Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 47: Cô muốn giết người
“PHỐC!” Mặt Trương lão sư đen lại, một ngụm trà lần nữa không cẩn thận phun lên sườn xám quý báu, hủy, toàn bộ hủy! Chết tiệt! Cô muốn giết người, ngẩng đầu hung ác nhìn Bảo Châu: “Những điều này là ai dạy cô? Thật sự là đồi phong bại tục.”
“Cha tôi.” Lần trước cha Phú Quý giúp mẹ nhỏ mát xa chân, cô đã nghe thấy một câu như thế, nhưng mà cô không cho rằng có cái gì đồi phong bại tục a!
Cha cô ta… vậy là ông chủ rất có tiền?
Quả thật là thượng bất chính, hạ tắc loạn! Cha và con đều rất tục khí!
Bảo Châu cau mày đối với việc nữ lão sư lầm bầm: “Tôi không thích cô nói cha tôi như vậy, ông ấy thương mẹ ba tôi giúp bà mát xa chân, vì cái gì không được? Hiện tại đã là lúc nào rồi? Trương lão sư cô thực cổ hủ!”
Trương lão sư nhìn chung quanh, không có người khác ở đây, cô sẽ không sợ , vẻ mặt ghen ghét nhìn Bảo Châu: “Cổ hủ? Cô nói tôi cổ hủ? Cô là đứa ngốc nghếch, ngu xuẩn đã lớn như vậy ngay cả chữ Hán cũng không nhận ra, còn dám nói tôi cổ hủ? Nếu không phải trong nhà cô có tiền, cô có thể ở trong phòng tốt như vậy, gả cho nam nhân ưu tú như thế sao?”
Bảo Châu rất bình tĩnh cau mày, vuốt cái ót nghĩ nghĩ nói: “Cho nên tôi phải vì cô mọi thứ không bằng tôi, mà cảm thấy thật có lỗi sao?”
Trương lão sư tức giận nhào đầu về phía trước muốn tát Bảo Châu một cái, Bảo Châu bình thường ham chơi, cho nên thể lực tốt, rất linh hoạt né tránh, một cái tát của Trương lão sư làm bình hoa trên bàn rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh nhỏ, lập tức hoảng sợ không thôi nhìn xem Bảo Châu, giống như muốn che dấu sự thật: “Không phải tôi đập bể đâu.”
Bảo Châu gật đầu, không có trả lời, quả thực không tính là do cô đập bể, mà là chụp bể!
Thấy Bảo Châu không truy cứu truyện này, Trương lão sư an tâm, với tư cách đền bù tổn thất, Trương lão sư rất dụng tâm dạy học.
Khi Côn Sơn trở về, nhìn thấy bình hoa bị vỡ hỏi chuyện gì xảy ra.
Trương lão sư không muốn bồi thường, vì cái bình kia thoạt nhìn rất quý giá, nên nói: “Tôi không có thấy rõ, có thể là Vạn đồng học không cẩn thận đánh vỡ đấy.”
Ngay tại lúc cô cho rằng Côn Sơn sẽ phát giận, chỉ thấy nam nhân cao lớn anh tuấn mặc đồng phục cảnh sát, đột nhiên ngồi xổm xuống, một phát bắt được hai tay Bảo Châu, khẩn trương kiểm tra nói: “Khá tốt không có làm bị thương tay của em.”
Bảo Châu đỏ mặt nhìn Côn Sơn nhu tình trước mắt, sự tình vừa rồi toàn bộ đã quên, rất vui vẻ mở hai tay ra đầu nhập trong ngực của hắn: “Côn Sơn, em rất nhớ anh.”
“Nha đầu ngốc, mới mấy giờ không gặp.” Ngoài miệng răn dạy cô, trong lòng Côn Sơn lại rất hưởng thụ, liếc qua Trương lão sư còn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ nói: “Thời gian không còn sớm, Tiểu Đông tiễn Trương lão sư ra ngoài!”
Sau đó ôm Bảo Châu vào phòng, tiến vào gian phòng Côn Sơn từ trong lòng ngực lấy ra một cái lồng sắt làm riêng cho cô, Bảo Châu yêu thích không buông tay đem trứng gà giả thả vào, rất vừa, quá lớn sợ Bảo Châu không thể di chuyển, Côn Sơn làm một cái lồng sắt hình nửa vòng tròn cửa có trục cuốn, thời điểm kéo ra, lồng sắt sẽ trực tiếp mở ra một nửa, cái gì đều có thể yên tâm đi, lúc đóng lại khẽ bóp khóa cổ định ở hai bên là được, vô cùng tinh xảo, trên lồng sắt còn có đính bốn viên đá quý.
Nhìn món đồ chơi xong, Côn Sơn kiểm tra một chút xem hôm nay cô đã học được cái gì, quả thực vô cùng thê thảm, tổng cộng mới nhớ được có ba chữ, trong đó có hai chữ ghi sai, đành phải thừa dịp buổi tối rảnh rỗi, tự tay dạy cô, không biết vì cái gì, Côn Sơn dạy cô rất dễ hiểu, không như Trương lão sư dạy như thế nào cô cũng không hiểu.
Ngày hôm sau Trương lão sư lại đến giờ dạy học, nói đến nước bọt bay tứ tung, một bên ghi một bên giải thích, Trương lão sư đã viết đầy bản đen, thoả mãn quay đầu lại, chỉ thấy Bảo Châu ghé vào trên bàn học ngủ rất say.
