Trần Ai
Quyển 1 - Chương 1: Đào thải
Hạ Mạt ước tính số người còn sống sót đến hiện tại. Chỉ còn tầm bốn mươi triệu người. Cô ngẩng đầu rồi quan sát xung quanh, chỉ cần giết được đám quái vật công thành này là xong sao? Cô hít sâu, theo bản năng siết chặt song kiếm trong tay. Đoạn cô hướng đến quái vật gần mình nhất xông lên mà vẫn không quên nhắc nhở người ở phía sau:
“Cậu chạy nhanh hơn đi, chỉ cần xong đợt quái này trò chơi này sẽ kết thúc”
Lời nói còn chưa dứt thì đã thấy ngực mát lạnh. Cả người cứ vậy mà không còn chút sức lực nào, đây là một đòn đánh của Triệu Hoán Sư. Trước ngực của cô chỉ nhìn thấy một mũi kiếm xuyên qua ngực mình. Thanh trường kiếm vô cùng tinh xảo và có phần quen mắt. Thanh kiếm này… không phải là thanh kiếm mà cô vừa mới giao dịch cho cô ấy sao? Vì sao…
“Đúng vậy đấy, trò chơi của cậu thật sự đã chấm dứt rồi”
Âm thanh đã quen thuộc từ lâu, giờ phút này giống như địa ngục vọng về. Hạ Mạt ra sức muốn xoay người, nhưng trong đầu cô lúc này chỉ có một mảng mờ mịt. Ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ. Trước khi trước mắt dần chuyển thành màu đen. Cô chỉ kịp nhìn thấy được đôi giày có hình Vân Đoá (đám mây) lẳng lặng trước cô.
“Nhân vật đã chết”
“Rất tiếc, trong [Bụi Trần] bạn đã bị đào thải.
Cảnh sắc trước mắt theo âm thanh lạnh lẽo của hệ thống nhắc nhở mà biến thành một màu tối đen. Hạ Mạt chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh tràn trề, cả người không thể kiềm được run rẩy. Toàn bộ hi vọng lúc này đều đã biến thành tuyệt vọng.
"Bởi bạn bị loại bỏ, vị trí thứ 8976134 kho đông lạnh số 22 sẽ bị tiêu hủy, tiêu hủy bắt đầu đếm ngược. 10, 9, 8..."
Bạn chỉ có thể hiểu được cảm giác này nếu bạn đã trãi qua nó. Nếu tính mạng của bạn còn chừng mười giây đồng hồ, vậy thì có thể suy nghĩ cái gì? Làm gì? Hay nói cách khác, làm cái gì cũng không được. Nghĩ cái gì cũng không xong. Chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi cái chết. Chờ đợi cảm giác tuyệt vọng lạnh lẽo thấu xương nuốt chửng bạn.
Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô tận trước mắt cố gắng tìm kiếm một chút ánh sáng. Tại thời điểm sinh mệnh chỉ còn có thể duy trì một giây. Trong lòng cô sự tuyệt vọng ngày càng toả ra âm ỉ. Càng nhiều không chỉ có hối hận, mà là thù hận. Cô phá huỷ cơ hội sống sót mà cha mẹ đã cho cô. Cũng phá huỷ nốt hi vọng cuối cùng mà cha mẹ đã nỗ lực lưu lại ở thế giới này. Rõ ràng, rõ ràng cô có thể đi đến thời điểm cuối cùng của trò chơi. Nhưng, tại sao! Tại sao? Ngoài trừ tất cả những kĩ năng mạnh mẽ, muốn tồn tại ở thế giới này bên trong còn cần đến thứ gì khác?
Thật sự không cam lòng!
Cô đã rất nhiều lần nghĩ đến cô sẽ chết như thế nào. Nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được cảnh này. Không ngờ đến cuối cùng lại kết thúc như thế này!
Tại sao lại có thể như thế? Tại sao lại có thể đối xử với cô như thế? Cô không thể chấp nhận được!
Tín nhiệm của cô, sự ủng hộ của cô. Toàn bộ hi vọng của cô cứ như vậy huỷ trong tay người mà cô cho rằng là bằng hữu tốt nhất.
