À phải rồi, YunHo,” Dì Jang đi vào bếp, “Hai ngày trước mẹ cháu gọi điện hỏi cháu có về nhà nghỉ không, dì hỏi có chuyện gì thì mẹ cháu lại không nói, cháu xem thế nào gọi lại hỏi mẹ cháu đi?”
JaeJoong để ý thấy một tia cảm xúc lóe lên rất nhanh trong mắt YunHo, quá nhanh nên cậu không kịp nhận rõ đó là gì.
YunHo điềm tĩnh trả lời, “Cháu biết rồi, cảm ơn dì.”
“Thôi dì về đây, hai đứa chơi vui nhé.” Dì Jang tủm tỉm đi ra ngoài.
Tuy rằng động tác nhặt rau thái thịt của YunHo vẫn rất thành thạo, biểu tình cũng không thay đổi, nhưng JaeJoong có cảm giác tâm trạng anh không tốt như lúc nãy. Lúc trước có nghe JunSu nói quan hệ giữa mẹ con anh không tốt, đây có phải là nguyên nhân không?
Mà… khoé mắt YunHo có gì ươn ướt… là nước mắt sao?
JaeJoong đột nhiên ôm lấy YunHo từ phía sau, YunHo bị giật mình, định quay lại, “Em làm gì vậy?”
JaeJoong nhạy cảm nhìn YunHo, “Anh không cần phải khổ sở, em nhất định sẽ ở bên anh.”
YunHo đẩy cậu ra, vẻ không hiểu làm sao, “Em đang nói gì vậy?”
“Không phải anh đang khóc hay sao?” JaeJoong đưa ngón tay chạm nhẹ khoé mắt anh, quả nhiên có hơi ướt, “Anh không cần phải xấu hổ, em sẽ không cười anh mà.”
YunHo đen mặt, “Ai khóc? Anh đang bóc hành nên chảy nước mắt thôi.” Nói xong YunHo đưa rổ hành qua trước mặt JaeJoong. “Hay em bóc nhé?”
JaeJoong lập tức nhảy dựng lên, vẻ mặt chán ghét, “Không, em ghét mùi hành lắm.”
“Đi ra phòng khách xem TV đi, đừng có ở đây nghịch.” YunHo đẩy cậu ra ngoài.
***
Bữa lẩu buổi tối diễn ra trong bầu không khí khá sôi nổi, dù chỉ có hai người.
“Oa! Thích thật!” Nhìn thấy một bàn đầy rau cá thịt, tâm hồn JaeJoong như nở hoa.
“Em muốn ăn cái này.. Em muốn ăn cái kia.” Ngón tay JaeJoong chỉ hết bên này sang bên nọ, YunHo đảm nhiệm việc gắp, nhúng rồi đặt vào bát cho cậu.
Tuy đây chưa phải kiểu phục vụ lý tưởng: gắp đồ ăn, thổi nguội rồi đưa đến tận miệng, nhưng JaeJoong vẫn rất vừa lòng, để đáp lại cậu cũng vài lần gắp đồ ăn đưa lên miệng YunHo, anh có hơi nhíu mày nhưng cũng mở miệng ăn.
Đến mùa đông nhất định phải kêu thêm mấy người cùng nhau ăn lẩu, như vậy mới có không khí. JaeJoong vừa ăn vừa nghĩ.
Suốt cả buổi tối, JaeJoong vẫn quan sát vẻ mặt của YunHo, nhưng dù là lúc chuẩn bị đồ ăn, đến lúc chuyên tâm ăn lẩu, hay lúc rửa bát rồi xem TV, vẻ mặt anh vẫn không có gì thay đổi, so với anh lúc bình thường thì chẳng khác gì. Chẳng lẽ đối với việc mẹ anh gọi điện thoại, anh không hề có suy nghĩ gì hay sao? JaeJoong cảm thấy thật lạ lùng. Xem ra sự lạnh lùng của anh đối với mẹ không phải bình thường.
“Em làm sao thế?” YunHo đột nhiên quơ tay trước mặt JaeJoong đang thất thần, “Sao lại ngẩn người rồi? Không phải vừa ăn lẩu hay sao, em còn thích gì nữa?”
“YunHo.” JaeJoong vốn là người rất hiếu kỳ, có vấn đề gì cũng đều muốn biết rõ ràng, “Anh không gọi điện cho mẹ anh à? Nhỡ đâu mẹ anh tìm anh có việc?”
