Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 17: Cô có sợ tôi không?
Hắn thật không ngờ cái nha đầu kia sẽ vừa ý chính mình, rõ ràng cha cố ý tác hợp cô cho anh cả. thời điểm cô và anh cả đi ra ngoài sân, tựa ở trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần hắn trong lòng nghĩ, đoán chừng không có chuyện của mình.
Mặc kệ nha đầu kia lớn lên là Thiên Tiên hay là người quái dị, chỉ cần anh cả thấy thú vị, tám chín phần mười chính là của anh cả, cùng hắn không có liên quan.
Nhà người bình thường cha mẹ sẽ thiên vị con út, nhưng cha hắn lại rất rõ ràng thiên vị con trai trưởng do chính thất sinh.
Hắn Lục Côn Sơn bất quá chỉ là con do vợ kế sinh, chưa từng có tư cách cùng anh cả tranh giành bất kỳ vật gì, bất kể là đó có phải thuộc về hắn hay không.
Hắn không nghĩ tới tiểu nha đầu lại chướng mắt anh cả của hắn. Càng không có nghĩ tới tiểu nha đầu chướng mắt anh cả, lại vừa ý hắn người mà trong mắt thế nhân gọi là phá gia chi tử. trong khoảnh khắc cô lựa chọn chính mình, Lục Côn Sơn phát hiện mình tựa hồ cũng không có bài xích đoạn hôn nhân được an bài này. Bởi vì hắn cảm giác mình là người thắng cuộc, cho dù hắn cái gì cũng không có làm.
Nhưng từ trước tới nay đây là lần đầu tiên đả bại anh cả, thật sự làm cho hắn thoải mái một phen!
Liên quan đến tiểu nha đầu kia, cũng sinh ra một tia hảo cảm, hắn muốn chính mình ít nhất sẽ không đối với cô nói lời lạnh nhạt.
Mang theo một thân mùi rượu, Lục Côn Sơn lảo đảo hướng về phía tân phòng. Đúng lúc tùy tùng đóng cửa xong, thì hắn đã đến cửa phòng. Tùy tùng thấy hắn say đến như vậy, có chút bận tâm mà nói: “Thiếu gia, có cần tôi chuẩn bị một chén canh giải rượu?”
“Không cần, đi ngủ đi!” Lục Côn Sơn phất phất tay, chính mình vịn vách tường, hướng cửa phòng đi đến.
Cửa phòng nửa mở, hắn theo cánh cửa đi vào, cúi đầu chưa có đi được hai bước, thiếu chút nữa đụng vào cái bàn ở đằng trước. Ngẫng đầu, nhìn thấy chính là không có cô dâu trùm hồng khăn ngồi thẳng tắp sống lưng ở bên giường.
Nếu như hắn cho là mình cưới một danh môn thục nữ, vậy chỉ sợ làm hắn thất vọng rồi. Giờ phút này tân nương tử, đang ngồi đối diện cái bàn, trên đầu hồng khăn đã sớm không cánh mà bay, miệng đầy dầu mỡ, tay trái cầm một cái bánh lớn, tay phải một cái màn thầu thơm ngát. Cô ngẩng đầu thấy tướng công an vị ở trước mặt cô, rất nghĩa khí đưa một cái bánh cho hắn: “Anh ăn.”
“Tôi không đói bụng.” Đối mặt với cô dâu miệng đầy dầu mỡ như thế, hắn có chút bất đắc dĩ khoát khoát tay.
“A.” Bảo Châu nghe xong, rất vui sướng cúi đầu tiếp tục ăn.
Nhìn tân nương tử trước mắt, hắn rất xác định tiểu cô nương này chịu gả cho hắn, tuyệt đối không phải là ái mộ hay ưa thích gì, tuyệt đối có nguyên nhân khác. Bởi vì cô thoạt nhìn, như một bé gái còn chưa lớn. Lục Côn Sơn không thích trong lòng có uẩn khuất, đi thẳng vào vấn đề hỏi cô: “Cô vì sao lại muốn gả cho tôi?”
“Anh rất tham ăn.”
Lục Côn Sơn bị đả thương không ngớt, đây là lý do quái quỷ gì?
Cô đây không phải là muốn tìm chồng, mà muốn chăn heo a?
“Ông nội nói người tham ăn tham uống thân thể sẽ khỏe mạnh. Hơn nữa chúng ta có thể cùng một chỗ ăn, so với ai khác đều có thể ăn nhiều hơn.” Bảo Châu rất vui vẻ nói.
Lục Côn Sơn ngay từ đầu cảm thấy lý do này rất không thể chấp nhận, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng rất đúng. Bộ dáng này của cô chẳng lẽ cùng người như anh cả ngâm thi tác đối, như vậy cô sẽ khóc nhè a!
Ngẫm lại cũng đã tiếp nhận, phụ nữ đơn thuần dù sao so với phụ nữ tâm cơ vẫn tốt hơn. Cùng với một người trong lòng tràn đầy tâm kế sinh hoạt chung một chỗ thiệt mệt mỏi ah! Cùng sống chung với cô có lẽ sẽ đơn giản hơn.
Sau khi Bảo Châu ăn no, một bên thu thập bát đũa trên bàn, một bên ngẩng đầu lên cùng hắn nói chuyện: “Anh biết trèo tường không?”
“Biết.” Quả thực là chuyện thường ngày.
“Anh biết chơi ná cao su không?” Bảo Châu lập tức dùng ánh mắt tìm được đồng loại nhìn xem hắn.