Cô chết cũng không cam tâm!
Nếu như mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại từ đầu… nếu như thật sự có thể bắt đầu lại… cô nhất định phải sống sót đến cuối cùng, à không… sống đến sau cùng.
Tiếc là, trên thế giới này làm gì có “nếu như” từ trước đến giờ, đều không có “nếu như” mà người nào đó nói.
"4, 3, 2..."
Đếm ngược vẫn còn tiếp tục, không nhanh không chậm, hệ thống đơn giản chỉ là làm những công việc của mình, chứ không phải tàn khốc chờ đợi cướp đi sinh mệnh một người.
Hạ Mạt nhắm hai mắt lại, cô rất muốn khóc, nhưng mắt cô khô khốc, muốn khóc cũng không được.
Tạm biệt, thế giới này.
Tạm biệt, cơ hội sống sót.
Đếm ngược về "1" chậm chạp và cứ duy trì mãi không chịu đếm hết. Hạ Mạt chờ đến có chút phẫn nộ, cô giận dữ mở hai mắt ra, một ánh sáng trắng chói mắt theo hướng cô chiếu đến khiến cô ngất đi.
Thật ra quá trình ấy cũng chỉ như một giấc ngủ ngắn, giống như là ngủ say một thời gian dài đột ngột tỉnh lại. Cô mở mắt ra, điều đầu tiên nhận thấy là những âm thanh rất khó chịu. Âm thanh kia cứ lặp đi lặp lại, hình như đang nói một thứ gì đó. Cô mở mắt ra, khi nhìn thấy quang cảnh trước mặt, thành thật mà nói… cô hoàn toàn sững sờ.
Cô đang ở đâu? Tại sao lại còn ở trong game thế này?
Cô chớp mắt, cô cố dụi mắt. Nhưng cảnh vật không vì động tác của cô mà biến mất.
Có thể hiểu đơn giản là giống như cô vừa trải qua một giấc mơ, một giấc ngủ rất dài… Cô đột nhiên nghĩ đến… không phải là vì cô sắp chết nên đại não nhớ về những cảnh tượng trước đây chứ? Cô duỗi các ngón tay, quan sát bàn tay rồi lật bàn tay lại. Cô dùng sức nắm chặt, rồi buông ra. Cảm giác tràn về thật và sống động hơn bao giờ hết. Cô cảm thấy hơi đau, những đầu ngón tay đều có cảm giác.
Điều này không giống như cô đã chết, cũng không phải là kí ức. Cảm giác này… cô còn sống!
Lẽ nào đây là Bug?
Bên tai âm thanh lạnh như băng còn đang không ngừng nói gì đó, Hạ Mạt bấy giờ mới chú ý đến âm thanh đó.
"... Căn cứ quốc tế Liên Bang liên hợp hiến pháp điều 3,494 , khoản 2 quy định..."
Hạ Mạt lắng nghe, rồi cảm thấy những điều này rất quen. Đột nhiên cô nhớ ra… đây không phải là chương trình mà hệ thống cài sẵn trước khi bước vào trò chơi sao? Lúc đó, cũng nhờ có nó mà cô hiểu được kế hoạch X là gì, [Bụi Trần] là gì, cũng như biết được cha mẹ đã để cô nhập kho đông lạnh, chủ động từ bỏ quyền sống của mình.
Nếu như cô nhớ không lầm...Chương trình này hệ thống chỉ phát đúng một lần, đó là thời điểm lúc trò chơi mới bắt đầu, sau đó lưu trữ tại trong hướng dẫn của trò chơi, nếu như trong trò chơi có điều gì không hiểu có thể mở ra rồi kiểm tra lại.
Bây giờ là trò chơi mới bắt đầu!
Hạ Mạt có chút giật mình, là trọng sinh… hay là mơ?
Cô đột nhiên nắm chặt tay thành nắm đấm, nằm mơ cũng tốt, trọng sinh cũng được, chỉ cần bây giờ lại bắt đầu lại như từ đầu, cô tuyệt đối không nên tái phạm những sai lầm trước kia! Đặc biệt là thời điểm kia!