“Có việc thì bà ấy sẽ gọi lại.” YunHo còn tưởng vấn đề gì nghiêm trọng.
“Nhưng đó là mẹ anh, như vậy có được không?”
“Không nói chuyện này nữa.” YunHo quay đi, anh không muốn tiếp tục đề tài này.
“Không nói cho em biết anh đang buồn phiền chuyện gì được à?” Câu nói của anh khiến JaeJoong mất tinh thần.
“Anh không có gì buồn phiền cả.” YunHo bất đắc dĩ.
JaeJoong cong môi, “Cha mẹ em bị tai nạn qua đời sớm, thấy người khác đều có cha có mẹ em rất ngưỡng mộ họ, anh có mẹ còn không biết quý trọng.”
YunHo trầm mặc trong chốc lát, rồi ngả người lên sôpha, mắt nhìn trần nhà, “Cha mẹ anh là do sắp đặt mà kết hôn, tình cảm không có gì đặc biệt, cha anh thường xuyên đi công tác nên không ở nhà, sau đó mẹ anh lại lén lút qua lại với một người đàn ông hàng xóm đã có vợ. Cha anh không muốn miễn cưỡng nên đã ly hôn, gia đình hàng xóm kia cũng vậy. Mẹ anh bị người ta nói là kẻ thứ ba, những lời đàm tiếu đó rất khó nghe, nhưng bà ấy vẫn quyết định kết hôn với người đàn ông kia. Sau đó cha và anh chuyển nhà, mẹ anh vẫn ở lại đó, JunSu cũng ở đó nên thi thoảng bà ấy lại nhờ JunSu đưa đồ cho anh, chứ không dám tự mình đến gặp anh. Một người mẹ như vậy, có hay không cũng chẳng khác gì nhau.”
JaeJoong im lặng nghe anh nói hết, chỉ hỏi một câu, “Mẹ anh đối với anh không tốt hay sao?”
Tốt hay không ư? YunHo hồi tưởng, cũng như bao người mẹ bình thường khác, lúc trước mỗi ngày bà ở nhà nội trợ, dọn dẹp nấu nước, hỏi han bài vở của anh một chút, rồi mấy chuyện kiểu như bạn bè thế nào, tiền tiêu vặt có đủ không… linh tinh gì đó, hiện tại bà cũng thường xuyên hỏi thăm JunSu tình hình của anh. Như vậy, không phải là không tốt. Vì thế anh lắc đầu.
“Vậy thì có thể nói, mẹ anh đối với anh cũng không có gì không đúng. Có một người quan tâm anh che chở anh có gì không tốt? Vì sao anh muốn cự tuyệt? Đó là người mẹ có quan hệ huyết thống với anh, cho dù có ly hôn với cha anh rồi kết hôn với người khác, đó vẫn là mẹ sinh ra anh, anh hoàn toàn có thể hưởng thụ sự quan tâm mẹ dành cho anh.” JaeJoong đặt hai tay lên vai YunHo, trong mắt loé lên sự kiên định, “Cho dù mẹ anh làm chuyện có lỗi với gia đình, nhưng chủ yếu đó vẫn là vấn đề giữa cha mẹ anh, cha anh đã đồng ý ly hôn, không truy vấn gì nữa, tại sao anh vẫn không bỏ qua được? Điều anh vẫn vướng mắc rốt cuộc là gì?”
Điều thật sự vướng mắc ư? YunHo nhìn vẻ mặt kích động của JaeJoong, có chút mê mẩn, “Sao em lại kích động như vậy?”
JaeJoong ôm ghì lấy YunHo, vùi mặt vào vai anh, “Em thích anh, em thích anh.” Bởi vì thích anh, cho nên mới xem chuyện của anh như chuyện của chính mình, không muốn trong lòng anh có góc tối mà em không thể chạm đến, không muốn để anh giống em, đến khi mất đi cha mẹ mới hối hận đã không còn cơ hội để làm nũng, cũng không còn cơ hội để làm tròn chữ hiếu. Tâm tình của em là như thế, anh có thể hiểu không?
“Anh hiểu.” YunHo ôm lấy JaeJoong, cảm thấy cậu đã bình tĩnh trở lại, mới nâng mặt cậu lên, hôn thật sâu, như muốn lấy sự quấn quýt tương giao này nói hộ tâm ý.
