Trân Châu Cảng
Chương 4
Những con tàu được sản xuất năm 1941 có những nét đẹp riêng. Lúc ấy tất cả những chiếc ghế êm ái trên tàu đều có màu Chocolate. Trong khoang, vách ngăn đều được ốp bằng gỗ ánh Vecni bóng loáng. Trên cửa sổ của mỗi khoang có lắp những bóng đèn nhỏ sáng rực rỡ như ban ngày. Vào mùa này trong năm, những con tàu thường ít khách. Những toa tàu thơm mùi gỗ mới và mùi dầu nhớt thấm đẫm trên những bánh xe bằng sắt. Nhưng hôm nay thì con tàu ấy đầy ắp hành khách chứ không trống trải như mọi khi. Nó đang chở những hành khách đặc biệt từ vùng ngoại ô New York tới trung tâm Mahatan. Mười cô y tá hải quân ngồi túm tụm trong một toa tàu cuối đang trò chuyện như pháo rang và cười vô cùng vui vẻ. Mùi nước hoa của họ sực nức trong khoang tàu chật chội len lỏi cả vào màn trời đêm miền thôn dã lấp lánh ánh đèn hai bên đường ray.
Evelyn Stewart ngồi lặng lẽ bên cửa sổ đăm đắm nhìn ra màn đêm phía ngoài. Cũng như các chị em khác trong đội, nàng mặc bộ đồng phục màu xanh dương sẫm của y tá. Chiếc mũ trắng đặc trưng cài chặt vào mớ tóc màu nâu sáng. Những phụ nữ tự chủ có tính cách độc lập như nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chưa bao giờ nàng lả lơi tìm cách gây chú ý của người khác. Mới gặp nàng, người ta thường nghĩ nàng là người sống nội tâm không dễ gì hoà đồng với những người chung quanh. Họ sẽ dễ dàng kết luận nàng là kẻ tự mãn. Một tính nết thường thấy ở những cô gái đẹp. Bất cứ ai có vẻ ngoài lịch lãm, yêu kiều cũng đều lạnh lùng và xa cách như thế. Chỉ ít người thực sự hiểu biết nàng mới nhận ra Evelyn không hề bình thản như vẻ bề ngoài, cũng không phải là người vô tình như người ta thường nghĩ. Bất cứ thứ gì ám ảnh nàng đều cuốn hút nàng đi khiến nàng có thể chết vì nó hoặc hết mình vì nó. Trở thành một y tá giỏi chính là một trong những đam mê của Evelyn, nàng muốn mọi người hiểu mình nhưng điều nàng mong mỏi nhất là làm sao hiểu được chính bản thân nàng. Cha nàng từng là một sĩ quan trong quân đội. Mẹ nàng là con gái của một bác sĩ ở miền Nam Dakota. Bà thầm mơ ước trở thành bác sĩ. Tiếc thay bà lại phải theo chồng sống cuộc đời nay đây mai đó. Nhiều mâu thuẫn trong đời sống đã khiến Evelyn không theo khuôn mẫu của cha nàng hay của mẹ nàng giáo dưỡng từ khi còn bé mà nàng thường hay tìm kiếm và nghe theo lẽ phải của chính do lý trí mình mách bảo.
Những y tá khác có mặt trong toa tàu ngày hôm ấy đều là những người cùng đội làm việc ở cùng một bệnh viện hải quân với Evelyn. Có hai người cùng cấp bậc với Evelyn. Họ biết khả năng của nàng, thường nghe theo nàng, nhất là trong những trường hợp cấp cứu. Nhưng đó chỉ là ở bệnh viện thôi, còn bây giờ, họ đang ở trong một toa tàu sắp sửa đi gặp các chàng phi công. Những chàng trai có thể coi là lính kiểng của quân đội Hoa Kỳ. Thì họ cứ để mặc Evelyn đăm đắm nhìn ra cửa sổ một mình, hài lòng ngồi trò chuyện với nhau mà không buồn để ý đến nàng. Đối với họ, bữa tiệc đã bắt đầu từ khi họ bước chân lên toa tàu này rồi.
Tất cả y tá của đội đều xinh xắn và chín chắn. Có thể nói là quá chín chắn là đàng khác. Đã qua rồi cái tuổi mới lớn. Họ đã biết cách trang điểm sao cho thật cuốn hút, quyến rũ. Này nhé: môi thì tô son đỏ thắm, mặt đánh phấn rất kỹ càng, sức sống tràn căng trong lồng ngực trẻ. Niềm vui đến bất chợt khiến họ không còn sợ lên ký một cách vu vơ và tạm quên đi mối lo lắng về những nếp nhăn mờ mờ có thể xuất hiện nơi đuôi mắt bất cứ lúc nào. Họ cùng nhau hút thuốc, uống nước ngọt thả dàn và không ngần ngại hay dè chừng gì những chiếc bánh ngọt mà bình thường họ rất sợ. Đối với Evelyn, tiếng trò chuyện của bạn nàng vào lúc này chỉ như tiếng nhạc nền. Bởi vì nàng đang đắm mình vào dòng suy tưởng. Y tá thường vẫn thế, tập trung vào công việc nhưng tai lắng nghe mệnh lệnh để làm việc cho đồng điệu. Lúc nào Evelyn cũng vừa suy nghĩ vừa lắng tai nghe các bạn trò chuyện xung quanh. Barbara, một cô gái có mái tóc nâu và vẻ đẹp huyền bí như nữ hoàng Ai Cập, độc diễn trước đám bạn bè. Cô gái này có giọng khàn khàn và lớn tuổi nhất trong nhóm đang lên mặt đàn chị lên lớp cho những nàng y tá trẻ hơn về buổi tối với các chàng phi công hào hoa phong nhã. Barbara lớn tiếng:
- Nào! Bây giờ thì hãy nghe tôi nói đây! Các chàng phi công thường tán tỉnh rất bài bản. Tất nhiên là đàn ông nào cũng sắp sẵn nhiều bài văn hay ho để khẽ thỏ thẻ vào tai các cô gái. Nhưng các chàng phi công thì có đặc biệt hơn. Sự tán tỉnh sẽ bắt đầu bằng cái liếc mắt ngắm nhìn khi bạn không để ý. Khi gặp một cô gái xinh đẹp nào khiến mắt các chàng muốn nhảy vọt ra khỏi tròng thì bắt đầu đảo mắt nhìn những chàng đực rựa khác, để xem cô nàng của mình có để mắt đến ai trong số bạn thân của mình hay không. Mọi diễn biến ấy dễ thấy đến nỗi ta có cảm tưởng anh chàng kia hoàn toàn quên mất rằng: đối với những người như chàng ta thì phụ nữ chúng mình thường có mắt ở đằng sau lưng, nếu không nói là ta có thể quan sát chàng ấy ở bất cứ đâu. Không cần nhìn cũng biết anh ta đang nghĩ gì.
Sandra, một cô có đôi mắt xanh đến từ Chicago cười khúc khích. Cả bọn cười ồ lên tán thưởng nhưng rồi im lặng ngay khi Barbara tiếp tục lên tiếng. Chẳng là họ đang muốn học tập những kinh nghiệm của người đi trước.
- Lúc này, có thể nói các chàng trai hệt như những chú cá nhỏ vậy. Khả năng làm việc của bộ não một anh chàng không lớn hơn óc chim là mấy. Nếu như các cô hạ cố nhìn anh ta hơi lâu một chút thì lập tức mấy anh này chỉ còn há hốc miệng ra mà nhìn. Khi thấy cặp mắt họ láo liên tức là cá đã cắn câu rồi đấy.
Barbara ngồi thẳng người, hít một hơi thật dài khiến cho cả đám hò reo và vỗ tay tán thưởng. Cô mơ màng nâng điếu thuốc lên môi bắt chước các nữ minh tinh màn bạc và tiếp tục.
- Thế rồi anh chàng sẽ tiến đến gần, lòng lâng lâng như bước trong cõi tiên. Tất nhiên đó chỉ là lần đầu thôi. Còn đối với những chàng đã gặp nhiều lần rồi thì khi họ bước đến gần thì mắt sáng lên như bắt được vàng. Trong đầu họ lúc đó sẽ không còn ý nghĩ nào khác ngoài những hình ảnh của lần cuối cùng hai người gặp gỡ. Đó, đàn ông là như thế đó. Lúc đó trông họ mới ngờ nghệch làm sao.
Betty, một cô gái mắt xanh, tóc vàng có khá nhiều tai tiếng nhất đến từ Texas. Trông cô như vừa rời ghế nhà trường ngày hôm qua. Cô hỏi Barbara:
- Chị tin rằng họ dễ hạ gục đến thế sao?
Barbara vờ tròn mắt nhìn nàng cho tới khi các cô khác cười ngặt nghẽo. Barbara đáp:
- Nhưng vào một buổi tối như hôm nay, nếu một trong số các nàng bị vẻ bề ngoài của họ làm lu mờ ý chí thì họ sẽ hạ các nàng đo ván ngay. Đầu tiên, chàng ta sẽ mời các nàng ăn tối. Trong bữa tối có khi còn có cả rượu vang, đôi khi còn có cả Champange. Kết thúc bữa ăn bao giờ cũng là màn nhảy đầm. Thể nào chàng gà trống bảnh choẹ kia chẳng ghé vào tai các nàng mà thì thầm đại loại như…
Tới đoạn này, Barbara bắt đầu chúm chím môi làm trò hệt như miệng con cá đang ngáp ngáp khiến cho bạn nàng cười phá lên.