Chương trình kia vẫn tiếp tục nói không ngừng nghỉ. Hạ Mạt trực tiếp lựa chọn kết thúc. Cái này không phải là có thể tuỳ tiện kết thúc được, mỗi nhân vật chỉ có thể tắt nó đi một lần. Sau khi nhân vật lựa chọn kết thúc, máy chủ sẽ quét đại não của người chơi. Xác nhận xem người chơi ấy có thật sự đã hiểu rõ nội dung chương trình hay không. Nếu như không hiểu, hệ thống sẽ cưỡng chế ép buộc người chơi phải nghe lại chương trình lần hai. Trong lúc này, nhân vật không tự động tắt chương trình được nữa. Chỉ có thể chờ đợi đến khi trình tự quét não kết thúc, xác nhận là người chơi đã hiểu rõ nội dung thì nó mới tự động đóng lại. Nhân vật lúc này mới có thể chính thức tiến vào trò chơi.
[Bụi Trần] là một trò chơi thế kỉ. Tất cả sức người sức của đều đầu tư vào, không biết tiêu hao hết bao nhiêu mới có thể thiết kế và vận hành được. Đây thật ra không phải là trò chơi bình thường, cũng đừng bao giờ tin vào những từ ngữ đầy hoa mĩ ở bên ngoài mà vội tin. Đây cơ bản là một chương trình sàng lọc và thử nghiệm độ thích ứng của con người trên Trái Đất.
Quốc Tế Liên Bang muốn người Trái Đất vượt qua các thử thách, rèn cho họ tâm lí chịu đựng những khó khăn. Từ đó phát huy sở trường của từng người. Nếu ai không thể chịu đựng được, vậy thì đành chấp nhận hi sinh để người khác được sống.
Hạ Mạt tắt đi chương trình của hệ thống, liền trong khoảnh khắc đó, hệ thống đã quét não của cô, xác định cô hiểu được chương trình này. Vì lẽ đó, cũng không hề mở nó lên lại lần thứ hai.
Cô không hiểu? Cô có thể không hiểu sao?
Chương trình này gần như đã giết cô! Cô có chết cũng không quên được quy luật tàn khốc của trò chơi này!
Tân thủ trấn trong Bụi Trần có rất nhiều, thật sự chúng có bao nhiêu thì ngay cả bản thân Hạ Mạt cũng không biết.
Dù sao muốn chứa đựng hơn 4 tỉ người đồng thời đăng nhập vào trò chơi cũng không phải là chuyện đơn giản. Điều đáng nói ở đây là Bụi Trần sử dụng hết thảy những khoa học tân tiến nhất để chế tạo. Bởi vậy, cuộc sống chân thật và nơi này cơ bản là không có gì khác nhau. Thị giác, khứu giác, thính giác, xúc giác đều như vậy. Cảm giác đau đớn cũng là 100% không thể chỉnh sửa. Ngày và đem luân phiên, bốn mùa phân biệt. Cuộc sống thật như thế nào thì trong game cũng như vậy. Chỉ khác là trong này có thể dùng sóng não để điều khiển mở ra một số ít bảng,ví dụ như bảng thuộc tính, bảng nhiệm vụ chẳng hạn.
Sau khi người chơi hiểu hết chương trình. Hệ thống sẽ ngẫu nhiên phân phối. Người chơi sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở một trong vô số các Tân Thủ trấn. Tiếp đó, thì bạn có thể tự do hành trình của mình trong Bụi Trần. Cuộc hành trình đó chỉ kết thúc, khi bạn chết đi.
Hạ Mạt chờ đợi cho chương trình của hệ thống làm những điều cuối cùng, trước mắt đột nhiên sáng lên. Cô lập tức vào trò chơi. Tân Thủ Trấn không khác nhiều so với trí nhớ của cô, bố cục giống nhau như đúc.
