Trầm Vụn Hương Phai
Chương 56: Lạc nguyệt
Giọng nói của Liễu Duy Dương khẽ cất lên bên tai nàng: “Nín.”
Nhan Đàm thực tình vô cùng ngứa tay, rất muốn tặng cho hắn một bạt tai vào mặt, nhưng cuối cùng vẫn là gồng mình kiềm chế được. Tiếp theo Liễu Duy Dương chầm chậm buông tay, mùi máu tanh kia càng rõ rệt, nàng không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy phần gấu áo của thân ngoại bào trắng thuần đối phương đang mặc bị nhuộm đỏ thẫm hết một mảng.
Liễu Duy Dương bước hai bước tới trước, dù thân người vẫn cao thẳng nhưng có thể thấy được dáng đi của hắn so với ngày thường có chút khác biệt. Nhan Đàm tay xoa xoa cằm, nếu hắn bị thương thì đây đúng là lợi thế kếch xù của nàng, việc hắn đẩy nàng xuống vách núi trước đó cũng nên gom lại tính một lượt rồi.
Liễu Duy Dương chợt dừng bước, quay đầu lại dòm nàng cái, song mâu điềm tĩnh vẫn như mặt hồ không một gợn sóng. Nhan Đàm tức thì hiểu ý, bước theo hắn về phía trước.
Từng có người nói với nàng, bằng hữu cùng chung hoạn nạn chưa chắc có thể cùng nhau hưởng phúc, còn kẻ thù cũng chưa chắc sẽ không trở thành bè bạn. Đối với câu nói này, sâu thẳm trong lòng Nhan Đàm cũng cho là vậy.
Liễu Duy Dương chậm rãi cất bước đi ngang qua xác chết kia, đám bọ đục xác bên trên thình lình bất động, sau đó chỉ trong tích tắc đã điên cuồng dốc sức bò ngược lên, trông vào cứ như đang cố gắng tránh xa hắn.
Nhan Đàm trông thấy rõ rệt, lòng không khỏi kinh ngạc nghĩ: Trên người Liễu Duy Dương còn có mùi máu tanh, loài bọ đục xác vốn đánh hơi thấy máu tanh xác thối là bâu vào như ruồi bâu rác sao lại có thể trông như tránh né thế này? Nàng nhớ lại máu của Đường Châu giải được bách độc, lại nhìn vết máu trên gấu áo Liễu Duy Dương, có lẽ nào, đám bọ đục xác kia là đang kinh sợ máu của hắn?
Nhan Đàm cân nhắc hồi lâu, đợi khi bọn họ đi đến cửa thôn thì nhỏ nhẹ lên tiếng: “Liễu công tử, vết thương của công tử vẫn ổn chứ?”
Liễu Duy Dương chân không dừng bước, chẳng buồn đáp rõ mà chỉ ừm gọn một tiếng.
Nhan Đàm có cảm giác như mình đang tranh biện với một kẻ câm, một không ra tay hai làm tới cùng, nàng bèn tăng tốc bước tới trước một phát túm lấy cánh tay hắn, hai mắt long lanh ngước lên dòm hắn chằm chằm.
Liễu Duy Dương không thể không dừng bước, cúi đầu nhìn nàng: “Chuyện gì?”
Nhan Đàm ánh mắt sáng ngời tha thiết dán chặt trên người hắn. Tử Lân từng phỉ báng bảo, cái bản mặt này của nàng có thể khiến người ta ba ngày liền nuốt không trôi cơm. Thế nhưng mà miễn có ích là được, còn về rốt cuộc khiến cho người khác nuốt không trôi cơm hay là dãi thòng ba thước, chuyện này căn bản không hề quan trọng. Nàng sống trên đời cũng đã nhiều năm như vậy, việc thấy qua cũng không ít, có những việc, chỉ cần cảm thấy có thể dẫn tới kết thúc êm đẹp là được.
Liễu Duy Dương mặt không để lộ tí cảm xúc nào, muốn rút tay áo từ tay nàng về. Nhan Đàm lập tức bấu cứng lấy, sau khi ở cùng một khoảng thời gian, nàng ít nhiều cũng hiểu được chút tính khí của đối phương. Hắn không thích có chung đụng thân thể với người ngoài, tuyệt đối sẽ không thực sự kéo tay nàng ra.
Liễu Duy Dương không rút được ống tay áo về, bất đắc dĩ đành lên tiếng: “Ngươi muốn làm gì đây?”
Nhan Đàm âm thầm đắc ý không thôi: Ngươi không phải gạt bọn ta vào Ma Tướng nạp mình vô chỗ chết sao, không phải đẩy ta xuống vách núi sao, không phải ta hỏi một trăm câu cũng làm như không hề nghe thấy đó sao? Thế gian nhân quả tuần hoàn, gieo nhân nào thì gặt quả đó, bây giờ đã tới lúc ngươi lãnh báo ứng rồi.
Liễu Duy Dương thấy nàng không nói gì, trong khi mắt vẫn như cũ long lanh dòm mình, cố chịu đựng hết một lúc, cuối cùng không thể không dời mắt sang chỗ khác: “Ngươi chung quy muốn thế nào đây?”
Nhan Đàm nở một nụ cười trong trẻo đáng yêu, giọng điệu mềm mỏng: “Liễu công tử, chi bằng ta giúp công tử băng vết thương lại, như vậy chỗ bị thương mới mau lành.”
Liễu Duy Dương khẽ nhích mép, cuối cùng dưới cặp mắt chăm chú lại khẩn thiết của nàng đã lên tiếng đáp: “Làm phiền rồi.”
Hắn tìm một gốc cây bị đốn ngang ngồi xuống, nâng gấu áo đã nhuộm đỏ máu lên cho nàng xem. Nhan Đàm ngồi xổm bên cạnh, nhìn vết thương tuyệt đối chẳng nông kia, không khỏi cười thầm trên sự đau khổ của hắn: “Vết thương này xem ra là bị binh khí sắc nhọn rạch phải.” Nàng đương nhiên không tốt bụng tới mức giúp hắn trị thương, chẳng qua là muốn chộp thời cơ chơi xỏ hắn một vố, nhân tiện lén chùi chút máu của hắn cất kĩ, phòng trường hợp đám bọ đục xác kia thật sự sợ máu của hắn, vậy thì sau này nàng cũng có cái để mà chống lưng.