- Thế rồi anh chàng sẽ nói: - Này em! Chưa bao giờ anh thấy có cảm giác như thế này với bất kỳ ai, em thật là đặc biệt! Em chính là một nửa mà anh đang đi tìm, ước sao đêm nay sẽ kép dài mãi mãi, Nhưng cả anh và em đều biết đó chỉ là mộng tưởng. Rồi đây, anh sắp phải ra trận, biết đâu sẽ chẳng bao giờ trở về. Nói đến đây, chàng ta bắt đầu nhìn thẳng vào mắt cô nàng dễ dụ và nói tiếp: vậy nên chúng ta phải để đêm nay kéo dài mãi trong ký ức của anh và của em. Chúng ta phải làm sao để cho đến hết đời cũng không thể quên được buổi tối hôm nay.
Barbara ngừng lời, châm điếu thuốc mới. Tiếng bánh xe nghiến trên đường ray nghe rợn người. Không hiểu sao các nàng y tá không ai bảo ai đều im lặng rồi Sandra lên tiếng trước:
- Để em nói với các chị chuyện này: Các chị nghĩ sao nếu một trong các anh chàng phi công tự mãn kia dám dở trò đó ra với em? Các chị cho rằng em sẽ làm gì nào?
Betty tròn xoe mắt nhìn bạn. Ngay cả Evelyn cũng phải rời cửa sổ lắng nghe xem bạn mình định nói gì.
- Thì em sẽ không bao giờ để cho anh đạt được ý đồ của mình đâu.
Đám y tá cười khúc khích. Như tìm ra lời giải đáp cho chính mình, Evelyn cũng cười cùng với họ. Nhưng khi câu chuyện trở về chủ đề sắp tới họ sẽ được thuyên chuyển đi đâu thì nàng lại bắt đầu suy tư nhìn ra cửa kính. Betty mơ màng nói:
- Ôi! Em nôn nóng muốn ra ngoài kia xem người ta sống ra sao. Các chị nghĩ người ta sẽ điều chúng ta đi đâu đây?
Sandra đáp:
- Chị hy vọng nơi chúng ta sắp đến sẽ là một miền đầy nắng ấm.
- Cả em cũng thế, em muốn đến nơi nào đó ở vùng biển Thái Bình Dương.
- Ở đó thì tha hồ diện áo đầm dạ hội và đồ tắm các kiểu.
Betty vặn lại:
- Em đâu có muốn diện áo đầm, em chỉ muốn tìm cho mình một đức ông chồng cho ra hồn thôi.
- À, nếu thế thì hãy hỏi kinh nghiệm của Evelyn kìa! Chị ấy đã chinh phục được anh chàng giỏi giang nhất, nổi tiếng nhất trong đội quân tinh nhuệ nhất của Mỹ đấy.
Evelyn định phản đối nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng chờ đợi.
Barbara nói:
- Thôi đi nào! Kể cho chúng em nghe đi Evelyn. Chị tìm đâu ra một của quý như anh Rafe vậy?
Lần này thì không cần phải quay qua nhìn đăm đắm ngoài cửa kính nữa. Evelyn vẫn có thể để dòng suy nghĩ của mình quay trở lại 2 tháng trước đó, tại trung tâm y tế quân đội ở thành phố New York.
Cơn đại khủng hoảng những năm 30 đã khiến cho quân đội Mỹ phải cắt giảm nguồn chi phí và nhân lực phục vụ cho quân đội. Khi Washington nỗ lực giúp đỡ vương quốc Anh và nước Nga chống lại chủ nghĩa phát xít thì sự căng thẳng thiếu thốn càng tăng hơn. Nhiều ban ngành trong quân đội Mỹ đang cố gắng làm hết sức mình vì thiếu bác sĩ và thiếu đủ thứ. Thế nên, nhiều binh chủng trong quân đội Mỹ phải cùng sử dụng những phương tiện khám tổng quát cho các quân nhân. Thế là Evelyn và đội của nàng đều là những y tá của hải quân lại phải cuống cuồng thích nghi với hoàn cảnh mới. Trong một dịp kiểm tra sức khoẻ cho các chàng phi công. Có người là phi công của không quân, cũng có người lại là phi công phục vụ trên những tàu hàng không mẫu hạm khổng lồ của Mỹ. Trong màn khám tổng quát ấy cũng có những chuyện dở khóc dở cười. Các y tá phải điền vào giấy khám sức khoẻ và phải bắt các chàng trai cởi đồ lót ra mà khám.
Tất nhiên tiêm chủng không nằm ngoài cuộc kiểm tra sức khoẻ lần đó. Vừa tiêm máy, vừa kiểm tra sức khoẻ luôn. Những hàng dài tưởng không bao giờ dứt những chàng phi công giơ những tập hồ sơ dầy cộm khiến cho các y tá mệt bã người. Evelyn quyết định chia y tá của nàng ra làm nhiều ca để làm việc. Còn nàng nhận công việc khó khăn nhất: kiểm tra mắt. Đó là một giai đoạn khám buồn tẻ nhất. Trong suốt hai năm hành nghề y tá, nàng chưa từng thấy có một phi công nào đã qua hàng chục cuộc khám thử mắt mới vào được trong trường với tình trạng sức khoẻ hoàn toàn không chê vào đâu được lại trở nên cận hoặc viễn trong thời gian huấn luyện ngắn ngủi. Thế nhưng thủ tục vẫn là thủ túc. Và thế là Evelyn cũng vẫn phải chấp hành. Công việc của nàng buồn chán đến nỗi để tiêu khiển nàng chỉ còn cách nghe lỏm những câu chuyện trao đổi từ bàn tiêm chủng ngay cạnh bàn khám mắt.
- Này, cô! Xinh đẹp như em sao lại phải làm cái việc kỳ khôi này cơ chứ?
Một gã trai tóc bóng mượt tán tỉnh. Sau này Evelyn mới biết tên anh ta là Anthony. Mặc dù không biết gã này từ trước nhưng nàng vẫn biết ngay anh ta là một phi công. Thái độ tự mãn ngông nghênh thì không thể nhầm vào đâu được. Evelyn nghe Betty trả lời:
- Tất nhiên tôi không phù hợp với công việc này rồi. Nhưng mà anh thì làm việc này hợp hơn tôi đấy.
Betty hất hàm sang bàn bên cạnh. Bên đó có một nàng y tá thân hình đồ sộ với một cánh tay lực lưỡng đang phập kim tiêm máy xuống những chiếc mông trắng hếu của các chàng lính trẻ. Trước khi chàng phi công kia kịp trả lời thì Betty đã chích ngay cho anh ta một mũi.
- Ôi, đau quá! Mông chàng lính nào trong quân đội Hoa Kỳ cũng phải chịu trận trước cây kim tiêm của em hay sao?
Betty cười. Nụ cười thiên thần của nàng khiến chàng kia ngây ra:
- Không, chúng tôi là y tá hải quân. Thôi, anh sang bàn bên cạnh đi! Làm ơn đi mà.
- Tôi chỉ định nói với em một chuyện: Tôi đã tiêm chủng cả ngàn lần rồi. Không lẽ lần này cũng phải tiêm nữa hay sao?
- Chính phủ bảo tôi phải xịt chỗ thuốc này vào mông anh. Và thế là tôi xịt. Người kế tiếp đi.
Evelyn cố nhịn cười. Nàng thầm thán phục tài ứng đối của Betty. Nhưng nàng cũng sợ đùa như thế nhiều lần sẽ khiến tâm hồn thành chai đá. Đám con trai thường vây xung quanh Betty nhưng cô bé chưa từng rung động trước bất cứ người nào. Những y tá khác đều có cơ hội khám phá cánh đàn ông dịu dàng ra sao, nhưng không phải ai cũng có miệng lưỡi sắc lẻm như Betty vậy.
Chợt có cãi vã, tiếng người xôn xao ở góc phòng, tiếng dụng cụ y tế loảng xoảng trong khay sắt và tiếng người ồn ào khiến Evelyn phải chú ý. Một chàng trai đang van vỉ bác sĩ làm như thể nếu như ông ta không mở lòng từ bi thì anh ta có thể mất mạng không bằng.
- Bác sĩ à! Xin ông hãy nghe đây: Tôi đã từng qua nhiều hàng chục cuộc khám tổng quát cho quân nhân rồi. Ông mà viết vào bệnh án của tôi như thế này thì tôi đến phải gỡ phù hiệu phi công ra mất.