Hiện tại ở đây không có bất kì người chơi nào. Chỉ có mấy NPC. Nhưng trong tương lai gần, nơi này sẽ có rất nhiều người chơi xuất hiện. Bọn họ sẽ có rất nhiều biểu hiện phong phú. Có không tin, có người chết lặng, có người tích cực tiếp nhận. Thậm chí có người vì tương lai sống sót mà rời khỏi Tân Thủ trấn bắt đầu chém chém giết giết.
“Cậu chạy nhanh hơn đi, chỉ cần xong đợt quái này trò chơi này sẽ kết thúc”
Lời nói còn chưa dứt thì đã thấy ngực mát lạnh. Cả người cứ vậy mà không còn chút sức lực nào, đây là một đòn đánh của Triệu Hoán Sư. Trước ngực của cô chỉ nhìn thấy một mũi kiếm xuyên qua ngực mình. Thanh trường kiếm vô cùng tinh xảo và có phần quen mắt. Thanh kiếm này… không phải là thanh kiếm mà cô vừa mới giao dịch cho cô ấy sao? Vì sao…
“Đúng vậy đấy, trò chơi của cậu thật sự đã chấm dứt rồi”
Âm thanh đã quen thuộc từ lâu, giờ phút này giống như địa ngục vọng về. Hạ Mạt ra sức muốn xoay người, nhưng trong đầu cô lúc này chỉ có một mảng mờ mịt. Ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ. Trước khi trước mắt dần chuyển thành màu đen. Cô chỉ kịp nhìn thấy được đôi giày có hình Vân Đoá (đám mây) lẳng lặng trước cô.
“Nhân vật đã chết”
“Rất tiếc, trong [Bụi Trần] bạn đã bị đào thải.
Cảnh sắc trước mắt theo âm thanh lạnh lẽo của hệ thống nhắc nhở mà biến thành một màu tối đen. Hạ Mạt chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh tràn trề, cả người không thể kiềm được run rẩy. Toàn bộ hi vọng lúc này đều đã biến thành tuyệt vọng.
"Bởi bạn bị loại bỏ, vị trí thứ 8976134 kho đông lạnh số 22 sẽ bị tiêu hủy, tiêu hủy bắt đầu đếm ngược. 10, 9, 8..."
Bạn chỉ có thể hiểu được cảm giác này nếu bạn đã trãi qua nó. Nếu tính mạng của bạn còn chừng mười giây đồng hồ, vậy thì có thể suy nghĩ cái gì? Làm gì? Hay nói cách khác, làm cái gì cũng không được. Nghĩ cái gì cũng không xong. Chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi cái chết. Chờ đợi cảm giác tuyệt vọng lạnh lẽo thấu xương nuốt chửng bạn.
Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô tận trước mắt cố gắng tìm kiếm một chút ánh sáng. Tại thời điểm sinh mệnh chỉ còn có thể duy trì một giây. Trong lòng cô sự tuyệt vọng ngày càng toả ra âm ỉ. Càng nhiều không chỉ có hối hận, mà là thù hận. Cô phá huỷ cơ hội sống sót mà cha mẹ đã cho cô. Cũng phá huỷ nốt hi vọng cuối cùng mà cha mẹ đã nỗ lực lưu lại ở thế giới này. Rõ ràng, rõ ràng cô có thể đi đến thời điểm cuối cùng của trò chơi. Nhưng, tại sao! Tại sao? Ngoài trừ tất cả những kĩ năng mạnh mẽ, muốn tồn tại ở thế giới này bên trong còn cần đến thứ gì khác?
Thật sự không cam lòng!
Cô đã rất nhiều lần nghĩ đến cô sẽ chết như thế nào. Nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được cảnh này. Không ngờ đến cuối cùng lại kết thúc như thế này!
Tại sao lại có thể như thế? Tại sao lại có thể đối xử với cô như thế? Cô không thể chấp nhận được!
Tín nhiệm của cô, sự ủng hộ của cô. Toàn bộ hi vọng của cô cứ như vậy huỷ trong tay người mà cô cho rằng là bằng hữu tốt nhất.
Cô chết cũng không cam tâm!
Nếu như mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại từ đầu… nếu như thật sự có thể bắt đầu lại… cô nhất định phải sống sót đến cuối cùng, à không… sống đến sau cùng.