“Là khi nhảy từ vách núi xuống bị mỏm đá rạch phải.” Liễu Duy Dương giọng điệu bình đạm.
Nhan Đàm thoáng ngẩn ra: “Nhảy từ vách núi xuống?”
Liễu Duy Dương nhìn nàng một lúc, đoạn mới chậm rãi cất lời: “Xem ra, ngươi quả thực không hay biết.”
Nhan Đàm tức thì có cảm giác như mình bị hắn cho vào tròng.
“Nơi vừa nãy chúng ta đi qua hoàn toàn không phải đường núi gì cả, mà là trên lưng của Phiên Thiên. Đợi khi ta phát hiện thì nó đã chuẩn bị trở mình, tình thế bức bách, bất đắc dĩ chỉ còn nước nhảy từ trên vách núi xuống.”
Nhan Đàm từng nghe sư phụ nhắc tới Phiên Thiên. Nếu xét về nguồn gốc thì Phiên Thiên và Tử Lân còn là cùng loài cùng họ, chỉ có điều Phiên Thiên cao to lực lưỡng hơn Tử Lân nhiều. Bởi vì thân mình to bự cộng thêm chây lười hiếm thấy nên thường xuyên nằm ì một chỗ mấy chục năm liền, thậm chí cả vài trăm năm cũng không đứng dậy bò được hai bước, trên người vì thế mọc ra cây cỏ là lẽ tự nhiên. Nhưng nằm một chỗ lâu ngày, thi thoảng nó cũng nhổm dậy trở mình vận động một chút, mỗi lần như vậy thực cứ như thể trời đất lật nhào, bởi thế nên mới có cái tên “Phiên Thiên” này.
Nhan Đàm trong lòng có chút ái ngại, quanh co nửa ngày rốt cuộc vẫn là hắn có lòng tốt, còn nàng thì lại đi hiểu lầm hắn. Nàng giơ tay chạm hờ lên vết thương, khẽ niệm vài câu chú thuật trị liệu. Bạch quang lờ mờ trồi dậy, miệng thương vốn đang mở to tức khắc co lại khép vào lành lặn.
Liễu Duy Dương nét mặt suy tư khẽ lên tiếng: “Nếu không phải ngươi, vậy còn có ai đã từng thấy qua Phiên Thiên?” Nhan Đàm gấp chiếc khăn lụa đã thấm một góc máu của hắn lại cất kĩ, vu vơ buột miệng: “Chuyện này quan trọng lắm sao?”
Liễu Duy Dương thả gấu áo xuống, đứng thẳng người dậy đi được hai bước, đoạn mới đều đều cất giọng: “Đa tạ.”
“Quái lạ, vậy Dư Mặc với Đường Châu đâu rồi?” Không phải bị đè bên dưới Phiên Thiên rồi chứ? Nếu quả thực vậy thì Dư Mặc nói không chừng còn cứu được, Đường Châu nhất định đã thành ra vũng thịt nghiền.
Liễu Duy Dương lắc lắc đầu, ý bảo hắn cũng không rõ.
Bọn họ đặt chân tới phía ngoài thôn, thấy dưới bóng đại thụ ngoài cửa thôn là một bia đá, bên trên viết hai chữ lớn: Lạc Nguyệt.
Không chỉ riêng gì Nhan Đàm, ngay cả song mâu vốn dĩ điềm nhiên của Liễu Duy Dương cũng lóe qua một tia kinh ngạc.
Tà thần và thần tiên thời thượng cổ như nhau, đều là chủng tộc cổ xưa.
Vào thời điểm đó, trời hãy còn chưa là trời, đất cũng chưa thành ra đất, đất trời gần như hòa lẫn vào nhau. Sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, thế gian mới không còn là một mảng tối tăm hỗn độn.
Nữ Oa dùng bùn nặn ra người phàm, còn tà thần thì dùng chính máu thịt của mình hóa ra Lạc Nguyệt tộc nhân.
Trong trận tiên ma đại chiến, tà thần diệt tộc, ma giới tiêu vong, Lạc Nguyệt tộc nhân không thể không di dời khỏi ma giới, đến ẩn cư giữa nhân gian. Thế nhưng một khi tà thần diệt vong, bọn họ cũng không tránh khỏi ảnh hưởng, tuổi thọ mỗi lúc một ngắn dần, chỉ có thể dựa vào con cháu không ngừng nhân rộng giống nòi để duy trì huyết mạch. Lạc Nguyệt tộc nhân vô cùng ngạo mạn, điểm này giống hệt tà thần thủy tổ bọn họ. Bọn họ không bằng lòng tiếp xúc với người phàm, thành thông gia càng không phải bàn đến, cũng chính vì vậy mà ngày nay trên thế gian hầu như không còn có thể tìm thấy một Lạc Nguyệt tộc nhân nào nữa.
Lạc Nguyệt tộc nhân cuối cùng đã đi đến kết cục như thủy tổ bọn họ, lụi tàn trong dòng chảy xiết của trăm nghìn năm.
Nhan Đàm giơ ngón tay gõ gõ cằm, miệng khẽ cất lời: “Lạc Nguyệt tộc ở nơi này, hẳn là Lạc Nguyệt tộc trước khi ma giới tiêu vong nhỉ?”
Liễu Duy Dương hiếm thấy trả lời được một câu: “Cũng không nhất thiết, nếu là lúc tà thần chưa diệt tộc, vậy bọn họ việc gì phải dùng đến nhân tế?”