Hôn đến khi JaeJoong vì thiếu dưỡng khí mà đầu óc mơ màng, nhưng khi tay của YunHo lần xuống dưới thì ký ức về lần đầu tiên rất đau khiến thân thể JaeJoong theo bản năng mà hơi run rẩy. YunHo nhạy cảm nhận thấy, nên dừng lại, buông JaeJoong ra.
Hai người tựa trán vào nhau để thở.
“Anh sẽ suy nghĩ lại chuyện này.” YunHo khàn khàn nói xong, liền đi thẳng vào phòng tắm để ‘dập lửa’.
***
Từ sau đêm đầu tiên, đêm nào hai người cũng ngủ cùng nhau nhưng tuyệt đối không làm gì. JaeJoong vì chỗ đó vẫn chưa hết đau hẳn nên rất biết điều không trêu chọc gì YunHo, mà YunHo cũng không ham muốn đến mức ngày nào cũng phải làm, cho nên hai người chỉ đơn thuần là ôm nhau ngủ. Đêm nay cũng như vậy.
Nhưng đêm nay YunHo lại không ngủ được. Nhìn gương mặt ngủ say của JaeJoong, bình yên và an lành tựa như thiên sứ, anh khẽ thở dài.
JaeJoong nói đúng, anh vẫn còn may mắn hơn người đã không còn mẹ, anh có mẹ mà không biết quý trọng thì thật chẳng ra sao, đến khi mất mẹ rồi mới hối hận thì đã muộn. Thực ra mẹ anh cũng không phạm lỗi lầm gì lớn đến mức không thể tha thứ, chỉ là sự bướng bỉnh trong lòng anh tạo thànhnút thắt không thể gỡ được mà thôi. Nhớ lại gương mặt tươi cười trước kia của mẹ, quả thực có chút hoài niệm.
Có lẽ trong tiềm thức anh cũng chờ mong có người nói với anh những lời như JaeJoong đã nói, nói một lần để tiêu tan hết đi. Đáng tiếc, cha anh chưa từng nói, JunSu cũng vậy.
Có lẽ, lần sau mẹ gọi điện, anh sẽ vờ như không có việc gì mà nhận điện thoại nói chuyện một chút? Nếu mẹ lại nhờ JunSu mang đồ đến, vờ từ chối một chút rồi sẽ nhận?
…Đợi đến một ngày mẹ con anh có thể bình thường trở lại như lúc trước, nhất định sẽ đưa JaeJoong đến giới thiệu với mẹ anh
Đến ngày thứ ba…
“YunHo, ăn lẩu được không?” Vẻ mặt JaeJoong đầy mong chờ nhìn YunHo.
“Trời nóng thế này, ăn lẩu gì chứ?” YunHo phản đối.
“Có điều hòa mà! Em muốn ăn!” JaeJoong cố chấp.
Hai người “đấu nhãn” chừng một phút đồng hồ, cuối cùng YunHo đành nhượng bộ, “Sợ em luôn.”
“Haha! Đi thôi! Đi siêu thị mua đồ ăn!” JaeJoong hào hứng, cậu thích nhất là cảm giác khi ăn lẩu, vừa ấm áp vừa hoà hợp.
Đi trên đường, YunHo cẩn thận đi ra phía ngoài, để JaeJoong hăng hái đi phía trong.
Lúc băng qua đường, sắp đi hết vạch trắng dành cho người đi bộ thì đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, JaeJoong bước vội, chợt một chiếc xe lao đến. Bên cạnh cậu lúc đó lại có một cậu bé cũng qua đường, nhưng vì sợ quá mà ngẩn người đứng yên tại chỗ, JaeJoong vội vàng kéo cậu bé qua một bên. Vì xem nhẹ trọng lượng của cậu bé mũm mĩm kia mà JaeJoong bị phản lực lùi ra sau mấy bước, chân phải va vào cột đèn giao thông, đầu gối phải cũng chạm mạnh vào đó.
“Đau quá!” JaeJoong lập tức đau đến nghiến răng, lại còn phải cố nhịn đau dỗ dành cậu nhóc, “Không sao đâu, không sao đâu nhóc.”
“Em có sao không?” YunHo đỡ cậu dậy, định xem đầu gối cậu thế nào.
“Chắc bị bầm rồi.” JaeJoong vuốt vuốt chỗ đau.
“Đi tiếp được không? Hay em về nhà nghỉ, để anh tự đi mua cũng được.”
