Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 28: Ngày thứ ba lại mặt
Sáng sớm hôm sau, lúc Bảo Châu bắt đầu thức dậy, Thẩm mẹ đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô, một chén cháo trắng và một cái màn thầu lớn, trực tiếp bưng vào trong phòng: “Thiếu nãi nãi, ăn điểm tâm.”
Bảo Châu đã ăn xong màn thầu, nhìn hai bên một chút không có thấy Côn Sơn, lúc này mới nhớ tới hắn: “Côn Sơn đâu rồi?”
“Thiếu gia đi ra ngoài rồi, nói là giữa trưa sẽ trở lại.”
“À.” Ăn uống no đủ rồi, Bảo Châu nhàn rỗi không có việc gì làm, bắt đầu giày vò Thẩm mẹ, Thẩm mẹ ở bên trong cửa hàng phía trước buôn bán, Bảo Châu cũng cùng đi qua, mỹ kỳ danh hỗ trợ, trên thực tế là thêm phiền.
Thẩm mẹ dùng bàn tính tính toán xem những vải vóc này ước chừng đáng giá bao nhiêu tiền, kết quả mới quay người lại rót chén trà, Bảo Châu tự cho là hỗ trợ cầm bàn tính đung đưa, nhìn xem những hạt châu trên bàn tính tất cả đều là số lẻ. cô cảm giác mình thật thông minh, lúc Thẩm mẹ đi tới thấy vẻ mặt khoái trá của cô, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Cũng không dám lại để cho cô hỗ trợ, kêu cô ra phía sau giúp Tiểu Đông đi.
Tiểu Đông phụ trách quét dọn vệ sinh và mua thức ăn, mua thức ăn để cô một mình đi, là không quá khả quan, Tiểu Đông đem chổi quét rác giao cho cô, hơn nữa liên tục dặn dò: “Quét không tốt không có sao, nhưng đừng nói ra, nếu thiếu gia biết tôi để cho cô quét rác, tôi sẽ xong đời.”
Bảo Châu một bộ dạng cậu yên tâm đi, gật gật đầu bắt đầu quét rác, cái này trước kia cô đã làm, hơn nữa làm vô cùng tốt, Tiểu Đông mang theo tâm tình thấp thỏm không yên đi ra ngoài, trở về thấy sân nhỏ đều được cô quét sạch sẽ, cũng yên lòng.
Khi Côn Sơn trở về, Bảo Châu bởi vì quá đắc ý quên lời dặn của Tiểu Đông, lôi kéo hắn nhìn sân nhỏ: “Em quét dọn đấy, sạch sẽ a!”
“Rất sạch sẽ.” Côn Sơn giống như cười mà không phải cười nhìn Tiểu Đông bên cạnh, Tiểu Đông lập tức có một loại cảm giác lạnh sống lưng,
Bảo Châu cười hì hì tiếp nhận khen ngợi, giữa trưa thừa dịp Bảo Châu ngủ trưa, Côn Sơn dùng sức vỗ vào vai Tiểu Đông hai cái cười nói: “Bảo Châu quét không tệ, ngày mai để cho cô đi mua thức ăn a!”
“Thiếu gia, tôi cũng không dám nữa, là Thiếu nãi nãi tự mình tranh nhau muốn làm đấy.” Tiểu Đông bị ánh mắt âm hiểm kia dọa không nhẹ, rất trung thực nói.
Côn Sơn quay người ôm cô vợ bé nhỏ trở về phòng ngủ trưa…
Ngày thứ ba là thời gian lại mặt, Bảo Châu đã mấy ngày không gặp cha và ông nội rồi, vui vẻ lôi kéo tay Côn Sơn trở về nhà mẹ đẻ.
Vừa mới ngồi xuống, Bảo Nguyệt và Bảo Trân đều đi ra, đều trang sức mười phần xinh đẹp, các cô biết rõ hôm nay là này Bảo Châu và anh rể trở về lại mặt, cố ý sáng sớm bắt đầu trưng diện, nghĩ đến đợi tí nữa thời điểm chia heo cho hàng xóm hai bên, các cô đứng bên cạnh, cũng tìm được rất nhiều ánh mắt ái mộ, càng là muốn nhìn đến bộ dạng Bảo Châu gả không tốt, khóc sướt mướt, như vậy so sánh với nhau, các cô có thể lộ ra vẻ đẹp hơn rồi.
Kết quả các cô nhìn thấy chính là, Bảo Châu ngồi ở trước bàn ăn, vẫn như trước hưởng thụ bữa sáng mỹ vị ở trong nhà, vẻ mặt tươi cười, không có chút nào biểu lộ một tia ngược đãi đãi cùng chịu ủy khuất.
Cô vừa ăn, anh rể còn ở một bên đập lưng cho nàng, thần sắc quả thực nhu tình như nước: “Ăn từ từ, đừng để bị nghẹn.”
Cảm giác một quyền đánh vào trên bông làm cho người ta thật khó chịu, Bảo Nguyệt phẫn hận trừng Bảo Châu , Bảo Châu đang vùi đầu ăn cũng không phát hiện, nhưng Thẩm mẹ có thể nhìn thấy, đợi lúc Bảo Nguyệt đến gần, bà đứng ở bên cạnh duỗi chân ra nhẹ nhàng nâng lên, Bảo Nguyệt ngã xuống.