Nhan Đàm tức thì lạnh cả sống lưng. Trước khi nổ ra tiên ma đại chiến, Lạc Nguyệt tộc nhân là một chủng tộc nổi tiếng tuấn mỹ. Tổ tiên tà thần từng không tiếc đắc ý bảo, trong trời đất này phàm là thứ họ tạo ra đều không có đến nửa mụn tì vết, không như người phàm do một số thần tiên nặn ra, không ít thì nhiều cũng có khuyết điểm. Từ đó trở đi, giữa thiên đình và ma giới có cớ xảy ra những mối tranh chấp vặt vãnh, dần dà chút không thuận mắt tích tụ ngày một sâu đậm dần, tiên ma lưỡng giới cuối cùng khai chiến. Người đứng đầu ma giới bấy giờ là tà thần Huyền Tương, sau khi hắn cùng Tử hư Đế quân và Kế Đô Tinh quân nhất tề kết liễu trong Vân Thiên cung thì ma giới cũng tiêu tan theo. Về phần Lạc Nguyệt tộc nhân, sau khi rời khỏi ma giới, bất luận về dung mạo hay thân thể đều phát sinh biến đổi lớn, dung nhan vốn xinh đẹp lộng lẫy bắt đầu biến thành quái dị, thân thể cũng dần vặn vẹo teo tóp.
“Tuy nói đóa hoa kiều diễm hơn cũng có lúc điêu tàn, dung nhan xinh đẹp hơn cũng có khi già cỗi, thế nhưng tận mắt chứng kiến vẫn là cảm thấy đáng tiếc.” Nhan Đàm vừa nói dứt lời thì đã thấy Liễu Duy Dương dùng một ánh mắt khá ư là ngoài dự liệu dòm mình, cứ như sửng sốt không biết nàng từ lúc nào ngoài xổ mấy câu tào lao lại còn nói được lời lẽ đứng đắn.
Nàng trề môi cái, lòng bất mãn nghĩ, con người nàng vốn dĩ có phẩm chất nội hàm, chẳng qua còn chưa có người phát hiện ra thôi.
Nhan Đàm đi trước tiến vào thôn trang quần cư của Lạc Nguyệt tộc, qua khỏi khoảng rừng dâu tằm trải phía đầu thôn thì bắt đầu thấy không ít nhà dân rải rác gần xa, mỗi hộ đều xây theo kiểu nhà sàn bằng gỗ. Một dòng suối trong trẻo uốn lượn vắt qua, nước suối trong veo lấp loáng những vân sóng dưới mặt trời hoàng hôn. Tự đáy lòng nàng cảm thấy, đây chính là nơi xinh đẹp nhất trong chốn Ma Tướng này.
Những thứ như lửng mặt người, huyết điêu gì gì bọn họ gặp phải trước đó, thực sự quá ư dữ dằn quá ư man rợ, nàng thực không có hứng thú thưởng thức gì mấy.
“Các người là ai, tại sao lại xông vào nơi này?”
Giọng nói này nghe ra được là từ miệng một thiếu niên, còn là thanh âm trẻ trung thanh tú, có chút khàn đục của thanh niên vỡ giọng tuổi dậy thì. Nhan Đàm ngoái đầu, trông thấy một đôi nam nữ thiếu niên dưới ánh tịch dương đang lụi dần. Nấp sau lưng người thanh niên mới vừa lên tiếng là một thiếu nữ dáng vẻ đang thì cập kê, đôi mắt đen láy nhìn chằm chặp không chớp về phía bọn họ, không, chính xác là lướt mắt qua Nhan Đàm đăm đăm nhìn Liễu công tử.
Thiếu nữ nọ chợt cười reo lên, cứ vậy ngây thơ tươi cười với Liễu Duy Dương: “Người là đến cưới tỉ tỉ ta có phải không?”
Nhan Đàm ngoảnh đầu nhìn Liễu Duy Dương sắc mặt không có lấy hột biểu cảm, lại nhìn cặp thanh niên thiếu nữ nọ, rất không tử tế phụt ra một tiếng phì cười.
Nhan Đàm rất dễ dàng đã tìm được nơi trú chân trong Lạc Nguyệt tộc, mà việc này thật ra là nhờ cả vào Liễu Duy Dương. Thiếu nữ ngây thơ tươi cười trước đó vừa khéo là tiểu thư con một nhà khá có thanh thế trong Lạc Nguyệt tộc, dùng cách nói thông tục của phàm giới thì là danh gia vọng tộc, tổ tiên độ trì, có thể so với thiên hạ ngày nay là của Bùi thị, họ Bùi vì vậy cũng so với những họ khác cao quý hơn được mấy phần.
Còn về chi tiết sự việc, dùng cách nói đơn giản có thể tóm gọn trong hai câu.
Cách đặt tên của Lạc Nguyệt tộc nhân rất quái lạ, chỉ có tên không có họ, người thanh niên họ gặp ban nãy tên là Nam Chiêu, thiếu nữ nọ là Thủy Hạnh, là biểu huynh muội (1), còn tỉ tỉ ruột của Thủy Hạnh người sắp được gả cho Liễu Duy Dương phương danh (2) Nùng Thúy. Đây là điều thứ nhất.
Thứ hai, Nùng Thúy là mỹ nhân của Lạc Nguyệt tộc, không rõ vì sao từng nằm mộng thấy Thần Tiêu cung chủ Liễu Duy Dương, từ đó nhớ nhung không ngớt, thậm chí còn tuyên bố không phải người không gả. Liễu Duy Dương chỉ cần đặt chân vào địa bàn Lạc Nguyệt tộc thì lập tức đã có cả bầy người vồ lấy hắn đem dâng tới trước mặt Nùng Thúy tiểu thư.
Nhan Đàm mới đầu rất kinh ngạc, tới khi trông thấy Lạc Nguyệt mỹ nhân Nùng Thúy mảnh mai cao dỏng, yêu kiều thướt tha thì chỉ có thể thở dài cảm thán, Liễu Duy Dương đúng là đào hoa liên miên không ngớt, mà thân đào nào cũng đều duyên dáng kiều mị, tuyển một giữa nghìn. Thị nữ trong Thần Tiêu cung vốn nhiều, mỹ mạo như hoa lại càng nhiều hơn, kết quả vào đến Ma Tướng không dễ gì gặp được một thôn người, trong số lại có một cô nương nhìn trúng hắn.
Thế là trong sóng mắt xiết bao trìu mến của Nùng Thúy, Nhan Đàm đã bán đứt Liễu Duy Dương.
Một cuộn tranh chầm chậm trải mở, để lộ nam tử thanh sam tung bay trong gió, muôn phần tao nhã quý phái bên trong. Sau bóng nam tử là non xanh thấp thoáng, vạn dặm núi sông, thế nhưng những cảnh vật đấy không hơn gì ngoài sắm vai phông nền lu mờ phía sau cho phong thái của người này.