Giọng chàng phi công van vỉ. Dù không cố tình lắng nghe nhưng những lời nói ấy vẫn lọt vào tai của mọi người trong phòng. Họ cố không nghe nhưng họ không thể không thấy chuyện đang diễn ra. Mọi người cố quay mặt nhìn đi phía khác, cố nghĩ đến những chuyện khác. Lúc này, Evelyn để ý đến hai phi công đứng giữa hàng. Một chàng thì cao, cơ bắp cuồn cuộn như lực sĩ. Còn chàng kia không cao lớn bằng nhưng rất cân đối. Có bịt mắt vào Evelyn vẫn nhận ra anh chàng cao lớn hơn có gặp rắc rồi. Còn bạn anh ta thì thầm điều gì đó rất nhanh và cả hai gật gù như đã hiểu nhau. Anh chàng to lớn hơn đang nhìn vào bảng chữ trước mặt cách anh ta 20 sải. Anh chàng này mắt nhìn thằng không hề lo lắng vì biết mình không có nguy cơ bị cận thị. Lúc nay anh ta mở tròn mắt và nhìn thẳng về phía trước như thể đang cố nhớ bảng chữ phía đàng xa kia. Tuy nhiên, anh ta lại không chú tâm đủ để làm việc ấy. Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục bên cạnh anh ta. Tình thế ngày càng trở nên xấu đi và các phi công đã nghe được từng lời đối thoại giữa họ.
- Bác sĩ à! Tôi xin ông đấy! Chờ cho một chút, tôi chỉ đọc nhầm thôi mà! Viên bác sĩ tiếp tục viết vào bệnh án không ngước mắt lên.
- Nếu như công việc khám tổng quát sáng nay kết thúc sớm thì chúng tôi sẽ cho anh một cơ hội khám lại cho anh.
Ông nói cái điều mà ông biết chẳng bao giờ sẽ xảy ra. Thiếu gì người muốn trở thành phi công. Nhưng giảng viên và máy bay để cho họ có thể thực hiện được khoá tập huấn thì lại thiếu. Những người nào không đủ tiêu chuẩn sức khoẻ để trở thành phi công đều phải hài lòng với chân quản lí nhân sự hay điều khiển bay dưới mặt đất. Viên bác sĩ chụp lấy con dấu bằng cao su và đóng mạnh dòng chữ “Không đủ sức khoẻ” vào giữa tờ bệnh án của viên phi công không may kia. Evelyn nhìn thấy chàng trai cao lớn nhảy ra khỏi hàng. Tiếng dấu cụp trên bệnh án chẳng khác nào tiếng đạn rít lên bên tai. Trong hàng của Evelyn, hai chàng phi công trẻ vẫn thì thầm điều gì đó rất bí mật. Khi người đứng ngay trước mặt anh chàng cao lớn vừa kết thúc cuộc kiểm tra, Evelyn cũng vừa đóng con dấu “Đủ Sức khoẻ” vào bệnh án của anh ta, thì anh chàng phi công cao lớn hơn đã nhào lên phía trước, nhẹ nhàng đặt bệnh án của mình trước mặt nàng. Khi Evelyn chưa kịp ngồi thẳng lên, anh ta hùng hồn đọc nguyên một dãy:
- J L M C P O. Thấy chưa, mắt tôi chẳng khác gì mắt đại bàng.
Evelyn nhìn kỹ bệnh án của anh ta và thấy tên anh này là McCawley. Không thèm nhìn lên, nàng nói:
- Làm gì vội thế? Anh lính! Tôi đâu có yêu cầu anh đọc dòng cuối cùng đâu. Tôi muốn anh đọc dòng trên cùng kia kìa.
Anh ta sững sờ:
- Nhưng, nhưng những chữ đó to lắm! Đọc để làm gì chứ?
Nàng nghiêm giọng:
- Làm ơn đọc hàng đầu cho tôi!
Chàng phi công đứng đàng sau ho thật to, nhưng Evelyn vẫn không ngẩng đầu lên. Nàng giữ im lặng khiến cho anh ta phải biết rằng nàng đang cảnh báo là mình vẫn còn đang nghe. Nếu anh ta định chơi trò gian lận để gỡ bí cho bạn mình thì hãy coi chừng. Tay phi công bắt đầu đọc:
- À! R Tr C. Không, không. R Tr Q W, à ý tôi nói là W Q.
Evelyn đã thuộc lòng bảng chữ kia như lòng bàn tay biết ngay hai chàng phi công kia đang đi đêm ngay trước mắt mình. Thị lực kém thường khiến cho người ta nhầm lẫn những chữ cái có nhiều nét giống nhau như Q và O hoặc R và P. Chàng trai này đang sắp xếp lại bảng chữ cái dùm nàng. Tiếc thay dòng chữ đó lại dễ đọc nhất, to nhất trong bảng chữ mới chết chứ. Evelyn mở bệnh án của anh ta và liếc nhìn những dòng chữ ghi trong đợt khám sức khoẻ lần trước. Điểm thi toán và võ thuật của anh này đều 99 điểm, thật xuất sắc. Nhưng khả năng đánh giá về ngôn ngữ của anh ta chỉ có 68 thôi. Những kết quả phát âm và ghép từ của anh này không hơn một cậu học sinh tiểu học là mấy. Nhưng những dòng chữ trong bài của anh ta mạnh mẽ và hết sức thuyết phục. Cuối bài luận văn, anh ta có viết: Tôi thích được bay trên bầu trời, khi ấy tôi có thể cảm thấy được cả hơi thở của Chúa. Một ý tưởng đơn giản và cao đẹp nhưng viết lại sai lỗi chính tả. Đây không phải là một chứng cớ của thiểu năng trí tuệ. Mà đối với anh ta, những dòng chữ thường lẫn lộn lung tung cả. Chứng bệnh rất thường gặp. Các nhà khoa học không hiểu nguyên nhân của bệnh này là do đâu. Hình như nó có liên quan tới cấu trúc của những vùng não bộ đặc biệt nào đó. Rất nhiều người thông mình nhưng lại mắc phải những lỗi này. Không phải ai cũng nhận ra được bệnh nhân của căn bệnh quái ác này và bệnh nhân thường bị hiểu lầm. Người ta cũng khó nhận biết bởi vì những biểu hiện của chứng bệnh này thường mâu thuẫn nhau. Lúc thì người ta có thể đọc đúng viết đúng được chữ đó, nhưng chỉ một tích tắc sau lại viết sai mất rồi. Tuy nhiên, những quy tắc trong quân đội lại không mơ hồ chút nào. Một khi ai đó đã mắc bệnh này thì tức là anh ta không đủ tư cách là một phi công. Evelyn nhắc lại:
- Rồi! Bây giờ anh đọc lại dòng cuối cùng cho tôi nghe xem nào? Nhưng nhớ là đọc từ bên phải sang bên trái, từng chữ một. Đọc to lên!
Rafe McCawley lại bắt đầu đánh vật với những chữ cái theo đúng yêu cầu của nàng, anh ta ấm ứ:
- À, E X.
Anh bạn đứng đằng sau lại ho lớn. Lợi dụng lúc đưa tay lên che miệng, anh ta thì thầm đủ cho người đằng trước nghe. Lát sau, giọng của Rafe có vẻ tự tin hơn.
- X E Z U.
Thình lình, Evelyn ngẩng đầu lên nghiêm nghị nhìn thẳng vào mặt Rafe. Cặp mắt của anh ta nhìn lại nàng như chứa đựng hết tâm hồn của chàng lính trẻ. Mãi cho tới tận sau này, Evelyn vẫn không thể hiểu hết được ánh mắt ấy. Chắc chắn nó không phải là một sự ngẫu nhiên. Bởi vì chưa bao giờ nàng thấy cặp mắt ai lại biết nói nhiều đến thế. Nhưng ngay lúc ấy, nàng không bận tâm với những suy nghĩ đại loại như vậy. Lúc ấy, nàng chỉ cố làm sao đối mặt với một anh chàng cởi trần trùng trục và cặp mắt muốn cố nói lên điều gì.
Ánh mắt nghiêm khắc của nữ y tá Evelyn chuyển sang anh bạn trẻ đứng đằng sau Rafe. Tự nhiên nàng thấy thương hại anh ta. Anh ta đứng ngây ra, mặt đỏ dần lên vì âm mưu của mình đã bị phát giác. Rõ ràng anh ta cũng vừa liếc trộm nàng như thể mình trót xúc phạm tới một vị cấp trên đang nắm quyền sinh sát. Chắc chắn anh lính này không lo sợ nàng ta sẽ làm gì mình, nhưng anh ta hoàn toàn lo lắng cho tương lai của bạn mình không biết rồi sẽ ra sao. Còn anh bạn đang đứng trước mặt nàng đây chắc cũng đoán ra được tính nghiêm trọng của sự việc.
Nàng quay lại nhìn Rafe. Mồ hôi rịn ra, chảy thành dòng trên trán anh ta khi thấy nàng quay lại với trang bệnh án. Một tiếng nói từ sâu thẳm khuyên nàng đừng nên làm điều nàng đang muốn làm. Bởi vì nếu làm thế, sẽ khiến anh ta không còn cơ hội gì nữa. Trách nhiệm của nàng là phải làm theo đúng thủ tục, cuốn sổ có ghi điều lệ quân nhân đang để sẵn trên bàn của nàng như nhắc nhở nàng phải làm tròn nghĩa vụ. Rắc rối là ở chỗ, quân đội Mỹ không cần quan tâm nguyên nhân vì sao anh không đọc được bảng chữ cái trong khâu kiểm tra thị giác. Nếu như anh ta đọc tốt thì anh ta hoàn thành phần kiểm tra này, còn nếu không thì chắc chắn anh ta bị loại không cần biết nguyên nhân do đâu. Thật tội nghiệp! Thêm nữa, báo cáo của chàng trai này lại có ghi: Kỹ năng bay của anh ta được xếp vào hạng nhất.