“Không việc gì đâu.” JaeJoong đợi một chút cho cơn đau dịu lại, lắc lắc chân, cảm thấy đã khá ổn. Đùa chứ, cậu nhất định phải đến siêu thị chọn món mình thích. “Mình đi thôi.”
…
Hai người ở siêu thị chú tâm chọn lựa các loại rau thịt, thi thoảng còn quay qua nhỏ giọng trao đổi giá cả chất lượng với nhau, vô tình thu hút vô số ánhmắt ái mộ của các cô gái.
Thắng lợi trở về, JaeJoong giành chìa khóa định mở cửa, “Í? Lúc mình đi không khóa cửa hay sao?”
“Chắc là….” YunHo còn chưa nói xong, JaeJoong đi trước đột nhiên dừng lại.
YunHo đi qua, ôm vai JaeJoong, “Dì Jang, đây là bạn học của cháu, JaeJoong, cậu ấy về đây chơi.”
Người phụ nữ trung niên cầm máy hút bụi đứng đối diện vẫn đang nhìn JaeJoong, vừa thấy YunHo liền mỉm cười, “Ra là YunHo đã về, dì còn đang đoán đây có phải bạn của cháu không, bộ dạng được lắm.”
“Đây là dì Jang, định kỳ đến nhà anh quét dọn.” YunHo giới thiệu.
“Cháu chào dì.” JaeJoong lập tức lễ phép chào.
“Chào cháu, hai cháu cứ chơi đi, không cần để ý đến dì.” Dì Jang tiếp tục công việc của mình.
YunHo đem hết đồ mua được vào bếp chuẩn bị xử lý, JaeJoong theo vào để giúp.
“Anh tự làm được, em ra xem TV đi.” YunHo bắt đầu phân loại thức ăn một cách thành thạo.
“Anh rất ra dáng người đàn ông nội trợ đấy, haha.” JaeJoong đeo tạp dề cho YunHo, rồi hôn nhanh lên môi anh một cái, “Ngoan ngoãn làm việc nha.” Nói xong nhưng JaeJoong không đi ra ngoài, vẫn đứng bên cạnh nhìn.
“À phải rồi, YunHo,” Dì Jang đi vào bếp, “Hai ngày trước mẹ cháu gọi điện hỏi cháu có về nhà nghỉ không, dì hỏi có chuyện gì thì mẹ cháu lại không nói, cháu xem thế nào gọi lại hỏi mẹ cháu đi?”
JaeJoong để ý thấy một tia cảm xúc lóe lên rất nhanh trong mắt YunHo, quá nhanh nên cậu không kịp nhận rõ đó là gì.
YunHo điềm tĩnh trả lời, “Cháu biết rồi, cảm ơn dì.”
“Thôi dì về đây, hai đứa chơi vui nhé.” Dì Jang tủm tỉm đi ra ngoài.
Tuy rằng động tác nhặt rau thái thịt của YunHo vẫn rất thành thạo, biểu tình cũng không thay đổi, nhưng JaeJoong có cảm giác tâm trạng anh không tốt như lúc nãy. Lúc trước có nghe JunSu nói quan hệ giữa mẹ con anh không tốt, đây có phải là nguyên nhân không?
Mà… khoé mắt YunHo có gì ươn ướt… là nước mắt sao?
JaeJoong đột nhiên ôm lấy YunHo từ phía sau, YunHo bị giật mình, định quay lại, “Em làm gì vậy?”
JaeJoong nhạy cảm nhìn YunHo, “Anh không cần phải khổ sở, em nhất định sẽ ở bên anh.”
YunHo đẩy cậu ra, vẻ không hiểu làm sao, “Em đang nói gì vậy?”
“Không phải anh đang khóc hay sao?” JaeJoong đưa ngón tay chạm nhẹ khoé mắt anh, quả nhiên có hơi ướt, “Anh không cần phải xấu hổ, em sẽ không cười anh mà.”
YunHo đen mặt, “Ai khóc? Anh đang bóc hành nên chảy nước mắt thôi.” Nói xong YunHo đưa rổ hành qua trước mặt JaeJoong. “Hay em bóc nhé?”
JaeJoong lập tức nhảy dựng lên, vẻ mặt chán ghét, “Không, em ghét mùi hành lắm.”
“Đi ra phòng khách xem TV đi, đừng có ở đây nghịch.” YunHo đẩy cậu ra ngoài.
***
Bữa lẩu buổi tối diễn ra trong bầu không khí khá sôi nổi, dù chỉ có hai người.
