Trạm Trung Chuyển Tử Vong
Chương 87: Kiếm cổ ngư trường – 6
Trong mộ.
Tên lái xe thành thành thật ngồi xổm trong một góc, bên cạnh là Mitsushiro hai mắt dại ra.
Trong mộ có một cái bàn đá, bên cạnh bàn có vài cái ghế đẩu, mấy người Nhâm Lê liền ngồi trên ghế.
“Chính là như vậy.”
Nhâm Lê kể tóm tắt cho Y An cũng Nhâm Lê những chuyện có liên quan đến Phù Tô.
Chung Ly Tu nghe xong liền đưa một chiếc hộp cho Y An, Y An suy nghĩ một lát, sau đó đưa cho Phù Tô.
Trong mắt Phù Tô chứa đầy hoang mang.
“Đây là…?”
Chung Ly Tu gật đầu.
“Có một số việc là phải tự mình giải quyết, thứ đồ này có thể giúp ngươi tìm được ông ta.”
Nhâm Lê gãi đầu, chiếc hộp này sao lại giống chiếc hộp đựng ‘bản đồ’ thế chứ…
Phù Tô gật đầu.
“Cảm ơn nhiều.”
Nhâm Lê nhân cơ hội nói.
“Thực ra chúng tôi đi chuyến này, chủ yếu là muốn tìm một món đồ. Phù Tô anh có từng nghe nói về Ngư Trường không?”
Phù Tô phất tay một cái, trong tay xuất hiện một thứ giống một thanh chủy thủ màu trắng.
“Ngươi là muốn nói đến thứ này? Cầm đi.”
“Thật tốt quá.”
Nhâm Lê vỗ đùi, cảm kích nhận lấy Ngư Trường.
Hai tay Nhâm Lê vừa chạm vào Ngư Trường, hào quang liền bắn ra bốn phía.
Nhâm Lê thấy mình được đặt ở bên ngoài một sơn động, ở cửa sơn động có một tảng đá lớn, trên đá có khắc ba chữ rất lớn ‘Ao đúc kiếm’.
Nhâm Lê lắc lắc đầu, thầm nghĩ người gọi một cái sơn động là ‘Ao’ liệu có phải là đầu óc bị hỏng rồi không.
Nhâm Lê không chút kinh ngạc hoảng hốt, bởi vì cậu biết đây chỉ là một đoạn ký ức, thuộc về ký ức của Ngư Trường.
Quả nhiên, một lát sau có một thanh niên trần trụi nửa thân trên, thân dưới chỉ được che xung quanh bằng một tấm da thú dài khoảng tám thước chạy đến đây, sau đó lại hấp tấp chạy vào trong sơn động.
Nhâm Lê theo sát đằng sau, bước chân vào sơn động.
Bên trong sơn động rất tối, cách mười thước mới có một ngọn đuốc, thanh niên chạy vào lúc trước đã không thấy đâu, cũng mau sơn động này không có ngã rẽ, Nhâm Lê rất nhẹ nhàng đi vào trong sơn động.
Đi vào liền thấy, mới biết được nơi đây quả nhiên là một cái ‘Ao’.
Cuối sơn động có một cái ao rất lớn, nước trong ao sôi sùng sục sủi bọt khí, giống như nước sôi vẫn tiếp tục được đun. Khác với nước sôi chính là nước ao này có màu đỏ, lại sền sệt —— giống như nham thạch nóng chảy.
“Sư ca, đây là chút thiếc ở Xích Cẩn cuối cùng, hẳn là, hẳn là có thể đi.”
Nhâm Lê chú ý tới người nói chuyện chính là thanh niên mặc da thú hấp tấp chạy vào lúc trước.
Không gian trong sơn động rất lớn, nhưng ngoại trừ Nhâm Lê cùng với thanh niên mặc da thú kia chỉ có một người đàn ông khác, bộ dáng của người này không tục tằng giống như người mặc da thú, mà dị thường tuấn tú.
