Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 106: Thật bất ngờ
Côn Sơn vừa gọi điện, đường chủ đã khoa trương hắn rồi, “Lần trước nhiệm vụ kia cậu làm rất vui lòng người, thập phần xuất sắc. Tổng đàn chủ hết sức vui mừng nói không nhìn lầm người.”
“Nào có, là công lao của mọi người. Trước mắt thuộc hạ có sự kiện muốn cùng đường chủ thương lượng, là một mua bán lớn.”
“A, mua bán gì?”
“Là như thế này…” Côn Sơn đem chuyện này nói lại với hắn, nói lấy được tiền, hai bên mỗi người một nửa, bọn họ mỏ vàng đều làm qua, mỏ than tựa như một bữa ăn sáng, lợi nhuận không có nhìn ở trong mắt, xét thấy người nọ quá đáng giận, hắn mượn mấy nhân vật lợi hại ở phân đường Vận Thành là tốt rồi, ngắn hạn cấp cho mấy tháng, lợi nhuận không sao cả, huynh đệ Trí Đường trong thiên hạ, đều là người một nhà.
“Kỳ thật tôi cảm thấy được không cần mấy tháng, có chuyện gì, gọi điện thoại giúp nhau nghĩ kế là được, tôi tận lực trong nửa tháng đem nhiệm vụ hoàn thành, sẽ trở lại, chỉ là giả sử hướng ngài xin nửa tháng.”
“Đi! Buổi tối tụ tập cùng một chỗ triển khai cuộc họp, cùng Vận Thành bên kia mở một hội nghị qua điện thoại, đem kế hoạch nói ra.”
Côn Sơn sau khi cúp điện thoại, từ sân thượng nhìn xuống dưới, tháng ba ánh mặt trời mùa xuân nhỏ vụn rơi vãi trên cây hoa đào trong sân, ánh sáng xuyên thấu qua cành lá thẩm thấu xuống dưới, Bảo Châu ngồi dưới tàng cây vừa ăn điểm tâm, vừa xem sách cười ngây ngô đọc chuyện cười cho hai cục cưng nằm trong nôi nghe.
Nhìn hình ảnh xinh đẹp này, thật sự có chút không đành lòng quấy rầy, đáng tiếc rất nhanh Bảo Châu sẽ phải cùng hắn trải qua một khoảng thời gian nơm nớp lo sợ, cho nên càng cảm thấy trân quý thời gian hiện tại, đứng ở trên ban công đối với cô hô: “Ánh mặt trời không tệ, một chút đi xem phim a!”
“Tốt!” Bảo Châu đã sớm nhàm chán rồi, thay đổi quần áo, cao hứng bừng bừng đi theo hắn ra bên ngoài chạy, cô ôm một cục cưng, Côn Sơn ôm một đứa, từ khi đã có cục cưng, Tiểu Hồng trên cơ bản không có cùng Bảo Châu đi ra ngoài, Bảo Châu muốn chiếu cố cục cưng, ở đâu còn có thời gian chiếu cố Tiểu Hồng, vẫn là Tiểu Hoàng có bản lĩnh , có thể tự lực cánh sinh, trước kia nó bay theo ô tô, hiện tại có đôi khi lười sẽ nằm ở trên mui xe, lái xe đi, nó ở trên mui xe nằm ngủ, chẳng muốn bay…
Buổi tối, Côn Sơn cùng mấy vị đại gia trong nội đường thương lượng thoáng một phát, định ra một loạt kế hoạch, bước đầu tiên là cho bên Sơn Tây xuất mã. Tung tin tức giả, nói Diêm Tích Sơn muốn thu mua quặng mỏ, người có thể bán, tranh thủ thời gian bán a! Không nỡ bán, nhanh chóng làm buôn bán khác a!