Tiếc là, trên thế giới này làm gì có “nếu như” từ trước đến giờ, đều không có “nếu như” mà người nào đó nói.
"4, 3, 2..."
Đếm ngược vẫn còn tiếp tục, không nhanh không chậm, hệ thống đơn giản chỉ là làm những công việc của mình, chứ không phải tàn khốc chờ đợi cướp đi sinh mệnh một người.
Hạ Mạt nhắm hai mắt lại, cô rất muốn khóc, nhưng mắt cô khô khốc, muốn khóc cũng không được.
Tạm biệt, thế giới này.
Tạm biệt, cơ hội sống sót.
Đếm ngược về "1" chậm chạp và cứ duy trì mãi không chịu đếm hết. Hạ Mạt chờ đến có chút phẫn nộ, cô giận dữ mở hai mắt ra, một ánh sáng trắng chói mắt theo hướng cô chiếu đến khiến cô ngất đi.
Thật ra quá trình ấy cũng chỉ như một giấc ngủ ngắn, giống như là ngủ say một thời gian dài đột ngột tỉnh lại. Cô mở mắt ra, điều đầu tiên nhận thấy là những âm thanh rất khó chịu. Âm thanh kia cứ lặp đi lặp lại, hình như đang nói một thứ gì đó. Cô mở mắt ra, khi nhìn thấy quang cảnh trước mặt, thành thật mà nói… cô hoàn toàn sững sờ.
Cô đang ở đâu? Tại sao lại còn ở trong game thế này?
Cô chớp mắt, cô cố dụi mắt. Nhưng cảnh vật không vì động tác của cô mà biến mất.
Có thể hiểu đơn giản là giống như cô vừa trải qua một giấc mơ, một giấc ngủ rất dài… Cô đột nhiên nghĩ đến… không phải là vì cô sắp chết nên đại não nhớ về những cảnh tượng trước đây chứ? Cô duỗi các ngón tay, quan sát bàn tay rồi lật bàn tay lại. Cô dùng sức nắm chặt, rồi buông ra. Cảm giác tràn về thật và sống động hơn bao giờ hết. Cô cảm thấy hơi đau, những đầu ngón tay đều có cảm giác.
Điều này không giống như cô đã chết, cũng không phải là kí ức. Cảm giác này… cô còn sống!
Lẽ nào đây là Bug?
Bên tai âm thanh lạnh như băng còn đang không ngừng nói gì đó, Hạ Mạt bấy giờ mới chú ý đến âm thanh đó.
"... Căn cứ quốc tế Liên Bang liên hợp hiến pháp điều 3,494 , khoản 2 quy định..."
Hạ Mạt lắng nghe, rồi cảm thấy những điều này rất quen. Đột nhiên cô nhớ ra… đây không phải là chương trình mà hệ thống cài sẵn trước khi bước vào trò chơi sao? Lúc đó, cũng nhờ có nó mà cô hiểu được kế hoạch X là gì, [Bụi Trần] là gì, cũng như biết được cha mẹ đã để cô nhập kho đông lạnh, chủ động từ bỏ quyền sống của mình.
Nếu như cô nhớ không lầm...Chương trình này hệ thống chỉ phát đúng một lần, đó là thời điểm lúc trò chơi mới bắt đầu, sau đó lưu trữ tại trong hướng dẫn của trò chơi, nếu như trong trò chơi có điều gì không hiểu có thể mở ra rồi kiểm tra lại.
Bây giờ là trò chơi mới bắt đầu!
Hạ Mạt có chút giật mình, là trọng sinh… hay là mơ?
Cô đột nhiên nắm chặt tay thành nắm đấm, nằm mơ cũng tốt, trọng sinh cũng được, chỉ cần bây giờ lại bắt đầu lại như từ đầu, cô tuyệt đối không nên tái phạm những sai lầm trước kia! Đặc biệt là thời điểm kia!