Nhan Đàm cúi đầu ngắm tranh, mặt mũi của nam tử này quả đúng là giống hệt Liễu Duy Dương. Chỉ tiếc bút pháp tuy đẹp, nhưng vẫn chưa đủ toát lên thần thái của người được vẽ.
“Đây chính là Huyền Tương điện hạ, là vị có bản lĩnh cao nhất, tài hoa nhất trong lịch sử các đời tà thần.” Nam Chiêu hạ giọng tiếp lời, “Nùng Thúy tỉ cũng chỉ gặp qua người có một lần khi còn rất bé, sau đó thì thường xuyên nằm mộng thấy, đến tuổi xuất giá cũng vẫn muốn gả cho người, tỉ ấy từng nói cho dù làm thiếp cũng không hề gì. Về sau Huyền Tương điện hạ chết trận, tỉ ấy cũng vẫn cho rằng điện hạ chẳng qua chỉ là mất tích.”
Nhan Đàm tim đánh thịch cái, miệng bảo: “Đáng tiếc Liễu Duy Dương không phải tà thần, nhiều lắm cũng chỉ là ngoại hình giống nhau thôi.”
Khóe miệng Nam Chiêu cong lên thành một nụ cười, vẻ mặt thoáng đượm chua chát: “Chính vì Liễu công tử và Huyền Tương điện hạ diện mạo quá mực giống nhau, lại thêm trên người Liễu công tử có huyết mạch của tà thần, nên Nùng Thúy tỉ mới một mực tin rằng huynh ấy chính là điện hạ.”
Nhan Đàm im lặng gật gù: “Nói theo cách này, quả cũng rất có đạo lý.”
Thế gian người mang dung mạo giống nhau như đúc vốn đã không nhiều, mà trên người Liễu Duy Dương lại còn mang dòng máu của tà thần, tính xác thực vì vậy càng cao hơn. Huống hồ chi hắn hiện giờ căn bản không nhớ ra được chính mình trước đó là người thế nào, đã làm qua những việc gì, mà tất cả phần kí ức bị đứt đoạn kia lại nằm ngay ở tiên ma đại chiến.
Nàng không thể không thừa nhận, việc Liễu Duy Dương là tà thần Huyền Tương này rất có khả năng chính là sự thật.
Nhan Đàm buông tiếng thở dài, tự đáy lòng thông cảm cho tình cảnh của hắn. Trước đó khi truy tìm thân thế của bản thân, hắn đã hoàn toàn tách biệt bên ngoài tam giới, giữa trời đất này đã không còn ai là đồng loại nữa. Còn về hiện nay, nếu như hắn thực sự là tà thần, thế thì đất trời bao la sẽ không còn chốn cho hắn dung thân. Tiên ma đại chiến năm ấy oanh liệt là vậy, cho dù muốn quên cũng không cách nào quên được. Nếu những người trên thiên đình biết được tà thần Huyền Tương vẫn còn sống sót, vậy thì ba mươi vạn thiên binh mỗi người đóng góp một nhát cũng đủ thảm rồi.
Nàng vừa trút dứt hơi thở dài này thì đã nghe thấy thiếu niên bên cạnh cũng khe khẽ cất một tiếng thở dài.
Nhan Đàm không khỏi dòm cậu chàng cái, chỉ thấy Nam Chiêu hai mày chau lại, dáng bộ khá ư rầu rĩ, đầu bèn chợt nảy ra một ý: “Phàm nhân có một câu nói từ xưa truyền lại không biết đệ đã từng nghe qua chưa? Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Đệ có yêu thích Nùng Thúy cô nương hơn nữa, thì trong lòng cô nương ấy cũng chỉ nhớ nhung mỗi mình Huyền Tương.”
Nam Chiêu trong tích tắc đã đỏ bừng cả mặt, tốc độ biến sắc này nếu không tới mức nhanh như cắt thì cũng không còn cách bao nhiêu nữa. Cậu chàng lắp ba lắp bắp: “Câu, câu nói này đệ có, có biết, nhưng, nhưng mà đệ, đệ không…”
Nhan Đàm vốn dĩ lên tiếng dò xét, trông thấy điệu bộ này của cậu chàng thì đã biết rõ mình đoán chẳng sai, bèn vỗ nhẹ lên vai cậu, dịu giọng khuyên bảo: “Những việc thế này, lúc cần dứt điểm thì phải dứt điểm, nếu cô nương ấy không có tâm tư thì đệ cũng nên từ bỏ đi thôi, cũng phải cho thấy chút khí phách nam nhi chứ.” Thanh niên nho nhã chất phác kiểu như Nam Chiêu, nếu mà nuôi không tử tế khéo dễ biến thành ẻo lả nhu nhược.
Nam Chiêu cúi gằm mặt, miệng lí nhí: “Nhan cô nương nói phải.”
Nhan Đàm đang định nhân sắt nóng rèn liền tay (3) khuyên nhủ thêm vài câu nữa thì một giọng nói lạnh lẽo rụng rời đã từ sau lưng truyền tới: “Nhan Đàm, ngươi sang đây.”
Nàng lạnh run rùng mình hết cái, đoạn mới chầm chậm suy ngẫm, giọng nói này nghe vào, dường như có vẻ coi bộ là Liễu Duy Dương đang nói chuyện.
Xem ra cây kim trong bọc có ngày lòi ra, chắc hắn đã biết việc mình bị bán.
Chú thích:
(1) Chú thích cho các bạn một chút, người Hoa dùng biểu huynh/đệ/tỉ/muội để chỉ anh chị em họ không mang cùng họ (con cô, cậu, dì). Anh chị em họ mang cùng họ (con chú, bác) thì gọi là đường huynh/đệ/tỉ/muội. Ngoài ra người Hoa không như người Việt gọi anh/chị/em họ theo vai vế mà theo tuổi (ví dụ con chú lớn tuổi hơn bạn thì vẫn gọi bạn là em).
(2) phương danh: “cái tên đẹp”, chỉ tên của nữ tử trẻ tuổi với hàm ý coi trọng.