Đương nhiên vấn đề này không phải ai cũng có thể nói, sẽ khiến khủng hoảng, tìm mấy nhân vật có máu mật, ở trước mặt người Nhật run rẫy một chút, làm ra bộ dạng khủng hoảng, lại sai người trà trộn vào bên cạnh Diêm Tích Sơn tìm cơ hội thích hợp chuốt rượu cho người Nhật, đợi thời điểm người Nhật mắc tiểu xông vào nhà vệ sinh, có thể nghe được vị nhân viên kia cùng một người khác viên đối thoại, tự nhiên là nói Diêm Tích Sơn muốn thu mua quặng mỏ, đến lúc đó vạn nhất giằng co, người Nhật không có chứng cớ, người của bọn họ đại khái có thể không thừa nhận là được!
Đến lúc đó người Nhật hoảng hốt, Côn Sơn sẽ ra tay.
Thời điểm bên kia kế hoạch vừa mới bắt đầu áp dụng, Côn Sơn bên này cũng lặng yên bắt đầu công tác chuẩn bị, mang theo Bảo Châu cùng bọn người Tiểu Đông còn có mấy tên thủ hạ về đến nhà.
Trong nhà vẫn như cũ, bởi vì nhà lớn của Lục gia thường xuyên có người tới quét dọn, nên không có bẩn, Thẩm mẹ nấu nước, Tiểu Đông quét dọn, ngồi máy bay làm Bảo Châu mệt mỏi, tìm chăn hướng trên giường nằm xuống, ngủ trưa trước!
Buổi chiều Côn Sơn một mình muốn đi dạo nhà lớn một chút, kết quả phát hiện trong nhà cũng chỉ có một người là gương mặt quen, ngoài ra còn có hai bộ mặt lạ hoắc, rất buồn bực hỏi “Những người khác đâu rồi?”
“Đại thiếu gia nói đám bà lớn của lão gia đã lâu không có trở về ở, đem nô bộ còn lại đều giải tán, chỉ lưu lại một mình tôi canh cổng, hai người kia là đại thiếu gia nghe nói ngài sắp trở về, tạm thời mời về hỗ trợ quét dọn đấy.”
Côn Sơn lập tức trong lòng có chút không thoải mái, trong nhà nhiều người hầu làm hơn mười năm như vậy, người tuổi không lớn lắm còn có thể tự lực cánh sinh, nhưng người lớn tuổi phải sinh hoạt như thế nào: “Vậy phí phân phát là bao nhiêu?”
“Một người năm đồng bạc.”
“Ít như vậy! Ở đâu đủ, cha tôi biết rõ chuyện này sao?”
“Tôi không biết, đại thiếu gia có lẽ đã hướng lão gia báo cáo a!” Hắn cũng không phải rất rõ ràng.
Côn Sơn vào nhà gọi điện cho Lục lão gia, Lục lão gia nghe xong tức giận: “Tiểu tử này cánh cứng cáp rồi, sao có thể đuổi bọn họ như vậy, quá tự ý rồi, rõ ràng đều không có nói cho cha biết, con lập tức phái người đi tìm bọn họ, ai nguyện ý làm việc thì mang về, người lớn tuổi, cho một khoản tiền dưỡng lão, tính toán lại sổ sách với cha.”
Côn Sơn liên tục gật đầu: “Vâng! Con đã biết, sẽ xử lý tốt chuyện này.”
“Anh trai con quá hư không tưởng nổi rồi, may mắn chìa khóa kho bạc chưa cho hắn, con đi đến thư phòng của cha tìm, phía sau ba bức tranh có cơ quan, hướng bên trái vặn ba cái cơ quan, hướng bên phải vặn nửa, có một mặt tường sẽ mở ra, bên trong nối thẳng tầng hầm ngầm, tất cả đều là vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ mà cả đời này cha kiếm được, con trước phái máy bay chở toàn bộ đến Hồng Kông.” Ông rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, trước đem vàng bạc châu báu đều vận chuyển đến rồi nói sau, vốn định giao cho con trai trưởng cái chìa khóa kho bạc này, từ nay về sau sẽ rất khó cho con trai trưởng, thật tức giận! Tên tiểu tử kia khi còn bé thật đáng yêu, như thế nào trưởng thành, không đáng yêu như vậy! Ác độc như vậy! Đối đãi hạ nhân, thật quá nhẫn tâm.