Chương trình kia vẫn tiếp tục nói không ngừng nghỉ. Hạ Mạt trực tiếp lựa chọn kết thúc. Cái này không phải là có thể tuỳ tiện kết thúc được, mỗi nhân vật chỉ có thể tắt nó đi một lần. Sau khi nhân vật lựa chọn kết thúc, máy chủ sẽ quét đại não của người chơi. Xác nhận xem người chơi ấy có thật sự đã hiểu rõ nội dung chương trình hay không. Nếu như không hiểu, hệ thống sẽ cưỡng chế ép buộc người chơi phải nghe lại chương trình lần hai. Trong lúc này, nhân vật không tự động tắt chương trình được nữa. Chỉ có thể chờ đợi đến khi trình tự quét não kết thúc, xác nhận là người chơi đã hiểu rõ nội dung thì nó mới tự động đóng lại. Nhân vật lúc này mới có thể chính thức tiến vào trò chơi.
[Bụi Trần] là một trò chơi thế kỉ. Tất cả sức người sức của đều đầu tư vào, không biết tiêu hao hết bao nhiêu mới có thể thiết kế và vận hành được. Đây thật ra không phải là trò chơi bình thường, cũng đừng bao giờ tin vào những từ ngữ đầy hoa mĩ ở bên ngoài mà vội tin. Đây cơ bản là một chương trình sàng lọc và thử nghiệm độ thích ứng của con người trên Trái Đất.
Quốc Tế Liên Bang muốn người Trái Đất vượt qua các thử thách, rèn cho họ tâm lí chịu đựng những khó khăn. Từ đó phát huy sở trường của từng người. Nếu ai không thể chịu đựng được, vậy thì đành chấp nhận hi sinh để người khác được sống.
Hạ Mạt tắt đi chương trình của hệ thống, liền trong khoảnh khắc đó, hệ thống đã quét não của cô, xác định cô hiểu được chương trình này. Vì lẽ đó, cũng không hề mở nó lên lại lần thứ hai.
Cô không hiểu? Cô có thể không hiểu sao?
Chương trình này gần như đã giết cô! Cô có chết cũng không quên được quy luật tàn khốc của trò chơi này!
Tân thủ trấn trong Bụi Trần có rất nhiều, thật sự chúng có bao nhiêu thì ngay cả bản thân Hạ Mạt cũng không biết.
Dù sao muốn chứa đựng hơn 4 tỉ người đồng thời đăng nhập vào trò chơi cũng không phải là chuyện đơn giản. Điều đáng nói ở đây là Bụi Trần sử dụng hết thảy những khoa học tân tiến nhất để chế tạo. Bởi vậy, cuộc sống chân thật và nơi này cơ bản là không có gì khác nhau. Thị giác, khứu giác, thính giác, xúc giác đều như vậy. Cảm giác đau đớn cũng là 100% không thể chỉnh sửa. Ngày và đem luân phiên, bốn mùa phân biệt. Cuộc sống thật như thế nào thì trong game cũng như vậy. Chỉ khác là trong này có thể dùng sóng não để điều khiển mở ra một số ít bảng,ví dụ như bảng thuộc tính, bảng nhiệm vụ chẳng hạn.
Sau khi người chơi hiểu hết chương trình. Hệ thống sẽ ngẫu nhiên phân phối. Người chơi sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở một trong vô số các Tân Thủ trấn. Tiếp đó, thì bạn có thể tự do hành trình của mình trong Bụi Trần. Cuộc hành trình đó chỉ kết thúc, khi bạn chết đi.
Hạ Mạt chờ đợi cho chương trình của hệ thống làm những điều cuối cùng, trước mắt đột nhiên sáng lên. Cô lập tức vào trò chơi. Tân Thủ Trấn không khác nhiều so với trí nhớ của cô, bố cục giống nhau như đúc.
Hiện tại ở đây không có bất kì người chơi nào. Chỉ có mấy NPC. Nhưng trong tương lai gần, nơi này sẽ có rất nhiều người chơi xuất hiện. Bọn họ sẽ có rất nhiều biểu hiện phong phú. Có không tin, có người chết lặng, có người tích cực tiếp nhận. Thậm chí có người vì tương lai sống sót mà rời khỏi Tân Thủ trấn bắt đầu chém chém giết giết.
Tác giả :
Na Thì Yên Hoa