Lục Côn Sơn gật đầu: “Đương nhiên biết, tôi còn có thể đánh nhau, cô có sợ tôi hay không?”
Mặc kệ nha đầu kia lớn lên là Thiên Tiên hay là người quái dị, chỉ cần anh cả thấy thú vị, tám chín phần mười chính là của anh cả, cùng hắn không có liên quan.
Nhà người bình thường cha mẹ sẽ thiên vị con út, nhưng cha hắn lại rất rõ ràng thiên vị con trai trưởng do chính thất sinh.
Hắn Lục Côn Sơn bất quá chỉ là con do vợ kế sinh, chưa từng có tư cách cùng anh cả tranh giành bất kỳ vật gì, bất kể là đó có phải thuộc về hắn hay không.
Hắn không nghĩ tới tiểu nha đầu lại chướng mắt anh cả của hắn. Càng không có nghĩ tới tiểu nha đầu chướng mắt anh cả, lại vừa ý hắn người mà trong mắt thế nhân gọi là phá gia chi tử. trong khoảnh khắc cô lựa chọn chính mình, Lục Côn Sơn phát hiện mình tựa hồ cũng không có bài xích đoạn hôn nhân được an bài này. Bởi vì hắn cảm giác mình là người thắng cuộc, cho dù hắn cái gì cũng không có làm.
Nhưng từ trước tới nay đây là lần đầu tiên đả bại anh cả, thật sự làm cho hắn thoải mái một phen!
Liên quan đến tiểu nha đầu kia, cũng sinh ra một tia hảo cảm, hắn muốn chính mình ít nhất sẽ không đối với cô nói lời lạnh nhạt.
Mang theo một thân mùi rượu, Lục Côn Sơn lảo đảo hướng về phía tân phòng. Đúng lúc tùy tùng đóng cửa xong, thì hắn đã đến cửa phòng. Tùy tùng thấy hắn say đến như vậy, có chút bận tâm mà nói: “Thiếu gia, có cần tôi chuẩn bị một chén canh giải rượu?”
“Không cần, đi ngủ đi!” Lục Côn Sơn phất phất tay, chính mình vịn vách tường, hướng cửa phòng đi đến.
Cửa phòng nửa mở, hắn theo cánh cửa đi vào, cúi đầu chưa có đi được hai bước, thiếu chút nữa đụng vào cái bàn ở đằng trước. Ngẫng đầu, nhìn thấy chính là không có cô dâu trùm hồng khăn ngồi thẳng tắp sống lưng ở bên giường.
Nếu như hắn cho là mình cưới một danh môn thục nữ, vậy chỉ sợ làm hắn thất vọng rồi. Giờ phút này tân nương tử, đang ngồi đối diện cái bàn, trên đầu hồng khăn đã sớm không cánh mà bay, miệng đầy dầu mỡ, tay trái cầm một cái bánh lớn, tay phải một cái màn thầu thơm ngát. Cô ngẩng đầu thấy tướng công an vị ở trước mặt cô, rất nghĩa khí đưa một cái bánh cho hắn: “Anh ăn.”
“Tôi không đói bụng.” Đối mặt với cô dâu miệng đầy dầu mỡ như thế, hắn có chút bất đắc dĩ khoát khoát tay.
“A.” Bảo Châu nghe xong, rất vui sướng cúi đầu tiếp tục ăn.
Nhìn tân nương tử trước mắt, hắn rất xác định tiểu cô nương này chịu gả cho hắn, tuyệt đối không phải là ái mộ hay ưa thích gì, tuyệt đối có nguyên nhân khác. Bởi vì cô thoạt nhìn, như một bé gái còn chưa lớn. Lục Côn Sơn không thích trong lòng có uẩn khuất, đi thẳng vào vấn đề hỏi cô: “Cô vì sao lại muốn gả cho tôi?”
“Anh rất tham ăn.”
Lục Côn Sơn bị đả thương không ngớt, đây là lý do quái quỷ gì?
Cô đây không phải là muốn tìm chồng, mà muốn chăn heo a?
“Ông nội nói người tham ăn tham uống thân thể sẽ khỏe mạnh. Hơn nữa chúng ta có thể cùng một chỗ ăn, so với ai khác đều có thể ăn nhiều hơn.” Bảo Châu rất vui vẻ nói.
Lục Côn Sơn ngay từ đầu cảm thấy lý do này rất không thể chấp nhận, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng rất đúng. Bộ dáng này của cô chẳng lẽ cùng người như anh cả ngâm thi tác đối, như vậy cô sẽ khóc nhè a!
Ngẫm lại cũng đã tiếp nhận, phụ nữ đơn thuần dù sao so với phụ nữ tâm cơ vẫn tốt hơn. Cùng với một người trong lòng tràn đầy tâm kế sinh hoạt chung một chỗ thiệt mệt mỏi ah! Cùng sống chung với cô có lẽ sẽ đơn giản hơn.
Sau khi Bảo Châu ăn no, một bên thu thập bát đũa trên bàn, một bên ngẩng đầu lên cùng hắn nói chuyện: “Anh biết trèo tường không?”
“Biết.” Quả thực là chuyện thường ngày.
“Anh biết chơi ná cao su không?” Bảo Châu lập tức dùng ánh mắt tìm được đồng loại nhìn xem hắn.
Lục Côn Sơn gật đầu: “Đương nhiên biết, tôi còn có thể đánh nhau, cô có sợ tôi hay không?”
Tác giả :
Tha Hài Hoàng Hậu