Cúp điện thoại, Côn Sơn kêu người một nhà đến hỗ trợ vận chuyển, hỏi vị lão bộc kia: “Vậy nhà cửa của tôi là ai quét dọn?”
“Nghe nói Tống tiên sinh thấy trong sân nhà ngài rất hoang vu , đã dùng tiền mướn hàng xóm bên cạnh lúc có thời gian, hỗ trợ chăm sóc một chút.”
Côn Sơn nghe xong, trong lòng kiếm cớ cho Lục Hoài Ninh, có lẽ là anh trai bận quá, chẳng quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này a!
Lại hỏi: “Anh tôi ngày thường không ở chỗ này sao? Thấy thế nào có chút quạnh quẽ.”
“Đại thiếu gia bình thường ở trong nhà máy quặng mỏ bên kia.”
“Ông nói chỗ nào?” Côn Sơn cho là mình nghe lầm, lúc nào lão ba cho phép bọn họ làm chuyện đó, tuy rằng kiếm được tiền, nhưng mạo hiểm cũng rất lớn, vạn nhất quặng mỏ xảy ra chuyện, bồi thường tiền là nhỏ, ném đi tánh mạng người ta lương tâm Lục gia nhà hắn khó có thể bình an.
“Quặng mỏ à? Nhị thiếu gia cũng không rõ ràng lắm sao? Chẳng lẽ đại thiếu gia cũng không có hướng lão gia báo cáo?” Người nọ nghe xong, lập tức cảm thấy đại thiếu gia sắp gặp chuyện không may.
Côn Sơn cảm thấy cha nhất định là không biết, anh cả trước kia rất đáng tin cậy, hiện tại thế nào lại hồ đồ như vậy?
Chuyện này nếu nói cho cha biết, khẳng định cha sẽ nổi giận, nghĩ thầm trước nhìn kỹ hẵn nói a!
Hỏi địa chỉ quặng mỏ, gọi điện thoại về nhà cùng Thẩm mẹ nói một tiếng đừng để Bảo Châu chờ hắn ăn cơm xong, mướn cỗ xe ngựa hướng quặng mỏ của anh trai chạy đi.
“Nào có, là công lao của mọi người. Trước mắt thuộc hạ có sự kiện muốn cùng đường chủ thương lượng, là một mua bán lớn.”
“A, mua bán gì?”
“Là như thế này…” Côn Sơn đem chuyện này nói lại với hắn, nói lấy được tiền, hai bên mỗi người một nửa, bọn họ mỏ vàng đều làm qua, mỏ than tựa như một bữa ăn sáng, lợi nhuận không có nhìn ở trong mắt, xét thấy người nọ quá đáng giận, hắn mượn mấy nhân vật lợi hại ở phân đường Vận Thành là tốt rồi, ngắn hạn cấp cho mấy tháng, lợi nhuận không sao cả, huynh đệ Trí Đường trong thiên hạ, đều là người một nhà.
“Kỳ thật tôi cảm thấy được không cần mấy tháng, có chuyện gì, gọi điện thoại giúp nhau nghĩ kế là được, tôi tận lực trong nửa tháng đem nhiệm vụ hoàn thành, sẽ trở lại, chỉ là giả sử hướng ngài xin nửa tháng.”
“Đi! Buổi tối tụ tập cùng một chỗ triển khai cuộc họp, cùng Vận Thành bên kia mở một hội nghị qua điện thoại, đem kế hoạch nói ra.”
Côn Sơn sau khi cúp điện thoại, từ sân thượng nhìn xuống dưới, tháng ba ánh mặt trời mùa xuân nhỏ vụn rơi vãi trên cây hoa đào trong sân, ánh sáng xuyên thấu qua cành lá thẩm thấu xuống dưới, Bảo Châu ngồi dưới tàng cây vừa ăn điểm tâm, vừa xem sách cười ngây ngô đọc chuyện cười cho hai cục cưng nằm trong nôi nghe.