(3) nhân sắt nóng rèn liền tay: (thành ngữ) nắm bắt thời cơ thuận lợi để làm việc gì đó.
Nhan Đàm thực tình vô cùng ngứa tay, rất muốn tặng cho hắn một bạt tai vào mặt, nhưng cuối cùng vẫn là gồng mình kiềm chế được. Tiếp theo Liễu Duy Dương chầm chậm buông tay, mùi máu tanh kia càng rõ rệt, nàng không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy phần gấu áo của thân ngoại bào trắng thuần đối phương đang mặc bị nhuộm đỏ thẫm hết một mảng.
Liễu Duy Dương bước hai bước tới trước, dù thân người vẫn cao thẳng nhưng có thể thấy được dáng đi của hắn so với ngày thường có chút khác biệt. Nhan Đàm tay xoa xoa cằm, nếu hắn bị thương thì đây đúng là lợi thế kếch xù của nàng, việc hắn đẩy nàng xuống vách núi trước đó cũng nên gom lại tính một lượt rồi.
Liễu Duy Dương chợt dừng bước, quay đầu lại dòm nàng cái, song mâu điềm tĩnh vẫn như mặt hồ không một gợn sóng. Nhan Đàm tức thì hiểu ý, bước theo hắn về phía trước.
Từng có người nói với nàng, bằng hữu cùng chung hoạn nạn chưa chắc có thể cùng nhau hưởng phúc, còn kẻ thù cũng chưa chắc sẽ không trở thành bè bạn. Đối với câu nói này, sâu thẳm trong lòng Nhan Đàm cũng cho là vậy.
Liễu Duy Dương chậm rãi cất bước đi ngang qua xác chết kia, đám bọ đục xác bên trên thình lình bất động, sau đó chỉ trong tích tắc đã điên cuồng dốc sức bò ngược lên, trông vào cứ như đang cố gắng tránh xa hắn.
Nhan Đàm trông thấy rõ rệt, lòng không khỏi kinh ngạc nghĩ: Trên người Liễu Duy Dương còn có mùi máu tanh, loài bọ đục xác vốn đánh hơi thấy máu tanh xác thối là bâu vào như ruồi bâu rác sao lại có thể trông như tránh né thế này? Nàng nhớ lại máu của Đường Châu giải được bách độc, lại nhìn vết máu trên gấu áo Liễu Duy Dương, có lẽ nào, đám bọ đục xác kia là đang kinh sợ máu của hắn?
Nhan Đàm cân nhắc hồi lâu, đợi khi bọn họ đi đến cửa thôn thì nhỏ nhẹ lên tiếng: “Liễu công tử, vết thương của công tử vẫn ổn chứ?”
Liễu Duy Dương chân không dừng bước, chẳng buồn đáp rõ mà chỉ ừm gọn một tiếng.
Nhan Đàm có cảm giác như mình đang tranh biện với một kẻ câm, một không ra tay hai làm tới cùng, nàng bèn tăng tốc bước tới trước một phát túm lấy cánh tay hắn, hai mắt long lanh ngước lên dòm hắn chằm chằm.
Liễu Duy Dương không thể không dừng bước, cúi đầu nhìn nàng: “Chuyện gì?”
Nhan Đàm ánh mắt sáng ngời tha thiết dán chặt trên người hắn. Tử Lân từng phỉ báng bảo, cái bản mặt này của nàng có thể khiến người ta ba ngày liền nuốt không trôi cơm. Thế nhưng mà miễn có ích là được, còn về rốt cuộc khiến cho người khác nuốt không trôi cơm hay là dãi thòng ba thước, chuyện này căn bản không hề quan trọng. Nàng sống trên đời cũng đã nhiều năm như vậy, việc thấy qua cũng không ít, có những việc, chỉ cần cảm thấy có thể dẫn tới kết thúc êm đẹp là được.
Liễu Duy Dương mặt không để lộ tí cảm xúc nào, muốn rút tay áo từ tay nàng về. Nhan Đàm lập tức bấu cứng lấy, sau khi ở cùng một khoảng thời gian, nàng ít nhiều cũng hiểu được chút tính khí của đối phương. Hắn không thích có chung đụng thân thể với người ngoài, tuyệt đối sẽ không thực sự kéo tay nàng ra.
Liễu Duy Dương không rút được ống tay áo về, bất đắc dĩ đành lên tiếng: “Ngươi muốn làm gì đây?”
Nhan Đàm âm thầm đắc ý không thôi: Ngươi không phải gạt bọn ta vào Ma Tướng nạp mình vô chỗ chết sao, không phải đẩy ta xuống vách núi sao, không phải ta hỏi một trăm câu cũng làm như không hề nghe thấy đó sao? Thế gian nhân quả tuần hoàn, gieo nhân nào thì gặt quả đó, bây giờ đã tới lúc ngươi lãnh báo ứng rồi.
Liễu Duy Dương thấy nàng không nói gì, trong khi mắt vẫn như cũ long lanh dòm mình, cố chịu đựng hết một lúc, cuối cùng không thể không dời mắt sang chỗ khác: “Ngươi chung quy muốn thế nào đây?”
Nhan Đàm nở một nụ cười trong trẻo đáng yêu, giọng điệu mềm mỏng: “Liễu công tử, chi bằng ta giúp công tử băng vết thương lại, như vậy chỗ bị thương mới mau lành.”
Liễu Duy Dương khẽ nhích mép, cuối cùng dưới cặp mắt chăm chú lại khẩn thiết của nàng đã lên tiếng đáp: “Làm phiền rồi.”
Hắn tìm một gốc cây bị đốn ngang ngồi xuống, nâng gấu áo đã nhuộm đỏ máu lên cho nàng xem. Nhan Đàm ngồi xổm bên cạnh, nhìn vết thương tuyệt đối chẳng nông kia, không khỏi cười thầm trên sự đau khổ của hắn: “Vết thương này xem ra là bị binh khí sắc nhọn rạch phải.” Nàng đương nhiên không tốt bụng tới mức giúp hắn trị thương, chẳng qua là muốn chộp thời cơ chơi xỏ hắn một vố, nhân tiện lén chùi chút máu của hắn cất kĩ, phòng trường hợp đám bọ đục xác kia thật sự sợ máu của hắn, vậy thì sau này nàng cũng có cái để mà chống lưng.