Nghe được âm thanh cực lớn, Bảo Châu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Bảo Nguyệt đang đứng lên có chút chật vật, quan tâm hỏi: “Em gái, em làm sao vậy?”
Bảo Châu đã ăn xong màn thầu, nhìn hai bên một chút không có thấy Côn Sơn, lúc này mới nhớ tới hắn: “Côn Sơn đâu rồi?”
“Thiếu gia đi ra ngoài rồi, nói là giữa trưa sẽ trở lại.”
“À.” Ăn uống no đủ rồi, Bảo Châu nhàn rỗi không có việc gì làm, bắt đầu giày vò Thẩm mẹ, Thẩm mẹ ở bên trong cửa hàng phía trước buôn bán, Bảo Châu cũng cùng đi qua, mỹ kỳ danh hỗ trợ, trên thực tế là thêm phiền.
Thẩm mẹ dùng bàn tính tính toán xem những vải vóc này ước chừng đáng giá bao nhiêu tiền, kết quả mới quay người lại rót chén trà, Bảo Châu tự cho là hỗ trợ cầm bàn tính đung đưa, nhìn xem những hạt châu trên bàn tính tất cả đều là số lẻ. cô cảm giác mình thật thông minh, lúc Thẩm mẹ đi tới thấy vẻ mặt khoái trá của cô, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Cũng không dám lại để cho cô hỗ trợ, kêu cô ra phía sau giúp Tiểu Đông đi.
Tiểu Đông phụ trách quét dọn vệ sinh và mua thức ăn, mua thức ăn để cô một mình đi, là không quá khả quan, Tiểu Đông đem chổi quét rác giao cho cô, hơn nữa liên tục dặn dò: “Quét không tốt không có sao, nhưng đừng nói ra, nếu thiếu gia biết tôi để cho cô quét rác, tôi sẽ xong đời.”
Bảo Châu một bộ dạng cậu yên tâm đi, gật gật đầu bắt đầu quét rác, cái này trước kia cô đã làm, hơn nữa làm vô cùng tốt, Tiểu Đông mang theo tâm tình thấp thỏm không yên đi ra ngoài, trở về thấy sân nhỏ đều được cô quét sạch sẽ, cũng yên lòng.
Khi Côn Sơn trở về, Bảo Châu bởi vì quá đắc ý quên lời dặn của Tiểu Đông, lôi kéo hắn nhìn sân nhỏ: “Em quét dọn đấy, sạch sẽ a!”
“Rất sạch sẽ.” Côn Sơn giống như cười mà không phải cười nhìn Tiểu Đông bên cạnh, Tiểu Đông lập tức có một loại cảm giác lạnh sống lưng,
Bảo Châu cười hì hì tiếp nhận khen ngợi, giữa trưa thừa dịp Bảo Châu ngủ trưa, Côn Sơn dùng sức vỗ vào vai Tiểu Đông hai cái cười nói: “Bảo Châu quét không tệ, ngày mai để cho cô đi mua thức ăn a!”
“Thiếu gia, tôi cũng không dám nữa, là Thiếu nãi nãi tự mình tranh nhau muốn làm đấy.” Tiểu Đông bị ánh mắt âm hiểm kia dọa không nhẹ, rất trung thực nói.
Côn Sơn quay người ôm cô vợ bé nhỏ trở về phòng ngủ trưa…
Ngày thứ ba là thời gian lại mặt, Bảo Châu đã mấy ngày không gặp cha và ông nội rồi, vui vẻ lôi kéo tay Côn Sơn trở về nhà mẹ đẻ.
Vừa mới ngồi xuống, Bảo Nguyệt và Bảo Trân đều đi ra, đều trang sức mười phần xinh đẹp, các cô biết rõ hôm nay là này Bảo Châu và anh rể trở về lại mặt, cố ý sáng sớm bắt đầu trưng diện, nghĩ đến đợi tí nữa thời điểm chia heo cho hàng xóm hai bên, các cô đứng bên cạnh, cũng tìm được rất nhiều ánh mắt ái mộ, càng là muốn nhìn đến bộ dạng Bảo Châu gả không tốt, khóc sướt mướt, như vậy so sánh với nhau, các cô có thể lộ ra vẻ đẹp hơn rồi.
Kết quả các cô nhìn thấy chính là, Bảo Châu ngồi ở trước bàn ăn, vẫn như trước hưởng thụ bữa sáng mỹ vị ở trong nhà, vẻ mặt tươi cười, không có chút nào biểu lộ một tia ngược đãi đãi cùng chịu ủy khuất.
Cô vừa ăn, anh rể còn ở một bên đập lưng cho nàng, thần sắc quả thực nhu tình như nước: “Ăn từ từ, đừng để bị nghẹn.”
Cảm giác một quyền đánh vào trên bông làm cho người ta thật khó chịu, Bảo Nguyệt phẫn hận trừng Bảo Châu , Bảo Châu đang vùi đầu ăn cũng không phát hiện, nhưng Thẩm mẹ có thể nhìn thấy, đợi lúc Bảo Nguyệt đến gần, bà đứng ở bên cạnh duỗi chân ra nhẹ nhàng nâng lên, Bảo Nguyệt ngã xuống.
Nghe được âm thanh cực lớn, Bảo Châu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Bảo Nguyệt đang đứng lên có chút chật vật, quan tâm hỏi: “Em gái, em làm sao vậy?”
Tác giả :
Tha Hài Hoàng Hậu