Ấn tượng quá nhỉ! Vẫn tiếng nói nội tâm nhắc nhở nàng rằng nàng không phải chỉ biết tuân theo nhiệm vụ mà nàng còn phải biết bảo vệ những người phải làm công việc hết sức nguy hiểm này. Nếu như khả năng về thể chất của anh ta không đủ mà anh ta cứ được bay thì rất có thể anh ta sẽ phải chết một cách vô nghĩa lý, lúc ấy thì lỗi tại ai đây? Liệu có phải là do nàng, khi biết rõ anh ta có vấn đề mà vẫn cho qua. Nàng bắt đầu với tay tới con dấu “Không đủ sức khoẻ” trên bàn.
Chàng trai vội giữ chặt tay nàng.
Cặp mắt của anh ta van vỉ nhìn nàng rồi lại lo lắng nhìn y tá trưởng chỉ ngồi cách đó hai dãy bàn. Anh ta nói vội vã, giọng như van lơn:
- Tôi biết đọc mà! Thỉnh thoảng tôi có gặp rắc rồi, không hiểu sao chữ nghĩa cứ loạn xạ không theo trình tự nào cả. Tất nhiên là khả năng đọc của tôi kém, nhưng người ta đâu có bay lên trời bằng khả năng đọc của mình đâu. Cô cũng đâu cần phải tỏ ra quá nghiêm khắc như vậy. Tôi là phi công giỏi nhất ở đây. Theo thủ tục thì những người như tôi không thể là phi công giỏi. Nhưng hãy nhìn báo cáo sức khoẻ của tôi mà xem. Tôi có phải là phi công bay giỏi hay không cô biết liền à. Vậy cô nên tin cái nào? Tin những thủ tục cứng nhắc hay tin vào thực tế?
Anh ta đứng như trời trồng trước mặt nàng. Mắt anh nhìn thẳng vào đáy mắt nàng, cầu khẩn nàng với tất cả tấm lòng, rồi anh thì thầm như đang cầu nguyện:
- Xin đừng tước phù hiệu trên vai áo tôi.
Nàng cũng nhìn sâu vào đáy mắt của chàng trai trẻ rồi lưỡng lự trước hai con dấu trên bàn mình: Một là “Đủ sức khoẻ”, hai là “Không đủ sức khoẻ”. Bàn tay nàng như vô thức lưỡng lự trên hai con dấu và cuối cùng nàng quyết định đóng dấu “Đủ sức khoẻ” lên báo cáo của anh ta.
Thế là trung úy Rafe McCawley rời đi. Khâu kiểm tra thể lực của anh thế là xong. Từ bây giờ cho tới khi anh nhận được quyết định chính thức sẽ về đơn vị nào thì những cuộc kiểm tra cầu kỳ như thế này sẽ không còn là khám định kỳ nữa. Chỉ thỉnh thoảng đột xuất được tổ chức lại thôi. Một khi anh đã nhận nhiệm vụ rồi thì bác sĩ sẽ không còn lo lắng kiểm tra về sức khoẻ của anh nữa mà anh chỉ gặp lại bác sĩ khi bị thương cần phải khâu vá ở đâu đó.
Evelyn không nhìn theo bóng Rafe rời khỏi bàn nàng. Nàng cố gạt những ý nghĩ không vui ra khỏi đầu và đưa tay đón nhận tập hồ sơ của người kế tiếp.
- Trung úy Danny Walker đâu.
Nàng liếc nhìn vào dòng chữ trên trang nhất: kỹ thuật bay xếp hạng hai.
Evelyn ngước nhìn lên, Danny Walker đang đứng trước mặt nàng. Anh ta quá đẹp trai, tóc dày màu nâu sáng và cặp mắt màu xanh sẫm đặc biệt quyến rũ. Nàng đọc thấy trong ánh mắt ấy sự biết ơn về những gì nàng vừa làm. Ánh mắt ấy khiến nàng không được thoải mái cho lắm. Có vẻ như anh ta tỏ ra anh ta hiểu thấu nàng còn hơn nàng hiểu chính mình nữa.
Lật giở vài trang, nàng biết thêm được một số thông tin. Điểm thi toán và võ thuật: 80, riêng điểm kiểm tra ngôn ngữ đến 99 điểm. Giờ thì nàng đã hiểu tại sao Danny và Rafe chơi thân với nhau đến thế. Và nàng cũng đoán ngay ra rằng những cuộc kiểm tra mắt trước đây, bao giờ Danny cũng đứng sau Rafe ném phao ra để cho anh ta qua được kỳ thi khó khăn này.
- Đến lượt anh, trung úy Danny Walker. Nói gì đi chứ?
Anh chàng nở nụ cười nịnh bợ:
- Nói gì cơ ạ?
- Này chàng Romeo giả hiệu kia, nghe đây! Đọc bảng chữ cái cho tôi!
Tối đó, khi nàng rời trung tâm y tế của quân đội đi chơi cùng bạn bè, nàng thấy hai chàng trai ban chiều đang đợi bên kia đường. Ánh đèn đường làm bóng họ đổ dài dưới chân. Cả hai đều mặc trang phục của phi công, áo khoác da và mũ lưỡi trai chỉnh tề. Ngay lập tức, Evelyn biết đó là Rafe và Danny, nàng dừng lại một chút để nhận ra Rafe đang bước lên phía trước vẫy nàng. Giữa họ là làn xe cộ đông đúc của thành phố New York. Danny đứng lại đằng sau như một người lính sẵn sàng bảo vệ cho bạn mình suốt cả cuộc đời. Evelyn nói với Betty, lúc này cũng nhận ra Rafe đang đến gần:
- Cậu đi trước đi! Tớ sẽ bắt kịp cậu ngay bây giờ thôi.
Betty mỉm cười bỏ đi. Evelyn nhìn Rafe qua đường, ngừng lại trước mặt nàng. Thường những bộ quân phục của cánh phi công đều được mang ra tiệm cắt và may đo. Nhìn bộ đồ bay màu xanh rêu với chiếc áo khoác da vừa khít ôm lấy bờ vai rộng của chàng trai, Evelyn sững sờ, nàng thầm nghĩ: Tại sao quân đội lại tuyển những người đẹp trai đến như thế làm phi công nhỉ? Anh ta cất lời:
- Tôi muốn cảm ơn cô. Cô đã cứu cả sự nghiệp của tôi!
- Tôi đâu có cứu sự nghiệp của anh.
- Thật sao? Nhưng đối với tôi thì đúng là như thế đấy!
- Đâu phải thế! Tất cả là đều do anh có thực tài, anh đã qua được khoá huấn luyện với thành tích rất xuất sắc. Tất cả những cuộc kiểm tra sức khoẻ khác anh đều có ghi nhận tốt cả. Chuyện lần này tôi nhận thấy anh xứng đáng với kết quả ấy cũng là điều dễ hiểu thôi.
Anh ta cười tươi. Lần đầu tiên nàng được chiêm ngưỡng nụ cười của Rafe. Nó sáng loà trên khuôn mặt anh hệt như tia chớp trên nền trời mùa hè vậy.
- Xứng đáng là một chuyện, nhưng thủ tục lại là một chuyện khác.
Nàng không đáp, chỉ nhìn anh. Chàng trai cũng nhìn lại nàng. Chưa ai nhìn nàng với ánh mắt như thế. Evelyn thường nhận thức được rằng đám đàn ông cho nàng là quyến rũ. Cô gái đẹp nào mà chẳng biết thế. Nhưng hầu hết các gã trai đều nhìn nàng với một vẻ khát khao tầm thường. Họ chỉ muốn chiếm hữu nàng. Cái nhìn của họ dành cho nàng chẳng khác nào cái nhìn dành cho miếng thịt bò ngon lành trong cơn đói. Còn ánh mắt của Rafe thì khác hẳn. Anh nhận ra trong sâu thẳm con người nàng có cái gì đó thật huyền diệu, thật tuyệt vời. Cũng giống như một phần tốt đẹp nhất ở trong chính con người anh vậy. Anh nói:
- Tôi tự hỏi không hiểu sao cô lại ưu đãi tôi đến thế. Chắc chẳng phải do tôi cũng ưa nhìn đôi chút phải không?
- Anh mà ưa nhìn sao?
Rafe cười lớn. Bên kia đường, Danny sốt ruột đi qua đi lại. Trông anh ta ra dáng một người anh cả cố đoán xem tiếng cười kia hứa hẹn một điều gì tốt lành giữa đôi trẻ hay không. Rafe nói:
- Thôi được rồi, cứ cho là tôi xấu trai đi. Nhưng tôi muốn biết tại sao cô lại làm thế?
- Cha tôi cũng là một phi công. Tôi biết để người khác lột lon của mình thì đau đớn như thế nào.
Rafe gật đầu, nụ cười biến mất. Đôi mắt anh nhìn xoáy vào mắt nàng. Những ngọn đèn Neon xanh đỏ của quán bar bên đường nhảy múa trong hai tròng đen của Rafe. Anh ngần ngừ:
- Cha tôi cũng là một phi công, thưa cô. Tôi không muốn đường đột, tôi chỉ muốn cảm ơn. Trước hết, tôi mời cô đi uống cà phê vào lúc nào cô thấy tiện, được không? Chỉ cần nói tôi phải tìm cô ở đâu là được rồi.