“Là khi nhảy từ vách núi xuống bị mỏm đá rạch phải.” Liễu Duy Dương giọng điệu bình đạm.
Nhan Đàm thoáng ngẩn ra: “Nhảy từ vách núi xuống?”
Liễu Duy Dương nhìn nàng một lúc, đoạn mới chậm rãi cất lời: “Xem ra, ngươi quả thực không hay biết.”
Nhan Đàm tức thì có cảm giác như mình bị hắn cho vào tròng.
“Nơi vừa nãy chúng ta đi qua hoàn toàn không phải đường núi gì cả, mà là trên lưng của Phiên Thiên. Đợi khi ta phát hiện thì nó đã chuẩn bị trở mình, tình thế bức bách, bất đắc dĩ chỉ còn nước nhảy từ trên vách núi xuống.”
Nhan Đàm từng nghe sư phụ nhắc tới Phiên Thiên. Nếu xét về nguồn gốc thì Phiên Thiên và Tử Lân còn là cùng loài cùng họ, chỉ có điều Phiên Thiên cao to lực lưỡng hơn Tử Lân nhiều. Bởi vì thân mình to bự cộng thêm chây lười hiếm thấy nên thường xuyên nằm ì một chỗ mấy chục năm liền, thậm chí cả vài trăm năm cũng không đứng dậy bò được hai bước, trên người vì thế mọc ra cây cỏ là lẽ tự nhiên. Nhưng nằm một chỗ lâu ngày, thi thoảng nó cũng nhổm dậy trở mình vận động một chút, mỗi lần như vậy thực cứ như thể trời đất lật nhào, bởi thế nên mới có cái tên “Phiên Thiên” này.
Nhan Đàm trong lòng có chút ái ngại, quanh co nửa ngày rốt cuộc vẫn là hắn có lòng tốt, còn nàng thì lại đi hiểu lầm hắn. Nàng giơ tay chạm hờ lên vết thương, khẽ niệm vài câu chú thuật trị liệu. Bạch quang lờ mờ trồi dậy, miệng thương vốn đang mở to tức khắc co lại khép vào lành lặn.
Liễu Duy Dương nét mặt suy tư khẽ lên tiếng: “Nếu không phải ngươi, vậy còn có ai đã từng thấy qua Phiên Thiên?” Nhan Đàm gấp chiếc khăn lụa đã thấm một góc máu của hắn lại cất kĩ, vu vơ buột miệng: “Chuyện này quan trọng lắm sao?”
Liễu Duy Dương thả gấu áo xuống, đứng thẳng người dậy đi được hai bước, đoạn mới đều đều cất giọng: “Đa tạ.”
“Quái lạ, vậy Dư Mặc với Đường Châu đâu rồi?” Không phải bị đè bên dưới Phiên Thiên rồi chứ? Nếu quả thực vậy thì Dư Mặc nói không chừng còn cứu được, Đường Châu nhất định đã thành ra vũng thịt nghiền.
Liễu Duy Dương lắc lắc đầu, ý bảo hắn cũng không rõ.
Bọn họ đặt chân tới phía ngoài thôn, thấy dưới bóng đại thụ ngoài cửa thôn là một bia đá, bên trên viết hai chữ lớn: Lạc Nguyệt.
Không chỉ riêng gì Nhan Đàm, ngay cả song mâu vốn dĩ điềm nhiên của Liễu Duy Dương cũng lóe qua một tia kinh ngạc.
Tà thần và thần tiên thời thượng cổ như nhau, đều là chủng tộc cổ xưa.
Vào thời điểm đó, trời hãy còn chưa là trời, đất cũng chưa thành ra đất, đất trời gần như hòa lẫn vào nhau. Sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, thế gian mới không còn là một mảng tối tăm hỗn độn.
Nữ Oa dùng bùn nặn ra người phàm, còn tà thần thì dùng chính máu thịt của mình hóa ra Lạc Nguyệt tộc nhân.
Trong trận tiên ma đại chiến, tà thần diệt tộc, ma giới tiêu vong, Lạc Nguyệt tộc nhân không thể không di dời khỏi ma giới, đến ẩn cư giữa nhân gian. Thế nhưng một khi tà thần diệt vong, bọn họ cũng không tránh khỏi ảnh hưởng, tuổi thọ mỗi lúc một ngắn dần, chỉ có thể dựa vào con cháu không ngừng nhân rộng giống nòi để duy trì huyết mạch. Lạc Nguyệt tộc nhân vô cùng ngạo mạn, điểm này giống hệt tà thần thủy tổ bọn họ. Bọn họ không bằng lòng tiếp xúc với người phàm, thành thông gia càng không phải bàn đến, cũng chính vì vậy mà ngày nay trên thế gian hầu như không còn có thể tìm thấy một Lạc Nguyệt tộc nhân nào nữa.
Lạc Nguyệt tộc nhân cuối cùng đã đi đến kết cục như thủy tổ bọn họ, lụi tàn trong dòng chảy xiết của trăm nghìn năm.
Nhan Đàm giơ ngón tay gõ gõ cằm, miệng khẽ cất lời: “Lạc Nguyệt tộc ở nơi này, hẳn là Lạc Nguyệt tộc trước khi ma giới tiêu vong nhỉ?”
Liễu Duy Dương hiếm thấy trả lời được một câu: “Cũng không nhất thiết, nếu là lúc tà thần chưa diệt tộc, vậy bọn họ việc gì phải dùng đến nhân tế?”
Nhan Đàm tức thì lạnh cả sống lưng. Trước khi nổ ra tiên ma đại chiến, Lạc Nguyệt tộc nhân là một chủng tộc nổi tiếng tuấn mỹ. Tổ tiên tà thần từng không tiếc đắc ý bảo, trong trời đất này phàm là thứ họ tạo ra đều không có đến nửa mụn tì vết, không như người phàm do một số thần tiên nặn ra, không ít thì nhiều cũng có khuyết điểm. Từ đó trở đi, giữa thiên đình và ma giới có cớ xảy ra những mối tranh chấp vặt vãnh, dần dà chút không thuận mắt tích tụ ngày một sâu đậm dần, tiên ma lưỡng giới cuối cùng khai chiến. Người đứng đầu ma giới bấy giờ là tà thần Huyền Tương, sau khi hắn cùng Tử hư Đế quân và Kế Đô Tinh quân nhất tề kết liễu trong Vân Thiên cung thì ma giới cũng tiêu tan theo. Về phần Lạc Nguyệt tộc nhân, sau khi rời khỏi ma giới, bất luận về dung mạo hay thân thể đều phát sinh biến đổi lớn, dung nhan vốn xinh đẹp lộng lẫy bắt đầu biến thành quái dị, thân thể cũng dần vặn vẹo teo tóp.