Chỉ thấy người tuấn tú kia bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hiện giờ chỉ có thiếc của Xích Cẩn mà không có đồng của Nhược Da, dù thế nào cũng không đúc được…”
Người mặc da thú cười hắc hắc.
“Sư ca, chúng ta có đồng của Nhược Da, khi đúc Thắng Tà ta có trộm được một ít, chúng ta có thể đúc một thanh nhỏ hơn chút.”
Người tuấn tú kinh hãi.
“Đệ sao lại!? Sao đệ có thể trộm nguyên liệu đúc Thắng Tà? Bị Ngô Vương biết là sẽ bị chém đầu đấy!”
Người mặc da thú tỏ vẻ không sao cả nhún vai.
“Làm sao hắn biết được? Từ đầu đến cuối quá trình đúc kiếm chỉ có hai người đệ cùng sư ca, mà ngay cả bảo kiếm cũng không biết được, sư ca không nói, trong trời đất này không ai có thể biết.”
Nhâm Lê đã dại ra, đây là nơi nào? Nơi mà Âu Dã Tử và Can Tương đúc kiếm? Bọn họ vì sao lại phải lừa Ngô Vương?
Cảnh tượng thay đổi, khi Nhâm Lê hồi phục tinh thần thì đã không còn ở trong ao đúc kiếm, mà là ở trong một căn phòng.
Người tuấn tú, cũng chính là Âu Dã Tử cầm một chiếc hộp dài trong tay, ngồi đối diện hắn là một thiếu niên, Can Tương đã không thấy đâu.
Âu Dã Tử một tay ôm hộp, một tay vuốt ve, dị thường quyến luyến.
“Đây chính là thanh kiếm tuyệt dũng trong thiên hạ.”
Thiếu niên mở to hai mắt nhìn.
“Thật sự có thanh kiếm như thế?”
Âu Dã Tử gật đầu.
“Đúng, thanh kiếm này thật sự tồn tại. Nay Dã Tử phó thác thanh kiếm này cho Công tử, thỉnh Công tử cứu được Can Tương ra!”
Thiếu niên cung kính chắp tay nhận chiếc hộp dài.
“Đại sư yên tâm, chỉ cần một ngày có Quang ở đây, tất sẽ bảo vệ Can Tương an toàn.”
Âu Dã Tử nhiều thiếu niên, trong mắt tràn đầy phức tạp.
“Kiếm này vốn là tận cùng, nhưng lại nghịch ý, mong rằng công tử biết cách sử dụng.”
Sắc mặt thiếu niên trở nên nghiêm túc.
“Thỉnh đại sư yên tâm, Quang tất nhiên sẽ dùng vào việc chính đáng.”
Cảnh tượng lại thay đổi, lần này Nhâm Lê ở trong một căn hầm.
Thiếu niên đã gặp qua lần trước lấy chiếc hộp dài từ trong tay áo, giao vào tay một thanh niên có dáng người thon dài, gương mặt bình thường.
“Chuyên Chư, hành động lần này chỉ cho phép thành công, không được thất bại.”
Thanh niên có gương mặt bình thường giống như không sợ thiếu niên chút nào, lười biếng nói:
“Nếu như thất bại thì sao?”
Thiếu niên hạ tay xuống.
“Nếu như thất bại, ta liền cùng ngươi đi xuống hoàng tuyền.”
Sắc mặt Chuyên Chư trở nên đứng đắn.
“Sao ta có thể thất bại được.”
Thiếu niên —— cũng chính là Công tử Quang cười nhạt.
“Đúng vậy, ngươi sao có thể thất bại được.”
Cảnh tượng lại thay đổi, Nhâm Lê ở trong một đại điện nguy nga lộng lẫy, trong điện giống như đang cử hành thịnh yến, vô cùng náo nhiệt.
Nhâm Lê nuốt nước miếng, cậu biết tiếp theo cậu sẽ nhìn thấy một màn kinh động lòng người —— Chuyên Chư đâm Ngô.
Ngô Vương Liêu mặc ba tầng áo giáp trong người, sai binh vệ Trần Đạo dàn hàng bảo vệ quanh người.