Trong khoang tầu, Evelyn quay lưng lại cửa sổ nhìn các bạn mình. Betty thốt lên:
- Evelyn, chị tuyệt vời quá!
Câu nói kéo tâm trí nàng trở về với thực tại. Sandra bảo:
- Vậy chị hãy dạy chúng em đi! Làm thế nào để chúng em gặp được người trong mộng của mình đây!
- Đừng bao giờ bị mờ mắt bởi vẻ bề ngoài. Đẹp trai cũng tốt, nhưng hãy chú ý đến phẩm chất của cánh đàn ông nhiều hơn.
Evelyn Stewart ngồi lặng lẽ bên cửa sổ đăm đắm nhìn ra màn đêm phía ngoài. Cũng như các chị em khác trong đội, nàng mặc bộ đồng phục màu xanh dương sẫm của y tá. Chiếc mũ trắng đặc trưng cài chặt vào mớ tóc màu nâu sáng. Những phụ nữ tự chủ có tính cách độc lập như nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chưa bao giờ nàng lả lơi tìm cách gây chú ý của người khác. Mới gặp nàng, người ta thường nghĩ nàng là người sống nội tâm không dễ gì hoà đồng với những người chung quanh. Họ sẽ dễ dàng kết luận nàng là kẻ tự mãn. Một tính nết thường thấy ở những cô gái đẹp. Bất cứ ai có vẻ ngoài lịch lãm, yêu kiều cũng đều lạnh lùng và xa cách như thế. Chỉ ít người thực sự hiểu biết nàng mới nhận ra Evelyn không hề bình thản như vẻ bề ngoài, cũng không phải là người vô tình như người ta thường nghĩ. Bất cứ thứ gì ám ảnh nàng đều cuốn hút nàng đi khiến nàng có thể chết vì nó hoặc hết mình vì nó. Trở thành một y tá giỏi chính là một trong những đam mê của Evelyn, nàng muốn mọi người hiểu mình nhưng điều nàng mong mỏi nhất là làm sao hiểu được chính bản thân nàng. Cha nàng từng là một sĩ quan trong quân đội. Mẹ nàng là con gái của một bác sĩ ở miền Nam Dakota. Bà thầm mơ ước trở thành bác sĩ. Tiếc thay bà lại phải theo chồng sống cuộc đời nay đây mai đó. Nhiều mâu thuẫn trong đời sống đã khiến Evelyn không theo khuôn mẫu của cha nàng hay của mẹ nàng giáo dưỡng từ khi còn bé mà nàng thường hay tìm kiếm và nghe theo lẽ phải của chính do lý trí mình mách bảo.
Những y tá khác có mặt trong toa tàu ngày hôm ấy đều là những người cùng đội làm việc ở cùng một bệnh viện hải quân với Evelyn. Có hai người cùng cấp bậc với Evelyn. Họ biết khả năng của nàng, thường nghe theo nàng, nhất là trong những trường hợp cấp cứu. Nhưng đó chỉ là ở bệnh viện thôi, còn bây giờ, họ đang ở trong một toa tàu sắp sửa đi gặp các chàng phi công. Những chàng trai có thể coi là lính kiểng của quân đội Hoa Kỳ. Thì họ cứ để mặc Evelyn đăm đắm nhìn ra cửa sổ một mình, hài lòng ngồi trò chuyện với nhau mà không buồn để ý đến nàng. Đối với họ, bữa tiệc đã bắt đầu từ khi họ bước chân lên toa tàu này rồi.
Tất cả y tá của đội đều xinh xắn và chín chắn. Có thể nói là quá chín chắn là đàng khác. Đã qua rồi cái tuổi mới lớn. Họ đã biết cách trang điểm sao cho thật cuốn hút, quyến rũ. Này nhé: môi thì tô son đỏ thắm, mặt đánh phấn rất kỹ càng, sức sống tràn căng trong lồng ngực trẻ. Niềm vui đến bất chợt khiến họ không còn sợ lên ký một cách vu vơ và tạm quên đi mối lo lắng về những nếp nhăn mờ mờ có thể xuất hiện nơi đuôi mắt bất cứ lúc nào. Họ cùng nhau hút thuốc, uống nước ngọt thả dàn và không ngần ngại hay dè chừng gì những chiếc bánh ngọt mà bình thường họ rất sợ. Đối với Evelyn, tiếng trò chuyện của bạn nàng vào lúc này chỉ như tiếng nhạc nền. Bởi vì nàng đang đắm mình vào dòng suy tưởng. Y tá thường vẫn thế, tập trung vào công việc nhưng tai lắng nghe mệnh lệnh để làm việc cho đồng điệu. Lúc nào Evelyn cũng vừa suy nghĩ vừa lắng tai nghe các bạn trò chuyện xung quanh. Barbara, một cô gái có mái tóc nâu và vẻ đẹp huyền bí như nữ hoàng Ai Cập, độc diễn trước đám bạn bè. Cô gái này có giọng khàn khàn và lớn tuổi nhất trong nhóm đang lên mặt đàn chị lên lớp cho những nàng y tá trẻ hơn về buổi tối với các chàng phi công hào hoa phong nhã. Barbara lớn tiếng:
- Nào! Bây giờ thì hãy nghe tôi nói đây! Các chàng phi công thường tán tỉnh rất bài bản. Tất nhiên là đàn ông nào cũng sắp sẵn nhiều bài văn hay ho để khẽ thỏ thẻ vào tai các cô gái. Nhưng các chàng phi công thì có đặc biệt hơn. Sự tán tỉnh sẽ bắt đầu bằng cái liếc mắt ngắm nhìn khi bạn không để ý. Khi gặp một cô gái xinh đẹp nào khiến mắt các chàng muốn nhảy vọt ra khỏi tròng thì bắt đầu đảo mắt nhìn những chàng đực rựa khác, để xem cô nàng của mình có để mắt đến ai trong số bạn thân của mình hay không. Mọi diễn biến ấy dễ thấy đến nỗi ta có cảm tưởng anh chàng kia hoàn toàn quên mất rằng: đối với những người như chàng ta thì phụ nữ chúng mình thường có mắt ở đằng sau lưng, nếu không nói là ta có thể quan sát chàng ấy ở bất cứ đâu. Không cần nhìn cũng biết anh ta đang nghĩ gì.
Sandra, một cô có đôi mắt xanh đến từ Chicago cười khúc khích. Cả bọn cười ồ lên tán thưởng nhưng rồi im lặng ngay khi Barbara tiếp tục lên tiếng. Chẳng là họ đang muốn học tập những kinh nghiệm của người đi trước.
- Lúc này, có thể nói các chàng trai hệt như những chú cá nhỏ vậy. Khả năng làm việc của bộ não một anh chàng không lớn hơn óc chim là mấy. Nếu như các cô hạ cố nhìn anh ta hơi lâu một chút thì lập tức mấy anh này chỉ còn há hốc miệng ra mà nhìn. Khi thấy cặp mắt họ láo liên tức là cá đã cắn câu rồi đấy.
Barbara ngồi thẳng người, hít một hơi thật dài khiến cho cả đám hò reo và vỗ tay tán thưởng. Cô mơ màng nâng điếu thuốc lên môi bắt chước các nữ minh tinh màn bạc và tiếp tục.
- Thế rồi anh chàng sẽ tiến đến gần, lòng lâng lâng như bước trong cõi tiên. Tất nhiên đó chỉ là lần đầu thôi. Còn đối với những chàng đã gặp nhiều lần rồi thì khi họ bước đến gần thì mắt sáng lên như bắt được vàng. Trong đầu họ lúc đó sẽ không còn ý nghĩ nào khác ngoài những hình ảnh của lần cuối cùng hai người gặp gỡ. Đó, đàn ông là như thế đó. Lúc đó trông họ mới ngờ nghệch làm sao.
Betty, một cô gái mắt xanh, tóc vàng có khá nhiều tai tiếng nhất đến từ Texas. Trông cô như vừa rời ghế nhà trường ngày hôm qua. Cô hỏi Barbara:
- Chị tin rằng họ dễ hạ gục đến thế sao?
Barbara vờ tròn mắt nhìn nàng cho tới khi các cô khác cười ngặt nghẽo. Barbara đáp:
- Nhưng vào một buổi tối như hôm nay, nếu một trong số các nàng bị vẻ bề ngoài của họ làm lu mờ ý chí thì họ sẽ hạ các nàng đo ván ngay. Đầu tiên, chàng ta sẽ mời các nàng ăn tối. Trong bữa tối có khi còn có cả rượu vang, đôi khi còn có cả Champange. Kết thúc bữa ăn bao giờ cũng là màn nhảy đầm. Thể nào chàng gà trống bảnh choẹ kia chẳng ghé vào tai các nàng mà thì thầm đại loại như…
Tới đoạn này, Barbara bắt đầu chúm chím môi làm trò hệt như miệng con cá đang ngáp ngáp khiến cho bạn nàng cười phá lên.