“Tuy nói đóa hoa kiều diễm hơn cũng có lúc điêu tàn, dung nhan xinh đẹp hơn cũng có khi già cỗi, thế nhưng tận mắt chứng kiến vẫn là cảm thấy đáng tiếc.” Nhan Đàm vừa nói dứt lời thì đã thấy Liễu Duy Dương dùng một ánh mắt khá ư là ngoài dự liệu dòm mình, cứ như sửng sốt không biết nàng từ lúc nào ngoài xổ mấy câu tào lao lại còn nói được lời lẽ đứng đắn.
Nàng trề môi cái, lòng bất mãn nghĩ, con người nàng vốn dĩ có phẩm chất nội hàm, chẳng qua còn chưa có người phát hiện ra thôi.
Nhan Đàm đi trước tiến vào thôn trang quần cư của Lạc Nguyệt tộc, qua khỏi khoảng rừng dâu tằm trải phía đầu thôn thì bắt đầu thấy không ít nhà dân rải rác gần xa, mỗi hộ đều xây theo kiểu nhà sàn bằng gỗ. Một dòng suối trong trẻo uốn lượn vắt qua, nước suối trong veo lấp loáng những vân sóng dưới mặt trời hoàng hôn. Tự đáy lòng nàng cảm thấy, đây chính là nơi xinh đẹp nhất trong chốn Ma Tướng này.
Những thứ như lửng mặt người, huyết điêu gì gì bọn họ gặp phải trước đó, thực sự quá ư dữ dằn quá ư man rợ, nàng thực không có hứng thú thưởng thức gì mấy.
“Các người là ai, tại sao lại xông vào nơi này?”
Giọng nói này nghe ra được là từ miệng một thiếu niên, còn là thanh âm trẻ trung thanh tú, có chút khàn đục của thanh niên vỡ giọng tuổi dậy thì. Nhan Đàm ngoái đầu, trông thấy một đôi nam nữ thiếu niên dưới ánh tịch dương đang lụi dần. Nấp sau lưng người thanh niên mới vừa lên tiếng là một thiếu nữ dáng vẻ đang thì cập kê, đôi mắt đen láy nhìn chằm chặp không chớp về phía bọn họ, không, chính xác là lướt mắt qua Nhan Đàm đăm đăm nhìn Liễu công tử.
Thiếu nữ nọ chợt cười reo lên, cứ vậy ngây thơ tươi cười với Liễu Duy Dương: “Người là đến cưới tỉ tỉ ta có phải không?”
Nhan Đàm ngoảnh đầu nhìn Liễu Duy Dương sắc mặt không có lấy hột biểu cảm, lại nhìn cặp thanh niên thiếu nữ nọ, rất không tử tế phụt ra một tiếng phì cười.
Nhan Đàm rất dễ dàng đã tìm được nơi trú chân trong Lạc Nguyệt tộc, mà việc này thật ra là nhờ cả vào Liễu Duy Dương. Thiếu nữ ngây thơ tươi cười trước đó vừa khéo là tiểu thư con một nhà khá có thanh thế trong Lạc Nguyệt tộc, dùng cách nói thông tục của phàm giới thì là danh gia vọng tộc, tổ tiên độ trì, có thể so với thiên hạ ngày nay là của Bùi thị, họ Bùi vì vậy cũng so với những họ khác cao quý hơn được mấy phần.
Còn về chi tiết sự việc, dùng cách nói đơn giản có thể tóm gọn trong hai câu.
Cách đặt tên của Lạc Nguyệt tộc nhân rất quái lạ, chỉ có tên không có họ, người thanh niên họ gặp ban nãy tên là Nam Chiêu, thiếu nữ nọ là Thủy Hạnh, là biểu huynh muội (1), còn tỉ tỉ ruột của Thủy Hạnh người sắp được gả cho Liễu Duy Dương phương danh (2) Nùng Thúy. Đây là điều thứ nhất.
Thứ hai, Nùng Thúy là mỹ nhân của Lạc Nguyệt tộc, không rõ vì sao từng nằm mộng thấy Thần Tiêu cung chủ Liễu Duy Dương, từ đó nhớ nhung không ngớt, thậm chí còn tuyên bố không phải người không gả. Liễu Duy Dương chỉ cần đặt chân vào địa bàn Lạc Nguyệt tộc thì lập tức đã có cả bầy người vồ lấy hắn đem dâng tới trước mặt Nùng Thúy tiểu thư.
Nhan Đàm mới đầu rất kinh ngạc, tới khi trông thấy Lạc Nguyệt mỹ nhân Nùng Thúy mảnh mai cao dỏng, yêu kiều thướt tha thì chỉ có thể thở dài cảm thán, Liễu Duy Dương đúng là đào hoa liên miên không ngớt, mà thân đào nào cũng đều duyên dáng kiều mị, tuyển một giữa nghìn. Thị nữ trong Thần Tiêu cung vốn nhiều, mỹ mạo như hoa lại càng nhiều hơn, kết quả vào đến Ma Tướng không dễ gì gặp được một thôn người, trong số lại có một cô nương nhìn trúng hắn.
Thế là trong sóng mắt xiết bao trìu mến của Nùng Thúy, Nhan Đàm đã bán đứt Liễu Duy Dương.
Một cuộn tranh chầm chậm trải mở, để lộ nam tử thanh sam tung bay trong gió, muôn phần tao nhã quý phái bên trong. Sau bóng nam tử là non xanh thấp thoáng, vạn dặm núi sông, thế nhưng những cảnh vật đấy không hơn gì ngoài sắm vai phông nền lu mờ phía sau cho phong thái của người này.