Nhìn hình ảnh xinh đẹp này, thật sự có chút không đành lòng quấy rầy, đáng tiếc rất nhanh Bảo Châu sẽ phải cùng hắn trải qua một khoảng thời gian nơm nớp lo sợ, cho nên càng cảm thấy trân quý thời gian hiện tại, đứng ở trên ban công đối với cô hô: “Ánh mặt trời không tệ, một chút đi xem phim a!”
“Tốt!” Bảo Châu đã sớm nhàm chán rồi, thay đổi quần áo, cao hứng bừng bừng đi theo hắn ra bên ngoài chạy, cô ôm một cục cưng, Côn Sơn ôm một đứa, từ khi đã có cục cưng, Tiểu Hồng trên cơ bản không có cùng Bảo Châu đi ra ngoài, Bảo Châu muốn chiếu cố cục cưng, ở đâu còn có thời gian chiếu cố Tiểu Hồng, vẫn là Tiểu Hoàng có bản lĩnh , có thể tự lực cánh sinh, trước kia nó bay theo ô tô, hiện tại có đôi khi lười sẽ nằm ở trên mui xe, lái xe đi, nó ở trên mui xe nằm ngủ, chẳng muốn bay…
Buổi tối, Côn Sơn cùng mấy vị đại gia trong nội đường thương lượng thoáng một phát, định ra một loạt kế hoạch, bước đầu tiên là cho bên Sơn Tây xuất mã. Tung tin tức giả, nói Diêm Tích Sơn muốn thu mua quặng mỏ, người có thể bán, tranh thủ thời gian bán a! Không nỡ bán, nhanh chóng làm buôn bán khác a!
Đương nhiên vấn đề này không phải ai cũng có thể nói, sẽ khiến khủng hoảng, tìm mấy nhân vật có máu mật, ở trước mặt người Nhật run rẫy một chút, làm ra bộ dạng khủng hoảng, lại sai người trà trộn vào bên cạnh Diêm Tích Sơn tìm cơ hội thích hợp chuốt rượu cho người Nhật, đợi thời điểm người Nhật mắc tiểu xông vào nhà vệ sinh, có thể nghe được vị nhân viên kia cùng một người khác viên đối thoại, tự nhiên là nói Diêm Tích Sơn muốn thu mua quặng mỏ, đến lúc đó vạn nhất giằng co, người Nhật không có chứng cớ, người của bọn họ đại khái có thể không thừa nhận là được!
Đến lúc đó người Nhật hoảng hốt, Côn Sơn sẽ ra tay.
Thời điểm bên kia kế hoạch vừa mới bắt đầu áp dụng, Côn Sơn bên này cũng lặng yên bắt đầu công tác chuẩn bị, mang theo Bảo Châu cùng bọn người Tiểu Đông còn có mấy tên thủ hạ về đến nhà.
Trong nhà vẫn như cũ, bởi vì nhà lớn của Lục gia thường xuyên có người tới quét dọn, nên không có bẩn, Thẩm mẹ nấu nước, Tiểu Đông quét dọn, ngồi máy bay làm Bảo Châu mệt mỏi, tìm chăn hướng trên giường nằm xuống, ngủ trưa trước!
Buổi chiều Côn Sơn một mình muốn đi dạo nhà lớn một chút, kết quả phát hiện trong nhà cũng chỉ có một người là gương mặt quen, ngoài ra còn có hai bộ mặt lạ hoắc, rất buồn bực hỏi “Những người khác đâu rồi?”
“Đại thiếu gia nói đám bà lớn của lão gia đã lâu không có trở về ở, đem nô bộ còn lại đều giải tán, chỉ lưu lại một mình tôi canh cổng, hai người kia là đại thiếu gia nghe nói ngài sắp trở về, tạm thời mời về hỗ trợ quét dọn đấy.”
Côn Sơn lập tức trong lòng có chút không thoải mái, trong nhà nhiều người hầu làm hơn mười năm như vậy, người tuổi không lớn lắm còn có thể tự lực cánh sinh, nhưng người lớn tuổi phải sinh hoạt như thế nào: “Vậy phí phân phát là bao nhiêu?”
“Một người năm đồng bạc.”