“Oa! Thích thật!” Nhìn thấy một bàn đầy rau cá thịt, tâm hồn JaeJoong như nở hoa.
“Em muốn ăn cái này.. Em muốn ăn cái kia.” Ngón tay JaeJoong chỉ hết bên này sang bên nọ, YunHo đảm nhiệm việc gắp, nhúng rồi đặt vào bát cho cậu.
Tuy đây chưa phải kiểu phục vụ lý tưởng: gắp đồ ăn, thổi nguội rồi đưa đến tận miệng, nhưng JaeJoong vẫn rất vừa lòng, để đáp lại cậu cũng vài lần gắp đồ ăn đưa lên miệng YunHo, anh có hơi nhíu mày nhưng cũng mở miệng ăn.
Đến mùa đông nhất định phải kêu thêm mấy người cùng nhau ăn lẩu, như vậy mới có không khí. JaeJoong vừa ăn vừa nghĩ.
Suốt cả buổi tối, JaeJoong vẫn quan sát vẻ mặt của YunHo, nhưng dù là lúc chuẩn bị đồ ăn, đến lúc chuyên tâm ăn lẩu, hay lúc rửa bát rồi xem TV, vẻ mặt anh vẫn không có gì thay đổi, so với anh lúc bình thường thì chẳng khác gì. Chẳng lẽ đối với việc mẹ anh gọi điện thoại, anh không hề có suy nghĩ gì hay sao? JaeJoong cảm thấy thật lạ lùng. Xem ra sự lạnh lùng của anh đối với mẹ không phải bình thường.
“Em làm sao thế?” YunHo đột nhiên quơ tay trước mặt JaeJoong đang thất thần, “Sao lại ngẩn người rồi? Không phải vừa ăn lẩu hay sao, em còn thích gì nữa?”
“YunHo.” JaeJoong vốn là người rất hiếu kỳ, có vấn đề gì cũng đều muốn biết rõ ràng, “Anh không gọi điện cho mẹ anh à? Nhỡ đâu mẹ anh tìm anh có việc?”
“Có việc thì bà ấy sẽ gọi lại.” YunHo còn tưởng vấn đề gì nghiêm trọng.
“Nhưng đó là mẹ anh, như vậy có được không?”
“Không nói chuyện này nữa.” YunHo quay đi, anh không muốn tiếp tục đề tài này.
“Không nói cho em biết anh đang buồn phiền chuyện gì được à?” Câu nói của anh khiến JaeJoong mất tinh thần.
“Anh không có gì buồn phiền cả.” YunHo bất đắc dĩ.
JaeJoong cong môi, “Cha mẹ em bị tai nạn qua đời sớm, thấy người khác đều có cha có mẹ em rất ngưỡng mộ họ, anh có mẹ còn không biết quý trọng.”
YunHo trầm mặc trong chốc lát, rồi ngả người lên sôpha, mắt nhìn trần nhà, “Cha mẹ anh là do sắp đặt mà kết hôn, tình cảm không có gì đặc biệt, cha anh thường xuyên đi công tác nên không ở nhà, sau đó mẹ anh lại lén lút qua lại với một người đàn ông hàng xóm đã có vợ. Cha anh không muốn miễn cưỡng nên đã ly hôn, gia đình hàng xóm kia cũng vậy. Mẹ anh bị người ta nói là kẻ thứ ba, những lời đàm tiếu đó rất khó nghe, nhưng bà ấy vẫn quyết định kết hôn với người đàn ông kia. Sau đó cha và anh chuyển nhà, mẹ anh vẫn ở lại đó, JunSu cũng ở đó nên thi thoảng bà ấy lại nhờ JunSu đưa đồ cho anh, chứ không dám tự mình đến gặp anh. Một người mẹ như vậy, có hay không cũng chẳng khác gì nhau.”
JaeJoong im lặng nghe anh nói hết, chỉ hỏi một câu, “Mẹ anh đối với anh không tốt hay sao?”
Tốt hay không ư? YunHo hồi tưởng, cũng như bao người mẹ bình thường khác, lúc trước mỗi ngày bà ở nhà nội trợ, dọn dẹp nấu nước, hỏi han bài vở của anh một chút, rồi mấy chuyện kiểu như bạn bè thế nào, tiền tiêu vặt có đủ không… linh tinh gì đó, hiện tại bà cũng thường xuyên hỏi thăm JunSu tình hình của anh. Như vậy, không phải là không tốt. Vì thế anh lắc đầu.