Công tử Quang dâng rượu ngon lên, Ngô Vương cười to, nhận rượu ngon uống một hơi cạn sạch.
Công tử Quang cười nói gì đó với Ngô Vương, Ngô Vương phất tay, có lẽ là đồng ý. Công tử Quang thì thầm với người bên cạnh, người bên cạnh nhanh chóng rời đi, lát sau Chuyên Chư bưng một mâm cá đi đến.
Giống như nút tạm dừng của radio, lúc này mọi tiếng vang ồn ào đều ngừng lại, Nhâm Lê chỉ có thể nghe được tiếng của Công tử Quang.
“Phụ Vương, người này tên là Chuyên Chư, ở bên Thái Hồ học được món cá nướng. Sau khi con nếm thử cảm thấy ngon miệng khác thường, bay bổng tựa như thần tiên, hôm nay liền bảo Chuyên Chư cẩn thận làm con cá nướng này dâng lên phụ vương.”
Ngô Vương ngửi ngửi mùi hương trong không khí, mười ngón tay đại động.
“Con ta thật có tâm, mau mau dâng lên, để cho Đại Vương nếm thử một chút.”
Chuyên Chư hai tay bưng khay, thong thả đi lên.
Nhâm Lê mở to mắt nhìn giây phút lịch sử này.
Chỉ thấy Ngô Vương bị mùi hương thơm ngon dị thường của cá nướng hấp dẫn muốn ăn, lơi lỏng cảnh giác, Chuyên Chư tiến lên trước hai ba thước, khom người muốn để cho Ngô Vương nếm thử, Ngô Vương đưa tay, khi chạm vào chuẩn bị ăn là lúc Chuyên Chư rút mạnh Ngư Trường kiếm ra đâm Ngô Vương.
Toàn điện ồ lên, binh vệ cầm binh khí ngăn cản, đáng tiếc Ngư Trường kiếm chặt gãy binh khí, xuyên qua ba tầng áo giáp của Ngô Vương Liêu, xuyên thẳng ra sau lưng.
Toàn điện đại loạn, một đội thị vệ mặc giáp đen dũng mãnh tiến vào đại sảnh, chế ngự toàn bộ binh vệ của Ngô Vương, quần thần run rẩy, Công tử Quang đi lên bậc thang, đứng bên cạnh Chuyên Chư cùng thi thể của Ngô Vương Liêu, hai mắt đỏ bừng.
“Nay Vương Liêu ngu ngốc không nói lý, trên sát hại đại sư Âu Dã Tử, dưới chiếm đoạt kỳ nữ bảo kiếm, bắt giam Can Tương, khiến trời căm giận. May sao đại sư Âu Dã Tử chế ra thần khí, công lớn, mọc cánh mà thăng thiên. Ngày hôm trước báo mộng cho Quang, nói, Vương Liêu chưa trừ, tất sẽ khiến cho con cháu Đại Ngô ta bị vây trong nước sôi lửa bỏng. Sau đó nhờ Quang lấy thanh kiếm tuyệt dũng, bảo vệ chính nghĩa.”
Sau đó là bóng tối, Nhâm Lê đứng trong bóng đêm, không biết nên làm thế nào mới phải.
Hồi ức đã kết thúc? Nếu đã kết thúc vì sao mình vẫn bị vây trong bóng tối?
“Phụ thân, phụ thân, hôm nay Phù Tô học bài rất chăm chỉ đó.”
“Ha ha, vậy phụ thân tặng Phù Tô một món quà được không?”
“Phụ thân muốn cho Phù Tô thứ gì?”
Khi những lời này chấm dứt, Nhâm Lê thấy ánh sáng chói chang.
Đây là một vườn hoa nhỏ, đào đỏ liễu xanh, muôn ngàn màu sắc. Tiểu Phù Tô ngồi trên đùi một người đàn ông mạnh mẽ cao lớn, người đàn ông đưa một chiếc hộp dài cho Tiểu Phù Tô.