“Ít như vậy! Ở đâu đủ, cha tôi biết rõ chuyện này sao?”
“Tôi không biết, đại thiếu gia có lẽ đã hướng lão gia báo cáo a!” Hắn cũng không phải rất rõ ràng.
Côn Sơn vào nhà gọi điện cho Lục lão gia, Lục lão gia nghe xong tức giận: “Tiểu tử này cánh cứng cáp rồi, sao có thể đuổi bọn họ như vậy, quá tự ý rồi, rõ ràng đều không có nói cho cha biết, con lập tức phái người đi tìm bọn họ, ai nguyện ý làm việc thì mang về, người lớn tuổi, cho một khoản tiền dưỡng lão, tính toán lại sổ sách với cha.”
Côn Sơn liên tục gật đầu: “Vâng! Con đã biết, sẽ xử lý tốt chuyện này.”
“Anh trai con quá hư không tưởng nổi rồi, may mắn chìa khóa kho bạc chưa cho hắn, con đi đến thư phòng của cha tìm, phía sau ba bức tranh có cơ quan, hướng bên trái vặn ba cái cơ quan, hướng bên phải vặn nửa, có một mặt tường sẽ mở ra, bên trong nối thẳng tầng hầm ngầm, tất cả đều là vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ mà cả đời này cha kiếm được, con trước phái máy bay chở toàn bộ đến Hồng Kông.” Ông rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, trước đem vàng bạc châu báu đều vận chuyển đến rồi nói sau, vốn định giao cho con trai trưởng cái chìa khóa kho bạc này, từ nay về sau sẽ rất khó cho con trai trưởng, thật tức giận! Tên tiểu tử kia khi còn bé thật đáng yêu, như thế nào trưởng thành, không đáng yêu như vậy! Ác độc như vậy! Đối đãi hạ nhân, thật quá nhẫn tâm.
Cúp điện thoại, Côn Sơn kêu người một nhà đến hỗ trợ vận chuyển, hỏi vị lão bộc kia: “Vậy nhà cửa của tôi là ai quét dọn?”
“Nghe nói Tống tiên sinh thấy trong sân nhà ngài rất hoang vu , đã dùng tiền mướn hàng xóm bên cạnh lúc có thời gian, hỗ trợ chăm sóc một chút.”
Côn Sơn nghe xong, trong lòng kiếm cớ cho Lục Hoài Ninh, có lẽ là anh trai bận quá, chẳng quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này a!
Lại hỏi: “Anh tôi ngày thường không ở chỗ này sao? Thấy thế nào có chút quạnh quẽ.”
“Đại thiếu gia bình thường ở trong nhà máy quặng mỏ bên kia.”
“Ông nói chỗ nào?” Côn Sơn cho là mình nghe lầm, lúc nào lão ba cho phép bọn họ làm chuyện đó, tuy rằng kiếm được tiền, nhưng mạo hiểm cũng rất lớn, vạn nhất quặng mỏ xảy ra chuyện, bồi thường tiền là nhỏ, ném đi tánh mạng người ta lương tâm Lục gia nhà hắn khó có thể bình an.
“Quặng mỏ à? Nhị thiếu gia cũng không rõ ràng lắm sao? Chẳng lẽ đại thiếu gia cũng không có hướng lão gia báo cáo?” Người nọ nghe xong, lập tức cảm thấy đại thiếu gia sắp gặp chuyện không may.
Côn Sơn cảm thấy cha nhất định là không biết, anh cả trước kia rất đáng tin cậy, hiện tại thế nào lại hồ đồ như vậy?
Chuyện này nếu nói cho cha biết, khẳng định cha sẽ nổi giận, nghĩ thầm trước nhìn kỹ hẵn nói a!
Hỏi địa chỉ quặng mỏ, gọi điện thoại về nhà cùng Thẩm mẹ nói một tiếng đừng để Bảo Châu chờ hắn ăn cơm xong, mướn cỗ xe ngựa hướng quặng mỏ của anh trai chạy đi.
Tác giả :
Tha Hài Hoàng Hậu