- Thế rồi anh chàng sẽ nói: - Này em! Chưa bao giờ anh thấy có cảm giác như thế này với bất kỳ ai, em thật là đặc biệt! Em chính là một nửa mà anh đang đi tìm, ước sao đêm nay sẽ kép dài mãi mãi, Nhưng cả anh và em đều biết đó chỉ là mộng tưởng. Rồi đây, anh sắp phải ra trận, biết đâu sẽ chẳng bao giờ trở về. Nói đến đây, chàng ta bắt đầu nhìn thẳng vào mắt cô nàng dễ dụ và nói tiếp: vậy nên chúng ta phải để đêm nay kéo dài mãi trong ký ức của anh và của em. Chúng ta phải làm sao để cho đến hết đời cũng không thể quên được buổi tối hôm nay.
Barbara ngừng lời, châm điếu thuốc mới. Tiếng bánh xe nghiến trên đường ray nghe rợn người. Không hiểu sao các nàng y tá không ai bảo ai đều im lặng rồi Sandra lên tiếng trước:
- Để em nói với các chị chuyện này: Các chị nghĩ sao nếu một trong các anh chàng phi công tự mãn kia dám dở trò đó ra với em? Các chị cho rằng em sẽ làm gì nào?
Betty tròn xoe mắt nhìn bạn. Ngay cả Evelyn cũng phải rời cửa sổ lắng nghe xem bạn mình định nói gì.
- Thì em sẽ không bao giờ để cho anh đạt được ý đồ của mình đâu.
Đám y tá cười khúc khích. Như tìm ra lời giải đáp cho chính mình, Evelyn cũng cười cùng với họ. Nhưng khi câu chuyện trở về chủ đề sắp tới họ sẽ được thuyên chuyển đi đâu thì nàng lại bắt đầu suy tư nhìn ra cửa kính. Betty mơ màng nói:
- Ôi! Em nôn nóng muốn ra ngoài kia xem người ta sống ra sao. Các chị nghĩ người ta sẽ điều chúng ta đi đâu đây?
Sandra đáp:
- Chị hy vọng nơi chúng ta sắp đến sẽ là một miền đầy nắng ấm.
- Cả em cũng thế, em muốn đến nơi nào đó ở vùng biển Thái Bình Dương.
- Ở đó thì tha hồ diện áo đầm dạ hội và đồ tắm các kiểu.
Betty vặn lại:
- Em đâu có muốn diện áo đầm, em chỉ muốn tìm cho mình một đức ông chồng cho ra hồn thôi.
- À, nếu thế thì hãy hỏi kinh nghiệm của Evelyn kìa! Chị ấy đã chinh phục được anh chàng giỏi giang nhất, nổi tiếng nhất trong đội quân tinh nhuệ nhất của Mỹ đấy.
Evelyn định phản đối nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng chờ đợi.
Barbara nói:
- Thôi đi nào! Kể cho chúng em nghe đi Evelyn. Chị tìm đâu ra một của quý như anh Rafe vậy?
Lần này thì không cần phải quay qua nhìn đăm đắm ngoài cửa kính nữa. Evelyn vẫn có thể để dòng suy nghĩ của mình quay trở lại 2 tháng trước đó, tại trung tâm y tế quân đội ở thành phố New York.
Cơn đại khủng hoảng những năm 30 đã khiến cho quân đội Mỹ phải cắt giảm nguồn chi phí và nhân lực phục vụ cho quân đội. Khi Washington nỗ lực giúp đỡ vương quốc Anh và nước Nga chống lại chủ nghĩa phát xít thì sự căng thẳng thiếu thốn càng tăng hơn. Nhiều ban ngành trong quân đội Mỹ đang cố gắng làm hết sức mình vì thiếu bác sĩ và thiếu đủ thứ. Thế nên, nhiều binh chủng trong quân đội Mỹ phải cùng sử dụng những phương tiện khám tổng quát cho các quân nhân. Thế là Evelyn và đội của nàng đều là những y tá của hải quân lại phải cuống cuồng thích nghi với hoàn cảnh mới. Trong một dịp kiểm tra sức khoẻ cho các chàng phi công. Có người là phi công của không quân, cũng có người lại là phi công phục vụ trên những tàu hàng không mẫu hạm khổng lồ của Mỹ. Trong màn khám tổng quát ấy cũng có những chuyện dở khóc dở cười. Các y tá phải điền vào giấy khám sức khoẻ và phải bắt các chàng trai cởi đồ lót ra mà khám.
Tất nhiên tiêm chủng không nằm ngoài cuộc kiểm tra sức khoẻ lần đó. Vừa tiêm máy, vừa kiểm tra sức khoẻ luôn. Những hàng dài tưởng không bao giờ dứt những chàng phi công giơ những tập hồ sơ dầy cộm khiến cho các y tá mệt bã người. Evelyn quyết định chia y tá của nàng ra làm nhiều ca để làm việc. Còn nàng nhận công việc khó khăn nhất: kiểm tra mắt. Đó là một giai đoạn khám buồn tẻ nhất. Trong suốt hai năm hành nghề y tá, nàng chưa từng thấy có một phi công nào đã qua hàng chục cuộc khám thử mắt mới vào được trong trường với tình trạng sức khoẻ hoàn toàn không chê vào đâu được lại trở nên cận hoặc viễn trong thời gian huấn luyện ngắn ngủi. Thế nhưng thủ tục vẫn là thủ túc. Và thế là Evelyn cũng vẫn phải chấp hành. Công việc của nàng buồn chán đến nỗi để tiêu khiển nàng chỉ còn cách nghe lỏm những câu chuyện trao đổi từ bàn tiêm chủng ngay cạnh bàn khám mắt.
- Này, cô! Xinh đẹp như em sao lại phải làm cái việc kỳ khôi này cơ chứ?
Một gã trai tóc bóng mượt tán tỉnh. Sau này Evelyn mới biết tên anh ta là Anthony. Mặc dù không biết gã này từ trước nhưng nàng vẫn biết ngay anh ta là một phi công. Thái độ tự mãn ngông nghênh thì không thể nhầm vào đâu được. Evelyn nghe Betty trả lời:
- Tất nhiên tôi không phù hợp với công việc này rồi. Nhưng mà anh thì làm việc này hợp hơn tôi đấy.
Betty hất hàm sang bàn bên cạnh. Bên đó có một nàng y tá thân hình đồ sộ với một cánh tay lực lưỡng đang phập kim tiêm máy xuống những chiếc mông trắng hếu của các chàng lính trẻ. Trước khi chàng phi công kia kịp trả lời thì Betty đã chích ngay cho anh ta một mũi.
- Ôi, đau quá! Mông chàng lính nào trong quân đội Hoa Kỳ cũng phải chịu trận trước cây kim tiêm của em hay sao?
Betty cười. Nụ cười thiên thần của nàng khiến chàng kia ngây ra:
- Không, chúng tôi là y tá hải quân. Thôi, anh sang bàn bên cạnh đi! Làm ơn đi mà.
- Tôi chỉ định nói với em một chuyện: Tôi đã tiêm chủng cả ngàn lần rồi. Không lẽ lần này cũng phải tiêm nữa hay sao?
- Chính phủ bảo tôi phải xịt chỗ thuốc này vào mông anh. Và thế là tôi xịt. Người kế tiếp đi.
Evelyn cố nhịn cười. Nàng thầm thán phục tài ứng đối của Betty. Nhưng nàng cũng sợ đùa như thế nhiều lần sẽ khiến tâm hồn thành chai đá. Đám con trai thường vây xung quanh Betty nhưng cô bé chưa từng rung động trước bất cứ người nào. Những y tá khác đều có cơ hội khám phá cánh đàn ông dịu dàng ra sao, nhưng không phải ai cũng có miệng lưỡi sắc lẻm như Betty vậy.
Chợt có cãi vã, tiếng người xôn xao ở góc phòng, tiếng dụng cụ y tế loảng xoảng trong khay sắt và tiếng người ồn ào khiến Evelyn phải chú ý. Một chàng trai đang van vỉ bác sĩ làm như thể nếu như ông ta không mở lòng từ bi thì anh ta có thể mất mạng không bằng.
- Bác sĩ à! Xin ông hãy nghe đây: Tôi đã từng qua nhiều hàng chục cuộc khám tổng quát cho quân nhân rồi. Ông mà viết vào bệnh án của tôi như thế này thì tôi đến phải gỡ phù hiệu phi công ra mất.
Giọng chàng phi công van vỉ. Dù không cố tình lắng nghe nhưng những lời nói ấy vẫn lọt vào tai của mọi người trong phòng. Họ cố không nghe nhưng họ không thể không thấy chuyện đang diễn ra. Mọi người cố quay mặt nhìn đi phía khác, cố nghĩ đến những chuyện khác. Lúc này, Evelyn để ý đến hai phi công đứng giữa hàng. Một chàng thì cao, cơ bắp cuồn cuộn như lực sĩ. Còn chàng kia không cao lớn bằng nhưng rất cân đối. Có bịt mắt vào Evelyn vẫn nhận ra anh chàng cao lớn hơn có gặp rắc rồi. Còn bạn anh ta thì thầm điều gì đó rất nhanh và cả hai gật gù như đã hiểu nhau. Anh chàng to lớn hơn đang nhìn vào bảng chữ trước mặt cách anh ta 20 sải. Anh chàng này mắt nhìn thằng không hề lo lắng vì biết mình không có nguy cơ bị cận thị. Lúc nay anh ta mở tròn mắt và nhìn thẳng về phía trước như thể đang cố nhớ bảng chữ phía đàng xa kia. Tuy nhiên, anh ta lại không chú tâm đủ để làm việc ấy. Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục bên cạnh anh ta. Tình thế ngày càng trở nên xấu đi và các phi công đã nghe được từng lời đối thoại giữa họ.