Tiểu Phù Tô phấn chấn vô cùng nhận chiếc hộp dài, mở ra, kêu to một tiếng kinh hãi.
Người đàn ông cao lớn cười ha ha.
“Tiểu Phù Tô của ta, con có biết đây là thứ gì không?”
Tiểu Phù Tô mở to hai mắt, thanh âm còn non nớt cả giận nói:
“Đây là chủy thủ, phụ thân.”
Người đàn ông cao lớn lắc đầu, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Đây không phải là chủy thủ, mà là kiếm.”
Tiểu Phù Tô mở to hai mắt.
“Phụ thân lừa người, nào có kiếm nào ngắn như thế chứ?”
Người đàn ông cao lớn nhéo nhéo cái mũi của Tiểu Phù Tô.
“Phu thân đã lừa con khi nào? Đây mới thật là kiếm, tên nó là Ngư Trường.”
“Ngư Trường?”
Tiểu Phù Tô cúi đầu nhìn thanh kiếm nho nhỏ kia.
“Phu tử từng nói, Chuyên Chư dùng Ngư Trường ám sát Ngô Vương Liêu, đâm Ngô Vương Liêu xuyên qua đằng sau, sau đó Công tử Quang lên đài, trở thành Ngô Vương Hạp Lư.”
Người đàn ông cao lớn gật đầu.
“Đúng, chính là như vậy.”
Tiểu Phù Tô đóng hộp lại.
“Phù Tô không muốn cái này, đây là hung khí.”
Người đàn ông cao lớn cưng chiều nhìn Phù Tô, không nói gì.
Cảnh tượng thay đổi, Phù Tô trưởng thành nhẹ nhàng vuốt ve Ngư Trường, trước mặt hắn đặt một bức chiếu thư.
Một người mặc áo giáp đỏ cả hai mắt, ôm quyền nói:
“Này nhất định có trá, xin Công tử hãy nghĩ lại.”
Phù Tô lắc đầu, gương mặt vô cùng bình tĩnh.
“Cha ban con chết, sao có thể không phục?”
Nói xong, cầm Ngư Trường vung về phía cổ của mình.
Tên lái xe thành thành thật ngồi xổm trong một góc, bên cạnh là Mitsushiro hai mắt dại ra.
Trong mộ có một cái bàn đá, bên cạnh bàn có vài cái ghế đẩu, mấy người Nhâm Lê liền ngồi trên ghế.
“Chính là như vậy.”
Nhâm Lê kể tóm tắt cho Y An cũng Nhâm Lê những chuyện có liên quan đến Phù Tô.
Chung Ly Tu nghe xong liền đưa một chiếc hộp cho Y An, Y An suy nghĩ một lát, sau đó đưa cho Phù Tô.
Trong mắt Phù Tô chứa đầy hoang mang.
“Đây là…?”
Chung Ly Tu gật đầu.
“Có một số việc là phải tự mình giải quyết, thứ đồ này có thể giúp ngươi tìm được ông ta.”
Nhâm Lê gãi đầu, chiếc hộp này sao lại giống chiếc hộp đựng ‘bản đồ’ thế chứ…
Phù Tô gật đầu.
“Cảm ơn nhiều.”
Nhâm Lê nhân cơ hội nói.
“Thực ra chúng tôi đi chuyến này, chủ yếu là muốn tìm một món đồ. Phù Tô anh có từng nghe nói về Ngư Trường không?”
Phù Tô phất tay một cái, trong tay xuất hiện một thứ giống một thanh chủy thủ màu trắng.
“Ngươi là muốn nói đến thứ này? Cầm đi.”
“Thật tốt quá.”
Nhâm Lê vỗ đùi, cảm kích nhận lấy Ngư Trường.
Hai tay Nhâm Lê vừa chạm vào Ngư Trường, hào quang liền bắn ra bốn phía.
Nhâm Lê thấy mình được đặt ở bên ngoài một sơn động, ở cửa sơn động có một tảng đá lớn, trên đá có khắc ba chữ rất lớn ‘Ao đúc kiếm’.