Nhan Đàm cúi đầu ngắm tranh, mặt mũi của nam tử này quả đúng là giống hệt Liễu Duy Dương. Chỉ tiếc bút pháp tuy đẹp, nhưng vẫn chưa đủ toát lên thần thái của người được vẽ.
“Đây chính là Huyền Tương điện hạ, là vị có bản lĩnh cao nhất, tài hoa nhất trong lịch sử các đời tà thần.” Nam Chiêu hạ giọng tiếp lời, “Nùng Thúy tỉ cũng chỉ gặp qua người có một lần khi còn rất bé, sau đó thì thường xuyên nằm mộng thấy, đến tuổi xuất giá cũng vẫn muốn gả cho người, tỉ ấy từng nói cho dù làm thiếp cũng không hề gì. Về sau Huyền Tương điện hạ chết trận, tỉ ấy cũng vẫn cho rằng điện hạ chẳng qua chỉ là mất tích.”
Nhan Đàm tim đánh thịch cái, miệng bảo: “Đáng tiếc Liễu Duy Dương không phải tà thần, nhiều lắm cũng chỉ là ngoại hình giống nhau thôi.”
Khóe miệng Nam Chiêu cong lên thành một nụ cười, vẻ mặt thoáng đượm chua chát: “Chính vì Liễu công tử và Huyền Tương điện hạ diện mạo quá mực giống nhau, lại thêm trên người Liễu công tử có huyết mạch của tà thần, nên Nùng Thúy tỉ mới một mực tin rằng huynh ấy chính là điện hạ.”
Nhan Đàm im lặng gật gù: “Nói theo cách này, quả cũng rất có đạo lý.”
Thế gian người mang dung mạo giống nhau như đúc vốn đã không nhiều, mà trên người Liễu Duy Dương lại còn mang dòng máu của tà thần, tính xác thực vì vậy càng cao hơn. Huống hồ chi hắn hiện giờ căn bản không nhớ ra được chính mình trước đó là người thế nào, đã làm qua những việc gì, mà tất cả phần kí ức bị đứt đoạn kia lại nằm ngay ở tiên ma đại chiến.
Nàng không thể không thừa nhận, việc Liễu Duy Dương là tà thần Huyền Tương này rất có khả năng chính là sự thật.
Nhan Đàm buông tiếng thở dài, tự đáy lòng thông cảm cho tình cảnh của hắn. Trước đó khi truy tìm thân thế của bản thân, hắn đã hoàn toàn tách biệt bên ngoài tam giới, giữa trời đất này đã không còn ai là đồng loại nữa. Còn về hiện nay, nếu như hắn thực sự là tà thần, thế thì đất trời bao la sẽ không còn chốn cho hắn dung thân. Tiên ma đại chiến năm ấy oanh liệt là vậy, cho dù muốn quên cũng không cách nào quên được. Nếu những người trên thiên đình biết được tà thần Huyền Tương vẫn còn sống sót, vậy thì ba mươi vạn thiên binh mỗi người đóng góp một nhát cũng đủ thảm rồi.
Nàng vừa trút dứt hơi thở dài này thì đã nghe thấy thiếu niên bên cạnh cũng khe khẽ cất một tiếng thở dài.
Nhan Đàm không khỏi dòm cậu chàng cái, chỉ thấy Nam Chiêu hai mày chau lại, dáng bộ khá ư rầu rĩ, đầu bèn chợt nảy ra một ý: “Phàm nhân có một câu nói từ xưa truyền lại không biết đệ đã từng nghe qua chưa? Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Đệ có yêu thích Nùng Thúy cô nương hơn nữa, thì trong lòng cô nương ấy cũng chỉ nhớ nhung mỗi mình Huyền Tương.”
Nam Chiêu trong tích tắc đã đỏ bừng cả mặt, tốc độ biến sắc này nếu không tới mức nhanh như cắt thì cũng không còn cách bao nhiêu nữa. Cậu chàng lắp ba lắp bắp: “Câu, câu nói này đệ có, có biết, nhưng, nhưng mà đệ, đệ không…”
Nhan Đàm vốn dĩ lên tiếng dò xét, trông thấy điệu bộ này của cậu chàng thì đã biết rõ mình đoán chẳng sai, bèn vỗ nhẹ lên vai cậu, dịu giọng khuyên bảo: “Những việc thế này, lúc cần dứt điểm thì phải dứt điểm, nếu cô nương ấy không có tâm tư thì đệ cũng nên từ bỏ đi thôi, cũng phải cho thấy chút khí phách nam nhi chứ.” Thanh niên nho nhã chất phác kiểu như Nam Chiêu, nếu mà nuôi không tử tế khéo dễ biến thành ẻo lả nhu nhược.
Nam Chiêu cúi gằm mặt, miệng lí nhí: “Nhan cô nương nói phải.”
Nhan Đàm đang định nhân sắt nóng rèn liền tay (3) khuyên nhủ thêm vài câu nữa thì một giọng nói lạnh lẽo rụng rời đã từ sau lưng truyền tới: “Nhan Đàm, ngươi sang đây.”
Nàng lạnh run rùng mình hết cái, đoạn mới chầm chậm suy ngẫm, giọng nói này nghe vào, dường như có vẻ coi bộ là Liễu Duy Dương đang nói chuyện.
Xem ra cây kim trong bọc có ngày lòi ra, chắc hắn đã biết việc mình bị bán.
Chú thích:
(1) Chú thích cho các bạn một chút, người Hoa dùng biểu huynh/đệ/tỉ/muội để chỉ anh chị em họ không mang cùng họ (con cô, cậu, dì). Anh chị em họ mang cùng họ (con chú, bác) thì gọi là đường huynh/đệ/tỉ/muội. Ngoài ra người Hoa không như người Việt gọi anh/chị/em họ theo vai vế mà theo tuổi (ví dụ con chú lớn tuổi hơn bạn thì vẫn gọi bạn là em).
(2) phương danh: “cái tên đẹp”, chỉ tên của nữ tử trẻ tuổi với hàm ý coi trọng.
(3) nhân sắt nóng rèn liền tay: (thành ngữ) nắm bắt thời cơ thuận lợi để làm việc gì đó.
Tác giả :
Tô Mịch