- Bác sĩ à! Tôi xin ông đấy! Chờ cho một chút, tôi chỉ đọc nhầm thôi mà! Viên bác sĩ tiếp tục viết vào bệnh án không ngước mắt lên.
- Nếu như công việc khám tổng quát sáng nay kết thúc sớm thì chúng tôi sẽ cho anh một cơ hội khám lại cho anh.
Ông nói cái điều mà ông biết chẳng bao giờ sẽ xảy ra. Thiếu gì người muốn trở thành phi công. Nhưng giảng viên và máy bay để cho họ có thể thực hiện được khoá tập huấn thì lại thiếu. Những người nào không đủ tiêu chuẩn sức khoẻ để trở thành phi công đều phải hài lòng với chân quản lí nhân sự hay điều khiển bay dưới mặt đất. Viên bác sĩ chụp lấy con dấu bằng cao su và đóng mạnh dòng chữ “Không đủ sức khoẻ” vào giữa tờ bệnh án của viên phi công không may kia. Evelyn nhìn thấy chàng trai cao lớn nhảy ra khỏi hàng. Tiếng dấu cụp trên bệnh án chẳng khác nào tiếng đạn rít lên bên tai. Trong hàng của Evelyn, hai chàng phi công trẻ vẫn thì thầm điều gì đó rất bí mật. Khi người đứng ngay trước mặt anh chàng cao lớn vừa kết thúc cuộc kiểm tra, Evelyn cũng vừa đóng con dấu “Đủ Sức khoẻ” vào bệnh án của anh ta, thì anh chàng phi công cao lớn hơn đã nhào lên phía trước, nhẹ nhàng đặt bệnh án của mình trước mặt nàng. Khi Evelyn chưa kịp ngồi thẳng lên, anh ta hùng hồn đọc nguyên một dãy:
- J L M C P O. Thấy chưa, mắt tôi chẳng khác gì mắt đại bàng.
Evelyn nhìn kỹ bệnh án của anh ta và thấy tên anh này là McCawley. Không thèm nhìn lên, nàng nói:
- Làm gì vội thế? Anh lính! Tôi đâu có yêu cầu anh đọc dòng cuối cùng đâu. Tôi muốn anh đọc dòng trên cùng kia kìa.
Anh ta sững sờ:
- Nhưng, nhưng những chữ đó to lắm! Đọc để làm gì chứ?
Nàng nghiêm giọng:
- Làm ơn đọc hàng đầu cho tôi!
Chàng phi công đứng đàng sau ho thật to, nhưng Evelyn vẫn không ngẩng đầu lên. Nàng giữ im lặng khiến cho anh ta phải biết rằng nàng đang cảnh báo là mình vẫn còn đang nghe. Nếu anh ta định chơi trò gian lận để gỡ bí cho bạn mình thì hãy coi chừng. Tay phi công bắt đầu đọc:
- À! R Tr C. Không, không. R Tr Q W, à ý tôi nói là W Q.
Evelyn đã thuộc lòng bảng chữ kia như lòng bàn tay biết ngay hai chàng phi công kia đang đi đêm ngay trước mắt mình. Thị lực kém thường khiến cho người ta nhầm lẫn những chữ cái có nhiều nét giống nhau như Q và O hoặc R và P. Chàng trai này đang sắp xếp lại bảng chữ cái dùm nàng. Tiếc thay dòng chữ đó lại dễ đọc nhất, to nhất trong bảng chữ mới chết chứ. Evelyn mở bệnh án của anh ta và liếc nhìn những dòng chữ ghi trong đợt khám sức khoẻ lần trước. Điểm thi toán và võ thuật của anh này đều 99 điểm, thật xuất sắc. Nhưng khả năng đánh giá về ngôn ngữ của anh ta chỉ có 68 thôi. Những kết quả phát âm và ghép từ của anh này không hơn một cậu học sinh tiểu học là mấy. Nhưng những dòng chữ trong bài của anh ta mạnh mẽ và hết sức thuyết phục. Cuối bài luận văn, anh ta có viết: Tôi thích được bay trên bầu trời, khi ấy tôi có thể cảm thấy được cả hơi thở của Chúa. Một ý tưởng đơn giản và cao đẹp nhưng viết lại sai lỗi chính tả. Đây không phải là một chứng cớ của thiểu năng trí tuệ. Mà đối với anh ta, những dòng chữ thường lẫn lộn lung tung cả. Chứng bệnh rất thường gặp. Các nhà khoa học không hiểu nguyên nhân của bệnh này là do đâu. Hình như nó có liên quan tới cấu trúc của những vùng não bộ đặc biệt nào đó. Rất nhiều người thông mình nhưng lại mắc phải những lỗi này. Không phải ai cũng nhận ra được bệnh nhân của căn bệnh quái ác này và bệnh nhân thường bị hiểu lầm. Người ta cũng khó nhận biết bởi vì những biểu hiện của chứng bệnh này thường mâu thuẫn nhau. Lúc thì người ta có thể đọc đúng viết đúng được chữ đó, nhưng chỉ một tích tắc sau lại viết sai mất rồi. Tuy nhiên, những quy tắc trong quân đội lại không mơ hồ chút nào. Một khi ai đó đã mắc bệnh này thì tức là anh ta không đủ tư cách là một phi công. Evelyn nhắc lại:
- Rồi! Bây giờ anh đọc lại dòng cuối cùng cho tôi nghe xem nào? Nhưng nhớ là đọc từ bên phải sang bên trái, từng chữ một. Đọc to lên!
Rafe McCawley lại bắt đầu đánh vật với những chữ cái theo đúng yêu cầu của nàng, anh ta ấm ứ:
- À, E X.
Anh bạn đứng đằng sau lại ho lớn. Lợi dụng lúc đưa tay lên che miệng, anh ta thì thầm đủ cho người đằng trước nghe. Lát sau, giọng của Rafe có vẻ tự tin hơn.
- X E Z U.
Thình lình, Evelyn ngẩng đầu lên nghiêm nghị nhìn thẳng vào mặt Rafe. Cặp mắt của anh ta nhìn lại nàng như chứa đựng hết tâm hồn của chàng lính trẻ. Mãi cho tới tận sau này, Evelyn vẫn không thể hiểu hết được ánh mắt ấy. Chắc chắn nó không phải là một sự ngẫu nhiên. Bởi vì chưa bao giờ nàng thấy cặp mắt ai lại biết nói nhiều đến thế. Nhưng ngay lúc ấy, nàng không bận tâm với những suy nghĩ đại loại như vậy. Lúc ấy, nàng chỉ cố làm sao đối mặt với một anh chàng cởi trần trùng trục và cặp mắt muốn cố nói lên điều gì.
Ánh mắt nghiêm khắc của nữ y tá Evelyn chuyển sang anh bạn trẻ đứng đằng sau Rafe. Tự nhiên nàng thấy thương hại anh ta. Anh ta đứng ngây ra, mặt đỏ dần lên vì âm mưu của mình đã bị phát giác. Rõ ràng anh ta cũng vừa liếc trộm nàng như thể mình trót xúc phạm tới một vị cấp trên đang nắm quyền sinh sát. Chắc chắn anh lính này không lo sợ nàng ta sẽ làm gì mình, nhưng anh ta hoàn toàn lo lắng cho tương lai của bạn mình không biết rồi sẽ ra sao. Còn anh bạn đang đứng trước mặt nàng đây chắc cũng đoán ra được tính nghiêm trọng của sự việc.
Nàng quay lại nhìn Rafe. Mồ hôi rịn ra, chảy thành dòng trên trán anh ta khi thấy nàng quay lại với trang bệnh án. Một tiếng nói từ sâu thẳm khuyên nàng đừng nên làm điều nàng đang muốn làm. Bởi vì nếu làm thế, sẽ khiến anh ta không còn cơ hội gì nữa. Trách nhiệm của nàng là phải làm theo đúng thủ tục, cuốn sổ có ghi điều lệ quân nhân đang để sẵn trên bàn của nàng như nhắc nhở nàng phải làm tròn nghĩa vụ. Rắc rối là ở chỗ, quân đội Mỹ không cần quan tâm nguyên nhân vì sao anh không đọc được bảng chữ cái trong khâu kiểm tra thị giác. Nếu như anh ta đọc tốt thì anh ta hoàn thành phần kiểm tra này, còn nếu không thì chắc chắn anh ta bị loại không cần biết nguyên nhân do đâu. Thật tội nghiệp! Thêm nữa, báo cáo của chàng trai này lại có ghi: Kỹ năng bay của anh ta được xếp vào hạng nhất.
Ấn tượng quá nhỉ! Vẫn tiếng nói nội tâm nhắc nhở nàng rằng nàng không phải chỉ biết tuân theo nhiệm vụ mà nàng còn phải biết bảo vệ những người phải làm công việc hết sức nguy hiểm này. Nếu như khả năng về thể chất của anh ta không đủ mà anh ta cứ được bay thì rất có thể anh ta sẽ phải chết một cách vô nghĩa lý, lúc ấy thì lỗi tại ai đây? Liệu có phải là do nàng, khi biết rõ anh ta có vấn đề mà vẫn cho qua. Nàng bắt đầu với tay tới con dấu “Không đủ sức khoẻ” trên bàn.