Nhâm Lê lắc lắc đầu, thầm nghĩ người gọi một cái sơn động là ‘Ao’ liệu có phải là đầu óc bị hỏng rồi không.
Nhâm Lê không chút kinh ngạc hoảng hốt, bởi vì cậu biết đây chỉ là một đoạn ký ức, thuộc về ký ức của Ngư Trường.
Quả nhiên, một lát sau có một thanh niên trần trụi nửa thân trên, thân dưới chỉ được che xung quanh bằng một tấm da thú dài khoảng tám thước chạy đến đây, sau đó lại hấp tấp chạy vào trong sơn động.
Nhâm Lê theo sát đằng sau, bước chân vào sơn động.
Bên trong sơn động rất tối, cách mười thước mới có một ngọn đuốc, thanh niên chạy vào lúc trước đã không thấy đâu, cũng mau sơn động này không có ngã rẽ, Nhâm Lê rất nhẹ nhàng đi vào trong sơn động.
Đi vào liền thấy, mới biết được nơi đây quả nhiên là một cái ‘Ao’.
Cuối sơn động có một cái ao rất lớn, nước trong ao sôi sùng sục sủi bọt khí, giống như nước sôi vẫn tiếp tục được đun. Khác với nước sôi chính là nước ao này có màu đỏ, lại sền sệt —— giống như nham thạch nóng chảy.
“Sư ca, đây là chút thiếc ở Xích Cẩn cuối cùng, hẳn là, hẳn là có thể đi.”
Nhâm Lê chú ý tới người nói chuyện chính là thanh niên mặc da thú hấp tấp chạy vào lúc trước.
Không gian trong sơn động rất lớn, nhưng ngoại trừ Nhâm Lê cùng với thanh niên mặc da thú kia chỉ có một người đàn ông khác, bộ dáng của người này không tục tằng giống như người mặc da thú, mà dị thường tuấn tú.
Chỉ thấy người tuấn tú kia bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hiện giờ chỉ có thiếc của Xích Cẩn mà không có đồng của Nhược Da, dù thế nào cũng không đúc được…”
Người mặc da thú cười hắc hắc.
“Sư ca, chúng ta có đồng của Nhược Da, khi đúc Thắng Tà ta có trộm được một ít, chúng ta có thể đúc một thanh nhỏ hơn chút.”
Người tuấn tú kinh hãi.
“Đệ sao lại!? Sao đệ có thể trộm nguyên liệu đúc Thắng Tà? Bị Ngô Vương biết là sẽ bị chém đầu đấy!”
Người mặc da thú tỏ vẻ không sao cả nhún vai.
“Làm sao hắn biết được? Từ đầu đến cuối quá trình đúc kiếm chỉ có hai người đệ cùng sư ca, mà ngay cả bảo kiếm cũng không biết được, sư ca không nói, trong trời đất này không ai có thể biết.”
Nhâm Lê đã dại ra, đây là nơi nào? Nơi mà Âu Dã Tử và Can Tương đúc kiếm? Bọn họ vì sao lại phải lừa Ngô Vương?
Cảnh tượng thay đổi, khi Nhâm Lê hồi phục tinh thần thì đã không còn ở trong ao đúc kiếm, mà là ở trong một căn phòng.
Người tuấn tú, cũng chính là Âu Dã Tử cầm một chiếc hộp dài trong tay, ngồi đối diện hắn là một thiếu niên, Can Tương đã không thấy đâu.
Âu Dã Tử một tay ôm hộp, một tay vuốt ve, dị thường quyến luyến.
“Đây chính là thanh kiếm tuyệt dũng trong thiên hạ.”
Thiếu niên mở to hai mắt nhìn.
“Thật sự có thanh kiếm như thế?”
Âu Dã Tử gật đầu.
“Đúng, thanh kiếm này thật sự tồn tại. Nay Dã Tử phó thác thanh kiếm này cho Công tử, thỉnh Công tử cứu được Can Tương ra!”
Thiếu niên cung kính chắp tay nhận chiếc hộp dài.