“Vậy thì có thể nói, mẹ anh đối với anh cũng không có gì không đúng. Có một người quan tâm anh che chở anh có gì không tốt? Vì sao anh muốn cự tuyệt? Đó là người mẹ có quan hệ huyết thống với anh, cho dù có ly hôn với cha anh rồi kết hôn với người khác, đó vẫn là mẹ sinh ra anh, anh hoàn toàn có thể hưởng thụ sự quan tâm mẹ dành cho anh.” JaeJoong đặt hai tay lên vai YunHo, trong mắt loé lên sự kiên định, “Cho dù mẹ anh làm chuyện có lỗi với gia đình, nhưng chủ yếu đó vẫn là vấn đề giữa cha mẹ anh, cha anh đã đồng ý ly hôn, không truy vấn gì nữa, tại sao anh vẫn không bỏ qua được? Điều anh vẫn vướng mắc rốt cuộc là gì?”
Điều thật sự vướng mắc ư? YunHo nhìn vẻ mặt kích động của JaeJoong, có chút mê mẩn, “Sao em lại kích động như vậy?”
JaeJoong ôm ghì lấy YunHo, vùi mặt vào vai anh, “Em thích anh, em thích anh.” Bởi vì thích anh, cho nên mới xem chuyện của anh như chuyện của chính mình, không muốn trong lòng anh có góc tối mà em không thể chạm đến, không muốn để anh giống em, đến khi mất đi cha mẹ mới hối hận đã không còn cơ hội để làm nũng, cũng không còn cơ hội để làm tròn chữ hiếu. Tâm tình của em là như thế, anh có thể hiểu không?
“Anh hiểu.” YunHo ôm lấy JaeJoong, cảm thấy cậu đã bình tĩnh trở lại, mới nâng mặt cậu lên, hôn thật sâu, như muốn lấy sự quấn quýt tương giao này nói hộ tâm ý.
Hôn đến khi JaeJoong vì thiếu dưỡng khí mà đầu óc mơ màng, nhưng khi tay của YunHo lần xuống dưới thì ký ức về lần đầu tiên rất đau khiến thân thể JaeJoong theo bản năng mà hơi run rẩy. YunHo nhạy cảm nhận thấy, nên dừng lại, buông JaeJoong ra.
Hai người tựa trán vào nhau để thở.
“Anh sẽ suy nghĩ lại chuyện này.” YunHo khàn khàn nói xong, liền đi thẳng vào phòng tắm để ‘dập lửa’.
***
Từ sau đêm đầu tiên, đêm nào hai người cũng ngủ cùng nhau nhưng tuyệt đối không làm gì. JaeJoong vì chỗ đó vẫn chưa hết đau hẳn nên rất biết điều không trêu chọc gì YunHo, mà YunHo cũng không ham muốn đến mức ngày nào cũng phải làm, cho nên hai người chỉ đơn thuần là ôm nhau ngủ. Đêm nay cũng như vậy.
Nhưng đêm nay YunHo lại không ngủ được. Nhìn gương mặt ngủ say của JaeJoong, bình yên và an lành tựa như thiên sứ, anh khẽ thở dài.
JaeJoong nói đúng, anh vẫn còn may mắn hơn người đã không còn mẹ, anh có mẹ mà không biết quý trọng thì thật chẳng ra sao, đến khi mất mẹ rồi mới hối hận thì đã muộn. Thực ra mẹ anh cũng không phạm lỗi lầm gì lớn đến mức không thể tha thứ, chỉ là sự bướng bỉnh trong lòng anh tạo thànhnút thắt không thể gỡ được mà thôi. Nhớ lại gương mặt tươi cười trước kia của mẹ, quả thực có chút hoài niệm.
Có lẽ trong tiềm thức anh cũng chờ mong có người nói với anh những lời như JaeJoong đã nói, nói một lần để tiêu tan hết đi. Đáng tiếc, cha anh chưa từng nói, JunSu cũng vậy.
Có lẽ, lần sau mẹ gọi điện, anh sẽ vờ như không có việc gì mà nhận điện thoại nói chuyện một chút? Nếu mẹ lại nhờ JunSu mang đồ đến, vờ từ chối một chút rồi sẽ nhận?
…Đợi đến một ngày mẹ con anh có thể bình thường trở lại như lúc trước, nhất định sẽ đưa JaeJoong đến giới thiệu với mẹ anh
Tác giả :
Hamble