Chàng trai vội giữ chặt tay nàng.
Cặp mắt của anh ta van vỉ nhìn nàng rồi lại lo lắng nhìn y tá trưởng chỉ ngồi cách đó hai dãy bàn. Anh ta nói vội vã, giọng như van lơn:
- Tôi biết đọc mà! Thỉnh thoảng tôi có gặp rắc rồi, không hiểu sao chữ nghĩa cứ loạn xạ không theo trình tự nào cả. Tất nhiên là khả năng đọc của tôi kém, nhưng người ta đâu có bay lên trời bằng khả năng đọc của mình đâu. Cô cũng đâu cần phải tỏ ra quá nghiêm khắc như vậy. Tôi là phi công giỏi nhất ở đây. Theo thủ tục thì những người như tôi không thể là phi công giỏi. Nhưng hãy nhìn báo cáo sức khoẻ của tôi mà xem. Tôi có phải là phi công bay giỏi hay không cô biết liền à. Vậy cô nên tin cái nào? Tin những thủ tục cứng nhắc hay tin vào thực tế?
Anh ta đứng như trời trồng trước mặt nàng. Mắt anh nhìn thẳng vào đáy mắt nàng, cầu khẩn nàng với tất cả tấm lòng, rồi anh thì thầm như đang cầu nguyện:
- Xin đừng tước phù hiệu trên vai áo tôi.
Nàng cũng nhìn sâu vào đáy mắt của chàng trai trẻ rồi lưỡng lự trước hai con dấu trên bàn mình: Một là “Đủ sức khoẻ”, hai là “Không đủ sức khoẻ”. Bàn tay nàng như vô thức lưỡng lự trên hai con dấu và cuối cùng nàng quyết định đóng dấu “Đủ sức khoẻ” lên báo cáo của anh ta.
Thế là trung úy Rafe McCawley rời đi. Khâu kiểm tra thể lực của anh thế là xong. Từ bây giờ cho tới khi anh nhận được quyết định chính thức sẽ về đơn vị nào thì những cuộc kiểm tra cầu kỳ như thế này sẽ không còn là khám định kỳ nữa. Chỉ thỉnh thoảng đột xuất được tổ chức lại thôi. Một khi anh đã nhận nhiệm vụ rồi thì bác sĩ sẽ không còn lo lắng kiểm tra về sức khoẻ của anh nữa mà anh chỉ gặp lại bác sĩ khi bị thương cần phải khâu vá ở đâu đó.
Evelyn không nhìn theo bóng Rafe rời khỏi bàn nàng. Nàng cố gạt những ý nghĩ không vui ra khỏi đầu và đưa tay đón nhận tập hồ sơ của người kế tiếp.
- Trung úy Danny Walker đâu.
Nàng liếc nhìn vào dòng chữ trên trang nhất: kỹ thuật bay xếp hạng hai.
Evelyn ngước nhìn lên, Danny Walker đang đứng trước mặt nàng. Anh ta quá đẹp trai, tóc dày màu nâu sáng và cặp mắt màu xanh sẫm đặc biệt quyến rũ. Nàng đọc thấy trong ánh mắt ấy sự biết ơn về những gì nàng vừa làm. Ánh mắt ấy khiến nàng không được thoải mái cho lắm. Có vẻ như anh ta tỏ ra anh ta hiểu thấu nàng còn hơn nàng hiểu chính mình nữa.
Lật giở vài trang, nàng biết thêm được một số thông tin. Điểm thi toán và võ thuật: 80, riêng điểm kiểm tra ngôn ngữ đến 99 điểm. Giờ thì nàng đã hiểu tại sao Danny và Rafe chơi thân với nhau đến thế. Và nàng cũng đoán ngay ra rằng những cuộc kiểm tra mắt trước đây, bao giờ Danny cũng đứng sau Rafe ném phao ra để cho anh ta qua được kỳ thi khó khăn này.
- Đến lượt anh, trung úy Danny Walker. Nói gì đi chứ?
Anh chàng nở nụ cười nịnh bợ:
- Nói gì cơ ạ?
- Này chàng Romeo giả hiệu kia, nghe đây! Đọc bảng chữ cái cho tôi!
Tối đó, khi nàng rời trung tâm y tế của quân đội đi chơi cùng bạn bè, nàng thấy hai chàng trai ban chiều đang đợi bên kia đường. Ánh đèn đường làm bóng họ đổ dài dưới chân. Cả hai đều mặc trang phục của phi công, áo khoác da và mũ lưỡi trai chỉnh tề. Ngay lập tức, Evelyn biết đó là Rafe và Danny, nàng dừng lại một chút để nhận ra Rafe đang bước lên phía trước vẫy nàng. Giữa họ là làn xe cộ đông đúc của thành phố New York. Danny đứng lại đằng sau như một người lính sẵn sàng bảo vệ cho bạn mình suốt cả cuộc đời. Evelyn nói với Betty, lúc này cũng nhận ra Rafe đang đến gần:
- Cậu đi trước đi! Tớ sẽ bắt kịp cậu ngay bây giờ thôi.
Betty mỉm cười bỏ đi. Evelyn nhìn Rafe qua đường, ngừng lại trước mặt nàng. Thường những bộ quân phục của cánh phi công đều được mang ra tiệm cắt và may đo. Nhìn bộ đồ bay màu xanh rêu với chiếc áo khoác da vừa khít ôm lấy bờ vai rộng của chàng trai, Evelyn sững sờ, nàng thầm nghĩ: Tại sao quân đội lại tuyển những người đẹp trai đến như thế làm phi công nhỉ? Anh ta cất lời:
- Tôi muốn cảm ơn cô. Cô đã cứu cả sự nghiệp của tôi!
- Tôi đâu có cứu sự nghiệp của anh.
- Thật sao? Nhưng đối với tôi thì đúng là như thế đấy!
- Đâu phải thế! Tất cả là đều do anh có thực tài, anh đã qua được khoá huấn luyện với thành tích rất xuất sắc. Tất cả những cuộc kiểm tra sức khoẻ khác anh đều có ghi nhận tốt cả. Chuyện lần này tôi nhận thấy anh xứng đáng với kết quả ấy cũng là điều dễ hiểu thôi.
Anh ta cười tươi. Lần đầu tiên nàng được chiêm ngưỡng nụ cười của Rafe. Nó sáng loà trên khuôn mặt anh hệt như tia chớp trên nền trời mùa hè vậy.
- Xứng đáng là một chuyện, nhưng thủ tục lại là một chuyện khác.
Nàng không đáp, chỉ nhìn anh. Chàng trai cũng nhìn lại nàng. Chưa ai nhìn nàng với ánh mắt như thế. Evelyn thường nhận thức được rằng đám đàn ông cho nàng là quyến rũ. Cô gái đẹp nào mà chẳng biết thế. Nhưng hầu hết các gã trai đều nhìn nàng với một vẻ khát khao tầm thường. Họ chỉ muốn chiếm hữu nàng. Cái nhìn của họ dành cho nàng chẳng khác nào cái nhìn dành cho miếng thịt bò ngon lành trong cơn đói. Còn ánh mắt của Rafe thì khác hẳn. Anh nhận ra trong sâu thẳm con người nàng có cái gì đó thật huyền diệu, thật tuyệt vời. Cũng giống như một phần tốt đẹp nhất ở trong chính con người anh vậy. Anh nói:
- Tôi tự hỏi không hiểu sao cô lại ưu đãi tôi đến thế. Chắc chẳng phải do tôi cũng ưa nhìn đôi chút phải không?
- Anh mà ưa nhìn sao?
Rafe cười lớn. Bên kia đường, Danny sốt ruột đi qua đi lại. Trông anh ta ra dáng một người anh cả cố đoán xem tiếng cười kia hứa hẹn một điều gì tốt lành giữa đôi trẻ hay không. Rafe nói:
- Thôi được rồi, cứ cho là tôi xấu trai đi. Nhưng tôi muốn biết tại sao cô lại làm thế?
- Cha tôi cũng là một phi công. Tôi biết để người khác lột lon của mình thì đau đớn như thế nào.
Rafe gật đầu, nụ cười biến mất. Đôi mắt anh nhìn xoáy vào mắt nàng. Những ngọn đèn Neon xanh đỏ của quán bar bên đường nhảy múa trong hai tròng đen của Rafe. Anh ngần ngừ:
- Cha tôi cũng là một phi công, thưa cô. Tôi không muốn đường đột, tôi chỉ muốn cảm ơn. Trước hết, tôi mời cô đi uống cà phê vào lúc nào cô thấy tiện, được không? Chỉ cần nói tôi phải tìm cô ở đâu là được rồi.
Trong khoang tầu, Evelyn quay lưng lại cửa sổ nhìn các bạn mình. Betty thốt lên:
- Evelyn, chị tuyệt vời quá!
Câu nói kéo tâm trí nàng trở về với thực tại. Sandra bảo:
- Vậy chị hãy dạy chúng em đi! Làm thế nào để chúng em gặp được người trong mộng của mình đây!
- Đừng bao giờ bị mờ mắt bởi vẻ bề ngoài. Đẹp trai cũng tốt, nhưng hãy chú ý đến phẩm chất của cánh đàn ông nhiều hơn.
Tác giả :
Randall Wallace