“Đại sư yên tâm, chỉ cần một ngày có Quang ở đây, tất sẽ bảo vệ Can Tương an toàn.”
Âu Dã Tử nhiều thiếu niên, trong mắt tràn đầy phức tạp.
“Kiếm này vốn là tận cùng, nhưng lại nghịch ý, mong rằng công tử biết cách sử dụng.”
Sắc mặt thiếu niên trở nên nghiêm túc.
“Thỉnh đại sư yên tâm, Quang tất nhiên sẽ dùng vào việc chính đáng.”
Cảnh tượng lại thay đổi, lần này Nhâm Lê ở trong một căn hầm.
Thiếu niên đã gặp qua lần trước lấy chiếc hộp dài từ trong tay áo, giao vào tay một thanh niên có dáng người thon dài, gương mặt bình thường.
“Chuyên Chư, hành động lần này chỉ cho phép thành công, không được thất bại.”
Thanh niên có gương mặt bình thường giống như không sợ thiếu niên chút nào, lười biếng nói:
“Nếu như thất bại thì sao?”
Thiếu niên hạ tay xuống.
“Nếu như thất bại, ta liền cùng ngươi đi xuống hoàng tuyền.”
Sắc mặt Chuyên Chư trở nên đứng đắn.
“Sao ta có thể thất bại được.”
Thiếu niên —— cũng chính là Công tử Quang cười nhạt.
“Đúng vậy, ngươi sao có thể thất bại được.”
Cảnh tượng lại thay đổi, Nhâm Lê ở trong một đại điện nguy nga lộng lẫy, trong điện giống như đang cử hành thịnh yến, vô cùng náo nhiệt.
Nhâm Lê nuốt nước miếng, cậu biết tiếp theo cậu sẽ nhìn thấy một màn kinh động lòng người —— Chuyên Chư đâm Ngô.
Ngô Vương Liêu mặc ba tầng áo giáp trong người, sai binh vệ Trần Đạo dàn hàng bảo vệ quanh người.
Công tử Quang dâng rượu ngon lên, Ngô Vương cười to, nhận rượu ngon uống một hơi cạn sạch.
Công tử Quang cười nói gì đó với Ngô Vương, Ngô Vương phất tay, có lẽ là đồng ý. Công tử Quang thì thầm với người bên cạnh, người bên cạnh nhanh chóng rời đi, lát sau Chuyên Chư bưng một mâm cá đi đến.
Giống như nút tạm dừng của radio, lúc này mọi tiếng vang ồn ào đều ngừng lại, Nhâm Lê chỉ có thể nghe được tiếng của Công tử Quang.
“Phụ Vương, người này tên là Chuyên Chư, ở bên Thái Hồ học được món cá nướng. Sau khi con nếm thử cảm thấy ngon miệng khác thường, bay bổng tựa như thần tiên, hôm nay liền bảo Chuyên Chư cẩn thận làm con cá nướng này dâng lên phụ vương.”
Ngô Vương ngửi ngửi mùi hương trong không khí, mười ngón tay đại động.
“Con ta thật có tâm, mau mau dâng lên, để cho Đại Vương nếm thử một chút.”
Chuyên Chư hai tay bưng khay, thong thả đi lên.
Nhâm Lê mở to mắt nhìn giây phút lịch sử này.
Chỉ thấy Ngô Vương bị mùi hương thơm ngon dị thường của cá nướng hấp dẫn muốn ăn, lơi lỏng cảnh giác, Chuyên Chư tiến lên trước hai ba thước, khom người muốn để cho Ngô Vương nếm thử, Ngô Vương đưa tay, khi chạm vào chuẩn bị ăn là lúc Chuyên Chư rút mạnh Ngư Trường kiếm ra đâm Ngô Vương.
Toàn điện ồ lên, binh vệ cầm binh khí ngăn cản, đáng tiếc Ngư Trường kiếm chặt gãy binh khí, xuyên qua ba tầng áo giáp của Ngô Vương Liêu, xuyên thẳng ra sau lưng.