Trương lão sư tức đến mặt mũi trắng bệch, cũng không gọi cô dậy, chính mình hướng bên cạnh ngồi xuống, ác độc nghĩ, đi học không nghe giảng, tôi phải cáo trạng!
Lần này cô nhất định phải chết!
“Cha tôi.” Lần trước cha Phú Quý giúp mẹ nhỏ mát xa chân, cô đã nghe thấy một câu như thế, nhưng mà cô không cho rằng có cái gì đồi phong bại tục a!
Cha cô ta… vậy là ông chủ rất có tiền?
Quả thật là thượng bất chính, hạ tắc loạn! Cha và con đều rất tục khí!
Bảo Châu cau mày đối với việc nữ lão sư lầm bầm: “Tôi không thích cô nói cha tôi như vậy, ông ấy thương mẹ ba tôi giúp bà mát xa chân, vì cái gì không được? Hiện tại đã là lúc nào rồi? Trương lão sư cô thực cổ hủ!”
Trương lão sư nhìn chung quanh, không có người khác ở đây, cô sẽ không sợ , vẻ mặt ghen ghét nhìn Bảo Châu: “Cổ hủ? Cô nói tôi cổ hủ? Cô là đứa ngốc nghếch, ngu xuẩn đã lớn như vậy ngay cả chữ Hán cũng không nhận ra, còn dám nói tôi cổ hủ? Nếu không phải trong nhà cô có tiền, cô có thể ở trong phòng tốt như vậy, gả cho nam nhân ưu tú như thế sao?”
Bảo Châu rất bình tĩnh cau mày, vuốt cái ót nghĩ nghĩ nói: “Cho nên tôi phải vì cô mọi thứ không bằng tôi, mà cảm thấy thật có lỗi sao?”
Trương lão sư tức giận nhào đầu về phía trước muốn tát Bảo Châu một cái, Bảo Châu bình thường ham chơi, cho nên thể lực tốt, rất linh hoạt né tránh, một cái tát của Trương lão sư làm bình hoa trên bàn rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh nhỏ, lập tức hoảng sợ không thôi nhìn xem Bảo Châu, giống như muốn che dấu sự thật: “Không phải tôi đập bể đâu.”
Bảo Châu gật đầu, không có trả lời, quả thực không tính là do cô đập bể, mà là chụp bể!
Thấy Bảo Châu không truy cứu truyện này, Trương lão sư an tâm, với tư cách đền bù tổn thất, Trương lão sư rất dụng tâm dạy học.
Khi Côn Sơn trở về, nhìn thấy bình hoa bị vỡ hỏi chuyện gì xảy ra.
Trương lão sư không muốn bồi thường, vì cái bình kia thoạt nhìn rất quý giá, nên nói: “Tôi không có thấy rõ, có thể là Vạn đồng học không cẩn thận đánh vỡ đấy.”
Ngay tại lúc cô cho rằng Côn Sơn sẽ phát giận, chỉ thấy nam nhân cao lớn anh tuấn mặc đồng phục cảnh sát, đột nhiên ngồi xổm xuống, một phát bắt được hai tay Bảo Châu, khẩn trương kiểm tra nói: “Khá tốt không có làm bị thương tay của em.”
Bảo Châu đỏ mặt nhìn Côn Sơn nhu tình trước mắt, sự tình vừa rồi toàn bộ đã quên, rất vui vẻ mở hai tay ra đầu nhập trong ngực của hắn: “Côn Sơn, em rất nhớ anh.”
“Nha đầu ngốc, mới mấy giờ không gặp.” Ngoài miệng răn dạy cô, trong lòng Côn Sơn lại rất hưởng thụ, liếc qua Trương lão sư còn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ nói: “Thời gian không còn sớm, Tiểu Đông tiễn Trương lão sư ra ngoài!”
Sau đó ôm Bảo Châu vào phòng, tiến vào gian phòng Côn Sơn từ trong lòng ngực lấy ra một cái lồng sắt làm riêng cho cô, Bảo Châu yêu thích không buông tay đem trứng gà giả thả vào, rất vừa, quá lớn sợ Bảo Châu không thể di chuyển, Côn Sơn làm một cái lồng sắt hình nửa vòng tròn cửa có trục cuốn, thời điểm kéo ra, lồng sắt sẽ trực tiếp mở ra một nửa, cái gì đều có thể yên tâm đi, lúc đóng lại khẽ bóp khóa cổ định ở hai bên là được, vô cùng tinh xảo, trên lồng sắt còn có đính bốn viên đá quý.
Nhìn món đồ chơi xong, Côn Sơn kiểm tra một chút xem hôm nay cô đã học được cái gì, quả thực vô cùng thê thảm, tổng cộng mới nhớ được có ba chữ, trong đó có hai chữ ghi sai, đành phải thừa dịp buổi tối rảnh rỗi, tự tay dạy cô, không biết vì cái gì, Côn Sơn dạy cô rất dễ hiểu, không như Trương lão sư dạy như thế nào cô cũng không hiểu.
Ngày hôm sau Trương lão sư lại đến giờ dạy học, nói đến nước bọt bay tứ tung, một bên ghi một bên giải thích, Trương lão sư đã viết đầy bản đen, thoả mãn quay đầu lại, chỉ thấy Bảo Châu ghé vào trên bàn học ngủ rất say.
Trương lão sư tức đến mặt mũi trắng bệch, cũng không gọi cô dậy, chính mình hướng bên cạnh ngồi xuống, ác độc nghĩ, đi học không nghe giảng, tôi phải cáo trạng!
Lần này cô nhất định phải chết!
Tác giả :
Tha Hài Hoàng Hậu