Toàn điện đại loạn, một đội thị vệ mặc giáp đen dũng mãnh tiến vào đại sảnh, chế ngự toàn bộ binh vệ của Ngô Vương, quần thần run rẩy, Công tử Quang đi lên bậc thang, đứng bên cạnh Chuyên Chư cùng thi thể của Ngô Vương Liêu, hai mắt đỏ bừng.
“Nay Vương Liêu ngu ngốc không nói lý, trên sát hại đại sư Âu Dã Tử, dưới chiếm đoạt kỳ nữ bảo kiếm, bắt giam Can Tương, khiến trời căm giận. May sao đại sư Âu Dã Tử chế ra thần khí, công lớn, mọc cánh mà thăng thiên. Ngày hôm trước báo mộng cho Quang, nói, Vương Liêu chưa trừ, tất sẽ khiến cho con cháu Đại Ngô ta bị vây trong nước sôi lửa bỏng. Sau đó nhờ Quang lấy thanh kiếm tuyệt dũng, bảo vệ chính nghĩa.”
Sau đó là bóng tối, Nhâm Lê đứng trong bóng đêm, không biết nên làm thế nào mới phải.
Hồi ức đã kết thúc? Nếu đã kết thúc vì sao mình vẫn bị vây trong bóng tối?
“Phụ thân, phụ thân, hôm nay Phù Tô học bài rất chăm chỉ đó.”
“Ha ha, vậy phụ thân tặng Phù Tô một món quà được không?”
“Phụ thân muốn cho Phù Tô thứ gì?”
Khi những lời này chấm dứt, Nhâm Lê thấy ánh sáng chói chang.
Đây là một vườn hoa nhỏ, đào đỏ liễu xanh, muôn ngàn màu sắc. Tiểu Phù Tô ngồi trên đùi một người đàn ông mạnh mẽ cao lớn, người đàn ông đưa một chiếc hộp dài cho Tiểu Phù Tô.
Tiểu Phù Tô phấn chấn vô cùng nhận chiếc hộp dài, mở ra, kêu to một tiếng kinh hãi.
Người đàn ông cao lớn cười ha ha.
“Tiểu Phù Tô của ta, con có biết đây là thứ gì không?”
Tiểu Phù Tô mở to hai mắt, thanh âm còn non nớt cả giận nói:
“Đây là chủy thủ, phụ thân.”
Người đàn ông cao lớn lắc đầu, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Đây không phải là chủy thủ, mà là kiếm.”
Tiểu Phù Tô mở to hai mắt.
“Phụ thân lừa người, nào có kiếm nào ngắn như thế chứ?”
Người đàn ông cao lớn nhéo nhéo cái mũi của Tiểu Phù Tô.
“Phu thân đã lừa con khi nào? Đây mới thật là kiếm, tên nó là Ngư Trường.”
“Ngư Trường?”
Tiểu Phù Tô cúi đầu nhìn thanh kiếm nho nhỏ kia.
“Phu tử từng nói, Chuyên Chư dùng Ngư Trường ám sát Ngô Vương Liêu, đâm Ngô Vương Liêu xuyên qua đằng sau, sau đó Công tử Quang lên đài, trở thành Ngô Vương Hạp Lư.”
Người đàn ông cao lớn gật đầu.
“Đúng, chính là như vậy.”
Tiểu Phù Tô đóng hộp lại.
“Phù Tô không muốn cái này, đây là hung khí.”
Người đàn ông cao lớn cưng chiều nhìn Phù Tô, không nói gì.
Cảnh tượng thay đổi, Phù Tô trưởng thành nhẹ nhàng vuốt ve Ngư Trường, trước mặt hắn đặt một bức chiếu thư.
Một người mặc áo giáp đỏ cả hai mắt, ôm quyền nói:
“Này nhất định có trá, xin Công tử hãy nghĩ lại.”
Phù Tô lắc đầu, gương mặt vô cùng bình tĩnh.
“Cha ban con chết, sao có thể không phục?”
Nói xong, cầm Ngư Trường vung về phía cổ của mình.
Tác giả :
Thính Phong Mãn Lâu